Chương 9: CON CHỈ VÌ MẸ MÀ SỐNG
Lục Xu
17/03/2016
Ngày hôm sau, Nghê Vân Huyên quay phim xong liền chủ động tìm Lương Bích, bởi vì cô đã có việc của mình, Lương Bích cũng không giống như trước lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Hơn nữa, Lương Bích cũng có chuyện riêng cần xử lý.
“Em muốn đổi chỗ ở.” Nghê Vân Huyên đi thẳng vào vấn đề.
Đối với yêu cầu của cô Lương Bích tựa hồ không giật mình tí nào: “Có thể cho chị một lý do được không?”
“Không phải chị nói em cần phải độc lập sao?” Cô mỉm cười ngọt ngào, lè lưỡi với Lương Bích.
Bộ dạng này của cô làm Lương Bích nhớ đến khi đạo diễn Hoàng vô ý nhắc tới Nghê Vân Huyên có nói một câu, nghệ sĩ như vậy cho dù không có năng lực nhưng nhất định cũng sẽ có một vị trí trong giới giải trí, có đôi khi phải thực sự cảm ơn món quà ngoại hình mà bố mẹ đã tặng cho.
“Đây là nguyên nhân khiến em phải đổi chỗ ở?” Lương Bích đưa cho cô một tách cà phê: “Chị không có ý kiến.”
Thấy Lương Bích nói vậy, ngược lại cô cảm thấy ngoài ý muốn: “Cứ như vậy?”
“Chị muốn biết, suy nghĩ của em với Lục Tử Chiếu.”
“Hả?”
“Em chưa từng nghĩ tới việc từ chối anh ta đúng không?”
“Chị nói xem, có người phụ nữ nào muốn từ chối một người có thể nâng mình lên tận trời như vậy?”
Lương Bích nhìn gương mặt xinh đẹp dường như vẫn còn nét thuần khiết này của cô, kỳ thật cũng đã thay đổi. Nhưng khi đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy, hẳn là sẽ thay đổi, hoặc là sẽ càng thêm kháng cự, hoặc là đổi ý tiếp nhận cám dỗ đó, nhưng Lương Bích vẫn muốn nhắc nhở: “Người có thể nâng em lên tận trời, vậy nhất định cũng có thể ném em xuống địa ngục.”
“Nhưng mà, không thử sao biết?” Ánh mắt cô hiện lên vẻ kì dị: “Hơn nữa, cảm giác lên tận trời biết đâu lại có thể là hồi ức đẹp đẽ nhất.”
“Có lẽ vậy!”
Nghê Vân Huyên thuận tay cầm lấy một tờ báo: “Nhâm Thu Yến này diễn xuất thực sự tốt? Người cố gắng hơn cô ấy có rất nhiều, người xinh đẹp hơn cô ấy cũng không ít, vì sao giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất luôn được trao cho cô ấy? Kỳ thật điều này chúng ta đều rõ ràng, bởi vì cô ấy hơn những người khác, cô ấy sẽ lợi dụng bản thân mình.”
Lương Bích tùy tiện ném tờ báo này vào trong thùng rác: “Là cái gì làm em phải lợi dụng bản thân mình?”
“Quyền lợi và địa vị.” Vẻ mặt Nghê Vân Huyên thản nhiên: “Em không muốn cả đời không có tiếng tăm gì héo dần héo mòn trong cái vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người tới khi già rồi mới hối hận tại sao lúc trước không chọn một con đường khác. Em muốn thành công, trong cái vòng này, đó là mục tiêu cuối cùng của em. Em nghĩ rất rõ ràng rồi, Lục Tử Chiếu chẳng qua muốn chơi nên đầu tư một bộ phim thần tượng, mà em có thể trở thành nữ chính, có thể có khởi điểm cao hơn người khác rất nhiều, thậm chí có tiền đồ hơn. Nếu không, em chỉ có thể giống những người khác, dựa vào rất nhiều vai phụ, cho đến lúc có một vai phụ nào đó làm khán giả rung động thì mới nắm được cơ hội. Em không muốn như vậy, em em muốn thành công, em phải nổi tiếng.”
“Giới giải trí là một chiếc thùng nhuộm lớn, em cảm thấy, một ngày nào đó, em còn nhận ra chính bản thân mình được sao?” Lương Bích lắc đầu: “Chị cho rằng, ít nhất, em sẽ không lựa chọn thỏa hiệp nhanh như vậy.”
“Không phải người thông minh là người đã sớm biết mình muốn gì đồng thời hiểu được phải giành lấy hay sao?”
“Được rồi, chị tôn trọng sự lựa chọn của em.” Lương Bích thỏa hiệp: “Nhưng mà, thời gian gần đây biểu hiện lạt mềm buộc chặt của em với Lục Tử Chiếu cũng không tệ lắm.”
Nghê Vân Huyên cười cười: “Kỳ thật chị cũng biết, em sẽ thỏa hiệp, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Rất nhiều người sẽ đợi đến khi cùng đường bí lối, đợi đến tận khi người khác cầm dao kề lên cổ mình mới lựa chọn thỏa hiệp, mà em thì lựa chọn sớm hơn, cũng tránh cho mình phải chịu khổ.”
Lương Bích chỉ cười, giờ phút này vậy mà cô nhớ đến một bộ tiểu thuyết đã đọc từ rất lâu rồi, bộ tiểu thuyết đó bây giờ cũng đã được chuyển thể thành phim truyền hình. Cô nhớ rất rõ, trong có một tình tiết, Chân Hoàn để mẹ mình đi đến trước mặt Huyền Lăng, bởi vì mẹ nàng và Hoàng hậu trước có vài phần tương tự. Huyền Lăng nhìn thấy mẹ của Chân Hoàn, hiện tại bà đã già. Nếu năm đó Thuần Nguyên Hoàng hậu còn sống, đến bây giờ có thể cũng có tuổi giống mẹ của Chân Hoàn, không còn trẻ trung xinh đẹp động lòng người như trước nữa. Mà sau khi Huyền Lăng gặp mẹ của Chân Hoàn liền ôm chặt lấy Chân Hoàn. Tại một khắc đó, trong lòng Lương Bích thật không dễ chịu.
Huyền Lăng lúc này cũng không một lòng với Chân Hoàn, thậm chí sủng ái rất nhiều mỹ nữ, chia yêu thương của y thành rất nhiều rất nhiều phần. Lương Bích cảm thấy Huyền Lăng không hoàn mỹ, cũng không phù hợp với giấc mộng trong lòng các thiếu nữ, nhưng y chân thực, hơn nữa y yêu nhất và chỉ yêu mỗi Thuần Nguyên. Nhưng tất cả những điều này bị Chân Hoàn tự mình hủy diệt, có lẽ đó cũng là sự thật mà Chân Hoàn hiểu được. Huyền Lăng yêu Thuần Nguyên, thực sự yêu. Nhưng đó chẳng qua là bởi vì Thuần Lăng chết đi trong những năm tháng tươi đẹp nhất, cho nên vẻ đẹp của nàng giống như ảo ảnh thường xuất hiện trong lòng Huyền Lăng. Bởi vì, y không thể giữ lại một phần hoàn mỹ của ngày trước, cho nên vẫn hoài niệm.
Lương Bích nhìn Nghê Vân Huyên, có lẽ Lục Tử Chiếu thực sự có vài phần thiện cảm với cô, như Lương Bích đoán thì bởi vì Nghê Vân Huyên có nét giống với cô gái đầu tiên mà Lục Tử Chiếu yêu. Nhưng Lục Tử Chiếu có thể rất yêu cô gái kia, cũng có thể thực sự trả giá rất nhiều thứ. Anh ta áy náy với cô gái đó là điều không thể phủ định, huống chi với người gần giống với cô gái đó. Lục Tử Chiếu bây giờ, cùng với Huyền Lăng một lòng nhớ đến Thuần Nguyên kia có gì khác nhau.
Có lẽ, nếu lúc trước anh ta gặp được cô gái xinh đẹp hơn Nghê Vân Huyên thì hiện giờ sẽ chán ngấy cô thôi.
Nhưng, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cô không thể nói lựa chọn của Nghê Vân Huyên rốt cuộc là đúng hay sai. Con người chính là loài động vật mâu thuẫn như vậy, rõ ràng lúc trước cô khuyên Nghê Vân Huyên phải nhìn nhận rõ trong cái vòng luẩn quẩn này sẽ gặp phải những chuyện gì, bảo Nghê Vân Huyên phải chấp nhận sự không công bằng thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi kia. Mà hiện giờ, Nghê Vân Huyên tự mình tiến lên từng bước, bản thân cô lại ở đây cảm thán lòng người.
Mà Lương Bích đánh giá Nghê Vân Huyên vài phần, ngoại hình và điều kiện tuyệt đối có thể coi là cao, điều này là không thể nghi ngờ.
Mỗi người đều có con đường của riêng mình, tương lai là thứ không thể xác định trước, ai có thể bảo đảm rằng Nghê Vân Huyên không phải là người may mắn nhất kia?
Nghê Vân Huyên nhìn Lương Bích vẫn trầm mặc không nói gì: “Hiện tại có phải chị cảm thấy coi thường em hay không?” Còn chưa chờ Lương Bích mở miệng, cô lại tự cười nói: “Kỳ thật, em biết, em cũng có thể lớn tiếng nói với bản thân: tôi có thể dựa vào bản thân mình đạt được thành công, không cần phải dựa vào bất cứ tên đàn ông nào cả, có thể dựa vào chính mình mà đi lên. Nhưng em không có nhiều thời gian như vậy, em muốn phải nhanh chóng nổi bật, em rất khát khao được thành công.”
“Chị hiểu được tâm tình đó của em.” Rất nhiều chàng trai cô gái đều ôm giấc mộng thành ngôi sao, nhưng giấc mộng có thể được gọi là giấc mộng, chính là vì tỉ lệ số người thực hiện được nó quá nhỏ.
“Chị cảm thấy Lục Tử Chiếu là dạng người như thế nào?”
“Thế em cảm thấy sao?”
“Từ thái độ của anh ta với vợ, em nghĩ anh ta cũng được coi như một người có tình có nghĩa!” Cô tự giễu cười: “Có lẽ, anh ta sẽ cho em tất cả những gì em muốn, coi như theo nhu cầu.”
Lương Bích gật gật đầu, nhưng vẫn mang nghi vấn ở trong lòng nói ra: “Vân Huyên, chị không biết em đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng em cho chị cảm giác rất mâu thuẫn. Từ lần đầu tiên em gặp được Lục Tử Chiếu, lúc đó em giống như tiểu bạch thỏ bị thương vậy, làm người ta không tự chủ được suy nghĩ phải che chở em. Em của khi đó, đã chịu thương tổn rất lớn, mà nỗi sợ hãi em biểu hiện ra bên ngoài tuyệt đối cũng không phải là giả. Em quả thực sợ Lục Tử Chiếu, nhìn thấy anh ta sẽ cảm thấy căng thẳng. Nhưng bây giờ mới trôi qua không bao lâu, em đã có thể nói chuyện cùng anh ta một cách tự nhiên, thậm chí thực thản nhiên đối mặt với anh ta. Thay đổi như vậy giống như phải cần đến rất nhiều năm mới có thể hoàn thành được, nhưng trong thời gian ngắn như vậy em hoàn toàn làm được rồi. Chị có chút khó tin, hiện tại trong lòng em giống như có một niềm tin mạnh mẽ vậy.”
“Niềm tin của em chính là muốn cắm rễ trong giới giải trí. Kỳ thật, em không thay đổi, chỉ là đã nghĩ thông suốt. Sau đó hướng đến con đường có lợi nhất cho mình.”
“Thôi được rồi!”
Sau khi Lương Bích rời đi, Nghê Vân Huyên đi đến trước bàn trang điểm, cô nhìn chính mình ở trong gương: “Tôi thay đổi sao?”
Cô lấy một tấm ảnh ra, nhìn người trong đó, cô mỉm cười: “Mẹ, con nhất định sẽ hoàn thành giấc mộng của mẹ, lúc đó con sẽ đến tìm mẹ.”
Cô hôn lên bức ảnh: “Con hiện tại, chỉ vì mẹ mà sống, tất cả những thứ khác đều không quan trọng. Thật sự, đều không quan trọng.”
“Em muốn đổi chỗ ở.” Nghê Vân Huyên đi thẳng vào vấn đề.
Đối với yêu cầu của cô Lương Bích tựa hồ không giật mình tí nào: “Có thể cho chị một lý do được không?”
“Không phải chị nói em cần phải độc lập sao?” Cô mỉm cười ngọt ngào, lè lưỡi với Lương Bích.
Bộ dạng này của cô làm Lương Bích nhớ đến khi đạo diễn Hoàng vô ý nhắc tới Nghê Vân Huyên có nói một câu, nghệ sĩ như vậy cho dù không có năng lực nhưng nhất định cũng sẽ có một vị trí trong giới giải trí, có đôi khi phải thực sự cảm ơn món quà ngoại hình mà bố mẹ đã tặng cho.
“Đây là nguyên nhân khiến em phải đổi chỗ ở?” Lương Bích đưa cho cô một tách cà phê: “Chị không có ý kiến.”
Thấy Lương Bích nói vậy, ngược lại cô cảm thấy ngoài ý muốn: “Cứ như vậy?”
“Chị muốn biết, suy nghĩ của em với Lục Tử Chiếu.”
“Hả?”
“Em chưa từng nghĩ tới việc từ chối anh ta đúng không?”
“Chị nói xem, có người phụ nữ nào muốn từ chối một người có thể nâng mình lên tận trời như vậy?”
Lương Bích nhìn gương mặt xinh đẹp dường như vẫn còn nét thuần khiết này của cô, kỳ thật cũng đã thay đổi. Nhưng khi đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy, hẳn là sẽ thay đổi, hoặc là sẽ càng thêm kháng cự, hoặc là đổi ý tiếp nhận cám dỗ đó, nhưng Lương Bích vẫn muốn nhắc nhở: “Người có thể nâng em lên tận trời, vậy nhất định cũng có thể ném em xuống địa ngục.”
“Nhưng mà, không thử sao biết?” Ánh mắt cô hiện lên vẻ kì dị: “Hơn nữa, cảm giác lên tận trời biết đâu lại có thể là hồi ức đẹp đẽ nhất.”
“Có lẽ vậy!”
Nghê Vân Huyên thuận tay cầm lấy một tờ báo: “Nhâm Thu Yến này diễn xuất thực sự tốt? Người cố gắng hơn cô ấy có rất nhiều, người xinh đẹp hơn cô ấy cũng không ít, vì sao giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất luôn được trao cho cô ấy? Kỳ thật điều này chúng ta đều rõ ràng, bởi vì cô ấy hơn những người khác, cô ấy sẽ lợi dụng bản thân mình.”
Lương Bích tùy tiện ném tờ báo này vào trong thùng rác: “Là cái gì làm em phải lợi dụng bản thân mình?”
“Quyền lợi và địa vị.” Vẻ mặt Nghê Vân Huyên thản nhiên: “Em không muốn cả đời không có tiếng tăm gì héo dần héo mòn trong cái vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người tới khi già rồi mới hối hận tại sao lúc trước không chọn một con đường khác. Em muốn thành công, trong cái vòng này, đó là mục tiêu cuối cùng của em. Em nghĩ rất rõ ràng rồi, Lục Tử Chiếu chẳng qua muốn chơi nên đầu tư một bộ phim thần tượng, mà em có thể trở thành nữ chính, có thể có khởi điểm cao hơn người khác rất nhiều, thậm chí có tiền đồ hơn. Nếu không, em chỉ có thể giống những người khác, dựa vào rất nhiều vai phụ, cho đến lúc có một vai phụ nào đó làm khán giả rung động thì mới nắm được cơ hội. Em không muốn như vậy, em em muốn thành công, em phải nổi tiếng.”
“Giới giải trí là một chiếc thùng nhuộm lớn, em cảm thấy, một ngày nào đó, em còn nhận ra chính bản thân mình được sao?” Lương Bích lắc đầu: “Chị cho rằng, ít nhất, em sẽ không lựa chọn thỏa hiệp nhanh như vậy.”
“Không phải người thông minh là người đã sớm biết mình muốn gì đồng thời hiểu được phải giành lấy hay sao?”
“Được rồi, chị tôn trọng sự lựa chọn của em.” Lương Bích thỏa hiệp: “Nhưng mà, thời gian gần đây biểu hiện lạt mềm buộc chặt của em với Lục Tử Chiếu cũng không tệ lắm.”
Nghê Vân Huyên cười cười: “Kỳ thật chị cũng biết, em sẽ thỏa hiệp, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Rất nhiều người sẽ đợi đến khi cùng đường bí lối, đợi đến tận khi người khác cầm dao kề lên cổ mình mới lựa chọn thỏa hiệp, mà em thì lựa chọn sớm hơn, cũng tránh cho mình phải chịu khổ.”
Lương Bích chỉ cười, giờ phút này vậy mà cô nhớ đến một bộ tiểu thuyết đã đọc từ rất lâu rồi, bộ tiểu thuyết đó bây giờ cũng đã được chuyển thể thành phim truyền hình. Cô nhớ rất rõ, trong
Huyền Lăng lúc này cũng không một lòng với Chân Hoàn, thậm chí sủng ái rất nhiều mỹ nữ, chia yêu thương của y thành rất nhiều rất nhiều phần. Lương Bích cảm thấy Huyền Lăng không hoàn mỹ, cũng không phù hợp với giấc mộng trong lòng các thiếu nữ, nhưng y chân thực, hơn nữa y yêu nhất và chỉ yêu mỗi Thuần Nguyên. Nhưng tất cả những điều này bị Chân Hoàn tự mình hủy diệt, có lẽ đó cũng là sự thật mà Chân Hoàn hiểu được. Huyền Lăng yêu Thuần Nguyên, thực sự yêu. Nhưng đó chẳng qua là bởi vì Thuần Lăng chết đi trong những năm tháng tươi đẹp nhất, cho nên vẻ đẹp của nàng giống như ảo ảnh thường xuất hiện trong lòng Huyền Lăng. Bởi vì, y không thể giữ lại một phần hoàn mỹ của ngày trước, cho nên vẫn hoài niệm.
Lương Bích nhìn Nghê Vân Huyên, có lẽ Lục Tử Chiếu thực sự có vài phần thiện cảm với cô, như Lương Bích đoán thì bởi vì Nghê Vân Huyên có nét giống với cô gái đầu tiên mà Lục Tử Chiếu yêu. Nhưng Lục Tử Chiếu có thể rất yêu cô gái kia, cũng có thể thực sự trả giá rất nhiều thứ. Anh ta áy náy với cô gái đó là điều không thể phủ định, huống chi với người gần giống với cô gái đó. Lục Tử Chiếu bây giờ, cùng với Huyền Lăng một lòng nhớ đến Thuần Nguyên kia có gì khác nhau.
Có lẽ, nếu lúc trước anh ta gặp được cô gái xinh đẹp hơn Nghê Vân Huyên thì hiện giờ sẽ chán ngấy cô thôi.
Nhưng, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cô không thể nói lựa chọn của Nghê Vân Huyên rốt cuộc là đúng hay sai. Con người chính là loài động vật mâu thuẫn như vậy, rõ ràng lúc trước cô khuyên Nghê Vân Huyên phải nhìn nhận rõ trong cái vòng luẩn quẩn này sẽ gặp phải những chuyện gì, bảo Nghê Vân Huyên phải chấp nhận sự không công bằng thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi kia. Mà hiện giờ, Nghê Vân Huyên tự mình tiến lên từng bước, bản thân cô lại ở đây cảm thán lòng người.
Mà Lương Bích đánh giá Nghê Vân Huyên vài phần, ngoại hình và điều kiện tuyệt đối có thể coi là cao, điều này là không thể nghi ngờ.
Mỗi người đều có con đường của riêng mình, tương lai là thứ không thể xác định trước, ai có thể bảo đảm rằng Nghê Vân Huyên không phải là người may mắn nhất kia?
Nghê Vân Huyên nhìn Lương Bích vẫn trầm mặc không nói gì: “Hiện tại có phải chị cảm thấy coi thường em hay không?” Còn chưa chờ Lương Bích mở miệng, cô lại tự cười nói: “Kỳ thật, em biết, em cũng có thể lớn tiếng nói với bản thân: tôi có thể dựa vào bản thân mình đạt được thành công, không cần phải dựa vào bất cứ tên đàn ông nào cả, có thể dựa vào chính mình mà đi lên. Nhưng em không có nhiều thời gian như vậy, em muốn phải nhanh chóng nổi bật, em rất khát khao được thành công.”
“Chị hiểu được tâm tình đó của em.” Rất nhiều chàng trai cô gái đều ôm giấc mộng thành ngôi sao, nhưng giấc mộng có thể được gọi là giấc mộng, chính là vì tỉ lệ số người thực hiện được nó quá nhỏ.
“Chị cảm thấy Lục Tử Chiếu là dạng người như thế nào?”
“Thế em cảm thấy sao?”
“Từ thái độ của anh ta với vợ, em nghĩ anh ta cũng được coi như một người có tình có nghĩa!” Cô tự giễu cười: “Có lẽ, anh ta sẽ cho em tất cả những gì em muốn, coi như theo nhu cầu.”
Lương Bích gật gật đầu, nhưng vẫn mang nghi vấn ở trong lòng nói ra: “Vân Huyên, chị không biết em đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng em cho chị cảm giác rất mâu thuẫn. Từ lần đầu tiên em gặp được Lục Tử Chiếu, lúc đó em giống như tiểu bạch thỏ bị thương vậy, làm người ta không tự chủ được suy nghĩ phải che chở em. Em của khi đó, đã chịu thương tổn rất lớn, mà nỗi sợ hãi em biểu hiện ra bên ngoài tuyệt đối cũng không phải là giả. Em quả thực sợ Lục Tử Chiếu, nhìn thấy anh ta sẽ cảm thấy căng thẳng. Nhưng bây giờ mới trôi qua không bao lâu, em đã có thể nói chuyện cùng anh ta một cách tự nhiên, thậm chí thực thản nhiên đối mặt với anh ta. Thay đổi như vậy giống như phải cần đến rất nhiều năm mới có thể hoàn thành được, nhưng trong thời gian ngắn như vậy em hoàn toàn làm được rồi. Chị có chút khó tin, hiện tại trong lòng em giống như có một niềm tin mạnh mẽ vậy.”
“Niềm tin của em chính là muốn cắm rễ trong giới giải trí. Kỳ thật, em không thay đổi, chỉ là đã nghĩ thông suốt. Sau đó hướng đến con đường có lợi nhất cho mình.”
“Thôi được rồi!”
Sau khi Lương Bích rời đi, Nghê Vân Huyên đi đến trước bàn trang điểm, cô nhìn chính mình ở trong gương: “Tôi thay đổi sao?”
Cô lấy một tấm ảnh ra, nhìn người trong đó, cô mỉm cười: “Mẹ, con nhất định sẽ hoàn thành giấc mộng của mẹ, lúc đó con sẽ đến tìm mẹ.”
Cô hôn lên bức ảnh: “Con hiện tại, chỉ vì mẹ mà sống, tất cả những thứ khác đều không quan trọng. Thật sự, đều không quan trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.