Chương 66: Ngọt như mật
Kinh Thành Nam Sủng
02/02/2015
Ngũ Hành Không gần đây đang có hoạt động khuyến mãi, lưu lượng khách càng nhiều thêm, người khổ chỉ có mấy tắm kỳ công trong nhà tắm, buổi sáng mở mắt bận việc đến tối nhắm mắt lại ngủ, vừa qua một ngày không ít tắm kỳ công đã bắt đầu kêu khổ.
Chương Thỉ vì kích thích bọn họ tích cực làm việc nên dán một câu khẩu hiêu ngay tủ quần áo trong nhà tắm, trên đó viết vài chữ to: “Chúng ta là những tắm kỳ công vui vẻ.”
Thấy khẩu hiệu này thì không chỉ có Hoa Kì xì mũi coi thường, ngay cả mấy người ở trước mặt Chương Thỉ nịnh nọt cũng đều âm thầm mắng trong lòng.
Thật ra thì, Hoa Kì đã sớm đối có sức miễn dịch với lượng công việc lớn, dù bận việc một ngày cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi lắm, ngược lại cậu luôn thời thời khắc khắc chờ đợi ngày mai đến, dường như là đếm số mà sống qua ngày, ngón tay không đủ thì dùng ngón chân.
Chủ nhật là ngày Hoa Kì cùng Trang Hào hẹn ước, sau khi rời giường Hoa Kì mở cửa sổ nhỏ của nhà tắm, đi cà nhắc nhìn ra phía ngoài vài lần, gió nhẹ thổi vào mặt, xông vào trong lòng là cảm giác ấm áp. Hoa Kì thưởng thức cảnh tượng phía ngoài một lát, sau đó liền đi tắm nước nóng, ăn mặc chỉnh tề đi ra thì người ở trước quầy rượu đã xếp từng hàng dài.
“Có còn để cho người ta sống nữa không? Muốn mệt chết mấy người chúng ta sao?” Trong góc hai tắm kỳ công đang oán trách, thấy Hoa Kỳ thì một người trong đó nói với Hoa Kì: ” Hoa Kì, cậu mặc nghiêm túc như vậy muốn đi đâu?”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Có chút chuyện, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.”
“Cậu phải đi? Vốn nhân thủ đã không đủ, cậu còn đi?”
Hoa Kì nhún nhún vai nói: “Hết cách rồi, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài.”
Đang nói, Hoa Kì liền thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên trong đám người giơ tay lên chào hỏi Hoa Kì, Hoa Kì quay đầu về phía sau cười cười: “Tôi phải đi rồi, sẽ tranh thủ trở về một sớm chút.” Hoa Kì bước nhanh chạy tới chỗ Trang Hào.
Hoa Kì chạy đến bên cạnh Trang Hào thì hỏi “Đi thôi, chúng ta đi đâu?”
Trang Hào quan sát Hoa Kì: “Đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong thì tìm một chỗ.”
“Ca, anh muốn à?” lúc Hoa Kì nghe Trang Hào nói tìm một chỗ thì nhịp tim đã bắt đầu gia tốc.
Trang Hào cười ha hả nói: “Em đoán.”
Hoa Kì càng thêm khẳng định ý tưởng của Trang Hào, cợt nhã đi ra ngoài.
Mặc dù Hoa Kì đi ở phía trước nhưng cậu nhìn ra hôm nay tâm tình Trang Hào không tệ, một thân quần áo thể thao xứng một đôi giày thể thao màu trắng, cả người có vẻ vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại đầy ánh mặt trời, Trang Hào như vậy quả nhiên đẹp trai cực kỳ.
“Hoa Kì, hai người chờ một lát.” Tiếng Chương Thỉ từ phía sau truyền đến.
Hoa Kì dừng bước quay đầu nhìn lại, Trang Hào đứng ở cửa Ngũ Hành cách đó không xa nhìn chăm chú vào một chiếc màu đen hiện đại mới ngừng lại, Chương Thỉ từ trong xe đi ra, theo bản năng cười cười với Trang Hào, sau đó đi tới: “Đến đây lúc nào?”
Vẻ mặt Trang Hào cực kỳ tự nhiên nói: “Vừa tới, tôi muốn đem Hoa Kì đi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Hoa Kì một chút: “Không thành vấn đề.”
“Vậy chúng tôi đi trước.” Trang Hào sải bước đi, lúc đi ngang qua chỗ Chương Thỉ thì Chương Thỉ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu bán đoàn xe?”
Trang Hào dừng bước lại, lạnh nhạt nói: “Ừ, mấy ngày trước bán rồi.”
“Chuyện này anh rất xin lỗi, nếu như anh không phải làm vậy, đoàn xe cũng sẽ không. . . . . .” Chương Thỉ tiếc hận nói.
Trang Hào khẽ mỉm cười: “Làm ăn là như vậy, dù không phải anh cũng sẽ có người khác, tôi cũng không có đem chuyện này đổ lên người anh, muốn trách thì chỉ có thể trách tôi không có bản lãnh.”
“Không thể nói như thế, đoàn xe là cậu liều mạng dựng lên, khổ ở trong lòng chỉ có chính cậu rõ ràng.” Chương Thỉ khẽ cau mày.
Trang Hào khoát tay áo: “Chua quá đi, đã già cả rồi còn ì nhèo cái gì, được rồi, phía sau anh cố sống cho tốt, anh em nhìn trong lòng cũng thoải mái.”
“Có nghĩ về sau làm gì chưa?”
Trang Hào suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ còn không biết, chuyện tương lai tương lai lại nói.”
“Nếu như cần anh giúp một tay cứ mở miệng.”
Trang Hào nghe vậy nghiêng đầu nhìn Chương Thỉ, cười nói: “Lời này nghe quen tai, hình như trước kia tôi cũng nói giống vậy.”
“Ừ, lúc anh mới ra tù.” Chương Thỉ bình tĩnh nói.
Trang Hào hít sâu một hơi, nói: “Có mấy lời trước kia vẫn không nói, anh có cảm thấy từ lúc anh ra tù thì như biến thành người khác không?”
“Ừ, anh xác thực đã thay đổi.” Chương Thỉ xem thường ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà Ngũ Hành nói: “Trước kia luôn cảm thấy có thể sống là tốt rồi, mà hiện tại lại không nghĩ như vậy.” Chương Thỉ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Trang Hào nói: “Anh đi ra nhìn các cậu ai cũng sống tốt như vậy, trong lòng rất khó chịu, cho nên, anh nghĩ anh cũng có thể như vậy.”
“Bây giờ anh làm được.” Trang Hào giơ tay lên khoác trên bả vai Chương Thỉ, dùng sức bóp: “Hiện giờ trừ Bàng Suất, chỉ có anh là người tốt nhất, Khu Nam Sơn không còn Chương Viễn, khu Hướng An không còn Trang Hào.” Trang Hào lộ ra nụ cười châm chọc, thuận miệng nói một câu: “Xem trọng đoàn xe của tôi.”
Chương Thỉ ngẩn ra: “Cậu biết?”
Trang Hào nghiêng đầu mỉm cười: “Ừ, trước khi tôi bán đoàn xe đã biết người mua.”
Chương Thỉ sáng tỏ: “Cậu yên tâm, đoàn xe ở trong tay anh chỉ có thể tốt hơn.”
“Tôi tin anh.” Trang Hào rút tay khỏi bả vai Chương Thỉ, cười nói: “Tôi đi, Hoa Kì vẫn chờ.”
“Đi đi, có thời gian tới đây, hai anh em ta hàn huyên một chút.”
Trang Hào ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Gần đây sợ rằng không được, về sau hãy nói.” Trang Hào bước đi thật nhanh về phía Hoa Kì vài bước, sau đó dừng lại nói với Chương Thỉ: “À đúng rồi, anh có đi thăm Chương Viễn thì nhớ thắp nén hương giúp tôi.”
Chương Thỉ không đáp ứng, đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng lưng Trang Hào rời đi, ánh mắt ấy khó có thể suy nghĩ.
Trang Hào đi tới bên cạnh Hoa Kì cậu liền khẩn trương nói: “Anh và Chương Thỉ nói gì vậy?”
Trang Hào vừa đi vừa nói: “Không nói gì, tán gẫu chút việc nhà mà thôi, thế nào?” Trang Hào nghiêng đầu, nhướng mày cười cười mà nói: “Lo lắng à?”
“Không phải là vậy sao, sợ anh đánh nhau với y.”
Trang Hào cười nói: “Đều là người lớn rồi, còn động một chút là đánh nhau, em cho rằng anh là em à?”
“Em sợ mà, dù sao Chương Thỉ. . . . . .” Hoa Kì nuốt nửa đoạn còn lại xuống, theo Trang Hào từ từ đi về phía trước.
Trang Hào lấy điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên môi nói: “Người như anh rất tin vào số mệnh, cái này gọi là định mệnh an bài, giống như em, định mệnh an bài nhất định sẽ đến quyến rũ anh.”
“Hả? Em đây mà cũng coi là quyến rũ á? Rõ ràng là quấn chặt lấy.” Hoa Kì nửa đùa nói.
Trang Hào cười hì hì: “Bản thân cũng biết mình sống chết dây dưa sao?”
“Em tự biết rõ.” Hoa Kì cợt nhã vươn tay vòng qua cánh tay Trang Hào, dùng sức ôm.
Trang Hào không hất tay của cậu ra, ngược lại đương nhiên đón nhận, mặc kệ trên con đường này có người hay không, hai người cứ ôm lấy cánh tay nhau một đường đi về phía trước, sắp đến giữa đường cái thì Hoa Kì đưa tay muốn đón xe taxi lại bị Trang Hào ngăn lại.
“Không bắt xe à?”
Trang Hào híp mắt cười, đưa tay chỉ một bãi đậu xe ven đường nói: “Anh lái xe tới.”
“Anh lái xe tới? Vậy sao dừng nơi này?” Hoa Kì ghé đầu nhìn bãi đỗ xe lại không thấy chiếc xe Trang Hào hay lái.
“Anh đổi xe, vì mặt mũi cũng chỉ có thể dừng ở nơi này.” Trang Hào rút cánh tay ra, nói: “Chờ anh một chút.” Trang Hào bước nhanh vào bãi đậu xe.
Hoa Kì đứng ở ven đường chờ, chốc lát Trang Hào thế mà lại đạp một chiếc xe đạp từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, Hoa Kì trợn to cặp mắt, khi anh đạp xe dừng ở bên cạnh mình thì kinh ngạc nói: “Xe đạp á?”
“Sao? Xe đạp không phải xe à?” Trang Hào hơi lúng túng, gãi gãi đầu nói: “Lên đây đi, anh chở em đi ăn cơm.”
Hoa Kì nhìn ra Trang Hào lúng túng, vội vàng đi vòng ra phía sau tách chân ngồi lên.
“Ngồi vững, lâu rồi anh không có đạp xe.” Trang Hào dùng sức đạp bàn đạp.
Hoa Kì nâng đôi tay khoác hai bên hông anh, trong lòng hơi đau đau nói: “Anh bán luôn xe rồi?”
“Ừ.”
Hoa Kì muốn nói lại thôi, suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng nói: “Ca, chúng ta đi ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
Hoa Kì nói: “Xiên nướng được rồi, tiết kiệm tiền còn ăn ngon.”
“!@#$%$@, em thật sự coi anh là quỷ nghèo à? Một bữa cơm anh còn keo kiệt.” Trang Hào trêu ghẹo nói.
Hoa Kì chậc một tiếng: “Em thật sự muốn ăn xiên nướng, đã bao lâu rồi chưa ăn, nhớ tới liền thèm.”
“Em chắc chắn chứ?”
“Dĩ nhiên xác định, chúng ta tuốt ống làm việc.”
“Đúng vậy, vậy thì xiên nướng đi.” Trang Hào ra sức đạp, gió nhẹ thổi vào mặt anh lại khiến anh không tự chủ được nhếch miệng, ngay cả khi không có cam lòng nhưng lúc này anh lại có cảm giác yên tỉnh nhẹ nhõm.
‘Ngọt như mật, em cười thật ngọt ngào, giống như đóa hoa nở trong gió xuân, nỏ trong gió xuân. Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, anh nhất thời nhớ không nổi. . . . . . à, là ở trong mộng, trong mộng trong mộng gặp qua em, là em, là em, mơ thấy đúng là em.”
(Đầm: Nhạc đây http://mp3.zing.vn/embed/song/IW6OCC90?autostart=false , hát giọng nữ nhưng mình dịch theo xưng hô nam cho hợp mạch truyện he he he)
Lúc Trang Hào chở Hoa Kì đi ngang qua một studio, cái loa ở cửa phát ra một khúc nhạc như vậy, dưới cơn gió nhẹ tháng năm không khỏi làm cho người ta có chút rung động, thậm chí cảm thấy hạnh phúc, dĩ nhiên, cảm giác hạnh phúc này chỉ tồn tại trong lòng Hoa Kì, về phần Trang Hào cảm thấy như thế nào thì Hoa Kì không biết.
“Ngọt như mật. . . . . . em cười ngọt như mật, giống như hoa nỏ trong gió xuân, nở trong gió xuân.” Khi Hoa Kì cùng Trang Hào đi ngang qua studio, tiếng hát từ từ yếu bớt, cho đến khi không nghe được thì Hoa Kì mới nhẹ giọng hát, mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng có thể vào lỗ tai Trang Hào.
“Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, anh nhất thời nhớ không nổi.” Lúc này Hoa Kì lần đầu tiên nghe được Trang Hào hát, giọng hơi lớn, tiếng hát cũng dễ nghe, thỉnh thoảng còn có người đi đường quăng ánh mắt về phía bên này nhìn.
“Ai nha, anh hát rất dễ nghe.” Hoa Kì giơ tay lên cho một quyền vào sau lưng Trang Hào, không quá dùng sức lại làm cho Trang Hào sững sờ, ngưng tiếng hát nói: “Con mẹ nó chứ, lúc này không phải em nên ôm anh, sau đó nói, anh ~ ưm rất thích anh sao.”
“Á. . . . . .” Hoa Kì ngẩn ra, cười đùa nói: “Không ngờ còn có thể như vậy.”
Trang Hào liếc mắt: “Không tim không phổi.”
Trang Hào chở Hoa Kì đi tới quán xiên nướng trước kia đoàn xe hay đến, hai người một hơi gọi không ít, một chai rượu mang lên bàn, Trang Hào hôm nay cực kỳ hào hứng cùng Hoa Kì uống một hồi, vì vậy, hai người bắt đầu nâng ly cạn chén, qua ba hồi rượu, không chuyện gì không tán gẫu, nói chuyện khí thế ngất trời, cho đến khi hai người no ăn không nổi nữa mới đi tính tiền.
Một bữa cơm dùng hai đến ba giờ, hai người uống mặt đỏ phừng phừng, kế tiếp đi đâu ai cũng rõ không phải hỏi, cũng không cần phải nói.
Đây là một nhà nghỉ nhỏ bên cạnh quán xiên nướng, giá cả rất hợp lý, sạch sẽ không nói, còn có máy tính lên mạng, một ngày 30 đồng.
Trang Hào đem xe vào trong nhà nghỉ, dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên đi vào phòng, đóng cửa lại thì Trang Hào ngửa ra tứ chi hai tay chắp lại nằm vật trên giường, nhắm mắt lại nói: “Trong khoảng thời gian này thật là mệt muốn chết.”
Hoa Kì không vội nhào vào trong ngực anh, ngược lại ngồi trước máy vi tính mở máy, mở ra đánh vào ba chữ: “Ngọt như mật.”
Tiếng hát uyển chuyển du dương vang lên, lúc này Hoa Kì mới thỏa mãn cởi giày lên giường, nằm ở trên người Trang Hào nói: “Đủ lãng mạn không.”
Trang Hào ừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần nói: “Nghe bài hát cũ mà trong lòng thoải mái.”
“Ca, chúng ta làm không?”
Trang Hào cười cười: “Em muốn làm liền làm.”
“Tắm không?”
Trang Hào híp mắt nhìn Hoa Kì: “Sáng sớm đã biết em muốn anh !@#$%$@, cho nên buổi sáng đã tắm rồi, không cần.”
“A, em cũng tắm rồi, vậy ta trực tiếp tiến vào chính đề thôi.” Hoa Kì lật người ngồi dậy, nhanh chóng lột sạch quần áo, tiếp đó giạng chân ngồi trên người Trang Hào, cúi đầu nói: “Đến đây đi, hôn môi.”
Trang Hào nhắm mắt lại, từ từ chu môi lên chụt.
Hoa Kì hôn chuồn chuồn lướt nước một lần lại một lần, cứ lặp lại giống như chẳng bao giờ ngán, rốt cuộc lúc Trang Hào không thể nhịn được nữa mới ngừng lại.
“!@#$%$@, miệng bị em gặm sưng lên rồi.”
Chương Thỉ vì kích thích bọn họ tích cực làm việc nên dán một câu khẩu hiêu ngay tủ quần áo trong nhà tắm, trên đó viết vài chữ to: “Chúng ta là những tắm kỳ công vui vẻ.”
Thấy khẩu hiệu này thì không chỉ có Hoa Kì xì mũi coi thường, ngay cả mấy người ở trước mặt Chương Thỉ nịnh nọt cũng đều âm thầm mắng trong lòng.
Thật ra thì, Hoa Kì đã sớm đối có sức miễn dịch với lượng công việc lớn, dù bận việc một ngày cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi lắm, ngược lại cậu luôn thời thời khắc khắc chờ đợi ngày mai đến, dường như là đếm số mà sống qua ngày, ngón tay không đủ thì dùng ngón chân.
Chủ nhật là ngày Hoa Kì cùng Trang Hào hẹn ước, sau khi rời giường Hoa Kì mở cửa sổ nhỏ của nhà tắm, đi cà nhắc nhìn ra phía ngoài vài lần, gió nhẹ thổi vào mặt, xông vào trong lòng là cảm giác ấm áp. Hoa Kì thưởng thức cảnh tượng phía ngoài một lát, sau đó liền đi tắm nước nóng, ăn mặc chỉnh tề đi ra thì người ở trước quầy rượu đã xếp từng hàng dài.
“Có còn để cho người ta sống nữa không? Muốn mệt chết mấy người chúng ta sao?” Trong góc hai tắm kỳ công đang oán trách, thấy Hoa Kỳ thì một người trong đó nói với Hoa Kì: ” Hoa Kì, cậu mặc nghiêm túc như vậy muốn đi đâu?”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Có chút chuyện, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.”
“Cậu phải đi? Vốn nhân thủ đã không đủ, cậu còn đi?”
Hoa Kì nhún nhún vai nói: “Hết cách rồi, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài.”
Đang nói, Hoa Kì liền thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên trong đám người giơ tay lên chào hỏi Hoa Kì, Hoa Kì quay đầu về phía sau cười cười: “Tôi phải đi rồi, sẽ tranh thủ trở về một sớm chút.” Hoa Kì bước nhanh chạy tới chỗ Trang Hào.
Hoa Kì chạy đến bên cạnh Trang Hào thì hỏi “Đi thôi, chúng ta đi đâu?”
Trang Hào quan sát Hoa Kì: “Đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong thì tìm một chỗ.”
“Ca, anh muốn à?” lúc Hoa Kì nghe Trang Hào nói tìm một chỗ thì nhịp tim đã bắt đầu gia tốc.
Trang Hào cười ha hả nói: “Em đoán.”
Hoa Kì càng thêm khẳng định ý tưởng của Trang Hào, cợt nhã đi ra ngoài.
Mặc dù Hoa Kì đi ở phía trước nhưng cậu nhìn ra hôm nay tâm tình Trang Hào không tệ, một thân quần áo thể thao xứng một đôi giày thể thao màu trắng, cả người có vẻ vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại đầy ánh mặt trời, Trang Hào như vậy quả nhiên đẹp trai cực kỳ.
“Hoa Kì, hai người chờ một lát.” Tiếng Chương Thỉ từ phía sau truyền đến.
Hoa Kì dừng bước quay đầu nhìn lại, Trang Hào đứng ở cửa Ngũ Hành cách đó không xa nhìn chăm chú vào một chiếc màu đen hiện đại mới ngừng lại, Chương Thỉ từ trong xe đi ra, theo bản năng cười cười với Trang Hào, sau đó đi tới: “Đến đây lúc nào?”
Vẻ mặt Trang Hào cực kỳ tự nhiên nói: “Vừa tới, tôi muốn đem Hoa Kì đi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Hoa Kì một chút: “Không thành vấn đề.”
“Vậy chúng tôi đi trước.” Trang Hào sải bước đi, lúc đi ngang qua chỗ Chương Thỉ thì Chương Thỉ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu bán đoàn xe?”
Trang Hào dừng bước lại, lạnh nhạt nói: “Ừ, mấy ngày trước bán rồi.”
“Chuyện này anh rất xin lỗi, nếu như anh không phải làm vậy, đoàn xe cũng sẽ không. . . . . .” Chương Thỉ tiếc hận nói.
Trang Hào khẽ mỉm cười: “Làm ăn là như vậy, dù không phải anh cũng sẽ có người khác, tôi cũng không có đem chuyện này đổ lên người anh, muốn trách thì chỉ có thể trách tôi không có bản lãnh.”
“Không thể nói như thế, đoàn xe là cậu liều mạng dựng lên, khổ ở trong lòng chỉ có chính cậu rõ ràng.” Chương Thỉ khẽ cau mày.
Trang Hào khoát tay áo: “Chua quá đi, đã già cả rồi còn ì nhèo cái gì, được rồi, phía sau anh cố sống cho tốt, anh em nhìn trong lòng cũng thoải mái.”
“Có nghĩ về sau làm gì chưa?”
Trang Hào suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ còn không biết, chuyện tương lai tương lai lại nói.”
“Nếu như cần anh giúp một tay cứ mở miệng.”
Trang Hào nghe vậy nghiêng đầu nhìn Chương Thỉ, cười nói: “Lời này nghe quen tai, hình như trước kia tôi cũng nói giống vậy.”
“Ừ, lúc anh mới ra tù.” Chương Thỉ bình tĩnh nói.
Trang Hào hít sâu một hơi, nói: “Có mấy lời trước kia vẫn không nói, anh có cảm thấy từ lúc anh ra tù thì như biến thành người khác không?”
“Ừ, anh xác thực đã thay đổi.” Chương Thỉ xem thường ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà Ngũ Hành nói: “Trước kia luôn cảm thấy có thể sống là tốt rồi, mà hiện tại lại không nghĩ như vậy.” Chương Thỉ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Trang Hào nói: “Anh đi ra nhìn các cậu ai cũng sống tốt như vậy, trong lòng rất khó chịu, cho nên, anh nghĩ anh cũng có thể như vậy.”
“Bây giờ anh làm được.” Trang Hào giơ tay lên khoác trên bả vai Chương Thỉ, dùng sức bóp: “Hiện giờ trừ Bàng Suất, chỉ có anh là người tốt nhất, Khu Nam Sơn không còn Chương Viễn, khu Hướng An không còn Trang Hào.” Trang Hào lộ ra nụ cười châm chọc, thuận miệng nói một câu: “Xem trọng đoàn xe của tôi.”
Chương Thỉ ngẩn ra: “Cậu biết?”
Trang Hào nghiêng đầu mỉm cười: “Ừ, trước khi tôi bán đoàn xe đã biết người mua.”
Chương Thỉ sáng tỏ: “Cậu yên tâm, đoàn xe ở trong tay anh chỉ có thể tốt hơn.”
“Tôi tin anh.” Trang Hào rút tay khỏi bả vai Chương Thỉ, cười nói: “Tôi đi, Hoa Kì vẫn chờ.”
“Đi đi, có thời gian tới đây, hai anh em ta hàn huyên một chút.”
Trang Hào ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Gần đây sợ rằng không được, về sau hãy nói.” Trang Hào bước đi thật nhanh về phía Hoa Kì vài bước, sau đó dừng lại nói với Chương Thỉ: “À đúng rồi, anh có đi thăm Chương Viễn thì nhớ thắp nén hương giúp tôi.”
Chương Thỉ không đáp ứng, đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng lưng Trang Hào rời đi, ánh mắt ấy khó có thể suy nghĩ.
Trang Hào đi tới bên cạnh Hoa Kì cậu liền khẩn trương nói: “Anh và Chương Thỉ nói gì vậy?”
Trang Hào vừa đi vừa nói: “Không nói gì, tán gẫu chút việc nhà mà thôi, thế nào?” Trang Hào nghiêng đầu, nhướng mày cười cười mà nói: “Lo lắng à?”
“Không phải là vậy sao, sợ anh đánh nhau với y.”
Trang Hào cười nói: “Đều là người lớn rồi, còn động một chút là đánh nhau, em cho rằng anh là em à?”
“Em sợ mà, dù sao Chương Thỉ. . . . . .” Hoa Kì nuốt nửa đoạn còn lại xuống, theo Trang Hào từ từ đi về phía trước.
Trang Hào lấy điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên môi nói: “Người như anh rất tin vào số mệnh, cái này gọi là định mệnh an bài, giống như em, định mệnh an bài nhất định sẽ đến quyến rũ anh.”
“Hả? Em đây mà cũng coi là quyến rũ á? Rõ ràng là quấn chặt lấy.” Hoa Kì nửa đùa nói.
Trang Hào cười hì hì: “Bản thân cũng biết mình sống chết dây dưa sao?”
“Em tự biết rõ.” Hoa Kì cợt nhã vươn tay vòng qua cánh tay Trang Hào, dùng sức ôm.
Trang Hào không hất tay của cậu ra, ngược lại đương nhiên đón nhận, mặc kệ trên con đường này có người hay không, hai người cứ ôm lấy cánh tay nhau một đường đi về phía trước, sắp đến giữa đường cái thì Hoa Kì đưa tay muốn đón xe taxi lại bị Trang Hào ngăn lại.
“Không bắt xe à?”
Trang Hào híp mắt cười, đưa tay chỉ một bãi đậu xe ven đường nói: “Anh lái xe tới.”
“Anh lái xe tới? Vậy sao dừng nơi này?” Hoa Kì ghé đầu nhìn bãi đỗ xe lại không thấy chiếc xe Trang Hào hay lái.
“Anh đổi xe, vì mặt mũi cũng chỉ có thể dừng ở nơi này.” Trang Hào rút cánh tay ra, nói: “Chờ anh một chút.” Trang Hào bước nhanh vào bãi đậu xe.
Hoa Kì đứng ở ven đường chờ, chốc lát Trang Hào thế mà lại đạp một chiếc xe đạp từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, Hoa Kì trợn to cặp mắt, khi anh đạp xe dừng ở bên cạnh mình thì kinh ngạc nói: “Xe đạp á?”
“Sao? Xe đạp không phải xe à?” Trang Hào hơi lúng túng, gãi gãi đầu nói: “Lên đây đi, anh chở em đi ăn cơm.”
Hoa Kì nhìn ra Trang Hào lúng túng, vội vàng đi vòng ra phía sau tách chân ngồi lên.
“Ngồi vững, lâu rồi anh không có đạp xe.” Trang Hào dùng sức đạp bàn đạp.
Hoa Kì nâng đôi tay khoác hai bên hông anh, trong lòng hơi đau đau nói: “Anh bán luôn xe rồi?”
“Ừ.”
Hoa Kì muốn nói lại thôi, suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng nói: “Ca, chúng ta đi ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
Hoa Kì nói: “Xiên nướng được rồi, tiết kiệm tiền còn ăn ngon.”
“!@#$%$@, em thật sự coi anh là quỷ nghèo à? Một bữa cơm anh còn keo kiệt.” Trang Hào trêu ghẹo nói.
Hoa Kì chậc một tiếng: “Em thật sự muốn ăn xiên nướng, đã bao lâu rồi chưa ăn, nhớ tới liền thèm.”
“Em chắc chắn chứ?”
“Dĩ nhiên xác định, chúng ta tuốt ống làm việc.”
“Đúng vậy, vậy thì xiên nướng đi.” Trang Hào ra sức đạp, gió nhẹ thổi vào mặt anh lại khiến anh không tự chủ được nhếch miệng, ngay cả khi không có cam lòng nhưng lúc này anh lại có cảm giác yên tỉnh nhẹ nhõm.
‘Ngọt như mật, em cười thật ngọt ngào, giống như đóa hoa nở trong gió xuân, nỏ trong gió xuân. Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, anh nhất thời nhớ không nổi. . . . . . à, là ở trong mộng, trong mộng trong mộng gặp qua em, là em, là em, mơ thấy đúng là em.”
(Đầm: Nhạc đây http://mp3.zing.vn/embed/song/IW6OCC90?autostart=false , hát giọng nữ nhưng mình dịch theo xưng hô nam cho hợp mạch truyện he he he)
Lúc Trang Hào chở Hoa Kì đi ngang qua một studio, cái loa ở cửa phát ra một khúc nhạc như vậy, dưới cơn gió nhẹ tháng năm không khỏi làm cho người ta có chút rung động, thậm chí cảm thấy hạnh phúc, dĩ nhiên, cảm giác hạnh phúc này chỉ tồn tại trong lòng Hoa Kì, về phần Trang Hào cảm thấy như thế nào thì Hoa Kì không biết.
“Ngọt như mật. . . . . . em cười ngọt như mật, giống như hoa nỏ trong gió xuân, nở trong gió xuân.” Khi Hoa Kì cùng Trang Hào đi ngang qua studio, tiếng hát từ từ yếu bớt, cho đến khi không nghe được thì Hoa Kì mới nhẹ giọng hát, mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng có thể vào lỗ tai Trang Hào.
“Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, anh nhất thời nhớ không nổi.” Lúc này Hoa Kì lần đầu tiên nghe được Trang Hào hát, giọng hơi lớn, tiếng hát cũng dễ nghe, thỉnh thoảng còn có người đi đường quăng ánh mắt về phía bên này nhìn.
“Ai nha, anh hát rất dễ nghe.” Hoa Kì giơ tay lên cho một quyền vào sau lưng Trang Hào, không quá dùng sức lại làm cho Trang Hào sững sờ, ngưng tiếng hát nói: “Con mẹ nó chứ, lúc này không phải em nên ôm anh, sau đó nói, anh ~ ưm rất thích anh sao.”
“Á. . . . . .” Hoa Kì ngẩn ra, cười đùa nói: “Không ngờ còn có thể như vậy.”
Trang Hào liếc mắt: “Không tim không phổi.”
Trang Hào chở Hoa Kì đi tới quán xiên nướng trước kia đoàn xe hay đến, hai người một hơi gọi không ít, một chai rượu mang lên bàn, Trang Hào hôm nay cực kỳ hào hứng cùng Hoa Kì uống một hồi, vì vậy, hai người bắt đầu nâng ly cạn chén, qua ba hồi rượu, không chuyện gì không tán gẫu, nói chuyện khí thế ngất trời, cho đến khi hai người no ăn không nổi nữa mới đi tính tiền.
Một bữa cơm dùng hai đến ba giờ, hai người uống mặt đỏ phừng phừng, kế tiếp đi đâu ai cũng rõ không phải hỏi, cũng không cần phải nói.
Đây là một nhà nghỉ nhỏ bên cạnh quán xiên nướng, giá cả rất hợp lý, sạch sẽ không nói, còn có máy tính lên mạng, một ngày 30 đồng.
Trang Hào đem xe vào trong nhà nghỉ, dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên đi vào phòng, đóng cửa lại thì Trang Hào ngửa ra tứ chi hai tay chắp lại nằm vật trên giường, nhắm mắt lại nói: “Trong khoảng thời gian này thật là mệt muốn chết.”
Hoa Kì không vội nhào vào trong ngực anh, ngược lại ngồi trước máy vi tính mở máy, mở ra đánh vào ba chữ: “Ngọt như mật.”
Tiếng hát uyển chuyển du dương vang lên, lúc này Hoa Kì mới thỏa mãn cởi giày lên giường, nằm ở trên người Trang Hào nói: “Đủ lãng mạn không.”
Trang Hào ừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần nói: “Nghe bài hát cũ mà trong lòng thoải mái.”
“Ca, chúng ta làm không?”
Trang Hào cười cười: “Em muốn làm liền làm.”
“Tắm không?”
Trang Hào híp mắt nhìn Hoa Kì: “Sáng sớm đã biết em muốn anh !@#$%$@, cho nên buổi sáng đã tắm rồi, không cần.”
“A, em cũng tắm rồi, vậy ta trực tiếp tiến vào chính đề thôi.” Hoa Kì lật người ngồi dậy, nhanh chóng lột sạch quần áo, tiếp đó giạng chân ngồi trên người Trang Hào, cúi đầu nói: “Đến đây đi, hôn môi.”
Trang Hào nhắm mắt lại, từ từ chu môi lên chụt.
Hoa Kì hôn chuồn chuồn lướt nước một lần lại một lần, cứ lặp lại giống như chẳng bao giờ ngán, rốt cuộc lúc Trang Hào không thể nhịn được nữa mới ngừng lại.
“!@#$%$@, miệng bị em gặm sưng lên rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.