Chương 70: Người quen cũ
Kinh Thành Nam Sủng
02/02/2015
Hoa Kì cùng Trang Hào gặm đến khí thế ngất trời, đang định tiến hành bước kế tiếp Quách Tĩnh đột nhiên lên tiếng nói: “Haiz, tôi nói hai người chú ý một chút được không, tôi còn không ngủ đâu.”
Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên, cười đùa nói: “Anh không thể giả bộ ngủ được à?”
“Thao.” Quách Tĩnh lầm bầm hai tiếng, xoay người đưa lưng về phía bọn họ không nói gì nữa.
Hoa Kì nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tiếp tục.” Nói xong Hoa Kì cong môi muốn gặm tiếp, Trang Hào nghiêng đầu tránh khỏi, buồn bực nói: “Ngủ.”
Hoa Kì bĩu môi, lật người nằm ở trong chăn, hờn dỗi không để ý tới Trang Hào.
Chốc lát, Trang Hào xoay người, đem một chân khoác lên cái mông Hoa Kì, một chút một chút chà chà, anh càng như thế Hoa Kì càng khó chịu, phía dưới cứng rắn vô cùng thì không nói, trong lòng càng không ức chế được ngứa ngáy.
Hoa Kì rất muốn làm tới luôn, nhưng thật sự làm Hoa Kì lại cảm thấy mặt mũi không đỡ nổi, dù sao trong nhà còn có người thứ ba không phải sao? Dù sao sáng mai Quách Tĩnh đã đi, chịu đựng thôi.
Hoa Kì ngăn chận hỏa trong lòng, nhắm mắt lại tận lực không nghĩ tới phương diện kia, lúc Hoa Kì cho là mình có thể vượt qua, Trang Hào đột nhiên tiến tới bên tai của cậu, nho nhỏ nói thầm: “Không nhịn được thì đi nhà vệ sinh làm một pháo đi.”
Hoa Kì buồn bực giật giật cái mông, đáp lại nói: “Triệt nhiều thương thân, ngủ.”
Trang Hào cười khanh khách mấy tiếng không nói nữa, chốc lát, Trang Hào liền gáy ngủ, âm thanh cao thấp phập phồng vang lên, một tiếng lớn, một tiếng nhỏ, thỉnh thoảng còn kéo dài, nghe rất có hương vị riêng.
Hoa Kì nằm một hồi, lại nghe được một trận sột soạt, sau đó Quách Tĩnh bò tới, giơ tay lên vỗ đùi Trang Hào hai cái: “Ca em xin anh nhỏ tiếng một chút.”
Trang Hào chép chép miệng, đưa tay gãi gãi chỗ bị Quách Tĩnh đánh, ngay sau đó lật người tiếp tục ngủ.
Nhất thời an tĩnh lại, Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Quách ca, hỏi anh chuyện này được chứ.”
“Cậu còn chưa ngủ à?” Quách Tĩnh nằm ở một bên hỏi.
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Vừa rồi bị anh làm tỉnh lại, cho nên muốn tán dóc với anh.”
“Nói đi.”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cái đó. . . . . . Ca tới bên này, tìm việc gì?”
Quách Tĩnh vẫn trầm mặc không nói , một hồi lâu sau: “Chính cậu hỏi anh ấy đi, ngủ.”
Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Không đến nỗi đi, anh ấy tìm việc gì cũng không thể nói sao, chẳng lẽ đi bán thân?”
“Tự mình hỏi anh ấy đi, không để ý cậu nữa, ngủ.” Quách Tĩnh vội vàng dùng chăn đắp lên đầu không để ý Hoa Kì.
Hoa Kì không có cách nào hỏi tiếp, chỉ có thể giương mắt chờ mệt mỏi kéo đến.
Chẳng biết lúc nào Hoa Kì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Thời gian trôi qua luôn rất nhanh, hình như mới vừa nhắm mắt lại trời đã sáng, bên tai om sòm một trận, bất đắc dĩ Hoa Kì híp mắt lại, lúc này Trang Hào đang mặc quần áo, mà Quách Tĩnh ở một bên đang bận dọn dẹp hành lý.
“Mấy giờ rồi?” Hoa Kì ngáp một cái.
“Tám giờ rưỡi.” sau khi mặc chỉnh tề Trang Hào ném chìa khóa ở trên bàn qua nói: “Anh phải đi làm, Quách Tĩnh đi cùng anh luôn, em không có chuyện gì làm thì ở nhà đợi, nếu đói bụng thì lấy chìa khóa đi xuống mua chút đồ ăn, nhớ đừng đi xa đó.”
“Ai za, em nói anh thật sự coi cậu ta là con nít lên ba sao?” Quách Tĩnh thu dọn xong hành lý, đứng ở cửa ngậm điếu thuốc nói.
Trang Hào liếc hắn một cái không lên tiếng, đứng dậy đi tới cửa mang giày nói: “Ngủ tiếp một lát đi, bọn anh đi đây.”
Hoa Kì ừ một tiếng, tiếp theo đó tiếng đóng cửa truyền đến.
Hoa Kì ngáp duỗi lưng một cái, xoay người nằm úp sấp trên chăn nhắm mắt dưỡng thần , tất cả suy nghĩ đều đặt ở trên việc Trang Hào đang làm, chậc, nếu Hoa Kì lựa chọn theo tới bên này, cậu sẽ không thể ngồi không chờ Trang Hào nuôi, lúc này không giống ngày xưa, nếu Hoa Kì thích Trang Hào sẽ cố không liên lụy anh.
Hoa Kì quyết định chủ ý lại ngủ mấy giờ đã bị từng hồi tiếng xem đi ngang qua đánh thức, cũng đúng, ở trong phòng nơi náo nhiệt lại không cách âm đương nhiên không thể nào ngủ nướng .
Sau khi Hoa Kì rời giường bưng chậu ra khỏi phòng, theo con đường tối hôm qua đi phòng tắm, vào cửa thì Hoa Kì nghe được bên trong truyền đến tiếng nước chảy, xem chừng là hàng xóm ở nơi này đang tắm. Hoa Kì cũng không suy nghĩ nhiều đẩy cửa vào.
Trong phòng tắm có hai người đàn ông đang tắm, đưa lưng về phía cửa, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu, nghe được tiếng cửa mở một người trong đó nhìn về phía mắt, lúc thấy Hoa Kỳ gật đầu cười liền quay đầu tiếp tục tán gẫu cùng người nọ.
“Tháng tiền lương được bao nhiêu?”
“Cỡ hai ba ngàn?”
Người nọ kinh ngạc nói: “Cậu bỏ bê công việc sao?”
“Ừ, có mấy ngày không đi.”
Hoa Kì vễnh tai cẩn thận nghe đôi câu liền không để ý tới nữa, cởi quần áo đứng ở dưới vòi tắm tắm. Hai tay Hoa Kì đặt ở trên đầu xoa nắn, lúc này tóc đã dài không ít, cao thấp không có chút đâm tay, Hoa Kì nghĩ thầm khi nào nên đi cắt tóc lại.
“Hoa. . . . . . Hoa Kì?” Một âm thanh không quá khẳng định vang lên, Hoa Kì mắt nhắm mắt mở nhìn người nọ, đồng thời cũng khiếp sợ không ít: “Sao anh lại ở đây?”
“Lời này nên là tôi hỏi cậu chứ?” Giang Hạo đóng vòi tắm, cười ha hả đi tới.
Hoa Kì vuốt nước trên mặt, cũng đóng vòi tắm nói: “Hôm qua tôi mới tới, tới tìm ca của tôi.”
Giang Hạo vỗ cái bụng nói: “Là họ Trang khi sao?”
“Ừ, là anh ấy.”
Giang Hạo cười nói: “Hai ngày trước ở dưới lầu đụng phải anh ta một lần, lúc ấy cũng buồn bực sao anh ta lại đây này, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm người đấy.”
“Không nhận lầm, là anh ấy.” Hoa Kì cười đùa nói.
Lúc hai người nói chuyện, người nọ đi theo Giang Hạo đi tới: “Giang Hạo, ai vậy?”
Giang Hạo nghiêng đầu nói: “Đồ đệ của tôi, trước kia dạy cậu ấy chà xát tắm.”
Người nọ hé miệng cười cười: “Không chỉ đơn giản là đồ đệ đi?”
“Bớt nói bậy đi, thật là đồ đệ của tôi.” Giang Hạo xông Hoa Kì cười cười: “Đây là bạn tôi, tên Cao Quân.”
“Chào anh.” Hoa Kì theo bản năng gật đầu một cái.
Cao Quân mỉm cười quan sát Hoa Kì rồi nói với Giang Hạo: “Chuột, đồ đệ của cậu còn rất tuấn, tôi thật sự không tin hai người chỉ có quan hệ thầy trò, nói. . . . . . Rốt cuộc có cái khác hay không.”
“Cút.” Giang Hạo mắng Cao Quân một câu rồi nói với Hoa Kì: “Đại Quân chỉ nói đùa, đừng để trong lòng.”
Hoa Kì lúng túng nói: “Không có gì.”.
“Chỉ một mình cậu tới đây?” Giang Hạo lại hỏi.
Hoa Kì nói: “Anh ấy đi làm, một mình tôi ở nhà thôi.”
“Cậu nói cậu vừa mới tới?” Cao Quân một bên kinh ngạc nói: “Tới thìm bạn trai cậu?”
Hoa Kì không che giấu được ngượng ngùng, gật đầu một cái.
“Xong rồi xong rồi, Chuột, cậu không có cơ hội rồi.” Cao Quân trêu ghẹo nói.
“Biến, cậu có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?” Giang Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, còn nói: “Cậu đã ở nhà một mình, hôm nay chúng tôi lại không đi làm, không bằng dẫn cậu đi ra ngoài dạo một chút?”
Hoa Kì vừa nghe vui vẻ, vội vàng nói tiếp: “Được đó.”
“Tắm nhanh đi, xong rồi chúng ta xuất phát.” Giang Hạo xoay người lại đi tới vị trí của mình tiếp tục tắm.
Cao Quân đi theo Giang Hạo trở về, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hoa Kì, thuận thế ngắm phía dưới Hoa Kì mấy lần, cười đùa nói: “Đồ đệ của cậu nhất định là số 0.”
“Ừ, vốn là thế.” Giang Hạo nhỏ giọng nói.
“Thật đáng tiếc, nếu cậu ta không có bạn trai nói không chừng tôi còn có thể theo đuổi cậu ta.” Cao Quân tiếc hận mở vòi tắm bắt đầu lau thân thể.
“Nằm mơ giữa ban ngày đi, nhãn quan của Hoa Kì cao lắm, đừng nói cậu, ngay cả tôi cậu ta cũng nhìn không vừa mắt.” Giang Hạo đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi từng theo đuổi cậu ấy, cậu ấy không đồng ý.”
“Không thể nào?” Cao Quân khó có thể tin quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoa Kì, nghi ngờ nói: “Cậu ta không dễ nhìn đến mức đó đâu.”
Giang Hạo nhắm mắt lại nói: “Chờ cậu nhìn thấy bạn trai cậu ta sẽ biết, đàn ông như chúng ta cũng không đuổi kịp.”
“Thiệt hay giả? Vậy tôi phải để ý một chút.” Cao Quân tăng nhanh tốc độ tắm.
Ba người tắm rửa xong liền trở về phòng của mình, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tập họp dưới lầu, Giang Hạo lớn hơn Hoa Kì lớn bảy tám tuổi nên tính cách cũng chững chạc. Ngược lại Cao Quân lại giống như một đứa bé, chốc lát đã quen thuộc với Hoa Kì, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, nhìn cái này một chút, loay hoay loay hoay cái kia, đi dạo đến gần chợ bán thức ăn thì Cao Quân đột nhiên đề nghị nói: “Buổi tối chúng ta cùng nhau làm bữa cơm ăn đi, thế nào?”
Hoa Kì nói ngay: “Được, chắc làm xong anh của tôi cũng tan việc.”
“Quyết định vậy đi.” Cao Quân lôi Hoa Kì cùng Giang Hạo vào chợ bán thức ăn.
Mấy người ở trong chợ đi dạo một vòng lớn, mua không ít món ăn, rau thịt mọi thứ đều đủ, trên đường trở về Cao Quân hưng phấn nói: “Thịt heo hôm nay thật tươi, không uống chút rượu thì không vui đâu.”
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Hoa Kì không uống rượu được.”
“Không uống rượu được?” Cao Quân tò mò nhìn Hoa Kì.
Hoa Kì xấu hổ nói: “Uống thì có thể…, nhưng mà uống không được nhiều lắm, uống nhiều dễ bái thiên địa.”
“Có thể uống là được, tôi đi mua mấy bình.” Cao Quân đưa thứ cầm trên tay cho Hoa Kì, như một làn khói xông vào tiệm tạp hóa lầu dưới, lúc trở lại ôm cả 1 thùng bia.
Chỗ ăn là phòng Trang Hào, đây là Hoa Kì lén lút làm chủ, dù sao tiêu tiền mua đồ ăn là Giang Hạo, mà Hoa Kì chỉ cần xuống bếp, cho nên cứ quyết định như vậy.
Hoa Kì vừa ở trong phòng bếp bận việc, vừa nghe Cao Quân cùng hắn nói chuyện cười, thỉnh thoảng hạ thấp giọng hỏi Hoa Kì: “Haiz, bạn trai cậu bao nhiêu tuổi?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Sắp 30 rồi.”
“Làm gì?”
“Trước kia anh ấy có một đoàn xe, nhưng bây giờ không làm nữa.”
“À. . . . . .” Cao Quân suy nghĩ nói: “Hai người quen biết lâu chưa?”
Hoa Kì cẩn thận tính một chút: “Sắp nửa năm rồi.”
“Mới có nửa năm à?” Cao Quân kinh ngạc nói.
“Ừ, thế nào?” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn hắn.
Cao Quân vội cười: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu.” Cao Quân đưa tay bốc một miếng thịt heo trong mâm bỏ vào miệng, nhai nói: “Khi nào anh ta về?”
“Không biết, hôm qua tôi mới tới, còn không biết thời gian làm việc của anh ấy đâu.”
“Vậy sao. . . . . . Không có gì, chờ thôi.”
Đúng như lời Cao Quân nói, sau khi làm xong thức ăn Trang Hào vẫn chưa về, ba người chỉ có thể đặt đồ ăn trên bếp giữ ấm, sau đó mấy người đặt cái bàn, bắt đầu đánh bài.
Hoa Kì cùng Giang Hạo chơi hết sức nghiêm túc, chỉ có Cao Quân, thỉnh thoảng nhìn thời gian, oán giận nói: “Bạn trai cậu vẫn chưa trở về à, tôi sắp chết đói rồi.”
“Chắc là sắp về rồi?” lúc nói lời này Hoa Kì có chút chột dạ, dù sao tối hôm qua Trang Hào tan việc cũng đã nửa đêm, nghĩ được như vậy, Hoa Kì dò hỏi: “Nếu không chúng ta ăn trước.”
“Ai nha, ăn cái gì mà ăn, chờ bạn trai cậu trở lại rồi ăn, nếu không không tốt lắm.” Cao Quân cười đùa nói.
Giang Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Vậy thì chờ thôi.”
Hoa Kì không nói gì, chỉ có thể tiếp tục chơi bài với Giang Hạo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người đói ngực sắp dán vào lưng rồi, cuối cùng Trang Hào cũng trở lại.
Trang Hào vào cửa vạn vạn không ngờ trong nhà trừ Hoa Kì còn có người khác, anh mặc đồng phục làm việc, trên mặt có không ít tro đen, đặc biệt là khóe mắt cùng trên mũi.
“Ca, rốt cuộc anh cũng trở lại?” Hoa Kì đứng lên cười nói: “Đây là Giang Hạo, trước kia anh đã gặp lúc ở môi thành, em không ngờ anh ấy cũng ở nơi này, mà vị là Cao Quân, bạn anh ấy.”
Trang Hào gật đầu một cái, tiếp đó ngửi thấy mùi thơm thức ăn nói: “Em làm cơm?”
“Ừ, chỉ chờ anh trở lại ăn.”
Trang Hào híp mắt cười: “Mọi người ăn trước đi, tôi đây một thân bụi bặm phải đi tắm.” Trang Hào buông túi trong tay, cầm dụng cụ buổi sáng Hoa Kì tắm ra cửa.
“Tôi nói này Hoa Kì, đây là bạn trai cậu à?”
“Ừ, là anh ấy.” Hoa Kì mỉm cười hạnh phúc.
“Thông suốt, đủ đẹp trai a.” Cao Quân quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Hoa Kì cười nói: “Cả người anh ấy đầy bụi anh còn có thể nhìn ra?”
“Tôi là Hỏa Nhãn Kim Tinh.” Cao Quân cười đứng dậy, đi tới bệ bếp bắt đầu bày thức ăn.
Thức ăn bày xong, Hoa Kì vốn muốn đi giúp Trang Hào chà xát tắm rửa nhưng lại không tiện để Giang Hạo cùng Cao Quân lưu lại, chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện cùng bọn họ.
Nói xong, Cao Quân đột nhiên làm vẻ mặt khó chịu: “Ai za, nhà cậu có giấy không? Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Có.” Hoa Kì cuốn giấy bên cạnh gối đầu: “Đủ không?”
“Đủ rồi đủ rồi.” Cao Quân nhận lấy giấy, cười ha hả vọt ra khỏi cửa phòng.
Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên, cười đùa nói: “Anh không thể giả bộ ngủ được à?”
“Thao.” Quách Tĩnh lầm bầm hai tiếng, xoay người đưa lưng về phía bọn họ không nói gì nữa.
Hoa Kì nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tiếp tục.” Nói xong Hoa Kì cong môi muốn gặm tiếp, Trang Hào nghiêng đầu tránh khỏi, buồn bực nói: “Ngủ.”
Hoa Kì bĩu môi, lật người nằm ở trong chăn, hờn dỗi không để ý tới Trang Hào.
Chốc lát, Trang Hào xoay người, đem một chân khoác lên cái mông Hoa Kì, một chút một chút chà chà, anh càng như thế Hoa Kì càng khó chịu, phía dưới cứng rắn vô cùng thì không nói, trong lòng càng không ức chế được ngứa ngáy.
Hoa Kì rất muốn làm tới luôn, nhưng thật sự làm Hoa Kì lại cảm thấy mặt mũi không đỡ nổi, dù sao trong nhà còn có người thứ ba không phải sao? Dù sao sáng mai Quách Tĩnh đã đi, chịu đựng thôi.
Hoa Kì ngăn chận hỏa trong lòng, nhắm mắt lại tận lực không nghĩ tới phương diện kia, lúc Hoa Kì cho là mình có thể vượt qua, Trang Hào đột nhiên tiến tới bên tai của cậu, nho nhỏ nói thầm: “Không nhịn được thì đi nhà vệ sinh làm một pháo đi.”
Hoa Kì buồn bực giật giật cái mông, đáp lại nói: “Triệt nhiều thương thân, ngủ.”
Trang Hào cười khanh khách mấy tiếng không nói nữa, chốc lát, Trang Hào liền gáy ngủ, âm thanh cao thấp phập phồng vang lên, một tiếng lớn, một tiếng nhỏ, thỉnh thoảng còn kéo dài, nghe rất có hương vị riêng.
Hoa Kì nằm một hồi, lại nghe được một trận sột soạt, sau đó Quách Tĩnh bò tới, giơ tay lên vỗ đùi Trang Hào hai cái: “Ca em xin anh nhỏ tiếng một chút.”
Trang Hào chép chép miệng, đưa tay gãi gãi chỗ bị Quách Tĩnh đánh, ngay sau đó lật người tiếp tục ngủ.
Nhất thời an tĩnh lại, Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Quách ca, hỏi anh chuyện này được chứ.”
“Cậu còn chưa ngủ à?” Quách Tĩnh nằm ở một bên hỏi.
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Vừa rồi bị anh làm tỉnh lại, cho nên muốn tán dóc với anh.”
“Nói đi.”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cái đó. . . . . . Ca tới bên này, tìm việc gì?”
Quách Tĩnh vẫn trầm mặc không nói , một hồi lâu sau: “Chính cậu hỏi anh ấy đi, ngủ.”
Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Không đến nỗi đi, anh ấy tìm việc gì cũng không thể nói sao, chẳng lẽ đi bán thân?”
“Tự mình hỏi anh ấy đi, không để ý cậu nữa, ngủ.” Quách Tĩnh vội vàng dùng chăn đắp lên đầu không để ý Hoa Kì.
Hoa Kì không có cách nào hỏi tiếp, chỉ có thể giương mắt chờ mệt mỏi kéo đến.
Chẳng biết lúc nào Hoa Kì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Thời gian trôi qua luôn rất nhanh, hình như mới vừa nhắm mắt lại trời đã sáng, bên tai om sòm một trận, bất đắc dĩ Hoa Kì híp mắt lại, lúc này Trang Hào đang mặc quần áo, mà Quách Tĩnh ở một bên đang bận dọn dẹp hành lý.
“Mấy giờ rồi?” Hoa Kì ngáp một cái.
“Tám giờ rưỡi.” sau khi mặc chỉnh tề Trang Hào ném chìa khóa ở trên bàn qua nói: “Anh phải đi làm, Quách Tĩnh đi cùng anh luôn, em không có chuyện gì làm thì ở nhà đợi, nếu đói bụng thì lấy chìa khóa đi xuống mua chút đồ ăn, nhớ đừng đi xa đó.”
“Ai za, em nói anh thật sự coi cậu ta là con nít lên ba sao?” Quách Tĩnh thu dọn xong hành lý, đứng ở cửa ngậm điếu thuốc nói.
Trang Hào liếc hắn một cái không lên tiếng, đứng dậy đi tới cửa mang giày nói: “Ngủ tiếp một lát đi, bọn anh đi đây.”
Hoa Kì ừ một tiếng, tiếp theo đó tiếng đóng cửa truyền đến.
Hoa Kì ngáp duỗi lưng một cái, xoay người nằm úp sấp trên chăn nhắm mắt dưỡng thần , tất cả suy nghĩ đều đặt ở trên việc Trang Hào đang làm, chậc, nếu Hoa Kì lựa chọn theo tới bên này, cậu sẽ không thể ngồi không chờ Trang Hào nuôi, lúc này không giống ngày xưa, nếu Hoa Kì thích Trang Hào sẽ cố không liên lụy anh.
Hoa Kì quyết định chủ ý lại ngủ mấy giờ đã bị từng hồi tiếng xem đi ngang qua đánh thức, cũng đúng, ở trong phòng nơi náo nhiệt lại không cách âm đương nhiên không thể nào ngủ nướng .
Sau khi Hoa Kì rời giường bưng chậu ra khỏi phòng, theo con đường tối hôm qua đi phòng tắm, vào cửa thì Hoa Kì nghe được bên trong truyền đến tiếng nước chảy, xem chừng là hàng xóm ở nơi này đang tắm. Hoa Kì cũng không suy nghĩ nhiều đẩy cửa vào.
Trong phòng tắm có hai người đàn ông đang tắm, đưa lưng về phía cửa, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu, nghe được tiếng cửa mở một người trong đó nhìn về phía mắt, lúc thấy Hoa Kỳ gật đầu cười liền quay đầu tiếp tục tán gẫu cùng người nọ.
“Tháng tiền lương được bao nhiêu?”
“Cỡ hai ba ngàn?”
Người nọ kinh ngạc nói: “Cậu bỏ bê công việc sao?”
“Ừ, có mấy ngày không đi.”
Hoa Kì vễnh tai cẩn thận nghe đôi câu liền không để ý tới nữa, cởi quần áo đứng ở dưới vòi tắm tắm. Hai tay Hoa Kì đặt ở trên đầu xoa nắn, lúc này tóc đã dài không ít, cao thấp không có chút đâm tay, Hoa Kì nghĩ thầm khi nào nên đi cắt tóc lại.
“Hoa. . . . . . Hoa Kì?” Một âm thanh không quá khẳng định vang lên, Hoa Kì mắt nhắm mắt mở nhìn người nọ, đồng thời cũng khiếp sợ không ít: “Sao anh lại ở đây?”
“Lời này nên là tôi hỏi cậu chứ?” Giang Hạo đóng vòi tắm, cười ha hả đi tới.
Hoa Kì vuốt nước trên mặt, cũng đóng vòi tắm nói: “Hôm qua tôi mới tới, tới tìm ca của tôi.”
Giang Hạo vỗ cái bụng nói: “Là họ Trang khi sao?”
“Ừ, là anh ấy.”
Giang Hạo cười nói: “Hai ngày trước ở dưới lầu đụng phải anh ta một lần, lúc ấy cũng buồn bực sao anh ta lại đây này, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm người đấy.”
“Không nhận lầm, là anh ấy.” Hoa Kì cười đùa nói.
Lúc hai người nói chuyện, người nọ đi theo Giang Hạo đi tới: “Giang Hạo, ai vậy?”
Giang Hạo nghiêng đầu nói: “Đồ đệ của tôi, trước kia dạy cậu ấy chà xát tắm.”
Người nọ hé miệng cười cười: “Không chỉ đơn giản là đồ đệ đi?”
“Bớt nói bậy đi, thật là đồ đệ của tôi.” Giang Hạo xông Hoa Kì cười cười: “Đây là bạn tôi, tên Cao Quân.”
“Chào anh.” Hoa Kì theo bản năng gật đầu một cái.
Cao Quân mỉm cười quan sát Hoa Kì rồi nói với Giang Hạo: “Chuột, đồ đệ của cậu còn rất tuấn, tôi thật sự không tin hai người chỉ có quan hệ thầy trò, nói. . . . . . Rốt cuộc có cái khác hay không.”
“Cút.” Giang Hạo mắng Cao Quân một câu rồi nói với Hoa Kì: “Đại Quân chỉ nói đùa, đừng để trong lòng.”
Hoa Kì lúng túng nói: “Không có gì.”.
“Chỉ một mình cậu tới đây?” Giang Hạo lại hỏi.
Hoa Kì nói: “Anh ấy đi làm, một mình tôi ở nhà thôi.”
“Cậu nói cậu vừa mới tới?” Cao Quân một bên kinh ngạc nói: “Tới thìm bạn trai cậu?”
Hoa Kì không che giấu được ngượng ngùng, gật đầu một cái.
“Xong rồi xong rồi, Chuột, cậu không có cơ hội rồi.” Cao Quân trêu ghẹo nói.
“Biến, cậu có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?” Giang Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, còn nói: “Cậu đã ở nhà một mình, hôm nay chúng tôi lại không đi làm, không bằng dẫn cậu đi ra ngoài dạo một chút?”
Hoa Kì vừa nghe vui vẻ, vội vàng nói tiếp: “Được đó.”
“Tắm nhanh đi, xong rồi chúng ta xuất phát.” Giang Hạo xoay người lại đi tới vị trí của mình tiếp tục tắm.
Cao Quân đi theo Giang Hạo trở về, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hoa Kì, thuận thế ngắm phía dưới Hoa Kì mấy lần, cười đùa nói: “Đồ đệ của cậu nhất định là số 0.”
“Ừ, vốn là thế.” Giang Hạo nhỏ giọng nói.
“Thật đáng tiếc, nếu cậu ta không có bạn trai nói không chừng tôi còn có thể theo đuổi cậu ta.” Cao Quân tiếc hận mở vòi tắm bắt đầu lau thân thể.
“Nằm mơ giữa ban ngày đi, nhãn quan của Hoa Kì cao lắm, đừng nói cậu, ngay cả tôi cậu ta cũng nhìn không vừa mắt.” Giang Hạo đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi từng theo đuổi cậu ấy, cậu ấy không đồng ý.”
“Không thể nào?” Cao Quân khó có thể tin quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoa Kì, nghi ngờ nói: “Cậu ta không dễ nhìn đến mức đó đâu.”
Giang Hạo nhắm mắt lại nói: “Chờ cậu nhìn thấy bạn trai cậu ta sẽ biết, đàn ông như chúng ta cũng không đuổi kịp.”
“Thiệt hay giả? Vậy tôi phải để ý một chút.” Cao Quân tăng nhanh tốc độ tắm.
Ba người tắm rửa xong liền trở về phòng của mình, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tập họp dưới lầu, Giang Hạo lớn hơn Hoa Kì lớn bảy tám tuổi nên tính cách cũng chững chạc. Ngược lại Cao Quân lại giống như một đứa bé, chốc lát đã quen thuộc với Hoa Kì, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, nhìn cái này một chút, loay hoay loay hoay cái kia, đi dạo đến gần chợ bán thức ăn thì Cao Quân đột nhiên đề nghị nói: “Buổi tối chúng ta cùng nhau làm bữa cơm ăn đi, thế nào?”
Hoa Kì nói ngay: “Được, chắc làm xong anh của tôi cũng tan việc.”
“Quyết định vậy đi.” Cao Quân lôi Hoa Kì cùng Giang Hạo vào chợ bán thức ăn.
Mấy người ở trong chợ đi dạo một vòng lớn, mua không ít món ăn, rau thịt mọi thứ đều đủ, trên đường trở về Cao Quân hưng phấn nói: “Thịt heo hôm nay thật tươi, không uống chút rượu thì không vui đâu.”
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Hoa Kì không uống rượu được.”
“Không uống rượu được?” Cao Quân tò mò nhìn Hoa Kì.
Hoa Kì xấu hổ nói: “Uống thì có thể…, nhưng mà uống không được nhiều lắm, uống nhiều dễ bái thiên địa.”
“Có thể uống là được, tôi đi mua mấy bình.” Cao Quân đưa thứ cầm trên tay cho Hoa Kì, như một làn khói xông vào tiệm tạp hóa lầu dưới, lúc trở lại ôm cả 1 thùng bia.
Chỗ ăn là phòng Trang Hào, đây là Hoa Kì lén lút làm chủ, dù sao tiêu tiền mua đồ ăn là Giang Hạo, mà Hoa Kì chỉ cần xuống bếp, cho nên cứ quyết định như vậy.
Hoa Kì vừa ở trong phòng bếp bận việc, vừa nghe Cao Quân cùng hắn nói chuyện cười, thỉnh thoảng hạ thấp giọng hỏi Hoa Kì: “Haiz, bạn trai cậu bao nhiêu tuổi?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Sắp 30 rồi.”
“Làm gì?”
“Trước kia anh ấy có một đoàn xe, nhưng bây giờ không làm nữa.”
“À. . . . . .” Cao Quân suy nghĩ nói: “Hai người quen biết lâu chưa?”
Hoa Kì cẩn thận tính một chút: “Sắp nửa năm rồi.”
“Mới có nửa năm à?” Cao Quân kinh ngạc nói.
“Ừ, thế nào?” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn hắn.
Cao Quân vội cười: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu.” Cao Quân đưa tay bốc một miếng thịt heo trong mâm bỏ vào miệng, nhai nói: “Khi nào anh ta về?”
“Không biết, hôm qua tôi mới tới, còn không biết thời gian làm việc của anh ấy đâu.”
“Vậy sao. . . . . . Không có gì, chờ thôi.”
Đúng như lời Cao Quân nói, sau khi làm xong thức ăn Trang Hào vẫn chưa về, ba người chỉ có thể đặt đồ ăn trên bếp giữ ấm, sau đó mấy người đặt cái bàn, bắt đầu đánh bài.
Hoa Kì cùng Giang Hạo chơi hết sức nghiêm túc, chỉ có Cao Quân, thỉnh thoảng nhìn thời gian, oán giận nói: “Bạn trai cậu vẫn chưa trở về à, tôi sắp chết đói rồi.”
“Chắc là sắp về rồi?” lúc nói lời này Hoa Kì có chút chột dạ, dù sao tối hôm qua Trang Hào tan việc cũng đã nửa đêm, nghĩ được như vậy, Hoa Kì dò hỏi: “Nếu không chúng ta ăn trước.”
“Ai nha, ăn cái gì mà ăn, chờ bạn trai cậu trở lại rồi ăn, nếu không không tốt lắm.” Cao Quân cười đùa nói.
Giang Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Vậy thì chờ thôi.”
Hoa Kì không nói gì, chỉ có thể tiếp tục chơi bài với Giang Hạo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người đói ngực sắp dán vào lưng rồi, cuối cùng Trang Hào cũng trở lại.
Trang Hào vào cửa vạn vạn không ngờ trong nhà trừ Hoa Kì còn có người khác, anh mặc đồng phục làm việc, trên mặt có không ít tro đen, đặc biệt là khóe mắt cùng trên mũi.
“Ca, rốt cuộc anh cũng trở lại?” Hoa Kì đứng lên cười nói: “Đây là Giang Hạo, trước kia anh đã gặp lúc ở môi thành, em không ngờ anh ấy cũng ở nơi này, mà vị là Cao Quân, bạn anh ấy.”
Trang Hào gật đầu một cái, tiếp đó ngửi thấy mùi thơm thức ăn nói: “Em làm cơm?”
“Ừ, chỉ chờ anh trở lại ăn.”
Trang Hào híp mắt cười: “Mọi người ăn trước đi, tôi đây một thân bụi bặm phải đi tắm.” Trang Hào buông túi trong tay, cầm dụng cụ buổi sáng Hoa Kì tắm ra cửa.
“Tôi nói này Hoa Kì, đây là bạn trai cậu à?”
“Ừ, là anh ấy.” Hoa Kì mỉm cười hạnh phúc.
“Thông suốt, đủ đẹp trai a.” Cao Quân quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Hoa Kì cười nói: “Cả người anh ấy đầy bụi anh còn có thể nhìn ra?”
“Tôi là Hỏa Nhãn Kim Tinh.” Cao Quân cười đứng dậy, đi tới bệ bếp bắt đầu bày thức ăn.
Thức ăn bày xong, Hoa Kì vốn muốn đi giúp Trang Hào chà xát tắm rửa nhưng lại không tiện để Giang Hạo cùng Cao Quân lưu lại, chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện cùng bọn họ.
Nói xong, Cao Quân đột nhiên làm vẻ mặt khó chịu: “Ai za, nhà cậu có giấy không? Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Có.” Hoa Kì cuốn giấy bên cạnh gối đầu: “Đủ không?”
“Đủ rồi đủ rồi.” Cao Quân nhận lấy giấy, cười ha hả vọt ra khỏi cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.