Tắm Cho Đại Ca

Chương 73: Trộm quần lót.

Kinh Thành Nam Sủng

02/02/2015

Công việc đối với Hoa Kì mà nói không tính là quan trọng, chỉ cần nuôi sống được bản thân là ok, như lời mẹ thường hay nói, nếu không có lòng cầu tiến, không thừa dịp lúc trẻ mà cố gắng, chờ già rồi thì có hối hận cũng chẳng thể làm gì được. Ví dụ như, tiền dưỡng lão, cưới hỏi, tang sự, hay chỉ đơn giản là thân thể bị bệnh thôi cũng đều cần đến tiền cả.

Hoa Kì cũng đã nghĩ qua, mà cũng nghĩ kĩ lắm rồi, làm gì để tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại.

Giang Hạo mở miệng giúp Hoa Kì tìm việc làm, lúc đầu cậu từ chối, nghĩ bản thân cũng có thể tự đi kiếm việc làm, mọi chuyện không thể cứ dựa dẫm vào người khác, nhưng mà sau đó nghĩ lại cảm thấy thật quá khó khăn, công việc bây giờ khó tìm, nhân tài còn phải cạnh tranh nói gì đến cậu chỉ là một nhân viên tắm kì, cái gì cũng phải dựa vào quan hệ.

Hôm nay Giang Hạo thông qua Cao Quân muốn giúp cậu tìm việc làm lần nữa, Hoa Kì liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý, nghĩ thầm, bằng hữu giúp cậu cậu cũng không thể từ chối, mà cũng đỡ khoản đi xin việc.

Cao Quân nói, Giang Hạo ở trung tâm thành phố quen rất nhiều người, thông qua quan hệ đã tìm thấy hai hồ tắm rất tốt, thuộc loại trung đẳng, nghĩ Hoa Kì rất thích hợp.

Hoa Kì đương nhiên rất vui, hồ tắm ấy cách nhà không xa, từ chỗ ở đến hồ tắm chỉ khoảng 20’, gần đấy lại có chợ, nói không chừng tan việc còn có thời gian đi chợ mua thức ăn, buổi tối chuẩn bị bữa cơm cho Trang Hào.

Cao Quân đưa Hoa Kì đến hồ tắm, ông chủ là một người thoải mái, lại nể mặt mũi của Giang Hạo nên đưa ra mức lương tạm thời là 1500 tệ, coi như đấy là lương lúc đầu, nếu làm thêm hoặc tốt có thể được thưởng thêm.

Hoa Kì không chút do dự liền đồng ý, quyết định bắt đầu làm việc từ trưa mai.

Trên đường trở về, Cao Quân lại dẫn Hoa Kì đi dạo xung quanh, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, thật giống như bạn bè quen thuộc đang nói chuyện.

“Hoa Kì, tôi hỏi cậu một chuyện được không?”

“Ừ, hỏi đi.” Hoa Kì nhìn chung quanh nói.

Cao Quân do dự một lát, cười nói: “Tôi nghe Giang Hạo nói, người yêu cậu là trai thẳng đúng không?”

Hoa Kì liếc hắn, cười giỡn nói: “Đã cùng tôi làm, cậu thấy anh ấy có còn thẳng nữa không?”

“Nói cũng phải ha.” Cao Quân lúng túng gãi đầu: “Nhưng mà, tôi thấy anh ta không phải thuộc loại đó.”

“Anh ấy à, trước kia không phải, hiện tại cũng không thể coi như vậy, chắc là 50/50.” Hoa Kì nói nhưng trong lòng cũng thấy hoang mang, cậu vẫn chưa xác minh được rõ ràng đến bây giờ Trang Hào có thật sự thích mình hay không, có phải trong lòng vẫn còn tơ tưởng đến phái nữ hay không?

“Cậu thật là may mắn, có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy.” Cao Quân nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ.

Hoa Kì cười hì hì: “Chỉ là mặt tương đối dày, cứ quấn chặt lấy anh ấy không tha.”

“Chiêu này cũng có tác dụng sao?” Cao Quân hiếu kỳ hỏi.

Hoa Kì nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: “Đối với anh ấy... hình như có tác dụng thật.”

“À, hoá ra là như vậy.” Cao Quân mỉm cười, sau đó chỉ vào con hẻm trước mặt nói: “Bên trong có quán khoanh tay Tứ Xuyên, chúng tôi đi ăn đi, coi như tôi mời khách.”

“Khoanh tay? Là cái gì vậy?” Hoa Kì hiếu kỳ nói.

Cao Quân thuận miệng nói: “Đại hoành thánh Tứ Xuyên.”

“À, nói đến mới nhớ, đã lâu tôi cũng chưa ăn.”

“Vậy còn do dự cái gì nữa, đi lên đi.”

Cao Quân mang theo Hoa Kì quẹo vào ngõ hẻm, có một quán ăn đặc biệt bí ẩn, trúc bản làm thành cửa mở ra ngoài, trong nhà hết sức rộng rãi.

Cao Quân hình như thường tới nơi này ăn khoanh tay, quen cửa quen nẻo lấy hai cái bát to.

Lúc khoanh tay được mang lên, Hoa Kì nhìn ngạc nhiên: “Ơ, cá ghê thật.”

“Nhanh ăn đi, ăn ngon lắm.”

Hoa Kì cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng khoanh tay đưa vào trong miệng, vị cay đầu tiên đã gợi lên hứng thú muốn ăn của cậu, cứ thế, chỉ một lúc sau bát đã thấy đáy, canh cũng chẳng thừa lại.

“A......” Hoa Kì no cơm, vỗ cái bụng nói: “Thật sự sảng khoái.”



“Thoải mái chứ?” Cao Quân ăn toát hết cả mồ hôi hột, hỏi.

“Thoải mái, vị cay quá đã.” Nói xong, Hoa Kì đưa tay vẫy nhân viên phục vụ, gọi thêm một bát nữa.

Cao Quân để đũa xuống, trêu ghẹo nói: “Haizz, cậu ấy, ăn thế mà còn chưa no?”

“Phần này là cho anh ấy, mang về để tối anh ấy ăn.” Hoa Kì cười ha hả móc tiền, thuận miệng nói: “Bữa cơm này coi như tôi mời khách đi, tạ lễ hôm nay cậu dẫn tôi đi xem chỗ làm.”

“Vậy thì tôi cũng không dám tranh với cậu nữa.”

Hoa Kì cười cười, đợi phần kia mang lên để còn thanh toán.

Lúc gần về nhà, Cao Quân vẫn còn đi theo, hoàn toàn chưa có ý định về phòng, lúc Hoa Kì quay đầu lại nhìn hắn, Cao Quân cười nói: “Một mình tôi trở về cũng chán, hay là qua chỗ cậu, chẳng phải cậu cũng ở nhà một mình hay sao? Chúng ta cùng ngồi nói chuyện cho vui.”

“Được thôi.” Hoa Kì lấy chìa khóa mở cửa, lúc vào cửa nói: “Tôi đang định đi giặt đồ, cậu cứ ngồi đây đi, tôi đi đun chút nước.”

Cao Quân thấy trên đất có một đống quần áo, cười nói: “Giặt đồ cho bạn trai cậu à?”

“Ừ, anh ấy đi làm bận quá, cứ đi sớm về trễ, thời gian giặt đồ cũng không có.” Hoa Kì đổ nước vào ấm điện, cắm điện xong thì nói: “Nếu không có tôi chắc người anh ấy sẽ bốc mùi mất.”

Cao Quân hé miệng cười, nói: “Thôi đi, anh ta lớn thế rồi, sao có thể để bốc mùi được chứ? Anh ta còn đẹp trai như vậy, tùy tiện tìm cũng có người giúp anh ta giặt đồ.”

Hoa Kì xuề xòa: “Cũng có thể.” Hoa Kì cười cười: “Cậu cứ ngồi đây đi, tôi đi mua bột giặt tí.”

“Được, cậu cứ đi đi.”

Hoa Kì vội vàng ra khỏi phòng, chạy nhanh ra phố mua bột giặt, lúc trở về Cao Quân đang ngồi tựa trên giường, thấy cậu liền than: “Thật là nhàm chán quá, hai người không có nổi cái TV hay sao.”

“Vậy cậu muốn xem cái gì?” Hoa Kì xé túi bột giặt ra, đổ một ít vào trong chậu, hòa với nước, sau đó đi tới, lấy đống quần áo bên cạnh, nói: “Nếu thấy chán, cậu lấy báo đọc tạm đi.”

“Tôi lười lắm.” Cao Quân nhàm chán nói: “Thôi, hay là tôi về thì tốt hơn.”

“Sao lại về ngay thế? Cậu không định tán gẫu với tôi nữa à?”

“Không, phòng cậu chán quá, tôi về phòng mình vẫn hơn.” Cao Quân đi tới cửa, xỏ giày, nói: “Có việc gì cứ qua phòng tôi nhé, 208 ấy.”

“Biết rồi.”

“Tôi đi đây, cậu tiếp tục làm bà nội trợ nhỏ của cậu đi.” Cao Quân vừa nói vừa đi ra ngoài.

Hoa Kì nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định Cao Quân đã đi rồi, vội vàng bưng chậu nước đến cửa, ngồi ở ngưỡng cửa bắt đầu giặt quần áo.

Trang Hào thay không ít quần áo, tất phải bốn năm đôi, Hoa Kì giặt phải hơn một tiếng sau mới xong, sau khi treo quần áo, sắc trời cũng dần tối, Hoa Kì đứng ở cửa hành lang nhìn ra xa, vặn eo bẻ cổ ngáp, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, Hoa Kì cúi đầu nhìn lên, hắng giọng liền rống: “Ai, sao anh lại về sớm thế?”

Trang Hào nghe tiếng, ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn, mỉm cười.

Trang Hào lên lầu hai, Hoa Kì đã sớm chờ ở đây, cười nhẹ nhàng nói: “Em cứ nghĩ anh sẽ về rất muộn đấy.”

“Hôm nay làm xong sớm cho nên muốn về nhà ăn cơm tối với em.” Trang Hào nâng cánh tay lên, quơ quơ cái túi trên tay, nói: “Mới vừa qua chợ, mua được 3 kí sườn.”

“Ba cân sườn phải 60, 70 tệ rồi, thật là xa xỉ quá.”

“Mua cho em, có cái gì goi là xa xỉ chứ.” Trang Hào mang sườn vào nhà, vừa đi vừa nói: “An tuy không được như trước kia, nhưng vẫn có thể mua sườn cho em ăn được.”

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Em không phải không muốn ăn.” Hoa Kì khẽ nhắm mặt lại: “Không phải anh muốn Đông Sơn tái khởi sao? Vậy chúng ta phải cố gắng dành dụm một chút, dù ăn bánh bao với dưa muốn cũng được.”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “!@#$%$@, không đến mức đấy đâu.”

“Ai nha, thật ra em cũng rất dễ nuôi, chỉ cần bánh rán cuốn hành tây cũng có thể sống cả đời được.” Hoa Kì tuyệt không có một chút khoa trương, cứ thế nói thẳng.



“Em mà là phụ nữ, người nào cưới được em thì thật là hạnh phúc.” Trang Hào nói đùa, sau đó đi đến chỗ dây phơi quần áo: “A, không tệ không tệ, quần áo cũng giặt xong rồi.”

“Tất nhiên, anh nghĩ em là ai.” Hoa Kì cười đùa.

Trang Hào cẩn thận nhìn dây treo quần áo, cái áo trắng dính đầy bùn đất đá bây giờ đã được Hoa Kì giặt sạch rồi, cảm giác đúng là sảng khoái.

“Nhìn gì nữa? mau vao nhanh đi.” Hoa Kì thúc giục.

Trang Hào mỉm cười: “Xem thành quả của em chứ còn gì.” Trang Hào xoay người đi vào trong nhà, chợt cảm thấy có cái gì đó thiêu thiếu liền xoay người nhìn lại đống quần áo trên dây, cau mày nhìn một lúc, nói: “Này Hoa tiểu cẩu, cái quần lót bẩn của anh em vẫn chưa giặt à?”

“Quần lót nào?” Hoa Kì sửng sốt: “Em có thấy đâu. Tất cả quần áo anh vứt ra, em đều giặt hết rồi mà.”

“Không thể nào, cái quần ấy đêm hôm qua anh vừa cởi ra, làm sao mà có thể không thấy được chứ?” Trang Hào nghi ngờ nói.

“Ai, em lừa anh làm gì, em thật sự không thấy.” Hoa Kì giải thích.

“Mau vào trong nhà tìm đi.” Trang Hào cởi giày đi vào nhà, vào cửa đã nhìn thấy phòng được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, đừng nói, liếc nhìn lại, thật đúng là không có thấy cái quần lót kia.

Hoa Kì cùng vào theo: “Xem đi, có cái nào đâu, phòng này cũng không lớn đến thế đâu.”

“Nhưng anh nhớ rõ mà, làm sao lại không có được? Mọc cánh bay à?” Trang Hào hết sức buồn bực không hiểu.

“Ai nha......” Hoa Kì đột nhiên gào to nói.

“Em làm sao đấy?”

Hoa Kì vỗ tay một cái, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Sẽ không phải là bị trộm đi?”

Trang Hào mặt mày trắng xanh: “Ai đi trộm quần lót của anh cơ chứ?”

“Em chịu.” Trên thực tế, trong lòng Hoa Kì đã nghĩ đến 1 người, nếu như Trang Hào thật sự thay ra, hiện tại lại không cánh mà bay, như vậy chỉ có một cái khả năng, đó là...

“Mẹ kiếp.” Trang Hào đi tới lò bếp để sườn xuống, nói: “Hôm nay em có ra ngoài đúng không?”

Hoa Kì sửng sốt: “A, sao anh biết?”

“Khoanh tay lù lù kia kìa, em nghĩ anh ngu thế à?” Trang Hào chỉ chỉ khoanh tay trên bếp lò nói: “Cùng ai đi?”

Hoa Kì cười nói: “Hôm nay em đi tìm việc, là Giang Hạo nhờ bạn tìm giúp nhưng anh ấy không có thời gian đi cùng em, đành phải nhờ Cao Quân đưa em đi.”

“!@#$%$@, biết rồi, quần lót là do tên đó trộm.” Trang Hào hết sức khẳng định nói.

Hoa Kì cố làm vẻ kinh ngạc nói: “Không thể nào? Cậu ta trộm quần lót của anh làm gì chứ?”

“Thằng nhóc kia là tên biến thái, ai biết hắn trộm làm gì.” Trang Hào lấy ra một đôi đũa từ trong ngăn tủ, mở túi đựng khoanh tay ra: “Mua cho anh phải không?”

Hoa Kì cười nói: “Đoán thử xem nào.”

Trang Hào hé miệng cười nói: “Không cần đoán cũng biết.” Trang Hào bưng chén lên, ngửi một cái: “Buổi trưa hôm nay chưa ăn no, hiện tại đã có chút đói rồi.”

“Vậy anh ăn đi, để em mang sườn đi rửa.” Hoa Kì lấy chậu đựng sườn, nói.

Tinh tinh...... Điện thoại trong túi quần của Trang Hào vang lên không ngừng, Trang Hào vội vàng buông chén đũa xuống, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh, nơi này náo nhiệt lắm.”

“Mẹ nó, tôi đang ăn cơm.”

Quách Tĩnh mặc dù bị chửi, nhưng vẫn bỏ ngoài tai, tiếp tục cười nói: “Anh, em nghe nói, Bàng Suất đã hủy bỏ hôn lễ, hình như là Ngũ Hành bị Chương Thỉ quậy xảy ra chuyện rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tắm Cho Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook