Chương 52: chương 47
Nhất Tự Mi
12/05/2018
Sắp tới là tết nguyên đán, đầu năm sắp tới, từ trước đến nay Nguyễn Hâm Kiều chưa từng bận rộn như vậy.
Đêm trước nguyên đán phải tham gia tiệc tối cuối năm của đài truyền hình, là chương trình quan trọng năm nay của công ty, tổ chương trình [ dắt em đi ] được mời cả, sáu vị khách quý cùng nhau biểu diễn một tiết mục, bởi vì là trực tiếp, phải đợi đến rạng sáng mới kết thúc.
Về nhà tẩy trang, lại chăm sóc ba, ngày thứ hai còn có một buổi thử vai quan trọng —— đạo diễn Tằng có độ nổi tiếng rất cao trong nước, cũng là khách quen của các lễ trao giải lớn, năm nay có bộ phim mới [ hình xăm ] đang trong quá trình chuẩn bị chế tác.
Đạo diễn Tằng, luôn ở trong vai trò là một diễn viên, đây là lần đầu tiên anh ta quay phim điện ảnh, cũng thử nghiệm đề tài mới, cộng thêm dựng nét riêng cho nhân vật chính, định dùng toàn bộ người mới.
Nam chính đã được xác định là Tùng Hạo, lần trước anh ta quay phim cho một vị đạo diễn lớn, rất được thưởng thức, đặc biệt được tiến cử cho đạo diễn Tằng.
Cũng nhờ cây cầu móc nối từ anh ta, Nguyễn Hâm Kiều mới có được cơ hội đến thử vai —— đạo diễn Tằng định chọn một diễn viên hoàn toàn mới, bởi vậy tự mình đến các học viện hí kịch để tuyển người, cũng không công khai tuyển người trong vòng luẩn quẩn.
Cơ hội lần này vô cùng quý với Nguyễn Hâm Kiều, nếu thử vai thành công, cô sẽ có thể chính thức tiến quân vào màn ảnh lớn, còn được ưu tiên hơn một chút so với Mạnh Thủy Lam và các tiền bối khác.
Như dạo này Hề Ninh đang gặp khó khăn về cả nhân khí và địa vị, ở trong vòng điện ảnh cũng chỉ nhận được một số vai nhỏ trong các bộ phim, rất khó lấy được tài nguyên tốt như vậy.
Nghe nói đoàn đội của Mạnh Thủy Lam đã tranh thủ nhân vật này cho cô ta, điều này không khỏi làm Phó Hiểu cùng Nguyễn Hâm Kiều bên này càng thêm coi trọng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ bận rộn với quảng cáo, thì là luôn vội vàng chuẩn bị cho buổi thử vai này.
Đã xem kịch bản không dưới năm lần, mỗi ngày xong việc lại về nhà, cứ hễ rảnh là mở ra nghiên cứu một chút.
Những nỗ lực của cô Quan Triệt đều thấy, sợ ảnh hưởng đến buổi thử vai của cô, quyết định mang cô về nhà vào ngày nghỉ cuối cùng của tết nguyên đán. Tuần tiếp theo cô phải bay tới Thụy Sĩ, tham gia lần quay cuối của [ dắt em đi], đã đi là đi hơn nửa tháng, bây giờ còn bận rộn hơn cả anh.
Định sẵn thời gian lập tức cúp điện thoại, có một số việc nên về nhà để chuẩn bị trước, những công việc còn dư lại Quan Triệt giao cho Tào Kiến, đi thẳng xuống lầu lấy xe, trở về nhà cũ ở Thanh Xuyên.
Sắc trời đã sẩm tối, buổi tối ba cùng Quan Hành đều có việc, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Du, quá mức yên tĩnh.
Thật ra nếu hôm nay không phải là vì chuyện này, có lẽ anh cũng là không trở lại.
Chị Trần thấy anh trở về, bộ dáng khá cao hứng: "Sao hôm nay lại quay về? Ăn cơm không, phòng bếp có đồ ăn, tôi hâm nóng cho cậu."
"Mẹ tôi đâu?" Quan Triệt cởi áo khoác ra đưa cho chị, thay dép lê vào cửa.
"Phu nhân ở trên tầng." Chị Trần nói xong có chút lo lắng thở dài, "Cơm cũng không ăn, nói không có hứng, sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Một người hai người rồi ba người không có ở nhà, một tháng cũng không thấy nhị thiếu gia mấy lần, trước kia cậu còn thường về nhà, bây giờ không có việc gì thì không về, mấy ngày nay tiên sinh lại bận..."
Sắc mặt Quan Triệt không nhẹ nhõm, "Chị hâm đồ ăn nóng lên, tôi lên gọi mẹ xuống."
"Ôi được được, " Chị Trần đáp liên tục, "Phu nhân nghe cậu nhất, cậu kêu nhất định bà ấy sẽ xuống."
Chị vô cùng vui vẻ vào phòng bếp bận rộn, Quan Triệt đang muốn lên lầu, chỗ rẽ cầu thang xuất hiện một bóng người, là Tưởng Du ở trên lầu nhìn thấy anh chạy xe vào, tự mình xuống dưới.
Sắc mặt bà không tốt lắm, nhìn thấy anh cũng không nói chuyện, lập tức đi đến trước sofa ngồi xuống. Quan Triệt đi lấy một áo choàng cho bà, ngồi vào phía đối diện. Chị Trần bê hai chén trà nóng xuống, nói cơm đã nóng rồi, Tưởng Du xua tay, bảo lát nữa chị hãy nói tiếp.
Quan Triệt yên tĩnh ngồi, cúi mắt xuống, cũng không nói chuyện, hai người gần như không nói gì. So im lặng thì không ai hơn được anh, Tưởng Du ngồi không yên trước, há mồm, nỗ lực đè ép cơn tức, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh: "Con với cái cô Nguyễn Hâm Kiều xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại con không chịu nói, bây giờ về nhà, nói đi, rốt cuộc tin tức kia có phải là sự thật hay không."
"Con đang ở cùng với cô ấy." Quan Triệt thừa nhận lời ít mà ý nhiều.
Lập tức cơn tức của Tưởng Du lại bùng lên, miễn cưỡng nhịn xuống, giọng điệu vẫn không kìm được nóng nảy: "Chuyện khi nào? Trong khoảng thời gian này con không về nhà hôm nào, chính là đi ra ngoài lêu lổng với cô ta?"
"Mẹ!" Vẻ mặt Quan Triệt hơi trầm xuống.
Tưởng Du cũng ý thức được mình dùng từ quá đáng, một hồi lâu không nói chuyện. Một lúc lâu sau tự mình bình tĩnh, bà hạ thấp giọng nói: "Lần trước mẹ nói với con đừng dây dưa với mấy cô minh tinh kia, con đáp ứng với mẹ như thế nào?"
—— trên đời này không có khả năng biết trước, khi đó anh cũng không đoán trước được sau này lại dây dưa với Nguyễn Hâm Kiều nhiều như vậy, đồng ý lời dặn của mẹ, chỉ là một câu giản đơn không suy xét mà thôi.
Quan Triệt tự biết đuối lý, bắt đầu trầm mặc.
"Rốt cuộc con nghĩ như nào, con nói một chút." Tưởng Du không thích đè nén giằng co như vậy, phá vỡ trầm mặc trước. Đối với đứa con trai này bà kiên nhẫn hơn, cũng biết là phải chú ý đúng mực hơn, cẩn thận châm chước dùng từ, "Con với cô ta là nghiêm túc, hay là... Tạm thời?"
Quan Triệt chậm rãi thở ra một hơi, "Không tạm thời."
Môi Tưởng Du giật giật, lại nuốt những từ định nói ra khỏi miệng về, chăm chú theo dõi anh, hi vọng có thể nhìn ra được thêm chút sơ hở từ trên mặt anh.
Nhưng đứa con của mình, bà hiểu rõ hơn ai hết, cho tới bây giờ nó làm việc hay đối xử với người khác đều là dùng thái độ vô cùng nghiêm cẩn, hai chữ "Chơi đùa" này, có lẽ không có trong từ điển của nó.
Trong tâm tư, Tưởng Du cũng không muốn có con dâu là minh tinh trong vòng giải trí, cho dù có một lần hình tượng nhu thuận ngọt ngào của Nguyễn Hâm Kiều làm bà rất thích. Về việc chung thân đại sự của đứa lớn, bà vốn không muốn nhúng tay nhiều, đàn ông hơn ba mươi tuổi, mỗi ngày thanh tâm quả dục, vất vả lắm mới thông suốt nói chuyện yêu đương, bà cũng không nhẫn tâm cản trở.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, thật sự bà hi vọng nó có thể tìm một người phụ nữ hiền lành, công việc của nó bận rộn như vậy, tốt xấu gì bên cạnh có người tri kỷ chăm sóc, bà cũng có thể yên tâm.
Không nói đến vấn đề phong cách của những nữ minh tinh, tóm lại vẫn có người trong sạch, nhưng động một là bay đi nơi này bay đi nơi khác, đi quay phim sẽ mấy tháng không ở nhà, đến chính mình còn không chăm sóc tốt, cần một đống người hầu hạ, thì làm sao có thể có tinh lực vun vén một gia đình đầm ấm.
Ngập tràn buồn bực, trong lòng Tưởng Du phát sầu, cuối cùng vẫn không nói những lời không hay với Quan Triệt, tự mình sinh hờn dỗi, nói với anh: "Vậy con sắp xếp thời gian mang cô ta đến đây đi, để mẹ với ba con nhìn mặt."
Quan Triệt biết nghe lời gật đầu, "Nguyên đán con đưa cô ấy về."
"Nguyên đán? !" Trong nháy mắt lồng ngực Tưởng Du nghẹn một hơi, nguyên đán là ngày kỷ niệm ba lăm năm của bà và ba Quan, đã định tổ chức một yến hội ở nhà, mời bạn bè người thân, lúc đó anh mang người phụ nữ kia đến, định trực tiếp công khai đúng không.
Còn định xem mặt rồi sẽ nghĩ đối sách tiếp, đứa nhỏ này cũng thật là, không để lại cho bà cơ hội nào.
Quan Triệt bị bà trừng mắt cũng bất đắc dĩ, nhíu mi tâm, "Mẹ, ăn cơm trước đi..."
Trong giọng nói lại có chút xin khoan dung.
"Được rồi, ăn đi!" Tưởng Du hoàn toàn không còn cách nào, kéo áo choàng xuống vứt sang một bên, như đang phát tiết phiền chán trong lòng. Đi về phía nhà ăn, vẫn không nhịn được oán giận, "Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ăn bên ngoài, cũng quên vị cơm trong nhà như thế nào rồi."
Quan Triệt sẽ không dỗ người khác, im lặng thở dài, nhận lấy bát từ trong tay chị Trần, tự tay xới cơm cho bà.
Cơm nước xong, Quan Triệt lại ở lại phòng khách cùng xem tivi Tưởng Du. Tưởng Du thích xem phim Hàn, biết anh cố ý lấy lòng, cũng không rạch mặt, chỉ cố ý xem bộ phim có mẹ chồng, xem rất chăm chú, một bên còn muốn kéo anh trao đổi: "Con cảm thấy người mẹ chồng này không ổn, hay là người con dâu này không được?"
"..."
Bà tiếp tục nói: "Mẹ chồng yêu cầu nghiêm khắc một chút, nhưng cô con dâu này không tôn trọng trưởng bối, con nói xem?"
"..."
Thấy anh không phản ứng, Tưởng Du hừ lạnh một tiếng, "Mẹ đã nhìn ra, hai anh em các con có cùng một đức hạnh, người người đều là bạch nhãn lang, có vợ thì quên mẹ. Sinh con trai không tri kỉ bằng con gái, về sau bị vợ bắt nạt, cũng không có người quản."
Quan Triệt trực tiếp lấy điều khiển từ xa chuyển đến kênh có bộ phim Hàn bà thích xem: "Xem phim này."
Xem cùng bà hai tập phim Hàn, đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi, Quan Triệt trở lại phòng của mình, ngồi một lát, gọi điện thoại cho Quan Hành.
"Ôi anh trai của em, giờ này anh gọi làm gì?" Giọng nói bất mãn của Quan Hành truyền tới ống nghe, "Hai ngày nay chị dâu không ở thành phố C, anh không hưởng thụ cuộc sống về đêm thì thôi, quấy rầy em làm gì?"
Quan Triệt không quan tâm anh đang nói linh tinh, chỉ nói: "Ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ, đừng quên mang Lương Kiều trở về."
Quan Hành không muốn nói gì: "Cái này còn cần anh nhắc, đã sớm định thời gian rồi."
Quan Triệt gật đầu, thả lỏng người dựa vào sau, nói chuyện phiếm hỏi anh: "Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?”
"Tất cả đều đang ổn." Nhắc tới cái này, Quan Hành rất hăng hái, "Ngày hôm đi thử áo cưới với cô ấy, hừ anh không biết, phụ nữ dạo phố thật sự là thiên hạ vô địch, bình thường thấy cô ấy mua đồ rất nhanh, kết quả ngày hôm qua dạo quanh tất cả các cửa hàng áo cưới trong thành phố một lần, cái này không được không tốt, quả thực khó trị..."
Thật ra Quan Hành đã đặc biệt tìm một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế áo cưới cho Lương Kiều, công nghệ phiền phức, đang gấp gáp hoàn thành, nhưng luôn lừa cô đến tiệm thử đồ may, đến lúc đó muốn làm cô bất ngờ.
Những thứ đó Quan Triệt đều biết, bởi vậy có chút không đồng tình với hành động tự mình chuốc khổ của anh.
Đang nói chuyện đột nhiên Quan Hành hét lên một tiếng, ôm điện thoại nói mấy câu với người bên cạnh, lại tiếp tục cuộc điện thoại, "Đúng rồi, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?"
"Không có gì." Quan Triệt đưa tay đặt ở trên mặt bàn, gõ nhẹ hai cái.
"Bớt chuyện đi, khó nói như thế này, tuyệt đối có việc!" Quan Hành không dễ gạt như vậy, dừng một chút, thử hỏi, "... Có phải ngày đó anh muốn mang chị dâu về không?"
Anh không trả lời, bên kia Quan Hành lập tức biết là mình đoán đúng rồi, nhất thời vui vẻ: "Ôi, hóa ra anh đang khẩn trương ... Tốt lắm, tốt lắm!"
Anh thật sự vui vẻ vì cuối cùng ông anh già nhà mình cũng thông suốt, giọng điệu pha hưng phấn chia sẻ tin tốt cho Lương Kiều đang ngồi bên cạnh, sau đó lại nói qua điện thoại: "Anh phải nắm chặt lấy, anh cô đơn một mình không có tin tức gì, em vượt mặt kết hôn trước, ngại quá. Đến lúc đó trong hôn lễ của em có người hỏi, em trai đã kết hôn rồi, anh trai vẫn sống độc thân, anh sẽ rất mất mặt đúng không?"
"Vậy em đừng kết hôn." Giọng Quan Triệt thản nhiên nói.
"Vậy không được!" Quan Hành không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt, "Em có thể phụ lòng anh, nhưng không thể phụ lòng bà xã của em."
Thật sự tay chân nói cắt là cắt, Quan Triệt trực tiếp cúp điện thoại. (Chắc ý nói anh em như tay chân)
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Hâm Kiều sứt đầu mẻ trán, một phần là đang khẩn trương chuẩn bị cho thử vai, một phần là sắp đi gặp ba mẹ Quan Triệt nên lo âu không thôi.
Quà tặng là tự Quan Triệt chuẩn bị, gia thế của anh như vậy, tất nhiên là cái gì tốt trong nhà đều đã nhìn quen rồi, Nguyễn Hâm Kiều không nghĩ ra nên mang quà gì đến.
Gấp đến độ da đầu sắp bị vỡ vì cong, cuối cùng thật sự không thể nghĩ được ý kiến hay, lập tức hỏi Quan Triệt ảnh chụp ba mẹ anh, vẽ cho bọn họ hai nhân vật hoạt hình, tây trang phục cổ cùng sườn xám, đường hoa văn trên quần áo trang sức đều vẽ rất tinh tế, sau đó tìm phòng làm việc về nghệ thuật gốm sứ, làm thành đồ gốm sứ mỹ nghệ cao nửa mét, gấp gáp chế tác xong trước yến hội.
Nghe Quan Triệt nói Quan Hành cùng Lương Kiều sắp kết hôn, Nguyễn Hâm Kiều cũng vẽ cho hai người một đôi, áo cưới hiện đại cùng lễ phục, cũng nhau chế tạo gấp gáp.
Tuy rằng không phải thứ có giá trị, nhưng tốt xấu là tâm ý của mình, cuối cùng lòng Nguyễn Hâm Kiều cũng có thể bớt nặng nề.
Yến hội ngày đó, Quan Triệt sớm mang theo Nguyễn Hâm Kiều về nhà, Quan Hành được anh trai nhà mình nhắc nhở, cũng sớm đưa Lương Kiều về để cho Nguyễn Hâm Kiều thêm can đảm, còn về nhà sớm hơn bọn anh.
Phòng ở rất đẹp, cây cỏ trong hoa viên cũng mới được cắt tỉa, ở trong nhà ấm trồng hoa rạng rỡ trong ánh nắng.
Nguyễn Hâm Kiều cũng không có tâm trạng xem, chờ Quan Triệt đi lại giúp cô mở cửa xe, tháo dây an toàn, mới run người bước ra.
"Đừng khẩn trương, " Quan Triệt dùng sức cầm tay cô, "Có anh ở đây."
Nguyễn Hâm Kiều nghe lời gật đầu, lại không khống chế được tim đập hỗn độn. Cúi đầu nhìn quần áo bản thân đặc biệt mua —— váy len màu đỏ rượu đính hạt cườm, bên ngoài khoác áo bành tô lông dê, giày cao gót cũng là đôi trông rất đoan trang mà từ trước tới giờ rất ít đi.
Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, lấy đồ từ cốp sau đưa cho Quan Triệt: "Có phải em mặc thế này không ổn lắm hay không?"
"Không có, rất đẹp mắt." Quan Triệt trả lời rất nghiêm túc, nói xong không để cô rối rắm nữa, nắm tay cô đi tới cửa lớn, "Đi thôi."
Nguyễn Hâm Kiều vẫn đang khẩn trương, gắt gao nắm chặt tay áo anh.
Lương Kiều đi ra đón người, hàn huyên cười giữ chặt tay Nguyễn Hâm Kiều, "Hôm nay xinh đẹp quá, đại minh tinh của chúng ta."
"Em đừng giễu cợt chị." Cảm xúc khẩn trương của Nguyễn Hâm Kiều thoáng giảm bớt chút, cầm tay cô như nắm cọng rơm cứu mạng, Lương Kiều nhận thấy cô vô cùng căng thẳng, trấn an vỗ lên lưng cô.
Quan Triệt hơi cảm kích liếc nhìn cô một, bước trước một bước vào cửa.
Lương Kiều cố ý lôi kéo Nguyễn Hâm Kiều đi chệch hướng, vụng trộm kề tai nói nhỏ với cô: "Đừng sợ, nhìn qua thì mẹ chồng tương lai của chị có vẻ dữ, nhưng thật ra dễ dỗ lắm."
"Thật vậy chăng?" Nguyễn Hâm Kiều không dám quá tin tưởng.
Nhưng đó là mẹ chồng, từ xưa đến nay mẹ chồng và con dâu trong nhà...
"Tin tưởng em là được." Lương Kiều nháy mắt với cô, tươi cười tự tin sáng ngời, làm cho người ta không tự chủ được bị cảm nhiễm, kỳ lạ là Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy trấn định hơn được vài phần.
Đêm trước nguyên đán phải tham gia tiệc tối cuối năm của đài truyền hình, là chương trình quan trọng năm nay của công ty, tổ chương trình [ dắt em đi ] được mời cả, sáu vị khách quý cùng nhau biểu diễn một tiết mục, bởi vì là trực tiếp, phải đợi đến rạng sáng mới kết thúc.
Về nhà tẩy trang, lại chăm sóc ba, ngày thứ hai còn có một buổi thử vai quan trọng —— đạo diễn Tằng có độ nổi tiếng rất cao trong nước, cũng là khách quen của các lễ trao giải lớn, năm nay có bộ phim mới [ hình xăm ] đang trong quá trình chuẩn bị chế tác.
Đạo diễn Tằng, luôn ở trong vai trò là một diễn viên, đây là lần đầu tiên anh ta quay phim điện ảnh, cũng thử nghiệm đề tài mới, cộng thêm dựng nét riêng cho nhân vật chính, định dùng toàn bộ người mới.
Nam chính đã được xác định là Tùng Hạo, lần trước anh ta quay phim cho một vị đạo diễn lớn, rất được thưởng thức, đặc biệt được tiến cử cho đạo diễn Tằng.
Cũng nhờ cây cầu móc nối từ anh ta, Nguyễn Hâm Kiều mới có được cơ hội đến thử vai —— đạo diễn Tằng định chọn một diễn viên hoàn toàn mới, bởi vậy tự mình đến các học viện hí kịch để tuyển người, cũng không công khai tuyển người trong vòng luẩn quẩn.
Cơ hội lần này vô cùng quý với Nguyễn Hâm Kiều, nếu thử vai thành công, cô sẽ có thể chính thức tiến quân vào màn ảnh lớn, còn được ưu tiên hơn một chút so với Mạnh Thủy Lam và các tiền bối khác.
Như dạo này Hề Ninh đang gặp khó khăn về cả nhân khí và địa vị, ở trong vòng điện ảnh cũng chỉ nhận được một số vai nhỏ trong các bộ phim, rất khó lấy được tài nguyên tốt như vậy.
Nghe nói đoàn đội của Mạnh Thủy Lam đã tranh thủ nhân vật này cho cô ta, điều này không khỏi làm Phó Hiểu cùng Nguyễn Hâm Kiều bên này càng thêm coi trọng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ bận rộn với quảng cáo, thì là luôn vội vàng chuẩn bị cho buổi thử vai này.
Đã xem kịch bản không dưới năm lần, mỗi ngày xong việc lại về nhà, cứ hễ rảnh là mở ra nghiên cứu một chút.
Những nỗ lực của cô Quan Triệt đều thấy, sợ ảnh hưởng đến buổi thử vai của cô, quyết định mang cô về nhà vào ngày nghỉ cuối cùng của tết nguyên đán. Tuần tiếp theo cô phải bay tới Thụy Sĩ, tham gia lần quay cuối của [ dắt em đi], đã đi là đi hơn nửa tháng, bây giờ còn bận rộn hơn cả anh.
Định sẵn thời gian lập tức cúp điện thoại, có một số việc nên về nhà để chuẩn bị trước, những công việc còn dư lại Quan Triệt giao cho Tào Kiến, đi thẳng xuống lầu lấy xe, trở về nhà cũ ở Thanh Xuyên.
Sắc trời đã sẩm tối, buổi tối ba cùng Quan Hành đều có việc, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Du, quá mức yên tĩnh.
Thật ra nếu hôm nay không phải là vì chuyện này, có lẽ anh cũng là không trở lại.
Chị Trần thấy anh trở về, bộ dáng khá cao hứng: "Sao hôm nay lại quay về? Ăn cơm không, phòng bếp có đồ ăn, tôi hâm nóng cho cậu."
"Mẹ tôi đâu?" Quan Triệt cởi áo khoác ra đưa cho chị, thay dép lê vào cửa.
"Phu nhân ở trên tầng." Chị Trần nói xong có chút lo lắng thở dài, "Cơm cũng không ăn, nói không có hứng, sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Một người hai người rồi ba người không có ở nhà, một tháng cũng không thấy nhị thiếu gia mấy lần, trước kia cậu còn thường về nhà, bây giờ không có việc gì thì không về, mấy ngày nay tiên sinh lại bận..."
Sắc mặt Quan Triệt không nhẹ nhõm, "Chị hâm đồ ăn nóng lên, tôi lên gọi mẹ xuống."
"Ôi được được, " Chị Trần đáp liên tục, "Phu nhân nghe cậu nhất, cậu kêu nhất định bà ấy sẽ xuống."
Chị vô cùng vui vẻ vào phòng bếp bận rộn, Quan Triệt đang muốn lên lầu, chỗ rẽ cầu thang xuất hiện một bóng người, là Tưởng Du ở trên lầu nhìn thấy anh chạy xe vào, tự mình xuống dưới.
Sắc mặt bà không tốt lắm, nhìn thấy anh cũng không nói chuyện, lập tức đi đến trước sofa ngồi xuống. Quan Triệt đi lấy một áo choàng cho bà, ngồi vào phía đối diện. Chị Trần bê hai chén trà nóng xuống, nói cơm đã nóng rồi, Tưởng Du xua tay, bảo lát nữa chị hãy nói tiếp.
Quan Triệt yên tĩnh ngồi, cúi mắt xuống, cũng không nói chuyện, hai người gần như không nói gì. So im lặng thì không ai hơn được anh, Tưởng Du ngồi không yên trước, há mồm, nỗ lực đè ép cơn tức, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh: "Con với cái cô Nguyễn Hâm Kiều xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại con không chịu nói, bây giờ về nhà, nói đi, rốt cuộc tin tức kia có phải là sự thật hay không."
"Con đang ở cùng với cô ấy." Quan Triệt thừa nhận lời ít mà ý nhiều.
Lập tức cơn tức của Tưởng Du lại bùng lên, miễn cưỡng nhịn xuống, giọng điệu vẫn không kìm được nóng nảy: "Chuyện khi nào? Trong khoảng thời gian này con không về nhà hôm nào, chính là đi ra ngoài lêu lổng với cô ta?"
"Mẹ!" Vẻ mặt Quan Triệt hơi trầm xuống.
Tưởng Du cũng ý thức được mình dùng từ quá đáng, một hồi lâu không nói chuyện. Một lúc lâu sau tự mình bình tĩnh, bà hạ thấp giọng nói: "Lần trước mẹ nói với con đừng dây dưa với mấy cô minh tinh kia, con đáp ứng với mẹ như thế nào?"
—— trên đời này không có khả năng biết trước, khi đó anh cũng không đoán trước được sau này lại dây dưa với Nguyễn Hâm Kiều nhiều như vậy, đồng ý lời dặn của mẹ, chỉ là một câu giản đơn không suy xét mà thôi.
Quan Triệt tự biết đuối lý, bắt đầu trầm mặc.
"Rốt cuộc con nghĩ như nào, con nói một chút." Tưởng Du không thích đè nén giằng co như vậy, phá vỡ trầm mặc trước. Đối với đứa con trai này bà kiên nhẫn hơn, cũng biết là phải chú ý đúng mực hơn, cẩn thận châm chước dùng từ, "Con với cô ta là nghiêm túc, hay là... Tạm thời?"
Quan Triệt chậm rãi thở ra một hơi, "Không tạm thời."
Môi Tưởng Du giật giật, lại nuốt những từ định nói ra khỏi miệng về, chăm chú theo dõi anh, hi vọng có thể nhìn ra được thêm chút sơ hở từ trên mặt anh.
Nhưng đứa con của mình, bà hiểu rõ hơn ai hết, cho tới bây giờ nó làm việc hay đối xử với người khác đều là dùng thái độ vô cùng nghiêm cẩn, hai chữ "Chơi đùa" này, có lẽ không có trong từ điển của nó.
Trong tâm tư, Tưởng Du cũng không muốn có con dâu là minh tinh trong vòng giải trí, cho dù có một lần hình tượng nhu thuận ngọt ngào của Nguyễn Hâm Kiều làm bà rất thích. Về việc chung thân đại sự của đứa lớn, bà vốn không muốn nhúng tay nhiều, đàn ông hơn ba mươi tuổi, mỗi ngày thanh tâm quả dục, vất vả lắm mới thông suốt nói chuyện yêu đương, bà cũng không nhẫn tâm cản trở.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, thật sự bà hi vọng nó có thể tìm một người phụ nữ hiền lành, công việc của nó bận rộn như vậy, tốt xấu gì bên cạnh có người tri kỷ chăm sóc, bà cũng có thể yên tâm.
Không nói đến vấn đề phong cách của những nữ minh tinh, tóm lại vẫn có người trong sạch, nhưng động một là bay đi nơi này bay đi nơi khác, đi quay phim sẽ mấy tháng không ở nhà, đến chính mình còn không chăm sóc tốt, cần một đống người hầu hạ, thì làm sao có thể có tinh lực vun vén một gia đình đầm ấm.
Ngập tràn buồn bực, trong lòng Tưởng Du phát sầu, cuối cùng vẫn không nói những lời không hay với Quan Triệt, tự mình sinh hờn dỗi, nói với anh: "Vậy con sắp xếp thời gian mang cô ta đến đây đi, để mẹ với ba con nhìn mặt."
Quan Triệt biết nghe lời gật đầu, "Nguyên đán con đưa cô ấy về."
"Nguyên đán? !" Trong nháy mắt lồng ngực Tưởng Du nghẹn một hơi, nguyên đán là ngày kỷ niệm ba lăm năm của bà và ba Quan, đã định tổ chức một yến hội ở nhà, mời bạn bè người thân, lúc đó anh mang người phụ nữ kia đến, định trực tiếp công khai đúng không.
Còn định xem mặt rồi sẽ nghĩ đối sách tiếp, đứa nhỏ này cũng thật là, không để lại cho bà cơ hội nào.
Quan Triệt bị bà trừng mắt cũng bất đắc dĩ, nhíu mi tâm, "Mẹ, ăn cơm trước đi..."
Trong giọng nói lại có chút xin khoan dung.
"Được rồi, ăn đi!" Tưởng Du hoàn toàn không còn cách nào, kéo áo choàng xuống vứt sang một bên, như đang phát tiết phiền chán trong lòng. Đi về phía nhà ăn, vẫn không nhịn được oán giận, "Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ăn bên ngoài, cũng quên vị cơm trong nhà như thế nào rồi."
Quan Triệt sẽ không dỗ người khác, im lặng thở dài, nhận lấy bát từ trong tay chị Trần, tự tay xới cơm cho bà.
Cơm nước xong, Quan Triệt lại ở lại phòng khách cùng xem tivi Tưởng Du. Tưởng Du thích xem phim Hàn, biết anh cố ý lấy lòng, cũng không rạch mặt, chỉ cố ý xem bộ phim có mẹ chồng, xem rất chăm chú, một bên còn muốn kéo anh trao đổi: "Con cảm thấy người mẹ chồng này không ổn, hay là người con dâu này không được?"
"..."
Bà tiếp tục nói: "Mẹ chồng yêu cầu nghiêm khắc một chút, nhưng cô con dâu này không tôn trọng trưởng bối, con nói xem?"
"..."
Thấy anh không phản ứng, Tưởng Du hừ lạnh một tiếng, "Mẹ đã nhìn ra, hai anh em các con có cùng một đức hạnh, người người đều là bạch nhãn lang, có vợ thì quên mẹ. Sinh con trai không tri kỉ bằng con gái, về sau bị vợ bắt nạt, cũng không có người quản."
Quan Triệt trực tiếp lấy điều khiển từ xa chuyển đến kênh có bộ phim Hàn bà thích xem: "Xem phim này."
Xem cùng bà hai tập phim Hàn, đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi, Quan Triệt trở lại phòng của mình, ngồi một lát, gọi điện thoại cho Quan Hành.
"Ôi anh trai của em, giờ này anh gọi làm gì?" Giọng nói bất mãn của Quan Hành truyền tới ống nghe, "Hai ngày nay chị dâu không ở thành phố C, anh không hưởng thụ cuộc sống về đêm thì thôi, quấy rầy em làm gì?"
Quan Triệt không quan tâm anh đang nói linh tinh, chỉ nói: "Ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ, đừng quên mang Lương Kiều trở về."
Quan Hành không muốn nói gì: "Cái này còn cần anh nhắc, đã sớm định thời gian rồi."
Quan Triệt gật đầu, thả lỏng người dựa vào sau, nói chuyện phiếm hỏi anh: "Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?”
"Tất cả đều đang ổn." Nhắc tới cái này, Quan Hành rất hăng hái, "Ngày hôm đi thử áo cưới với cô ấy, hừ anh không biết, phụ nữ dạo phố thật sự là thiên hạ vô địch, bình thường thấy cô ấy mua đồ rất nhanh, kết quả ngày hôm qua dạo quanh tất cả các cửa hàng áo cưới trong thành phố một lần, cái này không được không tốt, quả thực khó trị..."
Thật ra Quan Hành đã đặc biệt tìm một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế áo cưới cho Lương Kiều, công nghệ phiền phức, đang gấp gáp hoàn thành, nhưng luôn lừa cô đến tiệm thử đồ may, đến lúc đó muốn làm cô bất ngờ.
Những thứ đó Quan Triệt đều biết, bởi vậy có chút không đồng tình với hành động tự mình chuốc khổ của anh.
Đang nói chuyện đột nhiên Quan Hành hét lên một tiếng, ôm điện thoại nói mấy câu với người bên cạnh, lại tiếp tục cuộc điện thoại, "Đúng rồi, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?"
"Không có gì." Quan Triệt đưa tay đặt ở trên mặt bàn, gõ nhẹ hai cái.
"Bớt chuyện đi, khó nói như thế này, tuyệt đối có việc!" Quan Hành không dễ gạt như vậy, dừng một chút, thử hỏi, "... Có phải ngày đó anh muốn mang chị dâu về không?"
Anh không trả lời, bên kia Quan Hành lập tức biết là mình đoán đúng rồi, nhất thời vui vẻ: "Ôi, hóa ra anh đang khẩn trương ... Tốt lắm, tốt lắm!"
Anh thật sự vui vẻ vì cuối cùng ông anh già nhà mình cũng thông suốt, giọng điệu pha hưng phấn chia sẻ tin tốt cho Lương Kiều đang ngồi bên cạnh, sau đó lại nói qua điện thoại: "Anh phải nắm chặt lấy, anh cô đơn một mình không có tin tức gì, em vượt mặt kết hôn trước, ngại quá. Đến lúc đó trong hôn lễ của em có người hỏi, em trai đã kết hôn rồi, anh trai vẫn sống độc thân, anh sẽ rất mất mặt đúng không?"
"Vậy em đừng kết hôn." Giọng Quan Triệt thản nhiên nói.
"Vậy không được!" Quan Hành không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt, "Em có thể phụ lòng anh, nhưng không thể phụ lòng bà xã của em."
Thật sự tay chân nói cắt là cắt, Quan Triệt trực tiếp cúp điện thoại. (Chắc ý nói anh em như tay chân)
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Hâm Kiều sứt đầu mẻ trán, một phần là đang khẩn trương chuẩn bị cho thử vai, một phần là sắp đi gặp ba mẹ Quan Triệt nên lo âu không thôi.
Quà tặng là tự Quan Triệt chuẩn bị, gia thế của anh như vậy, tất nhiên là cái gì tốt trong nhà đều đã nhìn quen rồi, Nguyễn Hâm Kiều không nghĩ ra nên mang quà gì đến.
Gấp đến độ da đầu sắp bị vỡ vì cong, cuối cùng thật sự không thể nghĩ được ý kiến hay, lập tức hỏi Quan Triệt ảnh chụp ba mẹ anh, vẽ cho bọn họ hai nhân vật hoạt hình, tây trang phục cổ cùng sườn xám, đường hoa văn trên quần áo trang sức đều vẽ rất tinh tế, sau đó tìm phòng làm việc về nghệ thuật gốm sứ, làm thành đồ gốm sứ mỹ nghệ cao nửa mét, gấp gáp chế tác xong trước yến hội.
Nghe Quan Triệt nói Quan Hành cùng Lương Kiều sắp kết hôn, Nguyễn Hâm Kiều cũng vẽ cho hai người một đôi, áo cưới hiện đại cùng lễ phục, cũng nhau chế tạo gấp gáp.
Tuy rằng không phải thứ có giá trị, nhưng tốt xấu là tâm ý của mình, cuối cùng lòng Nguyễn Hâm Kiều cũng có thể bớt nặng nề.
Yến hội ngày đó, Quan Triệt sớm mang theo Nguyễn Hâm Kiều về nhà, Quan Hành được anh trai nhà mình nhắc nhở, cũng sớm đưa Lương Kiều về để cho Nguyễn Hâm Kiều thêm can đảm, còn về nhà sớm hơn bọn anh.
Phòng ở rất đẹp, cây cỏ trong hoa viên cũng mới được cắt tỉa, ở trong nhà ấm trồng hoa rạng rỡ trong ánh nắng.
Nguyễn Hâm Kiều cũng không có tâm trạng xem, chờ Quan Triệt đi lại giúp cô mở cửa xe, tháo dây an toàn, mới run người bước ra.
"Đừng khẩn trương, " Quan Triệt dùng sức cầm tay cô, "Có anh ở đây."
Nguyễn Hâm Kiều nghe lời gật đầu, lại không khống chế được tim đập hỗn độn. Cúi đầu nhìn quần áo bản thân đặc biệt mua —— váy len màu đỏ rượu đính hạt cườm, bên ngoài khoác áo bành tô lông dê, giày cao gót cũng là đôi trông rất đoan trang mà từ trước tới giờ rất ít đi.
Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, lấy đồ từ cốp sau đưa cho Quan Triệt: "Có phải em mặc thế này không ổn lắm hay không?"
"Không có, rất đẹp mắt." Quan Triệt trả lời rất nghiêm túc, nói xong không để cô rối rắm nữa, nắm tay cô đi tới cửa lớn, "Đi thôi."
Nguyễn Hâm Kiều vẫn đang khẩn trương, gắt gao nắm chặt tay áo anh.
Lương Kiều đi ra đón người, hàn huyên cười giữ chặt tay Nguyễn Hâm Kiều, "Hôm nay xinh đẹp quá, đại minh tinh của chúng ta."
"Em đừng giễu cợt chị." Cảm xúc khẩn trương của Nguyễn Hâm Kiều thoáng giảm bớt chút, cầm tay cô như nắm cọng rơm cứu mạng, Lương Kiều nhận thấy cô vô cùng căng thẳng, trấn an vỗ lên lưng cô.
Quan Triệt hơi cảm kích liếc nhìn cô một, bước trước một bước vào cửa.
Lương Kiều cố ý lôi kéo Nguyễn Hâm Kiều đi chệch hướng, vụng trộm kề tai nói nhỏ với cô: "Đừng sợ, nhìn qua thì mẹ chồng tương lai của chị có vẻ dữ, nhưng thật ra dễ dỗ lắm."
"Thật vậy chăng?" Nguyễn Hâm Kiều không dám quá tin tưởng.
Nhưng đó là mẹ chồng, từ xưa đến nay mẹ chồng và con dâu trong nhà...
"Tin tưởng em là được." Lương Kiều nháy mắt với cô, tươi cười tự tin sáng ngời, làm cho người ta không tự chủ được bị cảm nhiễm, kỳ lạ là Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy trấn định hơn được vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.