Chương 54
Nhất Tự Mi
06/06/2018
Đúng lúc đó Tưởng Du đang nói chuyện với một vị phu nhân tuổi còn trẻ và xinh đẹp ở cầu thang cách đó không xa, Nguyễn Hâm Kiều sốt ruột cuống
quýt đi đến vườn hoa, đi ngang qua hai người, đã cố ý nhị kín đáo, bị
Tưởng Du gọi, dừng chân lại: "Mẹ."
Tưởng Du nhẹ nhàng kéo cô một cái, lần lượt giới thiệu hai người: "Vị này chính là Chung phu nhân của tập đoàn Chung Phi; đây là đối tượng của đứa cả nhà tôi, Kiều Kiều."
"Chào Chung phu nhân." Nguyễn Hâm Kiều khéo léo gọi người, lúc tiếp khách vừa rồi đã gặp, người này cùng bối phận với Tưởng Du, nhưng thực sự tuổi còn trẻ, không lớn hơn Quan Triệt mấy tuổi, không gọi dì được.
Đối phương cười nhạt gật đầu: "Cô là Nguyễn Hâm Kiều đúng không, bình thường tôi cũng hay xem chương trình của cô. Lớn lên hay khả ái, nhiều người yêu thích,” Bà ta chuyển hướng sang Tưởng Du, ẩn giấu chút ý cười, "Thông minh hơn Chung Niệm Vi, không trách Quan Triệt nhà bà chướng mắt nhiều thiên kim như vậy, thanh xuân khí huyết sôi trào thiên vị cô ta."
Chung Niệm Vi... Là con gái của Chung tổng đúng không? Vừa nghe Quan Hành cùng Lương Kiều vô tình nhắc tới cái tên này, vị Chung phu nhân này không hợp với cô con gái riêng, bộ dáng khi nhắc đến như thể cô chiếm đất của tôi. Nguyễn Hâm Kiều lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Chung phu nhân nói đùa, cháu đâu thể so được với Chung tiểu thư."
"Mặt đẹp tài cao, lợi hại hơn mấy người trong nhà chúng tôi." Tưởng Du chuyển đổi đề tài đúng lúc, "Chạy vội như vậy là muốn đi chỗ nào?"
"Có hơi muộn, muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Nguyễn Hâm Kiều cười duyên, cố gắng nói chuyện tự nhiên.
"Bên ngoài lạnh lẽo, mặc bộ quần áo nữa." Tưởng Du nói.
Quan tâm như vậy quả thực làm Nguyễn Hâm Kiều thụ sủng nhược kinh, không để không để ý đôi mắt sáng lên cùng với tâm tình mừng rỡ. Cô liên tục gật đầu, nở nụ cười nhu thuận: "Cảm ơn mẹ."
Sau đó khom người với hai người, nhẹ bước dời đi.
Buổi tối gió lạnh, cái lạnh lẽo xen lẫn với cỏ cây thơm mát, Chung Niệm Vi ngồi trên ghế, chà xát cánh tay, "Rốt cuộc có giúp hay không, anh nên đưa ra một biện pháp, ở đây lạnh quá mà."
"Anh không có năng lực lớn như vậy." Quan Triệt đứng cách hai bước, dáng người vẫn thẳng tắp đoan chính trong gió đêm.
Anh xoay người muốn chạy, Chung Niệm Vi bất mãn hừ một tiếng: “Coi như anh tặng em một nhân tình được hay không? Mọi người đều là bạn bè nhiều năm như vậy, anh cũng biết quan hệ giữa em và ba đóng băng thành cái dạng gì rồi, bằng không em phải hạ mình đi cầu anh sao?"
"Anh không muốn dính vào chuyện của nhà em, " Vẻ mặt Quan Triệt vẫn lạnh nhạt, dừng một chút, lại nói, "Anh chỉ có thể đứng ở lập trường làm bạn bè, cho em một lời khuyên, buông tha cho ba mình."
"Hiện tại ông ta đang rơi vào thời gian khó khăn nhất, làm sao em có thể buông tha cho ông ta?" Chung Niệm Vi tức giận, cổ họng tắc nghẹn: "Đổi thành cô bạn gái nhỏ kia của anh, anh còn nói được như vậy không? Anh có thể bứt ra không quan tâm được không?"
"Cô ấy sẽ không thế." Quan Triệt khẳng định như đinh đóng cột: "Cô ấy rất biết điều, sẽ không đắm mình."
"Không ai muốn đắm mình hít thuốc phiện cả! Trước đây Thịnh Huy không phải như vậy, anh gặp qua anh ta rồi, anh biết anh ta là người tốt như thế nào, anh ta bị người khác hãm hại, mới biến thành bộ dạng như hôm nay, cũng không phải tự nguyện! Làm sao anh có thể chắc chắn đến một ngày nào đó bạn gái anh không bị người khác hãm hại? Không phải cô ta là minh tinh sao, trong cái vòng kia xảy ra sự việc như này, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, phía sau dơ bẩn xấu xa, em thấy nhiều lắm!"
"Anh sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn." Giọng của anh vẫn thường thường, nhưng mang theo sự kiên định, "Có anh ở đây, sẽ không để cho tình huống như này xảy ra."
Đúng vậy, anh vẫn luôn có khả năng như vậy, nhất định sẽ bảo vệ tốt người anh yêu, không giống cô...
Chung Niệm Vi không lời chống đỡ, tiếc hận từng mắt một lát, sắc mặt lạnh đi, châm chọc nhếch môi: "Anh theo chân bọn họ đều giống nhau... Thực sự em quá ngây thơ, nghĩ anh sẽ vì một phần là bạn bè mà giúp em."
Quan Triệt trầm mặc nhìn cô ta, đã không còn gì để nói.
Cô ta cúi thấp đầu, không nói chuyện một lúc. Một lát sau, trực tiếp đứng dậy, lướt qua anh đi trở về.
Cách hai giây, Quan Triệt xoay người, không ngờ đúng lúc bị người bổ nhào vào lòng, còn chưa kịp làm rõ tình huống, người nọ đã sớm có kế hoạch quấn lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống thấp, đồng thời mạnh mẽ đụng vào miệng anh.
Đây rõ ràng không phải là người bình thường hay thích nhào vào lòng anh, Quan Triệt định nghiêng đầu tách ra theo phản xạ, đồng thời kéo cánh tay đang quấn ở gáy mình ra, một tay đẩy người xuống dưới đất.
Chung Niệm Vi ngã ở bụi cỏ, hít vào một tiếng, hình như đập đầu vào chỗ nào đó.
Yêu anh, dù cho bị ép buộc hàng ngàn lần.
Quan Triệt không để ý đến cô ta, vùng xung quanh lông mày nhíu lại rất sâu, trước tiên nhìn thoáng qua Nguyễn Hâm Kiều đang khoác một chiếc áo lông đứng lẫn trong cây cỏ—— vẻ mặt cô kinh ngạc, con mắt trợn to dần dần xuất hiện hơi nước.
Quan Triệt chăm chú mím môi, ánh mắt chuyển hướng sang Chung Niệm Vi trên mặt đất, đã bắt đầu âm trầm.
Chung Niệm Vi đứng lên khi anh đang lạnh lùng soi mói, trả thù nhếch môi, tay bất mãn lau son môi từng chút một, vừa chỉ chỉ áo sơ mi trắng bị cọ của anh, không nhanh không chậm, trong ánh mắt mang theo vài phần ác ý và trêu tức, gằn từng chữ: "Chậm rãi giải thích nhé."
Nguyễn Hâm Kiều nhìn cô ta một cái, tầm nhìn dừng lại một giây, lại nhanh chóng quay lại, n chằm chằm Quan Triệt, dường như trong mắt trừ anh ra thì không thấy ai nữa.
Chung Niệm Vi đi tới bên cạnh cô, rất từ ái sờ đầu cô, trên mặt chật vật, nụ cười lại vô cùng rực rỡ động lòng người, "Đại minh tinh, anh ấy nói cái gì ngàn vạn lần không nên tin, sự thật chính là thứ cô thấy. Vốn dĩ cô nên hỏi anh ấy quan hệ của chúng tôi là như thế nào, đảm bảo có rất nhiều chuyện cô không biết."
Nói xong, cô ta cao ngạo bước lên bậc thang, để lại hai người đứng trầm mặc trong vườn hoa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyễn Hâm Kiều không nhịn được sợ run cả người, nước mắt trong hốc mắt cũng dồn dập rơi xuống.
Quan Triệt đi tới, kéo cô vào trong lòng, không biết rốt cuộc cô thấy được nhiều hay ít, hiểu lầm hay nhiều ít, nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.
Hai người im lặng một lúc, Nguyễn Hâm Kiều hít mũi một cái, giơ tay lên nắm cổ áo của anh, nhìn vết đỏ dính lên đó một chút, cắn răng lấy tay lau.
Nhưng dính ở trên quần áo, đâu dễ dàng lau như vậy.
"Xin lỗi." Quan Triệt nhìn cô đang rơi nước mắt, ngực nhói đau, mặc dù không làm gì sai, vẫn thấp giọng nói xin lỗi cô trước: "Không phải như em thấy, lát nữa sẽ giải thích với em."
Đầu Nguyễn Hâm Kiều toàn là hình ảnh người phụ nữ kia bổ nhào về phía anh, ngực bị đè nén không ngớt, nhưng vẫn gật đầu thuận theo.
Trong vườn hoa thật sự lạnh, tay và mặt cô đều lạnh, Quan Triệt không mang cô về phòng yến hội, nắm tay cô đi vào một cửa khác, đi vòng qua một đoạn hàng lang không người, quẹo vào lầu hai, quay về phòng của anh.
Anh tới toilet rửa mặt trước, đi ra thì thấy Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trên giường, vân vê chăn, cúi đầu rầu rĩ không vui.
Anh thay một bộ quần áo mặc ở nhà mới, đi qua ngồi xuống, lập tức cô tiến đến bên cạnh, ôm chặt cổ anh. Nguyễn Hâm Kiều đã tỉnh táo lại, tuy rằng thực sự tình huống như thế rất kích thích người, nhưng cô quyết định tin tưởng Quan Triệt.
Anh sẽ không lừa gạt cô, cũng không biết tạo ra tình huống như thế.
Sau đó Quan Triệt tựa vào đầu giường, để cho cô ghé vào trên người mình.
"Cô ta là Chung Niệm Vi sao?" Nguyễn Hâm Kiều dán mặt vào bộ ngực anh, nghe tiếng đập "Thình —— thịch ——" mạnh mẽ có quy luật bên trong, thuận tiện cảnh cáo anh: "Không cho nói dối, em nghe thấy đó."
Quan Triệt dùng một tay ôm lấy cả người cô, tay anh ôm rất chặt, nghe vậy trả lời: "Chung Niệm Vi."
"Cô ta là Chung Niệm Vi mà." Nguyễn Hâm Kiều nói thầm một câu, sau khi yên lặng nghe kể về hoàn cảnh nhà họ Chung thì thu hồi hết sự đồng tình với cô ta, "Hai người ở trong vườn hoa để làm chi? Vì sao cô ta vừa thấy em là hôn anh."
Lúc cô tới, rõ ràng Chung Niệm Vi đã chuẩn bị rời đi, đi mấy bước nhìn thấy hai người đang nhìn nhau, cô ta xoay người chạy lại hôn Quan Triệt, nói rõ là cố ý làm cho cô xem.
"Cô ấy có chuyện tìm tới anh hỗ trợ, anh cự tuyệt, sau đó thấy em thì nhào tới hôn anh khiêu khích." Quan Triệt nói xong, nhớ tới câu "Chậm rãi giải thích nhé" kia của Chung Niệm Vi, không nói nữa mà thở dài.
"Chuyện gì thế, vì sao anh không giúp?" Nguyễn Hâm Kiều truy hỏi.
"Không phải anh không muốn giúp, anh cũng không phải thần tiên, không có mánh khoé bản lĩnh thông thiên."
Quan Triệt không thích nói lung tung sau lưng người khác, nhất là chuyện gièm pha như này, anh cũng sẽ không nói ra ngoài. Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, không nói đến chung Niệm Vi cố ý gây chuyện xấu cho anh, anh biết vấn đề này không giải thích rõ, sẽ không giải quyết được chuyện trong vườn hoa, bởi vậy nói cho Nguyễn Hâm Kiều không hề giấu diếm.
"Tụ tập hút. Ma túy?" Nguyễn Hâm Kiều nghe xong khiếp sợ không thôi, "Sao cô ta lại quen biết người như thế?"
Không phải nói cô ta học ở trường y hàng đầu ở nước ngoài sao, gia thế đầy đủ thuần khiết, người vừa đẹp vừa ưu tú, người phụ nữ bạch phú mĩ như vậy, sao có thể trộn lẫn với những người sa đọa?
Cô quấn quít lấy cứng rắn muốn hỏi, Quan Triệt đuối lí trước nên ngoại lệ nói nhiều hơn một chút —— Chung Niệm Vi quen biết người đàn ông kia khi học ở nước ngoài, ở chung một chỗ nhiều năm, vốn đối phương cũng là nhân tài ưu tú, lần đó đi du lịch thì dính phải nghiện. Chung Niệm Vi không màng người nhà và bạn bè phản đối, vẫn không rời giúp anh ta cai nghiện, nhưng không nghĩ anh ta lại phản kháng, lại dây dưa với những người không sạch sẽ.
Lần này càng thái quá, hít thuốc phiện tập thể với một đám không đứng đắn, bị bắt tại chỗ.
Lúc ba Chung tái hôn, vốn quan hệ với người con gái duy nhất là Chung Niệm Vi đã dần bất hòa, bởi vì chuyện này hoàn toàn đóng băng, không ra tay giúp đỡ, còn chẳng màng nói: Từ nay về sau không nhận cô con gái này.
Cũng là đường cùng, Chung Niệm Vi mới có thể đánh vào tình cảm nhiều năm nhờ Quan Triệt hỗ trợ.
Cô ta cũng rất có tình có nghĩa... Nguyễn Hâm Kiều cũng thổn thức không ngớt.
Cô có thể hiểu được phần nhiều sự kiên trì và chấp nhất của Chung Niệm Vi, nhưng trên lập trường làm bạn bè có thể hiểu được — người giàu sang có con đường sự nghiệp rộng mở, dù khởi điểm cao tới đâu, cũng không được phép phí thời gian như vậy.
Nhưng mà, còn có một vấn đề nữa...
Nguyễn Hâm Kiều ngẩng đầu từ trong ngực anh, hơi nheo mắt lại: "Có phải hai người còn quan hệ khác hay không?"
Quan Triệt rũ mắt, nhìn cô thật sâu, không quá chắc chắn chuyện phụ nữ đều để ý, cô có tức giận hay không.
Trái lại sự do dự của anh làm nội tâm Nguyễn Hâm Kiều càng hoài nghi hơn, ngồi thẳng lên một chút, vặn lông mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dõi theo anh: "... Không phải cô ta là bạn gái trước của anh chứ?"
Quan Triệt dừng lại, đáp phải.
Quả nhiên là trong dự đoán, không trách được Chung Niệm Vi nhắc nhở cô nhất định phải hỏi... ngực Nguyễn Hâm Kiều bắt đầu dâng lên cảm giác ê ẩm, âm thầm thấy khổ sở.
"Chuyện khi nào? Hai người là ai theo đuổi ai? Nguyên nhân chia tay là gì? Có dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng hay không?" Nguyễn Hâm Kiều kéo cổ áo anh, hỏi một hơi một đống vấn đề.
Quan Triệt kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay, từng bước từng bước trả lời: "Rất lâu trước đây, lúc lên đại học; không có ai theo đuổi ai hết, ba mẹ mong muốn bọn anh chung một chỗ, thì chung một chỗ; chia tay là bởi vì đều ra nước ngoài du học; không có dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng gì hết."
Thì ra là nghe lời ba mẹ... Ngực Nguyễn Hâm Kiều thư thái hơn ít nhiều.
Nếu như trước cô, đã từng có người đặc biệt hơn cô, có thể để cho người chậm trễ trong chuyện tình cảm như Quan Triệt động tâm, đồng thời chủ động theo đuổi, nhất định cô sẽ buồn nôn chết mất.
Cô phải là người phụ nữ đặc biệt nhất trong cuộc đời anh, có một không hai.
"Trai tài gái sắc ha, chia tay như vậy làm người ta thật tiếc nuối mà.” Giọng của cô lành lạnh nói, "Còn muốn hợp lại không?"
"... Không muốn."
"Em và cô ta, ai thích ai?"
Quan Triệt bất đắc dĩ lại buồn cười: "Em."
Anh còn nói ra cơ đấy, Nguyễn Hâm Kiều không nhịn được muốn cười, nỗ lực đè khóe miệng đang giương cao xuống: "Thích em ở chỗ nào?"
"Đều thích." Giọng của anh thấp hơn, càng mang thêm ý tứ triền miên.
Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều ngây ngất, hừ hừ, nằm lại xuống vào ngực anh, "Em tốt như vậy, anh nhặt được bảo bối đấy."
Hai người ở trên lầu một lát, sửa sang xong thì xuống dưới.D@@Đ###L$$Q%%Đ^^
Một mình theo cha xã giao với khách, Quan Hành bận rộn chân không chạm đất, vất vả lắm mới có thời gian rảnh uống hai ngụm nước, thấy hai người tay trong tay ân ân ái ái từ trên lầu xuống, ở chỗ mọi người không thấy được giơ ngón giữa lên.
"Em ở dưới đây vội đến mức không kịp uống nước, anh lại ở trên lầu ôm vợ.” Quan Hành bất mãn đánh vào ngực anh cả nhà mình một cái, "Có nhân tính hay không!"
Nguyễn Hâm Kiều không quen nhìn anh đánh Quan Triệt, lại không thể đánh lại thay Quan Triệt, mất hứng vặn quai hàm, "Chị mới nhìn thấy Lương Kiều vào phòng vệ sinh, hình như rất mệt, em đi xem cô ấy một chút đi."
Quan Hành lập tức khẩn trương, để ly xuống đi theo hướng mà cô chỉ.
"Sao cậu ấy lại khẩn trương vậy?" Mặt Nguyễn Hâm Kiều đầy kinh ngạc, len lén hỏi: "Lẽ nào Lương Kiều có?"
Quan Triệt nhíu mi lại, nhìn thoáng qua bên kia.
Yến hội kết thúc thì đã sắp mười một giờ, ngày đầu tiên tới cửa, Nguyễn Hâm Kiều ngủ lại trực tiếp thì không hay, nhưng đã trễ thế này, nhất định Quan Triệt muốn đưa cô về, lái xe chở cô quay về nhà trọ.
Lúc hai người rời đi, rõ ràng Tưởng Du không cao hứng, để chị Trần đưa một ít thức ăn cho bọn họ về ăn.
Nguyễn Hâm Kiều rất biết điều thuận theo bà nói tạm biệt, nói hôm khác đến thăm bà, Tưởng Du ôn hoà lên tiếng, xoay người về nhà.
Bà không thích mình, Nguyễn Hâm Kiều cũng cảm giác được, sau khi ngồi lên xe, lặng lẽ thở phào một cái.
Lương Kiều nói miệng bà cứng rắn còn lòng thì quan tâm, mọi chuyện đều để chồng và con trai lên đầu, chỉ chiêu khác cho cô: "Chị đừng mặt dày lôi kéo làm quen là được, thật ra bà vô cùng thích người nhu thuận như chị, vi tín dụng biểu tình túi đều là ngươi. Chị nói ngọt với bà hơn một chút, hoặc là để bà nhìn thấy tình yêu sâu đậm dành cho anh cả của chị..."
Nguyễn Hâm Kiều nhức đầu, rốt cuộc là phải làm như thế nào đây? Hình như vẫn là Quan Triệt chăm sóc cô nhiều hơn một chút.
Vấn đề này vẫn quấy nhiễu Nguyễn Hâm Kiều, hoàn không nghĩ ra đáp án, đã phải bay tới Thụy Sĩ tiến hành chuyến đi cuối cùng của《 Dắt em đi 》.
Hành trình mười lăm ngày, kết thúc thu hình sẽ vừa lúc tới năm mới, nhưng trong khoảng thời gian này không chăm sóc ba, Nguyễn Hâm Kiều rất hổ thẹn.
Vốn chị Như sẽ nghỉ ngơi vào mười lăm tháng chạp, nhưng Nguyễn Hâm Kiều không về kịp, không thể làm gì khác hơn là hứa hẹn tăng gấp ba tiền lương cho chị, để cho chị ở lâu hơn một tuần.
Về phương diện khác, cô mất rất nhiều tinh lực chuẩn bị cho《 hình xăm 》, rõ ràng thử sức rất thành công, sau đó Phó Hiểu cũng liên lạc nhiều hơn, gần như đã xác định vai, nhưng cuối cùng lại xảy ra biến cố.
Cuộc hành trình ở Thụy Sĩ sắp lúc kết thúc, trong nước truyền ra tin tức, chính thức công bố diễn viên của《 hình xăm 》, nữ chính là Mạnh Thủy Lam.
Tưởng Du nhẹ nhàng kéo cô một cái, lần lượt giới thiệu hai người: "Vị này chính là Chung phu nhân của tập đoàn Chung Phi; đây là đối tượng của đứa cả nhà tôi, Kiều Kiều."
"Chào Chung phu nhân." Nguyễn Hâm Kiều khéo léo gọi người, lúc tiếp khách vừa rồi đã gặp, người này cùng bối phận với Tưởng Du, nhưng thực sự tuổi còn trẻ, không lớn hơn Quan Triệt mấy tuổi, không gọi dì được.
Đối phương cười nhạt gật đầu: "Cô là Nguyễn Hâm Kiều đúng không, bình thường tôi cũng hay xem chương trình của cô. Lớn lên hay khả ái, nhiều người yêu thích,” Bà ta chuyển hướng sang Tưởng Du, ẩn giấu chút ý cười, "Thông minh hơn Chung Niệm Vi, không trách Quan Triệt nhà bà chướng mắt nhiều thiên kim như vậy, thanh xuân khí huyết sôi trào thiên vị cô ta."
Chung Niệm Vi... Là con gái của Chung tổng đúng không? Vừa nghe Quan Hành cùng Lương Kiều vô tình nhắc tới cái tên này, vị Chung phu nhân này không hợp với cô con gái riêng, bộ dáng khi nhắc đến như thể cô chiếm đất của tôi. Nguyễn Hâm Kiều lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Chung phu nhân nói đùa, cháu đâu thể so được với Chung tiểu thư."
"Mặt đẹp tài cao, lợi hại hơn mấy người trong nhà chúng tôi." Tưởng Du chuyển đổi đề tài đúng lúc, "Chạy vội như vậy là muốn đi chỗ nào?"
"Có hơi muộn, muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Nguyễn Hâm Kiều cười duyên, cố gắng nói chuyện tự nhiên.
"Bên ngoài lạnh lẽo, mặc bộ quần áo nữa." Tưởng Du nói.
Quan tâm như vậy quả thực làm Nguyễn Hâm Kiều thụ sủng nhược kinh, không để không để ý đôi mắt sáng lên cùng với tâm tình mừng rỡ. Cô liên tục gật đầu, nở nụ cười nhu thuận: "Cảm ơn mẹ."
Sau đó khom người với hai người, nhẹ bước dời đi.
Buổi tối gió lạnh, cái lạnh lẽo xen lẫn với cỏ cây thơm mát, Chung Niệm Vi ngồi trên ghế, chà xát cánh tay, "Rốt cuộc có giúp hay không, anh nên đưa ra một biện pháp, ở đây lạnh quá mà."
"Anh không có năng lực lớn như vậy." Quan Triệt đứng cách hai bước, dáng người vẫn thẳng tắp đoan chính trong gió đêm.
Anh xoay người muốn chạy, Chung Niệm Vi bất mãn hừ một tiếng: “Coi như anh tặng em một nhân tình được hay không? Mọi người đều là bạn bè nhiều năm như vậy, anh cũng biết quan hệ giữa em và ba đóng băng thành cái dạng gì rồi, bằng không em phải hạ mình đi cầu anh sao?"
"Anh không muốn dính vào chuyện của nhà em, " Vẻ mặt Quan Triệt vẫn lạnh nhạt, dừng một chút, lại nói, "Anh chỉ có thể đứng ở lập trường làm bạn bè, cho em một lời khuyên, buông tha cho ba mình."
"Hiện tại ông ta đang rơi vào thời gian khó khăn nhất, làm sao em có thể buông tha cho ông ta?" Chung Niệm Vi tức giận, cổ họng tắc nghẹn: "Đổi thành cô bạn gái nhỏ kia của anh, anh còn nói được như vậy không? Anh có thể bứt ra không quan tâm được không?"
"Cô ấy sẽ không thế." Quan Triệt khẳng định như đinh đóng cột: "Cô ấy rất biết điều, sẽ không đắm mình."
"Không ai muốn đắm mình hít thuốc phiện cả! Trước đây Thịnh Huy không phải như vậy, anh gặp qua anh ta rồi, anh biết anh ta là người tốt như thế nào, anh ta bị người khác hãm hại, mới biến thành bộ dạng như hôm nay, cũng không phải tự nguyện! Làm sao anh có thể chắc chắn đến một ngày nào đó bạn gái anh không bị người khác hãm hại? Không phải cô ta là minh tinh sao, trong cái vòng kia xảy ra sự việc như này, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, phía sau dơ bẩn xấu xa, em thấy nhiều lắm!"
"Anh sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn." Giọng của anh vẫn thường thường, nhưng mang theo sự kiên định, "Có anh ở đây, sẽ không để cho tình huống như này xảy ra."
Đúng vậy, anh vẫn luôn có khả năng như vậy, nhất định sẽ bảo vệ tốt người anh yêu, không giống cô...
Chung Niệm Vi không lời chống đỡ, tiếc hận từng mắt một lát, sắc mặt lạnh đi, châm chọc nhếch môi: "Anh theo chân bọn họ đều giống nhau... Thực sự em quá ngây thơ, nghĩ anh sẽ vì một phần là bạn bè mà giúp em."
Quan Triệt trầm mặc nhìn cô ta, đã không còn gì để nói.
Cô ta cúi thấp đầu, không nói chuyện một lúc. Một lát sau, trực tiếp đứng dậy, lướt qua anh đi trở về.
Cách hai giây, Quan Triệt xoay người, không ngờ đúng lúc bị người bổ nhào vào lòng, còn chưa kịp làm rõ tình huống, người nọ đã sớm có kế hoạch quấn lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống thấp, đồng thời mạnh mẽ đụng vào miệng anh.
Đây rõ ràng không phải là người bình thường hay thích nhào vào lòng anh, Quan Triệt định nghiêng đầu tách ra theo phản xạ, đồng thời kéo cánh tay đang quấn ở gáy mình ra, một tay đẩy người xuống dưới đất.
Chung Niệm Vi ngã ở bụi cỏ, hít vào một tiếng, hình như đập đầu vào chỗ nào đó.
Yêu anh, dù cho bị ép buộc hàng ngàn lần.
Quan Triệt không để ý đến cô ta, vùng xung quanh lông mày nhíu lại rất sâu, trước tiên nhìn thoáng qua Nguyễn Hâm Kiều đang khoác một chiếc áo lông đứng lẫn trong cây cỏ—— vẻ mặt cô kinh ngạc, con mắt trợn to dần dần xuất hiện hơi nước.
Quan Triệt chăm chú mím môi, ánh mắt chuyển hướng sang Chung Niệm Vi trên mặt đất, đã bắt đầu âm trầm.
Chung Niệm Vi đứng lên khi anh đang lạnh lùng soi mói, trả thù nhếch môi, tay bất mãn lau son môi từng chút một, vừa chỉ chỉ áo sơ mi trắng bị cọ của anh, không nhanh không chậm, trong ánh mắt mang theo vài phần ác ý và trêu tức, gằn từng chữ: "Chậm rãi giải thích nhé."
Nguyễn Hâm Kiều nhìn cô ta một cái, tầm nhìn dừng lại một giây, lại nhanh chóng quay lại, n chằm chằm Quan Triệt, dường như trong mắt trừ anh ra thì không thấy ai nữa.
Chung Niệm Vi đi tới bên cạnh cô, rất từ ái sờ đầu cô, trên mặt chật vật, nụ cười lại vô cùng rực rỡ động lòng người, "Đại minh tinh, anh ấy nói cái gì ngàn vạn lần không nên tin, sự thật chính là thứ cô thấy. Vốn dĩ cô nên hỏi anh ấy quan hệ của chúng tôi là như thế nào, đảm bảo có rất nhiều chuyện cô không biết."
Nói xong, cô ta cao ngạo bước lên bậc thang, để lại hai người đứng trầm mặc trong vườn hoa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyễn Hâm Kiều không nhịn được sợ run cả người, nước mắt trong hốc mắt cũng dồn dập rơi xuống.
Quan Triệt đi tới, kéo cô vào trong lòng, không biết rốt cuộc cô thấy được nhiều hay ít, hiểu lầm hay nhiều ít, nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.
Hai người im lặng một lúc, Nguyễn Hâm Kiều hít mũi một cái, giơ tay lên nắm cổ áo của anh, nhìn vết đỏ dính lên đó một chút, cắn răng lấy tay lau.
Nhưng dính ở trên quần áo, đâu dễ dàng lau như vậy.
"Xin lỗi." Quan Triệt nhìn cô đang rơi nước mắt, ngực nhói đau, mặc dù không làm gì sai, vẫn thấp giọng nói xin lỗi cô trước: "Không phải như em thấy, lát nữa sẽ giải thích với em."
Đầu Nguyễn Hâm Kiều toàn là hình ảnh người phụ nữ kia bổ nhào về phía anh, ngực bị đè nén không ngớt, nhưng vẫn gật đầu thuận theo.
Trong vườn hoa thật sự lạnh, tay và mặt cô đều lạnh, Quan Triệt không mang cô về phòng yến hội, nắm tay cô đi vào một cửa khác, đi vòng qua một đoạn hàng lang không người, quẹo vào lầu hai, quay về phòng của anh.
Anh tới toilet rửa mặt trước, đi ra thì thấy Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trên giường, vân vê chăn, cúi đầu rầu rĩ không vui.
Anh thay một bộ quần áo mặc ở nhà mới, đi qua ngồi xuống, lập tức cô tiến đến bên cạnh, ôm chặt cổ anh. Nguyễn Hâm Kiều đã tỉnh táo lại, tuy rằng thực sự tình huống như thế rất kích thích người, nhưng cô quyết định tin tưởng Quan Triệt.
Anh sẽ không lừa gạt cô, cũng không biết tạo ra tình huống như thế.
Sau đó Quan Triệt tựa vào đầu giường, để cho cô ghé vào trên người mình.
"Cô ta là Chung Niệm Vi sao?" Nguyễn Hâm Kiều dán mặt vào bộ ngực anh, nghe tiếng đập "Thình —— thịch ——" mạnh mẽ có quy luật bên trong, thuận tiện cảnh cáo anh: "Không cho nói dối, em nghe thấy đó."
Quan Triệt dùng một tay ôm lấy cả người cô, tay anh ôm rất chặt, nghe vậy trả lời: "Chung Niệm Vi."
"Cô ta là Chung Niệm Vi mà." Nguyễn Hâm Kiều nói thầm một câu, sau khi yên lặng nghe kể về hoàn cảnh nhà họ Chung thì thu hồi hết sự đồng tình với cô ta, "Hai người ở trong vườn hoa để làm chi? Vì sao cô ta vừa thấy em là hôn anh."
Lúc cô tới, rõ ràng Chung Niệm Vi đã chuẩn bị rời đi, đi mấy bước nhìn thấy hai người đang nhìn nhau, cô ta xoay người chạy lại hôn Quan Triệt, nói rõ là cố ý làm cho cô xem.
"Cô ấy có chuyện tìm tới anh hỗ trợ, anh cự tuyệt, sau đó thấy em thì nhào tới hôn anh khiêu khích." Quan Triệt nói xong, nhớ tới câu "Chậm rãi giải thích nhé" kia của Chung Niệm Vi, không nói nữa mà thở dài.
"Chuyện gì thế, vì sao anh không giúp?" Nguyễn Hâm Kiều truy hỏi.
"Không phải anh không muốn giúp, anh cũng không phải thần tiên, không có mánh khoé bản lĩnh thông thiên."
Quan Triệt không thích nói lung tung sau lưng người khác, nhất là chuyện gièm pha như này, anh cũng sẽ không nói ra ngoài. Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, không nói đến chung Niệm Vi cố ý gây chuyện xấu cho anh, anh biết vấn đề này không giải thích rõ, sẽ không giải quyết được chuyện trong vườn hoa, bởi vậy nói cho Nguyễn Hâm Kiều không hề giấu diếm.
"Tụ tập hút. Ma túy?" Nguyễn Hâm Kiều nghe xong khiếp sợ không thôi, "Sao cô ta lại quen biết người như thế?"
Không phải nói cô ta học ở trường y hàng đầu ở nước ngoài sao, gia thế đầy đủ thuần khiết, người vừa đẹp vừa ưu tú, người phụ nữ bạch phú mĩ như vậy, sao có thể trộn lẫn với những người sa đọa?
Cô quấn quít lấy cứng rắn muốn hỏi, Quan Triệt đuối lí trước nên ngoại lệ nói nhiều hơn một chút —— Chung Niệm Vi quen biết người đàn ông kia khi học ở nước ngoài, ở chung một chỗ nhiều năm, vốn đối phương cũng là nhân tài ưu tú, lần đó đi du lịch thì dính phải nghiện. Chung Niệm Vi không màng người nhà và bạn bè phản đối, vẫn không rời giúp anh ta cai nghiện, nhưng không nghĩ anh ta lại phản kháng, lại dây dưa với những người không sạch sẽ.
Lần này càng thái quá, hít thuốc phiện tập thể với một đám không đứng đắn, bị bắt tại chỗ.
Lúc ba Chung tái hôn, vốn quan hệ với người con gái duy nhất là Chung Niệm Vi đã dần bất hòa, bởi vì chuyện này hoàn toàn đóng băng, không ra tay giúp đỡ, còn chẳng màng nói: Từ nay về sau không nhận cô con gái này.
Cũng là đường cùng, Chung Niệm Vi mới có thể đánh vào tình cảm nhiều năm nhờ Quan Triệt hỗ trợ.
Cô ta cũng rất có tình có nghĩa... Nguyễn Hâm Kiều cũng thổn thức không ngớt.
Cô có thể hiểu được phần nhiều sự kiên trì và chấp nhất của Chung Niệm Vi, nhưng trên lập trường làm bạn bè có thể hiểu được — người giàu sang có con đường sự nghiệp rộng mở, dù khởi điểm cao tới đâu, cũng không được phép phí thời gian như vậy.
Nhưng mà, còn có một vấn đề nữa...
Nguyễn Hâm Kiều ngẩng đầu từ trong ngực anh, hơi nheo mắt lại: "Có phải hai người còn quan hệ khác hay không?"
Quan Triệt rũ mắt, nhìn cô thật sâu, không quá chắc chắn chuyện phụ nữ đều để ý, cô có tức giận hay không.
Trái lại sự do dự của anh làm nội tâm Nguyễn Hâm Kiều càng hoài nghi hơn, ngồi thẳng lên một chút, vặn lông mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dõi theo anh: "... Không phải cô ta là bạn gái trước của anh chứ?"
Quan Triệt dừng lại, đáp phải.
Quả nhiên là trong dự đoán, không trách được Chung Niệm Vi nhắc nhở cô nhất định phải hỏi... ngực Nguyễn Hâm Kiều bắt đầu dâng lên cảm giác ê ẩm, âm thầm thấy khổ sở.
"Chuyện khi nào? Hai người là ai theo đuổi ai? Nguyên nhân chia tay là gì? Có dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng hay không?" Nguyễn Hâm Kiều kéo cổ áo anh, hỏi một hơi một đống vấn đề.
Quan Triệt kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay, từng bước từng bước trả lời: "Rất lâu trước đây, lúc lên đại học; không có ai theo đuổi ai hết, ba mẹ mong muốn bọn anh chung một chỗ, thì chung một chỗ; chia tay là bởi vì đều ra nước ngoài du học; không có dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng gì hết."
Thì ra là nghe lời ba mẹ... Ngực Nguyễn Hâm Kiều thư thái hơn ít nhiều.
Nếu như trước cô, đã từng có người đặc biệt hơn cô, có thể để cho người chậm trễ trong chuyện tình cảm như Quan Triệt động tâm, đồng thời chủ động theo đuổi, nhất định cô sẽ buồn nôn chết mất.
Cô phải là người phụ nữ đặc biệt nhất trong cuộc đời anh, có một không hai.
"Trai tài gái sắc ha, chia tay như vậy làm người ta thật tiếc nuối mà.” Giọng của cô lành lạnh nói, "Còn muốn hợp lại không?"
"... Không muốn."
"Em và cô ta, ai thích ai?"
Quan Triệt bất đắc dĩ lại buồn cười: "Em."
Anh còn nói ra cơ đấy, Nguyễn Hâm Kiều không nhịn được muốn cười, nỗ lực đè khóe miệng đang giương cao xuống: "Thích em ở chỗ nào?"
"Đều thích." Giọng của anh thấp hơn, càng mang thêm ý tứ triền miên.
Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều ngây ngất, hừ hừ, nằm lại xuống vào ngực anh, "Em tốt như vậy, anh nhặt được bảo bối đấy."
Hai người ở trên lầu một lát, sửa sang xong thì xuống dưới.D@@Đ###L$$Q%%Đ^^
Một mình theo cha xã giao với khách, Quan Hành bận rộn chân không chạm đất, vất vả lắm mới có thời gian rảnh uống hai ngụm nước, thấy hai người tay trong tay ân ân ái ái từ trên lầu xuống, ở chỗ mọi người không thấy được giơ ngón giữa lên.
"Em ở dưới đây vội đến mức không kịp uống nước, anh lại ở trên lầu ôm vợ.” Quan Hành bất mãn đánh vào ngực anh cả nhà mình một cái, "Có nhân tính hay không!"
Nguyễn Hâm Kiều không quen nhìn anh đánh Quan Triệt, lại không thể đánh lại thay Quan Triệt, mất hứng vặn quai hàm, "Chị mới nhìn thấy Lương Kiều vào phòng vệ sinh, hình như rất mệt, em đi xem cô ấy một chút đi."
Quan Hành lập tức khẩn trương, để ly xuống đi theo hướng mà cô chỉ.
"Sao cậu ấy lại khẩn trương vậy?" Mặt Nguyễn Hâm Kiều đầy kinh ngạc, len lén hỏi: "Lẽ nào Lương Kiều có?"
Quan Triệt nhíu mi lại, nhìn thoáng qua bên kia.
Yến hội kết thúc thì đã sắp mười một giờ, ngày đầu tiên tới cửa, Nguyễn Hâm Kiều ngủ lại trực tiếp thì không hay, nhưng đã trễ thế này, nhất định Quan Triệt muốn đưa cô về, lái xe chở cô quay về nhà trọ.
Lúc hai người rời đi, rõ ràng Tưởng Du không cao hứng, để chị Trần đưa một ít thức ăn cho bọn họ về ăn.
Nguyễn Hâm Kiều rất biết điều thuận theo bà nói tạm biệt, nói hôm khác đến thăm bà, Tưởng Du ôn hoà lên tiếng, xoay người về nhà.
Bà không thích mình, Nguyễn Hâm Kiều cũng cảm giác được, sau khi ngồi lên xe, lặng lẽ thở phào một cái.
Lương Kiều nói miệng bà cứng rắn còn lòng thì quan tâm, mọi chuyện đều để chồng và con trai lên đầu, chỉ chiêu khác cho cô: "Chị đừng mặt dày lôi kéo làm quen là được, thật ra bà vô cùng thích người nhu thuận như chị, vi tín dụng biểu tình túi đều là ngươi. Chị nói ngọt với bà hơn một chút, hoặc là để bà nhìn thấy tình yêu sâu đậm dành cho anh cả của chị..."
Nguyễn Hâm Kiều nhức đầu, rốt cuộc là phải làm như thế nào đây? Hình như vẫn là Quan Triệt chăm sóc cô nhiều hơn một chút.
Vấn đề này vẫn quấy nhiễu Nguyễn Hâm Kiều, hoàn không nghĩ ra đáp án, đã phải bay tới Thụy Sĩ tiến hành chuyến đi cuối cùng của《 Dắt em đi 》.
Hành trình mười lăm ngày, kết thúc thu hình sẽ vừa lúc tới năm mới, nhưng trong khoảng thời gian này không chăm sóc ba, Nguyễn Hâm Kiều rất hổ thẹn.
Vốn chị Như sẽ nghỉ ngơi vào mười lăm tháng chạp, nhưng Nguyễn Hâm Kiều không về kịp, không thể làm gì khác hơn là hứa hẹn tăng gấp ba tiền lương cho chị, để cho chị ở lâu hơn một tuần.
Về phương diện khác, cô mất rất nhiều tinh lực chuẩn bị cho《 hình xăm 》, rõ ràng thử sức rất thành công, sau đó Phó Hiểu cũng liên lạc nhiều hơn, gần như đã xác định vai, nhưng cuối cùng lại xảy ra biến cố.
Cuộc hành trình ở Thụy Sĩ sắp lúc kết thúc, trong nước truyền ra tin tức, chính thức công bố diễn viên của《 hình xăm 》, nữ chính là Mạnh Thủy Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.