Chương 16: Cứu mạng
Nhất Tự Mi
23/07/2017
"Chạy cái gì!"
Dáng người đàn ông gầy gầy, không tính là cường tráng, nhưng tốc độ cùng sức lực của đàn ông thì căn bản Nguyễn Hâm Kiều không có thể so bì, cô còn chưa có chạy ra hành lang đã bị áo tên áo ba lỗ kia bắt được ngay cổ, một phen kéo đi.
"Tôi, tôi đi toilet!" Nguyễn Hâm Kiều bị lôi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngồi trên đất, một chút thôi thì nước mắt liền chảy ra.
Tên áo ba lỗ níu chặt tóc của cô và lôi cô đứng lên, chặn lại ấn trên tường, từ phía sau lưng đè nặng cô, đối mặt với cô a một tiếng: "Đi toilet mà chạy nhanh vậy để làm chi?"
Cái trán phanh một chút đánh vào trên tường, Nguyễn Hâm Kiều bị đau thét lớn, cắn răng thật chặt chịu đựng nước mắt: "Tôi... Sốt ruột..."
"Phải không?" Tên kia ái muội lại gần hơn, cố ý dùng thân thể cọ mông của cô, "Nơi nào sốt ruột? Anh giúp em làm?"
Nguyễn Hâm Kiều bị những lời nói thô bỉ của anh ta làm tức giận tới mức mắt có chút đỏ, "Không cần!" Khi nói chuyện đồng thời dùng sức hướng một bên vặn vẹo cơ thể, nghĩ cách xa anh ta một ít.
May mắn là tên kia không có nôn nóng háo sắc đến mức xử lý cô ngay tại chỗ, nói vài câu làm cho cô mặt đỏ tai hồng, thấy cô bị chính mình dọa đến mức sắp khóc, mới vừa lòng buông tha.
"Đi thôi, không phải là muốn đi toilet sao, anh cùng em đi." Anh ta chậm rãi lui ra khỏi người cô, tay nắm chặt bờ vai của cô.
Nguyễn Hâm Kiều âm thầm dùng sức nghĩ bỏ tay anh ta ra, cẩn thận lấy lòng nói: "Không phiền toái ngài, ngài trở về chỗ ngồi đi, tự tôi có thể đi được."
"Không phiền toái." Tên đàn ông kia cười ma mị, "Anh vui khi cùng đi toilet với em, đợi khi nếu em không được, anh liền đi vào giúp em, thế nào?"
Cầm thú! Nguyễn Hâm Kiều rất nhanh bị ghê tởm muốn chết, bất đắc dĩ cả người bị anh kiềm chế, căn bản chạy không thoát.
Dáng vẻ bây giờ của mình nhất định rất xấu, Nguyễn Hâm Kiều miễn cưỡng đưa tay chạm vào tóc, nghĩ không quá mức chật vật. Một đường đều cầu nguyện may mắn gặp được một người có thể cầu cứu, sau đó đi qua dãy hành lang, một người đều không có.
Cô gấp = vội vàng muốn chết, bắt đầu lưu ý bốn phía có gì đó tiện tay có thể làm vũ khí hay không, thật sự không được, liền cùng anh ta tìm đến chỗ chết!
Cô không phải là liệt nữ trong trắng gì, nhưng là không muốn bị hạ lưu đùa bỡn như vậy.
Trong hành lang cách một đoạn đường còn có vật trang trí, nhưng ít nhất là bình hoa cao đến nửa người hoặc là bồn hoa treo rơi xuống đất, căn bản không thể sử dụng.
Thật sự không được chỉ có thể dùng túi đập anh, Nguyễn Hâm Kiều gắt gao nắm chặt túi nhỏ bên vai của mình, vô cùng hối hận khi ra khỏi nhà mà không mang theo cái túi lớn với mấy khối gạch trên lưng.
Nhưng mà một đoạn đường hơn mười thước, mỗi một bước giống như là dày vò.
Nguyễn Hâm Kiều còn đang cân nhắc "Cầm túi ném và anh" và "Trốn được vào toilet chờ Dữu Liễu" đến cùng thì cái nào có khả năng cao hơn, đã bị người đàn ông kia đẩy tới cuối hành lang.
Giây tiếp theo, cô kinh ngạc phát hiện, cuối đường có ba lối rẽ, thẳng hướng đối diện thông tới phòng đã đặt kia, bên phải thông tới nơi toilet hẻo lánh, hướng còn lại, là đại sảnh với vô số ánh đèn.
Nguyễn Hâm Kiều theo bản năng chuyển cơ thể mình sang hướng có ánh sáng, muốn chạy trốn, nhưng mà đã bị tên kia nhận ra ý đồ của cô, trên tay dùng sức, cứng rắn kéo cả người cô trở về.
"Toilet ở bên cạnh, bảo bối." Anh cười rất xấu xa.
Nguyễn Hâm Kiều mặc kệ anh nói gì, vẻ mặt kinh hỉ nhìn đến bóng dáng quen thuộc mà cao ngất ở cửa đại sảnh đang đi vào, gần như là dùng hết toàn bộ khí lực, hô to một tiếng: "Học trưởng —— "
Dưới ánh đèn vàng tươi, Quan Triệt mặc quần áo tây trang được lượt bớt, trên chân mang giày da không có trang trí, sân vắng đi dạo như bình thường bước vào, một tay cầm di động đang gọi điện thoại, mặt mày là một mảnh lạnh lùng.
Âm thanh của Nguyễn Hâm Kiều gần như vang tận mây xanh, tất cả mọi người đi qua đều ngừng lại, nghi ngờ nhìn. Hiển nhiên Quan Triệt cũng nghe được, bước chân dừng lại, đưa mắt nhìn quanh.
Nguyễn Hâm Kiều vui mừng đến phát khóc, dùng sức hướng anh vung tay: "Học trưởng!"
Bất thình lình cô bị người đàn ông kia kéo lại khiến cô ngẩn ra, sức lực ở trên tay lại không có điểm dừng.
Bên kia Quan Triệt nói câu gì đó vào điện thoại, vội vàng cắt đứt, sau đó nhấc chân, lập tức hướng bọn họ đi tới.
"Đại ca..."
Bộ dáng kêu ngạo lúc trước biến mất hoàn toàn, khi Quan Triệt đi tới thì tên kia theo bản năng đứng vững, ngượng ngùng kêu một tiếng.
Nghe cách xưng hô như thế hiển nhiên là người quen, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều lập tức hồi hộp, tay vẫn đưa ra, lôi kéo tay áo của Quan Triệt.
"Học trưởng..." Cô nhỏ giọng gọi anh, bĩu môi, trong hốc mắt nhỏ lệ, muốn có đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Cứu! Mạng!" Vẻ mặt cô cầu xin nhìn anh không tiếng động làm khẩu hình miệng.
Đối với người đàn ông kia thì Quan Triệt không có phản ứng gì, không nặng không nhẹ liếc mắt nhìn tên kia, ánh mắt tiếp theo rơi xuống người Nguyễn Hâm Kiều, thấy tóc cô rối loạn, quần áo bị lôi kéo có nhiều nếp nhăn, ánh mắt nặng dần.
Đưa tay, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc rối.
"Đại ca, khéo như vậy, hẹn gặp khách sao?" Tên kia tiếp tục nói chuyện. Còn lôi kéo cổ tay Nguyễn Hâm Kiều liền bị ánh mắt của Quan Triệt đảo qua, nhất thời giống như bị kim châm, nhanh chóng buông ra.
Quan Triệt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hỏi: "Đến nơi này ăn cơm?"
Không chỉ tên nói họ, ánh mắt nhìn về phía cánh tay của anh đang bị Nguyễn Hâm Kiều lôi kéo mà nước mắt cô không ngừng rơi.
Ánh mắt của tên kia di chuyển qua lại giữa hai người một lúc, lập tức thay đổi sắc mặt.
Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu, không chú ý tới phản ứng của anh, nghe Quan Triệt nói vậy nhanh chóng ngẩng đầu, như là sợ trễ một giây sẽ bị kéo trở về, vội vàng nói: "Đã ăn xong, có thể đi rồi!"
Quan Triệt liền không nhiều lời, gật đầu, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sau đó mới chuyển hướng tới tên kia, nhanh đến mức không ai được xía miệng vào nói: "Tôi mang người đi."
"... Vâng." Tên kia như nuốt răng nanh vào bụng, cười rất là miễn cưỡng.
Quan Triệt xoay người hướng một phòng khác, Nguyễn Hâm Kiều lôi kéo tay áo của anh, nhắm mắt theo đuôi.
Đến cửa, Quan Triệt quay đầu nhìn lại, cô nhóc còn cúi đầu lau nước mắt, ánh mắt do khóc mà sưng lên, chóp mũi cũng hồng hồng. Quan Triệt dừng lại, "Cô muốn cùng tôi đi vào, hay vẫn như trước tôi lái xe đưa cô về nhà?"
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lắc đầu, dùng sức lôi anh: "Tôi đi theo anh!" Nói xong nhanh chóng lau sạch nước mắt, thân thể lại còn không tự chủ được vừa kéo vừa kéo, thoạt nhìn rất ủy khuất.
"Tóc rối loạn." Quan Triệt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt và giọng nói đều rất cẩn trọng.
"Oh!" Nguyễn Hâm Kiều nhỏ giọng kinh hô, vội vàng đưa sờ sờ. Vừa rồi bị tên kia lôi lôi kéo kéo, khi ra cửa tết tóc rất xinh xắn giờ đã rơi ra.
Nguyễn Hâm Kiều dứt khoát để túi nhỏ xuống dưới, vuốt vuốt tóc, thuận thế cũng sửa lại quần áo cho tốt.
"Tốt lắm."
Cô ngẩng đầu, phát hiện Quan Triệt nhìn chằm chằm cô, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc giống như đang xem văn kiện. Nhất thời Nguyễn Hâm Kiều có chút thẹn thùng, cô chỉnh sửa tóc, anh ở đó nhìn cái gì a!
"Ừ." Quan Triệt bất động thanh sắc dời tầm mắt, bước về phía cửa.
-
Từ Thành Tể cở bỏ quần áo nửa người trên của người phụ nữ và ôm ở trên đùi thân mật, nhìn đến khúc quanh bên ngoài quay về, vẫn là một người, khuôn mặt khó coi, giống như ai thiếu anh mấy trăm vạn.
"Không đuổi theo?"
Từ Thành Tể buông tha đôi môi thơm nồng của người phụ nữ kia, vừa muốn giễu cợt anh vài câu, bỗng nhiên Khúc Bân hướng ghế tựa hung hăng đạp một cước, chỉ vào mặt anh tức giận mắng: "Họ Từ, cậu cố ý chơi tôi phải không! Biết cô kia là người của ai sao còn kêu tôi tới đây, chút nữa thì thiếu gia đây bị cậu hại chết!"
Từ Thành Tể luôn luôn hét mắng người khác đã quen, bây giờ lại bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng, nhất thời cũng đen mặt, cô kia còn muốn bò lên liền bị đẩy ra: "Ngay cả một người phụ nữ mà cậu cũng không cản lại được bây giờ còn tức giận với tôi cái gì? Đây chính là đối tượng quan trọng để công ty chúng ta bồi dưỡng trong tương lai, nếu không phải mỗi ngày cậu đều nhắc tới muốn nếm thử mùi vị phụ nữ, lão tử có bệnh mới vì cậu làm loại chuyện thiếu đạo đức này!"
"Chính cậu mới là người có bệnh!" Khúc Bân lại đạp lên bàn mấy cái, giọng nói hung hăng, sau đó vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, ngồi xuống.
"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Dù sao cũng là có việc cầu người, Từ Thành Tể nhanh chóng thu hồi sắc mặt giận dữ, "Có rắm trực tiếp phóng."
"Trong khoảng thời gian này không phải cậu có việc cần nhờ sao, không phải là muốn nhờ tôi mà xây dựng mối quan hệ với Quan gia sao." Khúc Bân trào phúng giật giật khóe miệng, "Người phụ nữ kia lại là người của Quan Triệt, vừa ở bên ngoài gặp phải, đại ca của tôi mang đi rồi. Cả nhà chúng ta đều nhờ vào nhà họ Quan mà ăn cơm, bởi vì cậu, chút nữa là lão tử đã đắt tội với anh ta!"
"Cô ấy cùng Quan Triệt?" Sắc mặt Từ Thành Tể cũng ngưng trọng xuống dưới, "Tại sao lão tử lại không biết."
Nửa ngày, lấy ra một một hộp thuốc điếu, quăng cho Khúc Bân một điếu, bản thân cầm một điếu.
-
Bên trong dãy ghế đầu vô cùng náo nhiệt, đã ngồi một vòng người, nhìn đến Quan Triệt, lập tức có người chào đón: "Quan tổng lại có thể đến xem, mời qua bên này." Nhìn thấy phía sau anh có Nguyễn Hâm Kiều cùng bước vào, ồ lên một tiếng, "Vị này là?"
"Là một người bạn, không cần để ý." Quan Triệt vẫn duy trì phong cách giải thích kiệm chữ như vàng.
Người nọ cảm thấy hiểu rõ, nở nụ cười, nói: "Bạn của Quan tổng cũng là bạn của chúng tôi, mời vào trong."
Quan Triệt dẫn Nguyễn Hâm Kiều đi vào bên trong ngồi, không cố ý giới thiệu với các đại gia. Cả mắt và mũi của cô gái nhỏ vẫn còn hồng, hiển nhiên là vừa khóc, đại gia đều hiểu trong lòng mà không nói cho rằng không thấy.
Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận chào hỏi, sau đó liền yên tĩnh đợi anh ở bên cạnh, nghe anh thành thạo xã giao với những người đó.
Ngồi không một lát thì đồ ăn liền đưa lên, có người ân cần chuyển đồ ăn tới trước mặt Nguyễn Hâm Kiều, cô vội vã nói cảm ơn, thuận thế chuyển chiếc đũa tới trong khay thức ăn.
Các người đàn ông đều đến bàn ăn, hình như uống rượu mới là chuyện chính.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn Quan Triệt không động đến đồ ăn dù là một chút, liền cùng bọn họ đẩy chén đổi chén đứng lên, lấy trộm chén của anh mang lại, bên trong rất nhiều thức ăn. Lúc trở về bị Quan Triệt nhìn thấy, anh hơi hơi cúi mắt, nói tiếng cảm ơn.
Qua thật lâu, hai đĩa thức ăn đã sạch, Nguyễn Hâm Kiều liên tục kéo chặt cơ thể mới dần bình tĩnh lại.
Trước mắt là chồng chất những khuôn mặt luôn tươi cười, bên tai cũng tràn ngập những lời nói vui đùa, ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều xoay vòng di chuyển một vòng, đảo mắt nhìn quanh từng chỗ ngồi của mọi người, nhìn bọn họ khen ngợi ngươi tới ta đi cho nhau, vẻ ngoài che giấu mạch nước ngầm mãnh liệt bên trong.
Có lẽ là vừa mới trải qua chuyện quá mức chấn động, tâm tình thay đổi quá nhanh, ở đây lại ra vẻ một không khí hài hòa vui vẻ, ngược lại có một cảm giác không chân thực.
May mắn là có anh.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy trong chén nhỏ của mình đột nhiên nhiều hơn một cái càng cua, có thêm mấy món khác, đưa mắt nhìn về phía Quan Triệt.
"Ăn nhiều một chút." Quan Triệt thản nhiên nói, bỏ chiếc đũa xuống, tiếp tục chuyện chính là cùng người khác trò chuyện.
Một lát sau, lại không tự giác quay đầu, nhìn về phía cô nhóc ngoan ngoãn liên tục đợi ở nơi đó không phát ra tiếng động, mái tóc đen dài đến giữa lưng ở dưới ánh đèn rất nhẹ nhàng, thích hợp dừng ở phía sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nho nhỏ.
Nhất định là cô rất thích uống sữa bò, trong đầu Quan Triệt chợt xuất hiện ý nghĩ này, quả thật là lớn lên cùng với sữa, mềm mịn, như là nắm một chút sẽ chạm đến lớp sữa bò.
Chưa kịp xem xét ý nghĩ xấu hổ quái lại của mình, bất chợt phát hiện, cô khịt khịt mũi, đôi mắt nhấp nháy, đôi mi rũ xuống hai hạt châu như hạt đậu.
"Làm sao vậy?" Quan Triệt hơi nhíu mày.
Nguyễn Hâm Kiều không biết anh đang nhìn mình, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại cúi xuống lau nước mắt: "Không có việc gì..."
Sống đến ba mươi năm chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ dành con gái, trong chốc lát Quan Triệt không nói được gì, một lát sau bỗng nâng tay, đưa tay đặt qua trên đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
"Ngoan."
Có thể nói anh dỗ dành rất vụng về, lại làm cho Nguyễn Hâm Kiều lập tức muốn rơi lệ, vội vàng cầm khăn giấy che khuất ánh mắt, sợ chính mình quá thất lễ.
Vì sao anh lại dịu dàng như vậy...
Dáng người đàn ông gầy gầy, không tính là cường tráng, nhưng tốc độ cùng sức lực của đàn ông thì căn bản Nguyễn Hâm Kiều không có thể so bì, cô còn chưa có chạy ra hành lang đã bị áo tên áo ba lỗ kia bắt được ngay cổ, một phen kéo đi.
"Tôi, tôi đi toilet!" Nguyễn Hâm Kiều bị lôi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngồi trên đất, một chút thôi thì nước mắt liền chảy ra.
Tên áo ba lỗ níu chặt tóc của cô và lôi cô đứng lên, chặn lại ấn trên tường, từ phía sau lưng đè nặng cô, đối mặt với cô a một tiếng: "Đi toilet mà chạy nhanh vậy để làm chi?"
Cái trán phanh một chút đánh vào trên tường, Nguyễn Hâm Kiều bị đau thét lớn, cắn răng thật chặt chịu đựng nước mắt: "Tôi... Sốt ruột..."
"Phải không?" Tên kia ái muội lại gần hơn, cố ý dùng thân thể cọ mông của cô, "Nơi nào sốt ruột? Anh giúp em làm?"
Nguyễn Hâm Kiều bị những lời nói thô bỉ của anh ta làm tức giận tới mức mắt có chút đỏ, "Không cần!" Khi nói chuyện đồng thời dùng sức hướng một bên vặn vẹo cơ thể, nghĩ cách xa anh ta một ít.
May mắn là tên kia không có nôn nóng háo sắc đến mức xử lý cô ngay tại chỗ, nói vài câu làm cho cô mặt đỏ tai hồng, thấy cô bị chính mình dọa đến mức sắp khóc, mới vừa lòng buông tha.
"Đi thôi, không phải là muốn đi toilet sao, anh cùng em đi." Anh ta chậm rãi lui ra khỏi người cô, tay nắm chặt bờ vai của cô.
Nguyễn Hâm Kiều âm thầm dùng sức nghĩ bỏ tay anh ta ra, cẩn thận lấy lòng nói: "Không phiền toái ngài, ngài trở về chỗ ngồi đi, tự tôi có thể đi được."
"Không phiền toái." Tên đàn ông kia cười ma mị, "Anh vui khi cùng đi toilet với em, đợi khi nếu em không được, anh liền đi vào giúp em, thế nào?"
Cầm thú! Nguyễn Hâm Kiều rất nhanh bị ghê tởm muốn chết, bất đắc dĩ cả người bị anh kiềm chế, căn bản chạy không thoát.
Dáng vẻ bây giờ của mình nhất định rất xấu, Nguyễn Hâm Kiều miễn cưỡng đưa tay chạm vào tóc, nghĩ không quá mức chật vật. Một đường đều cầu nguyện may mắn gặp được một người có thể cầu cứu, sau đó đi qua dãy hành lang, một người đều không có.
Cô gấp = vội vàng muốn chết, bắt đầu lưu ý bốn phía có gì đó tiện tay có thể làm vũ khí hay không, thật sự không được, liền cùng anh ta tìm đến chỗ chết!
Cô không phải là liệt nữ trong trắng gì, nhưng là không muốn bị hạ lưu đùa bỡn như vậy.
Trong hành lang cách một đoạn đường còn có vật trang trí, nhưng ít nhất là bình hoa cao đến nửa người hoặc là bồn hoa treo rơi xuống đất, căn bản không thể sử dụng.
Thật sự không được chỉ có thể dùng túi đập anh, Nguyễn Hâm Kiều gắt gao nắm chặt túi nhỏ bên vai của mình, vô cùng hối hận khi ra khỏi nhà mà không mang theo cái túi lớn với mấy khối gạch trên lưng.
Nhưng mà một đoạn đường hơn mười thước, mỗi một bước giống như là dày vò.
Nguyễn Hâm Kiều còn đang cân nhắc "Cầm túi ném và anh" và "Trốn được vào toilet chờ Dữu Liễu" đến cùng thì cái nào có khả năng cao hơn, đã bị người đàn ông kia đẩy tới cuối hành lang.
Giây tiếp theo, cô kinh ngạc phát hiện, cuối đường có ba lối rẽ, thẳng hướng đối diện thông tới phòng đã đặt kia, bên phải thông tới nơi toilet hẻo lánh, hướng còn lại, là đại sảnh với vô số ánh đèn.
Nguyễn Hâm Kiều theo bản năng chuyển cơ thể mình sang hướng có ánh sáng, muốn chạy trốn, nhưng mà đã bị tên kia nhận ra ý đồ của cô, trên tay dùng sức, cứng rắn kéo cả người cô trở về.
"Toilet ở bên cạnh, bảo bối." Anh cười rất xấu xa.
Nguyễn Hâm Kiều mặc kệ anh nói gì, vẻ mặt kinh hỉ nhìn đến bóng dáng quen thuộc mà cao ngất ở cửa đại sảnh đang đi vào, gần như là dùng hết toàn bộ khí lực, hô to một tiếng: "Học trưởng —— "
Dưới ánh đèn vàng tươi, Quan Triệt mặc quần áo tây trang được lượt bớt, trên chân mang giày da không có trang trí, sân vắng đi dạo như bình thường bước vào, một tay cầm di động đang gọi điện thoại, mặt mày là một mảnh lạnh lùng.
Âm thanh của Nguyễn Hâm Kiều gần như vang tận mây xanh, tất cả mọi người đi qua đều ngừng lại, nghi ngờ nhìn. Hiển nhiên Quan Triệt cũng nghe được, bước chân dừng lại, đưa mắt nhìn quanh.
Nguyễn Hâm Kiều vui mừng đến phát khóc, dùng sức hướng anh vung tay: "Học trưởng!"
Bất thình lình cô bị người đàn ông kia kéo lại khiến cô ngẩn ra, sức lực ở trên tay lại không có điểm dừng.
Bên kia Quan Triệt nói câu gì đó vào điện thoại, vội vàng cắt đứt, sau đó nhấc chân, lập tức hướng bọn họ đi tới.
"Đại ca..."
Bộ dáng kêu ngạo lúc trước biến mất hoàn toàn, khi Quan Triệt đi tới thì tên kia theo bản năng đứng vững, ngượng ngùng kêu một tiếng.
Nghe cách xưng hô như thế hiển nhiên là người quen, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều lập tức hồi hộp, tay vẫn đưa ra, lôi kéo tay áo của Quan Triệt.
"Học trưởng..." Cô nhỏ giọng gọi anh, bĩu môi, trong hốc mắt nhỏ lệ, muốn có đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Cứu! Mạng!" Vẻ mặt cô cầu xin nhìn anh không tiếng động làm khẩu hình miệng.
Đối với người đàn ông kia thì Quan Triệt không có phản ứng gì, không nặng không nhẹ liếc mắt nhìn tên kia, ánh mắt tiếp theo rơi xuống người Nguyễn Hâm Kiều, thấy tóc cô rối loạn, quần áo bị lôi kéo có nhiều nếp nhăn, ánh mắt nặng dần.
Đưa tay, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc rối.
"Đại ca, khéo như vậy, hẹn gặp khách sao?" Tên kia tiếp tục nói chuyện. Còn lôi kéo cổ tay Nguyễn Hâm Kiều liền bị ánh mắt của Quan Triệt đảo qua, nhất thời giống như bị kim châm, nhanh chóng buông ra.
Quan Triệt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hỏi: "Đến nơi này ăn cơm?"
Không chỉ tên nói họ, ánh mắt nhìn về phía cánh tay của anh đang bị Nguyễn Hâm Kiều lôi kéo mà nước mắt cô không ngừng rơi.
Ánh mắt của tên kia di chuyển qua lại giữa hai người một lúc, lập tức thay đổi sắc mặt.
Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu, không chú ý tới phản ứng của anh, nghe Quan Triệt nói vậy nhanh chóng ngẩng đầu, như là sợ trễ một giây sẽ bị kéo trở về, vội vàng nói: "Đã ăn xong, có thể đi rồi!"
Quan Triệt liền không nhiều lời, gật đầu, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sau đó mới chuyển hướng tới tên kia, nhanh đến mức không ai được xía miệng vào nói: "Tôi mang người đi."
"... Vâng." Tên kia như nuốt răng nanh vào bụng, cười rất là miễn cưỡng.
Quan Triệt xoay người hướng một phòng khác, Nguyễn Hâm Kiều lôi kéo tay áo của anh, nhắm mắt theo đuôi.
Đến cửa, Quan Triệt quay đầu nhìn lại, cô nhóc còn cúi đầu lau nước mắt, ánh mắt do khóc mà sưng lên, chóp mũi cũng hồng hồng. Quan Triệt dừng lại, "Cô muốn cùng tôi đi vào, hay vẫn như trước tôi lái xe đưa cô về nhà?"
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lắc đầu, dùng sức lôi anh: "Tôi đi theo anh!" Nói xong nhanh chóng lau sạch nước mắt, thân thể lại còn không tự chủ được vừa kéo vừa kéo, thoạt nhìn rất ủy khuất.
"Tóc rối loạn." Quan Triệt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt và giọng nói đều rất cẩn trọng.
"Oh!" Nguyễn Hâm Kiều nhỏ giọng kinh hô, vội vàng đưa sờ sờ. Vừa rồi bị tên kia lôi lôi kéo kéo, khi ra cửa tết tóc rất xinh xắn giờ đã rơi ra.
Nguyễn Hâm Kiều dứt khoát để túi nhỏ xuống dưới, vuốt vuốt tóc, thuận thế cũng sửa lại quần áo cho tốt.
"Tốt lắm."
Cô ngẩng đầu, phát hiện Quan Triệt nhìn chằm chằm cô, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc giống như đang xem văn kiện. Nhất thời Nguyễn Hâm Kiều có chút thẹn thùng, cô chỉnh sửa tóc, anh ở đó nhìn cái gì a!
"Ừ." Quan Triệt bất động thanh sắc dời tầm mắt, bước về phía cửa.
-
Từ Thành Tể cở bỏ quần áo nửa người trên của người phụ nữ và ôm ở trên đùi thân mật, nhìn đến khúc quanh bên ngoài quay về, vẫn là một người, khuôn mặt khó coi, giống như ai thiếu anh mấy trăm vạn.
"Không đuổi theo?"
Từ Thành Tể buông tha đôi môi thơm nồng của người phụ nữ kia, vừa muốn giễu cợt anh vài câu, bỗng nhiên Khúc Bân hướng ghế tựa hung hăng đạp một cước, chỉ vào mặt anh tức giận mắng: "Họ Từ, cậu cố ý chơi tôi phải không! Biết cô kia là người của ai sao còn kêu tôi tới đây, chút nữa thì thiếu gia đây bị cậu hại chết!"
Từ Thành Tể luôn luôn hét mắng người khác đã quen, bây giờ lại bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng, nhất thời cũng đen mặt, cô kia còn muốn bò lên liền bị đẩy ra: "Ngay cả một người phụ nữ mà cậu cũng không cản lại được bây giờ còn tức giận với tôi cái gì? Đây chính là đối tượng quan trọng để công ty chúng ta bồi dưỡng trong tương lai, nếu không phải mỗi ngày cậu đều nhắc tới muốn nếm thử mùi vị phụ nữ, lão tử có bệnh mới vì cậu làm loại chuyện thiếu đạo đức này!"
"Chính cậu mới là người có bệnh!" Khúc Bân lại đạp lên bàn mấy cái, giọng nói hung hăng, sau đó vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, ngồi xuống.
"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Dù sao cũng là có việc cầu người, Từ Thành Tể nhanh chóng thu hồi sắc mặt giận dữ, "Có rắm trực tiếp phóng."
"Trong khoảng thời gian này không phải cậu có việc cần nhờ sao, không phải là muốn nhờ tôi mà xây dựng mối quan hệ với Quan gia sao." Khúc Bân trào phúng giật giật khóe miệng, "Người phụ nữ kia lại là người của Quan Triệt, vừa ở bên ngoài gặp phải, đại ca của tôi mang đi rồi. Cả nhà chúng ta đều nhờ vào nhà họ Quan mà ăn cơm, bởi vì cậu, chút nữa là lão tử đã đắt tội với anh ta!"
"Cô ấy cùng Quan Triệt?" Sắc mặt Từ Thành Tể cũng ngưng trọng xuống dưới, "Tại sao lão tử lại không biết."
Nửa ngày, lấy ra một một hộp thuốc điếu, quăng cho Khúc Bân một điếu, bản thân cầm một điếu.
-
Bên trong dãy ghế đầu vô cùng náo nhiệt, đã ngồi một vòng người, nhìn đến Quan Triệt, lập tức có người chào đón: "Quan tổng lại có thể đến xem, mời qua bên này." Nhìn thấy phía sau anh có Nguyễn Hâm Kiều cùng bước vào, ồ lên một tiếng, "Vị này là?"
"Là một người bạn, không cần để ý." Quan Triệt vẫn duy trì phong cách giải thích kiệm chữ như vàng.
Người nọ cảm thấy hiểu rõ, nở nụ cười, nói: "Bạn của Quan tổng cũng là bạn của chúng tôi, mời vào trong."
Quan Triệt dẫn Nguyễn Hâm Kiều đi vào bên trong ngồi, không cố ý giới thiệu với các đại gia. Cả mắt và mũi của cô gái nhỏ vẫn còn hồng, hiển nhiên là vừa khóc, đại gia đều hiểu trong lòng mà không nói cho rằng không thấy.
Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận chào hỏi, sau đó liền yên tĩnh đợi anh ở bên cạnh, nghe anh thành thạo xã giao với những người đó.
Ngồi không một lát thì đồ ăn liền đưa lên, có người ân cần chuyển đồ ăn tới trước mặt Nguyễn Hâm Kiều, cô vội vã nói cảm ơn, thuận thế chuyển chiếc đũa tới trong khay thức ăn.
Các người đàn ông đều đến bàn ăn, hình như uống rượu mới là chuyện chính.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn Quan Triệt không động đến đồ ăn dù là một chút, liền cùng bọn họ đẩy chén đổi chén đứng lên, lấy trộm chén của anh mang lại, bên trong rất nhiều thức ăn. Lúc trở về bị Quan Triệt nhìn thấy, anh hơi hơi cúi mắt, nói tiếng cảm ơn.
Qua thật lâu, hai đĩa thức ăn đã sạch, Nguyễn Hâm Kiều liên tục kéo chặt cơ thể mới dần bình tĩnh lại.
Trước mắt là chồng chất những khuôn mặt luôn tươi cười, bên tai cũng tràn ngập những lời nói vui đùa, ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều xoay vòng di chuyển một vòng, đảo mắt nhìn quanh từng chỗ ngồi của mọi người, nhìn bọn họ khen ngợi ngươi tới ta đi cho nhau, vẻ ngoài che giấu mạch nước ngầm mãnh liệt bên trong.
Có lẽ là vừa mới trải qua chuyện quá mức chấn động, tâm tình thay đổi quá nhanh, ở đây lại ra vẻ một không khí hài hòa vui vẻ, ngược lại có một cảm giác không chân thực.
May mắn là có anh.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy trong chén nhỏ của mình đột nhiên nhiều hơn một cái càng cua, có thêm mấy món khác, đưa mắt nhìn về phía Quan Triệt.
"Ăn nhiều một chút." Quan Triệt thản nhiên nói, bỏ chiếc đũa xuống, tiếp tục chuyện chính là cùng người khác trò chuyện.
Một lát sau, lại không tự giác quay đầu, nhìn về phía cô nhóc ngoan ngoãn liên tục đợi ở nơi đó không phát ra tiếng động, mái tóc đen dài đến giữa lưng ở dưới ánh đèn rất nhẹ nhàng, thích hợp dừng ở phía sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nho nhỏ.
Nhất định là cô rất thích uống sữa bò, trong đầu Quan Triệt chợt xuất hiện ý nghĩ này, quả thật là lớn lên cùng với sữa, mềm mịn, như là nắm một chút sẽ chạm đến lớp sữa bò.
Chưa kịp xem xét ý nghĩ xấu hổ quái lại của mình, bất chợt phát hiện, cô khịt khịt mũi, đôi mắt nhấp nháy, đôi mi rũ xuống hai hạt châu như hạt đậu.
"Làm sao vậy?" Quan Triệt hơi nhíu mày.
Nguyễn Hâm Kiều không biết anh đang nhìn mình, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại cúi xuống lau nước mắt: "Không có việc gì..."
Sống đến ba mươi năm chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ dành con gái, trong chốc lát Quan Triệt không nói được gì, một lát sau bỗng nâng tay, đưa tay đặt qua trên đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
"Ngoan."
Có thể nói anh dỗ dành rất vụng về, lại làm cho Nguyễn Hâm Kiều lập tức muốn rơi lệ, vội vàng cầm khăn giấy che khuất ánh mắt, sợ chính mình quá thất lễ.
Vì sao anh lại dịu dàng như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.