Chương 134: Có thua thiệt (2)
Ma Lạt Hương Chanh
03/07/2017
“Mẹ, chuyện gì đây?” Bào Kim Đông hỏi.
“Cậu!” Hai người bạn nhỏ vừa thấy Bào Kim Đông tiến vào, sớm quên đang bị phạt đứng rồi, vui sướng chạy tới, mỗi đứa lôi kéo cánh tay Bào Kim Đông.
“Cậu, cậu tan việc rồi hả?”
“Cậu, con cầm dưa hấu giúp cậu!”
Trái dưa hấu đất cát vỏ mỏng, không lớn, chỉ nặng năm, sáu cân, Bào Kim Đông liền buông tay ra, đưa dưa hấu cho hai bạn nhỏ cầm, nhưng mà đối với hai người bạn nhỏ mà nói, còn không phải nhẹ, cánh tay nhỏ cố gắng ôm, bắp chân lảo đảo đi vào trong nhà.
“A, dưa hấu này lành lạnh.” Viên Viên kêu lên.
“Đương nhiên! Cậu đặt trong băng ở tỉnh cả buổi chiều rồi!” Bào Kim Đông nói, “Buổi tối nhà mình ăn mát.”
Bào Kim Đông túm lấy cánh tay hai người bạn nhỏ đi tới, dùng ánh mắt lướt qua Diêu Tiểu Cải, hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Mẹ nhớ tới mấy chị em các con khi còn bé, trong lòng mẹ lại khổ sở. Không ai trông nom không ai hỏi han, cả ngày chịu khổ chịu tội, cả ngày lần lượt bị người bắt nạt, cũng không biết lớn lên như thế nào, thân làm mẹ đây thật vô dụng! Khi còn bé Tam Tam không ai coi chừng, cả ngày khóc oa oa, tập đi không ai trông nom, cũng không biết trầy trụa bao nhiêu lần! Cũng không biết bị Nhị Văn đánh bao nhiêu lần... Còn có tiểu Tứ, từ nhỏ đã đáng thương, ngay cả bú mẹ cũng chưa từng được ăn một miếng...”
Trương Hồng Cúc một đống nước mắt nước mũi thổn thức nói.
“Ôi mẹ ơi, chuyện đã qua, mẹ đừng tiếp tục lẩm bẩm nữa!” Diêu Tam Tam vỗ vỗ mẹ an ủi, “Bây giờ không phải đều rất tốt sao!”
Cô cho Diêu Tiểu Cải cái nháy mắt, kéo Trương Hồng Cúc vào trong nhà.
Một lát sau, Lục Cạnh Ba tan việc trở lại, vội vàng ôm lấy con gái bảo bối, hỏi thăm ngày đầu tiên đi nhà trẻ chơi vui không.
“Không chơi vui, có người bắt nạt chúng con.” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên quả quyết bắt đầu tố cáo.
Nghe con gái thuật lại, Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, lại có thể nó một câu: “Túm váy con gái cha? Còn cầm sâu lông lam sợ con gái cha? Nên đánh!”
Diêu Tiểu Cải ngước nhìn ánh trời chiều nung đỏ, hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Ừ, chờ thêm hai năm nữa, Viên Viên nhà ta hai tuổi rồi, chúng ta đưa con bé đi học Taekwondo đi, học sở trường lưu hành lúc này của đứa nhỏ trong thành, cho con gái học lợi hại, tránh cho tương lai bị bắt nạt.”
Mấu chốt là, con gái nhà anh thật đáng yêu, kỹ năng phòng thân là nhất định, Taekwondo được, một cước đá xa xa mấy thằng nhóc thúi kia!
Quả nhiên, lời này của anh, đổi lấy một cái xem thường thật to của Diêu Tiểu Cải, không phải cô phản đối con gái mạnh hơn chút, nhưng tính khí công chúa lạnh nhạt của Viên Viên, có phải nên hướng dẫn theo chiều thục nữ một chút không?
Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, không nhịn được buồn cười. Người bạn nhỏ Lục Viên Viên này, trên thân là đứa bé có mẹ là người có tiền, còn có một người cha làm quan, hơn nữa tính khí lạnh nhạt của con bé, khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng, có thể đoán được, nhất định sẽ trở thành Lục công chúa kiêu ngạo rồi!
Hai vợ chồng Dương Bắc Kinh về hơi trễ, Dương Bắc Kinh gần đây suy nghĩ sản phẩm mới, cả ngày giao thiệp cùng với gia vị tôm cá, có thể lại trêu ghẹo đến mê mẩn rồi, đợi đến khi Diêu Liên Phát từ ao cá trở lại, người một nhà bắt đầu dọn dẹp ăn cơm tối, một bàn tràn đầy người.
“Tam Tam, hai đứa cũng nên có một đứa bé đi?”
Câu thoại cũ rích lần thứ một trăm lẻ một.
“Hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, thừa dịp cha và mẹ con còn chưa quá già, nắm chặt sinh một đứa, cha mẹ còn có thể nuôi lớn giúp hai đứa.” Diêu Liên Phát cũng vội vàng phụ họa Trương Hồng Cúc.
Mới vừa kết hôn xong, Bào Kim Đông đã tỏ rõ, không muốn vội vã có đứa bé. Không có lý do gì khác, lúc bọn họ kết hôn, Diêu Tam Tam còn chưa đủ hai mươi tuổi, gấp cái gì?
Bây giờ đã hơn ba năm trôi qua, hai người này, cũng không biết có phải thế giới hai người quá thư thái không, hay là như thế nào, lại vẫn luôn không vội vã muốn có đứa bé.
“Mẹ, không vội.” Bào Kim Đông cười cười nói, “Viên Viên và Tráng Tráng cũng đã đủ khiến mẹ vất vả, mẹ còn chưa mệt mỏi đủ à! Chờ hai đứa lớn thêm một chút đã.”
“Viên Viên và Tráng Tráng, hai đứa cũng đi nhà trẻ rồi. Không sai biệt lắm chứ?” Trương Hồng Cúc càu nhàu, “Kim Đông à, con luôn nói Tam Tam còn nhỏ, hai đứa cũng hầu như bận rộn, nhưng hai đứa cho dù làm ra tiền bận rộn hơn nữa, cũng không thể trễ nải sinh đứa bé. Tiền của chúng ta, đầy đủ hơn, đứa bé còn thiếu một.”
“Không nhỏ, Tam Tam bây giờ đã tròn hai mươi hai rồi. Kim Đông à, chính con cũng đã hai mươi sáu rồi, con cũng lớn giống như người ta trong thôn rồi, con nói đến Kim Lai kìa, con người ta cũng hơn một tuổi.”
“Được ạ, sang năm có.” Bào Kim Đông cười cời, gắp miếng nấm xào tỏi Tam Tam thích cho cô, “Gấp cái gì!”
Mà Diêu Tam Tam bên cạnh anh, vẫn cúi đầu ăn cơm, giao toàn bộ chuyện phiền toái cho Bào Kim Đông ứng phó.
Ăn xong bữa cơm, Dương Bắc Kinh công kênh con trai, kéo vợ trở về phòng của mình, Lục Cạnh Ba vội vàng giúp con gái vẽ tranh, Bào Kim Đông liền lôi kéo Diêu Tam Tam, nhàn nhã tản bộ đi về căn phòng của bọn họ.
“Anh Kim Đông, chúng ta... Khi nào muốn đứa bé?”
Trong bóng đêm, cô nghe được Bào Kim Đông tự nhiên nói ra: “Chờ đến khi nào em muốn.”
“Vậy nếu em vẫn không muốn?”
“Vậy thì không cần chứ sao.” Bào Kim Đông nói như chuyện đương nhiên, “Hai ta chơi mấy năm nữa!”
Diêu Tam Tam cúi thấp đầu – đứa bé có thể thay đổi gì đó, quá nhiều.
Nhưng giờ phút này, Bào Kim Đông săn sóc dung túng trước sau như một, khiến cho cô đột nhiên muốn một đứa bé.
“Anh Kim Đông, anh muốn con trai, hay con gái?”
“Tùy tiện. Nếu là con gái, nhất định phải giống em, nếu giống khổ người như anh, vậy có thể nguy rồi.”
Diêu Tam Tam cười khúc khích. Cũng đúng, nếu con gái có dáng dấp to lớn giống như anh, đúng là không xinh đẹp.
Hai người cứ như bình thường vậy, nắm tay đi về, rửa mặt dọn dẹp, đổi áo ngủ ngây ngốc trên ghế sa lon xem ti vi, hàn huyên chuyện buôn bán trong nhà một chút, Diêu Tam Tam dựa vào trên người Bào Kim Đông ngáp.
“Không xem nữa, ngủ.”
Bào Kim Đông tiện tay tắt ti vi, nhẹ nhàng linh hoạt ôm lấy cô, đứng dậy tự nhiên đi vào phòng, cùng nhau ngã xuống giường, đắp chăn, ôm lấy cô, sau đó, theo thói quen đưa tay lên tủ đầu giường sờ đồ cần thiết.
“Thôi đi!” Diêu Tam Tam kéo tay anh.
“Sao có thể thôi đi!” Bào Kim Đông cười khẽ, phải trả bài, anh cạ cổ của cô, thân mật nói thầm: “Anh muốn.”
Kẻ xấu xa! Diêu Tam Tam đẩy đẩy anh, lẩm bẩm nói: “Không muốn thứ kia.”
Tay Bào Kim Đông dừng lại giữa không trung, khựng lại một chút, cười khẽ một tiếng, hỏi cô: “Em chắc chắn?”
Không có trả lời. Sau đó, anh bị đá một chân.
Diêu Tam Tam đã tính toán rồi, bây giờ nếu như muốn mang thai đứa bé, vừa lúc sinh ở đầu năm, thời tiết ấm, cũng không phải quá nóng, tính toán tốt biết bao.
Quả nhiên, hơn một tháng sau, cô biết mình mang thai.
Âm thầm, trừ Bào Kim Đông, cô không nói ra, Bào Kim Đông cũng không nghĩ tới cô như thế, cẩn thận che chở, cũng không vội nói ra ngoài. Hai người, giống như che giấu một bí mật thú vị, thú vị vụng trộm.
Cũng không có bao nhiêu phản ứng, có lẽ do còn ít tháng.
Sau đó, bởi vì muốn mở một cửa hàng bán sỉ khác ở thị trường thủy sản, Bào Kim Đông lại tiếp tục mua mấy cửa hàng, Bào Kim Đông định mang theo cô, đi tỉnh thành.
Mỗi ngày bây giờ của Diêu Tam Tam, trừ ngủ nướng, làm một chút việc nhà, chính là khi gần tối Bào Kim Đông trở lại, mang theo cô đi tản bộ ở công viên gần đó. Cũng không có đồ ăn đặc biệt muốn, so sánh với trước khi mang thai, tập quán sinh hoạt, khẩu vị ăn uống, gần như không có gì thay đổi.
Bào Kim Đông lại hơi hâm mộ Dương Bắc Kinh và Lục Cạnh Ba rồi. Hai người kia, khi vợ mang thai, bị giày vò đủ kiểu, nhớ tới, cũng rất hạnh phúc.
Mới nghĩ như vậy, có một ngày di1enda4nle3qu21ydo0n Diêu Tam Tam đột nhiên nói, muốn ăn thứ gì đó.
“Vợ, muốn ăn gì rồi hả?”
Diêu Tam Tam lười biếng vuốt tóc, nghĩ đi nghĩ lại, cười như không cười nhìn Bào Kim Đông, phun ra hai chữ: “Anh đào.”
Bào Kim Đông nhìn hoa tuyết tung bay rơi đầy ngoài cửa sổ, trận tuyết rơi đầu tiên đầu mùa đông. Anh đào, thứ này thứ này... Bào Kim Đông cắn răng một cái, một yêu cầu nho nhỏ như vậy của vợ, anh lại không thỏa mãn được sao?
“Chờ anh, anh đi tìm một chút.”
Bào Kim Đông chạy đến các siêu thị lớn ở tỉnh thành, lại không phát hiện có bán anh đào. Anh nhớ tới khi còn bé mẹ Bào làm vài hũ anh đào ngâm đường, trong lòng thật hối hận, sao mùa xuân lại không lưu lại một hũ?
Vài ngày sau, Bào Kim Đông nhận được một bọc anh đào do một người bạn được gọi là đặc biệt mang từ Hương Cảng tới, hào hứng chạy về nhà, giống như hiến vật quý đưa cho Diêu Tam Tam.
“Chỗ nào bây giờ lại có anh đào mới mẻ như vậy? Còn lớn như thế?”
“Nhập khẩu. Không biết quốc gia nào.”
Diêu Tam Tam lười biếng ăn hai trái, cười nói: “Không ăn ngon giống như anh đào Trung Quốc mình.”
“Còn không phải sao.” Bào Kim Đông phụ họa, “Đồ nước ngoài, không chính gốc.”
Sau đó, Bào Kim Đông đáng thương hậu tri hậu giác * nghĩ, anh không phải bị vợ đùa bỡn sao?
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Vợ chồng son vẫn ở tỉnh thành, ở đến hết năm cũ, đến tết về nhà, năm tháng rồi, hù dọa nhà họ Diêu cằm rơi đầy đất.
“Cậu!” Hai người bạn nhỏ vừa thấy Bào Kim Đông tiến vào, sớm quên đang bị phạt đứng rồi, vui sướng chạy tới, mỗi đứa lôi kéo cánh tay Bào Kim Đông.
“Cậu, cậu tan việc rồi hả?”
“Cậu, con cầm dưa hấu giúp cậu!”
Trái dưa hấu đất cát vỏ mỏng, không lớn, chỉ nặng năm, sáu cân, Bào Kim Đông liền buông tay ra, đưa dưa hấu cho hai bạn nhỏ cầm, nhưng mà đối với hai người bạn nhỏ mà nói, còn không phải nhẹ, cánh tay nhỏ cố gắng ôm, bắp chân lảo đảo đi vào trong nhà.
“A, dưa hấu này lành lạnh.” Viên Viên kêu lên.
“Đương nhiên! Cậu đặt trong băng ở tỉnh cả buổi chiều rồi!” Bào Kim Đông nói, “Buổi tối nhà mình ăn mát.”
Bào Kim Đông túm lấy cánh tay hai người bạn nhỏ đi tới, dùng ánh mắt lướt qua Diêu Tiểu Cải, hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Mẹ nhớ tới mấy chị em các con khi còn bé, trong lòng mẹ lại khổ sở. Không ai trông nom không ai hỏi han, cả ngày chịu khổ chịu tội, cả ngày lần lượt bị người bắt nạt, cũng không biết lớn lên như thế nào, thân làm mẹ đây thật vô dụng! Khi còn bé Tam Tam không ai coi chừng, cả ngày khóc oa oa, tập đi không ai trông nom, cũng không biết trầy trụa bao nhiêu lần! Cũng không biết bị Nhị Văn đánh bao nhiêu lần... Còn có tiểu Tứ, từ nhỏ đã đáng thương, ngay cả bú mẹ cũng chưa từng được ăn một miếng...”
Trương Hồng Cúc một đống nước mắt nước mũi thổn thức nói.
“Ôi mẹ ơi, chuyện đã qua, mẹ đừng tiếp tục lẩm bẩm nữa!” Diêu Tam Tam vỗ vỗ mẹ an ủi, “Bây giờ không phải đều rất tốt sao!”
Cô cho Diêu Tiểu Cải cái nháy mắt, kéo Trương Hồng Cúc vào trong nhà.
Một lát sau, Lục Cạnh Ba tan việc trở lại, vội vàng ôm lấy con gái bảo bối, hỏi thăm ngày đầu tiên đi nhà trẻ chơi vui không.
“Không chơi vui, có người bắt nạt chúng con.” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên quả quyết bắt đầu tố cáo.
Nghe con gái thuật lại, Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, lại có thể nó một câu: “Túm váy con gái cha? Còn cầm sâu lông lam sợ con gái cha? Nên đánh!”
Diêu Tiểu Cải ngước nhìn ánh trời chiều nung đỏ, hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Ừ, chờ thêm hai năm nữa, Viên Viên nhà ta hai tuổi rồi, chúng ta đưa con bé đi học Taekwondo đi, học sở trường lưu hành lúc này của đứa nhỏ trong thành, cho con gái học lợi hại, tránh cho tương lai bị bắt nạt.”
Mấu chốt là, con gái nhà anh thật đáng yêu, kỹ năng phòng thân là nhất định, Taekwondo được, một cước đá xa xa mấy thằng nhóc thúi kia!
Quả nhiên, lời này của anh, đổi lấy một cái xem thường thật to của Diêu Tiểu Cải, không phải cô phản đối con gái mạnh hơn chút, nhưng tính khí công chúa lạnh nhạt của Viên Viên, có phải nên hướng dẫn theo chiều thục nữ một chút không?
Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, không nhịn được buồn cười. Người bạn nhỏ Lục Viên Viên này, trên thân là đứa bé có mẹ là người có tiền, còn có một người cha làm quan, hơn nữa tính khí lạnh nhạt của con bé, khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng, có thể đoán được, nhất định sẽ trở thành Lục công chúa kiêu ngạo rồi!
Hai vợ chồng Dương Bắc Kinh về hơi trễ, Dương Bắc Kinh gần đây suy nghĩ sản phẩm mới, cả ngày giao thiệp cùng với gia vị tôm cá, có thể lại trêu ghẹo đến mê mẩn rồi, đợi đến khi Diêu Liên Phát từ ao cá trở lại, người một nhà bắt đầu dọn dẹp ăn cơm tối, một bàn tràn đầy người.
“Tam Tam, hai đứa cũng nên có một đứa bé đi?”
Câu thoại cũ rích lần thứ một trăm lẻ một.
“Hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, thừa dịp cha và mẹ con còn chưa quá già, nắm chặt sinh một đứa, cha mẹ còn có thể nuôi lớn giúp hai đứa.” Diêu Liên Phát cũng vội vàng phụ họa Trương Hồng Cúc.
Mới vừa kết hôn xong, Bào Kim Đông đã tỏ rõ, không muốn vội vã có đứa bé. Không có lý do gì khác, lúc bọn họ kết hôn, Diêu Tam Tam còn chưa đủ hai mươi tuổi, gấp cái gì?
Bây giờ đã hơn ba năm trôi qua, hai người này, cũng không biết có phải thế giới hai người quá thư thái không, hay là như thế nào, lại vẫn luôn không vội vã muốn có đứa bé.
“Mẹ, không vội.” Bào Kim Đông cười cười nói, “Viên Viên và Tráng Tráng cũng đã đủ khiến mẹ vất vả, mẹ còn chưa mệt mỏi đủ à! Chờ hai đứa lớn thêm một chút đã.”
“Viên Viên và Tráng Tráng, hai đứa cũng đi nhà trẻ rồi. Không sai biệt lắm chứ?” Trương Hồng Cúc càu nhàu, “Kim Đông à, con luôn nói Tam Tam còn nhỏ, hai đứa cũng hầu như bận rộn, nhưng hai đứa cho dù làm ra tiền bận rộn hơn nữa, cũng không thể trễ nải sinh đứa bé. Tiền của chúng ta, đầy đủ hơn, đứa bé còn thiếu một.”
“Không nhỏ, Tam Tam bây giờ đã tròn hai mươi hai rồi. Kim Đông à, chính con cũng đã hai mươi sáu rồi, con cũng lớn giống như người ta trong thôn rồi, con nói đến Kim Lai kìa, con người ta cũng hơn một tuổi.”
“Được ạ, sang năm có.” Bào Kim Đông cười cời, gắp miếng nấm xào tỏi Tam Tam thích cho cô, “Gấp cái gì!”
Mà Diêu Tam Tam bên cạnh anh, vẫn cúi đầu ăn cơm, giao toàn bộ chuyện phiền toái cho Bào Kim Đông ứng phó.
Ăn xong bữa cơm, Dương Bắc Kinh công kênh con trai, kéo vợ trở về phòng của mình, Lục Cạnh Ba vội vàng giúp con gái vẽ tranh, Bào Kim Đông liền lôi kéo Diêu Tam Tam, nhàn nhã tản bộ đi về căn phòng của bọn họ.
“Anh Kim Đông, chúng ta... Khi nào muốn đứa bé?”
Trong bóng đêm, cô nghe được Bào Kim Đông tự nhiên nói ra: “Chờ đến khi nào em muốn.”
“Vậy nếu em vẫn không muốn?”
“Vậy thì không cần chứ sao.” Bào Kim Đông nói như chuyện đương nhiên, “Hai ta chơi mấy năm nữa!”
Diêu Tam Tam cúi thấp đầu – đứa bé có thể thay đổi gì đó, quá nhiều.
Nhưng giờ phút này, Bào Kim Đông săn sóc dung túng trước sau như một, khiến cho cô đột nhiên muốn một đứa bé.
“Anh Kim Đông, anh muốn con trai, hay con gái?”
“Tùy tiện. Nếu là con gái, nhất định phải giống em, nếu giống khổ người như anh, vậy có thể nguy rồi.”
Diêu Tam Tam cười khúc khích. Cũng đúng, nếu con gái có dáng dấp to lớn giống như anh, đúng là không xinh đẹp.
Hai người cứ như bình thường vậy, nắm tay đi về, rửa mặt dọn dẹp, đổi áo ngủ ngây ngốc trên ghế sa lon xem ti vi, hàn huyên chuyện buôn bán trong nhà một chút, Diêu Tam Tam dựa vào trên người Bào Kim Đông ngáp.
“Không xem nữa, ngủ.”
Bào Kim Đông tiện tay tắt ti vi, nhẹ nhàng linh hoạt ôm lấy cô, đứng dậy tự nhiên đi vào phòng, cùng nhau ngã xuống giường, đắp chăn, ôm lấy cô, sau đó, theo thói quen đưa tay lên tủ đầu giường sờ đồ cần thiết.
“Thôi đi!” Diêu Tam Tam kéo tay anh.
“Sao có thể thôi đi!” Bào Kim Đông cười khẽ, phải trả bài, anh cạ cổ của cô, thân mật nói thầm: “Anh muốn.”
Kẻ xấu xa! Diêu Tam Tam đẩy đẩy anh, lẩm bẩm nói: “Không muốn thứ kia.”
Tay Bào Kim Đông dừng lại giữa không trung, khựng lại một chút, cười khẽ một tiếng, hỏi cô: “Em chắc chắn?”
Không có trả lời. Sau đó, anh bị đá một chân.
Diêu Tam Tam đã tính toán rồi, bây giờ nếu như muốn mang thai đứa bé, vừa lúc sinh ở đầu năm, thời tiết ấm, cũng không phải quá nóng, tính toán tốt biết bao.
Quả nhiên, hơn một tháng sau, cô biết mình mang thai.
Âm thầm, trừ Bào Kim Đông, cô không nói ra, Bào Kim Đông cũng không nghĩ tới cô như thế, cẩn thận che chở, cũng không vội nói ra ngoài. Hai người, giống như che giấu một bí mật thú vị, thú vị vụng trộm.
Cũng không có bao nhiêu phản ứng, có lẽ do còn ít tháng.
Sau đó, bởi vì muốn mở một cửa hàng bán sỉ khác ở thị trường thủy sản, Bào Kim Đông lại tiếp tục mua mấy cửa hàng, Bào Kim Đông định mang theo cô, đi tỉnh thành.
Mỗi ngày bây giờ của Diêu Tam Tam, trừ ngủ nướng, làm một chút việc nhà, chính là khi gần tối Bào Kim Đông trở lại, mang theo cô đi tản bộ ở công viên gần đó. Cũng không có đồ ăn đặc biệt muốn, so sánh với trước khi mang thai, tập quán sinh hoạt, khẩu vị ăn uống, gần như không có gì thay đổi.
Bào Kim Đông lại hơi hâm mộ Dương Bắc Kinh và Lục Cạnh Ba rồi. Hai người kia, khi vợ mang thai, bị giày vò đủ kiểu, nhớ tới, cũng rất hạnh phúc.
Mới nghĩ như vậy, có một ngày di1enda4nle3qu21ydo0n Diêu Tam Tam đột nhiên nói, muốn ăn thứ gì đó.
“Vợ, muốn ăn gì rồi hả?”
Diêu Tam Tam lười biếng vuốt tóc, nghĩ đi nghĩ lại, cười như không cười nhìn Bào Kim Đông, phun ra hai chữ: “Anh đào.”
Bào Kim Đông nhìn hoa tuyết tung bay rơi đầy ngoài cửa sổ, trận tuyết rơi đầu tiên đầu mùa đông. Anh đào, thứ này thứ này... Bào Kim Đông cắn răng một cái, một yêu cầu nho nhỏ như vậy của vợ, anh lại không thỏa mãn được sao?
“Chờ anh, anh đi tìm một chút.”
Bào Kim Đông chạy đến các siêu thị lớn ở tỉnh thành, lại không phát hiện có bán anh đào. Anh nhớ tới khi còn bé mẹ Bào làm vài hũ anh đào ngâm đường, trong lòng thật hối hận, sao mùa xuân lại không lưu lại một hũ?
Vài ngày sau, Bào Kim Đông nhận được một bọc anh đào do một người bạn được gọi là đặc biệt mang từ Hương Cảng tới, hào hứng chạy về nhà, giống như hiến vật quý đưa cho Diêu Tam Tam.
“Chỗ nào bây giờ lại có anh đào mới mẻ như vậy? Còn lớn như thế?”
“Nhập khẩu. Không biết quốc gia nào.”
Diêu Tam Tam lười biếng ăn hai trái, cười nói: “Không ăn ngon giống như anh đào Trung Quốc mình.”
“Còn không phải sao.” Bào Kim Đông phụ họa, “Đồ nước ngoài, không chính gốc.”
Sau đó, Bào Kim Đông đáng thương hậu tri hậu giác * nghĩ, anh không phải bị vợ đùa bỡn sao?
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Vợ chồng son vẫn ở tỉnh thành, ở đến hết năm cũ, đến tết về nhà, năm tháng rồi, hù dọa nhà họ Diêu cằm rơi đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.