Chương 110: Khởi đầu tốt đẹp 2
Ma Lạt Hương Chanh
22/05/2017
Diêu Tam Tam mơ mơ màng màng thu thập xong, rồi vội vàng đi đến cửa hàng bán lẻ.
Vào thị trường thủy sản, cô nhìn đồng hồ, cũng may, còn thiếu mười phút nữa mới đến tám giờ thời gian khai trương.
Từ xa, Diêu Tam Tam đã thấy trước cửa hàng bày một hàng giỏ hoa lớn, trong lòng lẩm bẩm một câu: Bào Kim Đông này, sao mua nhiều như vậy chứ, không phải nói anh chỉ cần bốn là được sao?
Đến gần vừa nhìn, tám cái, có bốn dải lụa trên viết chúc mừng khai trương các loại, lạc khoản * là tên tuổi ông chủ Tạ.
(*) Lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
Ông chủ Tạ, coi như người này có lương tâm, Diêu Tam Tam cười híp mắt đi vào trong cửa hàng, đã thấy Kim Thành và Kim Lai giơ một tràng “Đại địa hồng” thật dài, đang thương lượng để như thế nào nhìn thấy Diêu Tam Tam rồi, Bào Kim Lai lập tức dùng một giọng điệu cười nhạo báng chào hỏi: “Ui, chị dâu hai nhỏ đến rồi!”
Kim Lai này, bởi vì ước chừng hơn Diêu Tam Tam ba tuổi, nói gì với cô luôn nghĩ cách trêu chọc cô, giống như mình có một chị dâu nhỏ hơn mình, anh ăn thua thiệt gì vậy.
Diêu Tam Tam còn chưa tiếp lời, Bào Kim Đông đã đi mấy bước qua trước, hai cánh tay ôm lấy Diêu Tam Tam xoay một vòng, bị sợ đến Diêu Tam Tam kêu lên.
“Tên thối tha, anh làm gì vậy!” Hai chân vừa chạm đất, Diêu Tam Tam oán trách đấm anh.
“Tam Tam, em biết không, sáng sớm nay anh đã bán đi bốn trăm năm mươi cân, mình còn chưa khai trương đâu!” Bào Kim Đông vô cùng cao hứng, ôm cô vui mừng, Kim Lai và Kim Thành nhìn dáng vẻ hai người thân thiết, đưa mắt nhìn nhau cười.
“Còn có hai cuộc điện thoại gọi tới đặt hàng, về khai trương trước, rồi nhanh chóng đưa qua cho người ta.” Bào Kim Đông nói tiếp, “Tam Tam, em thật thông minh, ba ngàn cân cá chạch bùn này của chúng ta, quả nhiên không hề ăn thua thiệt.”
“Anh hai, đừng chỉ cố ôm chị dâu hai, tám giờ sắp đến rồi!” Bào Kim Lai quát to một tiếng, Diêu Tam Tam đỏ mặt, đẩy Bào Kim Đông ra, bản thân nhanh chóng chui vào trong cửa hàng, thấy bên ngoài bắt đầu đốt pháo rồi, nhanh chóng che lỗ tai.
Đại địa hồng vô cùng náo nhiệt mà nổ vang hồi lâu, mấy cửa hàng hàng xóm chung quanh, những ngày này cũng quen mặt rồi, nên có người đến lê la tán dóc, nói vài lời chúc mừng gì đó.
“Em gái Tam, cậu em Bào, chúc mừng chúc mừng!” Ông chủ Tạ từ bên ngoài đi vào, nói vài lời may mắn, hàn huyên với Bào Kim Đông.
“Cô em Tam, cái đầu này của em, thật sự dùng tốt! Ngày hôm qua đã có người hỏi tôi muốn cá chạch bùn, nhưng tôi đã bán sạch rồi, nên đành phải nói với người ta, cậu đi phố phía tây tìm, cửa hàng thủy sản của anh hai Bào, nhà cậu ấy có rất nhiều! Tôi cung cấp cả số điện thoại cho người ta.” Ông chủ Tạ cười ha hả, “Như thế nào, đủ thân thiết rồi chứ?”
“Ông chủ Tạ, buổi tối kêu anh Kim Đông mời ông uống rượu!” Diêu Tam Tam cũng cười.
Ông chủ Tạ dừng lại một chút rồi rời đi, đều bận.
Ông vừa đi, Bào Kim Đông lập tức kêu Kim Lai, mướn công nhân đưa hàng, đi đưa hai phần gọi điện thoại đặt hàng này, cửa hàng bán buôn, vốn không giống như cửa hàng bán lẻ, bận rộn người đến người đi, nhưng mà, được một lúc, Kim Thành lại lôi vài thùng cá chạch bùn ra, nói có người tới lấy hàng.
Bào Kim Đông ra hàng, lấy tiền, quay người lại, thấy Diêu Tam Tam ngồi trên ghế dựa, tỏ vẻ nhàn hạ vớ vẩn. Anh đi qua, cười trêu chọc cô: “Anh đây làm ông chủ hay làm lao động tay chân, em thật oách, cực kỳ rảnh rỗi!”
Quần áo Bào Kim Đông hơi bẩn, thùng đựng cá chạch bùn khó tránh khỏi dính bùn, cũng khó tránh khỏi dính lên trên người anh.
Trong miệng anh nói xong, nhìn cô sạch sẽ xinh đẹp, tự nhiên tự đắc mà ngồi đó, lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn.
Anh thanh niên trai tráng, chịu chút khổ chịu chút mệt mỏi, vì cái gì, còn không phải để vợ có thời gian thoải mái nhàn hạ sao?
“Trong cửa hàng ba người đàn ông to lớn, còn trông cậy vào em làm sao!” Diêu Tam Tam thông minh nhìn Bào Kim Đông cười, “Em ngược lại định đi dọn hàng đó, anh có cho hay không?”
“Cũng đúng, việc đó đến lượt vợ anh khuân vác?” Bào Kim Đông nhìn cô, cười.
“Tam Tam, vẫn là em tinh thông, trước mắt đúng là thời điểm cá chạch bùn bắt đầu thiếu, mấy phần buôn bán ngày hôm nay của chúng ta, đều đến từ chỗ ông chủ Tạ bên kia tới.”
“Anh nghĩ đi, hai năm qua ông chủ Tạ bán cá chạch bùn của chúng ta, nhất định có rất nhiều mối khách cũ. Ba ngày trước chúng ta lập tức cho ông ấy hơn ba ngàn cân cá chạch bùn, ông ấy tự nhiên phải nhanh chóng liên lạc với các mối khách cũ bán đi, ví dụ như bạn hàng, nhà hàng ông ấy quen thuộc. Hiện giờ nguồn cung cấp không nhiều lắm, cá chạch bùn của mình đều ở trạng thái nuôi lớn tự nhiên, phẩm chất cũng tốt, những người cần cá chạch bùn kia, làm buôn bán cá chạch bùn, đều biết năm nay ông chủ Tạ còn có hàng, ba ngày sau hàng đã sớm tiêu thụ sạch, đương nhiên muốn liên lạc với ông chủ Tạ muốn hàng.” Diêu Tam Tam nói xong, hả hê cười lên.
“Anh cho rằng em ăn thua thiệt? Em cho ông ấy ba ngàn cân, lại còn cho mỗi cân nhiều thêm một đồng lợi, vì chính là dùng ông ấy để quảng cáo. Mặt khác, ông chủ Tạ cũng không ngốc, ông ấy được chúng ta cho lợi, bắt người tay ngắn *, chính ông ấy không có nhiều hàng, dĩ nhiên sẽ thuận miệng giới thiệu đến chỗ chúng ta.”
(*) Câu đầy đủ: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.
“Còn không phải sao, cái này không phải nói là, nhóm người ông chủ Tạ buôn bán cá chạch bùn, hôm nay rất nhiều đều tự động tìm được chỗ chúng ta mà đến.”
“Đúng rồi, chúng ta như vậy, cũng không đắc tội với ông chủ Tạ. Ông ấy chiếm lợi mấy ngàn đồng của chúng ta, cũng không nên không có suy nghĩ. Vạn sự khởi đầu nan, chúng ta chỉ cần có thể nhờ nền móng của ông chủ Tạ, thuận lợi bắt đầu, sau này sẽ dễ làm rồi.”
“Ừ, anh thấy hôm nay vận chuyển tới hai ngàn cân hàng, nhiều nhất ngày mai, sẽ bán gần hết.”
“Chờ buôn bán cá chạch bùn ổn định, chúng ta lại bắt đầu bán chút cá lóc (cá quả), cá diếc..., chậm rãi sẽ làm buôn bán lên.” Diêu Tam Tam vừa nói, trong lòng cũng tràn đầy cao hứng. Phương diện chủ ý này, có thể thuận lợi thực hiện, sẽ khiến cô vô cùng hưng phấn rồi.
Cửa hàng bán buôn, đặc điểm chính là bận rộn sáng sớm, chiều muộn không bận, sớm kết thúc về nhà.
Khai trương thuận lợi, một khi Bào Kim Đông cao hứng, liền dẫn Diêu Tam Tam, còn có hai em trai cùng đi nhà hàng.
Bốn người tìm một quán ăn nhỏ rất náo nhiệt, gọi sáu món ăn, hai súp, ba người đàn ông uống bia, khẽ chúc mừng mọt chút.
Ăn cơm, Kim Lai đề nghị đi trung tâm thành phố dạo chơi. “Em đây nông thôn quê mùa, cũng còn chưa được chứng kiến thành thị lớn chân chính đâu, em đi mở rộng tầm mắt, trở về cũng tiện thổi phồng khoác lác với vợ.”
Kim Lai vừa nói, Bào Kim Đông liền quay đầu sang nhìn Diêu Tam Tam, “Tam Tam, có mệt không? Không mệt thì chúng ta đi chơi một lát nữa?”
“Không mệt.” Diêu Tam Tam nói, “Một ngày này, trừ đi mua hộp cơm giúp mọi người, em chính là ngồi ở trong cửa hàng nói chuyện thu tiền, không phải mang hàng cũng không phải giao hàng, em mệt mỏi gì chứ!”
“Vậy thì đi, cùng đi chơi một đêm.”
Bốn người gọi xe taxi, vào khu náo nhiệt nổi tiếng trong thành, hai người Bào Kim Lai và Bào Kim Thành đi phía trước, Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam lắc lư đi sau, đô thị lớn xa hoa trụy lạc, ánh sáng lung linh, Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam nói thế nào cũng coi như không xa lạ, Kim Lai và Kim Thành coi như mở rộng tầm mắt, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
“Anh hai, anh xem sàn nhà cửa hàng này sạch đến tỏa sáng, anh xem em đây một ngày đi giao hàng, khắp người bẩn, người ta sẽ không ngăn cản em mà cho em đi vào sao?” Trước cửa một cửa hàng lớn đèn đuốc sáng trưng, Bào Kim Lai đứng lại.
Bào Kim Đông cười cười nói: “Kim Lai, em nhớ nha, ở trong thành thị này, chỉ cần trong tay em thật sự có tiền, sẽ có người bán đồ cho em.”
Vào thị trường thủy sản, cô nhìn đồng hồ, cũng may, còn thiếu mười phút nữa mới đến tám giờ thời gian khai trương.
Từ xa, Diêu Tam Tam đã thấy trước cửa hàng bày một hàng giỏ hoa lớn, trong lòng lẩm bẩm một câu: Bào Kim Đông này, sao mua nhiều như vậy chứ, không phải nói anh chỉ cần bốn là được sao?
Đến gần vừa nhìn, tám cái, có bốn dải lụa trên viết chúc mừng khai trương các loại, lạc khoản * là tên tuổi ông chủ Tạ.
(*) Lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
Ông chủ Tạ, coi như người này có lương tâm, Diêu Tam Tam cười híp mắt đi vào trong cửa hàng, đã thấy Kim Thành và Kim Lai giơ một tràng “Đại địa hồng” thật dài, đang thương lượng để như thế nào nhìn thấy Diêu Tam Tam rồi, Bào Kim Lai lập tức dùng một giọng điệu cười nhạo báng chào hỏi: “Ui, chị dâu hai nhỏ đến rồi!”
Kim Lai này, bởi vì ước chừng hơn Diêu Tam Tam ba tuổi, nói gì với cô luôn nghĩ cách trêu chọc cô, giống như mình có một chị dâu nhỏ hơn mình, anh ăn thua thiệt gì vậy.
Diêu Tam Tam còn chưa tiếp lời, Bào Kim Đông đã đi mấy bước qua trước, hai cánh tay ôm lấy Diêu Tam Tam xoay một vòng, bị sợ đến Diêu Tam Tam kêu lên.
“Tên thối tha, anh làm gì vậy!” Hai chân vừa chạm đất, Diêu Tam Tam oán trách đấm anh.
“Tam Tam, em biết không, sáng sớm nay anh đã bán đi bốn trăm năm mươi cân, mình còn chưa khai trương đâu!” Bào Kim Đông vô cùng cao hứng, ôm cô vui mừng, Kim Lai và Kim Thành nhìn dáng vẻ hai người thân thiết, đưa mắt nhìn nhau cười.
“Còn có hai cuộc điện thoại gọi tới đặt hàng, về khai trương trước, rồi nhanh chóng đưa qua cho người ta.” Bào Kim Đông nói tiếp, “Tam Tam, em thật thông minh, ba ngàn cân cá chạch bùn này của chúng ta, quả nhiên không hề ăn thua thiệt.”
“Anh hai, đừng chỉ cố ôm chị dâu hai, tám giờ sắp đến rồi!” Bào Kim Lai quát to một tiếng, Diêu Tam Tam đỏ mặt, đẩy Bào Kim Đông ra, bản thân nhanh chóng chui vào trong cửa hàng, thấy bên ngoài bắt đầu đốt pháo rồi, nhanh chóng che lỗ tai.
Đại địa hồng vô cùng náo nhiệt mà nổ vang hồi lâu, mấy cửa hàng hàng xóm chung quanh, những ngày này cũng quen mặt rồi, nên có người đến lê la tán dóc, nói vài lời chúc mừng gì đó.
“Em gái Tam, cậu em Bào, chúc mừng chúc mừng!” Ông chủ Tạ từ bên ngoài đi vào, nói vài lời may mắn, hàn huyên với Bào Kim Đông.
“Cô em Tam, cái đầu này của em, thật sự dùng tốt! Ngày hôm qua đã có người hỏi tôi muốn cá chạch bùn, nhưng tôi đã bán sạch rồi, nên đành phải nói với người ta, cậu đi phố phía tây tìm, cửa hàng thủy sản của anh hai Bào, nhà cậu ấy có rất nhiều! Tôi cung cấp cả số điện thoại cho người ta.” Ông chủ Tạ cười ha hả, “Như thế nào, đủ thân thiết rồi chứ?”
“Ông chủ Tạ, buổi tối kêu anh Kim Đông mời ông uống rượu!” Diêu Tam Tam cũng cười.
Ông chủ Tạ dừng lại một chút rồi rời đi, đều bận.
Ông vừa đi, Bào Kim Đông lập tức kêu Kim Lai, mướn công nhân đưa hàng, đi đưa hai phần gọi điện thoại đặt hàng này, cửa hàng bán buôn, vốn không giống như cửa hàng bán lẻ, bận rộn người đến người đi, nhưng mà, được một lúc, Kim Thành lại lôi vài thùng cá chạch bùn ra, nói có người tới lấy hàng.
Bào Kim Đông ra hàng, lấy tiền, quay người lại, thấy Diêu Tam Tam ngồi trên ghế dựa, tỏ vẻ nhàn hạ vớ vẩn. Anh đi qua, cười trêu chọc cô: “Anh đây làm ông chủ hay làm lao động tay chân, em thật oách, cực kỳ rảnh rỗi!”
Quần áo Bào Kim Đông hơi bẩn, thùng đựng cá chạch bùn khó tránh khỏi dính bùn, cũng khó tránh khỏi dính lên trên người anh.
Trong miệng anh nói xong, nhìn cô sạch sẽ xinh đẹp, tự nhiên tự đắc mà ngồi đó, lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn.
Anh thanh niên trai tráng, chịu chút khổ chịu chút mệt mỏi, vì cái gì, còn không phải để vợ có thời gian thoải mái nhàn hạ sao?
“Trong cửa hàng ba người đàn ông to lớn, còn trông cậy vào em làm sao!” Diêu Tam Tam thông minh nhìn Bào Kim Đông cười, “Em ngược lại định đi dọn hàng đó, anh có cho hay không?”
“Cũng đúng, việc đó đến lượt vợ anh khuân vác?” Bào Kim Đông nhìn cô, cười.
“Tam Tam, vẫn là em tinh thông, trước mắt đúng là thời điểm cá chạch bùn bắt đầu thiếu, mấy phần buôn bán ngày hôm nay của chúng ta, đều đến từ chỗ ông chủ Tạ bên kia tới.”
“Anh nghĩ đi, hai năm qua ông chủ Tạ bán cá chạch bùn của chúng ta, nhất định có rất nhiều mối khách cũ. Ba ngày trước chúng ta lập tức cho ông ấy hơn ba ngàn cân cá chạch bùn, ông ấy tự nhiên phải nhanh chóng liên lạc với các mối khách cũ bán đi, ví dụ như bạn hàng, nhà hàng ông ấy quen thuộc. Hiện giờ nguồn cung cấp không nhiều lắm, cá chạch bùn của mình đều ở trạng thái nuôi lớn tự nhiên, phẩm chất cũng tốt, những người cần cá chạch bùn kia, làm buôn bán cá chạch bùn, đều biết năm nay ông chủ Tạ còn có hàng, ba ngày sau hàng đã sớm tiêu thụ sạch, đương nhiên muốn liên lạc với ông chủ Tạ muốn hàng.” Diêu Tam Tam nói xong, hả hê cười lên.
“Anh cho rằng em ăn thua thiệt? Em cho ông ấy ba ngàn cân, lại còn cho mỗi cân nhiều thêm một đồng lợi, vì chính là dùng ông ấy để quảng cáo. Mặt khác, ông chủ Tạ cũng không ngốc, ông ấy được chúng ta cho lợi, bắt người tay ngắn *, chính ông ấy không có nhiều hàng, dĩ nhiên sẽ thuận miệng giới thiệu đến chỗ chúng ta.”
(*) Câu đầy đủ: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.
“Còn không phải sao, cái này không phải nói là, nhóm người ông chủ Tạ buôn bán cá chạch bùn, hôm nay rất nhiều đều tự động tìm được chỗ chúng ta mà đến.”
“Đúng rồi, chúng ta như vậy, cũng không đắc tội với ông chủ Tạ. Ông ấy chiếm lợi mấy ngàn đồng của chúng ta, cũng không nên không có suy nghĩ. Vạn sự khởi đầu nan, chúng ta chỉ cần có thể nhờ nền móng của ông chủ Tạ, thuận lợi bắt đầu, sau này sẽ dễ làm rồi.”
“Ừ, anh thấy hôm nay vận chuyển tới hai ngàn cân hàng, nhiều nhất ngày mai, sẽ bán gần hết.”
“Chờ buôn bán cá chạch bùn ổn định, chúng ta lại bắt đầu bán chút cá lóc (cá quả), cá diếc..., chậm rãi sẽ làm buôn bán lên.” Diêu Tam Tam vừa nói, trong lòng cũng tràn đầy cao hứng. Phương diện chủ ý này, có thể thuận lợi thực hiện, sẽ khiến cô vô cùng hưng phấn rồi.
Cửa hàng bán buôn, đặc điểm chính là bận rộn sáng sớm, chiều muộn không bận, sớm kết thúc về nhà.
Khai trương thuận lợi, một khi Bào Kim Đông cao hứng, liền dẫn Diêu Tam Tam, còn có hai em trai cùng đi nhà hàng.
Bốn người tìm một quán ăn nhỏ rất náo nhiệt, gọi sáu món ăn, hai súp, ba người đàn ông uống bia, khẽ chúc mừng mọt chút.
Ăn cơm, Kim Lai đề nghị đi trung tâm thành phố dạo chơi. “Em đây nông thôn quê mùa, cũng còn chưa được chứng kiến thành thị lớn chân chính đâu, em đi mở rộng tầm mắt, trở về cũng tiện thổi phồng khoác lác với vợ.”
Kim Lai vừa nói, Bào Kim Đông liền quay đầu sang nhìn Diêu Tam Tam, “Tam Tam, có mệt không? Không mệt thì chúng ta đi chơi một lát nữa?”
“Không mệt.” Diêu Tam Tam nói, “Một ngày này, trừ đi mua hộp cơm giúp mọi người, em chính là ngồi ở trong cửa hàng nói chuyện thu tiền, không phải mang hàng cũng không phải giao hàng, em mệt mỏi gì chứ!”
“Vậy thì đi, cùng đi chơi một đêm.”
Bốn người gọi xe taxi, vào khu náo nhiệt nổi tiếng trong thành, hai người Bào Kim Lai và Bào Kim Thành đi phía trước, Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam lắc lư đi sau, đô thị lớn xa hoa trụy lạc, ánh sáng lung linh, Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam nói thế nào cũng coi như không xa lạ, Kim Lai và Kim Thành coi như mở rộng tầm mắt, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
“Anh hai, anh xem sàn nhà cửa hàng này sạch đến tỏa sáng, anh xem em đây một ngày đi giao hàng, khắp người bẩn, người ta sẽ không ngăn cản em mà cho em đi vào sao?” Trước cửa một cửa hàng lớn đèn đuốc sáng trưng, Bào Kim Lai đứng lại.
Bào Kim Đông cười cười nói: “Kim Lai, em nhớ nha, ở trong thành thị này, chỉ cần trong tay em thật sự có tiền, sẽ có người bán đồ cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.