Chương 41: LÀM MAI
Ma Lạt Hương Chanh
09/06/2016
Tháng giêng nông nhàn, có cảm giác chỉ trong chớp mắt, kì nghỉ đông đã trôi qua. Kể từ đầu xuân, chị em nhà họ Diêu lại mua hai con heo con về nuôi, Diêu Tiểu Cải còn dự tính là phải mua thêm ít gà.
“Nuôi gà kiếm trứng đi, nuôi gà thì mình không cần phải trông nom nó, cũng không cần phải cho ăn, tự nó biết đi kiếm ăn rồi, chẳng những trứng gà có thể bán lấy tiền, mà thỉnh thoảng mình còn có thể rang vài trứng ăn đúng không?”.
Lời nói của Diêu Tiểu Cải khiến Tam Tam, chị hai và Tiểu Tứ đều phì cười, nhưng cô nói cũng đúng, nuôi gà ở nông thôn, bình thường vốn không cần cho ăn, rau dại, trùng đất, hạt cỏ, thức vụn gì gà cũng ăn được. Diêu Tiểu Đông nghĩ, dù sao mình cũng không thiếu tiền mua gà con, liền đồng ý.
“Được đấy, gà con không đắt, mình tiêu ít tiền, mua hơn chục con, nuôi lớn rồi, gà trống thì bán đi, gà mái thì giữ lại đẻ trứng”.
“Em còn muốn nuôi mấy con ngỗng nữa, vừa nhìn thấy trứng ngỗng to đùng là em phát thèm, ngỗng cũng sạch sẽ, còn tốt hơn gà nhiều”. Diêu Tiểu Cải nói thêm.
“Được rồi, bây giờ mình chưa có điều kiện nuôi ngỗng đâu, mình không có chuồng ngỗng, mà ngỗng thì còn phải cho nó xuống nước nữa, nhiều thì chị nghĩ nuôi không xong, mà ít, thì chỉ có hai ba con ngỗng, cũng không đáng để phải lùa nó chạy tới tận đập nước”.
Diêu Tiểu Đông nghiêm túc giải thích với Diêu Tiểu Cải, Diêu Tam Tam ở bên cạnh đã sớm cười toe toét. “Chị ba, con gì chị cũng muốn nuôi, chị muốn làm người chăn nuôi chuyên nghiệp hả!”.
“Sao không được nào? Chờ sau này chị có điều kiện, chị sẽ nuôi vài trăm con ngỗng luôn”.
Rất nhanh người bán gà con đã ghé đến thôn, người bán gà cưỡi xe đạp, sau xe cột thêm một cái giỏ cao. Đầu xuân còn se lạnh, gà con mới nở rất yếu ớt, sợ lạnh. Trên cái giỏ dẹp ấy là thảm ủ ấm, lót trong giỏ lại là cỏ mềm, bảo vệ gà con bên trong được ấm áp.
Người bán gà con kéo dài giọng, rao bán bằng những tiếng nhấn nhá: “Gà con đây~ Ai mua gà con đây ~” Tiểu Tứ vừa nghe thấy tiếng rao tựa như ca hát này, liên vui sướng chạy vào nhà.
“Chị ba chị ba, người bán gà con tới rồi”.
Diêu Tam Tam chạy ra ngoài trước, gọi người bán gà con lại. Diêu Tiểu Cải vội vàng xách giỏ mây, bên trong nhét đầy cỏ mềm, ở giữa còn có một cái tổ mềm mại ấm áp, thuận tay cầm thêm một tấm vải bông cũ nát, rồi mới ra ngoài mua gà con
Người bán gà con bị Diêu Tam Tam gọi lại, nghe thấy cô muốn mua, liền dừng xe đạp, kêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông giúp một tay, khiêng giỏ đặt xuống đất, cẩn thận vạch tấm thảm phủ bên trên. Bên dưới là từng sọt từng sọt gà con, vàng tươi, lông xù, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức cẩn thận chọn lựa gà con, hiển nhiên các cô sẽ chọn loại thoạt nhìn lanh lợi cứng cáp, gà con yếu ớt khó nuôi lắm, rất dễ chết. Gà con lanh lợi mới dễ sống. Thím ba Vương hàng xóm cũng ra mua gà con, vừa nhìn thấy họ chọn gà con, liền cười nói:
“Con bé ngốc này, con chọn gà con, phải nhìn gà trống gà mái. Con con đang chọn đó, đầu lớn chân cao, con nhìn cái mông nó coi, tròn trịa như vậy, nhất định là gà trống”.
Gà con lông lá như vầy, cũng có thể nhìn ra gà trống gà mái sao? Chẳng phải đều là quả cầu lông xù sao! Về phần cái mông gà – gà nhỏ như vậy, có thể nhìn được cái mông sao? Diêu Tiểu Cải mỗi tay cầm một con, so sánh cả buổi, vẫn cứ cảm thấy giống nhau, định nhờ thím ba chọn giúp.
Phân biệt gà con trống mái, kiếp trước Diêu Tam Tam cũng đã từng nghe nói, thế nhưng đưa cô chọn thì lại không được, cảm giác chọn gà mái, mà cứ thấy toàn giống gà trống. Diễ'nđàn lêq.uýđ.ôn. Cô liền nhìn thím ba Vương lựa, thím ba Vương nói, đầu nhỏ chân ngắn mông nhọn mới là gà mái. Diêu Tam Tam cứ nhìn con gà thím ba lựa ra, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì khác nhau.
Bốn chị e mua một hơi bốn mươi con gà, gà con dễ chết, nhưng chỉ cần nuôi dưỡng cẩn thận, thì vẫn có thể nuôi lớn hai ba mươi con, đủ để nhà các cô nuôi rồi.
Tháng ba, con dê cái trước đây Diêu Tam Tam mua sinh hai con dê nhỏ. Ngay từ tháng giêng, Diêu Tam Tam đã mua thêm hai con dê cái, cộng thêm con dê giữ lại kia, thế mà đã được một đàn dê nhỏ rồi, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải bắt đầu bận rộn cày bừa vụ xuân, lúc xuống ruộng còn thuận tay cắt cỏ xanh, ngay cả Tiểu Tứ cũng có thể phụ chăn dê, chủ nhật là Tiểu Tứ lại dắt dê ra ngoài, thả ở dốc cỏ gần đập nước.
Bốn chị em đều hết sức chịu khó, bận rộn muốn chết, công việc gần như làm hoài không hết. Thế mà chẳng bao giờ than mệt than khổ, mệt một chút khổ một chút nhưng chứng minh được rằng, có việc để làm, có thể kiếm tiền, có thể khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn!
Từ đầu xuân, Diêu Tam Tam đã bắt đầu thu cá trê lại rồi, Bào Kim Đông cũng thu, nhưng được bạn học của hắn tuyên truyền, không chỉ thu ở thôn mình mà còn thu chủ yếu ở các thôn lân cận, cứ mỗi chủ nhật, Bào Kim Đông lại đánh xe lừa đến Niệm Thành đưa cá. d'đ.l,qđ Bào Kim Đông nói, bây giờ càng ngày càng cảm thấy việc làm ăn này có thể làm, đến hè là hắn đã học xong trung học rồi, phải tính toán làm ăn chăm chỉ.
******************
Trước vụ gặt lúa mạch, Diêu Liên Phát chợt trở lại, một buổi sáng tinh mơ bước xuống xe đò, Diêu Liên Phát xách một bao vải, lặng lẽ vào cửa nhà.
Muốn hỏi tại sao ông ấy dám trở về hả? Mùa lúa mạch bận rộn, cán bộ thôn cũng cần phải gặt lúa chứ, nhà mình đã bận tối tăm mặt mày, nên sẽ không hơi đâu đi nhìn chăm chăm vào chuyện kế hoạch hóa gia đình nữa. Gặt lúa một người làm mười người dùng, Diêu Liên Phát bèn lặng lẽ trở về thu hoạch.
Mùa thu hoạch lúa mạch năm rồi vừa kết thúc là Diêu Liên Phát ra đi, bây giờ trở lại, là để thu lúa mạch, vả lại, Diêu Liên Phát cũng đã vắng nhà suốt một năm rồi.
Lần này Diêu Liên Phát trở lại, có vẻ vui mừng lắm. Ông thấy nhà mình mới xây tường rào, trong sân còn có mấy con dê, mặc dù đã nghe nói từ trước, nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc, mấy đứa nhỏ này ở nhà, đúng là giỏi giắn thật. Ông đi lòng vòng từ trong nhà ra ngoài ngõ, coi bộ hài lòng lắm.
“Cha, sao mẹ con không về vậy?”. Diêu Tiểu Đông hỏi.
“Về làm gì?”. Diêu Liên Phát nói, “Mẹ mày bây giờ không giống trước, sao để bà ấy về được”.
Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ mấy lời này một chút, liền suy đoán, có phải Trương Hồng Cúc lại mang thai hay không? Quả nhiên, Diêu Liên Phát nói tiếp:
“Thân mình mẹ mày cũng hơn ba tháng rồi, đường xá xa xôi nên tao không cho trở về, gặt lúa mạch xong tao phải đi liền”.
Diêu Liên Phát thấy Tiểu Tứ, cũng không có cảm xúc gì, Diêu Tiểu Cải lặng lẽ đẩy Tiểu Tứ một cái, Tiểu Tứ liền rụt rè kêu một tiếng “cha”. Diêu Liên Phát nhìn Tiểu Tứ mấy lần, nói: “Mới đó mà cũng tám tuổi rồi, Diễ'nđàn lêq.uýđ.ôn, ở nhà phải nghe lời chị hai mày, đừng có gây chuyện thêm”.
“Cha, Tiểu Tứ rất nghe lời, cha không cần lo lắng”. Diêu Tiểu Đông mau lẹ nói, “Nó đi học đứng hạng nhất, tan học rồi còn giúp con chăn dê cắt cỏ nữa!”.
Diêu Liên Phát gật gật đầu, rồi nói: “Cha đến nhà nội bây một chút, cho bà ấy hay một tiếng là cha về rồi”. Nói rồi đi luôn, Diêu Tam Tam quay sang nhìn Tiểu Tứ, thấy trên gương mặt nhỏ bé của nó là vẻ sợ hãi nhút nhát thì không khỏi đau lòng. Tiểu Tứ với người cha Diêu Liên Phát này, trên cơ bản là không có tình cảm gì, chưa từng chung đụng, thêm vào đó là lo sợ Diêu Liên Phát sẽ trách mắng nó về việc không được cho phép đã chạy từ nhà bà ngoại về đây, nên nó càng sợ ông hơn.
Diêu Tam Tam vỗ vỗ Tiểu Tứ an ủi, thuận tay đùa nghịch bím tóc trên đầu nó, tóc Tiểu Tứ đã dài ra rồi, vểnh vểnh lên cứ như hai cái sừng cừu nhỏ.
Diêu Liên Phát đến gặp Diêu lão nãi và Diêu lão gia trước, rồi mới trở về hỏi chút chuyện trong nhà, sau lại mang một mớ giấy tiền vàng bạc ra cửa, đoán chừng là đã lâu không ở nhà, nên giờ đến đốt giấy tiền trên mộ phần tổ tiên.
Tối đến, chú hai Diêu và chú ba Diêu đến nhà ngồi chơi, Diêu Liên Phát liền sai con gái làm bốn món xào, mời hai em trai uống rượu, lại cố ý mời cả Diêu lão gia đến, uống rượu chuyện trò, nói suốt cả đêm, Diêu Liên Phát kể chuyện lên Thiên Tân. Ông không học thức, không tay nghề, vào tuổi của ông, thì tay nghề cũng khó mà học được, chỉ có thể nhận khuân vác, ban đầu làm ở xưởng đá, hiện giờ thì đã thành công nhân xây dựng làm mấy công việc đơn giản.
“Mẹ Tiểu Đông không có việc làm, nên theo người ta đi nhặt phế liệu, bây giờ không làm nữa, không thể để nó chạy khắp nơi, trong thành phố cũng tra kế hoạch hóa gia đình nghiêm lắm”. Diêu Liên Phát nhấp miếng rượu, hào hứng nói: “Mẹ Tiểu Đông lại mang thai rồi, mấy người yên tâm, lần này nhất định là con trai, con đã tính rồi. Người ta có tìm cho con một tấm bảng sinh trai sinh gái, nghe nói là đã từng được dùng trong cung đình triều Thanh, rất linh, ai đã dùng qua đều nói đúng. Con tính rồi, theo như số tuổi thai, thì nhất định là con trai không thể nào sai được”.
Diêu lão gia gật đầu, nói: “Là con trai thì tốt rồi, là con trai, thì xem như tao với mẹ bây được nhẹ lòng”.
“Không sai được, không chỉ tính theo bảng sinh trai sinh gái đó, mà ở chỗ con, còn có một ông thầy trung y về hưu, đã bắt mạch cho vợ con rồi, tay trái áp mạch, đã nghe câu nam trái nữ phải chứ? Tay trái áp mạch, thì chính là con trai”.
Diêu Tam Tam ở cạnh đó nghe thấy, không khỏi khó chịu trong lòng, cô thật sự hi vọng Trương Hồng Cúc có thể bình an sinh ra cái thai kia, nếu có thể là con trai, chắc Diêu Liên Phát có thể an tâm sống qua ngày, an tâm chăm lo cái nhà này rồi.
Người đã bước sang tuổi bốn mươi, mà vẫn còn phải trốn trốn tránh tránh ở bên ngoài để sinh con trai, vừa bi ai lại vừa đáng thương.
Diêu lão gia nói: “Chờ mẹ Tiểu Đông sinh đứa nhỏ ra, thì cái nhà này của mày, cũng nên xử lý, mấy đứa con gái lớn hết cả rồi, cần phải sắp xếp đi, phòng ốc phải xây, trong ngoài nhà phải êm xuôi. Nhà cũ kĩ như này, trong thôn còn được mấy cái chứ?”.
“Đúng vậy”. Diêu Liên Phát nói: “Mấy đứa nhỏ chịu khó, con cũng có thể làm ra tiền, con cố gắng làm hai năm, bảo đảm sẽ xây được nhà mới”.
Bốn cha con họ, chuyện trò đến tận khuya, Diêu Tam Tam cũng phải rất khuya mới ngủ, sáng hôm sau liền dậy trễ. Lúc Bào Kim Đông tới gọi cô đi học, Diêu Tam Tam còn đang bận chải đầu.
“Anh Kim Đông, anh chờ em một lát”.
“Em nhanh nhanh một chút, dậy trễ hả? Em không có thời gian để ăn cơm đâu nha”.
Diêu Liên Phát nghe tiếng thì bước ra khỏi nhà, kêu Bào Kim Đông: “Kim Đông đó hả, đừng có đứng ngoài của nói chuyện, vào nhà ngồi đi”.
“Chú, con chờ Tam Tam đi học, con đạp xe đèo nó”. Bào Kim Đông dựng xe ngoài cổng, bước vào sân nhà họ Diêu, đứng trong sân trêu chọc hai con dê nhỏ.
Diêu Tiểu Cải đem cỏ ra cho dê ăn, thấy Bào Kim Đông thì nói: “Để Tam Tam ăn mấy miếng cơm đi, anh chờ nó một chút không được sao? Sáng sớm đói bụng, sao nghe giảng nổi?”.
“Cuốn bánh rán cho nó ăn trên đường đi, không thể tới trễ được, tới trễ sẽ bị giáo viên mắng đấy”. Bào Kim Đông nói.
Diêu Liên Phát quan sát Bào Kim Đông một lát rồi hỏi, “Kim Đông học lớp mấy rồi?”.
“Lớp chín rồi chú, còn hơn hai tháng nữa là tốt nghiệp”
"Chắc cũng mười sáu mười bảy rồi hả?"
“Tuổi mụ là mười bảy rồi ạ, con bằng tuổi với Tiểu Đông. Lúc trước con đi học muộn”.
Diêu Tam Tam vội vã chải đầu xong, tiện tay cột đuôi ngựa, chạy đi cuốn bánh rán, vừa ăn vừa nhảy lên xe đạp theo Bào Kim Đông đi học. Cô thật sự không dám chậm trễ, thầy Hàn lớp cô nghiêm khắc vô cùng, đến trễ thế nào cũng phải đứng học hết buổi.
Diêu Liên Phát nhìn Bào Kim Đông đạp xe đèo Tam Tam đi, hỏi Diêu Tiểu Cải đang cho dê ăn: “Kim Đông sao lại tới chở Tam Tam đi?”.
“Vì Tam Tam không có xe đạp”. Diêu Tiểu Cải nói, “Anh ấy tiện đường giúp một tay”.
“Ừ”. Diêu Liên Phát lẩm bẩm một câu: “Hai Bào(*) cũng không có gì đặc biệt, thế mà sinh mấy thằng con trai thằng nào thằng nấy đều không tồi”.
(*)Nguyên văn là Bào lão nhị.
Mấy ngày sau, trường học cho nghỉ để gặt lúa, Diêu Liên Phát dẫn ba đứa con gái đi cắt lúa mạch, Tiểu Tứ không đi theo mà ở nhà nấu cơm, trông coi sân phơi lúa.
Bốn chị em nhà họ Diêu đều giỏi giang chịu khó, mấy mẫu lúa mạch thu xong rất nhanh, cắt lúa xong hết rồi, thì phải đập sạch vỏ và râu lúa, ban ngày đem ra phơi nắng, tối đến che lại, cứ phơi như thế mấy con nắng tốt, khô rồi, là có thể đem vào nhà cất giữ.
Chiều hôm nọ, Diêu Liên Phát với ba đứa con đang băm rạ thì thím Lưu đi tới sân lúa nhà họ Diêu, tùy ý nói chút chuyện nhà, rồi đột nhiên hỏi:
“Tôi nói ông anh nè, mấy đứa con gái nhà anh, đứa nào đứa nấy đều khiến người ta yêu thích, con gái lớn nhà anh đây mười bảy rồi chứ? Cũng nên tìm nhà chồng rồi. Tôi muốn làm mai cho nhà anh đây, không biết anh thấy thế nào”.
Hàm ý của thím Lưu, dĩ nhiên Diêu Liên Phát nghe được, chính là đang hỏi ông, đứa con gái lớn này, ông muốn giữ ở nhà bắt rể hay muốn gả nó ra ngoài?
Diêu Liên Phát cười cười rồi nói: “Chuyện này, tôi phải thương lượng với mẹ nó, tạm thời chưa có chủ ý gì, tính đợi vài năm nữa lại nói”.
“Ôi dào, ta nói ông anh ơi, con gái bây giờ, mười bảy mười tám vừa đúng tuổi tính chuyện chồng con rồi, đợi thêm mấy năm nữa thì người tốt đã bị người ta chọn hết sạch, vậy coi như là lỡ làng rồi”.
Diêu Liên Phát nói: “Thím cũng thấy đó, trước mắt trong nhà tôi còn có chút khó khăn, phòng ốc còn chưa có!”.
“Anh gả nó ra ngoài, thì đâu cần phải xây nhà?” Thím Lưu nói, “Gả con gái đi, cũng thêm một người con rể tới giúp anh một tay, anh muốn xây nhà có gì mà khó nữa?”.
“Tôi gả nó ra ngoài, cũng không phải không được, quan trọng là phải có người thích hợp, gia đình càng phải thích hợp”.
Diêu Tam Tam cảm thấy quái lạ, sao tự nhiên Diêu Liên Phát lại đồng ý gả Diêu Tiểu Đông ra ngoài? Cô còn tưởng rằng chuyện này nhất định phải trải qua một phen trắc trở vô cùng nữa chứ! Cô nhìn Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông cúi đầu làm việc, chỉ thấy mái đầu đen nhánh của cô, không thấy được vẻ mặt gì.
Thím Lưu nghe vậy, có vẻ vui mừng lắm, nói: “Anh chàng mà tôi nói kia, điều kiện tất nhiên là không tệ, họ Dương, con người tử tế lắm, mở tiệm cơm ở trên đường đấy!”.
. . .
“Nuôi gà kiếm trứng đi, nuôi gà thì mình không cần phải trông nom nó, cũng không cần phải cho ăn, tự nó biết đi kiếm ăn rồi, chẳng những trứng gà có thể bán lấy tiền, mà thỉnh thoảng mình còn có thể rang vài trứng ăn đúng không?”.
Lời nói của Diêu Tiểu Cải khiến Tam Tam, chị hai và Tiểu Tứ đều phì cười, nhưng cô nói cũng đúng, nuôi gà ở nông thôn, bình thường vốn không cần cho ăn, rau dại, trùng đất, hạt cỏ, thức vụn gì gà cũng ăn được. Diêu Tiểu Đông nghĩ, dù sao mình cũng không thiếu tiền mua gà con, liền đồng ý.
“Được đấy, gà con không đắt, mình tiêu ít tiền, mua hơn chục con, nuôi lớn rồi, gà trống thì bán đi, gà mái thì giữ lại đẻ trứng”.
“Em còn muốn nuôi mấy con ngỗng nữa, vừa nhìn thấy trứng ngỗng to đùng là em phát thèm, ngỗng cũng sạch sẽ, còn tốt hơn gà nhiều”. Diêu Tiểu Cải nói thêm.
“Được rồi, bây giờ mình chưa có điều kiện nuôi ngỗng đâu, mình không có chuồng ngỗng, mà ngỗng thì còn phải cho nó xuống nước nữa, nhiều thì chị nghĩ nuôi không xong, mà ít, thì chỉ có hai ba con ngỗng, cũng không đáng để phải lùa nó chạy tới tận đập nước”.
Diêu Tiểu Đông nghiêm túc giải thích với Diêu Tiểu Cải, Diêu Tam Tam ở bên cạnh đã sớm cười toe toét. “Chị ba, con gì chị cũng muốn nuôi, chị muốn làm người chăn nuôi chuyên nghiệp hả!”.
“Sao không được nào? Chờ sau này chị có điều kiện, chị sẽ nuôi vài trăm con ngỗng luôn”.
Rất nhanh người bán gà con đã ghé đến thôn, người bán gà cưỡi xe đạp, sau xe cột thêm một cái giỏ cao. Đầu xuân còn se lạnh, gà con mới nở rất yếu ớt, sợ lạnh. Trên cái giỏ dẹp ấy là thảm ủ ấm, lót trong giỏ lại là cỏ mềm, bảo vệ gà con bên trong được ấm áp.
Người bán gà con kéo dài giọng, rao bán bằng những tiếng nhấn nhá: “Gà con đây~ Ai mua gà con đây ~” Tiểu Tứ vừa nghe thấy tiếng rao tựa như ca hát này, liên vui sướng chạy vào nhà.
“Chị ba chị ba, người bán gà con tới rồi”.
Diêu Tam Tam chạy ra ngoài trước, gọi người bán gà con lại. Diêu Tiểu Cải vội vàng xách giỏ mây, bên trong nhét đầy cỏ mềm, ở giữa còn có một cái tổ mềm mại ấm áp, thuận tay cầm thêm một tấm vải bông cũ nát, rồi mới ra ngoài mua gà con
Người bán gà con bị Diêu Tam Tam gọi lại, nghe thấy cô muốn mua, liền dừng xe đạp, kêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông giúp một tay, khiêng giỏ đặt xuống đất, cẩn thận vạch tấm thảm phủ bên trên. Bên dưới là từng sọt từng sọt gà con, vàng tươi, lông xù, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức cẩn thận chọn lựa gà con, hiển nhiên các cô sẽ chọn loại thoạt nhìn lanh lợi cứng cáp, gà con yếu ớt khó nuôi lắm, rất dễ chết. Gà con lanh lợi mới dễ sống. Thím ba Vương hàng xóm cũng ra mua gà con, vừa nhìn thấy họ chọn gà con, liền cười nói:
“Con bé ngốc này, con chọn gà con, phải nhìn gà trống gà mái. Con con đang chọn đó, đầu lớn chân cao, con nhìn cái mông nó coi, tròn trịa như vậy, nhất định là gà trống”.
Gà con lông lá như vầy, cũng có thể nhìn ra gà trống gà mái sao? Chẳng phải đều là quả cầu lông xù sao! Về phần cái mông gà – gà nhỏ như vậy, có thể nhìn được cái mông sao? Diêu Tiểu Cải mỗi tay cầm một con, so sánh cả buổi, vẫn cứ cảm thấy giống nhau, định nhờ thím ba chọn giúp.
Phân biệt gà con trống mái, kiếp trước Diêu Tam Tam cũng đã từng nghe nói, thế nhưng đưa cô chọn thì lại không được, cảm giác chọn gà mái, mà cứ thấy toàn giống gà trống. Diễ'nđàn lêq.uýđ.ôn. Cô liền nhìn thím ba Vương lựa, thím ba Vương nói, đầu nhỏ chân ngắn mông nhọn mới là gà mái. Diêu Tam Tam cứ nhìn con gà thím ba lựa ra, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì khác nhau.
Bốn chị e mua một hơi bốn mươi con gà, gà con dễ chết, nhưng chỉ cần nuôi dưỡng cẩn thận, thì vẫn có thể nuôi lớn hai ba mươi con, đủ để nhà các cô nuôi rồi.
Tháng ba, con dê cái trước đây Diêu Tam Tam mua sinh hai con dê nhỏ. Ngay từ tháng giêng, Diêu Tam Tam đã mua thêm hai con dê cái, cộng thêm con dê giữ lại kia, thế mà đã được một đàn dê nhỏ rồi, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải bắt đầu bận rộn cày bừa vụ xuân, lúc xuống ruộng còn thuận tay cắt cỏ xanh, ngay cả Tiểu Tứ cũng có thể phụ chăn dê, chủ nhật là Tiểu Tứ lại dắt dê ra ngoài, thả ở dốc cỏ gần đập nước.
Bốn chị em đều hết sức chịu khó, bận rộn muốn chết, công việc gần như làm hoài không hết. Thế mà chẳng bao giờ than mệt than khổ, mệt một chút khổ một chút nhưng chứng minh được rằng, có việc để làm, có thể kiếm tiền, có thể khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn!
Từ đầu xuân, Diêu Tam Tam đã bắt đầu thu cá trê lại rồi, Bào Kim Đông cũng thu, nhưng được bạn học của hắn tuyên truyền, không chỉ thu ở thôn mình mà còn thu chủ yếu ở các thôn lân cận, cứ mỗi chủ nhật, Bào Kim Đông lại đánh xe lừa đến Niệm Thành đưa cá. d'đ.l,qđ Bào Kim Đông nói, bây giờ càng ngày càng cảm thấy việc làm ăn này có thể làm, đến hè là hắn đã học xong trung học rồi, phải tính toán làm ăn chăm chỉ.
******************
Trước vụ gặt lúa mạch, Diêu Liên Phát chợt trở lại, một buổi sáng tinh mơ bước xuống xe đò, Diêu Liên Phát xách một bao vải, lặng lẽ vào cửa nhà.
Muốn hỏi tại sao ông ấy dám trở về hả? Mùa lúa mạch bận rộn, cán bộ thôn cũng cần phải gặt lúa chứ, nhà mình đã bận tối tăm mặt mày, nên sẽ không hơi đâu đi nhìn chăm chăm vào chuyện kế hoạch hóa gia đình nữa. Gặt lúa một người làm mười người dùng, Diêu Liên Phát bèn lặng lẽ trở về thu hoạch.
Mùa thu hoạch lúa mạch năm rồi vừa kết thúc là Diêu Liên Phát ra đi, bây giờ trở lại, là để thu lúa mạch, vả lại, Diêu Liên Phát cũng đã vắng nhà suốt một năm rồi.
Lần này Diêu Liên Phát trở lại, có vẻ vui mừng lắm. Ông thấy nhà mình mới xây tường rào, trong sân còn có mấy con dê, mặc dù đã nghe nói từ trước, nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc, mấy đứa nhỏ này ở nhà, đúng là giỏi giắn thật. Ông đi lòng vòng từ trong nhà ra ngoài ngõ, coi bộ hài lòng lắm.
“Cha, sao mẹ con không về vậy?”. Diêu Tiểu Đông hỏi.
“Về làm gì?”. Diêu Liên Phát nói, “Mẹ mày bây giờ không giống trước, sao để bà ấy về được”.
Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ mấy lời này một chút, liền suy đoán, có phải Trương Hồng Cúc lại mang thai hay không? Quả nhiên, Diêu Liên Phát nói tiếp:
“Thân mình mẹ mày cũng hơn ba tháng rồi, đường xá xa xôi nên tao không cho trở về, gặt lúa mạch xong tao phải đi liền”.
Diêu Liên Phát thấy Tiểu Tứ, cũng không có cảm xúc gì, Diêu Tiểu Cải lặng lẽ đẩy Tiểu Tứ một cái, Tiểu Tứ liền rụt rè kêu một tiếng “cha”. Diêu Liên Phát nhìn Tiểu Tứ mấy lần, nói: “Mới đó mà cũng tám tuổi rồi, Diễ'nđàn lêq.uýđ.ôn, ở nhà phải nghe lời chị hai mày, đừng có gây chuyện thêm”.
“Cha, Tiểu Tứ rất nghe lời, cha không cần lo lắng”. Diêu Tiểu Đông mau lẹ nói, “Nó đi học đứng hạng nhất, tan học rồi còn giúp con chăn dê cắt cỏ nữa!”.
Diêu Liên Phát gật gật đầu, rồi nói: “Cha đến nhà nội bây một chút, cho bà ấy hay một tiếng là cha về rồi”. Nói rồi đi luôn, Diêu Tam Tam quay sang nhìn Tiểu Tứ, thấy trên gương mặt nhỏ bé của nó là vẻ sợ hãi nhút nhát thì không khỏi đau lòng. Tiểu Tứ với người cha Diêu Liên Phát này, trên cơ bản là không có tình cảm gì, chưa từng chung đụng, thêm vào đó là lo sợ Diêu Liên Phát sẽ trách mắng nó về việc không được cho phép đã chạy từ nhà bà ngoại về đây, nên nó càng sợ ông hơn.
Diêu Tam Tam vỗ vỗ Tiểu Tứ an ủi, thuận tay đùa nghịch bím tóc trên đầu nó, tóc Tiểu Tứ đã dài ra rồi, vểnh vểnh lên cứ như hai cái sừng cừu nhỏ.
Diêu Liên Phát đến gặp Diêu lão nãi và Diêu lão gia trước, rồi mới trở về hỏi chút chuyện trong nhà, sau lại mang một mớ giấy tiền vàng bạc ra cửa, đoán chừng là đã lâu không ở nhà, nên giờ đến đốt giấy tiền trên mộ phần tổ tiên.
Tối đến, chú hai Diêu và chú ba Diêu đến nhà ngồi chơi, Diêu Liên Phát liền sai con gái làm bốn món xào, mời hai em trai uống rượu, lại cố ý mời cả Diêu lão gia đến, uống rượu chuyện trò, nói suốt cả đêm, Diêu Liên Phát kể chuyện lên Thiên Tân. Ông không học thức, không tay nghề, vào tuổi của ông, thì tay nghề cũng khó mà học được, chỉ có thể nhận khuân vác, ban đầu làm ở xưởng đá, hiện giờ thì đã thành công nhân xây dựng làm mấy công việc đơn giản.
“Mẹ Tiểu Đông không có việc làm, nên theo người ta đi nhặt phế liệu, bây giờ không làm nữa, không thể để nó chạy khắp nơi, trong thành phố cũng tra kế hoạch hóa gia đình nghiêm lắm”. Diêu Liên Phát nhấp miếng rượu, hào hứng nói: “Mẹ Tiểu Đông lại mang thai rồi, mấy người yên tâm, lần này nhất định là con trai, con đã tính rồi. Người ta có tìm cho con một tấm bảng sinh trai sinh gái, nghe nói là đã từng được dùng trong cung đình triều Thanh, rất linh, ai đã dùng qua đều nói đúng. Con tính rồi, theo như số tuổi thai, thì nhất định là con trai không thể nào sai được”.
Diêu lão gia gật đầu, nói: “Là con trai thì tốt rồi, là con trai, thì xem như tao với mẹ bây được nhẹ lòng”.
“Không sai được, không chỉ tính theo bảng sinh trai sinh gái đó, mà ở chỗ con, còn có một ông thầy trung y về hưu, đã bắt mạch cho vợ con rồi, tay trái áp mạch, đã nghe câu nam trái nữ phải chứ? Tay trái áp mạch, thì chính là con trai”.
Diêu Tam Tam ở cạnh đó nghe thấy, không khỏi khó chịu trong lòng, cô thật sự hi vọng Trương Hồng Cúc có thể bình an sinh ra cái thai kia, nếu có thể là con trai, chắc Diêu Liên Phát có thể an tâm sống qua ngày, an tâm chăm lo cái nhà này rồi.
Người đã bước sang tuổi bốn mươi, mà vẫn còn phải trốn trốn tránh tránh ở bên ngoài để sinh con trai, vừa bi ai lại vừa đáng thương.
Diêu lão gia nói: “Chờ mẹ Tiểu Đông sinh đứa nhỏ ra, thì cái nhà này của mày, cũng nên xử lý, mấy đứa con gái lớn hết cả rồi, cần phải sắp xếp đi, phòng ốc phải xây, trong ngoài nhà phải êm xuôi. Nhà cũ kĩ như này, trong thôn còn được mấy cái chứ?”.
“Đúng vậy”. Diêu Liên Phát nói: “Mấy đứa nhỏ chịu khó, con cũng có thể làm ra tiền, con cố gắng làm hai năm, bảo đảm sẽ xây được nhà mới”.
Bốn cha con họ, chuyện trò đến tận khuya, Diêu Tam Tam cũng phải rất khuya mới ngủ, sáng hôm sau liền dậy trễ. Lúc Bào Kim Đông tới gọi cô đi học, Diêu Tam Tam còn đang bận chải đầu.
“Anh Kim Đông, anh chờ em một lát”.
“Em nhanh nhanh một chút, dậy trễ hả? Em không có thời gian để ăn cơm đâu nha”.
Diêu Liên Phát nghe tiếng thì bước ra khỏi nhà, kêu Bào Kim Đông: “Kim Đông đó hả, đừng có đứng ngoài của nói chuyện, vào nhà ngồi đi”.
“Chú, con chờ Tam Tam đi học, con đạp xe đèo nó”. Bào Kim Đông dựng xe ngoài cổng, bước vào sân nhà họ Diêu, đứng trong sân trêu chọc hai con dê nhỏ.
Diêu Tiểu Cải đem cỏ ra cho dê ăn, thấy Bào Kim Đông thì nói: “Để Tam Tam ăn mấy miếng cơm đi, anh chờ nó một chút không được sao? Sáng sớm đói bụng, sao nghe giảng nổi?”.
“Cuốn bánh rán cho nó ăn trên đường đi, không thể tới trễ được, tới trễ sẽ bị giáo viên mắng đấy”. Bào Kim Đông nói.
Diêu Liên Phát quan sát Bào Kim Đông một lát rồi hỏi, “Kim Đông học lớp mấy rồi?”.
“Lớp chín rồi chú, còn hơn hai tháng nữa là tốt nghiệp”
"Chắc cũng mười sáu mười bảy rồi hả?"
“Tuổi mụ là mười bảy rồi ạ, con bằng tuổi với Tiểu Đông. Lúc trước con đi học muộn”.
Diêu Tam Tam vội vã chải đầu xong, tiện tay cột đuôi ngựa, chạy đi cuốn bánh rán, vừa ăn vừa nhảy lên xe đạp theo Bào Kim Đông đi học. Cô thật sự không dám chậm trễ, thầy Hàn lớp cô nghiêm khắc vô cùng, đến trễ thế nào cũng phải đứng học hết buổi.
Diêu Liên Phát nhìn Bào Kim Đông đạp xe đèo Tam Tam đi, hỏi Diêu Tiểu Cải đang cho dê ăn: “Kim Đông sao lại tới chở Tam Tam đi?”.
“Vì Tam Tam không có xe đạp”. Diêu Tiểu Cải nói, “Anh ấy tiện đường giúp một tay”.
“Ừ”. Diêu Liên Phát lẩm bẩm một câu: “Hai Bào(*) cũng không có gì đặc biệt, thế mà sinh mấy thằng con trai thằng nào thằng nấy đều không tồi”.
(*)Nguyên văn là Bào lão nhị.
Mấy ngày sau, trường học cho nghỉ để gặt lúa, Diêu Liên Phát dẫn ba đứa con gái đi cắt lúa mạch, Tiểu Tứ không đi theo mà ở nhà nấu cơm, trông coi sân phơi lúa.
Bốn chị em nhà họ Diêu đều giỏi giang chịu khó, mấy mẫu lúa mạch thu xong rất nhanh, cắt lúa xong hết rồi, thì phải đập sạch vỏ và râu lúa, ban ngày đem ra phơi nắng, tối đến che lại, cứ phơi như thế mấy con nắng tốt, khô rồi, là có thể đem vào nhà cất giữ.
Chiều hôm nọ, Diêu Liên Phát với ba đứa con đang băm rạ thì thím Lưu đi tới sân lúa nhà họ Diêu, tùy ý nói chút chuyện nhà, rồi đột nhiên hỏi:
“Tôi nói ông anh nè, mấy đứa con gái nhà anh, đứa nào đứa nấy đều khiến người ta yêu thích, con gái lớn nhà anh đây mười bảy rồi chứ? Cũng nên tìm nhà chồng rồi. Tôi muốn làm mai cho nhà anh đây, không biết anh thấy thế nào”.
Hàm ý của thím Lưu, dĩ nhiên Diêu Liên Phát nghe được, chính là đang hỏi ông, đứa con gái lớn này, ông muốn giữ ở nhà bắt rể hay muốn gả nó ra ngoài?
Diêu Liên Phát cười cười rồi nói: “Chuyện này, tôi phải thương lượng với mẹ nó, tạm thời chưa có chủ ý gì, tính đợi vài năm nữa lại nói”.
“Ôi dào, ta nói ông anh ơi, con gái bây giờ, mười bảy mười tám vừa đúng tuổi tính chuyện chồng con rồi, đợi thêm mấy năm nữa thì người tốt đã bị người ta chọn hết sạch, vậy coi như là lỡ làng rồi”.
Diêu Liên Phát nói: “Thím cũng thấy đó, trước mắt trong nhà tôi còn có chút khó khăn, phòng ốc còn chưa có!”.
“Anh gả nó ra ngoài, thì đâu cần phải xây nhà?” Thím Lưu nói, “Gả con gái đi, cũng thêm một người con rể tới giúp anh một tay, anh muốn xây nhà có gì mà khó nữa?”.
“Tôi gả nó ra ngoài, cũng không phải không được, quan trọng là phải có người thích hợp, gia đình càng phải thích hợp”.
Diêu Tam Tam cảm thấy quái lạ, sao tự nhiên Diêu Liên Phát lại đồng ý gả Diêu Tiểu Đông ra ngoài? Cô còn tưởng rằng chuyện này nhất định phải trải qua một phen trắc trở vô cùng nữa chứ! Cô nhìn Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông cúi đầu làm việc, chỉ thấy mái đầu đen nhánh của cô, không thấy được vẻ mặt gì.
Thím Lưu nghe vậy, có vẻ vui mừng lắm, nói: “Anh chàng mà tôi nói kia, điều kiện tất nhiên là không tệ, họ Dương, con người tử tế lắm, mở tiệm cơm ở trên đường đấy!”.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.