Chương 23: Ý đồ xấu
Ma Lạt Hương Chanh
14/09/2015
Đều nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng lần đầu Diêu Tam Tam thu mua nhộng ve, lại thuận lợi hơn cô tưởng nhiều.
Ba chị em về đến nhà, đã gần nửa đêm rồi. Nhộng ve mới bắt được còn dính bùn đất, bỏ công rửa một chút, nước trong thùng đã hơi đục, họ đổi nước sạch cất kĩ, dọn dẹp rửa mặt, lại theo thói quen mang gậy gộc đòn gánh tới đặt ở sau cánh cửa, đóng cửa, cài cửa rồi bò lên giường ngủ.
Từ sau chuyện Vương Tiểu Mãng, mỗi đêm trước khi ngủ, ba chị em đều chuẩn bị sẵn gậy gộc các thứ, cho dù là vĩnh viễn không cần dùng đến, thì có chuẩn bị, lòng vẫn yên ổn hơn.
Rồi lại có chút hưng phấn, không ngủ được, nhỏ giọng trò chuyện.
Đêm nay, tuy vất vả, nhưng tính đi tính lại có thể kiếm hơn 10 tệ đấy. Tính sổ xong, ba người liền không nén được nỗi vui mừng, Tam Tam có thể học tiếp Trung học rồi, cứ tính như vậy, nói không chừng còn có tiền dư, ba cô gái liền rì rầm giao ước, chờ kiếm được nhiều tiền hơn, phải lên chợ may cho mỗi người một bộ đồ mới.
Quần áo của con gái nhà họ Diêu, theo lẽ thường thì đứa lớn mặc chật, cho đứa thứ hai, đứa thứ hai mặc chật, cho đứa thứ ba. Dù sao thì cũng hiếm được thấy đồ mới, quanh năm suốt tháng cứ mặc mấy bộ đó. Diêu Tiểu Đông dự tính, lúc này bắt nhộng, thu nhộng làm ra tiền, đến mùa thu đậu phộng, khoai lang cũng có thể bán lấy tiền, đợi có tiền rồi, ba chị em cũng có thể may một bộ đồ vải nhung mà mặc.
"Đủ tiền thì mình làm cho mỗi người một bộ, quần của em, phần mông đã mài bạc đến muốn rách rồi”. Diêu Tam Tam nói.
"Ừ đúng, tiền mình tự kiếm, mình tự mua." Diêu Tiểu Cải nói.
Con trẻ không có cha mẹ ở nhà, Diêu Liên Phát trước khi đi nói là kêu Diêu lão nãi trông nom, vậy mà mấy ngày nay Diêu lão nãi cũng không quan tâm không hỏi tới họ, ba chị em như cây thầu dầu tự do sinh trưởng, cuộc sống gia đình tạm ổn lại thích ý.
Vừa rạng sáng hôm sau, ba người họ dậy thật sớm, thương lượng xem nên đưa nhộng ve đến thị trấn thế nào. Trước kia là ốc, trông thế mà không nhiều, lại không cần đổ nước vào, Tam Tam cứ thế một tay một giỏ lớn, xách đi, nhưng nhộng ve thì không được, hơn mười cân, ngâm trong nước nữa, cộng cả sức nặng của thùng của nước thì phải hai mươi cân, thùng này cũng không tiện xách, để mình Tam Tam đưa đi là làm khó rồi.
Diêu Tiểu Đông liền nói, đẩy xe đạp cũ trong nhà ra, đặt thùng lên yên sau, đi hai người, một người đẩy xe, một người đi sau đỡ thừng. Diêu Tiểu Đông tinh nghịch, cười hì hì cướp lời:
"Chị hai, em ở nhà dọn dẹp, cho heo ăn, chị đi đó nha”.
"Lười nhác. Tam Tam đi bao nhiêu chuyến, còn chưa từng sợ mệt mỏi đấy." Diêu Tiểu Đông nói cô nàng.
"Hai người đi đi, em không có đi học, tính toán cũng không tốt, vẫn là hai người đi vậy”.
Diêu Tam Tam vẫn luôn cảm thấy, người khôn khéo lanh lợi như cị ba nếu có cơ hội được đi học, nhất định sẽ rất giỏi. Vậy mà năm chị ba nên nhập học, Diêu Liên Phát ẩn nấp sinh ra em gái thứ tư, hoàn toàn không để ý đến chị ấy, chị ba chưa từng được đi học, trong lòng nhất định rất nuối tiếc.
Người lớn không ở nhà, ngay cả nấu cơm, cũng đều làm theo khẩu vị ba chị em. Diêu Tiểu Cải nhanh tay nhanh chân dọn dẹp phòng bếp, xắn một miếng dầu đậu phộng, đợi dầu nóng thì cho vào một thìa bột bắp, thêm ít rau, làm một nồi cháo rau. Nấu cháo như vậy, bỏ thêm ít muối, ăn rất thơm.
Tam Tam và chị hai, lại vớt nhộng ve ra, đổi một lần nước trong nữa, nhộng ve vốn không cần đổi nước, nhưng thay nước sạch, dễ nhìn hơn, cũng dễ bán hơn đúng không?
Ba chị em vội vã ăn điểm tâm, đẩy chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà ra, mới vừa tính đi, Diêu lão nãi đã hùng hổ chạy tới.
Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ diễn Đàn Lê Quý Đôn
Diêu lão nãi từ xa thấy tư thế ba chị em, liền quát một câu: “Sáng sớm, ba con ôn dịch tụi mày muốn đi chơi đùa ở đâu?” Nói đoạn, Diêu lão nãi bước tới gần, đưa đầu nhìn vào trong thùng, mặt liền đen lại, mắng:
“Đúng là nhộng ve, tao nghe Nhị Văn nói ba đứa mày thu nhộng ve, tao còn không tin! Cha mày không ở nhà, ba đứa mày thành tinh hết rồi, còn học người ta thu nhộng ve, tụi mày lấy tiền ở đâu? Nghèo đến nỗi bốc mùi chua, còn dám lấy tiền đi giày vò, ai cho phép tụi mày?”.
“Nội, tụi con không dùng tiền của nhà, cha con cũng không để lại tiền gì cho con thu nhộng. Thu nhộng, là tiền vốn Tam Tam tự kiếm, Tam Tam tự thu”. Diêu Tiểu Đông nói.
“Tự kiếm hả? Tiền nào mày tự kiếm? Người lớn cho mày ăn cho mày mặc, nuôi mày lớn như vậy, mày còn học cách giấu tiền cho mình, vô dụng bất hiếu quá vậy, tiền mày kiếm, chẳng phải cũng là của người lớn hay sao? Còn bao nhiêu tiền? Nhanh móc ra cho tao!”.
Diêu Tam Tam lạnh nhạt nói: “Bà nội, khó khăn lắm nội mới hỏi đến chúng con một lần, chính là tới để theo đòi tiền tụi con sao?”.
"Phi, tao hiếm lạ gì mà muốn tiền của mày. Tiền này, là của cha mày, còn để cho tụi mày tự tiện tiêu xài bậy bạ hay sao? Móc ra hết cho tao, nhộng mày thu cũng đưa cho tao, tao thu cho ba đứa mày”.
Diêu Tiểu Cải âm thầm bĩu môi, nói: “Nội, sao nội mới tới đã nói chị em con tiêu xài phung phí? Cha con đã đồng ý với Tam Tam rồi, tự nó làm ra tiền, tự nó nộp học phí, nó lấy tiền của nó để thu nhộng ve, mắc mớ gì tới người ngoài?”.
“Chỉ bằng tụi mày, còn làm ra tiền? Tụi mày không thất bại mất tiền là tốt lắm rồi! Hàng lỗ vốn! Mày thấy người ta làm ra tiền dễ lắm đúng không? Mày muốn thu nhộng ve kiếm tiền, sao mày không nhìn thử xem đâu có dễ thế! Không kiếm được tiền, còn mất vốn phải bù vào, mày có khóc tới đến lòi mắt cũng vô dụng! Mày mà có thể kiếm được tiền, chó chết cũng có thể nhảy tường”.
Lời lẽ khó nghe như vậy, Diêu lão nãi cũng đã diễn xuất không ít lần rồi. Hoặc là nói, xưa nay Diêu lão nãi cũng chưa từng coi trọng mấy đứa cháu gái này. Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải giận đến mặt mày đỏ bừng, Diêu Tam Tam nhịn không được, nổi bão.
"Nội, dù sao thì nội cũng không vừa mắt mấy chị em con, từ nhỏ tới lớn nội chưa từng trông nom chúng con, cha mẹ con đi, chỉ còn lại ba đứa nhỏ ở nhà, nội hỏi cũng không tới hỏi một câu, chết sống gì nội cũng không quản. Hôm nay nội vừa tới liền chửi mắng, đưa tay liền muốn lấy tiền, nội không cảm thấy thẹn sao? Không thấy đuối lý sao?”.
Diêu lão nãi nghe vậy, giận đến nỗi nhảy lên thật cao, bắt đầu gào to: “Tao có cái gì phải đuối lý? Tao chỉ muốn cầm tiền giúp mày, chẳng phải tao cũng vì quan tâm cả nhà mày sao? Cha mẹ mày không có nhà, để mặc cho chúng mày đi tìm đường chết đúng không? Ai cho phép mày lấy tiền ra dùng?”.
“Tiền là do con kiếm được, cha mẹ con đã đồng ý, cứ cho là con làm lỗ hết, cũng không cần người khác đến quản, con muốn xài thế nào thì xài như thế ấy! Nếu nội không vừa mắt chị em con, thì nội đừng tham gia vào chuyện của tụi con!” Diêu Tam Tam siết chặt hai nắm tay, hai cánh tay nhỏ giận đến phát run, kêu chị hai chị ba:
“Chị hai, chị ba, đi, tụi mình lên đường đi tiêu tiền đi! Tiền của mình, mình muốn xài thế nào thì xài, ai cũng không được xen vào!”.
Diêu Tam Tam ầm một tiếng khóa cửa lại, dùng sức muốn đặt thùng nhộng ve lên yên sau, người nhỏ cố gắng hết sức, Diêu Tiểu Cải bước tới mấy bước, hợp sức với cô đặt thùng lên yên sau, lại gọi Diêu Tiểu Đông:
"Chị hai, đẩy xe đi!"
Diêu Tiểu Đông không vội ra đẩy xe, mà đi đến cửa chuồng heo, rót thức ăn Diêu Tiểu Cải đã quấy xong còn chưa có cho heo ăn vào máng, vỗ vỗ tay, thong dong đi sượt qua cạnh Diêu lão nãi, đẩy xe đạp đi mất.
Nhìn cánh cửa khóa lại, quả nhiên Diêu lão nãi giận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng trông như hận không thể cắn ai đó một phát. Ba chị em không hề quay đầu lại nhìn Diêu lão nãi một cái. Người thiên vị thì không thiếu, nhưng thiên vị đến trình độ của Diêu lão nãi thì không có mấy ai. Phải nói người bà này của các cô, thật sự đã làm cho lòng người rét lạnh rồi.
******************
Ầm ĩ mấy câu với Diêu lão nãi, tâm trạng ba chị em không mấy tốt, dọc đường lo vội vã đi bộ, đều không nói năng gì. Diêu Tam Tam chỉ đường, lúc các cô đến quán ăn vặt tiện lời, chiếc xe gắn máy của Dương Quảng Châu đang dựng trước cửa khách sạn, đi đường dựa vào hai chân, còn bị Diêu lão nãi làm trễ nãi một chút, Diêu Tam Tam không khỏi lo lắng đến muộn, làm trễ nãi Dương Quảng Châu.
Ba chị em dựng xe đạp xong, hè nhau xách thùng trên yên sau xuống, Dương Quảng Châu từ trong tiệm đi ra, nhìn thấy ba chị em, liền sửng sốt, ngay sau đó liền cười.
"Tam Tam, tới rồi? Anh đang nghĩ em mang tới không được, muốn đi đón em nữa đây!”.
Dương Quảng Châu vừa nói, vừa đưa mắt chuyển qua chuyển lại trên người Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải, cuối cùng mới nhịn không được, hỏi: “Tam Tam, hai người này là chị gái em hả?”.
"Chị hai chị ba của em." Diêu Tam Tam vội vàng giới thiệu, "Chị hai chị ba, đây là anh cả Dương giúp mình vận chuyển đó."
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều thông minh lanh lợi, vừa nghe liền vội vàng chào hỏi: "Chào anh cả."
"Ừ, chào các em! Mau vào nghỉ ngơi chút đi”. Dương Quảng Châu nghiêng đầu vào tiệm cất tiếng kêu: “Bắc Kinh, mau mau chạy ra đây, bạn nhỏ tới rồi”.
Diêu Tiểu Đông vừa định đi xách thùng, Dương Quảng Châu đã vượt trước một bước, đưa tay xách thùng lên, nói: “Đi cả đoạn đường rồi, vào nhà ngồi trước đi, uống miếng nước”.
Dương Bắc Kinh mặc áo đầu bếp trắng, không đội mũ, từ trong tiệm bước ra, nhìn thấy Diêu Tam Tam, cười cười, nói: “Mới tới hả? Vào đi!”.
Diêu Tam Tam nghe có hơi thấp thỏm, mới nói: “Anh cả Dương, tụi em có việc đột xuất, có phải đã tới quá muộn hay không?”.
"Không muộn, không muộn được." Dương Quảng châu cướp lời, "Anh đi sớm một chút muộn một chút, đều được mà, cũng không có ai quy định mấy giờ”.
"Sợ làm trễ nãi việc khác của anh." Diêu Tam Tam nói đoạn, xoay mặt giới thiệu cho chị hai chị ba: “Đây là anh hai Dương”.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải chào hỏi Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh nhìn nhìn hai người, gật đầu một cái, hỏi Diêu Tam Tam: "Chị em hả?"
"Chị hai chị ba của em đó."
"Ừ, anh còn nghĩ, một mình chắc chắc không mang nổi." Dương Bắc Kinh ngược lại không nhìn chằm chằm vào hai cô gái, cười nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống theo thói quen, “Tất cả vào đi”.
Vào khách sạn, xem ra anh em nhà họ Dương mới vừa ăn cơm xong, Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tam Tam theo thói quen: "Ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Sáng nay nấu sữa đậu nành, em muốn uống thì tự múc một chén”.
"Được nha, đúng lúc em đang khát đây."
Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh đã quá quen, ở trong tiệm coi như tự nhiên rồi, nên cũng không khách khí, tiến vào phòng bếp, Dương Bắc Kinh theo cô vào, múc ba chén sữa đậu nành, tự bưng hai chén ra, Diêu Tam Tam bưng một chén, đã không còn nóng lắm, cô vừa đi vừa uống vài hớp.
“Đường hay muối?” Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.
"A, em uống sữa đậu nành trắng." Diêu Tiểu Đông nói. Diêu Tiểu Cải thích uống sữa đậu nành mặn, Diêu Tam Tam biết vậy, liền chạy về phòng bếp, lấy một ít muối cho vào chén của Diêu Tiểu Cải..
(*)Trắng: Không có gì thêm.
Diêu Tam Tam đã sớm quen thuộc, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải dù sao cũng hơi mất tự nhiên, yên lặng uống sữa đậu nành, ngược lại không biết Dương Quảng Châu làm sao, mà bộ dạng luôn có mấy phần vui vẻ, đứng một bên nhìn họ. Cho đến khi Dương Bắc Kinh bất đắc dĩ nhướng mắt, nói:
"Anh, sao anh không đi đi?"
"A, phải đi phải đi, thật sự là phải đi." Dương Quảng châu nói xong, vớt nhộng ve trong thùng Diêu Tam Tam ra, bỏ vào một thùng nhựa có nắp đậy, lấy cân cân thử, nói:
"Mười một cân sáu lạng. Tam Tam, một đêm em thu ít vầy hả? Vầy kiếm được bao nhiêu chứ, còn chưa đủ công em mệt mỏi khó khăn đâu."
"Tiền vốn em ít, lại nói lần đầu, cũng không dám thu nhiều."
“Không có tiền vốn, sao không nói Bắc Kinh đưa trước cho em một ít mà dùng. Dù sao em cũng phải thu hai ba chục cân, mới thể làm ra tiền chứ?”.
Dương Quảng Châu thấy thời gian của mình cũng không còn sớm nữa, liền đặt thùng nhựa lên sau xe gắn máy, sau xe có gắn một khung sắt, đặt thùng nhựa vào trong, rất vừa vặn. Dương Quảng Châu vừa cưỡi xe máy, vừa cười híp mắt nói với ba chị em:
“Trước buổi cơm trưa anh sẽ trở lại, ba đứa chớ vội đi, chờ anh trở lại đưa tiền cho em”. Còn bảo em trai mình: “Bắc Kinh, em chăm sóc ba đứa cho tốt, đi mua ít trái cây bánh kẹo gì đó, tiếp đãi đàng hoàng nhé!”.
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy hôm nay Dương Quảng Châu cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình có hơi quá, bình thường cô tới, cũng không phải như vậy mà? Lòng cô vừa thoáng nghĩ, đã hiểu được mấy phần. Dương Bắc Kinh còn là chàng trai trẻ, còn chưa nói chuyện cô dâu, Dương Quảng Châu đây là thấy hai chị cô tốt! Chậc chậc, có ý đồ xấu thật nhanh!
Nhắc đến, hai người chị của cô thực sự rất tốt, con gái nhà họ Diêu, cũng trắng nõn xinh đẹp như Trương Hồng Cúc, diện mạo đều vô cùng tốt. Nhưng mà, hiện giờ Diêu Tiểu Đông mới mười sáu, Diêu Tiểu Cải lại càng chỉ mới mười lăm, không biết các cô nghĩ thế nào, lại nói, Dương Bắc Kinh không hề nhiệt tình, nhưng Dương Quảng Châu bên cạnh lại nhiệt tình quá mức, vậy thì có ích gì? Nhưng cũng được, người bạn nhỏ Dương Bắc Kinh này đúng là không tệ.
Diêu Tam Tam quyết định, thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi biến hóa.
Ba chị em về đến nhà, đã gần nửa đêm rồi. Nhộng ve mới bắt được còn dính bùn đất, bỏ công rửa một chút, nước trong thùng đã hơi đục, họ đổi nước sạch cất kĩ, dọn dẹp rửa mặt, lại theo thói quen mang gậy gộc đòn gánh tới đặt ở sau cánh cửa, đóng cửa, cài cửa rồi bò lên giường ngủ.
Từ sau chuyện Vương Tiểu Mãng, mỗi đêm trước khi ngủ, ba chị em đều chuẩn bị sẵn gậy gộc các thứ, cho dù là vĩnh viễn không cần dùng đến, thì có chuẩn bị, lòng vẫn yên ổn hơn.
Rồi lại có chút hưng phấn, không ngủ được, nhỏ giọng trò chuyện.
Đêm nay, tuy vất vả, nhưng tính đi tính lại có thể kiếm hơn 10 tệ đấy. Tính sổ xong, ba người liền không nén được nỗi vui mừng, Tam Tam có thể học tiếp Trung học rồi, cứ tính như vậy, nói không chừng còn có tiền dư, ba cô gái liền rì rầm giao ước, chờ kiếm được nhiều tiền hơn, phải lên chợ may cho mỗi người một bộ đồ mới.
Quần áo của con gái nhà họ Diêu, theo lẽ thường thì đứa lớn mặc chật, cho đứa thứ hai, đứa thứ hai mặc chật, cho đứa thứ ba. Dù sao thì cũng hiếm được thấy đồ mới, quanh năm suốt tháng cứ mặc mấy bộ đó. Diêu Tiểu Đông dự tính, lúc này bắt nhộng, thu nhộng làm ra tiền, đến mùa thu đậu phộng, khoai lang cũng có thể bán lấy tiền, đợi có tiền rồi, ba chị em cũng có thể may một bộ đồ vải nhung mà mặc.
"Đủ tiền thì mình làm cho mỗi người một bộ, quần của em, phần mông đã mài bạc đến muốn rách rồi”. Diêu Tam Tam nói.
"Ừ đúng, tiền mình tự kiếm, mình tự mua." Diêu Tiểu Cải nói.
Con trẻ không có cha mẹ ở nhà, Diêu Liên Phát trước khi đi nói là kêu Diêu lão nãi trông nom, vậy mà mấy ngày nay Diêu lão nãi cũng không quan tâm không hỏi tới họ, ba chị em như cây thầu dầu tự do sinh trưởng, cuộc sống gia đình tạm ổn lại thích ý.
Vừa rạng sáng hôm sau, ba người họ dậy thật sớm, thương lượng xem nên đưa nhộng ve đến thị trấn thế nào. Trước kia là ốc, trông thế mà không nhiều, lại không cần đổ nước vào, Tam Tam cứ thế một tay một giỏ lớn, xách đi, nhưng nhộng ve thì không được, hơn mười cân, ngâm trong nước nữa, cộng cả sức nặng của thùng của nước thì phải hai mươi cân, thùng này cũng không tiện xách, để mình Tam Tam đưa đi là làm khó rồi.
Diêu Tiểu Đông liền nói, đẩy xe đạp cũ trong nhà ra, đặt thùng lên yên sau, đi hai người, một người đẩy xe, một người đi sau đỡ thừng. Diêu Tiểu Đông tinh nghịch, cười hì hì cướp lời:
"Chị hai, em ở nhà dọn dẹp, cho heo ăn, chị đi đó nha”.
"Lười nhác. Tam Tam đi bao nhiêu chuyến, còn chưa từng sợ mệt mỏi đấy." Diêu Tiểu Đông nói cô nàng.
"Hai người đi đi, em không có đi học, tính toán cũng không tốt, vẫn là hai người đi vậy”.
Diêu Tam Tam vẫn luôn cảm thấy, người khôn khéo lanh lợi như cị ba nếu có cơ hội được đi học, nhất định sẽ rất giỏi. Vậy mà năm chị ba nên nhập học, Diêu Liên Phát ẩn nấp sinh ra em gái thứ tư, hoàn toàn không để ý đến chị ấy, chị ba chưa từng được đi học, trong lòng nhất định rất nuối tiếc.
Người lớn không ở nhà, ngay cả nấu cơm, cũng đều làm theo khẩu vị ba chị em. Diêu Tiểu Cải nhanh tay nhanh chân dọn dẹp phòng bếp, xắn một miếng dầu đậu phộng, đợi dầu nóng thì cho vào một thìa bột bắp, thêm ít rau, làm một nồi cháo rau. Nấu cháo như vậy, bỏ thêm ít muối, ăn rất thơm.
Tam Tam và chị hai, lại vớt nhộng ve ra, đổi một lần nước trong nữa, nhộng ve vốn không cần đổi nước, nhưng thay nước sạch, dễ nhìn hơn, cũng dễ bán hơn đúng không?
Ba chị em vội vã ăn điểm tâm, đẩy chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà ra, mới vừa tính đi, Diêu lão nãi đã hùng hổ chạy tới.
Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ diễn Đàn Lê Quý Đôn
Diêu lão nãi từ xa thấy tư thế ba chị em, liền quát một câu: “Sáng sớm, ba con ôn dịch tụi mày muốn đi chơi đùa ở đâu?” Nói đoạn, Diêu lão nãi bước tới gần, đưa đầu nhìn vào trong thùng, mặt liền đen lại, mắng:
“Đúng là nhộng ve, tao nghe Nhị Văn nói ba đứa mày thu nhộng ve, tao còn không tin! Cha mày không ở nhà, ba đứa mày thành tinh hết rồi, còn học người ta thu nhộng ve, tụi mày lấy tiền ở đâu? Nghèo đến nỗi bốc mùi chua, còn dám lấy tiền đi giày vò, ai cho phép tụi mày?”.
“Nội, tụi con không dùng tiền của nhà, cha con cũng không để lại tiền gì cho con thu nhộng. Thu nhộng, là tiền vốn Tam Tam tự kiếm, Tam Tam tự thu”. Diêu Tiểu Đông nói.
“Tự kiếm hả? Tiền nào mày tự kiếm? Người lớn cho mày ăn cho mày mặc, nuôi mày lớn như vậy, mày còn học cách giấu tiền cho mình, vô dụng bất hiếu quá vậy, tiền mày kiếm, chẳng phải cũng là của người lớn hay sao? Còn bao nhiêu tiền? Nhanh móc ra cho tao!”.
Diêu Tam Tam lạnh nhạt nói: “Bà nội, khó khăn lắm nội mới hỏi đến chúng con một lần, chính là tới để theo đòi tiền tụi con sao?”.
"Phi, tao hiếm lạ gì mà muốn tiền của mày. Tiền này, là của cha mày, còn để cho tụi mày tự tiện tiêu xài bậy bạ hay sao? Móc ra hết cho tao, nhộng mày thu cũng đưa cho tao, tao thu cho ba đứa mày”.
Diêu Tiểu Cải âm thầm bĩu môi, nói: “Nội, sao nội mới tới đã nói chị em con tiêu xài phung phí? Cha con đã đồng ý với Tam Tam rồi, tự nó làm ra tiền, tự nó nộp học phí, nó lấy tiền của nó để thu nhộng ve, mắc mớ gì tới người ngoài?”.
“Chỉ bằng tụi mày, còn làm ra tiền? Tụi mày không thất bại mất tiền là tốt lắm rồi! Hàng lỗ vốn! Mày thấy người ta làm ra tiền dễ lắm đúng không? Mày muốn thu nhộng ve kiếm tiền, sao mày không nhìn thử xem đâu có dễ thế! Không kiếm được tiền, còn mất vốn phải bù vào, mày có khóc tới đến lòi mắt cũng vô dụng! Mày mà có thể kiếm được tiền, chó chết cũng có thể nhảy tường”.
Lời lẽ khó nghe như vậy, Diêu lão nãi cũng đã diễn xuất không ít lần rồi. Hoặc là nói, xưa nay Diêu lão nãi cũng chưa từng coi trọng mấy đứa cháu gái này. Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải giận đến mặt mày đỏ bừng, Diêu Tam Tam nhịn không được, nổi bão.
"Nội, dù sao thì nội cũng không vừa mắt mấy chị em con, từ nhỏ tới lớn nội chưa từng trông nom chúng con, cha mẹ con đi, chỉ còn lại ba đứa nhỏ ở nhà, nội hỏi cũng không tới hỏi một câu, chết sống gì nội cũng không quản. Hôm nay nội vừa tới liền chửi mắng, đưa tay liền muốn lấy tiền, nội không cảm thấy thẹn sao? Không thấy đuối lý sao?”.
Diêu lão nãi nghe vậy, giận đến nỗi nhảy lên thật cao, bắt đầu gào to: “Tao có cái gì phải đuối lý? Tao chỉ muốn cầm tiền giúp mày, chẳng phải tao cũng vì quan tâm cả nhà mày sao? Cha mẹ mày không có nhà, để mặc cho chúng mày đi tìm đường chết đúng không? Ai cho phép mày lấy tiền ra dùng?”.
“Tiền là do con kiếm được, cha mẹ con đã đồng ý, cứ cho là con làm lỗ hết, cũng không cần người khác đến quản, con muốn xài thế nào thì xài như thế ấy! Nếu nội không vừa mắt chị em con, thì nội đừng tham gia vào chuyện của tụi con!” Diêu Tam Tam siết chặt hai nắm tay, hai cánh tay nhỏ giận đến phát run, kêu chị hai chị ba:
“Chị hai, chị ba, đi, tụi mình lên đường đi tiêu tiền đi! Tiền của mình, mình muốn xài thế nào thì xài, ai cũng không được xen vào!”.
Diêu Tam Tam ầm một tiếng khóa cửa lại, dùng sức muốn đặt thùng nhộng ve lên yên sau, người nhỏ cố gắng hết sức, Diêu Tiểu Cải bước tới mấy bước, hợp sức với cô đặt thùng lên yên sau, lại gọi Diêu Tiểu Đông:
"Chị hai, đẩy xe đi!"
Diêu Tiểu Đông không vội ra đẩy xe, mà đi đến cửa chuồng heo, rót thức ăn Diêu Tiểu Cải đã quấy xong còn chưa có cho heo ăn vào máng, vỗ vỗ tay, thong dong đi sượt qua cạnh Diêu lão nãi, đẩy xe đạp đi mất.
Nhìn cánh cửa khóa lại, quả nhiên Diêu lão nãi giận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng trông như hận không thể cắn ai đó một phát. Ba chị em không hề quay đầu lại nhìn Diêu lão nãi một cái. Người thiên vị thì không thiếu, nhưng thiên vị đến trình độ của Diêu lão nãi thì không có mấy ai. Phải nói người bà này của các cô, thật sự đã làm cho lòng người rét lạnh rồi.
******************
Ầm ĩ mấy câu với Diêu lão nãi, tâm trạng ba chị em không mấy tốt, dọc đường lo vội vã đi bộ, đều không nói năng gì. Diêu Tam Tam chỉ đường, lúc các cô đến quán ăn vặt tiện lời, chiếc xe gắn máy của Dương Quảng Châu đang dựng trước cửa khách sạn, đi đường dựa vào hai chân, còn bị Diêu lão nãi làm trễ nãi một chút, Diêu Tam Tam không khỏi lo lắng đến muộn, làm trễ nãi Dương Quảng Châu.
Ba chị em dựng xe đạp xong, hè nhau xách thùng trên yên sau xuống, Dương Quảng Châu từ trong tiệm đi ra, nhìn thấy ba chị em, liền sửng sốt, ngay sau đó liền cười.
"Tam Tam, tới rồi? Anh đang nghĩ em mang tới không được, muốn đi đón em nữa đây!”.
Dương Quảng Châu vừa nói, vừa đưa mắt chuyển qua chuyển lại trên người Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải, cuối cùng mới nhịn không được, hỏi: “Tam Tam, hai người này là chị gái em hả?”.
"Chị hai chị ba của em." Diêu Tam Tam vội vàng giới thiệu, "Chị hai chị ba, đây là anh cả Dương giúp mình vận chuyển đó."
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều thông minh lanh lợi, vừa nghe liền vội vàng chào hỏi: "Chào anh cả."
"Ừ, chào các em! Mau vào nghỉ ngơi chút đi”. Dương Quảng Châu nghiêng đầu vào tiệm cất tiếng kêu: “Bắc Kinh, mau mau chạy ra đây, bạn nhỏ tới rồi”.
Diêu Tiểu Đông vừa định đi xách thùng, Dương Quảng Châu đã vượt trước một bước, đưa tay xách thùng lên, nói: “Đi cả đoạn đường rồi, vào nhà ngồi trước đi, uống miếng nước”.
Dương Bắc Kinh mặc áo đầu bếp trắng, không đội mũ, từ trong tiệm bước ra, nhìn thấy Diêu Tam Tam, cười cười, nói: “Mới tới hả? Vào đi!”.
Diêu Tam Tam nghe có hơi thấp thỏm, mới nói: “Anh cả Dương, tụi em có việc đột xuất, có phải đã tới quá muộn hay không?”.
"Không muộn, không muộn được." Dương Quảng châu cướp lời, "Anh đi sớm một chút muộn một chút, đều được mà, cũng không có ai quy định mấy giờ”.
"Sợ làm trễ nãi việc khác của anh." Diêu Tam Tam nói đoạn, xoay mặt giới thiệu cho chị hai chị ba: “Đây là anh hai Dương”.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải chào hỏi Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh nhìn nhìn hai người, gật đầu một cái, hỏi Diêu Tam Tam: "Chị em hả?"
"Chị hai chị ba của em đó."
"Ừ, anh còn nghĩ, một mình chắc chắc không mang nổi." Dương Bắc Kinh ngược lại không nhìn chằm chằm vào hai cô gái, cười nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống theo thói quen, “Tất cả vào đi”.
Vào khách sạn, xem ra anh em nhà họ Dương mới vừa ăn cơm xong, Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tam Tam theo thói quen: "Ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Sáng nay nấu sữa đậu nành, em muốn uống thì tự múc một chén”.
"Được nha, đúng lúc em đang khát đây."
Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh đã quá quen, ở trong tiệm coi như tự nhiên rồi, nên cũng không khách khí, tiến vào phòng bếp, Dương Bắc Kinh theo cô vào, múc ba chén sữa đậu nành, tự bưng hai chén ra, Diêu Tam Tam bưng một chén, đã không còn nóng lắm, cô vừa đi vừa uống vài hớp.
“Đường hay muối?” Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.
"A, em uống sữa đậu nành trắng." Diêu Tiểu Đông nói. Diêu Tiểu Cải thích uống sữa đậu nành mặn, Diêu Tam Tam biết vậy, liền chạy về phòng bếp, lấy một ít muối cho vào chén của Diêu Tiểu Cải..
(*)Trắng: Không có gì thêm.
Diêu Tam Tam đã sớm quen thuộc, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải dù sao cũng hơi mất tự nhiên, yên lặng uống sữa đậu nành, ngược lại không biết Dương Quảng Châu làm sao, mà bộ dạng luôn có mấy phần vui vẻ, đứng một bên nhìn họ. Cho đến khi Dương Bắc Kinh bất đắc dĩ nhướng mắt, nói:
"Anh, sao anh không đi đi?"
"A, phải đi phải đi, thật sự là phải đi." Dương Quảng châu nói xong, vớt nhộng ve trong thùng Diêu Tam Tam ra, bỏ vào một thùng nhựa có nắp đậy, lấy cân cân thử, nói:
"Mười một cân sáu lạng. Tam Tam, một đêm em thu ít vầy hả? Vầy kiếm được bao nhiêu chứ, còn chưa đủ công em mệt mỏi khó khăn đâu."
"Tiền vốn em ít, lại nói lần đầu, cũng không dám thu nhiều."
“Không có tiền vốn, sao không nói Bắc Kinh đưa trước cho em một ít mà dùng. Dù sao em cũng phải thu hai ba chục cân, mới thể làm ra tiền chứ?”.
Dương Quảng Châu thấy thời gian của mình cũng không còn sớm nữa, liền đặt thùng nhựa lên sau xe gắn máy, sau xe có gắn một khung sắt, đặt thùng nhựa vào trong, rất vừa vặn. Dương Quảng Châu vừa cưỡi xe máy, vừa cười híp mắt nói với ba chị em:
“Trước buổi cơm trưa anh sẽ trở lại, ba đứa chớ vội đi, chờ anh trở lại đưa tiền cho em”. Còn bảo em trai mình: “Bắc Kinh, em chăm sóc ba đứa cho tốt, đi mua ít trái cây bánh kẹo gì đó, tiếp đãi đàng hoàng nhé!”.
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy hôm nay Dương Quảng Châu cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình có hơi quá, bình thường cô tới, cũng không phải như vậy mà? Lòng cô vừa thoáng nghĩ, đã hiểu được mấy phần. Dương Bắc Kinh còn là chàng trai trẻ, còn chưa nói chuyện cô dâu, Dương Quảng Châu đây là thấy hai chị cô tốt! Chậc chậc, có ý đồ xấu thật nhanh!
Nhắc đến, hai người chị của cô thực sự rất tốt, con gái nhà họ Diêu, cũng trắng nõn xinh đẹp như Trương Hồng Cúc, diện mạo đều vô cùng tốt. Nhưng mà, hiện giờ Diêu Tiểu Đông mới mười sáu, Diêu Tiểu Cải lại càng chỉ mới mười lăm, không biết các cô nghĩ thế nào, lại nói, Dương Bắc Kinh không hề nhiệt tình, nhưng Dương Quảng Châu bên cạnh lại nhiệt tình quá mức, vậy thì có ích gì? Nhưng cũng được, người bạn nhỏ Dương Bắc Kinh này đúng là không tệ.
Diêu Tam Tam quyết định, thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi biến hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.