Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 41: Lỡ chuyến bay
Vãn Dương
08/08/2014
- Em chuẩn bị hành lý xong chưa? - Kai mở cửa đứng dựa vào tường, khẽ cười hỏi nó.
Nó lắc đầu, xách gọn một túi xách thường dùng ra ngoài.
- Này, em chỉ mang một túi thường này thôi hả? - Anh ngạc nhiên nhìn nó.
Nó gật đầu thản nhiên.
- Haizz, mang chi cho nặng, sang bên đó mua đồ cũng được mà. Tiểu thư Jasmin đây đâu thiếu tiền he he - Nhỏ từ phòng bên cạnh bước ra, nháy mắt với nó.
Nó làm dấu Ok, mỉm cười rồi xuồng nhà.
- Để anh đưa em đến sân bay. - Kai lắc lư chìa khóa trong tay ung dung vào trong
gara lấy xe.
- Đi vui vẻ nhé – Nhỏ và cô đứng trên hành lang nói vọng xuống, cười ẩn ý.
........................
Ngồi trên xe, nó liên tục hí hoáy nghịch điện thoại của anh. Thỉnh thoảng anh lại quay sang nhìn nó bật cười vì tính tò mò.
Baby you light up my world like nobody else
The way that you flip your hair gets me overwhelmed
But when you smile at the ground it aint hard to tell
You don't know-ow-ow
You don't know you're beautiful
- Ai gọi anh vậy? - Anh liếc qua màn hình điện thoại hỏi.
- Mỹ Hân là ai? - Nó thực sự không hiểu nổi ông anh đào hoa của mình, hết Mỹ Quyên đến Mỹ Linh giờ lại Mỹ Hân , tiếp theo sẽ là Mỹ nào nữa đây?
- Đưa máy cho anh. - Anh giật điện thoại từ tay nó. Lướt phím Nghe.
- Alo.
- .......
- Ừ, biết vậy đi. Anh đang bận.
- .......
- Không vấn đề. Nếu em thích.
- ........
- Ừ, anh cũng thế.
- ........
- Vậy nhé!. Gặp em sau.
Nó ngồi nhếch môi , lườm ông anh trai, sao lại có thể loại đào hoa, lăng nhăng level
max vậy chứ? Làm em gái anh xấu hổ chết được.
- À, hay đấy - anh nhoẻn cười, tiện máy gọi cho ai đó.
- Hay gì? - Nó cau có nhìn anh.
- Alo, Ken hả?
- Ngoài tôi ra thì còn có thể là ai sao?
- Đáng tiếc về chuyến bay thật.
- Cái gì? Đáng tiếc gì? Jasmin vẫn chưa đến.
- Nó không đến đâu. Hôm qua tôi đã bảo gả nó cho đứa khác rồi.
- KAI - KAI, tôi không có đùa với cậu đâu.
- Ai thèm đùa, thích cứ ở đó mà đợi đi. Dám đắc lễ với Kai này hả?
Anh thích thú tắt máy, vứt ra ghế sau, liếc sang nó đang bẻ tay răng rắc, liền phì cười.
- TẬP - TRUNG - LÁI - XE - Nó gằn giọng, chỉ tay về phía trước. Tên khốn nhà anh, đang lái xe mà điện thoại với điện tít.
- Được rồi. Đang tắc đường, anh em mình đi ăn Lotteria đi. - Anh mỉm cười nhìn nó, gợi ý.
Vạch đen sì bao phủ khuôn mặt nó, đúng là hối hận khi đồng ý đi cùng anh. Nếu nó tự đi thì đã đến sân bay rồi. Tắc đường đến đã muộn lại còn đi ăn Lotteria. Rõ ràng có ý chọc tức Ken.
- Đi đi. Không chuyến này thì chuyến khác. Anh sẽ đặt cho em. Không sao cả.
- Cũng được - Nó khoanh trước ngực, nhún vai thản nhiên nói.
- Khà khà, không ngờ em lại đồng ý - Anh cười khà khà hả hê.
Anh hài lòng lái xe quẹo sang trái, đỗ vào trước cửa nhà hàng Lotteria ở quận Cầu Giấy. Anh và nó vừa xuống xe lập tức gây sự chú ý của mọi xung quanh, anh hờ hững không quan tâm, khoác eo mở cửa bước vào trong.
- Ngồi bàn kia đi. Anh gọi đồ ăn.
Nó chẹp miệng, chán nản nhìn anh. Từ Cầu Giấy tới sân bay quốc tế Nội Bài tới 20 km mà anh cứ tung tăng, ung dung như con cá cảnh. Như thế bao giờ mới đến nơi.
- Chắc giờ, Ken đang xì khói đầy đầu ha ha – Anh chống cằm, cười gian manh.
Hết chụi nổi, có thể lăng xê, tung tiền cho gái thì không bao giờ cảm thấy nhiều, trong khi đó với bạn bè thì toàn đi thù vặt. Nạn nhận bị ảnh hưởng gián tiếp lại chính là em gái mình mà anh không có cảm giác gì sao chứ? Hừm!!!
- Của quý khách đây ạ. Chúc ngon miệng – Cô phục vụ mỉm cười, lễ phép đặt phần thức ăn lên bàn.
Nó khó hiểu nhìn anh, rõ ràng là vừa đến đã có thức ăn, các bàn khác đền trước, ngồi đợi mà chưa có. Hừ, chắc lại trả tiền cao hơn hoặc lợi dụng sắc đẹp chứ gì. Ông anh đáng chết.
- Không cần nhìn anh với ánh mắt thán phục vậy đâu. Người đẹp như anh, nên được ưu tiên . – Anh thích thú, tự tin cầm lon pepsi lên uống.
Nó thở dài, nhìn anh với ánh mắt : Biết ngay mà.
Reng … Reng … Reng …
Nó định cầm điện thoại lên mở tin nhắn thì bị anh giật máy.
- Không điện thoại gì hết. Ăn là ăn. – Anh ra vẻ nghiêm túc, cất điện thoại của nó vào túi.
- Chả ra gì – nó lạnh lùng nhìn ra cửa sổ nói.
- Ăn nói với anh thế hả? Không thể nói một câu đầy đủ chủ vị được sao? – Anh khẽ gắt, mở điện thoại nó xem.
Nó nhếch môi , trút giận lên bánh hamburger. Tên nào vừa nói ăn là ăn, không điện thoại, tên nào ngồi lái xe mà vẫn còn phone với mấy em “ cừu non “.
- À, Ken nhắn tin đây mà. Hơ hơ – Đôi mắt của anh sáng lên, đặt cốc pepsi xuống, nhắn tin trên máy của nó.
- Hà hà, anh em mình cứ ăn thoải mái..
- Đi – thôi – nó gằn giọng ra lệnh.
- Sao? Em sợ hắn hiểu lầm hả?
Nó tặc lưỡi lắc đầu, hất cầm về phía mọi người đang nhìn nó và anh một cách chăm chú. Có người còn vờ dùng điện thoại giơ cao lên để chụp ảnh, rồi mỉm cười thì thầm với nhau nữa. Đi theo anh đúng là sai lầm. SAI LẦM
Nó lắc đầu, xách gọn một túi xách thường dùng ra ngoài.
- Này, em chỉ mang một túi thường này thôi hả? - Anh ngạc nhiên nhìn nó.
Nó gật đầu thản nhiên.
- Haizz, mang chi cho nặng, sang bên đó mua đồ cũng được mà. Tiểu thư Jasmin đây đâu thiếu tiền he he - Nhỏ từ phòng bên cạnh bước ra, nháy mắt với nó.
Nó làm dấu Ok, mỉm cười rồi xuồng nhà.
- Để anh đưa em đến sân bay. - Kai lắc lư chìa khóa trong tay ung dung vào trong
gara lấy xe.
- Đi vui vẻ nhé – Nhỏ và cô đứng trên hành lang nói vọng xuống, cười ẩn ý.
........................
Ngồi trên xe, nó liên tục hí hoáy nghịch điện thoại của anh. Thỉnh thoảng anh lại quay sang nhìn nó bật cười vì tính tò mò.
Baby you light up my world like nobody else
The way that you flip your hair gets me overwhelmed
But when you smile at the ground it aint hard to tell
You don't know-ow-ow
You don't know you're beautiful
- Ai gọi anh vậy? - Anh liếc qua màn hình điện thoại hỏi.
- Mỹ Hân là ai? - Nó thực sự không hiểu nổi ông anh đào hoa của mình, hết Mỹ Quyên đến Mỹ Linh giờ lại Mỹ Hân , tiếp theo sẽ là Mỹ nào nữa đây?
- Đưa máy cho anh. - Anh giật điện thoại từ tay nó. Lướt phím Nghe.
- Alo.
- .......
- Ừ, biết vậy đi. Anh đang bận.
- .......
- Không vấn đề. Nếu em thích.
- ........
- Ừ, anh cũng thế.
- ........
- Vậy nhé!. Gặp em sau.
Nó ngồi nhếch môi , lườm ông anh trai, sao lại có thể loại đào hoa, lăng nhăng level
max vậy chứ? Làm em gái anh xấu hổ chết được.
- À, hay đấy - anh nhoẻn cười, tiện máy gọi cho ai đó.
- Hay gì? - Nó cau có nhìn anh.
- Alo, Ken hả?
- Ngoài tôi ra thì còn có thể là ai sao?
- Đáng tiếc về chuyến bay thật.
- Cái gì? Đáng tiếc gì? Jasmin vẫn chưa đến.
- Nó không đến đâu. Hôm qua tôi đã bảo gả nó cho đứa khác rồi.
- KAI - KAI, tôi không có đùa với cậu đâu.
- Ai thèm đùa, thích cứ ở đó mà đợi đi. Dám đắc lễ với Kai này hả?
Anh thích thú tắt máy, vứt ra ghế sau, liếc sang nó đang bẻ tay răng rắc, liền phì cười.
- TẬP - TRUNG - LÁI - XE - Nó gằn giọng, chỉ tay về phía trước. Tên khốn nhà anh, đang lái xe mà điện thoại với điện tít.
- Được rồi. Đang tắc đường, anh em mình đi ăn Lotteria đi. - Anh mỉm cười nhìn nó, gợi ý.
Vạch đen sì bao phủ khuôn mặt nó, đúng là hối hận khi đồng ý đi cùng anh. Nếu nó tự đi thì đã đến sân bay rồi. Tắc đường đến đã muộn lại còn đi ăn Lotteria. Rõ ràng có ý chọc tức Ken.
- Đi đi. Không chuyến này thì chuyến khác. Anh sẽ đặt cho em. Không sao cả.
- Cũng được - Nó khoanh trước ngực, nhún vai thản nhiên nói.
- Khà khà, không ngờ em lại đồng ý - Anh cười khà khà hả hê.
Anh hài lòng lái xe quẹo sang trái, đỗ vào trước cửa nhà hàng Lotteria ở quận Cầu Giấy. Anh và nó vừa xuống xe lập tức gây sự chú ý của mọi xung quanh, anh hờ hững không quan tâm, khoác eo mở cửa bước vào trong.
- Ngồi bàn kia đi. Anh gọi đồ ăn.
Nó chẹp miệng, chán nản nhìn anh. Từ Cầu Giấy tới sân bay quốc tế Nội Bài tới 20 km mà anh cứ tung tăng, ung dung như con cá cảnh. Như thế bao giờ mới đến nơi.
- Chắc giờ, Ken đang xì khói đầy đầu ha ha – Anh chống cằm, cười gian manh.
Hết chụi nổi, có thể lăng xê, tung tiền cho gái thì không bao giờ cảm thấy nhiều, trong khi đó với bạn bè thì toàn đi thù vặt. Nạn nhận bị ảnh hưởng gián tiếp lại chính là em gái mình mà anh không có cảm giác gì sao chứ? Hừm!!!
- Của quý khách đây ạ. Chúc ngon miệng – Cô phục vụ mỉm cười, lễ phép đặt phần thức ăn lên bàn.
Nó khó hiểu nhìn anh, rõ ràng là vừa đến đã có thức ăn, các bàn khác đền trước, ngồi đợi mà chưa có. Hừ, chắc lại trả tiền cao hơn hoặc lợi dụng sắc đẹp chứ gì. Ông anh đáng chết.
- Không cần nhìn anh với ánh mắt thán phục vậy đâu. Người đẹp như anh, nên được ưu tiên . – Anh thích thú, tự tin cầm lon pepsi lên uống.
Nó thở dài, nhìn anh với ánh mắt : Biết ngay mà.
Reng … Reng … Reng …
Nó định cầm điện thoại lên mở tin nhắn thì bị anh giật máy.
- Không điện thoại gì hết. Ăn là ăn. – Anh ra vẻ nghiêm túc, cất điện thoại của nó vào túi.
- Chả ra gì – nó lạnh lùng nhìn ra cửa sổ nói.
- Ăn nói với anh thế hả? Không thể nói một câu đầy đủ chủ vị được sao? – Anh khẽ gắt, mở điện thoại nó xem.
Nó nhếch môi , trút giận lên bánh hamburger. Tên nào vừa nói ăn là ăn, không điện thoại, tên nào ngồi lái xe mà vẫn còn phone với mấy em “ cừu non “.
- À, Ken nhắn tin đây mà. Hơ hơ – Đôi mắt của anh sáng lên, đặt cốc pepsi xuống, nhắn tin trên máy của nó.
- Hà hà, anh em mình cứ ăn thoải mái..
- Đi – thôi – nó gằn giọng ra lệnh.
- Sao? Em sợ hắn hiểu lầm hả?
Nó tặc lưỡi lắc đầu, hất cầm về phía mọi người đang nhìn nó và anh một cách chăm chú. Có người còn vờ dùng điện thoại giơ cao lên để chụp ảnh, rồi mỉm cười thì thầm với nhau nữa. Đi theo anh đúng là sai lầm. SAI LẦM
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.