Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 63: Mở Màn (1)
Vãn Dương
11/02/2016
Cái tát mạnh khiến anh sẽ sững người một
lúc. Anh nhìn ra cửa sổ lấy tay lau nhẹ máu đang chảy trên khóe miệng,
việc này từ nhỏ anh đã quen rồi. Anh cười, định đỡ nó nằm xuống thì , nó túm chặt áo anh thét lên.
- TẠI SAO? TẠI SAO HẢ? SAO LẠI ĐỂ EM NHƯ VẬY?
- Anh đã nói là anh không hề bỏ rơi em rồi mà. - Anh chau mày giải thích, nó chẳng biết anh đau đớn cỡ nào.
- KHÔNG SAO? - Nó nhếch mép - Bao năm qua một mình tôi chịu đựng là gì hả? - Nó cứ thế mà đấm anh, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Anh siết chặt tay thành hai nắm đấm, anh càng cố nhịn nó càng khiến anh muốn bùng nổ. Anh hất tay nó ra, ghì cả thân hình nó xuống ghế sofa.
- Vậy em có hiểu cho anh không? Em có biết anh cố bình tĩnh thì em lại càng làm anh điên lên. Đủ rồi. Em chỉ nghĩ mình em đau khổ thôi à? - Anh dừng lại, cười chua chát rồi hét lên - TỪ LÚC MẸ EM ĐUỔI ĐI TÔI HẠNH PHÚC ĐƯỢC PHÚT NÀO HẢ? TỐI YÊU EM MÀ CHỊU ĐỰNG TẤT CẢ TẠI SAO EM KHÔNG HIỂU CHO TÔI ĐI.
Tay anh ghì chặt khiến nó bắt đầu cảm thấy đau, nước mắt anh lạc lõng rơi xuống mặt nó. Mắt nó mở to vô hồn ngạc nhiên y như lúc gặp anh. Miệng nó cứng đờ không nói được câu nó. Nó hoang mang, rồi sợ hãi, nó không hề biết gì cả. Tại sao mẹ nó? Mẹ nó lại liên quan vào đây? Không phải là anh tự bỏ đi rồi có người gọi điện ngay hôm nó về Việt Nam sao? Anh hận nó đến nỗi anh lẩn tránh đến người như nó cũng không tìm ra sao?
- Em đừng cố hiểu nữa. Em không biết gì phải không? - Giọng anh dịu hẳn lại - Anh mệt rồi, cả em cũng vậy nữa. Tất cả anh cũng mệt mỏi vì vậy hãy bỏ qua đi.
Bỏ qua? Cái gì bỏ qua? Sao anh có thể dễ dãi như vậy? Chuyện bao năm qua nói bỏ qua là bỏ qua sao? Nó cảm thấy nực cười muốn bóp nát anh.
- Em hãy về Pháp đi. Anh biết em về Việt Nam làm gì nhưng không cần đâu. Anh sẽ tự giải quyết. Mẹ không muốn em như vậy. Hãy hiểu cho anh và cả cho mẹ nữa. - Hình ảnh của hắn và nó thoáng qua đầu anh, anh cười nhẹ xót xa tận đáy lòng - À hoặc em có thể ở lại …. nếu … nếu em muốn …
- CÂM MIỆNG - Nó chưa hết bàng hoàng về sự đột ngột này thì đến những lời nói như vô tâm của anh. Công sức bao năm của nó như đổ sông đổ bể, như việc nó làm là thừa thãi và rảnh rỗi. Anh coi nhẹ sự sống của nó suốt mấy năm qua thì nó lại hiểu từ " muốn " mà anh nói.
- Được, nếu em muốn. - Anh từ từ rút tay ra khỏi người nó thì thấy vai nó đỏ tấy lên. Anh ngạc nhiên. Đôi mắt ẩn chứa sự hối lỗi.
Nó nhìn theo mắt anh, rồi cười nhẹ.
- Bỏ đi.
Nó ôm chầm lấy anh.
- Em không thể bỏ qua. Không thể.
- Đừng như vậy nữa. Em không cảm thấy mệt mỏi sao. Anh đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em nhưng anh đã không làm được điều đó.
- Anh …. - Anh chưa nói xong thì bị nó ngắt quãng.
- Em chỉ yêu mình anh thôi. Thật đấy - Tiếng nấc của nó vang lên rõ rệt, nó rúc vào lòng anh.
- Em không cần làm anh hạnh phúc vậy đâu.
- Anh đừng tưởng bở. Em sẽ khiến anh sống không bằng chết - nó chuyển giọng nhanh chóng cay nghiệt nói.
- Anh biết em độc ác từ bé rồi - anh bật cười nhỏ.
- Em sẽ trả thù anh. - Nó nghiến rằng cấu chặt da thịt anh.
Anh nhíu máy khẽ đau.
- Bằng cách nào nhỉ?
- Nhiều lắm. Anh cứ từ từ mà nếm mùi.
- Vậy à? Ghê quá nhỉ tiểu thư. Em càng lớn càng độc ác thì phải. Anh là người bị hại mà.
- Anh phải đền bù tuổi thanh xuân cho ta.
- AAA … - anh khẽ rên lên - anh đâu có lỗi gì. Mà em đã đến tuổi thanh xuân gì đâu. Hỉ mũi hình như còn chưa sạch . - Anh nhếch mép khẽ cười vờ soi mũi nó.
- SAO? Anh cứ đợi mà xem. Điều tra xong anh sẽ chết - Vừa nói nó vừa đâm sâu vào da thịt anh.
- Anh nói bỏ qua đi mà. Em không thấy anh vẫn sống tốt à?
- Cố sống tốt mấy ngày còn lại của anh đi.
- Vâng. Cảm ơn ân xá của tiểu thư - Anh nói giọng đùa , vuốt tóc nó. Nó mỉm cười rồi thiếp đi trong lòng anh.
Đợi một lúc nó ngủ hẳn rồi, không gian im ắng, anh trầm tư, vuốt mặt rồi gọi.
- Teka. Teki.
* Cạch *
Cánh cửa mở ra. Teka , Teki bước vào lễ phép nói.
- Anh.
- Vẫn ổn chứ? - Anh hỏi.
- Tụi em vẫn vậy. Chỉ có người kia là không ổn thôi. - Teka nói.
- Chắc chị ấy không ngờ mình là người duy nhất không biết chuyện gì đâu - Teki nhún vai cười.
- Cảm giác của người luôn biết mọi chuyện mà không biệt một chuyện là cả vấn đề đấy - Teka bật cười.
- Ha ha mấy chú phản động về phe anh thôi - Anh phẩy tay cười nói đùa
- Tụi em luôn có một sự kính trọng đặc biệt dành cho anh. - Teka nói
- Cảm ơn mấy chú. Anh cảm động thật đấy.
Teka , Teki nhìn anh mỉm cười.
- Chuẩn bị xe đi. - Anh nói.
- Anh tính đi đâu à? - Teki.
- À anh đi bắt cóc. Còn 2 chú 2 nàng du lịch. - Anh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên.
- Này… anh có cần khứa kháy tụi em thế không? - Teki ngại quá hóa giận.
- Đâu anh công khai đấy chứ. =))
- Hừ.. anh giỏi lắm. Để tụi em đi chuẩn bị. Anh xuống luôn nhé - Teka
- Nhất trí.
- Mà nặng quá để em hộ cho - Teki đảo mắt về phía nó.
- Chú đi hay anh đuổi đây? Chú coi thường sức anh hả?
- Không nào có. Em thương anh đấy chứ.
- Anh độc quyền rồi =)) Chuẩn lắm, không nặng đâu
Nói xong, cả hai bật cười. Anh bế nó xuống xe chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo.
- TẠI SAO? TẠI SAO HẢ? SAO LẠI ĐỂ EM NHƯ VẬY?
- Anh đã nói là anh không hề bỏ rơi em rồi mà. - Anh chau mày giải thích, nó chẳng biết anh đau đớn cỡ nào.
- KHÔNG SAO? - Nó nhếch mép - Bao năm qua một mình tôi chịu đựng là gì hả? - Nó cứ thế mà đấm anh, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Anh siết chặt tay thành hai nắm đấm, anh càng cố nhịn nó càng khiến anh muốn bùng nổ. Anh hất tay nó ra, ghì cả thân hình nó xuống ghế sofa.
- Vậy em có hiểu cho anh không? Em có biết anh cố bình tĩnh thì em lại càng làm anh điên lên. Đủ rồi. Em chỉ nghĩ mình em đau khổ thôi à? - Anh dừng lại, cười chua chát rồi hét lên - TỪ LÚC MẸ EM ĐUỔI ĐI TÔI HẠNH PHÚC ĐƯỢC PHÚT NÀO HẢ? TỐI YÊU EM MÀ CHỊU ĐỰNG TẤT CẢ TẠI SAO EM KHÔNG HIỂU CHO TÔI ĐI.
Tay anh ghì chặt khiến nó bắt đầu cảm thấy đau, nước mắt anh lạc lõng rơi xuống mặt nó. Mắt nó mở to vô hồn ngạc nhiên y như lúc gặp anh. Miệng nó cứng đờ không nói được câu nó. Nó hoang mang, rồi sợ hãi, nó không hề biết gì cả. Tại sao mẹ nó? Mẹ nó lại liên quan vào đây? Không phải là anh tự bỏ đi rồi có người gọi điện ngay hôm nó về Việt Nam sao? Anh hận nó đến nỗi anh lẩn tránh đến người như nó cũng không tìm ra sao?
- Em đừng cố hiểu nữa. Em không biết gì phải không? - Giọng anh dịu hẳn lại - Anh mệt rồi, cả em cũng vậy nữa. Tất cả anh cũng mệt mỏi vì vậy hãy bỏ qua đi.
Bỏ qua? Cái gì bỏ qua? Sao anh có thể dễ dãi như vậy? Chuyện bao năm qua nói bỏ qua là bỏ qua sao? Nó cảm thấy nực cười muốn bóp nát anh.
- Em hãy về Pháp đi. Anh biết em về Việt Nam làm gì nhưng không cần đâu. Anh sẽ tự giải quyết. Mẹ không muốn em như vậy. Hãy hiểu cho anh và cả cho mẹ nữa. - Hình ảnh của hắn và nó thoáng qua đầu anh, anh cười nhẹ xót xa tận đáy lòng - À hoặc em có thể ở lại …. nếu … nếu em muốn …
- CÂM MIỆNG - Nó chưa hết bàng hoàng về sự đột ngột này thì đến những lời nói như vô tâm của anh. Công sức bao năm của nó như đổ sông đổ bể, như việc nó làm là thừa thãi và rảnh rỗi. Anh coi nhẹ sự sống của nó suốt mấy năm qua thì nó lại hiểu từ " muốn " mà anh nói.
- Được, nếu em muốn. - Anh từ từ rút tay ra khỏi người nó thì thấy vai nó đỏ tấy lên. Anh ngạc nhiên. Đôi mắt ẩn chứa sự hối lỗi.
Nó nhìn theo mắt anh, rồi cười nhẹ.
- Bỏ đi.
Nó ôm chầm lấy anh.
- Em không thể bỏ qua. Không thể.
- Đừng như vậy nữa. Em không cảm thấy mệt mỏi sao. Anh đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em nhưng anh đã không làm được điều đó.
- Anh …. - Anh chưa nói xong thì bị nó ngắt quãng.
- Em chỉ yêu mình anh thôi. Thật đấy - Tiếng nấc của nó vang lên rõ rệt, nó rúc vào lòng anh.
- Em không cần làm anh hạnh phúc vậy đâu.
- Anh đừng tưởng bở. Em sẽ khiến anh sống không bằng chết - nó chuyển giọng nhanh chóng cay nghiệt nói.
- Anh biết em độc ác từ bé rồi - anh bật cười nhỏ.
- Em sẽ trả thù anh. - Nó nghiến rằng cấu chặt da thịt anh.
Anh nhíu máy khẽ đau.
- Bằng cách nào nhỉ?
- Nhiều lắm. Anh cứ từ từ mà nếm mùi.
- Vậy à? Ghê quá nhỉ tiểu thư. Em càng lớn càng độc ác thì phải. Anh là người bị hại mà.
- Anh phải đền bù tuổi thanh xuân cho ta.
- AAA … - anh khẽ rên lên - anh đâu có lỗi gì. Mà em đã đến tuổi thanh xuân gì đâu. Hỉ mũi hình như còn chưa sạch . - Anh nhếch mép khẽ cười vờ soi mũi nó.
- SAO? Anh cứ đợi mà xem. Điều tra xong anh sẽ chết - Vừa nói nó vừa đâm sâu vào da thịt anh.
- Anh nói bỏ qua đi mà. Em không thấy anh vẫn sống tốt à?
- Cố sống tốt mấy ngày còn lại của anh đi.
- Vâng. Cảm ơn ân xá của tiểu thư - Anh nói giọng đùa , vuốt tóc nó. Nó mỉm cười rồi thiếp đi trong lòng anh.
Đợi một lúc nó ngủ hẳn rồi, không gian im ắng, anh trầm tư, vuốt mặt rồi gọi.
- Teka. Teki.
* Cạch *
Cánh cửa mở ra. Teka , Teki bước vào lễ phép nói.
- Anh.
- Vẫn ổn chứ? - Anh hỏi.
- Tụi em vẫn vậy. Chỉ có người kia là không ổn thôi. - Teka nói.
- Chắc chị ấy không ngờ mình là người duy nhất không biết chuyện gì đâu - Teki nhún vai cười.
- Cảm giác của người luôn biết mọi chuyện mà không biệt một chuyện là cả vấn đề đấy - Teka bật cười.
- Ha ha mấy chú phản động về phe anh thôi - Anh phẩy tay cười nói đùa
- Tụi em luôn có một sự kính trọng đặc biệt dành cho anh. - Teka nói
- Cảm ơn mấy chú. Anh cảm động thật đấy.
Teka , Teki nhìn anh mỉm cười.
- Chuẩn bị xe đi. - Anh nói.
- Anh tính đi đâu à? - Teki.
- À anh đi bắt cóc. Còn 2 chú 2 nàng du lịch. - Anh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên.
- Này… anh có cần khứa kháy tụi em thế không? - Teki ngại quá hóa giận.
- Đâu anh công khai đấy chứ. =))
- Hừ.. anh giỏi lắm. Để tụi em đi chuẩn bị. Anh xuống luôn nhé - Teka
- Nhất trí.
- Mà nặng quá để em hộ cho - Teki đảo mắt về phía nó.
- Chú đi hay anh đuổi đây? Chú coi thường sức anh hả?
- Không nào có. Em thương anh đấy chứ.
- Anh độc quyền rồi =)) Chuẩn lắm, không nặng đâu
Nói xong, cả hai bật cười. Anh bế nó xuống xe chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.