Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 31: Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Vãn Dương
29/07/2014
- Dakie này, lần sau đừng đi nhặt những đồng tiền lẻ đó nữa. Anh sẽ cung cấp đầy đủ cho em. - Kai dịu dàng nói vuốt lại mái tóc bồng bềnh mềm mại như tơ của cậu.
- Anh xấu hổ vì em? - Cậu cúi mặt xuống, một giọt nước mắt nhẹ rơi trên tay anh.
- Không. Không phải vậy.
- Vậy là thương hại sao? - Mí mắt cậu cụp xuống thất vọng, sâu trong đôi mắt ấy là sự chụi đựng , nhịn nhục đau đớn đến yếu đuối
- Không Dakie à. Em bảo vệ cho em gái anh, mẹ Ella của em cũng là mẹ của anh. Em là em trai của anh. Vậy thôi. ? - Anh thản nhiên nói như một sự thật hiển nhiên. Tạo cho cậu một điểm tựa vững chắc trên thế giới vô tình này.
Cậu ngã phịch xuống đất, ghì chặt đầu gối mình vào đống sỏi lởm chởm đau dát, cắn chặt môi , hòa tan muối và nước mắt.
- Đừng làm thế Dakie, người em đủ băng trắng, băng vàng rồi. Thêm nữa, Jasmin sẽ bỏ em đấy. - Anh khẽ quỳ xuống chua xót , lấy khăn trong túi lau nước mắt cho cậu.
- Có khi nào cô ấy không bỏ em? Em mệt mỏi quá anh à - Cậu buồn bã, lòng nặng trĩu dựa đầu vào thân cạnh đó.
- Em vào trường này là vì cô ấy mà. Em chụi đựng như thế sao cô ấy không thể hiểu cho em? Có phải ... vì ... em ... nghèo không? - Đôi mắt đẫm lệ tuôn dài trên gò má, thẫn thờ nhìn ra không trung.
- Không phải. - Anh chắc nịch khẳng định. - Là em gái anh quá nhỏ để hiểu thôi.
- Hãy hiểu cho nó thêm lần nữa Dakie.
Không gian trở nên im ắng lạ thường, nỗi đau tột cùng trong lòng cậu không thể xóa bỏ. Kai trùng mắt xuống, chưa hết giận dữ những chuyện đã qua.
- Tại sao em lại đi nhặt .... - Chợt anh đột nhiên khẽ giọng lên tiếng hỏi, chưa hỏi hết câu, cậu đã gạt phắt đi.
- Cho qua đi anh à. - Chẳng ai biết được sự thật ấy. Cậu cũng chẳng cần ai hiểu nữa. Sự tuyệt vọng - đau đớn chen nhau tìm chỗ đứng rải rác khắp từng tế bào trong cơ thể cậu.
Mình hãy cứ sống thế đi
Em cứ mãi ước mơ
Em cứ luôn mong chờ điều tuyệt vời nhé em
Và anh sẽ mãi bước đi
Sẽ cố gắng mỉm cười
Cố gắng quên đi bao nhiêu tình yêu tan vỡ như là giấc mơ
Hôm ấy ......
- A chán chết được. Bánh ngon vậy tại sao ba mẹ và Kai không cho em ăn chứ Dakie - Nó vứt chiếc bút qua cửa sổ, quay sang than vãn cậu đang chăm chú học bài.
- Chiếc bánh đó là hàng rong, chắc họ sợ không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Tất cả là lo cho em thôi mà. - Cậu trìu mến vén vài ngọn tóc của nó.
- Không ... Em thích ... Dakie à... - Nó ôm chặt cổ cậu nài nỉ.
- Jasmin, đừng đùa nữa. Anh đang học. Em là đương kim tiểu thưa sao lại ăn loại bánh đó nữa chứ?
- Không đâu ... Em thích ... bánh ở nhà hàng không ngon. Em thích cái đó cơ... - Nó lộ rõ khuôn mặt cún con, đôi môi chúm chím mấp máy không ngừng phả hơi vào tai cậu.
Cậu bật cười, không nói gì.
- Anh cười cái gì? Em mà đi , vệ sĩ sẽ đi theo. Em không thể tự do ăn được. Dakie .. Dakie . – Nó nài nỉ, bộ dạng đáng yêu của nó khiến cậu đỏ mặt tía tai.
- Vậy em học bài đi. Anh sẽ đi mua cho em. – cậu cờ trắng, đành thuận theo ý nó.
- Được đó anh mau đi mua đi .. Mau đi đi. – đôi mắt nó long lanh.
- Không cần đuổi anh vậy đâu – cậu chau mày nhéo cái má mềm mại của nó.
- Hì – Nó cười tươi như hoa làm cậu khẽ xao xuyến.
……………..
Sau khi mua được một túi bự loại bánh nó thích ăn, cậu hài lòng tung tăng về nhà.
- Tiền … tiền … tiền của tôi – một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau khơi gợi lòng thương trong cậu. Cậu hiếu kỳ quay đầu lại thấy một bà lão già nua ăn mày cầm tiền không cẩn thận bị gió thoảng qua làm bay mất.
- Bà đừng lo, cháu sẽ nhặt lại cho bà – cậu đến gần bà nói, nhanh chóng nhặt lại những tờ tiền lẻ bên đường đưa lại trả bà mà không biết đám bạn ngồi bên nhà hàng sang trọng đối diện hí hửng quay, chụp lia lịa
- Cảm … cảm ơn cậu .. – Đôi mắt bà nhăn lại, nặn ra những giọt nước mắt thương tâm .
- Không có gì, cháu cho bà cái này – Cậu mỉm cười, lấy toàn bộ số tiền thừa trong túi đưa cho bà cùng 3 chiếc bánh vẫn còn nóng giòn, thơm phức
- Cậu … thật .. tốt bụng. Cảm ơn cậu rất … nhiều – bà vừa nói vừa cầm bàn tay cậu lên siết chặt tạ ơn
- Vâng. Hì.. cháu phải về rồi. Bà nhớ cẩn thận. – Cậu cúi đầu, lễ phép chào rồi bước đi.
……………..
Giữa nó và cậu luôn có một khoảng cách nhất định tưởng như không thể với tới. Bàn tay đưa ra mỏi đến rã rời mà nó không hề cố gắng hay có ý đáp lại tình yêu ấy. Nó thuộc thế giới thượng lưu xa hoa, lộng lẫy. Còn cậu cứ mặc cho dòng đời xô đẩy.
- Em sẽ đi – cậu chậm rãi nói, có vẻ khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định ấy.
- Em đi đâu? – Kai ngồi trên ghế đợi trong phòng Y Tế , nhìn cô y tá băng lại đầu gối cho cậu, hốt hoảng hỏi.
- Đi tới nơi nào mà em có thể đi. Em không thuộc về nơi này…. – giọng cậu trầm hẳn, sự chua xót dâng lên nghẹn ứ cả cổ họng.
No love no life
No love no life
Và rồi anh sẽ quay về nơi ấy
No love no life
No love no life
Anh không thuộc về nơi này nữa đâu
- Anh xấu hổ vì em? - Cậu cúi mặt xuống, một giọt nước mắt nhẹ rơi trên tay anh.
- Không. Không phải vậy.
- Vậy là thương hại sao? - Mí mắt cậu cụp xuống thất vọng, sâu trong đôi mắt ấy là sự chụi đựng , nhịn nhục đau đớn đến yếu đuối
- Không Dakie à. Em bảo vệ cho em gái anh, mẹ Ella của em cũng là mẹ của anh. Em là em trai của anh. Vậy thôi. ? - Anh thản nhiên nói như một sự thật hiển nhiên. Tạo cho cậu một điểm tựa vững chắc trên thế giới vô tình này.
Cậu ngã phịch xuống đất, ghì chặt đầu gối mình vào đống sỏi lởm chởm đau dát, cắn chặt môi , hòa tan muối và nước mắt.
- Đừng làm thế Dakie, người em đủ băng trắng, băng vàng rồi. Thêm nữa, Jasmin sẽ bỏ em đấy. - Anh khẽ quỳ xuống chua xót , lấy khăn trong túi lau nước mắt cho cậu.
- Có khi nào cô ấy không bỏ em? Em mệt mỏi quá anh à - Cậu buồn bã, lòng nặng trĩu dựa đầu vào thân cạnh đó.
- Em vào trường này là vì cô ấy mà. Em chụi đựng như thế sao cô ấy không thể hiểu cho em? Có phải ... vì ... em ... nghèo không? - Đôi mắt đẫm lệ tuôn dài trên gò má, thẫn thờ nhìn ra không trung.
- Không phải. - Anh chắc nịch khẳng định. - Là em gái anh quá nhỏ để hiểu thôi.
- Hãy hiểu cho nó thêm lần nữa Dakie.
Không gian trở nên im ắng lạ thường, nỗi đau tột cùng trong lòng cậu không thể xóa bỏ. Kai trùng mắt xuống, chưa hết giận dữ những chuyện đã qua.
- Tại sao em lại đi nhặt .... - Chợt anh đột nhiên khẽ giọng lên tiếng hỏi, chưa hỏi hết câu, cậu đã gạt phắt đi.
- Cho qua đi anh à. - Chẳng ai biết được sự thật ấy. Cậu cũng chẳng cần ai hiểu nữa. Sự tuyệt vọng - đau đớn chen nhau tìm chỗ đứng rải rác khắp từng tế bào trong cơ thể cậu.
Mình hãy cứ sống thế đi
Em cứ mãi ước mơ
Em cứ luôn mong chờ điều tuyệt vời nhé em
Và anh sẽ mãi bước đi
Sẽ cố gắng mỉm cười
Cố gắng quên đi bao nhiêu tình yêu tan vỡ như là giấc mơ
Hôm ấy ......
- A chán chết được. Bánh ngon vậy tại sao ba mẹ và Kai không cho em ăn chứ Dakie - Nó vứt chiếc bút qua cửa sổ, quay sang than vãn cậu đang chăm chú học bài.
- Chiếc bánh đó là hàng rong, chắc họ sợ không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Tất cả là lo cho em thôi mà. - Cậu trìu mến vén vài ngọn tóc của nó.
- Không ... Em thích ... Dakie à... - Nó ôm chặt cổ cậu nài nỉ.
- Jasmin, đừng đùa nữa. Anh đang học. Em là đương kim tiểu thưa sao lại ăn loại bánh đó nữa chứ?
- Không đâu ... Em thích ... bánh ở nhà hàng không ngon. Em thích cái đó cơ... - Nó lộ rõ khuôn mặt cún con, đôi môi chúm chím mấp máy không ngừng phả hơi vào tai cậu.
Cậu bật cười, không nói gì.
- Anh cười cái gì? Em mà đi , vệ sĩ sẽ đi theo. Em không thể tự do ăn được. Dakie .. Dakie . – Nó nài nỉ, bộ dạng đáng yêu của nó khiến cậu đỏ mặt tía tai.
- Vậy em học bài đi. Anh sẽ đi mua cho em. – cậu cờ trắng, đành thuận theo ý nó.
- Được đó anh mau đi mua đi .. Mau đi đi. – đôi mắt nó long lanh.
- Không cần đuổi anh vậy đâu – cậu chau mày nhéo cái má mềm mại của nó.
- Hì – Nó cười tươi như hoa làm cậu khẽ xao xuyến.
……………..
Sau khi mua được một túi bự loại bánh nó thích ăn, cậu hài lòng tung tăng về nhà.
- Tiền … tiền … tiền của tôi – một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau khơi gợi lòng thương trong cậu. Cậu hiếu kỳ quay đầu lại thấy một bà lão già nua ăn mày cầm tiền không cẩn thận bị gió thoảng qua làm bay mất.
- Bà đừng lo, cháu sẽ nhặt lại cho bà – cậu đến gần bà nói, nhanh chóng nhặt lại những tờ tiền lẻ bên đường đưa lại trả bà mà không biết đám bạn ngồi bên nhà hàng sang trọng đối diện hí hửng quay, chụp lia lịa
- Cảm … cảm ơn cậu .. – Đôi mắt bà nhăn lại, nặn ra những giọt nước mắt thương tâm .
- Không có gì, cháu cho bà cái này – Cậu mỉm cười, lấy toàn bộ số tiền thừa trong túi đưa cho bà cùng 3 chiếc bánh vẫn còn nóng giòn, thơm phức
- Cậu … thật .. tốt bụng. Cảm ơn cậu rất … nhiều – bà vừa nói vừa cầm bàn tay cậu lên siết chặt tạ ơn
- Vâng. Hì.. cháu phải về rồi. Bà nhớ cẩn thận. – Cậu cúi đầu, lễ phép chào rồi bước đi.
……………..
Giữa nó và cậu luôn có một khoảng cách nhất định tưởng như không thể với tới. Bàn tay đưa ra mỏi đến rã rời mà nó không hề cố gắng hay có ý đáp lại tình yêu ấy. Nó thuộc thế giới thượng lưu xa hoa, lộng lẫy. Còn cậu cứ mặc cho dòng đời xô đẩy.
- Em sẽ đi – cậu chậm rãi nói, có vẻ khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định ấy.
- Em đi đâu? – Kai ngồi trên ghế đợi trong phòng Y Tế , nhìn cô y tá băng lại đầu gối cho cậu, hốt hoảng hỏi.
- Đi tới nơi nào mà em có thể đi. Em không thuộc về nơi này…. – giọng cậu trầm hẳn, sự chua xót dâng lên nghẹn ứ cả cổ họng.
No love no life
No love no life
Và rồi anh sẽ quay về nơi ấy
No love no life
No love no life
Anh không thuộc về nơi này nữa đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.