Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 49: Tôi Không Phải Là Nó
Vãn Dương
15/09/2014
Tại Việt Nam
Trong phòng Vip của Bar Thiên Ưng thuộc địa bàn bang Vũ Phong. Tiếng nhạc vang lên nhức nhối không theo một giai điệu rõ ràng, Mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe khắp nơi, trên bàn là đủ các loại rượu mạnh, đắt tiền.
Cậu nhếch nhác nằm dài , gác chân lên thành ghế. Đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt nhợt nhạt không còn sức sống. Tay cậu liên tục uống hết chai này đến chai khác khiến Vicky – vệ sĩ cận tín nhất của cậu, là người quản lý Bar Thiên Ưng đi đi lại lại như ngồi trên đống lửa.
- Anh Vicky, chúng ta nên làm gì đó … .. em nghĩ chúng ta …. – Trợ lý bar Thiên
Ưng nuốt nước bọt sợ hãi nói.
- Những loại rượu anh ấy uống đều là rượu mạnh. Anh ấy uống rất nhiều rồi. Nếu không dừng lại ….. – Rose đồng tình gật đầu.
- Để tao thử - Vicky ngán ngẩm lắc đầu mở cửa bước vào trong.
Phản ứng đầu tiên của Vicky là choáng ngợp, bịt chặt hai lỗ tai lại. Dù làm ở Bar lâu năm, quen tiếng nhạc to đầy ma lực quyến rũ nhưng tiếng nhạc trong phòng này còn kinh khủng hơi thế.
- Anh hai… anh hai … đừng uống nữa . Em có … chuyện muốn nói – Vicky quỳ xuống dưới chân ghế, cố giữ bình tĩnh nói.
- Mày … lảm nhảm … cái gì đó .. hả? – Cái giọng nhão nhoẹt say mèm của cậu vang lên.
- ANH HAI.. ĐỪNG UỐNG NỮA .. EM CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI – Vicky bất lực, đành thét lên.
- Tao .. chẳng hiểu…. CÚT – Cậu cau có, bực bội đá văng chai rượu đắt tiền mới nhập ngoại từ hôm qua.
- Anh hai … - Dù giọng của Vicky to đến mấy cũng không lấn át nổi tiếng nhạc như muốn thiêu đốt từng tế bào cơ thể
Vicky nặng nề di chuyển từng bước tắt nhạc đi. Không khí ảm đạm bao trùm làm cậu khó chụi nheo mắt.
- Anh hai … em có chuyện muốn nói.
- Mày … nghĩ tao muốn nghe hả? BIẾN – Cậu nhếch môi, lật tung bàn rượu , âm thanh của sự đổ vỡ vang lên chói tai hòa vào nhau làm không khí càng trở nên đáng sợ.
- Anh hai à … đừng uống nữa…. hãy nghe em – Vicky cố nài nỉ.
Lần này chẳng cần nhiều lời, cậu hạ cú đá dồn nén sự tức giận lẫn sức mạnh của mình lên người Vicky. Vicky đau đớn quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo, khóe miệng cậu chảy dài giọt máu.
- XÉO – Cậu hách dịch xua đuổi.
Vicky lắc đầu bất lực, đứng dậy đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, cậu mệt mỏi thở dài ôm đầu ngồi trên ghế. Hình ảnh nó bao trùm khắp tâm trí cậu. Tại sao nó đi không nói câu nào? Lại còn đi cùng hắn nữa chứ? Cậu có gì không bằng hắn? Tại sao cậu luôn là người thừa?
Cậu như điên cuồng đấm mạnh vào tường, bàn tay rỉ máu, lớp da bên ngoài bong ra cậu cũng không quan tâm. Trên khuôn mặt khôi ngô hàng triệu người mơ ước một hàng nước mắt lăn dài.
…….
- Vicky à, để em băng bó cho anh – Rose hốt hoảng
- Không cần – Vicky lạnh lùng gạt tay Rose ra.
- Lina , đưa điện thoại cho anh.
Rose hụt hẫng buông thõng hai tay. Người Vicky cần lúc nào cũng là trợ lý Lina, tim
cô như có mảnh thủy tinh cứa vào đau đên ứa máu.
- Vicky, của anh đây – Lina khẽ cười đưa máy.
- Cảm ơn – Vicky ngồi sụp xuống ghế, nhấn máy gọi cho ai đó.
- Alo – đầu dây bên kia lên tiếng trước.
- Chị , là em đây
- Chị biết rồi. Hì, gọi chị chi vậy . Dạo này Bar có phát triển tốt không? – Kelly vừa nói vừa xem mấy bộ đồ thời trang mới.
- Chị à, chị đến Bar đi – Vicky mệt mỏi nói.
- Giọng em sao vậy? Có chuyện gì?
- Chị đến nhanh đấy. Em có chuyện nhờ chị giúp.
- À ừ được rồi, chị đến ngay. J - Cô nói xong tắt máy, lao ra ngoài lấy xe phóng đến Bar Thiên Ưng.
……………
Đến trước cổng Bar Thiên Ưng, cô mở cửa xe bước ra. Nhanh chân bước vào trong.
- Chị hai – Mấy tên “ lính “ canh cổng dáng vẻ hung tợn, thô bạo cúi người chào cô.
- Vicky ở đâu?
- Anh Vicky ở bên ngoài phòng VIP 105 thưa chị.
- Tốt – Cô gật đầu tiến thẳng vào trong.
Điều không tránh khỏi là cô gây sự chú ý của toàn bộ người có mặt trong Bar, đang thời điểm đông người nhưng sự có mặt của cô thu hút mọi ánh nhìn.
Vệ sĩ xếp thành hàng dẹp đường cho cô đến phòng VIP 105.
- Chị. Em ở đây – Lina giơ tay gọi cô.
- Chào em. Vicky em cần chị giúp chuyện gì? – Cô gật đầu rồi quay sang hỏi cậu.
- Chị à vào trong đi – Vicky hất cằm về phòng Kin đang ở.
- Ở trong đó có gì? – Cô nheo mắt hỏi.
- Chị cứ vào thì biết. Em nhờ chị cả đấy
- Lina, Rose chúng ta đi thôi – Cả 3 cúi đầu chào cô rồi quay trở về Quầy.
Cô khó hiểu mở cửa ra, ngạc nhiên trước không khí phòng Vip mà không có tiếng nhạc nào. Không gian não nề, ảm đạm. Bàn ghế, mảnh vỡ những loại rượu đắt tiền bắn tung tóe. Cậu đang ngồi dựa mình vào thành tường, hai bàn tay đặt lên đầu gối chảy nhỏ giọt máu rơi xuống nền đất khô khốc.
Cô tiến lại , nghiêng người, khẽ lay cậu hỏi.
- Kin à.. Cậu sao vậy? Cậu đã uống hết chỗ này sao?
-…..
- Này, nghe tôi nói không?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, mái tóc cô xõa xuống che mất ánh đèn, cánh mũi cao, đôi mắt với hàng lông mi cong vút hơi nheo lại. Đầu óc câu u mê, đôi tay vô thức kéo cô xuống thô bạo rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt xen lẫn nỗi uất ức, đau khổ dày vò cậu trong thời gian qua.
Cô bất ngờ không kịp phản ứng.
- Xin em … tôi cầu xin em …. Đừng rời xa .. tôi … - Vừa rời bờ môi căng mịn của cô, cậu đã siết chặt cô vào lòng như sợ cô tan biến mất.
- Cậu .. cậu nói .. nói .. nói cái gì vậy? Tôi .. tôi – Cô lắp bắp , lúng túng
- Jasmin. Tôi cầu xin … em – Nước mắt cậu rơi ướt sũng cả mảng áo trên vai cô.
- Sao ? – Cô thoáng buồn, mi mắt trùng xuống. Cô đang định xử đẹp cậu vì cướp mất nụ hôn đầu của tiểu thư đây một cách trắng trợn trong một khung cảnh chẳng như mơ ước của cô nhưng nhìn thấy cậu đau khổ như vậy. Cô cũng đau theo mà quên đi sự tức giận.
Cô không phải là nó. Cô muốn nói với cậu , cô không phải là nó. Nhưng lời nói ấy đã bị nghẹn ứ trong cổ họng.
Cô đưa tay ôm cậu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại như tơ mà xót lòng. Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế? Người ngoài cuộc thấm được bao nhiêu nỗi đau mà người trong cuộc phải hứng chụi.
- Ây da Kin à.. Lại ….. – Kai vừa nới lỏng cà vạt vừa mở cửa ngán ngẩm nói. Nhưng những lời nói tiếp theo chưa được lên tiếng thì bị chặn lại bởi khung cảnh trước mặt. Không phải là sự đổ vỡ của căn phòng mà là vì cảnh cô và Kin đang ôm nhau.
- Kai .. Kai sao anh …. – Cô ngạc nhiên, bàng hoàng khi thấy Kai nhìn mình.
- Cứ tiếp tục đi – Anh cười nửa miệng khinh khỉnh.
- Không phải .. không phải Kai à, không như anh nghĩ đâu – Cô vội vàng đẩy Kin ra , mong cậu hãy cùng cô giải thích nhưng cậu đã bất tỉnh.
- Những thứ không đạt được thì nên theo đuổi một thứ khác. Đúng chứ? – Anh nhướn mày, nhếch môi đóng rầm cửa lại bỏ đi.
- KHÔNG KAI À, XIN HÃY NGHE EM GIẢI THÍCH ….. – Cô hét lên nhưng chẳng có xi nhê gì với cửa cánh âm hiện đại riêng cho phòng VIP.
Cô ngồi ôm gối, co ro vào góc tường đầu óc điên loạn rối bời, tại sao? Tại sao lại thành ra như thế này?
Trong phòng Vip của Bar Thiên Ưng thuộc địa bàn bang Vũ Phong. Tiếng nhạc vang lên nhức nhối không theo một giai điệu rõ ràng, Mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe khắp nơi, trên bàn là đủ các loại rượu mạnh, đắt tiền.
Cậu nhếch nhác nằm dài , gác chân lên thành ghế. Đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt nhợt nhạt không còn sức sống. Tay cậu liên tục uống hết chai này đến chai khác khiến Vicky – vệ sĩ cận tín nhất của cậu, là người quản lý Bar Thiên Ưng đi đi lại lại như ngồi trên đống lửa.
- Anh Vicky, chúng ta nên làm gì đó … .. em nghĩ chúng ta …. – Trợ lý bar Thiên
Ưng nuốt nước bọt sợ hãi nói.
- Những loại rượu anh ấy uống đều là rượu mạnh. Anh ấy uống rất nhiều rồi. Nếu không dừng lại ….. – Rose đồng tình gật đầu.
- Để tao thử - Vicky ngán ngẩm lắc đầu mở cửa bước vào trong.
Phản ứng đầu tiên của Vicky là choáng ngợp, bịt chặt hai lỗ tai lại. Dù làm ở Bar lâu năm, quen tiếng nhạc to đầy ma lực quyến rũ nhưng tiếng nhạc trong phòng này còn kinh khủng hơi thế.
- Anh hai… anh hai … đừng uống nữa . Em có … chuyện muốn nói – Vicky quỳ xuống dưới chân ghế, cố giữ bình tĩnh nói.
- Mày … lảm nhảm … cái gì đó .. hả? – Cái giọng nhão nhoẹt say mèm của cậu vang lên.
- ANH HAI.. ĐỪNG UỐNG NỮA .. EM CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI – Vicky bất lực, đành thét lên.
- Tao .. chẳng hiểu…. CÚT – Cậu cau có, bực bội đá văng chai rượu đắt tiền mới nhập ngoại từ hôm qua.
- Anh hai … - Dù giọng của Vicky to đến mấy cũng không lấn át nổi tiếng nhạc như muốn thiêu đốt từng tế bào cơ thể
Vicky nặng nề di chuyển từng bước tắt nhạc đi. Không khí ảm đạm bao trùm làm cậu khó chụi nheo mắt.
- Anh hai … em có chuyện muốn nói.
- Mày … nghĩ tao muốn nghe hả? BIẾN – Cậu nhếch môi, lật tung bàn rượu , âm thanh của sự đổ vỡ vang lên chói tai hòa vào nhau làm không khí càng trở nên đáng sợ.
- Anh hai à … đừng uống nữa…. hãy nghe em – Vicky cố nài nỉ.
Lần này chẳng cần nhiều lời, cậu hạ cú đá dồn nén sự tức giận lẫn sức mạnh của mình lên người Vicky. Vicky đau đớn quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo, khóe miệng cậu chảy dài giọt máu.
- XÉO – Cậu hách dịch xua đuổi.
Vicky lắc đầu bất lực, đứng dậy đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, cậu mệt mỏi thở dài ôm đầu ngồi trên ghế. Hình ảnh nó bao trùm khắp tâm trí cậu. Tại sao nó đi không nói câu nào? Lại còn đi cùng hắn nữa chứ? Cậu có gì không bằng hắn? Tại sao cậu luôn là người thừa?
Cậu như điên cuồng đấm mạnh vào tường, bàn tay rỉ máu, lớp da bên ngoài bong ra cậu cũng không quan tâm. Trên khuôn mặt khôi ngô hàng triệu người mơ ước một hàng nước mắt lăn dài.
…….
- Vicky à, để em băng bó cho anh – Rose hốt hoảng
- Không cần – Vicky lạnh lùng gạt tay Rose ra.
- Lina , đưa điện thoại cho anh.
Rose hụt hẫng buông thõng hai tay. Người Vicky cần lúc nào cũng là trợ lý Lina, tim
cô như có mảnh thủy tinh cứa vào đau đên ứa máu.
- Vicky, của anh đây – Lina khẽ cười đưa máy.
- Cảm ơn – Vicky ngồi sụp xuống ghế, nhấn máy gọi cho ai đó.
- Alo – đầu dây bên kia lên tiếng trước.
- Chị , là em đây
- Chị biết rồi. Hì, gọi chị chi vậy . Dạo này Bar có phát triển tốt không? – Kelly vừa nói vừa xem mấy bộ đồ thời trang mới.
- Chị à, chị đến Bar đi – Vicky mệt mỏi nói.
- Giọng em sao vậy? Có chuyện gì?
- Chị đến nhanh đấy. Em có chuyện nhờ chị giúp.
- À ừ được rồi, chị đến ngay. J - Cô nói xong tắt máy, lao ra ngoài lấy xe phóng đến Bar Thiên Ưng.
……………
Đến trước cổng Bar Thiên Ưng, cô mở cửa xe bước ra. Nhanh chân bước vào trong.
- Chị hai – Mấy tên “ lính “ canh cổng dáng vẻ hung tợn, thô bạo cúi người chào cô.
- Vicky ở đâu?
- Anh Vicky ở bên ngoài phòng VIP 105 thưa chị.
- Tốt – Cô gật đầu tiến thẳng vào trong.
Điều không tránh khỏi là cô gây sự chú ý của toàn bộ người có mặt trong Bar, đang thời điểm đông người nhưng sự có mặt của cô thu hút mọi ánh nhìn.
Vệ sĩ xếp thành hàng dẹp đường cho cô đến phòng VIP 105.
- Chị. Em ở đây – Lina giơ tay gọi cô.
- Chào em. Vicky em cần chị giúp chuyện gì? – Cô gật đầu rồi quay sang hỏi cậu.
- Chị à vào trong đi – Vicky hất cằm về phòng Kin đang ở.
- Ở trong đó có gì? – Cô nheo mắt hỏi.
- Chị cứ vào thì biết. Em nhờ chị cả đấy
- Lina, Rose chúng ta đi thôi – Cả 3 cúi đầu chào cô rồi quay trở về Quầy.
Cô khó hiểu mở cửa ra, ngạc nhiên trước không khí phòng Vip mà không có tiếng nhạc nào. Không gian não nề, ảm đạm. Bàn ghế, mảnh vỡ những loại rượu đắt tiền bắn tung tóe. Cậu đang ngồi dựa mình vào thành tường, hai bàn tay đặt lên đầu gối chảy nhỏ giọt máu rơi xuống nền đất khô khốc.
Cô tiến lại , nghiêng người, khẽ lay cậu hỏi.
- Kin à.. Cậu sao vậy? Cậu đã uống hết chỗ này sao?
-…..
- Này, nghe tôi nói không?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, mái tóc cô xõa xuống che mất ánh đèn, cánh mũi cao, đôi mắt với hàng lông mi cong vút hơi nheo lại. Đầu óc câu u mê, đôi tay vô thức kéo cô xuống thô bạo rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt xen lẫn nỗi uất ức, đau khổ dày vò cậu trong thời gian qua.
Cô bất ngờ không kịp phản ứng.
- Xin em … tôi cầu xin em …. Đừng rời xa .. tôi … - Vừa rời bờ môi căng mịn của cô, cậu đã siết chặt cô vào lòng như sợ cô tan biến mất.
- Cậu .. cậu nói .. nói .. nói cái gì vậy? Tôi .. tôi – Cô lắp bắp , lúng túng
- Jasmin. Tôi cầu xin … em – Nước mắt cậu rơi ướt sũng cả mảng áo trên vai cô.
- Sao ? – Cô thoáng buồn, mi mắt trùng xuống. Cô đang định xử đẹp cậu vì cướp mất nụ hôn đầu của tiểu thư đây một cách trắng trợn trong một khung cảnh chẳng như mơ ước của cô nhưng nhìn thấy cậu đau khổ như vậy. Cô cũng đau theo mà quên đi sự tức giận.
Cô không phải là nó. Cô muốn nói với cậu , cô không phải là nó. Nhưng lời nói ấy đã bị nghẹn ứ trong cổ họng.
Cô đưa tay ôm cậu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại như tơ mà xót lòng. Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế? Người ngoài cuộc thấm được bao nhiêu nỗi đau mà người trong cuộc phải hứng chụi.
- Ây da Kin à.. Lại ….. – Kai vừa nới lỏng cà vạt vừa mở cửa ngán ngẩm nói. Nhưng những lời nói tiếp theo chưa được lên tiếng thì bị chặn lại bởi khung cảnh trước mặt. Không phải là sự đổ vỡ của căn phòng mà là vì cảnh cô và Kin đang ôm nhau.
- Kai .. Kai sao anh …. – Cô ngạc nhiên, bàng hoàng khi thấy Kai nhìn mình.
- Cứ tiếp tục đi – Anh cười nửa miệng khinh khỉnh.
- Không phải .. không phải Kai à, không như anh nghĩ đâu – Cô vội vàng đẩy Kin ra , mong cậu hãy cùng cô giải thích nhưng cậu đã bất tỉnh.
- Những thứ không đạt được thì nên theo đuổi một thứ khác. Đúng chứ? – Anh nhướn mày, nhếch môi đóng rầm cửa lại bỏ đi.
- KHÔNG KAI À, XIN HÃY NGHE EM GIẢI THÍCH ….. – Cô hét lên nhưng chẳng có xi nhê gì với cửa cánh âm hiện đại riêng cho phòng VIP.
Cô ngồi ôm gối, co ro vào góc tường đầu óc điên loạn rối bời, tại sao? Tại sao lại thành ra như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.