Chương 10
Thập Cụ/十具
10/07/2024
Ba tháng sau, ta lại gặp Tam công tử, à không, không phải gặp, mà là nghe thấy giọng nói của hắn.
Trên chiếc xe ngựa dát vàng trang trí lông chim trĩ đỏ rực, vô cùng lộng lẫy.
Con ngựa của hắn hoảng sợ trước đoàn người rước dâu hoành tráng, tiếng hí vang vọng xé toạc bầu không khí vui mừng náo nhiệt, xé rách cả màng nhĩ yếu ớt của ta. "Dừng lại..."
Hắn ghìm cương ngựa, đầy khí phách. Ta nghe nói, Tam công tử đã đánh bại quân địch với số lượng ít hơn rất nhiều tại U Minh Cốc, nơi hắn từng thất bại, c.h.é.m đầu tướng giặc, gỡ nhục thành công.
Ta rất hy vọng hắn đến để cướp dâu.
Nhưng không phải.
Tam công tử hôm nay tình cờ hồi kinh, tình cờ đi ngang qua con phố Lăng Mộng phồn hoa của kinh thành, tình cờ đi ngang qua đoàn người rước dâu của ta.
Ta luống cuống vén khăn voan lên, nhìn chằm chằm vào tấm màn dày đang rũ xuống, chỉ cần nhẹ nhàng vén lên, là có thể...
Là có thể tình cờ, nhìn hắn thêm một lần nữa.
Xuyên qua lớp màn dày, dường như có thể nhìn thấy Tam công tử tuấn tú, nổi bật giữa dòng người tấp nập.
Lông mày, đôi mắt phong lưu vô hạn, một chút diễm lệ, một chút cao ngạo, một chút ý cười, kết hợp thành một Tam công tử.
"Đừng nói lời tạm biệt, rất nhanh sẽ gặp lại thôi."
Ta nắm chặt dải lụa màu sắc sặc sỡ treo trên xe, siết chặt trong lòng bàn tay, quấn từng vòng, từng vòng.
Đầu ngón tay đỏ ửng như đang rỉ máu, màu m.á.u đó còn đỏ hơn cả màu khăn voan, đỏ đến chói mắt.
Ta buông thả, ta đoan trang, mỗi người một bên, giằng co tấm màn che.
Mở ra đi, mở ra đi, để ta được nhìn hắn thêm một lần nữa, dù chỉ là từ xa.
Không được, Đoan Mộc Mẫn, ngươi điên rồi, ngươi đã điên đủ rồi, tỉnh lại đi.
Tay phải vừa định dùng sức, tay trái đã đè lên, kiềm chế thật mạnh. Không được.
Không thể để thiên hạ chê cười.
Tam công tử và ta, không phải là những người yêu nhau trong thoại bản.
Chỉ có những người yêu nhau mới có thể phá vỡ lồng giam, gào thét:
"Bỏ trốn thôi, đến chân trời góc bể, mặc kệ người đời chỉ trích!"
Nhưng ta không có tư cách, từ đầu đến cuối, chỉ là vở kịch một người của riêng Đoan Mộc Mẫn.
Đã là vở kịch một người, thì phải tự mình nuốt xuống tất cả nước mắt và cay đắng, ngàn vạn lần đừng kể lể với người khác.
Bởi vì sẽ chỉ nhận lại một câu "đáng đời".
Tiếng nhạc du dương, tiếng hò reo chúc mừng, ập đến như sóng thần.
Vòm xe hình tròn màu tím, màn che màu đỏ rực, đè nén từ bốn phương tám hướng, khiến ta ngạt thở.
Xe hoa giống như một chiếc thuyền con, bị sóng gió cuốn đi, chòng chành trôi theo dòng nước.
Có người cười ha hả: "Tam công tử, bộ dạng vội vàng của ngươi là thế nào, đang vội vàng đi gặp cô nương nào vậy?"
"Cút mẹ ngươi đi. Ông đây đi gặp vợ..."
Tiếp theo là tiếng kêu đau liên tiếp... Nhất định là Tam công tử đã đá người đó.
Hàng mi dài, tính tình nóng nảy.
Hóa ra Tam công tử lại thô lỗ như vậy. Hắn đã che giấu trước mặt ta rất tốt.
Ta nhớ đến câu nói của hắn đêm hôm đó: "Ở bên cạnh nàng, chỉ cần là ta thì đều tốt."
Ta vừa định nở nụ cười, nhưng nụ cười kia còn chưa kịp hiện lên trên môi, đã tan biến.
Hắn nói hắn đi gặp vợ hắn.
À, đi gặp A Chỉ. Hôm đó A Chỉ còn nói với ta, Tam công tử đã đồng ý với nàng, đợi ba tháng sau khi hắn trở về, sẽ cưới nàng.
Bọn họ sẽ không bỏ lỡ nhau nữa.
Tam công tử vì A Chỉ, đã liều mạng bò lên khỏi vũng lầy, trở về bờ.
Hắn có người mà hắn muốn bảo vệ.
Thật không dễ dàng, ta dần dần buông lỏng dải lụa đã bị ta siết chặt đến nhăn nhúm.
Người thay đổi Tam công tử không phải là ta, ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời hắn.
Gặp gỡ, chào hỏi, tạm biệt, lặng lẽ tạm biệt.
Mỗi người đều trở về quỹ đạo ban đầu của mình, giương buồm, mỗi người một ngả.
Xe hoa lại tiếp tục lắc lư, mưa gió bão bùng, không có nơi nương tựa, không có nơi neo đậu.
Ta lại đội khăn voan lên, những viên đá quý lấp lánh trên đó khiến mắt ta đau nhói.
Nhưng ta không thể rơi lệ, Hoàng hậu nương nương đoan trang không thể để phấn son lem luốc vào ngày hôm nay.
Hôm nay thật sự là ngày lành...
Tam công tử dường như bị không khí vui mừng hân hoan ngập tràn này lây nhiễm, giọng nói mang theo ý cười.
Có người vui vẻ nói: "Đích nữ nhà họ Đoan Mộc thật có phúc khí."
"Đích nữ nhà họ Đoan Mộc? Chưa từng gặp."
"Đúng vậy, nghe nói đạo sĩ từng xem bói, nói trước khi thành thân không thể ở lại kinh thành, nếu không sẽ gặp họa, cho nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân ở U Châu rồi..."
Lời người nọ nói cũng có phần đúng, đạo sĩ nói, ta có mệnh phượng hoàng, có một kiếp đào hoa phải trốn, phải trốn đến U Châu. Nhưng đạo sĩ đâu có tính được, người khiến ta gặp kiếp đào hoa ở kinh thành kia, cũng đến U Châu.
Kiếp đào hoa này, có trốn cũng trốn không thoát.
"Hừ, mê tín." Tiếng cười khinh thường của Tam công tử.
Ta dồn hết tâm trí lắng nghe.
Đột nhiên, trái tim ta run lên, mặt nóng bừng.
Dường như có ánh mắt dò xét nào đó, xuyên qua lớp màn che màu đỏ kia, sắc bén như mũi tên, b.ắ.n vào trong.
Khiến ta thủng trăm ngàn lỗ.
"Tam công tử, sao vậy?"
Ta nghe thấy giọng nói có chút mơ hồ, nghi hoặc của hắn:
"Mùi hương hoa cát cánh..."
Ta đã nghiền nát bó hoa cát cánh mà hắn tặng ta thành hương liệu, mùi hương hoa cát cánh trở thành như hình với bóng với ta.
Cuối cùng chỉ còn lại mùi hương tuyệt vọng này bầu bạn cùng ta.
Ta co chân lên, nhẹ nhàng ôm lấy, ôm lấy mùi hương thoang thoảng kia, nhìn tấm màn che, khẽ nói:
"Tam công tử, tạm biệt."
Trên chiếc xe ngựa dát vàng trang trí lông chim trĩ đỏ rực, vô cùng lộng lẫy.
Con ngựa của hắn hoảng sợ trước đoàn người rước dâu hoành tráng, tiếng hí vang vọng xé toạc bầu không khí vui mừng náo nhiệt, xé rách cả màng nhĩ yếu ớt của ta. "Dừng lại..."
Hắn ghìm cương ngựa, đầy khí phách. Ta nghe nói, Tam công tử đã đánh bại quân địch với số lượng ít hơn rất nhiều tại U Minh Cốc, nơi hắn từng thất bại, c.h.é.m đầu tướng giặc, gỡ nhục thành công.
Ta rất hy vọng hắn đến để cướp dâu.
Nhưng không phải.
Tam công tử hôm nay tình cờ hồi kinh, tình cờ đi ngang qua con phố Lăng Mộng phồn hoa của kinh thành, tình cờ đi ngang qua đoàn người rước dâu của ta.
Ta luống cuống vén khăn voan lên, nhìn chằm chằm vào tấm màn dày đang rũ xuống, chỉ cần nhẹ nhàng vén lên, là có thể...
Là có thể tình cờ, nhìn hắn thêm một lần nữa.
Xuyên qua lớp màn dày, dường như có thể nhìn thấy Tam công tử tuấn tú, nổi bật giữa dòng người tấp nập.
Lông mày, đôi mắt phong lưu vô hạn, một chút diễm lệ, một chút cao ngạo, một chút ý cười, kết hợp thành một Tam công tử.
"Đừng nói lời tạm biệt, rất nhanh sẽ gặp lại thôi."
Ta nắm chặt dải lụa màu sắc sặc sỡ treo trên xe, siết chặt trong lòng bàn tay, quấn từng vòng, từng vòng.
Đầu ngón tay đỏ ửng như đang rỉ máu, màu m.á.u đó còn đỏ hơn cả màu khăn voan, đỏ đến chói mắt.
Ta buông thả, ta đoan trang, mỗi người một bên, giằng co tấm màn che.
Mở ra đi, mở ra đi, để ta được nhìn hắn thêm một lần nữa, dù chỉ là từ xa.
Không được, Đoan Mộc Mẫn, ngươi điên rồi, ngươi đã điên đủ rồi, tỉnh lại đi.
Tay phải vừa định dùng sức, tay trái đã đè lên, kiềm chế thật mạnh. Không được.
Không thể để thiên hạ chê cười.
Tam công tử và ta, không phải là những người yêu nhau trong thoại bản.
Chỉ có những người yêu nhau mới có thể phá vỡ lồng giam, gào thét:
"Bỏ trốn thôi, đến chân trời góc bể, mặc kệ người đời chỉ trích!"
Nhưng ta không có tư cách, từ đầu đến cuối, chỉ là vở kịch một người của riêng Đoan Mộc Mẫn.
Đã là vở kịch một người, thì phải tự mình nuốt xuống tất cả nước mắt và cay đắng, ngàn vạn lần đừng kể lể với người khác.
Bởi vì sẽ chỉ nhận lại một câu "đáng đời".
Tiếng nhạc du dương, tiếng hò reo chúc mừng, ập đến như sóng thần.
Vòm xe hình tròn màu tím, màn che màu đỏ rực, đè nén từ bốn phương tám hướng, khiến ta ngạt thở.
Xe hoa giống như một chiếc thuyền con, bị sóng gió cuốn đi, chòng chành trôi theo dòng nước.
Có người cười ha hả: "Tam công tử, bộ dạng vội vàng của ngươi là thế nào, đang vội vàng đi gặp cô nương nào vậy?"
"Cút mẹ ngươi đi. Ông đây đi gặp vợ..."
Tiếp theo là tiếng kêu đau liên tiếp... Nhất định là Tam công tử đã đá người đó.
Hàng mi dài, tính tình nóng nảy.
Hóa ra Tam công tử lại thô lỗ như vậy. Hắn đã che giấu trước mặt ta rất tốt.
Ta nhớ đến câu nói của hắn đêm hôm đó: "Ở bên cạnh nàng, chỉ cần là ta thì đều tốt."
Ta vừa định nở nụ cười, nhưng nụ cười kia còn chưa kịp hiện lên trên môi, đã tan biến.
Hắn nói hắn đi gặp vợ hắn.
À, đi gặp A Chỉ. Hôm đó A Chỉ còn nói với ta, Tam công tử đã đồng ý với nàng, đợi ba tháng sau khi hắn trở về, sẽ cưới nàng.
Bọn họ sẽ không bỏ lỡ nhau nữa.
Tam công tử vì A Chỉ, đã liều mạng bò lên khỏi vũng lầy, trở về bờ.
Hắn có người mà hắn muốn bảo vệ.
Thật không dễ dàng, ta dần dần buông lỏng dải lụa đã bị ta siết chặt đến nhăn nhúm.
Người thay đổi Tam công tử không phải là ta, ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời hắn.
Gặp gỡ, chào hỏi, tạm biệt, lặng lẽ tạm biệt.
Mỗi người đều trở về quỹ đạo ban đầu của mình, giương buồm, mỗi người một ngả.
Xe hoa lại tiếp tục lắc lư, mưa gió bão bùng, không có nơi nương tựa, không có nơi neo đậu.
Ta lại đội khăn voan lên, những viên đá quý lấp lánh trên đó khiến mắt ta đau nhói.
Nhưng ta không thể rơi lệ, Hoàng hậu nương nương đoan trang không thể để phấn son lem luốc vào ngày hôm nay.
Hôm nay thật sự là ngày lành...
Tam công tử dường như bị không khí vui mừng hân hoan ngập tràn này lây nhiễm, giọng nói mang theo ý cười.
Có người vui vẻ nói: "Đích nữ nhà họ Đoan Mộc thật có phúc khí."
"Đích nữ nhà họ Đoan Mộc? Chưa từng gặp."
"Đúng vậy, nghe nói đạo sĩ từng xem bói, nói trước khi thành thân không thể ở lại kinh thành, nếu không sẽ gặp họa, cho nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân ở U Châu rồi..."
Lời người nọ nói cũng có phần đúng, đạo sĩ nói, ta có mệnh phượng hoàng, có một kiếp đào hoa phải trốn, phải trốn đến U Châu. Nhưng đạo sĩ đâu có tính được, người khiến ta gặp kiếp đào hoa ở kinh thành kia, cũng đến U Châu.
Kiếp đào hoa này, có trốn cũng trốn không thoát.
"Hừ, mê tín." Tiếng cười khinh thường của Tam công tử.
Ta dồn hết tâm trí lắng nghe.
Đột nhiên, trái tim ta run lên, mặt nóng bừng.
Dường như có ánh mắt dò xét nào đó, xuyên qua lớp màn che màu đỏ kia, sắc bén như mũi tên, b.ắ.n vào trong.
Khiến ta thủng trăm ngàn lỗ.
"Tam công tử, sao vậy?"
Ta nghe thấy giọng nói có chút mơ hồ, nghi hoặc của hắn:
"Mùi hương hoa cát cánh..."
Ta đã nghiền nát bó hoa cát cánh mà hắn tặng ta thành hương liệu, mùi hương hoa cát cánh trở thành như hình với bóng với ta.
Cuối cùng chỉ còn lại mùi hương tuyệt vọng này bầu bạn cùng ta.
Ta co chân lên, nhẹ nhàng ôm lấy, ôm lấy mùi hương thoang thoảng kia, nhìn tấm màn che, khẽ nói:
"Tam công tử, tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.