Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 138: Ấm áp

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Sau khi Trần Tử Tô rời đi, ta chậm rãi mở mật hàm do Tinh Hậu viết, trên thư còn lưu lại mùi hương hoa lan nhàn nhạt, mùi thơm này vô cùng quen thuộc với ta.

Bởi nó là mùi hương trên người Tinh Hậu, hai mắt ta ươn ướt, những hàng chữ phiêu dật đập vào mắt ta, trong thư đã bộc lộ sự nhớ nhung nồng đậm của nàng với ta.

Nàng không đề lạc khoản, nhưng trên giấy có lưu lại một dấu son môi nhàn nhạt.

Trong nội tâm ta vừa có nhu tình lại vừa có sự ấm áp, thâm tình mân mê dấu son môi, cảm giác như Tinh Hậu có ở bên người ta.

Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, ta cẩn thận cất bức thư, rồi nói:

“Ai vậy?”

“Là muội!”

Thanh âm của A Y Cổ Lệ vang lên ngoài cửa.

“Vào đi!”

Lúc này ta mới nhớ tới, từ khi ta trở về Tuyên Thành còn chưa gặp mặt nàng.

A Y Cổ Lệ mặc một bộ quần áo màu hồng, phong tình quyến rũ, mái tóc màu vàng kim tết thành những bím nhỏ, xinh đẹp khả ái, trên khuôn mặt trắng như ngọc có hai lún đồng tiền, càng làm cho nàng kiều diễm động lòng người hơn.

Trong tay của nàng có bưng một cái khay, đựng trong đó là một chùm nho và dưa lạnh, uyển chuyển đặt lên thư án, ôn nhu nói:

“Muôi hôm nay đi chợ mua được, Long đai ca nếm thử xem sao.”

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới ở Tuyên Thành lại có cả hoa quả Tây vực.”

Ta cầm một quả nho đưa vào miệng, chỉ cảm thấy nó vừa chua vừa ngọt, một mùi vị khác lạ thơm ngon lan tỏa trong cuống họng.

A Y Cổ Lệ thản nhiên cười nói:

“Muội cũng không ngờ hàng hóa ở Tuyên Thành lại phong phú như vậy, khi tới chợ muội mới phát hiện, hầu như thứ gì ở đây cũng mua được, thậm chí đặc sản quả Mã Não ở quê nhà cũng có bán.”

Ta cười nói:

“Quả Mã Não ta chưa được ăn, sao không mua về cho ta thử một chút?”

A Y Cổ Lệ cười nói:

“Vương phi thích đồ chua, nên muội đem quả Mã não cho người ăn hết rồi.”

Ta gật đầu cười, đây cũng là một hành động cố tình của nàng, trước kia Sở Nhi hoài nghi nàng bắt cóc Mính Nhi, sau khi biết được sự thực, hiểu lầm giữa hai người đã tiêu tan.

Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, ta nhìn A Y Cổ Lệ nói:

“Cơm tối đã làm xong chưa? Ta có chút đói bụng”

Từ khi nàng tới vương phủ, đa số thời gian đều ở trong phòng bếp, cho nên ta đã có thói quen hỏi nàng chuyện cơm nước.

A Y Cổ Lệ nói:

“Hôm nay chắc phải muộn một chút, đầu bếp đang nấu những món ăn mà vương phi thích.”

Ta gật đầu, chợt nhớ tới mình đã lâu rồi không đi dạo trong thành, nên nhìn A Y Cổ Lệ nói:

“Muội bảo Dịch An hầu hạ vương phi là được rồi, chúng ta ra ngoài bảo Đường Muội vào trong thành uống rượu.”

Đôi mắt đẹp của A Y Cổ Lệ sáng ngời, mỉm cười nói:

“Muội biết một tửu quán ở trong thành có phong vị tây vực, không bằng hôm nay chúng ta tới đó nếm thử.”

Ta vui vẻ gật đầu.

Trải qua mấy lần thay đổi, Tuyên Thành đã trở nên hưng thịnh, tuy hiện giờ đã là ban đêm, nhưng đầu đường cuối ngõ vẫn thấy nhiều thương nhân, bách tính buông bán tấp nập.

Đúng như lời A Y Cổ Lệ nói, hàng hóa ở khắp nơi tụ tập về đây, vật tư phong phú đứng hàng bậc nhất ở Đại Khang, từ các phương diện nữa cho thấy, ta cai quản Tuyên Thành đã bước đầu thành công.

Chúng ta đi tới con phố Tây Cổ Lan, đây là một con đường mới xây, có phong cách của tây vực, khách thương ngoại tộc thường tập trung tại đây, ở hai bên đường phố mở không ít tửu quán tràn ngập phong tình của các nơi. 

A Y Cổ Lệ mang theo chúng ta đi đến một tửu quán có tên là Lưu Sa Lâu, chủ nhân ở đây đổ đầy cát vàng trong quán, ở ngoài cửa trang trí những chiếc bánh xe cổ xưa, nhìn cảnh tượng này, làm cho ta nhớ tới những chuyện xảy ra trong sa mạc.

Ta và A Y Cổ Lệ nhìn nhau cười.

Ta thấp giọng nói:

“Nơi này có phải do người của Bí Điền quốc mở không?”

A Y Cổ Lệ lắc đầu nói:

“Quán này không phải do người Bí Điền quốc mở, lão bản là một người của Tinh Tuyệt Quốc, phong tục tập quán của họ khác hẳn nơi đây.”

Trong khi nói chuyện, có hai Hồ nữ yểu điệu đi ra, trên mặt các nàng bịt khăn, nhưng mà chỗ lưng lại lộ ra ngoài cái eo lả lướt, làm cho tim ta đập rộn lên, cái rốn cho đeo trang sinh, được làn da trắng tôn lên, tưởng chừng như phát quang, mê người vô cùng.

Đường Muội thấp giọng nói:

“Không nghĩ tới quần ảo của nữ tử Tinh Tuyệt Quốc lại hở nhiều như vậy.”

A Y Cổ Lệ khuôn mặt ửng hồng nói:

“Nữ tử của chúng ta toàn mặc như vậy.”

Ta ha ha cười nói:

“Phong tục bất đồng, đương nhiên là tập quán có khác, ngươi không nên ngạc nhiên như vậy.”

Xa Hạo cười nói:

“Sau này chúng ta tới đó vài lần tự nhiên là sẽ quen mắt với cách ăn mặc của họ.” 

Ánh mắt của ta nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của A Y Cổ Lệ, thầm nghĩ trong lòng:

“Hồ nữ này đã mê người như vậy, nếu như là A Y Cổ Lệ mặc bộ quần áo này vào, thì sẽ mê người tới mức nào?”

A Y Cổ Lệ dường như đoán đương suy nghĩ trong lòng của ta, khuôn mặt càng lúc càng đỏ rực.

Chúng ta theo hai nữ tử này vào quán, bên trong toàn bố trí theo phong cách của dân tộc họ, bàn ghế toàn bằng đất nung, vẫn chưa tráng men, ngồi có một cảm giác thô ráp ấm áp.

A Y Cổ Lệ gọi một số đĩa thịt dê, mấy thứ hoa quả, hai Hồ nữ lúc này ra tiếp rượu cho chúng ta.

Thịt dê nướng rất ngon, không còn mùi tanh như bình thường, khi đưa vào miệng mới cảm thấy nó thơm mềm, chúng ta vừa ăn vừa khen không dứt miệng.

A Y Cổ Lệ nói:

“Thịt dê nướng ở đây là do lão bản đích thân làm, trình tự của nó không hề đơn giản.”

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:

“A Y Cổ Lệ cô nương quá khen, cô nương có thể tới đây là vinh hạnh cho tiểu điếm.”

Ta xoay người nhìn lại, thấy một lão giả người Hồ, râu tóc bạc trắng đang đi tới đây, chắc là lão bản của tửu quán này.

A Y Cổ Lệ cười nói:

“Cách Lặc Nhật bá bá.”

Cách Lặc Nhật cầm một đĩa thịt bò đặt lên bàn:

“Đây là món mông trâuu nhỏ mà ta mới làm, mọi người nếm thử xem sao!”

Trù nghệ của người này quả nhiên là xuất sắc, ta tán dương:

“Cách Lặc Nhật lão bản quả nhiên làm thức ăn rất ngon!”

Cách Lặc Nhật cười nói:

“Người Tinh Tuyệt Quốc chúng ta am hiểu nhất là chế biến thức ăn từ thịt dê, bò, trâu, trù nghệ của ta ở trong nước cũng chỉ tính là hàng phổ thông mà thôi.”

Hắn không biết thân phận của ta, nên móc ra một thỏi bạc đặt ở trước mặt A Y Cổ Lệ nói:

“A Y Cổ Lệ cô nương, đây là tiền công của cô.”

A Y Cổ Lệ cuống quít khoát tay áo nói:

“Đâu có nhiều tiền như vậy, bá bá giữ lại đi, coi như là trả tiền cơm hôm nay.”

Cách Lặc Nhật cười nói:

“Cô nương thêu cho ta nhiều bức họa như vậy, số ngân lượng này có khi còn chưa đủ, bữa cơm này ta mời.”

Hóa ra A Y Cổ Lệ thêu thùa đem bán, ta không ngờ tính tự lập của nàng lại cao như vậy, sự yêu thích của ta với nàng lại tăng thêm vài phần.

Cách Lặc Nhật nói:

“Ta không làm lỡ bữa cơm của mọi người, muốn gì cứ gọi thêm nha.”

Hắn định xoay người rời đi, thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, Cách Lặc Nhật cuống quít xông ra ngoài.

Ta nhìn Đường Muội, bảo hắn ra xem có chuyện gì không.

Đường Muội nhanh chóng trở về, cười nói:

“Không có chuyện gì lớn, chỉ có một tên nô lệ của Hải Vu tộc xung đột với điếm tiểu nhị.”

Ta nhíu mày nói:

“Nô lệ Hải Vu tộc?”

Đường Muội giải thích:

“Nhã Khắc bao vây tiễu trừ Hải Vu tộc bắt được không ít tù binh, hắn dẫn tới Tuyên Thành bán họ làm nô, cũng bởi vì giá cả tương đối rẻ nên trở thành đối tượng cho mọi ngươi tranh nhau.”

Ta cười nhạt nói:

“Nhã Khắc an đáp đúng là biết cách làm giàu, hình như gần đây hắn kiếm được không ít ngân lượng thì phải?”

Xa Hạo nói:

“Hải Vu tộc mặc dù có mạo phạm chúng ta, nhưng mà Nhã Khắc lại dùng phương thức này xử lý đúng là không ổn, nếu như tiếp tục thế này người Hải Vu tộc sẽ phản kháng càng lúc càng mạnh, đồng thời nó còn ảnh hưởng tới những bộ tộc khác ở trong Âm Sơn.”

Ta trầm ngâm nói:

“Ngươi nói không sai, lần này tới Lục Hải Nguyên, ta sẽ nói với hắn một chút.”

Đường Muội hơi cảm thấy kinh, ngạc nói:

“Công tử muốn đi Lục Hải Nguyên?”

Ta gật đầu nói:

“Tuệ Kiều và Vân Na các nàng đều ở đó, từ lúc trở về tới giờ ta còn chưa gặp mặt bọn họ. Hơn nữa Trần tiên sinh cũng lập tức đi sứ Bắc Hồ, ta cũng nhân tiện tiễn người một đoạn đường.”

Đường Muội nói:

“Trần tiên sinh đi sứ có cần thuộc hạ đi cùng không?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta dự định làm cho Đột Tạ đi cùng với tiên sinh.”

Đường Muội nói:

“Đột Tạ là người cơ cảnh, hơn nữa lại là người Hồ, theo Trần tiên sinh đi thì rất là phù hợp.”

A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:

“Long đại ca nếu như đến Lục Hải Nguyên có thể mang theo muội được không.”

Ta cười nói:

“Sao vậy? Sao muội muốn tới đó?”

A Y Cổ Lệ nói:

“Muội nghe nói Lục Hải Nguyên phong cảnh rất đẹp cho nên muốn đi xem.”

Nàng cúi đầu xuống, trốn tránh cái nhìn của ta.

Trong lòng ta cười thầm, nàng tám phần mười là muốn đi theo ta bên người.

Ta gật đầu, nói:

“Được rồi, tới đó giải sầu cũng tốt.”

Hoàng hôn ngày thứ hai chúng ta tới được Lục Hải Nguyên, Vân Na suất lĩnh đám kỵ sĩ ra đón, nàng mặc khải giáp sáng choang, anh khí bừng bừng.

Ở trước mặt mọi người, Vân Na đương nhiên không thể chủ động bày tỏ tình cảm với ta được, nhưng mà đôi mắt nhu tình của nàng đã để lộ tâm sự trong lòng mình.

Ta cười nói:

“Hoàn Nhan đại tướng quân, sao tướng quân không ở nhà chăm con gái của chúng ta.”

Vân Na kiều mị nhìn ta một cái nói:



“Lần này muội tới đây không phải là để đón huynh, mà là đón Sở Nhi muội tử.”

Sở Nhi vén màn xe mỉm cười nói:

“Đã làm Vân Na tỷ tỷ cực khổ.”

Vân Na cười duyên nói:

“Tỷ cực khổ so thế nào được với sự cực khổ của Sở Nhi sau này.”

Sở nhi khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ nói:

“Tỷ tỷ vừa gặp mặt đã trêu muội rồi.”

Vân Na nói:

“Mấy tỷ muội chúng ta biết muội mang thai ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.”

Sở nhi nhẹ nhàng cắn cắn môi, trong lòng ngọt ngào tới cực điểm.

Hai đội ngũ của chúng ta hợp lại, cùng nhau tiến về phía nông trường.

Ta và Vân Na sánh vai nhau đi trong đội ngũ. Vân Na nói:

“Mấy ngày nay ai cũng mong huynh tới đây.”

Ta cười nói:

“Nàng đã nhớ ta như vậy, vậy thì tối hôm nay ta phải bù đắp cho các nàng thật tốt.”

Vân Na khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng phì nói:

“Đã làm thái tử rồi, vậy mà vẫn không nghiêm chỉnh.”

Ta thấp giọng cười nói:

“Vậy thì nàng thích ta nghiêm chỉnh, hay thích ta không nghiêm chỉnh?”

Vân Na nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng cười nói:

“Huynh thế nào muội cũng thích.”

Trong lòng ta kích động, nếu như không phải có mọi người ở đây, ta nhất định ôm Vân Na vào lòng, hôn cuồng nhiệt một phen.

Vân Na nói:

“Được rồi, muội vẫn còn chưa nói cho huynh biết, sáng nay Tuệ Kiều đã tỉnh.”

Ta vui vẻ nói:

“Thật không? Là con trai hay con gái?”

Vân Na thấp giọng nói:

“Là con gái...”

Ta không che dấu được sự thất vọng trong lòng, miễn cường cười nói:

“Rất tốt, rất tốt...”

Vân Na nói:

“Huynh cỏ phải là không vui hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta chỉ là kỳ quái sao những người con của chúng ta lại toàn là con gái?”

Vân Na an ủi ta nói:

“Có thể Sở Nhi sẽ sinh cho huynh một người con trai.”

Ta cười nhạt nói:

“Chỉ hy vọng là như thế.”

Trong lòng ta chợt nhớ tới Khúc Nặc, trong bụng nàng cũng mang cốt nhục của ta, nếu như tính ngày tháng, thì cũng chỉ còn một thời gian nữa là sinh.

Không biết khi sinh ra sẽ là con trai hay con gái, hiện giờ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ rằng đó là cốt nhục của Yến Nguyên Tông, chuyện này ta không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Vân Na thấy sắc mặt của ta, còn tưởng là ta không hài lòng vì lại sinh ra một người con gái, nhẹ giọng dặn dò:

“Sau khi sinh Tuệ Kiều rất yếu, huynh ngàn vạn lần đừng có biểu hiện sự không hài lòng gì ở trước mặt nàng.”

Ta gật đầu nói:

“Muội yên tâm, cho dù là trai hay gái, sự yêu thương của ta với các nàng đều không thay đổi.”

Ta cười cười nhìn Vân Na nói:

“Xem ra Hoàn Nhan đại tướng quân lại phải vì ta mà tiếp tục cố gắng.”

Vân Na phì nói:

“Trong đầu của huynh toàn là việc này, đúng là hoang dâm vô đạo mà.”

Ta ha hả phá lên cười.

Khi tới mục trường, ta lập tức đi thăm Tuệ Kiều, nàng mới sinh không lâu, sức khỏe vẫn còn rất yếu, đôi môi tái nhợt, khi ta cầm bàn tay của nàng, thấy vẫn còn hơi lạnh. Ta vòng tay, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Cực khổ cho nàng rồi.”

Tuệ Kiều yếu ớt nói:

“Dận Không, xem con gái của chúng ta đi...”

Ta nhìn sang bên cạnh nàng, thấy con gái của chúng ta đang ngủ, mái tóc đen cuộn lại trên cái đầu đỏ ửng, giống như một đóa hoa bách hợp.

Sự tiếc nuối trong lòng ta bị sự ấm áp thay thế, ta nhẹ giọng nói:

“Thật đáng yêu, về sau nó sẽ mỹ lệ như Tuệ Kiều của chúng ta.”

Tuệ Kiều ôn nhu tựa ở vào trong lòng ta, nói:

“Muội mong nó sau này lớn lên có được trí tuệ như huynh.”

Ta cười nói:

“Người Hán chúng ta có câu, con gái không tài mới là cái phúc.”

Sở Nhi gắt giọng:

“Nếu cứ như theo huynh nói vậy thì tài học như Vân Na tỷ tỷ thì không có phúc à?”

Ta vong tay ôm Sở Nhi vào trong lòng, nói:

“Vậy thì theo muội Vân Na có phúc hay không?”

Ta tay trái ôm Sở Nhi, tay phải ôm Tuệ Kiều, mỉm cười nói:

“Cho dù các nàng có tài hoa như thế nào, đều phải làm lão bà của Long Dận Không, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.”

“A, huynh là một bạo quân!”

Hai cô gái đồng thời sẵng giọng.

Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:

“Dận Không, huynh đi thăm Yến Lâm đi, vì chuyện của Mính Nhi, muội ấy suốt ngày hoảng hốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, muội ấy sẽ không chịu nổi được nữa đâu.”

Trong lòng ta ngẩn ra, khẩn trương nói:

“Nàng ở đâu rồi?”

Yến Lâm thất thần đứng trên thảo nguyên, nhìn về một nơi xa xăm nào đó, thậm chí nàng còn không cảm nhận được ta đến, ta vòng tay, ôm nàng vào trong lòng. 

Thân hình Yến Lâm run lên, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt đẹp toàn là nước mắt.

“Có tìm được Mính Nhi hay không?”

Trong mắt Yến Lâm toàn là hi vọng, mong chờ.

Ta không đành lòng phá vỡ sự kỳ vọng của nàng, chỉ có thể nói dối nàng mà thôi:

“Thải Tuyết đã liên hệ với ta, sau ba tháng nàng ta sẽ trả Mính Nhi.”

Yên Lâm nức nở nói:

“Vì sao nàng ta phải đem Mính Nhi đi?’

Ta thở dài nói:

“Bởi vì... bởi vì bọn họ muốn bức bách ta làm một việc.”

Yến Lâm cầm bàn tay của ta, cố sức lắc lắc:

“Dận Không, cho dù nàng ta yêu cầu huynh cái gì, huynh cũng phải đáp ứng, đừng cho các nàng làm hại tới Mính Nhi.”

Ta mím môi, nặng nề gật đầu:

“Lâm nhi, muội yên tâm, ta sẽ đem con của chúng ta bình an trở về.”

Đối với Yến Lâm, ta chỉ còn có thể dùng phương pháp lừa dối, chỉ có cho nàng hi vọng, mới có thể làm cho nàng không sụp đổ. Trong lòng ta khấn cầu trời xanh, mong những lời của Viên Thiên Trì đều là sự thực, mong là Mính Nhi sớm trở lại bên cạnh chúng ta.

Trong khoảng thời gian này, Dao Như luôn được Tư Hầu và Lệ Cơ chiếu cố, tình hình của nàng đã khá hơn trước rất nhiều, chân tay thỉnh thoảng đã có hành động, theo như lời Tuệ Kiều nói thì nàng rất có khả năng bình phục. 

Thay đổi lớn nhất trong chúng nữ phải nói tới Lệ Cơ, hiện giờ nhìn nàng, chẳng ai còn nhớ tới nàng chính là hoàng hậu của Tần quốc ngày xưa, dịu dàng thiện lương, hiểu ý của người khác. Trải qua một lần sinh tử, Lệ Cơ lại khôi phục được bản chất thiện lương như ngày xưa.

Màn đêm buông xuống, trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một ý niệm hoang dâm, ta muốn Vân Na, Tư Hầu và Lệ Cơ... cùng đến phòng ngủ chung với ta.

Ta đem ý nghĩ này nói cho Tư Hầu và Lệ Cơ, hai nàng tuy rằng xấu hổ ngượng ngùng, nhưng mà cũng đáp ứng.

Khi ta đi tìm Vân Na, thì thấy nàng đang nói với Lang Lạt cái gì đó, thần tình của Vân Na có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

Lang Lạt thấy ta, vội vàng hành lễ nói:

“Chủ nhân!”

Ta mỉm cười nói:

“Xảy ra chuyện gì?”

Vân Na nhăn mày nói:

“Nhã Khắc cho người đưa thư tới đây, muốn chúng ta phái kỵ binh vào Âm Sơn hiệp trợ, bao vây tiêu diệt tàn quân của Hải Vu tộc.”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Bảo Đường Muội lĩnh binh đi là được rồi.”

Vân Na lắc đầu nói:

“Đường Muội võ công tuy rằng cao cường, thế nhưng không có kinh nghiệm gì trong việc mang binh đánh giặc, muội phải đích thân đi một chuyến mới ổn.”

Ta nhìn về phương hướng Âm Sơn, thấp giọng nói:

“Hải Vu tộc đã bị bao vây tiêu diệt nhiêu lần, sao vẫn tiếp tục gây sự?”

Vân Na nói:

“Hải Vu tộc nhân tính tình thô bạo, không chảy tới giọt máu cuối cùng họ sẽ không khuất phục.”

Nàng thở dài nói:

“Nhã Khắc đối với Hải Vu tộc đúng là quá mức tàn bạo, trong khoảng thời gian này, số người Hải Vu tộc chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Có câu là tốt quá hoá dở, lạm dụng giết chóc quá độ chỉ làm cho Hải Vu tộc thêm căm phẫn.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu:

“Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã có thâm cừu nhiều đời, Nhã Khắc mượn cơ hội này đẩy Hải Vu tộc vào tuyệt lộ, chúng ta cũng là đồng lõa trong việc tiêu diệt một tộc người.”

Vân Na nheo đôi mắt đẹp, nhẹ giọng nói:

“Huynh có định thuyết phục hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Chuyện đã tới nước này, sự cừu hận của Hải Vu tộc đối với ta sẽ khó mà thay đổi, nếu muốn diệt trừ tận gốc, chỉ còn cách dùng thủ đoạn cực đoan.”

Vân Na nói:

“Căn cứ vào tin tình báo mà Nhã Khắc báo lại, hiện giờ có hơn hai vạn người Hải Vu tộc đang cư trú, muội dự định mang theo năm nghìn kỵ binh vào tiếp ứng.”

Ta gật đầu:

“Ta cùng đi với muội!”

Vân Na cười nói:



“Huynh phải suy nghĩ kỹ, nếu như theo muội đi thì chuyện ôn nhu đêm nay sẽ bị hoãn.”

Ta cười ha hả nói:

“Theo Hoàn Nhan đại tướng quân lo gì không có ôn nhu để hưởng thụ, chờ trận chiến này xong, chúng ta sẽ đại chiến thêm một lần.”

Vân Na hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, nhưng trên miệng lại nở nụ cười mê người.

Chúng ta tập kết năm nghìn kỵ binh, từ Lục Hải Nguyên xuất phát, dùng tốc độ cao nhất tiến về chân núi phía tây của Âm sơn, dựa theo tốc độ của chúng ta, chỉ mất chừng ba canh giờ là có thể tới.

Bởi vì có Vân Na làm bạn, trong hành trình đã giảm bớt sự khẩn trương, tăng thêm phần lãng mạn.

Dưới ánh trăng lạnh, Âm sơn nhấp nhô trùng điệp, năm nghìn kỵ binh hành quân nghiêm chỉnh, tiếng vó ngựa vang lên rất nhịp nhàng. Lần đầu tiên dẫn quân xuất chinh, trong lòng ta tràn ngập phấn kích và hứng thú.

Vân Na tỉnh táo dị thường, biểu hiện của nàng đã nhắc nhở ta, thân phận bây giờ của nàng không chỉ là thê tử của ta, mà còn là thống lĩnh của năm nghìn kỵ binh.

Cách mục tiêu hai mươi dặm, Vân Na hạ lệnh cho mọi người dừng lại.

Ta thấp giọng nói:

“Có phải là tín hiệu của Nhã Khắc hay không?”

Vân Na gật đầu nói:

“Chúng ta đến sớm hơn dự định, nhưng mà cũng rất nhanh chóng nhập cuộc mà thôi.”

Nàng xoay người nói:

“Lang Lạt!”

Lang Lạt cưỡi ngựa tiến ra, nói:

“Hoàn Nhan tướng quân!”

Vân Na nói:

“Ngươi suất lĩnh một tiểu đội hai mươi người, đi tới cốc khẩu phía trước thăm dò, xem có đội ngũ của Nhã Khắc hay không?”

Lang Lạt lĩnh mệnh dẫn người rời đi.

Ta có chút lo lắng nói:

“Người của Hải Vu tộc có thể bố trí mai phục hay không?”

Vân Na mỉm cười nói:

“Theo như tin tức của Nhã Khắc, chỗ này còn cách nơi ở của Hải Vu tộc hơn hai mươi dặm, cốc khẩu này lại rộng rãi, thế núi hai bên thoai thoải, nếu như người Hải Vu tộc bố trí mai phục ở đây, thì phải cần một lượng nhân lực rất lớn. Cách doanh địa của bọn họ ba dặm có một cửa ải, bố trí phòng vệ ở đó tốt hơn nhiều.”

Ta cười khổ nói:

“Xem ra ta không thể nào trở thành một nhân vật dẫn quân chinh chiến sa trường rồi.”

Vân Na cười nói:

“Không ai có thể tinh thông mọi chuyện, nếu như trận chiến nào cũng phải có huynh chỉ huy, thì sợ rằng có già như Hâm Đức hoàng đế, huynh cũng không thể nào thống nhất Trung Nguyên.”

Ta cười nói:

“Hôm nay ta mới phát hiện, ở phương diện chinh chiến, Hoàn Nhan đại tướng quân vô cùng tỉnh táo và sáng suốt.”

Vân Na cười nói:

“Hôm nay muội mới thấy dụng tâm âm hiểm của huynh.”

Vân Na nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Đã sinh cả con gái cho huynh rồi, hối hận có được gì đâu?”

Trong đôi mắt đẹp của nàng, nhu tình buông ra như tơ nhện.

Không bao lâu sau Lang Lạt cùng với người phụ trách tiếp ứng của Nhã Khắc đi tới trước mặt chúng ta.

Người nọ cung kính hướng chúng ta hành lễ nói:

“Tiểu nhân Thái Độ tham kiến Vương gia thiên tuế, vương phi thiên tuế.”

Ta thản nhiên gật đầu nói:

“Nhã Khắc an đáp đâu?”

Thái Độ nói:

“Nhã Khắc thủ lĩnh đã dẫn người mai phục trong rừng bên cạnh doanh địa của Hải Vu tộc, chỉ chờ bình minh là phát lệnh tiến công.”

Vân Na nói:

“Sao người Hải Vu tôc lại chuyển tới chỗ này?”

Thái độ nói:

“Chúng ta nghe nói thủ lĩnh Hải Vu tộc dự định đầu nhập vào Bắc Hồ, nên mới chuyển tới nơi này.”

Vân Na nói:

“Tốt, ngươi trở lại nói cho Nhã Khắc, chúng sẽ phối hợp tiến công với hắn đúng thời gian?”

Thái Độ nói:

“Nhã Khắc thủ lĩnh thay đổi kế hoạch, mong vương phi giữ chặt cốc khẩu này, còn việc tiến công người Xoa Tháp tộc do bộ tộc của tiểu nhân phụ trách.”

Vân Na gật đầu nói:

“Được rồi ta biết rồi.”

Sau khi Thái Độ rời đi, ta nhịn không được hướng Vân Na nói:

“Bây giờ sắc trời mới nửa đêm, người của Hải Vu tộc vẫn còn đang ngủ say, tại sao chúng ta không thừa dịp tiến công mà phải đợi tới lúc bình minh?”

Vân Na nói:

“Huynh có điều không biết, con người mệt mỏi nhất chính là lúc bình minh, hơn nữa lúc này trời đã sáng, tinh thần khẩn trương đã bị buông lỏng, Nhã Khắc chọn thời gian này là là cực kỳ chính xác.”

Ta lại nói:

“Sao hắn lại bảo chúng ta thủ ở một nơi xa như thế này?”

Vân Na lắc đầu nói:

“Nhiệm vụ của chúng nhìn thì đơn giản, nhưng lại cực kỳ khó khăn. Huynh nghĩ xem, một người thợ săn đi săn thú, có vài người phụ trách vào rừng đuổi thú, còn những thợ săn thực sự đều mai phục ở một chỗ đợi cho con mồi kinh hoảng liều mạng bỏ chạy, nếu như đã bỏ chạy, chúng ta sẽ không tiếc tất cả phá tan vòng vây của những người thợ sơn.”

Ta bội phục gật đầu, đây đúng là một đạo lý.

Vân Na bố trí năm nghìn binh lính theo hình quạt mai phục bên ngoài cốc khẩu, nghỉ ngơi tại chỗ, đợi trời sáng.

Sắc trời dần dần chuyển sang màu than chì, báo hiệu một ngày mới sẽ đến, cốc khẩu bị bao trùm bởi sương mù dày đặc.

Đột nhiên, bên trong sơn cốc mơ hồ truyền ra tiếng kêu giết.

Chúng ta đã sẵn sáng đón địch, cung nỏ trong tay nhắm thẳng vào phương hướng cốc khẩu.

Trong lòng ta minh bạch, trận chiến này đã định trước là một trận tàn sát, hai vạn người Hải Vu tộc sẽ không phải là đối thủ của năm nghìn thủ hạ được huấn luyện nghiêm chỉnh của ta.

Tiêu diệt Hải Vu tộc, không bộ tộc nào có thể chống lại được bộ tộc Xoa Tháp. Ta bỗng nhiên nghĩ đến phải khống chế hiệu quả thế lực của Nhã Khắc, tránh cho sau này ở hậu phương của mình có một mối họa.

Tiếng hét hò càng ngày càng rõ, Vân Na kéo điêu cung, hỏa tiễn đã châm, nàng quát to một tiếng, hỏa tiễn như sao chổi vọt vào trong đám sương mù, tuyên bố trận giết chóc bắt đầu.

Trong khoảnh khắc có hàng vạn mũi tên cùng phát, tên bay như mưa vào trong cốc khẩu, từ trong mây mù ra những tiếng kêu thảm thiết.

Vân Na móc điêu cung vào yên ngựa, nhẹ giọng nói:

“Chiến tranh đều giống nhau, chỉ có giết và bị giết...”

Không một ai có thể chạy ra ngoài cốc khẩu được, người của Hải Vu tộc cũng phát hiện điểm này, họ xoay người muốn chạy vào bên trong, nhưng ngay lập tức bị người của Xoa Tháp tộc lao tới tàn sát.

Sương mù có thể che giấu vết máu, nhưng mà trong không khí lại toàn là mùi máu tươi.

Ta không phải là một người nhẹ dạ, nhưng mà cũng không thích ứng được với trận chiến thảm liệt như thế này.

Khi Nhã Khắc đi tới trước mặt của ta, ta hầu như không thể nhận ra hắn, trên người của hắn toàn máu tươi, không phân biệt được là địch nhân hay là người mình. Nhưng trên mặt của hắn lại là nụ cười xán lạn, xem ra hắn chẳng nhận ra sự thống khổ nào từ viêc giết chóc cả.

Nhã Khắc cười nói:

“An đáp, hôm nay là ngày vui sướng nhất của ta. Hải Vu tộc hoàn toàn bị tiêu diệt.”

Ta cười nắm hai tay của hắn máu tươi từ trên tay hắn chảy sang tay của ta, dưới tay của ta cũng có nhiều người chết, nhưng mà đối với Nhã Khắc thì chẳng thấm vào đâu.

Nhã Khắc hùng tâm vạn trượng nói:

“Sau này ở Âm sơn, không còn ai dám chống đối Xoa Tháp tộc ta!”

Trong lòng ta không khỏi suy nghĩ, những câu nói này của Nhã Khắc càng làm ta thêm cảnh giác. Âm sơn là một cái lá chắn, có khống chế nó trong tay mình thì mới có thể biết được động tĩnh của phương bắc, xem ra ta phải suy nghĩ lại cách sử dụng Nhã Khắc.

Binh sĩ Xoa Tháp tộc áp giải mấy trăm nữ tử của Hải Vu tộc từ trong sơn cốc đi ra, Nhã Khắc hướng ta cười nói:

“An đáp, ngươi nhìn trúng ai đều có thể mang đi, một nửa chiến lợi phẩm ở đây thuộc về ngươi.”

Ta ha hả cười nói:

“Nhã Khắc an đáp thật là hào phóng, cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà chiến lợi phẩm này lưu lại cho tộc nhân của ngươi đi.”

Nhã Khắc nhìn về phía Vân Na thấp giọng cười nói:

“Ta hiểu rồi, ngươi sợ Hoàn Nhan tướng quân mất hứng, thôi cũng được, những nữ tử này không xứng với thân phận của ngươi, cứ để ta xử lý là được rồi.”

Ta gật đầu cười, thấp giọng nói:

“Nhã Khắc an đáp, ngươi dự định xử lý những bộ tộc khác thế nào?”

Nhã Khắc nói:

“Tiêu diệt Hải Vu tộc, những bộ lạc khác còn dám đối nghịch với ta hay sao? Nếu như có ai dám làm vậy, ngay ngày mai ta sẽ tiêu diệt hắn.”

Ta nở một nụ cười miễn cưỡng, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:

“Đôi khi, giết chóc cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất.”

Nhã Khắc nói:

“Thế nhưng giết chóc lại là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện Hải Vu tộc đã là một cảnh báo với những bộ tộc khác, ta muốn mượn chuyện này triệu tập thủ lĩnh của các bộ tộc khác với Lục Hải Nguyên gặp mặt.”

Nhã Khắc nói:

“Có nhất thiết phải vậy hay không? Theo ta nghĩ, cứ thẳng thắn bình định, những bộ tộc này là được.”

Ta cười nói:

“Tàn sát chỉ làm tăng sự cảnh giác của các bộ tộc khác, nếu như họ liên thủ lại đối phó với chúng ta, chỉ sợ là một điều phiền phức. Oán cừu của ngươi và Hải Vu tộc dừng lại ở đây, ta không muốn ngươi báo thù các bộ tộc khác, các tộc trong Âm sơn phải dĩ hòa vi quý.”

Nhã Khắc nói:

“Chỉ sợ ngươi mời bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc dám đến.”

Ta cười ha hả nói:

“Bọn họ không thể không đến!”

Khi chúng ta trở về, Vân Na hiểu được suy nghĩ của ta, thấp giọng nói:

“Huynh có tâm sự?”

Ta gật đầu.

Vân Na nói:

“Nhã Khắc hiện giờ chưa có ý nghĩ phản bội huynh, nhưng không đảm bảo là sau này không có.”

Ta mỉm cười nói:

“Muội có ý kiến gì không?”

Vân Na nói:

“Huynh triệu tập thủ lĩnh của các bộ tộc tới Lục Hải Nguyên, đã chứng minh huynh có biện pháp.”

Ta thấp giọng nói:

“Ta muốn một lần nữa xác định lại quyền khống chế Âm Sơn, về phần Nhã Khắc ta muốn bộ tộc hắn di chuyển sang phía tây định cư, chỉ là ta có chút bận tâm, tâm tình hắn có phản ứng gì không?”

Vân Na nói:

“Nhã Khắc và huynh có tình cảm thâm hậu, chỉ cần khi huynh khai chiến với Yên quốc, cho binh sĩ của Xoa Tháp tộc gia nhập trong đội ngũ của chúng ta, phân tán họ ra, vậy là có thể làm suy yếu lực lượng của họ. Nhã Khắc có thể làm một đại tướng, dù hắn có cảm nhận được ý đồ của huynh, cũng không làm gì được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook