Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 54: Bạn cũ

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Ta rốt cục cũng hiểu, tại sao Mặc Vô Thương lại ẩn cư nơi thế ngoại, không hỏi tói chuyện của Đông Hồ.

Đó là do hắn đã tạo thành sai lầm lớn, đem những thiết kế của mình cho quân đội Đông Hồ, thực lực của Đông Hồ hôm nay, cũng có phần công lao của hắn.

Trên mặt của Mặc Vô Thương hiện lên sự bi ai, nói:

"Ta và Cạnh Sơn vương là bạn tri giao, trước lúc mất hắn đem hai người con phó thác cho ta. Từ xưa tới nay ta ít hỏi tới chuyện của bọn chúng, thế nhưng những chuyện xảy ra ở Cạnh Sơn vương phủ ta đều biết rõ ràng."

Mặc Vô Thương chậm rãi dựa tay vào lan can, cảm khái ngàn vạn lần, nói:

"Vân Na vốn không phải là con thân sinh của Cạnh Sơn vương, nàng có huyết thống Nga La Tư, Dực Hổ mặc dù là con của hắn, nhưng mà phụ thân mất sớm, mẫu thân lại xuất thân ti tiện, ở trong vương thất Đông Hồ chẳng có địa vị gì cả. Vân Na thông tuệ hơn người, võ công mưu kế đều rất giỏi, nhưng tiếc rằng sự xinh đẹp lại là mầm tai họa, Hoàn Nhan Liệt Thái thèm thuồng sắc đẹp của nàng, một lòng muốn nạp nàng vào cung."

Ta tập trung tinh thần nghe từng câu, từng chữ của Mặc Vô Thương.

Mặc Vô Thương nói:

"Ta đã sớm quan sát số tử vi cho tỷ đệ chúng, Hoàn Nhan Vân Na quý khí bức người, chiếm cứ Thiên Phủ Tinh, có số phận mẫu nghi thiên hạ. Ta vốn tưởng rằng, nó chắc chắn sẽ gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, trở thành hoàng hậu Đông Hồ. Thế nhưng từ khi ngươi đột xiên xuất hiện đã cải biến tất cả, vị trí của nàng lại sáng lóe lên bên cạnh ngôi sao mới kia, Hồng Loan tinh của Vân Na hợp với ngươi có số phu thê, lúc này ta mới biết, phu quân trong số mạng của nó là người khác."

Mặc Vô Thương dựa vào lan can vỗ nhẹ nhẹ một cái nói:

"Ngươi xem bên ngôi sao mới kia còn có một ngôi sao màu lam, quang mang nhu hòa, nhưng sâu sắc kéo dài, chiếm cứ vị trí bên cạnh, ngôi sao ấy và ngôi sao của Vân Na gắn bó với nhau. Cả hai đều xúm lại bên ngôi sao mới kia, cùng được ngôi sao mới chiếu rọi, đồng thời sáng lên."

Trong lòng ta âm thầm nghĩ tới, ngôi sao màu lam kia chắc chắn là Toàn Tuệ Kiều.

Mặc Vô Thương nói:

"Thiên mệnh không thể trái, người trần thế đâu có thể ngăn cả ngôi sao xoay vần.”

Hắn ngưng mắt nhìn ta nói:

"Trong kỳ đại hôn của Vân Na, người tính dẫn nàng bỏ trốn."

Ta gật đầu.

Mặc Vô Thương nói:

"Ta đã từng giúp quốc quân tiền nhiệm của Đông Hồ thiết kế một cái địa đạo kéo dài từ trong Hoàng cung ra ngoài thành, việc này ta chỉ nói cho Cạnh Sơn vương Hoàn Nhan Liệt Phong, chắc chắn là ngươi biết việc này từ trong miệng của Vân Na."

Mặc Vô Thương quả nhiên liệu sự như thần, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Ta cung kính quy xuống ở trước mặt của hắn, nói:

"Dận Không xin Mặc tiên sinh thành toàn."

Mặc Vô Thương cười khổ một tiếng:

"Thật là thiên ý trêu người, Long Thiên Việt hại ta thê thảm tới hoàn cảnh này, vậy mà ta lại phải trợ giúp cho con của hắn."

Hắn đưa tay nâng ta dậy, nói:

"Thiên mệnh của ngươi chính là đế vương, quỳ xuống trước mặt ta, chẳng phải là muốn ta giảm tuổi thọ hay sao."

Ta sợ hãi nói:

"Dận Không không có ý này."

Mặc Vô Thương chán nản nói:

"Tất cả đều là thiên ý."

Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, nghe lời hắn nói, thì mạng của hắn không còn dài?

Mặc Vô Thương nói:

"Có mấy chuyện ta phải nhắc nhở ngươi."

Ta cung kính nói:

"Mặc tiên sinh xin chỉ giáo."

"Hoàn Nhan Vân Na đương nhiên là không biết thân phận thực sự của ngươi, nếu như ngươi muốn nàng theo ngươi rời khỏi Đông Hồ, thì nhất định phải thẳng thắn cho nàng biết thân phận thực sự. Bằng không cho dù ta có đưa bí đồ cho ngươi, thì nàng cũng sẽ không mang Dực Hổ ra đánh bạc."

Ta gật đầu nói:

"Dận Không biết."

Mặc Vô Thương lại nói:

"Ta biết là đế vương thì sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà ta thấy sát tâm của ngươi quá nặng, cứ tiếp tục như vậy, thì tuyệt không phải là cái phúc của vạn dân. Trừ khi bất đắc dĩ, ngươi phải thu liễm sát niệm của bản thân, thích giết chóc sẽ chỉ làm mất bản tính con người."

Ta trịnh trọng gật đầu.

Mặc Vô Thương nói:

"Ta còn muốn cầu ngươi ba việc."

"Chỉ cần Dận Không có thể làm được, tất sẽ đốc toàn bộ sức lực để làm.”

"Ta luân lạc tới nông nỗi hôm nay, đều là do Tả Trục Lưu và phụ hoàng ngươi ban tặng, ta cũng không làm khó dễ ngươi giết cha, nhưng chỉ cần cầu ngươi giúp ta diệt trừ Tả Trục Lưu...”

Hắn dừng một chút lại nói:

"Tả Trục Lưu một lòng trợ giúp cần vương lên ngôi đế, đối với chuyện của ngươi sẽ là một trở ngại lớn, việc này chắc đối với ngươi không khó."

"Mặc tiên sinh yên tâm, Dận Không nhất định hoàn thành giúp ngài tâm nguyện này."

Mặc Vô Thương nói:

"Gia Cát Tiểu Liên chính là ta cháu ngoại của ta, lúc trước ta gặp rủi ro. Mặc môn, họ Gia Cát đều bị ta liên lụy. Chỉ có ta và Tiểu Liên tránh được trường kiếp nạn này, thiên ý trêu người. Tiểu Liên lại bị tàn tật nửa người, lần này ngươi trở lại Trung Nguyên, cần mang theo nó."

Ta ngạc nhiên nói:

"Gia Cát huynh có biết chuyện này hay không?"

Mặc Vô Thương cười nhạt nói:

"Tiểu Liên đã được ta chân truyền một thân tài nghệ, có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhiều ngày qua ta ở đây quan sát trăng sao, nó cũng đứng ở bên cạnh, hơn nữa ta cũng nói cho nó tất cả. Huống chi, ngươi tới Lạc Mai sơn trang nó đã tự mình ra tiếp đãi, Tiểu Liên xưa nay không thích xã giao, điều này chứng tỏ, nó đã tìm được Thánh A La trong mệnh của nó, người đó chính là ngươi."

Năng lực của Gia Cát Tiểu Liên ta đã được chứng thực, nếu như có được người này trợ giúp, thì đúng là một đại lực lượng cho con đường đế nghiệp sau này, ta vui vẻ nói:

"Chỉ cần Gia Cát huynh nguyện ý theo ta trở về, thì đương nhiên Dận Không tuân mệnh."

Mặc Vô Thương nói:

"Mối hận nhất thời của ta lại làm hại vô số bách tính vô tội, nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi nào quay về Trung Nguyên, lúc ngươi trở về Đại Khang, cần tìm cách rửa oan cho Mặc môn."

Ta cung kính nói:

"Mặc tiên sinh yên tâm, việc này Dận Không nhất định sẽ làm được."

Mặc Vô Thương thở dài một tiếng, đôi mắt thâm thúy lại nhìn lên bầu trời mênh mông vô tận:

"Tâm nguyện của ta đã xong, kiếp này những tội nghiệt đã nợ, Tiểu Liên sẽ thay ta trả nợ..."

Hắn chỉ một quyển trục trên bàn, nói:

"Địa đồ ở chỗ này, ngươi đi đi..."

Trở lại nhà gỗ, Gia Cát Tiểu Liên vẫn ngồi chỗ cũ đợi, hắn bình tĩnh nhìn ta nói: "Long công tử đã đạt được mục đích rồi đúng không?"

Ta gật đầu.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Sư phụ ta vẫn luôn đợi huynh."

Ta hiểu hàm nghĩa trong câu nói này, nên thấp giọng nói:

"Gia Cát huynh có muốn theo ta trở về TrungNguyên không?"

Gia Cát Tiểu Liên lạnh nhạt nói:

"Tiểu Liên tin sư phụ không nhìn nhầm."

Ánh mắt của hắn nhìn vào quyển trục trên tay của ta, nói:

"Ngày đại hôn cũng là ngày rời đi, nhưng mà trước khi Long công tử tiến nhập hoàng cung, vẫn còn có quý nhân tương trợ.”

Ta trong đầu nhất thời hiện ra khuôn mặt của Hách Liên Chiến, mỉm cười nói:

"Việc này không khó."

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Tiểu Liên ngày ấy sẽ ở Khải Lạp Nhĩ Sơn chuẩn bị tốt tất cả hành trang chờ công tử tới."

Hoàn Nhan Vân Na chậm rãi khép địa đồ, nàng nhẹ giọng nói:

"Ta vốn cho rằng Mặc tiên sinh sẽ làm khó dễ ngươi."

"Ta cũng cho là như thế."

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Ngày đại hôn, Hách Liên đại ca sẽ mang mấy người các người tiến nhập hoàng cung, ngươi nhân cơ hội đó mà theo bí đạo rời đi."

Ta đi tới bên cạnh nàng, nói:

"Cho đến bây giờ, nàng còn không muốn theo ta rời đi hay sao?"

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na hiện lên sự ưu thương vô tận, nói:

"Ta không phải là không muốn theo ngươi rời đi, nhưng nếu như ta cứ như vậy mà bỏ trốn thì Dực Hổ sẽ không có ngày nổi danh ở Đông Hồ này."

Ta lớn tiếng nói:

"Cho dù nàng ở lại đây, thì Dực Hổ cũng chưa chắc đã có ngày rạng danh, vương thất Đông Hồ không bao giờ chú ý tới các người, rời khỏi nơi đây đối với nó một việc xóa sạch ký ức. Muốn thay đổi, thì chỉ có biện pháp rời khỏi đây mà thôi!"

Hoàn Nhan Vân Na tỏ ra vô cùng kiên định:

"Chỉ cần ta còn sống một ngày trên đời, ta sẽ không bao giờ để cho Dực Hổ bị người ta kỳ thị..."

Ta nắm hai tay của nàng nói:

"Đâu phải chỉ có cách gả vào cung là tốt cho Dực Hổ, Hoàn Nhan Liệt Thái chỉ là một hôn quân, sự ân sủng của hắn đối với nàng chưa chắc đã là bất biến, chẳng nhẽ nàng chỉ vì những tương lai hư vô mờ mịt mà đánh đổi tất cả?"

Trong hai mắt của Hoàn Nhan Vân Na hiện lên hai dòng lệ, nàng nan giọng nói:

"Ta... Có thể làm như thế nào?"

Ta thấp giọng nói:

"Theo ta đi, mang theo Dực Hổ rời xa nơi đây, ta sẽ giúp nàng bồi dưỡng Dực Hổ, sẽ có một ngày, ta vì nàng mà đoạt cả đất Đông Hồ!"

Thân thể mềm mại của Hoàn Nhan Vân Na không khỏi chấn động:



"Ngươi... Đến tột cùng là ai?"

Ta cố sức đem nàng ôm vào trong lòng:

"Ta là Đại Khang Bình vương Long Dận Không."

Hoàn Nhan Vân Na kinh ngạc tới ngây người, hồi lâu mới đẩy ta ra nói:

"Ngươi chính là chất tử Đại Khang hộ tống Bạch Quỹ xuất chinh?"

Ta nặng nề gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vân Na nói:

"Ta quyết không cho phép nàng gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, ta muốn nàng kiếp này làm bạn trọn đời bên ta."

Ta không để cho nàng cơ hội để do dự, một lần nữa đem thân thể mềm mại mê người ôm vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào đẫy đà kia.

Vân Na còn muốn tránh, nhưng lại bị ta dồn đến góc tường, không còn chỗ trốn, nhiều lần giãy dụa, đôi môi anh đào rốt cục cũng bị ta chiếm đóng, cái lưỡi kiêu đã bị ta thành công tóm được.

Lúc đầu chúng ta hôn nhau còn rụt rè, sau đó trở nên cuồng nhiệt hơn, nhiệt độ cơ thể của hai bên không ngừng tăng lên.

Ta đưa tay muốn cởi thắt lưng của nàng, lai bị Hoàn Nhan Vân Na nắm lấy:

"Không thể.."

Ta hiểu ý, trước khi đại hôn sẽ có một người nghiệm thân cho nàng. Lúc này ta đoạt đi trinh tiết của nàng, thì sẽ ảnh hưởng tới đại cục.

Tình cảm mãnh liệt trong lòng ta dịu xuống, ta ôm lấy Vân Na đặt nàng ngồi lên đầu gối của ta.

Vân Na gắt giọng:

"Ngươi như thế này, ta sao có thể theo người bỏ trốn được?"

Ta mỉm cười nói:

"Sau này cả ngày lẫn đêm ta đều làm với nàng như vậy."

Vân Na thản nhiên cười, e thẹn vô hạn. Nàng đấm nhẹ một quyền vào ngực ta, áp mặt vào đó, có thể làm cho Hoàn Nhan tướng quân chỉ huy đại quân ôn nhu như chim én nhỏ thế này, trong lòng ta cũng có một cảm giác thỏa mãn.

Vân Na nói:

"Ta đã sớm đoán ra xuất thân của ngươi tuyệt không bình thường."

Ta cười nói:

"Nếu đoán ra, vì sao không hỏi ta?"

Vân Na nhẹ giọng phì nói:

"Ngươi toàn lợi dụng ta."

"Trời đất chứng giám."

"Ngươi còn có lương tâm? Ngươi nói xem, có phải là từ khi ngươi dạy Dực Hổ Cách Đấu thuật, thì đã trăm phương ngàn kế kéo ta vào trong phiền phức này."

Ta ha hả cười nói:

"Nàng có nhận thấy ta kéo nàng vào hay là cứu nàng ra, là ta không đành lòng thấy Hoàn Nhan tướng quân khuynh quốc khuynh thành lại bị gả cho một lão nhân hèn mọn."

Vân Na nói:

"Nếu không phải đại hôn của ta sắp tới, thì chắc chắn người sẽ không đem thân phận thực sự nói cho ta."

Ta cố sức ôm chặt nàng nói:

"Điều này chẳng phải nói lên, vị trí của nàng trong lòng ta rất trọng yếu hay sao?"

"Thu hồi lại những lời dỗ ngon dỗ ngọt của người đi."

Ta mỉm cười nói:

"Kỳ thực từ lúc ở Tam Đỉnh Tập ta đã hạ quyết tâm không để nàng phải gả cho lão ô quy Hoàn Nhan Liệt Thái."

"Không phải!"

Hoàn Nhan Vân Na vẫn mạnh miệng như cũ.

"Không phải? Vậy thì tại sao lúc đó nàng lại có sự ngưỡng mộ Thanh Thanh, hơn nữa lại có rất nhiêu phương pháp trốn khỏi Hắc Sa thành, tại sao nàng lại phải trọn phương pháp trốn từ hoàng cung?"

Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt ửng hồng nói:

"Ta..."

Không đợi nàng nói xong, ta lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay phải không chịu an phận, dọc theo váy ngược lên trên, dò xét theo những đường cong của đôi chân ngọc, tiến về phía trước xoa nắn.

Vân Na bị ta xoa nắn bừa bãi, thân hình mềm mại run lên một cái, dùng hai chân kẹp lấy tay của ta, nói:

"Không được sờ nữa...."

Ta hôn lên cái cổ trắng của nàng, nhẹ giọng nói:

"Trừ phi nàng nói ra cảm thụ trong lòng với ta."

Vân Na dịu dàng nói:

"Ngươi... kỳ thực cũng đã biết..."

Ta cố ý đùa nàng nói:

"Ngươi không nói, ta sao có thể biết."

Tay trái của ta đồng thời đặt lên bộ ngực của nàng.

"Thiếp... yêu chàng..."

Vân Na dùng toàn bộ dũng khí, mới nói ra được lời này, trong đôi mắt xanh nhộn nhạo tràn ngập xuân sắc.

"Buông ra!"

Ta cười nói:

"Rõ ràng là nàng dùng hai chân kẹp lấy tay của ta, người buông phải là nàng mói đúng."

Vân Na khuôn mặt đỏ hồng thả lòng chân ngọc, hung đấm vào ngực ta một quyền.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị tỳ:

"Tiểu thư, Hách Liên đại gia tới rồi."

Ta và VânNa liếc mắt nhìn nhau, cuống quít đứng dậy.

Vân Na nói:

"Bảo hắn chờ ở trong phòng khách, ta sẽ tới ngay."

Nàng một lần nữa vuốt lại tóc mây, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mới cùng ta tiến vào phòng khách.

Hách Liên Chiến thấy ta và Vân Na cùng nhau vào, cười nói:

"Xem ra ta lại chậm một bước."

Vân Na đương nhiên là hiểu ý khác của hắn, khuôn mặt đỏ lên, đi tới một bên ngồi xuống, ta cùng Hách Liên Chiến cũng lần lượt ngồi vào vị trí của mình:

"Hách Liên huynh có phải là đã mang được tin tức tốt gì cho ta không?"

Hách Liên Chiến gật đầu nói:

"Chuyện ta đã an bài thóa đáng, người ở Tam Đỉnh Tập sẽ xen lẫn trong thương đội của ta ngày đêm xuất phát tới Thương Bạch Sơn."

"Đa tạ Hách Liên huynh tương trợ."

Hách Liên Chiến nói:

"Chỉ cần huynh không ở trong đó, Gia Luật Xích Mi tất nhiên sẽ không làm khó bọn họ, hơn nữa giao tình giữa ta và hắn tuy rằng không tốt, thế nhưng cũng không thể vài tên nô lệ mà xung đột với ta được."

Ánh mắt của hắn nhìn phía Vân Na nói:

"Quốc quân đã định ngày đại hôn, Vân Na định làm gì?"

Ở trong lòng Hoàn Nhan Vân Na, Hách Liên Chiến là một người huynh trưởng đáng tín nhiệm, nàng nhẹ giọng nói:

"Ta và Long công tử quyết định, ở trong thời gian đại hôn sẽ rời khỏi Hắc Sa thành bằng bí đạo."

Ánh mắt của Hách Liên Chiến hiện lên sự vui mừng, hắn hướng ta gật đầu nói:

"Vẫn là Long huynh đệ có biện pháp."

"Có chuyện này phải nhờ Hách Liên huynh hỗ trợ."

Hách Liên Chiến thoải mái nói:

"Chỉ cần ta có thể làm được, xin cứ nói rõ."

"Ngày đại hôn, ta đành phải nhờ Hách Liên huynh mang mấy người chúng ta tiến nhập hoàng cung."

Hách Liên Chiên cười nói:

"Việc này ta đã sớm có chuẩn bị, lúc hôn lễ bắt đầu ta, sẽ mời một gánh xiếc thú tới, đến lúc đó các ngươi ở lẫn vào trong đó, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì."

Ta vui mừng vô cùng, mọi sự đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ngày đại hôn.

Căn cứ vào bản bí đồ mà Mặc Vô Thương cho ta, thì cửa ra ở một sơn cốc trong chân núi phía Tây Khải Lạp Nhĩ Sơn, nếu muốn tránh thoát khỏi truy binh Đông Hồ, thì cách tốt nhất là vượt qua ngọn núi tuyết Khải Lạp Nhĩ, ta và Vân Na đã tìm được đường chạy trốn.

Để tránh cho người khác hiềm nghi, mấy ngày nay ta đều ở trong Ô thị hành quán không ra khỏi cửa, tin tức giữa ta và Hoàn Nhan Vân Na đều do Toàn Tuệ Kiều truyền lại.

Ta biết rõ mình sẽ phải đối mặt với một trường chiến đấu nguy hiểm, cho nên mỗi ngày đều tiến hành tập luyện với A Đông và Lang Thứ cố gắng điều chỉnh trạng thái bản thân tới mức tốt nhất.

Mặt trời chiều đã ngả về tây, toàn bộ Ô thị hành quán được bao phủ bới một dáng chiều nhàn nhạt, ta và A Đông đồng thời thu hồi trường đao, Lang Thứ vứt cho mỗi người chúng ta một cái khăn nóng.

Ta lau mặt nói:

"Từ nay tới mồng sáu, không biết ở Cạnh Sơn vương phủ có thay đổi gì không."

Lang Thứ cười nói:

"Chắc vẫn như thường, chẳng bao lâu nữa Thanh Thanh sẽ tới đây trao đổi tin tức."

Ta gật đầu, nhìn phía phương hướng Cạnh Sơn Vương Phủ:

"Ba ngày rồi Thanh Thanh cũng không tới.”

Lang Thứ nói:

"Thuộc hạ hôm nay đã dò xét quanh hành quán một vòng, chúng ta vẫn bị người theo dõi."



A Đông nói:

"Gia Luật Xích Mi lo lắng chúng ta sẽ thừa dịp này mà trốn đi, đương nhiên phải giám sát chặt chẽ."

Ta mỉm cười nói:

"Lão Hồ Ly này nếu như không phải kiêng kỵ Hoàn Nhan tướng quân, thì đã sớm đem binh đạp bằng Ô thị rồi."

Chuông đồng trước cửa rung nhẹ, hiển nhiên có khách tới chơi, Lang Thứ mở đại môn, là Toàn Tuệ Kiều đi tới, Lang Thứ liền mở miệng rộng cười ha hả nói:

"Thanh Thanh cô nương, chúng ta mới nhớ tới cô nương, vậy mà cô đã tới rồi."

Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ quẩn áo màu lam, cưỡi ngựa, tóc dài tết thành những bím nhỏ màu đen, mặc một bộ trang phục Đông Hồ, khuôn mặt kiều diễm ôn nhu, lại càng thêm động lòng người.

Nàng cầm một cái cặp lồng đưa cho Lang Thứ nói:

"Các ngươi đã nhiều ngày khổ cực, ta có làm mấy món bồi dưỡng cho các ngươi."

"Tạ ơn Thanh Thanh cô nương."

Lang Thứ vội vã nhận lấy, sau đó cùng A Đông thức thời rời đi.

Ta mỉm cười đi tới trước mặt Tuệ Kiều:

"Ta còn tưởng Thanh Thanh cô nương đã quên ta rồi chứ."

Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ lên:

"Hai ngày nay ta chuẩn bị cho tỷ tỷ xuất giá, nên không có thời gian tới đây."

"Nàng ấy hai ngày này có tốt không?"

Tuệ Kiều gật đầu, nàng nhẹ giọng nói:

"Tỷ tỷ đã nói cho ta biết, tất cả như thường, cũng dặn ngươi không cần phải lo lắng."

Nàng nhìn ta một cái, ân cần nói:

"Ngươi gầy... trước tiên đi ăn cơm đi."

Lòng ta ấm áp, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nói:

"Không bằng chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Tuệ Kiều cúi người, xấu hổ gật đầu.

Khi ra ngoài đường lớn, màn đêm đã phủ xuống. Tuy rằng ta đã tới nơi này trong một thời gian rất dài, nhưng không quen thuộc địa hình xung quanh, Toàn Tuệ Kiều không đi ra ngoài bao giờ, đương nhiên là không bằng cả ta.

Chúng ta mua một nửa con dê, sau đó lại mua hai túi Mã Nãi tửu, ra ngoài chỗ Thiên Bộc đấu trường, tìm một cái thạch đình ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, tình ý chan chứa.

Ta giơ túi rượu lên nói:

"Cầu chúc cho chúng ta tất cả thuận lợi, đạt được ước nguyện trong lòng."

Ta uống một ngụm sau đó đưa túi rượu cho Tuệ Kiều.

Nàng nhẹ giọng nói:

"Long đại ca, lúc trước muội đã từng hiểu lầm huynh, huynh có trách muội hay không?"

Ta cười to nói:

"Ta không biết Thanh Thanh nói tới chuyện gì?"

Tuệ Kiều thấp giọng nói:

"Ở tiểu trấn, muội còn tưởng huynh sẽ vứt bỏ tỷ tỷ, một mình rời đi."

Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, nếu như lúc đó ta làm như vậy, sợ rằng sẽ hối hận cả đời.

Tuệ Kiều thấy ta thần tình buồn bã, cho là mình lại nói sai cái gì đó, chủ động nắm lấy bàn tay của nói:

"Kỳ thực muội lúc đó cũng biết, huynh chắc chắn sẽ không làm như vậy, chỉ là... muội vẫn sợ huynh rời đi..."

Trong đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều đã hiện lên hai dòng lệ.

Ta lật tay, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thâm tình nói:

"Thanh Thanh, muội yên tâm, ta không phải thương hại muội đâu, cho dù như thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ, không bao giờ không để ý tới muội."

Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu, kéo bàn tay của tạ áp khuôn mặt mình lên đó.

Nàng nhẹ giọng nói:

"Muội không nhớ rõ quá khứ của mình, không nhớ rõ quốc gia, thậm chí không nhớ rõ tên mình, đêm nào muội cũng mơ thấy một ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, cho tới khi gặp được huynh, muội mới có thể yên tâm ngủ."

Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, yêu thương hỏi:

"Giấc mơ thế nào?"

Tuệ Kiều dùng sức ôm chặt cánh tay của ta, ánh trăng như sương, chiếu lên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của nàng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sợ hãi:

"Muội... trong mộng, luôn luôn thấy... thi thể mình bồng bềnh trôi trên mặt nước..."

Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi, đúng là mình đã tự tay gây nên nồi ám ảnh cho nàng. Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng:

"Thanh Thanh, ta sẽ vĩnh viễn làm bạn bên muội, sẽ không cho bất cứ người nào xúc phạm muội."

Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:

"Chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh, muội cũng sẽ không còn sợ những thứ đáng sợ kia, muội tình nguyện không muốn khôi phục ký ức."

Ta hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, ta sẽ dùng tình yêu gấp bội của mình đền bù cho Toàn Tuệ Kiều.

Từ cành cây phía sau rung lên một cái, ta nhạy cảm cảm nhận được có sự khác thường, nói nhỏ vào tai của Toàn Tuệ Kiều:

"Có người ở gần."

Tuệ Kiều thân thể mềm mại khẽ nan lên, ta thấp giọng nói:

"Đừng sợ! Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."

Chúng ta vừa đứng lên, thì có một tiếng vũ khí bén nhọn từ phía sau phóng tới. Xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng rút trường đao, trở tay bổ về phía sau một cái.

Trường đao chuẩn xác bổ trúng một mũi tên, hướng đi của nó bị trệch, rơi sang một bên, hiển nhiên là uy lực không lớn.

Ta bảo hộ Tuệ Kiều ở sau người, trầm giọng nói:

"Bọn chuột nhắt nhát gan, giấu đầu lòi đuôi, sao lại không dám ra gặp mặt!"

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát lạnh lùng, có một tên dùng vải đen che mặt, trường đao trong tay sáng loáng toàn lực tấn công về phía tay.

"Ở trong đình chờ ta!"

Ta vung đao tấn công về phía người che mặt, song đao tương giao, hổ khẩu ta rung mạnh, trong lòng không khỏi cả kinh, lực lượng của đối thủ chắc chắn vượt qua ta.

Chân của ta thối lui về phía sau, xoay tròn cổ tay hóa giải lực lượng của đối phương. Đao phong mượn thế xoay tròn, tấn công ngược vào tiểu phúc của đối thủ.

Đối phương một tay cầm đao, toàn lực ép xuống, cản thế tấn công của ta, quyền trái tung ra đấm vào cổ của ta.

Ta bất đắc dĩ lại lui về phía sau một bước, tránh thoát khỏi thế tiến công vô cùng mãnh liệt của đối phương.

Sau đó nhanh chóng đổi thành hai tay cầm đao, tìm kiếm chỗ sơ hở của đối phương, rồi hét lớn một tiếng, chém vào hông của đối phương.

Đại hán che mặt xảo diệu ngửa người một cái, trường đao ở tay phải trượt theo thân đao của ta xuống dưới.

Ta mượn lực thân hình bay lên phía trước, mũi đao đâm xuống phía dưới, đại hán che mặt ứng biến thật nhanh, sống dao lại đánh ngược lên, đánh văng thế tiến công của ta, dùng tốc độ cao nhất hướng thạch đình phóng đi.

Ta lo lắng cho an nguy của Tuệ Kiều, liều lĩnh đem trường đao đâm tới hậu tâm của hắn, đại hán kia bỗng nhiên cười lớn một tiếng, trường đao trong tay chém ngược ra sau, lần thứ hai hóa giải thế tiến công của ta.

Tiếng cười kia với ta mà nói cũng quen thuộc chỉ tới, ta trong lúc nhất thời canh đứng ở tại chỗ.

Đại hán che mặt ngừng tiến công, cắm trường đao trong tay xuống đất, chậm rãi cởi miếng vải che mặt, khom mình hành lễ nói:

"Công tử, đã lâu không gặp?"

"Tiêu đại ca!"

Ta không thể tin vào sự thật trước mắt, hô lớn.

Tiêu Trấn Kỳ tươi cười, ta xông lên nắm lấy hai vai của hắn, sự kích động trong lòng khó có thể diễn tả ngôn từ.

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

"Trải qua trường kiếp nạn này, võ công của công tử lại cao thêm một tầng, quả thực là đáng mừng."

Ta cười nói:

"Cũng giống như mọi người thường nói 'Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc'."

Ta rất sợ Tiêu Trấn Kỳ nói toạc ra lai lịch của Tuệ Kiều, nên giành trước giới thiệu với hắn:

"Đây là Thanh Thanh cô nương."

Tiêu Trấn Kỳ thấy ta nói tên của nàng, hơi có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục bình thường, cung kính hướng Tuệ Kiều hành lễ.

Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng, e thẹn vô hạn, lại nghĩ tới chuyện những lời vừa nói với ta đã bị Tiêu Trấn Kỳ nghe trộm.

Toàn Tuệ Kiều rời đi, ta và Tiêu Trân Kỳ ở lại hành quán, vừa ngồi xuống, Tiêu Trấn Kỳ liền khẩn cấp hỏi:

"Công tử tại sao lại cùng với Toàn thái y ở chung một chỗ vậy?"

Ta cười khổ nói:

"Thiên ý trêu người, huynh nói trước cho ta biết, làm sao mà huynh tìm được ta."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Ngày ấy sau khi thất lạc trên chiến trường, ta may mắn trốn thoát, sau đó lại nghe tin Bạch Quỹ và công từ đều tử vong. Ta không tin công tử lại không qua được kiếp nạn này, cho nên sau khi thương thế tốt lên một chút, liền lên đường sang Đông Hò. Bởi vì tù binh Đại Tần bị bắt đều bị đưa tới cực bắc làm lính, ta cũng ngàn dặm tới đó, thế nhưng không tìm được nơi hạ lạc của công tử. Sau đó lại nghe tới chuyện có một số tù binh bị bán trao tay làm nô lệ, thì tìm tới Hắc Sa thành."

Ta yên lặng gật đầu, để Tiêu Trấn Kỳ tìm được ta, đúng là phải trải qua vô vàn gian khổ.

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Tháng trước ta tới Hắc Sa thành, nhưng nơi này người rất đông đúc, muốn tìm được công tử, thì không khác nào mò kim đáy biển. Hỏi xung quanh một hồi, ta mới biết nhiều nô lệ thường được huấn luyện làm Đấu Sĩ, cho nên ta tìm khắp các hành quán huấn luyện Đấu Sĩ trong thành, rồi ngẫu nhiên gặp được Toàn thái y ở bên ngoài Ô thị hành quán."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Ta vốn tướng rằng nàng đã sớm chết, không nghĩ tới nàng vẫn sống trên cõi đời này, ta mơ hồ nghĩ là đi theo nàng chắc chắn sẽ tìm được công tử, quá nhiên, ta đã tìm được."

Tiêu Trấn Kỳ thoải mái nở nụ cười.

Ta thấp giọng nói:

"Tuệ Kiều đã mất đi ký ức trước kia, ta muốn huynh đừng cho nàng biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook