Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 120: Chia tay

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Tây Môn Bá Đống cảm động không gì sánh được, thu hồi tấm ngân phiếu kia nói:

“Nếu Bình Vương điện hạ đã như vậy, ta cũng sê không khách khí với ngài nữa, ngày sau nếu có chỗ nào cần dùng đến, Tây Môn tộc chúng ta dù vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

Ta cười hả ha nói:

“Không cần phải nghiêm trọng như thế, tuy nhiên ngày sau cũng sẽ phải nhờ ngài không ít đâu.”

Mộ Dung Yên Yên sai thị tỳ mang lên rượu và thức ăn, mỉm cười nói:

“Vừa ăn vừa nói chuyện đi!”

Tây Môn Qua nói:

“Ngày mai Mộ Dung cô nương thực sự phải đi sao?”

Hắn có vẻ có chút phiên muộn, xem ra trong lòng có chút luyến tiếc Mộ Dung Yên Yẻn.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ta đã kết thúc tất cả tại nơi này, ngày mai sẽ gặp lại cha nuôi của ta rồi cùng xuất phát.”

Tây Môn Qua nói:

“Ta thủy chung không rõ, sinh ý của Bách Hoa lâu tốt như vậy, Mộ Dung cô nương vì sao phải vội vàng hạ quyết định như vậy?”

Yên Yên nhìn thoáng qua phía ta, ta biết lần này nàng đi đại Hán khẳng định có quan hệ cùng Tả Trục Lưu, ta mỉm cười nói:

“Mộ Dung cô nương khẳng định là chán ghét cách sống hiện tại, muốn cải biến một chút hoàn cảnh đúng hay không?”

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:

“Bình Vương điện hạ nói đúng, ta đích xác chán ghét cuộc sống hiện tại, lần này đi đại Hán thứ nhất là vì tìm kiếm mấy vị bằng hữu, thứ hai là muốn mượn cơ hội giải sầu.”

Tây Môn Qua nói:

“Cô tới nơi nào thì cũng nhất định phải sai người mang tin trở về, nói cho chúng ta biết nơi ở mới được.”

Ta cười nói:

“Tây Môn công tử suy nghĩ nhiều rồi, nhân tài như Mộ Dung cô nương đây, tới nơi nào cũng che giấu không được hào quang của nàng, không bao lâu ngươi sẽ nghe được tin tức của nàng cho xem.”

Mộ Dung Yên Yên hơi đỏ mặt, nàng nhẹ giọng nói:

“Lần này đi rồi cũng không muốn tiếp tục kinh doanh việc làm ăn hiện tại nữa. Chờ ta ổn định rồi sẽ sai người báo tin cho mọi người.”

Tây Môn Qua lộ sắc mặt vui mừng nói:

“Như vậy thì quá tốt.”

Quản Thư Hành nói:

“Nghe nói Bình Vương điện hạ đã cùng Tần quốc ký kết minh ước, xem ra nhiệm vụ lần này của ngài cũng đã hoàn thành rồi, không biết khi nào sẽ rời khỏi Tần đô đây?”

Ta bưng lên ly rượu nói:

“Xem ra ta là một người đi cuối cùng, hai ngày này ta còn muốn ở lại Tần đô dạo chơi thêm đã, hiếm khi có điều kiện ra ngoài thế này, ta cũng không muốn trở về nhanh như vậy đâu.”

Mọi người cùng nở nụ cười rồi cùng ta uống hết ly này.

Bởi vì chuyện tại Tần đô đã hoàn thành, trong lòng ta tự nhiên thả lỏng rất nhiều, đêm đó thoải mái chè chén cho tận đến nửa đêm mới rời đi, Mộ Dung Yên Yên tiễn ta cho tới tận ngoài cửa chính. Ta lại nói thêm với nàng vài câu giữ gìn sức khoẻ rồi mời rời khỏi đó.

Nhã Khắc cùng Xa Hạo đang ở ngoài cửa chờ ta, ba người chúng ta phóng ngựa đi về hướng hồ Yên Chi.

Nhã Khắc cười nói:

“An Đáp, ta thấy Mộ Dung Yên Yên thực sự cũng không tệ, lần sau ngươi nhất định phải giới thiệu cho ta gặp mặt mới được đó.”

Ta cười nói:

“Người Hán chúng tôi có một câu nói là ‘Đối với vợ của bạn không thể có ý nghĩ xấu’, ngươi tốt nhất vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi!”

Nhã Khắc bừng tỉnh đại ngộ nói:

“Chẳng lẽ ngươi đã sớm có ý với cô ấy rồi?”

Ta cười nói:

“Việc này An Đáp không cần hỏi rõ ràng như thế làm gì?”

Nhã Khắc thở dài nói:

“Người Hán các ngươi khác xa với tộc nhân Xoa Tháp của chúng tôi, giữa những bằng hữu cho dù ái thiếp cũng có thể đưa tặng!”

Xa Hạo cũng không nhịn được nở nụ cười, các tộc ở Âm sơn dù sao vẫn còn chưa khai hóa nhiều nên thường làm ra những chuyện mà khiến chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”

Nhã Khắc nói:

“Nhã Khắc ta nhất định phải cưới được một mỹ nữ Hán tộc làm vợ!”

Ta cười nói:

“Ngươi yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ tặng cho ngươi mấy người mỹ nữ luôn!”

Nhã Khắc kinh hỉ nói:

“Thật sao? Vậy ta phải cảm ơn an đáp trước à!”

Trong khi đang nói chuyện chúng tôi đã đi tới bên hồ Yên Chi, ngọn đèn quen thuộc của Phong Lâm các đã nằm trong tầm nhìn.

Xa Hạo đột nhiên thấp giọng nói:

“Có người!”

Ta hơi sửng sốt vội ghìm lại cương ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Cô Huyên bạch y như tuyết đang lẳng lặng đứng ở trên con đường phía trước, một đôi mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn thẳng vào ta:

“Long Dận Không!”

Trong lòng ta bồng nhiên trầm xuống, lập tức liền khôi phục trấn tĩnh, mỉm cười nói:

“Nguyên lai là Lãnh giáo chủ, không biết đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?”

Xa Hạo cùng Nhà Khắc rút ra vũ khí che ở trước mặt ta, Nhã Khắc hét lớn:

“Ả đàn bà kia, khuya khoắt đi ra đây giả thần giả quỷ, có phải chán sống rồi hay không hả?”

Ta hiểu rõ, cho dù cả ba người chúng ta cùng lên, sợ rằng cũng không là đối thủ của Lãnh Cô Huyên, rất sợ hai người họ nếu như chọc giận Lãnh Cô Huyên đối phương sẽ hạ sát thủ đối với chúng ta, vì vậy ta vội vàng ngăn lại bọn họ.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lãnh Cô Huyên rơi vào trên mặt Nhã Khắc:

“Vừa rồi ngươi nói với ta phải không?”

Nhã Khắc nào biết đến sự lợi hại của Lãnh Cô Huyên, ngoài miệng vẫn còn cứng rắn nói:

“Đương nhiên là nói ngươi....”

Hắn còn chưa nói xong, Lãnh Cô Huyên đã như quỷ mị bay tới trước người hắn, không đợi Nhã Khắc làm ra phản ứng gì, bàn tay khẽ giương lên cho Nhã Khắc hai cái bạt tai vang dội.

Nhã Khắc bị đánh tới máu mũi chảy dài hai bên, hai gò má nhất thời liền sưng húp lên. Khi hắn ngẩng đâu nhìn lên thì Lãnh Cô Huyên đã trở lại chỗ cũ, giống như chưa bao giờ từng xuất thủ vậy, vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Xa Hạo chợt co rút lại con ngươi, hắn từ thân pháp của Lãnh Cô Huyên đã nhìn ra võ công của nàng đã đạt tới đỉnh cao, chúng ta quyết không là đối thủ của nàng.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Lãnh Cô Huyên mặc dù lợi hại, nhưng nếu chúng ta quyết đấu với nàng một trận, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng vô pháp bắt hết chúng ta được, động tĩnh bên này nếu kinh động đến quân đội đang đóng quân ở phụ cận, khi đó cho dù nàng lợi hại ra sao cũng không không có khả năng đơn giản trốn thoát được.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Long Dận Không! Ngươi lập tức giao ra bức tàng bảo đồ kia cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi!”

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không không rõ ý của giáo chủ là gì, nếu như ta đoán không sai, tàng bảo đồ trong cuốn sách của Điền thị đã rơi vào tay Lãnh giáo chủ rồi chứ, hiện tại giáo chủ tới tìm ta thì có tác dụng gì?”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Bản đồ đó chỉ có nửa phần, còn một nửa còn lại là đang trong tay ngươi.”

Nàng lạnh lùng nói:

“Ngươi tốt nhất không nên ép ta giết ngươi!”

Ta cười nói:

“Thế Lãnh giáo chủ có biết không, chỉ cần ta phát ra tín hiệu, tại đây chỉ trong thời gian một nén nhang lập tức sẽ có mấy nghìn võ sĩ kéo tới đây, đến lúc đó Lãnh giáo chủ sợ rằng rắt khó thoát thân.”

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Ngươi lại có gan đánh cược với ta, xem ta trong khoảng thời gian một nén nhang có thể giết chết ngươi được hay không chứ gì!”

Ta đương nhiên không dám đi thử, mỉm cười nói:

“Bức tàng bảo đồ kia đối với ta cũng không có tác dụng gì, nếu như Lãnh giáo chủ thực sự muốn thì ta sẽ đem nó cho giáo chủ, chỉ có điều...”

“Có điều gì?”

“Nếu như Lãnh giáo chủ có thể đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giao nó cho giáo chủ!”

Lãnh Cô Huyẻn lạnh lùng nhìn thẳng ta:

“Ngươi lại còn dám nói chuyện điều kiện với ta?”

“Dận Không chưa bao giờ buôn bán bị lỗ vốn, tàng bảo đồ ta không có lý do gì mà vô duyên vô cớ mà đưa cho giáo chủ được.”

Lãnh Cô Huyên rốt cuộc gật đầu nói:

“Ngươi nói đi!”

“Ta muốn giáo chủ buông tha Khinh Nhan, không đi làm phiền cô ấy nữa.”

Lãnh Cô Huyên thoáng sửng sốt, hiển nhiên nàng không có nghĩ đến ta sẽ đưa ra điều kiện như vậy, nàng cười lạnh nói:

“Không nghĩ tới Long Dận Không còn là một hạt giống đa tình.”

Ta cười nói:

“Đa tình dù sao so với một số người chẳng hề biết tình là vật gì thì tốt hơn nhiều.”

Trong hai tròng mắt của Lãnh Cô Huyên đột nhiên bắn ra sát khí âm lãnh, ta vô ý thức cầm lấy chuôi đao, rất sợ nàng thình lình phát động công kích đối với ta.

Lãnh Cô Huyên rốt cuộc kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:

“Ngày mai ta sẽ sai người đi lấy tàng bảo đồ. ngươi tốt nhất cũng đừng gạt ta!”

Nói xong nàng bay ngược ra sau, trong nháy mắt đã biến mất ở trong màn đêm mênh mông.

Ba người chúng ta đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trái tim thấp thỏm không yên cuối cùng cũng hạ xuống.

Lúc này xa xa có một đội nhân mã đi qua đây, chính là Tiêu Tín thấy chúng ta lâu rồi chưa có trở về nên mang theo hơn mười võ sĩ thân tín ra ngoài tìm.

Đi tới trước mặt, Nhã Khắc xấu hổ không dám gặp người khác, đem cái nón da trên đầu kẻo che khuất nửa khuôn mặt, rất sợ bị người khác thấy hai gò má đang sưng húp của hắn.

Cũng may trong đêm tối cũng không có người chú ý tới hắn.

Chúng ta đi trong vòng vây của chúng võ sĩ trở lại Phong Lâm các, sau đó ta gọi Tiêu Tín lên thư phòng.

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ có gì phân phó?”

Ta mở bản đồ nói:

“Ta muốn trong vòng ba ngày rời khỏi Tần đô, ngày mai ngươi bắt đầu làm hết chuẩn bị để rời khỏi đây.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ mà không nói suýt nữa ta cũng đã quên rồi, hôm nay Trác Khởi Phu tới đây hai chuyến, hắn hỏi điện hạ khi nào thi xuất phát.”

Ta cười nói:

“Xem ra hắn thật đúng là tận chức tận trách, có lẽ là muốn theo ta cùng trở về Khang đô.”

Tiêu Tín nói:

“Có phải điện hạ đã lựa chọn được tuyến đường rồi hay không?”

Ta gật đầu nói:

“Khang đô là bất kể như thế nào ta cũng phải trở lại, phụ hoàng nếu muốn lập ta làm thái tử thì sớm nên hạ chiếu, hai ngày này ta cố ý kéo dài, bên phía Khang đô hình như cũng không có tin tức người kế thừa, xem ra hắn đã quên mất chuyện này rồi.”

Tiêu Tín nói:

“Nếu như chúng ta trực tiếp trở về Tuyên Thành, trên đường không biết có gặp phải người khác ngăn chặn hay không?”

Ta chỉ vào bản đồ nói:

“Ta đã làm bảo Đường Muội đi thông tri cho bên Tuyên Thành rồi, đến lúc đó sẽ có người đi qua Vi Châu, đến Miện Trì đón chúng ta, hai ngày này người của chúng ta hẳn là tới rồi.”

Tiêu Tín nói:

“Xem ra điện hạ đã dự đinh bỏ đường thủy.”

Ta mỉm cười nói:

“Lần này ta sẽ diễn lại trò cũ, bảo Thải Tuyết đem một võ sĩ dịch dung trở thành dáng dấp của ta, hộ tống Trác Khởi Phu phản hồi trở về Khang đô, chờ lúc hắn tới Khang đô rồi lại tẩy đi dịch dung, Trác Khởi Phu đương nhiên sẽ không biết huyền cơ trong đó.”

Tiêu Tín nhịn không được nở nụ cười:

“Kế này của điện hạ rất tuyệt, khiến cho Trác Khởi Phu đi cùng Bình Vương giả mạo trở về, nhất định có thể thành công dời đi tàm mắt của đám người Tả Trục Lưu, an toàn của điện hạ có thể đạt được bảo đảm.”

Ta thấp giọng nói:

“Lần này ta sẽ để Xa Hạo hộ tống võ sĩ giả mạo ta cùng nhau đến Khang đô.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ cỏ phải còn ôm kỳ vọng đối với Hâm Đức Hoàng đế hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Xem ra hắn sẽ không đơn giản đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, ta chỉ là muốn chứng minh một chút, rốt cuộc hắn muốn dùng phương thức gì để đón tiếp ta.”

Tiêu Tín chủ động lĩnh việc:

“Ta nguyện ý cùng Trác Khởi Phu đi đến Khang đô một chuyến, thuận tiện giải thích một chút tình thế của Khang đô cho điện hạ.

Ta gật đầu nói:

“Được rồi! Nếu như vậy ta để Xa Hạo theo ta cùng trở về Tuyên Thành, ngươi đi cùng Trác Khởi Phu đến đại Khang, giờ lại đi cùng hắn, điều này khiến hắn càng không sinh nghi gì. Ngươi nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, sau khi đến Khang đô phải lập tức làm cho tên giả Bình Vương biến mất, nếu có bất cứ tình hình dị thường gì thì lập tức sai người báo cho ta biết.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ cứ yên tâm, ở đó còn có Trần tiên sinh thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện cạm bẫy gì, tuy nhiên... ta lo lắng tên Binh Vương giả này rất khó đến được Khang đô!”

Ta viết xong một nét cuối cùng lên bức tranh, thở phào nhẹ nhõm thật dài, cầm bút lông cừu trong tay đặt lên giá bút.

Thải Tuyết đem một khăn mặt mới màu trắng đưa tới cho ta. Ta xoa xoa tay rồi đem khăn mặt ném vào bên trong mâm, bưng lên trà Long Tĩnh trên bàn uống vài ngụm.



Thải Tuyết nói:

“Đây hình như là bản địa đồ trong Xuân Cung đồ mà.”

“Không sai!

Ta gật đâu nói, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã phủ xuống, Lãnh Cô Huyẻn hẳn là rất nhanh sẽ đến.

Ta hướng Thải Tuyết nói:

“Cô đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.”

Ta chắp tay đi ra ngoài cửa, đã thấy Nhã Khắc đang chỉ huy võ sĩ bố phòng khắp nơi tại Phong Lâm các. Ta nhịn không được cười nói:

“Nhã Khẳc an đáp, không cần phải phiền phức như thế, nàng nếu muốn đến, chỉ bằng vào mấy người chúng ta căn bản ngăn cản không được nàng!”

Trên mặt Nhã Khắc vẫn còn sưng chưa hết, hắn lòng còn sợ hãi nói:

“Ả đàn bà kia lợi hại quá, ta lo lắng ả có thể sẽ đối với ngươi có bất lợi.”

Ta thản nhiên lắc đầu, nếu như Lãnh Cô Huyên muốn đối với ta bất lợi thì tối hôm qua sẽ hạ thủ với ta rồi. Ta phát hiện lần này nàng đối với ta tốt hơn rất nhiều so với lúc tại Hán đô, lẽ nào nàng thực sự chỉ muốn đạt được tàng bảo đồ cũng không muốn cùng ta là địch? Hay là một nguyên nhân nào đó không cho ta biết đã làm cho thái độ của nàng đối với ta xảy ra cải biến?

Nhã Khắc nói:

“Chúng ta tổng cộng có hơn hai mươi thanh liên nỗ, nếu như bắn đồng thời thì ả ta chưa hẳn có thể né tránh được đâu.”

Ta kiến thức võ công của Lãnh Cô Huyên, cho dù liên nỗ có lợi hại thế nào nhưng chính là hai mươi cái cũng sợ rằng vô pháp tạo thành bất luận uy hiếp gì đối với nàng.

Lúc này Xa Hạo từ ngoài cửa đi đến, hắn đi ra bên ngoài sắp xếp, gia tăng cảnh giới các nơi phụ cận Phong Lâm các, trước đây Tinh Hậu đã đem nơi Phong Lâm các này vĩnh viễn ban thưởng cho ta rồi.

Ta mỉm cười nói:

“Mọi người không cần khẩn trương, biết đâu Lãnh Cô Huyên cũng sẽ không đến...”

Lời ta nói còn chưa có hết, liền nghe được ngoài cửa vang lên một giọng nói yểu điệu:

“Xin hỏi Bình Vương điện hạ có ở đấy không?”

Chúng ta đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một cô nàng xinh xắn lanh lợi đang cười khanh khách xuất hiện tại phía cổng chính, ống tay áo vén lên cao lộ ra hai cánh tay như củ sen, ở khuỷu tay còn treo một lẵng hoa, trong lẵng hoa cắm đầy hoa tươi đủ các màu.

Ta cùng Xa Hạo cũng nhận thức cô gái này, nàng là Tòng Linh sư tỷ của U U.

Nhã Khắc chưa bao giờ gặp qua Tòng Linh, thấy Tòng Linh xinh xắn lanh lợi, mặt mày như họa, sắc tâm bồng nhiên nổi lên, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu nương tử có chuyện gì?”

Tòng Linh kiều kiều mị mị nhìn Nhã Khắc nói:

“Ta đến tìm Bình Vương điện hạ cũng không phải tới tìm ngươi, ngươi chen vào làm gì?”

Ta biết người của Ma Môn hỉ nộ vô thường, rất sợ Nhã Khắc không rõ ràng nội tình bị nàng đột nhiên công kích, cuống quít nói:

“Tòng Linh tìm Dận Không có chuyện gì?”

Tòng Linh nói:

“Sư phụ ta để cho ta tới lấy một đồ vật.”

Ta gật đầu nói:

“Đồ vật ta đã chuẩn bị rồi, thế nhưng ta cũng không có thể giao cho cô!”



Tòng Linh hơi ngẩn người:

“Sao hả? Ngươi đổi ý à?”

Ta mỉm cười nói:

“Tòng Linh cô nương luôn miệng nói là Lãnh giáo chủ phái đến đây, vậy có gì chứng thực chuyện này hay không?”

Dáng tươi cười trên mặt Tòng Linh nhất thời thu liềm:

“Long Dận Không! Ta thấy ngươi là đã đổi ý rồi, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như chọc giận sư phụ ta, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không thể giữ được!”

Ta cười ha hả nói:

“Tòng Linh cô nương hình như tới để uy hiếp ta thì phải?”

Từ trên mặt của nàng ta thấy một chút hoảng loạn, lẽ nào nàng thật cố ý mang chiêu bài của Lãnh Cô Huyên mà đến đây?

Tòng Linh nói:

“Đã như vậy, ta liền mời sư phụ ta qua đây!”

Nàng xoay người đi về hướng cồng chính, nhưng ngơ ngác đứng tại nơi đó.

U U lẳng lặng đứng ở trước cửa, bộ váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng phất phơ theo gió, càng phát ra vẻ phong tư yểu điệu, diễm tuyệt nhân gian, một đôi mắt đẹp như sương như khói nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng nói không nên lời.

Mặt Tòng Linh trở nên trắng bệch, run giọng nói:

“Sư muội...”

U U thở dài một hơi:

“Sư tỷ, tỷ hà cớ gì phải làm như vậy, cho dù tỷ lấy được Tàng Bảo đồ thì có lợi gì?”

Sắc mặt Tòng Linh vô cùng hoảng loạn:

“Muội... muội cố ý để cho ta nghe được...”

U U nói:

“Sư phụ đã sớm hoài nghi tỷ lòng mang dị tâm, cho nên cố ý để cho tỷ nghe được đối thoại giữa chúng ta...”

Trong đôi mắt Tòng Linh không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt, có lẽ là kinh khủng tới cực điểm. Nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt U U:

“Sư muội... van cầu muội... nghìn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho sư phụ, bằng không ta... ta sẽ bị chết chắc...”

U U buồn bã than thở:

“Sớm biết như vậy, ngày trước tội gì phải làm?”

Tòng Linh đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhảy bắn lên, trong chớp mắt liên tục xuất ba chiêu sát thủ tới U U.

U U nhẹ nhàng lộn nhào một cái đã trở về phía sau hơn năm trượng.

Ba chiêu sát thủ của Tòng Linh nhắt thời thất bại, nàng thấy đánh bất ngờ không được lặp tức buông tha ý nghĩ tiếp tục công kích, xoay người chạy về phía rừng rậm phía tây.

U U cũng không đuổi theo, chậm rãi đi tới trước mặt ta. Nàng đâu còn khuôn mặt quyến rũ điềm đạm như ngày xưa, lạnh lùng nói:

“Ta vâng lệnh sư phụ đặc biệt tới lấy của Bình Vương một món đồ.”

Ta gật đầu nói:

“Theo ta đến bên hồ đi dạo môt chút!”

“Ta còn muốn mau chóng trở về phục mệnh...”

Ta đã đi trước hướng về phía hồ Yên Chi, tàng bảo đồ tại trong tay ta, ta không lo U U sẽ không theo ta qua đây.

U U lặng lẽ đi theo phía sau ta, chúng ta một trước một sau đi dọc theo bờ hồ Yên Chi.

Ta mỉm cười nói:

“Ta sớm đã biết Lãnh Cô Huyên nhất định sẽ phái cô tới, vừa nhìn thấy Tòng Linh ta đã biết cô ấy sẽ nói dối rồi.”

U U có chút châm chọc nói:

“Nói tới âm hiểm giả dối trong thiên hạ ai có thể so với Long Dận Không ngươi?

Ta ngồi xuống trên ghế đá bên hồ, U U vẫn đang đứng ờ phía sau ta.

“Mấy ngày nay ta thủy chung vẫn đang suy nghĩ lời của cô nói, người mà lừa dối ta nhiều nhất rốt cuộc là ai?”

Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt của U U, nàng quay mặt đi tránh né ánh mắt của ta.

Ta thở dài nói:

“Có lẽ là ta quá ngu, thủy chung nghĩ không ra người này là ai? Tuy nhiên ta tin tưởng, cô hẳn là sẽ không gạt ta.”

U U nói:

“Ta là yêu nữ Ma Môn người người đều muốn giết thì sao lại không lừa ngươi được? Ngươi nghìn vạn lần đừng nghĩ ta lương thiện như thế.”

Nàng hiển nhiên còn đang giận ta.

Ta từ trong lòng móc ra tấm tàng bảo đồ đặt vào trong tay nàng:

“Ngày kia ta sẽ trở về đại Khang, nói cô đi với ta một chút là muốn đơn độc cáo biệt với cô.”

Ánh mắt U U rốt cuộc mềm xuống, nàng nhẹ giọng nói:

“Bức tàng bảo đồ này đối với ngươi quan trọng như vậy, vì sao ngươi lại quyết định giao cho sư phụ của ta?”

Ta mỉm cười nói:

“Trong lòng ta quan trọng nhất là ngôi vị hoàng đế, ý nghĩa của tàng bảo đồ đối với ta cũng không có quan trọng như trong tưởng tượng của bọn cô đâu.”

U U nói:

“Sao ngươi biết là ta không có dối gạt ngươi? Có lẽ ta cùng sư tỷ như nhau, muốn đem tàng bảo đồ làm của riêng.”

Ta chân thành nói:

“Bất kể trước đây cô có lừa gạt ta hay không, trong lòng ta thủy chung đã đem cô trở thành một người bạn có thể tin cậy.”

Vành mắt U U hơi đỏ lên, nàng nhẹ giọng nói:

“Long Dận Không a Long Dận Không, ta thực sự nhìn không thấu ngươi, có đôi khi ngươi thoạt nhìn so với bất luận kẻ nào đều thông minh hơn, nhưng có đôi khi ngươi lại là một người ngu xuẩn nhất trên đời, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới tốt đây!”

Ta thấp giọng nói:

“Quay về giúp ta nói cho sư phụ của cô, ta đã đem tàng bảo đồ cho cô rồi, sau này đừng tìm tới làm phiền ta nữa.”

U U nói:

“Chỉ cần phần tàng bảo đồ này là thật, sư phụ đương nhiên sẽ không tìm ngươi...”

Nàng dừng một chút mới nói:

“Ta đi đây, sau này ngươi hãy tự bảo trọng lấy!”

Ta xoay người lại, thấy bóng hình xinh đẹp của U U đã biến mất ở trong bóng đêm, không biết vì sao trong lòng ta đột nhiên có một loại cảm giác vắng vẻ trống rỗng, U U hiển nhiên đang tận lực kéo xa cự ly đối với ta, nàng càng làm như thế càng chứng minh nàng đối với ta đã sản sinh chân tình, ở trước mặt ta đã vô pháp biểu hiện tự nhiên như lúc đầu.

Bản đồ giao cho Lãnh Cô Huyên ta đã động một ít tay chân vào đó, chỉ là tại trên bức của Quản Thư Hành giao cho lúc ban đầu trên căn bản đã sửa đổi mấy chỗ, Lãnh Cô Huyên dựa theo bản địa đồ này của ta vô luận như thế nào cũng tìm không được vị trí của bảo tàng Mậu thị. Đối với ta mà nói có thể kéo dài một lúc thì cứ nghĩ biện pháp kéo dài, dù sao thì Lãnh Cô Huyên cũng không biết bức bản đồ có bộ dáng chân chính gì nữa. Đợi đến lúc nàng ý thức được là ta giả tạo, ta hẳn là đã sớm về tới Tuyên Thành, nàng nếu muốn lại tìm ta gây phiên phức, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.

Có thể nói là ta có một chút nghĩ không rõ, lần này Lãnh Cô Huyên vì cái gì lại đơn giản buông tha ta như vậy, chẳng lẽ là U U đã gây ảnh hưởng gì ở trong đó rồi?

Ta rời khỏi Tần đô sớm hơn một ngày so với thời gian dự định, ta không có tiết lộ cho bất kỳ ai biết hướng đi của ta, thậm chí ngay cả Tinh Hậu cũng không ngoại lệ.

Hôm rời khỏi Tần đô trời đổ cơn mưa, nhóm chúng ta tất cả đều thay y phục thường phục ngụy trang thành thương đội bình thường, chậm rãi đi về phương hướng Miện Trì.

Mưa mặc dù không lớn, thế nhưng dầm mưa sẽ phát lạnh, xem ra mùa đông đã không xa.

Ta cùng Xa Hạo đi ở đầu tiên trong đội ngũ. Xa Hạo nói:

“Chiếu theo tiến trình hiện tại của chúng ta, không có bảy ngày sợ rằng không cách nào đến được biên cảnh Khang Tần.”

Ta cười nói:

“Ta vốn là dự định lộ trình một ngày thì chia làm hai ngày hành tẩu, chúng ta vừa vặn có thể du lãm một chút phong cảnh danh thắng ở ven đường.”

Xa Hạo nói:

“Có chuyện ta thủy chung không rõ, nếu Hâm Đức Hoàng đã đáp ứng lập ngươi làm thái tử, vì sao ngươi còn muốn đến Tuyên Thành trước? Buông tha cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như hắn thực sự có ý định lập ta là thái tử, ta cho dù đến Khang đô trễ mấy ngày thời gian thì vẫn là thái tử. Nếu như hắn mượn cơ hội muốn đem ta trừ khử, hiện tại ta đến Khang đô trước chẳng phải lả đưa dê vào miệng hổ rồi sao?”

Xa Hạo cảm thán nói:

“Thân tình của gia đình đế vương khác xem ra kém xa so với người thường.”

Ta thấp giọng nói:

“Gia đình đế vương căn bản không được phép có thân tình tồn tại, quyền lực có thể cải biến bản tính của con người.”

Xa Hạo đột nhiên hỏi:

“Nếu có một ngày, ngươi thu được quyền lực vô thượng, ngươi có thể thay đổi hay không?”

Ta trầm mặc hồi lâu, mới hồi đáp:

“Ta không dám cam đoan, tuy nhiên ta tin tưởng bản thân tuyệt sẽ không bị quyền lực làm mê thất bản tính...”

Xa Hạo thưởng thức gật đầu, hắn chân thành nói:

“Ta tin tưởng ngươi sẽ không!”

Chúng ta trên đường đi dừng một chút, mất mười ngày đêm mới đến thành Miện Trì. Theo ta tính toán thì nhóm của Tiêu Tín hiện tại hẳn là đến được Khang đô rồi, tạm thời vẫn chưa nghe nói có tin tức đặc biệt gì.

Tiến vào thành Miện Trị thủ vệ sâm nghiêm ở đây không khỏi làm cho ta kinh hãi. Trước cổng khách qua đường rất ít, hơn năm mươi binh sĩ đang ở kiểm tra từng cái xe qua lại, có bốn lang trung bắt mạch cho từng người đi đường, sắc mặt hình như có chút ngưng trọng.

Ta xoay người xuống ngựa, cùng đi với Xa Hạo đến trước cổng, hai binh sĩ chỉ dẫn chúng ta đứng đi vào trong đội ngũ để đứng đợi bắt mạch.

Ta mỉm cười nói:

“Xin hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Một binh sĩ có vóc người khá cao hơn nói:

“Hai ngày này Vi Châu không ít người mắc phải quái bệnh hoài nghi là do ôn dịch. Thành chủ có lệnh, mỗi một bách tính ra vào thành Miện Trì đều phải trải qua kiểm tra theo lệ quy định.”

Ta không khỏi nhíu mày, nếu như thực sự như binh sĩ này nói đã xảy ra ôn dịch, quốc vận vốn đang suy sụp của đại Khang chẳng phải là họa vô đơn chí? Vi Châu cự ly cách Tuyên Thành của ta rất gần, chỉ cần chỗ đó phát sinh ôn dịch, Tuyên Thành cũng nhất định khó có thể tránh khỏi.

Chúng ta vượt qua kiểm tra thân thể, lúc này mới tiến vào bên trong thành Miện Trì, trên đường cực kỳ trống trải, mọi nhà đều đóng cửa không ra ngoài càng lộ vẻ hiu quạnh vắng vẻ.

Xa Hạo nói:

“Nếu như thật sự có ôn dịch, trốn ở trong nhà chỉ sợ cũng tránh không khỏi.”

Nhã Khắc nói:

“Chuyện này còn chưa có chứng thực, có lẽ tình hình cũng không phát triển nghiêm trọng như lời của họ đâu.”

Ta gật đầu nói:

“Người phụ trách tiếp ứng chúng ta hẳn là tới rồi, chúng ta đến quán trọ Hồng Nhạn trước đợi mọi người rồi hãy tính tiếp.”

Quán trọ Hồng Nhạn là quán trọ lớn nhất bên trong thành Miện Trì, nó nằm phụ cận cảng Miện Trì tiếp giáp với bờ sông Hoàng Hà, vị trí của cả quán trọ năm trên mảnh thổ địa vừa vặn gồ lên trong sông Hoàng Hà, giống như một bán đảo trên sông. Sáu toà tiểu lâu cao ba tầng tô điểm giữa bóng mát của những tán cây xanh rậm rạp, có thể vào ở một nơi có cảnh sắc động lòng người thế này nhất định thân phận bất phàm.

Khi vừa phóng ngựa lướt qua chiếc cầu nhỏ phía trước quán trọ, thấy một người thanh niên nhân thân hình cao lớn miệng rộng nghênh đón, từ xa đã hô:

“Nhã Khắc thúc thúc! Mọi người làm cho ta đợi thật là khổ a!”



Nếu như không phải là hắn lên tiếng, ta hầu như không có nhận ra hắn chính là Dực Hổ. Gần nửa năm ta chưa từng gặp qua hắn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn một mực đi theo sống chung với Sát Cáp Thai của mục trường Lục Hải Nguyên.

Dực Hổ hiển nhiên không cách nào nhận ra ta sau khi đã dịch dung, khắp nơi nhìn một chút, sờ sờ cái ót nói:

“Tỷ phu của ta đâu!”

Ta cùng Nhã Khắc đồng thời phá lên cười, Dực Hổ nghe được tiếng cười của ta, vẻ mặt bối rối nhìn phía ta:

“Ngươi...”

Ta cười nói:

“Hỗn tiểu tử, chắc ngươi không nhận ra ta hả?”

Dực Hổ cười lên ha ha:

“Vừa rồi nhìn không giống, hiện tại càng xem càng giống, huynh quả nhiên rất giống tỷ phu của ta!”

Ta lập tức nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

“Hảo tiểu tử, không ngờ đã trưởng thành một hán tử rồi!”

Dực Hổ cười nói:

“Tỷ phu, tỷ tỷ của ta cũng tới đó.”

Ta vui vẻ nói:

“Vân Na cũng tới à!”

Dực Hổ gật đầu nói:

“Hai người chúng ta đã ở Miện Trì đợi mất bảy ngày, mỗi ngày tỷ tỷ đều bảo ta chờ ở chỗ này, ta cũng sắp bị buồn bực chết rồi đây.”

“Mau mang ta đi tìm tỷ tỷ của ngươi đi!”

Ta cùng Dực Hổ sóng vai đi về hướng quán trọ, Vân Na thuê một tiểu lâu ở góc phía nam quán trọ Hồng Nhạn, ta vừa bước đến trước tiểu lâu, Vân Na đã lệ quang dịu dàng lao ra cửa.

Mấy tháng không gặp, thân thể của nàng càng phát ra vẻ thướt tha thành thục, phong vận mê người làm cho hô hấp của ta không khỏi hơi cứng lại, Nhã Khắc kéo Dực Hổ đi an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người.

Ta mở rộng hai tay, mỉm cười hướng Vân Na nói:

“Hoàn Nhan đại tướng quân lẽ nào chính là dùng phương pháp này để hoan nghênh trượng phu sao?”

Vân Na thản nhiên cười, nhưng cũng không có lao vào vòng tay của ta, dịu dàng nói:

“Ngoại trừ Long Dận Không ra, trong thiên hạ không có bất cứ người đàn ông nào có thể chạm vào ta!”

Ta cười lên ha hả, không ngờ nàng không vừa ý vẻ mặt dịch dung này của ta.

Ta cùng Vân Na đi vào trong phòng, đem nước thuốc đã chuẩn bị trước đó đổ vào trong nước sạch và tẩy đi dịch dung trên mặt.

Vân Na cười duyên từ phía sau ôm lấy ta nói:

“Đây mới là Dận Không của ta...”

Lời của nàng còn chưa nói hết, miệng ta đã bịt lấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng, duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng khẽ mút vào, Vân Na kịch liệt hôn trả ta, môi lưỡi chúng ta quấn quít lấy nhau không rời, thoả thích cảm thụ phần nhiệt tình của đối phương.

Hai cánh tay ta cố sức ôm chặt lấy vòng eo của nàng và đẩy nàng ngã lên giường, từng chút từng chút cởi đi quần áo của Vân Na, Vân Na ý loạn tình mê nói:

“Mấy ngày nay ta rất nhớ chàng...”

Tiếp đó ta hôn như mưa xuống thân thể mềm mại của nàng.

Vân Na kích tình ôm lấy đầu ta, chân ta cùng hai chân tròn nhẵn bóng của nàng dán lại với nhau, theo hô hấp càng ngày càng gấp của nàng, ta rốt cuộc cảm thụ được cái loại cảm giác chặt chẽ ấm áp...

Vân Na ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ta, mái tóc dài màu hồng giống như ngọn lửa rơi lả tả trên ngực ta, hô hấp cùng nhịp tim đập dồn dập của chúng ta hồi lâu mới lắng lại.

Ngón tay ta nhẹ nhàng khiêu khích điểm đỏ tươi trước ngực Vân Na, Vân Na cười khanh khách nói:

“Đừng có mà nghịch, ta còn chuyện nghiêm chỉnh muốn nói đây.”

Nàng hầu hạ ta mặc vào quần áo, chải tóc gài trâm cho ta, tại sau đầu tỉ mỉ bện cho ta một bím tóc thông thường của người Hồ.

Ta cười nói:

“Nàng làm cho ta cái đuôi heo đó để làm gì?”

Vân Na cười gõ lên đầu ta một cái, ghé sát vào vai ta nói:

“Ta chính là để cho người khác biết, trâm tóc của chàng là do tự tay ta chải.”

Trong lòng ta ấm áp, ôm ngang lấy nàng đặt ở trước đầu gối của ta, nhẹ giọng nói:

“Tình huống bên Tuyên Thành thế nào?”

Vân Na nói:

“Tất cả cũng đang tiến hành theo kế hoạch, Sát Cáp Thai tại Lục Hải Nguyên huấn luyện ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, hơn nữa thêm hai ngàn người trong Nhã Khắc bộ tộc, tổng cộng hình thành một đội kỵ binh năm nghìn người, nhân số mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng sức chiến đấu cũng khá mạnh mẽ.

Ta gật đầu nói:

“Binh quý tinh bất quý đa, có Hoàn Nhan đại tướng quân tự mình chi điểm, năm nghìn người này hẳn là có năng lực trên cả năm vạn người.

Vân Na thản nhiên cười nói:

“Ta cũng không có bản lĩnh này, trong năm nghìn kỵ binh này có hai nghìn là trọng giáp kỵ binh, ba nghìn khinh kỵ binh, sức chiến đấu khá cân đối.”

Ta thấp giọng nói:

“Bên Tiêu đại ca ra sao?”

Vân Na nói:

“Tiêu đại ca cũng không có tăng binh lực, chỉ là tại bên trong quân đội tiến hành trùng tổ, bổ nhiệm thêm một bộ phận tân quân, giải tán một bộ phận quân đội, Khâu Dật Trần phân phối hai ngàn người huấn luyện trong khai móc trong dòng kênh đào ở gần đấy, danh nghĩa là bảo đảm cho công trình kênh đào tiến hành được thuận lợi, hiện tại đã có hai mươi chiếc thuyền lớn.”

Ta cười nói:

“Hắn làm việc cũng rất nhanh chóng đấy chứ!”

Vân Na nói:

“Tử Ngưng cô nương cũng đang ở lại Tuyên Thành, tạm thời hiệp trợ cho Khâu Dật Trần huấn luyện thuỷ quân. Gia Cát tiên sinh đặc biệt thiết kế một loại chiến thuyền kiểu mới, thân tàu dùng thiết giáp chế tạo, trên thuyền phối chế cung nỏ có tầm bắn cực đại, chỉ mới sản xuất ra được hai chiếc, hiện tại vẫn chưa có đi vào vận hành.”

“Gia Cát Tiểu Liên đã có được chân truyền của Mặc Vô Thương, có hắn sẽ trợ giúp rất lớn đối với bá nghiệp tương lai sau này của ta.”

Vân Na nói:

“Cơ giáp doanh của Gia Cát tiên sinh cũng đã có được hình thức ban đầu, một nghìn binh sĩ toàn bộ đến từ các tộc ở Âm sơn. Đúng rồi Gia Cát tiên sinh tại trong Âm sơn phát hiện một loại quặng sắt, khoáng sản mặc dù không tính phong phú, tuy nhiên phẩm chất của khoáng thạch sinh ra trong đó lại rất cao, theo Gia Cát tiên sinh nói là vật liệu tuyệt hảo để rèn cơ giáp.”

“Chiến sự giữa hai Hồ tiến hành thế nào rồi?”

Vân Na thản nhiên cười nói:

“Vẫn còn đang trong giằng co, Bắc Hồ mặc dù đạt được mấy trận thắng lợi, biểu hiện ra hình như chiếm một ít tiện nghi, thế nhưng một cơn rét đậm vội vàng kéo tới đã buông xuống, lương thực cung cấp cho quân đội khó tránh khỏi sẽ gặp phải vấn đề. Gần đây nhất Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành hai lần, mua sắm vật tư càng ngày càng nhiều, Sở Nhi phụ trách tiếp đãi hắn, hiện tại đa số than đá sản xuất ra ở Tuyên Thành cũng cung cấp cho hắn.”

Ta gật đầu nói:

“Sợ là tài nguyên chúng ta có thể tìm được cũng không thể đủ thỏa mãn cho yêu cầu của hắn đâu.”

“Sở Nhi cũng nói như vậy, giao dịch giữa chúng ta cùng Xích Lỗ Ôn nhất định phải ở trong bảo đảm là nền kinh tế của mình không bị tiền đề nào làm nhiễu loạn.”

Ta thấp giọng nói:

“Có thể cân nhắc đến việc mua vào vật tư từ các quốc gia khác.”

Vân Na nói:

“Rất nhiều thương nhân của nước hắn thấy được lợi ích rất lớn này, không thiếu chủ động tìm Xích Lỗ Ôn giao dịch, tuy nhiên toàn bộ đều bị hắn cự tuyệt, Xích Lỗ Ôn tại phương diện này trái lại rất thành tín, trong tám nước hắn chỉ cùng chúng ta làm giao dịch thôi. Cho nên những thương nhân này không thể làm gì khác hơn là tới tìm chúng ta, muốn thông qua chúng ta đem vật tư bán cho Xích Lỗ Ôn.”

Ta cười lên ha hả, Xích Lỗ Ôn quả nhiên là một người giữ chữ tín.

Vân Na cười nói:

“Lần này Sở Nhi có thể nói là đại sát bát phương, ép giá cho bọn thương nhân này cũng tới thấp nhất, Phan Độ của Tấn quốc cũng là một người chủ động cùng chúng ta bàn bạc, từ trong tay hắn cầm lấy than đá, không ngờ lợi ích so với chúng ta trực tiếp sản xuất còn lớn hơn một chút. Thương nhân bổn quốc Hàn Nách Thọ gom góp không ít lương thực, tuy nhiên vẫn không cách nào thỏa mãn nhu cầu của Xích Lỗ Ôn.”

Ta cảm thán:

“Bắc Hồ bị tiêu hao rất lớn, cuộc sống của Đông Hồ cũng không dễ chịu gì, lần này ta đi đại Hán nhìn thấy thương nhân của bọn họ đến các nước phía nam mua sắm vật tư. Sau khi trải qua trận chiến tranh này, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn họ không có năng lực xâm nhập vào phía nam được.”

Vân Na nói:

“Ta phỏng chừng trận chiến tranh này đã duy trì không được thời gian quá dài, chỉ cần tới mùa đông, Bắc Hồ chắc chắn sẽ rút quân, nếu như tiếp tục giằng co thì sẽ không phải là hành vi sáng suốt gì.”

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc vào thành liền hỏi VânNa:

“Nghe nói Vi Châu xảy ra ôn dịch, bên Tuyên Thành có chuyện gì không?”

Vân Na nói:

“Chuyện đó sau khi ta tới Miện Trì mới phát sinh, tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, có điều hai ngày này thấy Miện Trì ra vào kiểm tra nghiêm ngặt, tình huống của Vi Châu cũng không được lạc quan cho lắm.”

Ta lo lắng lo lắng nói:

“Vi Châu cùng Tuyên Thành liền nhau, nếu như nơi đó thực sự xảy ra ôn dịch, Tuyên Thành cũng rất khó may mắn tránh khỏi, chúng ta cần phải nhanh chóng trở về để nghiêm ngặt bố phòng tại biên cảnh giữa hai bên.”

Vân Na nói:

“Chuyện này thì chàng đừng lo, Sở Nhi hẳn là sẽ có phán đoán đúng lúc. Ta nghĩ hiện tại việc kiểm tra giữa biên cảnh Tuyên Thành và Vi Châu nhất định so với Miện Trì càng nghiêm ngặt hơn.”

Sau bữa trưa, ta cùng Vân Na đi tìm thành thủ Miện Trì - Khâu Đức, trong thời hạn ta đi làm tin cũng đã từng gặp mặt người này một lần, ta nhớ kỹ hắn rất biết a dua nịnh hót, ta cũng không hề thích con người này chút nào.

Khâu Đức căn bản không có nghĩ đến ta sẽ xuất hiện tại Miện Trì, sau khi nhận được thủ hạ bẩm báo, hoảng hốt chạy ra khỏi phủ đệ, đi tới trước mặt ta quỳ xuống nói:

“Ty chức Khâu Đức không biết Bình Vương điện hạ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội!”

Ta thản nhiên cười nói:

“Khâu đại nhân hà tất phải giữ lễ tiết như thế, mau đứng lên đi, ta chỉ là trùng họp đi qua đây nên tới thăm một chút ngươi.”

Khâu Đức vừa mừng vừa lo đứng dậy mời ta vào phủ.

Sau khi ta cùng Vân Na ngồi xuống, Khâu Đức vẫn cung kính đứng ở một bên không dám nhập tọa. Ta cũng không để ý, mỉm cười nói:

“Khâu đại nhân, hôm nay khi ta vào thành Miện Trì thấy kiểm tra thập phần nghiêm ngặt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Khâu Đức nói:

“Điện hạ có điều không biết, ngày gần đây Vi Châu xảy ra ôn dịch, bảy ngày trước còn chỉ giới hạn trong một thôn trang, hiện tại đã lan đến gần mười hai hương trấn, hơn nữa chỉ cần nhiễm bệnh thì không có thuốc có thể chữa trị, tốc độ lan truyền lại rất nhanh, ta đã phong tỏa lại biên giới đi thông đến Vi Châu, kiểm tra trước cửa thành là trạm kiểm soát thứ hai ta thiết lập.”

Hắn lộ vẻ lo lắng.

“Mặc dù như vậy, chỉ sợ cũng không ngăn cản được tình hình bệnh dịch lan tràn.”

Ta gật đầu nói:

“Có đăng báo cho triều đình biết tình hình bệnh dịch hay chưa?”

Khâu Đức nói:

“Đã sớm báo cáo tình hình bệnh dịch, tuy nhiên phía triều đình còn chưa có tin tức trở về.”

Ta nhíu mày:

“Vi Châu là sở hạt của Hiển vương, lẽ nào hắn không có hành động gì tương ứng hay sao?”

Khâu Đức thở dài một hơi nói:

“Ty chức có câu không thể không nói, từ khi Vi Châu xảy ra bệnh dịch, Hiển vương đã đến Hoành Châu, tiếng là đi thị sát dân tình, trên thực tế...”

Khâu Đức cười khổ hai tiếng.

Ta đương nhiên minh bạch Hiển vương Long Dận Tổ khẳng định là sợ bị nhiễm bệnh dịch, chạy đến Hoành Châu tị nạn chứ còn gì nữa.

Khâu Đức nói:

“Ty chức nghe nói điện hạ đi Khang đô, thật không nghĩ tới sẽ giá lâm Miện Trì.”

Ta thở dài nói:

“Ta vốn có dự định đi Khang đô, thế nhưng nghe được Vi Châu xảy ra bệnh dịch nên liền đi vòng qua đây, sau đó mới về Khang đô, nếu bệnh dịch không chế không được, bách tính sợ rằng lại phải chịu khổ.”

Khâu Đức không mất thời cơ nịnh nọt:

“Điện hạ tâm vì bách tính, ty chức bội phục.”

Ta nhìn Khâu Đức nói:

“Ngươi giúp ta an bài một chút, hôm nay ta muốn xuất phát đến Tuyên Thành.”

Khâu Đức nói:

“Lần này Bình Vương điện hạ chỉ có đi về hướng nam thôi.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi xem rồi lo liệu, còn có một việc, ta đã viết được một phong tấu chương, ngươi sai người nhanh chóng đưa về Khang đô cho ta.”

Khâu Đức cung kính đáp ứng.

Mặc dù Khâu Đức thịnh tình giữ ta lại Miện Trì làm khách một đêm, thế nhưng lòng ta vì tình hình bệnh dịch của Vi Châu đã không có loại tâm tình này, buổi chiều ta liền mang theo hơn năm trăm thủ hạ xuất phát.

Tình hình bệnh dịch ở Vi Châu đang rất nguy cấp, ta từ hướng nam Miện Trì đi qua Thanh Châu, Hoành Châu rồi mới chuyển qua hướng Tuyên Thành.

Trên đường đi ta vẫn chưa kinh động đến quan viên địa phương, hai tòa châu quận này bởi vì cùng Vi Châu cũng không tương liên trực tiếp nên cũng không có nhìn thấy tình trạng khẩn trương như Miện Trì, thế nhưng về tin tức bệnh dịch lan tràn vẫn đang không ngừng truyền đến, khi ta bước trên đất Tuyên Thành toàn bộ đại bộ phận Vi Châu đã rơi vào vòng bao phủ của ôn dịch.

Khúc sông Cô ngày xưa cuồn cuộn mãnh liệt, từ sau khi tuyến đường sông được mở rộng thì có vẻ ôn nhu hơn nhiều. Ta ngóng nhìn dòng chảy cuôn cuộn không khỏi thở dài một tiếng.

Vân Na bên cạnh nhẹ giọng nói:

“Chàng còn đang lo lắng chuyện của Vi Châu hả?”

Ta thấp giọng nói:

“Càng tiếp cận Tuyên Thành, ta càng lo lắng, nếu như trận ôn dịch này thực sự lan tràn tới Tuyên Thành, sợ rằng bách tính ở đây lại phải trải qua một trường kiếp nạn.”

Vân Na nói:

“Có một số việc là ông trời đã định trước, nếu chúng ta đã vô lực ngăn cản nó phát sinh thì cũng chỉ đành thử thay đổi nó.”

Ta gật đầu nói:

“Ta nhất định phải không chế được tình hình bệnh dịch lần này!”

Vân Na cầm tay ta nói:

“Ta tin tưởng chàng nhất định có thể làm được!”

Xa xa một đội kỵ binh đang đi về phía chúng ta, khi đi tới phụ cận ta mới biết được nguyên lai là Đột Tạ cùng Lang Thứ suất lĩnh hai trăm võ sĩ đến đây nghênh tiếp ta.

Hai người phóng ngựa rong ruổi tại phía trước đội ngũ, xoay người xuống ngựa quỳ lạy nói:

“Đột Tạ, Lang Thứ bái kiến chủ nhân, phu nhân!”

Ta cười ha hả nói:

“Mau đứng lên đi! Sao các ngươi biết ta sẽ trở về từ con đường này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook