Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 68: Khinh nhờn

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Mặc dù đại hôn sắp tới, nhưng những chuyện cần ta làm không nhiều, mấy ngày hôm nay ngoại trừ giúp Vân Na và chúng nữ chuẩn bị vật phẩm đi Tuyên Thành, tiếp nhận những lời chúc mừng của vương công quý tộc, thì cũng không có việc gì khác, cuộc sống bình lặng đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm nay, ta và Tiêu Trấn Kỳ, Gia Cát Tiểu Liên, Cự Linh bốn người đi tới vùng ngoại ô của Khang Đô, thứ nhất là vì giải sầu, thứ hai là cùng Gia Cát Tiểu Liên tìm một chỗ thích hợp cho cửa ra của sơn đạo trong vương phủ, ngoài ra ta còn có một mục đích khác là đi tới Từ Tể am dò hỏi nơi ở của Dao Như.

Mấy người chúng ta mới ra khỏi thành, Gia Cát Tiểu Liên liền nhận ra ta không được thoải mái, nên mỉm cười nói:

“Công tử có phải là thấy cuộc tìm kiếm này quá mức nhàm chán?”

Ta lắc đầu nói:

“Sao lại như vậy, vốn ta còn có ý định giải sầu mà.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Công tử nếu như có chuyện gì cần làm thì cứ đi làm đi, có ta với Cự Linh là được rồi.”

Ta suy nghĩ một chút gật đầu nói:

“Được rồi, ta đi trước làm một chuyện, sau đó trở lại tìm các người.”

Cáo biệt Gia Cát Tiểu Liên, ta mang theo Tiêu Trấn Kỳ theo phương hướng mà Đường Muội chỉ, đi tới Từ Tể am.

Tiêu Trấn Kỳ cũng biết ta tới tìm Dao Như, bèn hỏi:

“Đường Muội đã tới ba lần, mỗi lần hỏi Dao Như cô nương, ni cô ở đây đều nói nàng không có trong am.”

Ta nhíu mày nói:

“Thu tiền bối sẽ không gạt ta, nếu như người đã để lại lá thư này, thì Dao Như nhất định ở chỗ này. Hơn nữa trong lòng ta có một cảm giác rất mạnh, Dao Như chắc chắn ở trong Từ Tể am này, chỉ là nàng không muốn gặp ta mà thôi.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Dao Như cô nương đối với công tử tình thâm ý trọng, nếu như nàng biết công tử đã trở lại Khang Đô chỉ sợ vui mừng còn không kịp, sao lại không muốn gặp người cơ chứ?”

Trong lúc nói chuyện chúng ta đã tới một khu rừng um tùm, có một con đường nhỏ ngoằn ngèo dẫn vào sâu trong đó, Từ Tể am nằm trong khu rừng này.

Ta và Tiêu Trấn Kỳ giảm tốc độ ngựa lại, từ từ mà đi, con đường tuy rằng không rộng lắm, thế nhưng mặt đường dùng đá xanh lát, con đường được quét sạch một cách dị thường.

Hai bên đường có những cây phật đăng (đèn phật), đi một lúc, thấy phía trước có một khu phật đường, chắc đó là Từ Tể am.

Sau khi đi một vòng, một tòa ni cô có màu than chì hiện ra trước mặt, trước cửa có một quảng trường nhỏ, hiện giờ đã chính ngọ, nhưng nơi đây lại không hề có khách hành hương, đèn nhang cũng không thịnh.

Ta xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho Tiêu Trấn Kỳ:

“Phật môn tịnh địa, ta đi vào một mình, huynh ở lại đây chờ ta.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

“Công tử cẩn thận một chút.”

Ta cười nhạt một tiếng, chỉ chỉ trường đao bên hông mình, đao pháp của ta hiện giờ còn kém Đường Muội, thế nhưng kém cũng không phải nhiều lắm, đối phó địch nhân bình thường hẳn là không có vấn đề gì, với lại, ở nơi phật môn tịnh địa này có gì nguy hiểm cơ chứ.

Đi vào Từ Tể am, ta mới phát hiện nơi này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Tiền viện có mấy tiểu ni cô chính đang quét dọn, thấy ta tới đây, một người trong đó tiến lên nói:

“Xin chào thí chủ, không biết thí chủ tới đây tìm người hay để dâng hương!”

Tiểu ni cô chỉ vào đại điện phía sau, nói:

“Thí chủ mời.”

Ta chậm rãi đi lên bậc thang, sau khi dâng hương xong, bái lạy phật tổ ba lạy.

Ánh mắt ta lướt qua những ni cô trong đại điện.

Đột nhiên có một thanh âm già nua từ phía sau vang lên:

“Bái phật chỉ cần thành tâm, nếu như lừa dối sẽ không linh nghiệm.”

Ta xoay người sang chỗ khác, thì thấy một ni cô mặc áo xám đang nhìn ta.

Ta đứng dậy hướng lão ni chắp tay, nói:

“Đa tạ đại sư làm phép.”

Vậy lão ni cười nói:

“Thí chủ tới đây vốn không phải là để thắp hương, đương nhiên không cần bần ni làm phép.”

Ta cười nói:

“Đại sư có thể nhận thấy mục đích của ta sao?”

Lão ni lạnh nhạt nói:

“Từ Tể am từ trước đến nay đèn nhang quạnh quẽ, xưa nay ít có khách hành hương tới đây, những người tới thì đa phần là tìm người, nếu lão ni không có đoán sai, mục đích của công tử tới đây cũng vậy.”

Ta nhìn thấy trong mắt lão ni này tràn ngập cơ trí, nên nói:

“Tại hạ Điền Ngọc Lân, đặc biệt tới tìm muội muội ta là Dao Như, kính xin đại sư giúp đỡ.”

Vậy lão ni mỉm cười nói:

“Thí chủ sợ rằng đã đến nhầm chỗ rồi, Từ Tể am không có nữ thí chủ nào tên Dao Như cả.”

Ta cung kính hướng lão ni vái một cái, nói:

“Đại sư nói những lời giấu diếm thiên cơ, Điền mỗ to gan phỏng đoán một chút, Dao Như chắc chắn ở chỗ này, có lẽ nàng đã xuất gia, mong muốn chặt đứt lòng trần, cho nên kính xin đại sư giúp đỡ.”

Lão ni nhịn không được quan sát ta một lần nữa, hướng ta chắp tay nói:

“Lời thí chủ nói mới là thiên cơ, nếu như đã thấu triệt như vậy, thì cần gì phải tự tìm phiền não, quấy nhiễu người thanh mộng (giấc mộng thanh tu)?”

Trong lòng ta mừng thầm, theo lời lão ni này thì Dao Như chắc chắn ở đây, nhưng nàng đã lánh mình vào không môn, không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại làm như vậy?

Ta hít một hơi nói:

“Đại sư không biết, Dao Như chính là muội muội của ta, Ngọc Lân lần này đến đây, là bởi vì người thân có bệnh trầm trọng nguy hiểm, hiện đang hấp hổi, trước khi chết người đó chỉ có một nguyện vọng, đó là muốn gặp lại nữ nhi của mình, kính xin đại sư thỏa mãn nguyện vọng của phụ thân ta...”

Ta dùng vẻ mặt đau buồn, hai giọt nước mắt cũng rơi ra.

Lão nhi thấy ta như vậy, trong lúc nhất thời không biết đáp ra làm sao cả.

Ta run giọng nói:

“Đại sư, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, tuy nói chặt đứt trần duyên, lục căn thanh tịnh, thế nhưng tế thế cứu người chính là gốc rễ của phật môn, xuất gia nhưng không vong tình, hơn nữa lại càng không thể vô tình. Phụ thân ta sắp từ giã trần thế, ngay cả nguyện vọng gặp lại con gái mình cũng không thể thỏa mãn, vậy thì nói gì tới tế thế cứu người?”

Lão ni bị ta hỏi như vậy thì không biết trả lời ra sao, qua hồi lâu mới nói:

“Thí chủ xin đợi, ta đi hỏi ý nàng một chút.”

Ta thỉnh cầu nói:

“Ngọc Lân xin đại sư ra mặt, để ta chính miệng nói chuyện này với muội muội của ta.”

Lão ni rốt cục cũng gật đầu nói:

“Nàng lúc này đang ở Quan Âm các tụng kinh, ngươi đi tìm nàng đi.”

“Tạ ơn đại sư thành toàn.”

Dựa theo lão ni chỉ điểm, ta đi tới hậu viện Quan Âm các, từ rất xa đã nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh, trong lòng ta dâng lên một sự kích động, chậm rãi đi tới. Quan Âm các đóng chặt cửa, ánh sáng bên trong lờ mờ, không biết là Dao Như có ở trong đó tụng kinh hay không. 

Ta đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Lúc này có một bạch y nữ ni xinh đẹp, vóc người tiều tụy đang quỳ gối trước tượng Quan Âm, bàn tay nhẹ nhàng gõ mõ, một tay khác thì di chuyển phật châu, đôi môi anh đào không ngừng khép mở, thì thầm đọc kinh, không phải Dao Như thì là ai?

Dao Như không biết được ta tới, động tác gõ mõ vẫn như cũ.

Mái tóc đen của nàng đã hoàn toàn cạo trọc, không biết là nó có đại biểu cho việc, nàng đã chém đứt trần duyên giữa ta với nàng hay không?

Trong lòng ta cảm thấy chua xót khổ sở, yên lặng quỳ xuống bên cạnh Dao Như.

Tiết tấu gõ mõ bỗng nhiên trở nên rối loạn, đôi mi thanh tú của Dao Như nhíu lại, nàng đã cảm thận được ta, khí tức của ta đối với nàng vô cùng quen thuộc.

Ta cung kính lạy ba lạy trước tượng bồ tát, nói:

“Ta đã trở về, cầu Bồ tát thành toàn!”

Thân thể mềm mại của Dao Như rung mạnh, nàng tuy rằng đã cố gắng kiềm chế, thế nhưng hai hàng nước mắt trong suốt vẫn không thể chảy xuống.

Ta nhìn nàng, thâm tình nói:

“Dao Như, vì sao nàng phải dằn vặt mình như vậy?”

Dao Như vẫn không mở đôi mắt, hồi lâu mới nói:

“Thí chủ... ngươi nhận nhầm người rồi...”

Ta đưa tay cầm vai nàng, nói:

“Nếu như nhầm, thì sao nàng không dám nhìn ta?”

Dao Như chậm rãi mở đôi mắt, trong đôi mắt đẹp đã đẫm lệ, nàng cố sức cắn môi lắc đầu, thoát khỏi hai bàn tay ta, nói:

“Trước mắt ngươi chỉ có một nữ ni pháp hiệu Tuệ Thanh, thí chủ xin... tự trọng...”

Nàng đứng dậy muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị ta kéo vào trong lòng.

Dao Như ảm đạm, hạ giọng nói:

“Thí chủ... Ngươi... Mau buông ra... ở trước mặt Bồ tát, ngươi không được khinh nhờn thần linh, chẳng nhẽ ngươi không sợ thiên lôi giáng xuống ư”

Ta áp sát vào mặt của nàng, nói:

“Cho dù thiên lôi có đánh xuống, chỉ cần ta được ở với Dao Như, thì có chết cũng không oán hận.”

Dao Như run giọng nói:

“Ngươi... có hiểu hay không,ta đã quyết ý xuất gia, từ lâu đã quên... tất cả quá khứ. Coi như ta cầu xin... ngươi... bỏ qua cho ta đi…”

Ta lớn tiếng nói:

“Ta không biết là vì cái gì thúc đẩy muội xuất gia, thế nhưng ta biết, tình cảm của nàng với ta không dễ thay đổi như vậy.”

Dao Như đã trấn tĩnh lại từ trong sự hoảng loạn, nàng cố sức giãy dụa, lạnh lùng nói:



“Thí chủ sợ rằng đã nhậm rồi, Tuệ Thanh đã sớm quên tất cả trần thế, ngươi đã đánh giá cao địa vị của ngươi trong lòng người khác rồi.”

Mặc dù ta biết nàng đang nói dối, thế nhưng những lời này vẫn như kim châm, khơi dậy sự phẫn nộ của ta, ta liều lĩnh ôm nàng vào trong lòng:

“Dao Như! Ta nhất định phải mang nàng đi!”

Dao Như ra sức giãy dụa, điều đó lại càng làm ta phẫn nộ, bàn tay của ta đưa vào trong áo của nàng, vuốt ve bộ ngực phập phồng mềm mại.

Đôi mắt đẹp của Dao Như kinh hoảng trợn to, không ngờ ta lại dám làm tới chuyện khinh nhờn thần linh như thế này.

“Ngươi... lại dám như thế... Ta liền lớn tiếng kêu cứu...”

Ta cười lạnh một tiếng, động tác vẫn không dừng lại, tăng bào của Dao Như đã bị ta cởi ra. Ta đặt thân hình mềm mại của nàng nên hương án, thô bạo tiến vào trong công thành.

Dao Như kêu lên một tiếng thống khổ, hai tay bấu vào hương án, thân hình không biết là vì đau đớn hay sợ hãi mà run lên.

Trong lòng ta dâng lên sự áy náy, động tác trở nên ôn nhu, ta hôn dọc theo cổ của Dao Như xuống dưới.

Dao Như nhẹ giọng khóc ồ lên, dưới sự vỗ về của ta, nàng cuối cùng cũng chủ động ôm lấy ta, thân thể mềm mại bắt đầu phối hợp.

Ta nhìn tượng Quan âm trên đỉnh đầu, cái cảm giác này làm cho ta hưng phấn vô cùng, gần như điên cuồng hành động, phật châu trong tay Dao Như chậm rãi rơi xuống đất....

Dao Như chỉnh sửa lại tăng bào, khuôn mặt đỏ bừng không cách nào che giấu được, cái cảm giác tội ác đã sớm bị sự sung sướng do yêu đương vụng trộm thay thế.

Nàng ôm lấy ta nói:

“Dận Không! Cái tên oan gia này, muội không cách nào quên được huynh.”

Ta nâng cái cầm hoàn mỹ của nàng lên, khẽ hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, thâm tình nói:

“Ta quyết không cho nàng rời khỏi ta.”

Dao Như gật đầu, trong đôi mắt đẹp lại xuất hiện hai dòng nước mắt.

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Chúng ta rời nơi này thôi!”

Dao Như nhu thuận gật đầu.

Ra bên ngoài Từ Tể am, Tiêu Trấn Kỳ đang sốt ruột vô cùng, nếu như chúng ta nếu không ra, thì chắc chắn hắn phải xông vào.

Thấy Dao Như đi cùng ta, hắn mừng rỡ kêu lên:

“Dao Như cô nương quả nhiên ở chỗ này.”

“Tiêu đại ca!”

Dao Như kêu một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, lúc này nàng đã thay đổi y phục tục gia, nhưng cái đầu trọc thì không cách nào che giấu được.

Ta dùng loan đao cắt một mảnh áo coi như là một cái khăn quấn trên đỉnh đầu.

Nếu như cứ để vậy mà đi ra, thì người khác nhất định cho là ta đã lừa gạt được một vị nữ ni phong lưu.

Tiêu Trấn Kỳ hiểu ý đi phía trước, cách chúng ta một khoảng tương đối dài.

Ta và Dao Như cùng cưỡi chung một con ngựa đi phía sau, nhân cơ hội này nàng kể lại tình hình của nàng.

Hóa ra khi Dao Như ở Đại Tần nghe tin ta đã chết, liền nghĩ ra tới việc lấy cái chết đi theo, nhưng sau đó được Thu Nguyệt Hàn khuyên bảo, tâm tàn như tro nguội, liền quyết ý xuất gia.

Ta cười nói:

“Lúc nãy muội nhận ra ta, sao lại tỏ vẻ không quen biết thế?”

Dao Như nói:

“Huynh bây giờ là Bình vương, hơn nữa còn sắp nạp phi, muội chỉ là một nô tỳ, làm sao xứng đôi với điện hạ.” 

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng nói:

“Trong lòng ta chưa bao giờ đem coi nàng là một nô tỳ, ta nói rồi Dao Như là thê tử của ta, cho dù quá khứ hay tương lai, câu này vĩnh viễn không thay đổi.”

Dao Như cảm động trong đôi mắt đẹp lại ngập tràn nước mắt, run giọng nói:

“Điện hạ...”

Đôi môi thơm chủ động dâng lên, chúng ta triền miên trong một nụ hôn dài.

Nhớ tới trận điên cuồng trong Quan Âm các, Dao Như không khỏi sợ hãi nói:

“Hôm nay huynh ở trên phật đường ép buộc muội làm chuyện đó, không biết bồ tát có trách tội hay không?”

Ta ha hả cười to nói:

“Quan Âm bồ tát luôn có phương châm là tế thế cứu nhân, phổ độ chúng sinh, người muốn làm nguyệt lão cho chúng ta còn không kịp. Hơn nữa chuyện chúng ta làm là chuyện bình thường trong chúng sinh ai mà chẳng biết, mà Bồ tát lại càng rõ làng, xem trộm chúng ta như vậy chẳng phải là phạm tội nghiệt hay sao? Cho nên Bồ tát chắc chắn sẽ không trách tội chúng ta.”

Dao Như khuôn mặt ửng hồng nói:

“Trong đầu huynh toàn là ý niệm dâm tà, cho dù Bồ tát nghe huynh nói cũng phải đỏ mặt.”

Đi ra khỏi khu rừng, dù sao ta cũng nên để ý tới thân phận một chút, nếu như để cho người khác thấy ta và Dao Như thân thiết một chỗ, thì sẽ khó nói trước mặt Dực vương.

Bởi vậy, ta bảo Tiêu Trấn Kỳ mang Dao Như đi trước, còn ta theo một đoạn rất xa ở phía sau.

Dao Như thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn ta, ta mỉm cười nói:

“Trở lại Vương Phủ, ta sẽ cho muội một sự vui mừng bất ngờ.”

Sự vui mừng mà ta nói tới chính là Điền Tuần, Dao Như không ngờ tới mình lại ở trong vương phủ gặp lại phụ thân, phụ tử hai người đều trải qua một kiếp nạn, lúc này mới cảm thấy tình thân đáng quý, cho nên ôm nhau khóc rống lên.

Một lúc lâu sau, Điền Tuần mới lau nước mắt, kéo Dao Như quỳ xuống trước mặt ta, ta cuống quít cản hai hai người lại, lớn tiếng nói:

“Chuyện này không được! Từ lâu ta đã coi Dao Như là thê tử của ta rồi, Điền lão gia tử là nhạc phụ của ta, làm gì có nói lý trưởng bối phải quỳ trước mặt tiểu bối?”

Trong ánh mắt Điền Tuần hiện lên sự cảm kích, hắn tuy rằng được ta cứu thoát từ Đông Hồ ra, thế nhưng hắn vẫn có điều giấu diếm.

Từ trong chuyện sổ sách Điền thị có thể nhận ra, tâm cơ người này sâu không thể dò.

Ta dám khẳng định, sự theo đuổi của hắn không đơn giản chỉ là một nhà đoàn tụ, mà hắn có dã tâm đối với bảo tàng Mâu thị.

Đầu tiên là ta trả lại cho hắn tự do, sau đó cho cha con hắn gặp lại nhau, sự phòng bị của Điền Tuần với ta đã giảm đi rất nhiều rồi, chỉ cần thời cơ cho phép, ta sẽ hỏi Điền Tuần bí mật của cuốn sổ đó.

Phụ tử xa cách gặp lại, đương nhiên là có điều muốn nói.

Cho tới lúc trời chạng vạng, Dao Như mới cùng phụ thân tới tìm ta, đôi mắt đẹp của nàng do khóc nhiều mà sưng đỏ.

Điền Tuần nói:

“Chủ nhân, ta muốn cùng với tiểu nữ theo Hoàn Nhan tướng quân tới Tuyên Thành.”

Ta gật đầu, dù sao sớm muộn gì ta cũng tới Tuyên Thành hội họp với mọi người, để bọn họ đi trước cũng tốt, hơn nữa tránh cho thời gian nạp phi có chuyện xảy ra.

Ta mỉm cười nói:

“Có cần gì cứ nói với Dịch An, chúng ta là người một nhà, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Điền Tuần có cảm giác được yêu mà sợ, nói:

“Chủ nhân đối với lão nô có ân tái tạo, kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Lão hồ ly này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Ban đầu ta cho ngươi thân tự do, ngươi chẳng phải là nói cho ta bí mật sổ sách Điền thị rồi hay sao.”

Nhưng ta vẫn mỉm cười nói:

“Đã nói là người một nhà, sao lại khách khí như thế?”

Điền Tuần cung kính nói:

“Lão nô sao có thể với cao.”

Ta càng nghe càng cảm thấy phiền não, lạnh lùng nói:

“Ta định nạp Dao Như làm phi tần, chẳng nhẽ ngươi không tán thành?”

Điền Tuần thấy ngữ khí của ta bất thiện, lại càng tỏ ra sợ hãi, cúi đầu nói:

“Chủ nhân, lão nô không có ý này, chủ nhân coi trọng Dao Như, đó là phúc của nó từ kiếp trước, lão nô vui vẻ còn không kịp, sao lại dám phản đối.”

Ta phất phất tay nói:

“Được rồi, ta coi như ngươi đã đáp ứng, không có chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi.”

Điền Tuần cung kính hướng ta thở dài một cái rồi mới lui ra, Dao Như cũng muốn ra ngoài với phụ thân, nhưng lại bị ta giữ lại..

Ta cầm bàn tay mềm mại của Dao Như, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

“Thế nào? Giận ta sao?”

Dao Như cắn cắn môi nói:

“Phụ thân muội mấy năm nay chịu nhiều cực khổ, tính tình đã thay đổi rất nhiều, kính xin công tử không nên trách người.”

Ta hôn lên má nàng một cái, nói:

“Người là phụ thân của muội, sao ta có thể trách người được chứ?”

Ôm Dao Như đặt nàng ngồi lên đùi, ta cảm thán nói:

“Chỉ tiếc là bây giờ không tìm được huynh trưởng của muội, giúp cả nhà muội đoàn tụ.”

Dao Như thấy ta nói như vậy, thì mi mắt lại hồng lên, ôm cổ ta nói:

“Công tử, tình ý của công tử với Dao Như kiếp này, đời đời kiếp kiếp Dao Như cũng không thể báo đáp lại được.”

Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng nói:

“Cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, muội luôn luôn là Dao Như mà ta yêu nhất, tình yêu của ta với muội mãi mãi không thay đổi.”

Sáng sớm hôm sau, ta tự mình tiễn mấy người Vân Na ra ngoài thành, tuy nói chúng ta chỉ xa nhau trong thời gian ngắn, thế nhưng tới lúc phải chia tay, chúng nữ vẫn lệ rơi dịu dàng.

Cho dù là Vân Na kiên cường, cũng không nhịn được mà lau nước mắt, có lẽ là do nàng mang thai nên tính tình trở nên mềm yếu hơn trước rất nhiều.

Ta ôm từng người một chia tay, khi đi tới chỗ Tiêu Trấn Kỳ, trịnh trọng giao phó các nàng cho hắn, rồi mới lưu luyến nhìn các nàng rời đi.

Trở lại Vương Phủ, Trần Tử Tô ở lại vội vã tiến lên đón:

“Công tử, bệ hạ triệu người vào cung, từ khi người ra khỏi thành tới giờ, thái giám đã ba lần giục rồi.”



Ta cười nhạt nói:

‘‘Không có chuyện gì gấp đâu.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử mau đi xem thế nào đi”

Ta gật đầu, không thay quần áo, mà xoay người đi thẳng vào hoàng cung.

Tinh thần Hâm Đức hoàng đế hôm nay rất tốt, vốn ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng bệnh nhiều này, hôm nay lại ở ngự hoa viên Di Nhiên thường thức trà.

Hai vị hoàng huynh của ta là Cần vương Long Dận Lễ, Hưng vương Long Dận Thao cũng ngồi bên cạnh tiếp hắn, đúng là cảnh tượng khó gặp.

Hưng vương thấy ta tới thì cười tủm tỉm phất tay nói:

“Dận Không, mau tới đây, mọi người chờ đệ lâu rồi.”

Ta đương nhiên hiểu, Dực vương đồng ý gả nữ nhi cho ta, Hưng vương đã coi ta là một người trong cái tập đoàn chính trị của hắn.

Có người vui mừng thì tất sẽ có người buồn, ánh mắt của Cần vương nhìn ta không được thân mật như vậy, trong lòng ta cười thầm.

Cần vương này hỉ nộ ái ố đều hiện ra mặt, với một chút này thôi, thì sau này cho dù có thành công hắn cũng sẽ bị tướng quốc Tả Trục Lưu khống chế, trở thành một con rối trong bàn cờ chính trị Đại Khang.

Ta cung kính nói:

“Hài nhi Dận Không tham kiến phụ hoàng vạn tuế, tham kiến hai vị hoàng huynh.”

Hâm Đức hoàng đế tâm tình hơi tệ, cười nói:

“Tìm con cũng không có chuyện gì, chỉ muốn cùng với mấy huynh đệ các ngươi tâm sự một chút.”

Ta âm thầm kỳ quái, Hâm Đức hoàng đế rất ít dùng loại thái độ này biểu hiện với mấy người chúng ta, không biết lần này có sự tình gì đặc biệt.

Hưng vương lập tức giúp ta giải tỏa nghi hoặc, hắn mỉm cười nói:

“Phụ hoàng có được sự tương trợ của Lô chân nhân, sắp luyện thành tiên đan.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, cảm thán nói:

“Ông trời quả nhiên đối đãi với ta không tệ, ta vốn đang khó khăn trong việc kiếm hoàng tuyền, tìm linh dược luyện thuốc tiên, không nghĩ tới Lô chân nhân lại có thể chủ động tìm tới cửa.”

Lúc này ta đã hiểu rõ, Hâm Đức hoàng đế say mê tiên đạo, không biết là đã được chỗ tốt gì. Cung nữ phía sau dâng cho ta một chén trà, ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nói gì. 

Cần vương thở dài nói:

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn cảm thấy Lô chân nhân này quá mức kỳ quái, thân thế lai lịch của người này hoàn toàn không có, nếu như là do địch nhân phái tới...”

Hâm Đức hoàng đế biến sắc, cả giận nói:

“Ngươi cho rằng trẫm hồ đồ ư?”

Cần vương rùng mình, lập tức câm như hến.

Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:

“Trẫm biết sự quan tâm của con với ta, nhưng vừa rồi con cũng thấy, Lô chân nhân đưa cho ta một viên tiên đan. Trẫm ăn vào thì lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh lực dư thừa, dường như đã quay lại thời tráng niên.”

Hưng vương cười nói:

“Phụ hoàng nói đúng, Lô chân nhân là người trong tiên đạo, lai lịch xuất thân đương nhiên sẽ không giống tục nhân tầm thường, nhi thần thấy hắn hạc phát đồng nhân (tóc bạc mà người như trẻ con), không biết là đã mấy trăm tuổi rồi.”

Ta nhìn thấy hắn mặt mày rạng rỡ, trong lòng đã hiểu hơn phân nửa, cái tên Lô chân nhân này tám phần mười là do Hưng vương Long Dận Thao dùng một số tiền lớn mang về.

Tiên đan chỉ là mượn cơ, nói không chừng muốn nhân cơ hội độc chết Hâm Đức hoàng đế.

Cần vương thấy mình nói một câu đã chọc giận Hâm Đức hoàng đế, đương nhiên là không dám nói tiếp.

Cũng may Hâm Đức hoàng đế liền chuyển trọng tâm của câu chuyện lên đầu của ta:

“Dận Không, ngày nạp phi đã tới gần, công việc chuẩn bị tới đâu rồi?”

Ta cười nói:

“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, hài nhi đem mọi chuyện phức tạp cho thủ hạ xử lý, hơn nữa sau đại hôn hài nhi cũng tới Tuyên Thành, cho nên mọi việc đều tiết kiệm, hầu như đã chuẩn bị xong rồi.”

Hâm Đức hoàng đế khẽ cau mày, buông chén trà nói:

“Sao lại có thể như vậy? Con dù sao cũng là con trai của trẫm, Dực vương cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối, nếu hôn lễ đơn giản chẳng phải là khiến người khác đàm tiếu hay sao?”

Hưng vương phụ họa nói:

“Đúng vậy, hôn lễ của hoàng thất chúng ta sao có thể giống bách tính tầm thường? Lần này không những phải làm to, mà còn phải làm cho long trọng.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Trẫm cũng có ý này.”

Hắn nhìn về phía ta nói:

“Hôn lễ của Dận Không lần này tổ chức trong cung đi.”

Hắn mới nói ra câu này, Hưng vương và Cần vương đồng thời biến sắc, phải biết rằng dựa theo quy củ của Đại Khang, chỉ có thái tử mới có thể tổ chức nạp phi ở trong cung, những người khác không thể được.

Ta cuống quít uyển chuyển cự tuyệt nói:

“Phụ hoàng, hài nhi đã tu sửa Bình vương phủ như mới, hơn nữa đã hỏi qua ý của Dực vương, hắn cũng muốn tổ chức hôn lễ trong vương phủ.”

Đối với Hâm Đức hoàng đế ta phải đề phòng, hắn trời sinh tính tình thô bạo, hơn nữa dâm tà vô cùng, trước đây hắn đã từng dòm ngó sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi, muốn thu nàng vào hậu cung.

Nếu như không phải Dực Vương kiên quyết phản đối, thì hắn đã thực hiện được, lần này ta cũng phải cẩn thận.

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:

“Ý của Dực vương thì ngươi nghe, nhưng ý của trẫm thì ngươi không nghe sao?”

Ta cuống quít quy rạp xuống đất nói:

“Hài nhi không có ý này, phụ hoàng bệnh mới khỏi, nếu như tổ chức hôn lễ ở trong cung, đương nhiên sẽ quấy rầy sự dưỡng bệnh của người. Hơn nữa, Đại Khang có quy định, ngoại trừ hoàng thượng và thái tử, thì không ai được tổ chức hôn lễ ở trong cung. Phụ hoàng nếu như để hài nhi tổ chức hôn lễ ở đây, thì hài nhi không cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, mà quần thần cũng có cách nhìn khác.”

Cần vương và Hưng vương cũng đồng thời khuyên nhủ:

“Phụ hoàng, kỳ thực cử hành hôn lễ ở Vương Phủ, cũng náo nhiệt vô cùng. Dận Không nói không sai, người đừng làm khó đệ ấy nữa.”

Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:

“Bỏ đi, uổng cho ý tốt của ta, nếu như ngươi không muốn, vậy thì tùy ngươi đi!”

Nói xong hắn phẩy tay áo rời đi, để cho ba người chúng ta ngơ ngác nhìn nhau.

Cần vương là người đầu tiên phá tan sự trầm mặc, hắn đứng lên nói:

“Ta còn có một số việc muốn làm, huynh đệ các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước.”

Bây giờ hắn đã coi ta cùng một trận tuyến với Hưng vương, đương nhiên là không muốn ở chung với chúng ta.

Hưng vương nhìn theo bóng lưng của hắn, nở nụ cười nhạt, khi chuyển hướng sang ta đã khôi phục sự thân mật:

“Dận Không, có cái gì... cần ta giúp không?”

Ta cười nói:

“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, Dận Không đã chuẩn bị tương đối rồi, nếu như có chuyện gì cần nhờ hoàng huynh, thì đệ sẽ không khách sáo.”

Hưng vương cười nói:

“Như vậy rất tốt, huynh đệ chúng ta thân lại càng thêm thân, sau khi đệ cưới Sở Nhi, thì cũng coi như là muội phu (em rể) của ta.”

Hắn nói câu này làm cho lông mao của ta dựng đứng hết lên, nếu để người khác không hiểu nghe được, thì lại tưởng rằng ta loạn luân.

Hưng vương cảm thán nói:

“Chỉ tiếc, huynh đệ chúng ta vừa đoàn tụ, thì đã phải chia tay, ta thật không hiểu, vì sao phụ hoàng lại phái đệ tới Tuyên Thành cơ chứ?”

Hắn rõ ràng là mèo khóc chuột giả từ bi, ta bị cách chức đến Tuyên Thành, trong lòng hắn cao hứng vô cùng mới đúng.

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không thích nhất là cuộc sống nhàn vân dã hạc, Tuyên Thành với đệ mà nói, đó là một chỗ lý tưởng, nghĩ đến chuyện có thể giương cung xạ điêu, khu cẩu bác miễn (xua chó đuổi con mồi), Dận Không hận không thể lập tức bay tới đó.”

Hưng vương làm ra bộ dáng mê say, nói:

“Nghe thấy đệ nói tới cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy, ngu huynh đúng là đã động tâm, chỉ tiếc phụ hoàng tuổi tác đã cao, ta còn phải ở chỗ này chia bớt sầu lo cho người.”

Trong lòng ta thầm mắng hắn đê tiện, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

“Sau này khi hoàng huynh rảnh rỗi, có thể tới Tuyên Thành tìm đệ, huynh đệ chúng ta hai người phóng ngựa chạy dưới chân núi Âm sơn, rong ruổi cười to, đó mới là sảng khoái.”

“Nhất định!”

Hưng vương nói.

Hai người chúng ta cùng rời khỏi cung, ta định cáo từ, thì Hưng vương giữ lại nói:

“Dận Không, sau khi đại hôn đệ phải đi Tuyên Thành, chắc chắn huynh đệ chúng ta sẽ khó gặp nhau, đêm nay ta ở Noãn Xuân các mở tiệc, đồng thời chúc mừng và cũng là tiễn đệ lên đường.”

Trong lòng ta ngơ ngác, Noãn Xuân các là một nơi nổi tiếng phong nguyệt, lấy thân phận của ta lúc này, đi vào đó có chút không tiện.

Hưng vương dường như nhìn thấu sự do dự của ta, mỉm cười nói:

“Đêm nay ta còn mời mấy vị hoàng huynh, đệ cứ việc yên tâm, huynh đệ chúng ta sẽ không ai nói cho cữu phụ biết đâu, hơn nữa vi huynh cũng chỉ mời đệ uống rượu, không làm chuyện hoang đường, đệ coi như nể mặt ta mà tới?”

Dưới sự chèo kéo của hắn, ta chỉ còn cách gật đầu, Long Dận Thao hiện đang cố sức kéo ta gia nhập phe của hắn, cho nên sẽ không có chuyện hắn hại ta.

Noãn Xuân các cũng có điểm tương tự giống như Bách Hoa Lâu của Tần quốc, người tới nơi này hầu như là người có thân phận địa vị trong triều đình.

Cho nên ra vào đây không phải là danh môn vọng tộc, cũng là thế gia công tử.

Ca kỹ ở đây chỉ bán nghệ không bán thân, khác với những kỹ viện tầm thường.

Khi tiệc bắt đầu ta mới biết, ngoại trừ ta ra, Hưng vương không mời hoàng huynh nào khác.

Sau khi rượu và thức ăn bưng lên, có một ca kỹ ngồi đối diện với chúng ta, hoặc đàn hoặc thổi những khúc nhạc du dương. 

Hưng vương nói:

“Dận Không, thực không dấu diếm, hôm nay ta mời đệ tới đây là có một chuyện muốn nhờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook