Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 125: Khốn cảnh

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Tại góc trong ngôi nhà tranh này chồng không ít củi khô, bên cạnh đống củi khô còn có một lò sưởi, ta dứt khoát nhóm lên lửa trong lò sưởi. Cửa sổ gian phòng này được xây rất cao, xem ra là chuyên dùng để thoát khói và thông khí, dù có thêm như vậy nhưng ta vẫn cảm thấy có chút nóng bức ngột ngạt, nên không ngừng bị ho khan, qua hồi lâu mới có thể thích ứng được. Lúc sau, ánh mắt ta rơi vào trên người Hồ nữ (phụ nữ người Hồ), thấy nàng vẫn còn đang mê man và chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.

Ta vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, nàng vẫn không có phản ứng.

Cúi đầu nhìn một chút khuôn mặt của nàng, trong lòng ta không khỏi có chút hiếu kỳ, lại không biết con gái của Bác Thiếp Nhĩ thì sẽ có bộ dáng gì nữa, hơi do dự, rốt cuộc đưa tay duỗi về cái khăn che mặt, một tay lấy cái khăn che mặt tháo xuống, thấy Hồ nữ này làn da nõn nà, mặt mày như họa, không ngờ là một mỹ nhân mười phần, từng đường nét trên khuôn mặt tràn ngặp một loại phong tình ngoại quốc, có một loại phong vận khác với mỹ nữ Trung Nguyên. Ta thầm nghĩ: ‘Nếu Hồ nữ này quả thật bị thương nặng, ta có cần dùng phương pháp Âm Dương song tu của Vô Gian Huyền Công cứu nàng tỉnh lại hay không đây?’. Lập tức bản thân lại tỉnh ngộ, thầm mắng bản thân bị sắc làm mờ mắt, nếu dùng phương pháp này cứu nàng tỉnh lại, chỉ sợ Bác Thiếp Nhĩ lại muốn tăng thêm cho mình một cái tội danh cưỡng gian, chẳng phải là càng thêm phiền phức hay sao.

Lúc này đột nhiên thấy Hồ nữ này lông mi giật giật, ta ngờ tới nàng muốn tỉnh lại, cuống quít che lại tấm khăn cho nàng như cũ, không nghĩ tới Hồ nữ này vẫn chưa tỉnh lại như ta suy nghĩ.

Ta nhịn không được lại tiếp cận qua, không nghĩ tới Hồ nữ kia đột nhiên mở mắt, vung lên hai nắm tay binh một tiếng đấm vào mũi ta, ta vội vàng đem đầu ngửa lên. Như vậy mặc dù giảm xuống đại bộ phận lực đạo của nàng, thế nhưng mũi người là một bộ vị mềm mại nhất, lực đạo còn lại cũng đủ đánh cho ta nước mắt chảy ròng.

Ta liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới đứng vừng gót chân, che mũi cả giận nói:

“Nha đầu, cô thật không có nhân tính, ta hảo tâm cứu cô, nhưng cô lại nhiều lần ám toán ta!”

Hồ nữ chậm rãi đứng dậy, trở tay cầm lấy cây gậy dài chừng một trượng ở bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:

“Long Dận Không, trước đây ngươi đả thương ca ca ta, hiện tại lại ý đồ gây rối với ta, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi bị khuất phục tại chỗ!”

Ta vẫn đang không ngừng chảy xuống nước mắt, hai tay lau đi nước mắt.

Hồ nữ cười lạnh nói:

“Ngươi hiện tại khóc có phải đã muộn rồi không?”

Ta thiếu chút nữa bị nàng khiến cho tức giận đến thờ không nổi, ta đâu có phải khóc, nếu không phải là bị nàng liên tục đánh cho hai lần vào mũi, làm sao ta lại bị chật vật đến nông nỗi này.

Còn chưa đợi ta nói,nàng đã giơ lên cây gậy trong tay quét ngang tới đầu ta, nhà tranh vốn vừa nhỏ vừa hẹp, ở trong một không gian như thế này rất khó tránh khỏi đòn công kích của nàng, ta tung một cước đá văng cửa phòng đang hờ khép, sau đó lui ra bên ngoài.

Dưới bầu trời đêm hoa tuyết bay lượn, ta lui đến trên một cánh đồng tuyết mênh mông trống trải.

Không nghĩ tới Hồ nữ vẫn đang tiến sát từng bước, đuổi theo ta.

Ta cười khổ nói:

“Nha đấu, ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, cả gian nhà tranh ta cũng tặng cho ngươi, áo khoác lông cừu ta cũng tặng đưa cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Hồ nữ cả giận nói:

“Hôm nay không phải là ngươi chết chính là ta mất mạng!”

Nói hét câu, trường côn trong tay bổ về phía ta.

Ta lui liền ba bước cuối cùng cũng tránh được một kích của nàng, vừa nhìn lại thấy bước đi của nàng chuệnh choạng, không tới hai bước thì trượt chân té ngã trên mặt tuyết.

Ta không thể tránh được lắc đầu nói:

“Lần này là tự cô ngã đó đừng có mà trách ta. Cô tự mà lo liệu đi, ta cáo từ trước.”

Xoay người đi về đằng xa, không nghĩ tới Hồ nữ kia ở phía sau lại bi thương bật khóc.

Ta nghe thấy thì không đành lòng, quay lại đi tới bên cạnh nàng, hỏi:

“Cô khóc cái gì? Hôm nay đều là cô đuổi đánh ta, ta đâu có động đến cô cái nào đâu, có hại chính là ta mà.”

Hồ nữ khóc thút thít nói:

“Ở đây khắp nơi không có người, ngươi lại bỏ mặc một mình ta ở lại đây rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Ta thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười:

“Rõ ràng vừa rồi là cô muốn chém muốn giết, lẽ nào ta ở lại chỗ này chờ cô giết ta sao?”

Hồ nữ nói:

“Chí ít đêm nay ta đáp ứng sẽ không giết ngươi, ngươi cũng đừng bỏ mặc ta ở lại chỗ này môt mình.”

Ta chưa từng thấy qua có người lại đặt điều kiện với người khác như vậy, nhớ tới quyền thế của Bác Thiếp Nhĩ tại Bắc Hồ, kẻ thù này vẫn là nên giải không nên kết, ta gật đầu nói:

“Cô chỉ cần không truy sát ta nữa, đêm nay ta sẽ ở lại đây với cô.”

Hồ nữ đưa một đoạn cây cho ta, ta cầm lấy một đầu gậy rồi kéo nàng lên, nàng chống gậy khập khiễng đi về hướng nhà tranh, xem ra chân trái của nàng đã bị thương rồi, chắc là bị thương do vừa rồi khi xuống ngựa.

Nhìn thản ảnh đầy vẻ thướt tha của nàng, ta thầm nghĩ trong lòng: ‘Nếu như mang theo một ít Mê Tình tán qua đây thì tốt rồi, nhất định phải làm cho nàng ta có bầu luôn, đến lúc đó mang về cho Bác Thiếp Nhĩ một đứa cháu từ trên trời rơi xuống, ngẫm lại chắc trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.”

Trở lại nhà tranh, ta đóng lại cửa phòng, cùng Hồ nữ ngồi ở bên đống lửa, nàng ôm chắc cây gậy trong tay vô cùng cảnh giác nhìn ta.

Ta cười nói:

“Nếu để cho ta ở cùng với cô, vì sao lúc nào cũng chăm chăm giám thị ta như thế làm gì?”

Hồ nữ nói:

“Ngươi quỷ kế đa đoan, ai biết ngươi có thể đối với ta có bất lợi gì hay không?”

Ta cười lạnh nói:

“Nếu ta muốn làm gì thì vừa rồi thừa dịp cô còn đang hôn mê đã cường bạo cô từ lâu rồi!”

Hồ nữ cả giận nói:

“Ngươi... ngươi nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vậy cùng cầm thú có gì khác đâu?”

Ta hỏi ngược lại:

“Nếu cô nói hiên ngang lẫm liệt như thế sao không nghĩ đến hành vi của ca ca cô thế nào đi? Hắn ngay tại trước công chúng ngang nhiên dám cường bạo một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành, thế đó có phải cũng là hành vi của cầm thú hay không?”

Hồ nữ nói:

“Ca ca ta thương nàng ta nên muốn nạp nàng làm thiếp, sao ngươi có thể sử dụng hai chữ cường bạo? Rõ ràng là thủ hạ của ngươi muốn phi lễ với tẩu tử tương lai của ta, mượn cơ hội đả thương ca ca của ta.”

Ta cười lạnh nói:

“Các ngươi biết Cân thị gia tộc tại quyền cao chức trọng, muốn nói như thế nào tự nhiên là do các ngươi!”

Hồ nữ cả giận nói:

“Chúng ta biết Cân thị gia tộc là danh môn vọng tộc, có khi nào đã từng ỷ thế hiếp người hay chưa?”

Ta thản nhiên nói:

“Cô luôn mồm nói cô gái của Xoa Tháp tộc là tẩu tử chưa quá môn của cô, thế trước khi phát sinh chuyện này cô có từng gặp qua cô ấy hay chưa?”

Hồ nữ lặng lẽ không nói gì.

Ta lớn tiếng nói:

“Ca ca cô rốt cuộc là đã làm qua bao nhiêu chuyện ác, chính trong lòng cô rõ ràng nhất, cha cô cũng đã nói rõ, chẳng qua là ông ấy có tấm lòng thương con, bất kể Hốt Hồ làm chuyện gì ông ấy cũng nghĩ biện pháp giải vây cho hắn, đền bù mà thôi.”

Hồ nữ nói:

“Mặc dù ca ca ta đã làm sai chuyện gì, cha ta cũng đã đền bù giúp hắn rồi!”

Ta xem thường cười nói:

“Nếu như ta cường bạo cô, sau đó cưới cô nhập môn, cha cô có phải cũng xem như tất cả mọi chuyện cũng chưa từng phát sinh qua đúng không?”

Hồ nữ lần này không ngờ cũng không mắng ta, chỉ lặng yên đặt cây gậy trong tay qua một bên.”

Ta lại châm thêm vài cây củi vào đống lửa, một đêm này dù thế nào ta cũng không dám đi ngủ, sự giả dối và âm hiểm của phụ nữ ta đã lĩnh giáo qua vô số lần, Hồ nữ này biểu hiện ra tất cả, có lẽ cũng chỉ là giả tạo mà thôi.

Thời gian trôi qua khi đang mang tâm trạng đề phòng thường bao giờ cũng dài đằng đẵng, cùng đối lập với mỹ nhân, lần đầu tiên cảm thấy đêm sao dài và khó có thể vượt qua như vậy.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi.

Ta nhịn không được ngáp một cái, từ khi đi tới Ô Khố Tô này mấy buổi tối cũng trở nên cực kỳ không yên bình, những chuyện liên tiếp làm cho ta ngay cả yên ôn ngủ một đêm cũng không có. 

Hồ nữ đánh vỡ trầm mặc trước tiên:

“Tỷ tỷ của ta nhất định vẫn đang đi tìm ta.”

Ta cười nói:

“Ta cũng không muốn giữ cô ở lại chỗ này, chỉ là bản thân ta cũng tìm không được đường trở về mà thôi.”

Nhớ tới chuyện vừa rồi nàng không khỏi dữ tợn nhìn vào ta chằm chằm:

“Long Dận Không, nếu như không phải là ngươi đâm vào... con ngựa một đao, nó cũng sẽ không bị giật mình.”

Nàng hơi do dự vì không muôn nói ra từ mông, có thể là cảm thấy có phần bất nhã.

Ta mỉm cười nói:

“Mọi chuyện đã tới loại tình trạng như trước mắt, chúng ta cần gì phải truy cứu nguyên nhân làm gì, vẫn là đợi đến trời sáng chúng ta phân biệt phương hướng rồi trở về mới tính tiếp đi.”

Có lẽ là rốt cuộc chống cự không nổi cơn buồn ngủ, Hồ nữ rốt cuộc tựa vào trên vách tường ngủ mất.

Một mình ta tu hành Vô Gian Huyền Công cho đến hừng đông.

Lúc tảng sáng, ta vươn hai cánh tay một cái, từ trên mặt đất đứng dậy, lại bỏ vào mấy cây củi vào đống lửa đang gần sắp tắt, thấy Hồ nữ vẫn còn đang ngủ say thì không khỏi bật cười, nha đầu kia đối với ta cũng rất yên tâm, nếu như ta có ý đồ gì, lúc này nàng chẳng phải đã bị thiệt thòi rất lớn rồi còn gì. Ta lặng yên kéo ra cánh cửa phòng, thấy trước mắt đã trở thành một khung cảnh hoàn toàn trắng xóa.

Ta đóng lại cửa phòng, sau khi phân rõ hướng đông mới lên đường. Nếu tiếp tục ở tại chỗ này khẳng định là hành động cực kỳ không sáng suốt, không lâu sau sẽ có người tìm kiếm qua đây, nếu như thấy ta cùng Hồ nữ ở cùng một chỗ, không biết lại sẽ sinh ra cái chuyện phiền toái gì nữa.

Ta đi về phía trước được khoảng một dặm thìmới gặp được một người qua đường, hỏi hắn chỗ trung tâm của thành Ô Khố Tô, sau đó đạp trên tuyết đọng đi về hướng phủ công chúa.

Đang trên đường thì gặp được Đằng Đa Nhĩ cùng các thủ hạ khác đang đi tìm kiếm ta, bọn họ kinh hỉ nhảy xuống ngựa tới. Đằng Đa Nhĩ lớn tiếng nói:

“Chủ nhân, chúng ta đã tìm ngài mất cả buổi tối rồi đó.”

Ta cười cười nói:

“Các huynh đệ khổ cực rồi, A Đông có trở về không?”

Đằng Đa Nhĩ gật đầu nói:

“Đã trở về rồi, hắn cũng dẫn mọi người đi tìm ngài ở hướng khác, ta lập tức sai người đi thông tri cho hắn.”

Ta gọi Đằng Đa Nhĩ qua một bên, thấp giọng nói với hắn vị trí của Hồ nữ kia rồi sai hắn mang theo một con ngựa cho ả, đây coi như là biểu hiện lấy ơn báo oán của ta.

Trở lại trên đường, thủ hạ nói cho ta biết, tối hôm qua người của phủ nguyên soái đi đến phủ công chúa đòi người, điều này đã kinh động Lục Châu, hiện tại song phương cũng đều đang đi tìm chúng ta.

Chuyện tối hôm qua bất kể ở phía người nào, ta cũng không có bất cứ sai lầm gì, nếu như không phải là mấy đứa con gái của Bác Thiếp Nhĩ tại trên đường chặn ta thì cũng sẽ không diễn biến đến loại tình trạng này. Tuy nhiên chỉ cần đứa con gái của hắn còn có chút lương tâm hẳn là sẽ nói ra tình hình thực tế tối hôm qua, điều này có thể cải biến địch ý của Bác Thiếp Nhĩ đối với ta cũng chưa hẳn không thể.

Mặc dù ta đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, nhưng tình hình trước phủ công chúa vẫn làm cho ta giật mình, hai vị nữ tướng suất lĩnh hơn năm trăm nương tử quân tại trước đại môn trận địa sẵn sàng, rõ ràng đến đây là vì ta.

Dẫn đầu chắc là con gái lớn của Bác Thiếp Nhĩ, tên thủ hạ thấp giọng nới với ta:

“Cô ta là Hoắc Hắc Mộc A con gái lớn của Bác Thiếp Nhĩ, nữ tướng nổi danh ở Bắc Hồ.”

Ta nhíu nhíu mày, mặc kệ nàng là ai, mang binh bao vây trước đại môn phủ công chúa cũng quá càn rỡ rồi.

Hoắc Hắc Mộc A lớn tiếng nói:

“Long Dận Không, ngươi bắt Sách Mạt Nhi đi đâu rồi?”

Ta mỉm cười nói:

“Đại tiểu thư nói gì vậy? Hiện tại muội muội của cô hẳn là lông tóc không tổn hao gì về đến nhà rồi mới đúng chứ, có chuyện gì cô cứ gặp nàng mà hỏi đi.”

Hoắc Hắc Mộc A cười lạnh nói:

“Người Hán các ngươi từ trước đến nay thường giả dối, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

Ta hờ hững cười nói:

“Tin hay không thì sự thực có thể chứng minh tất cả, cô có thể phái người trở lại hỏi rõ tình huống rồi mới quay lại đây nhận xét nhé.”

Trên mặt Hoắc Hắc Mộc A tràn ngập nghi ngờ, lúc này một nữ binh đi tới bên cạnh nàng, sau đó ghé sát vào tai nàng nói điều gì.

Trên mặt Hoắc Hắc Mộc A hiện ra một tia kinh hỉ, nàng lập tức phất phất tay nói:



“Chúng ta đi!”

Trong nháy mắt hơn năm trăm danh nữ binh rút lui không còn một mống.

Trở lại vương phủ, Lục Châu khẩn trương tiến lên nghênh đón, cầm hai tay ta nói:

“Dận Không, ngươi có chuyện gì hay không?”

Ta cười nói:

“Chỉ bằng mấy đứa con gái của Bác Thiếp Nhĩ sợ rằng chưa làm gì được ta đâu.”

Lục Châu thở dài nói:

“Chuyện này Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc hẳn là không cảm kích chút nào, Hoắc Hắc Mộc A tỷ tỷ từ trước đến nay tính nết hung dữ, đối với tên Hôt Hồ đệ đệ duy nhất lại cực kỳ sủng ái, thủ hạ của tỷ tỷ có một nữ binh doanh, khoảng chừng có hai ngàn người, vừa rồi mang binh vây quanh phủ đệ của ta khẳng định chính là chủ ý của tỷ ấy.”

Ta cười lạnh nói:

“Hoắc Hắc Mộc A lá gan không nhỏ, chuyện này nếu làm cho Khả Hãn biết, bất kể Bác Thiếp Nhĩ có công lao thế nào cũng phải đem cô ta trị tội.”



Lục Châu nói:

“Hoắc Hắc Mộc A tỷ tỷ cũng không phải người xấu, lúc đầu tỷ ấy đối với ta cũng rất tốt. Ta sở dĩ không có đi ra ngoài gặp lại nàng là vì tránh phải bị xấu hổ. Chuyện này hay cứ bỏ qua đi, dù sao trước đây Nhã Khắc cùng Lang Lạt cũng là huynh đệ của nàng, mục đích ta trở về chủ yếu là bái tế phụ hãn, cũng không muốn sinh sự nhiều làm gì.”

Trong lòng ta thì lại không nghĩ như vậy, cho dù Hoắc Hắc Mộc A tính tình hung dữ, nhưng nàng đã làm ra loại chuyện này thì Bác Thiếp Nhĩ sẽ không làm như không thấy gì cả được, cho dù ông ta quyền cao chức trọng cũng không đến mức có lá gan lớn như vậy để mặc con cái thích làm gì thì làm. Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu thân là Khả Hãn cũng có thể nghe được một ít phong thanh, thế nhưng tất cả những người này đều bảo trì trầm mặc, dường như căn bản không biết có chuyện này xảy ra vậy, nhớ tới lời bịa đặt của An Dung trước đây đối với ta, trong lòng ta nhịn không được rùng mình, chắc không phải Thác Bạt Thuần Chiểu muốn hạ thủ với ta đấy chứ?

Cái ý nghĩ này làm cho ta nhất thời rơi vào trong nỗi kinh hoàng không hiểu, ta vẫn đang lo lắng Bắc Hồ mới vừa kết thúc chiến tranh, đang ở trong giai đoạn nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhưng lại bỏ qua một khả năng khác. Cùng ổn định bên trong mưu cầu phát triển cùng với đi xâm lược cướp đoạt để lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu lựa chon cái thứ hai, lần này trừ khử ta chính là thời cơ tốt nhất.

Từ khi ta tới Bắc Hồ, hắn thủy chung đối với ta phòng ngừa mà không gặp, về phần lễ tiết hiển nhiên đã có phần chậm trễ, sau khi ta cùng Bác Thiếp Nhĩ phát sinh xung đột đến nay hắn ta vẫn chưa có làm qua cái biểu hiện gì với ta hết, thậm chí Hoắc Hắc Mộc A suất quân vây phủ công chúa cũng mặc kệ, điều này quyết không phải là đạo đãi khách của nhất quốc chi quân, huống chi ta là muội phu của hắn ta, còn là phò mã của Bắc Hồ nữa mà.

Duy nhất một lời giải thích đó là Thác Bạt Thuần Chiếu đối với ta đã nổi lên sát niệm, hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ ta, tập kết binh lực đánh bất ngờ khi cương vực của ta vừa mới hình thành. Khó trách hắn lại tự mình viết thơ mời ta đến đây kết minh, xem ra lần này kết minh là giả, mượn cơ hội này trừ khử ta mới là thật.

Lục Châu thấy ta vẻ mặt ngưng trọng, nhịn không được hỏi:

“Ngươi có chuyện gì thế?”

Ta lắc đầu nói:

“Không có việc gì! Có lẽ là do tối hôm qua quá mệt mỏi, ta về nghỉ ngơi trước đây.”

Trở lại thư phòng, trong lòng ta lo lắng không yên, không ngờ bản thân mình nhất thời sơ sẩy lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, giọng nói của A Đông vang lên:

“Chủ nhân!”

“Vào đi!

Thanh âm của ta trở nên có chút trầm xuống.

A Đông đẩy cửa đi vào, trên cánh tay trái có băng bó lụa trắng, hiển nhiên do tối hôm qua ẩu đả đã bị thương.

Hắn trở tay đóng lại cửa phòng, thấp giọng nói:

“Chủ nhân có chuyện gì không?”

Ta lắc đầu nói:

“Ngươi trên đường tìm kiếm ta nghe được tin tức gì?”

A Đông nói:

“Ta chính là muốn thông báo chuyện này cho chủ nhân, từ tối hôm qua bắt đầu toàn bộ cửa thành Ô Khố Tô cũng gia tăng thêm mức độ kiểm soát, không biết có phải nhắm vào chuyện của mấy người Nhã Khắc hay không.”

Ta trầm ngâm chốc lát, rất nhanh hai nắm tay đặt ở trên án thư, nói:

“A Đông, ngươi đi chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi Ô Khố Tô!”

A Đông hơi sửng sốt:

“Cái gì?”

Ta hạ giọng nói:

“Chuyện này rất kỳ la, ta hoài nghi Thác Bạt Thuần Chiếu muốn hạ thủ đối với ta!”

A Đông mở to hai mắt, hồi lâu mới nói:

“Chủ nhân là muội phu của hắn mà!”

Ta cười lạnh nói:

“Có lẽ trong ý nghĩ của hắn ta chỉ là một đối thủ tranh đoạt thiên hạ với hắn mà thôi, so với cứ ngồi chờ ta ngày càng lớn mạnh, không bằng thừa dịp ta cánh còn chưa cứng bóp chết ta từ bây giờ!”

Ta đứng dậy đi tới trước mặt A Đông:

“Chuyện này không thể để cho bất cứ người nào biết được, Lục Châu cũng không ngoại lệ!”

A Đông nặng nề gật đầu.

Hắn xoay người đang muốn đi ra ngoài, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đằng Đa Nhĩ:

“Chủ nhân, trong cung có đặc sứ phái qua đây!”

Ta cùng A Đông liếc mắt nhìn nhau, ta giật lại cửa phòng đi ra ngoài.

Đằng Đa Nhĩ nói:

“Chủ nhân, Vương phi cùng đặc sứ đang ở phòng khách nói chuyện.”

Ta gật đầu, hướng A Đông nói:

“Ngươi đi đi, tất cả cứ y theo lời ta nói mà làm!”

Lúc này mới cùng Đằng Đa Nhĩ đi tới phòng khách.

Qua đây truyền chỉ chính là tổng quản Hắc Đô Liêu Sai của Bắc Hồ hoàng cung, y thấy ta đi vào vội vàng đứng lên, cười tủm tỉm nói:

“Nô tài Hắc Đô Liêu Sai tham kiến phò mã.”

Ta mỉm cười nói:

“Đại tổng quản qua đây khẳng định có chuyện quan trọng rồi!”

Hắc Đô Liêu Sai nói:

“Đại hãn hôm nay chính ngọ thiết yến tại Đông Lâm cung nhằm tẩy trần cho công chúa và phò mã, xe ngựa đang chờ ở ngoài cửa.”

Trong lòng ta trầm xuống, không nghĩ tới Thác Bạt Thuần Chiếu lại ở phía sau đón tiếp ta, mắt thấy bây giờ đã là chính ngọ, xem ra trong nhất thời ta không cách nào thoát thân được.

Lục Châu dịu dàng cười nói:

“Ta còn tưởng Lục đại ca đã quên chúng ta rồi chứ.”

Hắc Đô Liêu Sai cười nói:

“Hôm nay đại hãn bộn bề nhiều việc, cho dù như thế nhưng vì yến hội buổi trưa hôm nay cũng phải ráng dành một chút thời gian.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Yến vô hảo yến (không phải tiệc tốt), không biết rốt cuộc Thác Bạt Thuần Chiếu đang muốn giở trò gì đây?”

Lục Châu tính tình đơn thuần, đâu có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, mỉm cười kéo cánh tay của ta nói:

“Cuối cùng cũng được nhìn thấy Lục đại ca rồi.”

Trên mặt ta nở một nụ cười miễn cường, nhưng nội tâm tại tính toán làm sao để chạy trốn đây.

Lần này Hắc Đô Liêu Sai hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ một chiếc xe ngựa xa hoa đến đây nghênh tiếp, còn có hai mươi võ sĩ đi theo phụ trách bảo hộ an toàn cho chúng ta. Từ trong những động tác của các võ sĩ này, ta đã nhìn ra tất cả bọn họ đều là cao thủ nhất lưu, tiếng là bảo hộ an toàn cho chúng ta, sợ rằng dụng ý chân chính là giám thị hướng đi của ta mà thôi.

Trước khi ra khỏi cửa ta còn gọi A Đông, không biết thế nào, ta có một dự cảm cường liệt, vừa vào cửa cung tất nhiên sẽ nguy cơ từng bước.

Ngồi ở bên trong xe ngựa, ta nhắm chặt hai mắt, kiệt lực phải ép buộc bản thân quên đi tất cả tâm tư hỗn loạn, nắm chặt thời gian phải để cho ý nghĩ được nghỉ ngơi đầy đủ. Thế nhưng mặc kệ ta nỗ lực thế nào, trong đầu thủy chung không chiếm được sự yên lặng dù chỉ chốc lát. Căn cứ theo tình huống hiện tại Thác Bạt Thuần Chiếu có lẽ sẽ cho rằng ta vẫn chưa có nhận ra được động cơ của hắn, nếu ta lợi dụng được tâm lý này của hắn biết đâu ta có thể thành công chạy thoát được.

Từ bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, nghe qua ta có thể đoán được số võ sĩ phụ trách hộ tống chúng ta đã gia tăng thêm rất nhiều, tâm tình của ta trở nên càng trầm trọng hơn, ta chỉ sơ sẩy nhất thời đã khiến cho bản thân rơi vào cục diện hoàn toàn bị động thế này. Thác Bạt Thuần Chiếu tại phương diện mưu đoạt thiên hạ quả thực vượt xa ta, quốc lực của Bắc Hồ mặc dù là cơn sóng nhỏ đang bị vây hãm nhưng vẫn vượt ta quá xa, bắt được ta chẳng khác nào như đã thanh trừ một cái tai hoạ ngầm thật lớn.

Xe ngựa đi thẳng đến phía ngoài Đông Lâm cung, ta và Lục Châu xuống xe ngựa, trong và ngoài cửa cung tuyết đọng đã được quét sạch từ lâu, trên mặt đường ngưng kết một tầng băng mỏng, khi giẫm lên mặt trên khẽ phát ra âm thanh rất lanh lảnh.

Dựa theo thường lệ, ta và A Đông đem tất cả vũ khí tùy thân đều giao cho thị vệ trước cửa bảo quản.

Sau đó được Hắc Đô Liêu Sai dẫn đi vào cửa cung, kiến trúc của Đông Lâm cung mặc dù khí thế rộng lớn nhưng ta không lòng dạ nào để thưởng thức, mây đen dày đặc đang bao phủ trong lòng ta không sao xua đi được.

Thác Bạt Thuần Chiếu mặc chiếc áo khoác lông chồn đen, đang chắp tay đứng ở trên đài cao, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười thản nhiên, từ vị trí của ta phải ngửa mặt lên nhìn mới có thể thấy dáng dấp của hắn, nhìn từ góc độ như vậy vóc người của hắn lại có vẻ cao to hơn nhiều.

Ta nở nụ cười đi nhanh lên bậc thang, Thác Bạt Thuần Chiếu chậm rãi đi xuống, chúng ta giữa đường gặp nhau, hắn cầm tay của ta mỉm cười nói:

“Ngươi cuối cùng cũng tới!”

E rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng hàm nghĩa chân chính của những lời này.

Ta cười nói:

“Tới lâu rồi, nhưng vẫn chờ đại hãn tuyên triệu thôi!”

Thác Bạt Thuần Chiểu ngửa đầu cười ha hả, hắn đi tới trước người Lục Châu, từ ái xoa đầu nàng, ôn hòa nói:

“Nha đầu này đã biến đổi, cà ta cũng không nhận ra rồi!”

Lục Châu kêu một tiếng:

“Lục đại ca!”

Liền khóc nhào vào trong lòng Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thuần Chiếu nhẹ giọng khuyên giải an ủi, thật vất vả Lục Châu mới ngừng khóc. Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Hắc Đô Liêu Sai! Ngươi mang Lục Châu công chúa đến hậu cung gặp mặt người nhà trước đi!”

Trong lòng ta không khỏi chấn động, hắn rõ ràng là đang tận lực mang Lục Châu rời khỏi đây, lẽ nào trên ngọ yến hôm nay hắn muốn hạ thủ với ta rồi?

Thác Bạt Thuần Chiếu cùng ta dắt tay đi vào đại điện, cười nói:

“Các đại thần chờ cũng đã lâu!”

Ta thản nhiên cười, trong lòng đã thấp thỏm bất an tới cực điểm. Phía sau thình lình truyền đến tiếng trách cứ của bọn võ sĩ.

Nhưng là A Đông và ngự tiền thị vệ đã xảy ra xung đột.

Thác Bạt Thuần Chiếu xoay người sang chỗ khác, nhíu nhíu mày.

Ta cuống quít giải thích:

“Hắn là thiếp thân thị vệ của ta, là một người câm điếc, bất kể lúc nào cũng không muốn rời khỏi bên cạnh ta nửa bước.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Xem ra là một hán tử, để hắn vào đi!”

Phong cách kiến trúc của Bắc Hồ cùng dân tộc Hán hoàn toàn bất đồng, ngoại hình kiến trúc lấy hình tròn là chủ, từ bề ngoài nhìn vào lại giống như một cái lều vải khổng lồ.

Đi vào chính điện Đông Lâm cung ta mới phát hiện quả nhiên như lời của Thác Bạt Thuần Chiếu đã nói, chúng thần hầu của Bắc Hồ hầu như đã đến đông đủ xung quanh tường cung điện bày hơn hai mươi cái bàn rượu, vị trí của ta ở bên tay phải của Thác Bạt Thuần Chiểu, đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ ngồi ở bên tay trái Thác Bạt Thuần Chiếu, chúng ta vừa vặn ngồi đối diện với nhau.

An Dung chân thành ngồi vào vị trí cùng Thác Bạt Thuần Chiếu ngồi vào vị trí chủ bữa tiệc.

Ta học hình dạng của người Bắc Hồ, ngồi xếp bằng ở trước bàn, A Đông một tấc cũng không rời theo sát ở phía sau ta.

Bởi vì mới là ngày tang của Thác Bạt, trang phục của mọi người cũng lấy hắc sắc làm chủ, không người dám lớn tiếng ồn ào náo động, bầu không khí có vẻ dị thường nặng nề.

Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:



“Hôm nay ta đặc biệt thiết yến tại Đông Lâm cung, thứ nhất là vì Bình Vương đón gió tẩy trần, thứ hai là mời quần thần đến đó gặp nhau, mọi người không cần giữ lễ tiết, hãy cứ tận hứng hưởng dụng mỹ thực!”

Cung nữ dâng lên đồ ăn, bên trong mâm phần lớn là các loại thịt bò dê.

Thác Bạt Thuần Chiếu giơ lên ly rượu nói:

“Tới, chúng ta uống một ly này trước, hoan nghênh khách nhân tôn quý nhất của chúng ta Bình Vương điện hạ!”

Mọi người đồng loạt giơ lên ly rượu.

Ta thản nhiên cười, cũng bưng lên ly rượu, cùng bọn họ cùng nhau uống một ly, Lục Châu vẫn chưa trở về, xem ra Thác Bạt Thuần Chiếu quả nhiên bụng dạ khó lường, muốn mang Lục Châu đi khỏi đây. Thế nhưng nhìn hình dạng hiện tại của hắn vẫn chưa có biểu hiện sát khí gì cả, lại không biết trong nội tâm hắn đang suy nghĩ điều gì.

Ánh mắt Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nhìn ta, có vẻ cực kỳ không hữu hảo.

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Hôm nay trẫm nghe nói một chuyện, thủ hạ của phò mã cùng người nhà của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ xảy ra một ít hiểu lầm, không biết chuyện đó có thật hay không?”

Ta thản nhiên cười nói:

“Đại hãn, đích xác có chuyện này, tuy nhiên ta cùng Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái đã giải thích chuyện này rõ ràng rồi.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha hả nói:

“Như vậy rất tốt!”

Hắn nhìn qua Bác Thiếp Nhĩ nói:

“Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái, thương thế của Hốt Hồ thế nào?”

Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói:

“Đa tạ đại hãn quan tâm, khuyển tử (1) vẫn còn sống ở trên đời này!”

(1): khuyển là cách gọi nhún nhường.

Từ trong ngữ khí của hắn có thể nghe ra, hắn vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện Hôt Hồ bị thương.

Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nhìn qua An Dung, An Dung lập tức hiểu ý rót đầy một chén rượu, đứng dậy tự mình đi tới trước mặt Bác Thiếp Nhĩ. Hoàng hậu tự mình qua đây kính rượu, điều này đối với Bác Thiếp Nhĩ thật ra là không gì vinh quang hơn, hắn vội vàng đứng dậy.

An Dung cười nói:

“Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái vì Bắc Hồ chinh chiến nhiều năm, càng vất vả công lao càng lớn, bản cung thay mặt đại hãn kính ngài một ly.”

Bác Thiếp Nhĩ hai tay tiếp nhận ly rượu, cung kính nói:

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thần chúc đại hãn cùng Hoàng Hậu nương nương thiên thu vạn năm, vĩnh viễn hưởng an khang.”

Rồi ngửa đầu uống ly rượu một hơi cạn sạch, cơn giận dữ trên mặt đã rút đi rất nhiểu, phải biết rằng An Dung chẳng khác nào như ngay mặt hướng y xin lỗi, thể diện này không thể nói không lớn được.

An Dung trở lại bên người Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thuần Chiểu rót đầy ly rượu trước mặt mình, bưng ly rượu tự mình đi tới trước mặt ta, ta vội vàng đứng dậy.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Việc phủ công chúa vây, tuy nói là hiểu lầm, thế nhưng trong nội tâm trẫm cảm thấy cực kỳ bất an, quấy nhiễu quý khách như vậy, ta thân là người đứng đầu Bắc Hồ thật sự là cực kỳ xấu hổ.”

Vẻ mặt Bác Thiếp Nhĩ trở nên đặc biệt lúng túng, Thác Bạt Thuần Chiếu tiền dương hậu ức (2), lần này tự mình kính rượu rõ ràng là quanh co lòng vòng trách cứ Bác Thiếp Nhĩ không biết cách dạy con .

(2): Trước ca ngợi, sau lại làm thấp đi.

Trong lòng ta thầm khen Thác Bạt Thuần Chiếu, thủ đoạn này làm được thật sự là không chê vào đâu được, vừa lưu lại cho Bác Thiếp Nhĩ vài phần tình cảm, lại trước mặt mọi người giáo huấn hắn, Bác Thiếp Nhĩ cũng chỉ có phần chịu phục. Ta mỉm cười nói:

“Đại hãn không cần khách khí như vậy, sự tình đã được giải thích rõ ràng, giữa ta và Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái từ lâu đã không còn bất cứ khúc mắc gì rồi.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Như vậy thì quá tốt.”

Hắn uống cạn ly rượu trước rồi giơ lên ly không cho ta xem, ta cũng sảng khoái uống hết ly rượu.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười lớn vỗ vai ta nói:

“Phò mã quả nhiên rất có cá tính.”

Mọi người cùng vỗ tay cười rộ lên.

Thác Bạt Thuần Chiếu lại dùng bầu rượu của gã rót đầy rượu vào ly sau đó đi tới chính giữa đại điện, nhìn mọi người chung quanh nói:

“Ngày mai là ngày anh linh của phụ hãn thăng thiên, chúng ta dùng ly rượu này để tưởng nhớ đến một đời phụ hãn anh hùng!”

Mọi người đồng thời đứng dậy, cung kính uống cạn ly rượu trên tay.

Thác Bạt Thuần Chiếu một lần nữa trở lại ngồi xuống vị trí của mình, hắn lớn tiếng nói:

“Moi người tùy ý đi!”

Chúng thần bắt đầu kính rượu cho nhau, ta cùng ánh mắt của Bác Thiếp Nhĩ gặp nhau, ta bưng lên ly rượu trước tiên, Bác Thiếp Nhĩ hơi do dự, lúc này ánh mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu vừa vặn nhìn về phía chúng ta, hắn rốt cuộc cầm lấy ly rượu trên bàn.

Khóe môi Thác Bạt Thuần Chiếu lộ ra một tia mỉm cười, nhìn ta cùng Bác Thiếp Nhĩ uống cạn ly này, y bỗng nhiên nói:

“Lần này phò mà dự định khi nào thì trở về?”

Trong lòng ta giật thót, rốt cuộc Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn đem chuyện của ta nói vào việc chính.

Ta bình tĩnh đáp:

“Đợi đến sau nghi thức thăng thiên của phụ hãn vào ngày mai ta sẽ trở về Tuyên Thành, dù sao công việc bê bộn, ta muốn việc gì cũng phải tự làm lấy!”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Phò mã không thể đi vội vàng như thế được, căn cứ theo quy củ của Bắc Hồ chúng ta, thân là con cái tất phải tại trước lăng mộ chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đợi đến khi anh linh của người thân thăng nhập trường sinh thiên mới có thể rời khỏi. Phụ hãn ta lúc sinh thời thương yêu nhất chính là Lục Châu, vì để cho anh linh của phụ hãn được yên nghỉ, phò mã hãy cứ ở lâu một ít thời gian đi.”

Ta thầm nghĩ trong lòng, tên khốn khiếp này rõ ràng là bịa chuyện để giam lỏng ta ở đây, tuy nhiên trong nội tâm ta cũng cảm thấy trấn an một chút, hắn đã có ý nghĩ như vậy xem ra tạm thời đối với ta không có sát niệm.

Ta thở dài nói:

“Nhưng mà bên Tuyên Thành đích thật là sự vụ bận rộn, ta sợ rằng vô pháp rời khỏi thời gian dài như thế! Không bằng như vậy, ta bảo Lục Châu ở tại chỗ này chịu tang, đợi được sau khi hết thời hạn chịu tang lại làm phiền đại hãn đưa nàng trở về Tuyên Thành…”

Trên bàn ở phía góc đông nam bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ‘Phanh’, đó là một đại hán Bắc Hồ dũng mãnh, y vỗ mạnh lên bàn một chưởng rồi đột nhiên đứng dậy, nhìn hầm hầm ta nói:

“Thân là con cái mà không có hiếu tâm, người Hán các ngươi cái gọi là lễ nghi là như thế này sao hả?”

Hắn chính là đệ nhất dũng tướng Lạt Thiên Đô của Bắc Hồ, trong lòng ta lại cực kỳ rõ ràng, đây rõ ràng là Thác Bạt Thuần Chiếu đã an bài trước đó. Lạt Thiên Đô vượt qua mặt bàn, đi nhanh về phía ta.

Thác Bạt Thuần Chiếu cả giận nói:

“Lạt Thiên Đô! Chớ có vô lễ!”

Lạt Thiên Đô phát ra một tiếng cười quái dị:

“Đại hãn! Ngài muốn trách phạt ta thế nào, Lạt Thiên Đô cũng cam nguyện tiếp nhận, nhưng ta thực sự không quen nhìn tiểu nhân bất tận hiếu đạo này!”

Ta buông ly rượu xuống.

A Đông lạnh lùng lách người ra từ phía sau ta, trợn mắt nhìn thẳng Lạt Thiên Đô, trên người tỏa ra sát khí âm lãnh không gì sánh được.

Lạt Thiên Đô xem thường nói:

“Thế nào? Mang giúp đỡ tới? Muốn đánh nhau sao?”

A Đông không nói một lời, hai mắt thủy chung không rời khỏi ánh mắt Lạt Thiên Đô.

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Phò mã không phải sợ, Lạt Thiên Đô là đệ nhất dũng sĩ của Bắc Hồ ta, tính tình có phần lỗ mãng.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Đại hãn suy nghĩ nhiều rồi, đối với dũng sĩ ta chỉ có thưởng thức, làm sao mà phải sợ!”

Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta gặp nguy không loạn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không khỏi lộ ra vẻ thưởng thức. 

Bác Thiếp Nhĩ hồi lâu chưa mở miệng, lúc này mới nói:

“Mọi người việc vì mà phải tổn thương hòa khí, Lạt Thiên Đô nếu ngươi đã đứng dậy, thẳng thắn cùng vị dũng sĩ thủ hạ của phò mã tỷ thí bản lĩnh đi, cho mọi người nàng có thêm hào hứng, được chứ?”

Mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.

Lạt Thiên Đô đột nhiên bỏ đi áo giáp da màu đen trên người, lộ ra một cơ thể to lớn, làn da ngăm đen dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm rạng rỡ, y bất luận là thân cao hay là khí lực đều phải lớn hơn A Đông một số, phần lớn ánh mắt của mọi người đều hướng lên trên người y.

Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:

“Nếu mọi người hăng hái như vậy thì cứ theo đề nghị của Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái đi, tuy nhiên tỷ thí đến yếu điểm thì phải dừng, nghìn vạn lần không thể làm tổn thương hòa khí.”

Ánh mắt của ta cùng An Dung gặp nhau, trong đôi mắt đẹp của nàng xẹt qua một tia hổ thẹn, thế cục trước mắt cởi mở không gì sánh được. Thác Bạt Thuần Chiếu rõ ràng là bày cho ta một bữa tiệc Hồng Môn yến(bữa tiệc giả tạo).

Lạt Thiên Đô hét lớn một tiếng, đưa tay chộp tới bả vai A Đông, A Đông trực tiếp vọt tới, đồng thời trong khi Lạt Thiên Đô nắm lấy bả vai, hắn dùng đầu gối thọi một cái vào bụng Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngửa lưng một cái, ôm cả người A Đông ngã sấp xuống mặt đất cứng rắn. 

Ta chậm rãi bưng lên ly rượu, yên lặng dùng độ cay mãnh liệt của rượu thấm vào môi ta, một loại cảm giác tê tê như muôn đốt cháy thần kinh của ta.

A Đông nhanh chóng đứng dậy, đấm một quyền vào hàm dưới của Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô căn bản không thèm né tránh gì, một quyền của A Đông chỉ đấm cho đầu của y hơi nghiêng qua một bên, sau đó y liền bắt được cánh tay của A Đông, đoạn dùng toàn lực vặn mạnh một cái quăng ngã A Đông ra xa cả hơn hai trượng.

Ta đã nhìn ra Lạt Thiên Đô trời sinh thần lực, hơn nữa da dày thịt béo, A Đông rất khó tạo thành thương tổn đối với y.

Trên mặt tất cả chúng thần của Bắc Hồ đều cười xem thường, bọn họ cho rằng A Đông căn bản không phải là đối thủ của Lạt Thiên Đô, chỉ có ta thì không cho là như vậy, A Đông sở dĩ bị vây vào tình thế không thuận lợi là bởi vì hắn đang thăm dò đối thủ mà thôi, sự mạnh mẽ nhất của A Đông cũng không phải là võ công mà là ý chí của hắn, một khi hắn phát hiện ra khuyết điểm của đối thủ, hắn sẽ nhanh chóng đánh bại đối phương.

Lạt Thiên Đô cười lạnh hướng lại gần A Đông, A Đông vẫn chưa đứng lên.

Lạt Thiên Đô giơ lên chân tính đạp xuống bụng của A Đông, ngay khi đó A Đông đồng thời dùng song chưởng ôm lấy chân của Lạt Thiên Đô, dùng lực vặn mạnh một cái làm thân thể cao lớn của Lạt Thiên Đô té lăn trên đất.

Mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, A Đông giống như một con báo săn đang phẫn nộ đột nhiên ôm lấy cả người Lạt Thiên Đô, hai chân hắn kẹp lấy thắt lưng Lạt Thiên Đô, hai cánh tay siết chặt lấy Lạt Thiên Đô, cổ họng phát ra tiếng thét như dã thú, dùng cái trán của mình đập liên tiếp lên mũi của Lạt Thiên Đô.

Tiếng kinh hô của mọi người đã biến thành kinh hoảng, máu me lẫn lộn trên mặt của A Đông và Lạt Thiên Đô, chúng ta không thể nào phân ra rốt cuộc đó là máu của ai nữa.

Thác Bạt Thuần Chiếu chậm rãi thu lại dáng cười. Hắn nháy mắt ra hiệu một cái, ngự tiền võ sĩ hai bên xông lên phía trước liều mạng tách ra hai người A Đông và Lạt Thiên Đô vẫn còn đang liều chết vật lộn.

Lạt Thiên Đô kịch liệt thở hổn hển, trong ánh mắt y mang theo một tia sợ hãi. A Đông đẩy ra võ sĩ đang lôi kéo hắn rồi lắc lư đi tới bên người ta, cánh tay trái của hắn khi vật lộn đã bị trật khớp, thế nhưng vừa rồi sự cường hãn hắn biểu hiện ra từ lâu đã làm chấn động mọi người ở đây.

Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha hả nói:

“Hay! Hay! Hay! Quả nhiên đều là dũng sĩ!”

Hắn quay sang phía sau nói:

“Đem kim khôi của trẫm cầm tới đây!”

Không bao lâu ngự tiền võ sĩ cầm kim khôi của Thác Bạt Thuẩn Chiếu trở lại trước điện, Thác Bạt Thuần Chiếu tự mình rót đầy rượu vào kim khôi.

Võ sĩ cầm kim khôi đưa đến trước mặt Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô cũng đã từ trong kinh hãi vừa rồi bình tĩnh trở lại, cũng không dám nói ra những lời kiêu ngạo như vừa rồi nữa, bưng lên kim khôi uống cạn rượu xong trở lại vị trí của mình thành thật, ngồi xuống.

Thác Bạt Thuần Chiếu lại rót đầy rượu vào kim khôi, tiếp đó võ sĩ kia bưng kim khôi đi tới trước mặt A Đông.

A Đông đã sửa cánh tay trật khớp trở lại vị trí cũ, hắn nhìn ta rồi dứt khoát bưng lên kim khôi ngửa đầu uống cạn rượu trong đó, trong nội tâm ta dâng lên một trận kích động khôn kể, hôm nay hắn lại ngoại lệ uống rượu một lần nữa ý nghĩa chính là đã bỏ ngoài tai chuyện sinh tử, theo ta cộng đồng tiến lui, tình nghĩa như vậy sao không khiến cho ta cảm động được.

Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:

“Phò mã suy nghĩ thế nào rồi?”

Ta cười nói:

“Nếu đại hãn thịnh tình yêu cầu như vậy, nếu lúc này ta vội vã đi thì đích xác có chút cô phụ tâm ý của ngài. Điều gì tới ắt sẽ tới, đêm nay sau khi trở về ta lập tức viết thơ thông tri cho bên Tuyên Thành báo cho họ ta trở về trễ hơn.”

Ta mỉm cười hướng An Dung nói:

“Hoàng muội ly rượu này ta muốn chúc mừng muội cùng đại hãn, xem ra không lâu sau ta sẽ được làm cậu rồi.”

An Dung xấu hổ cười nói:

“Đa tạ hoàng huynh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook