Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 133: Không giết

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Những người thực hiện tiết mục bay người trên không toàn bộ đều bị thị vệ bao vây lại.

Nam Tử trung niên dẫn đầu lớn tiếng nói:

“Thời gian chúng ta báo đáp chủ nhân đã tới rồi!”

Hắn nói câu này, mọi người bị vây đều xoay ngược chuôi đao, cắt ngang cổ mình một cái, trong nháy mắt đám thích khách chết sạch sẽ không còn một ai.

Ta đã sớm nghĩ tới kết quả này, nếu như Hưng vương đã tìm người muốn ám sát Hâm Đức hoàng đế, tất sẽ không lưu lại ai sống sót, nhưng bằng vào đám nghệ nhân này thì hắn cũng chỉ tự đưa mình vào khốn cảnh mà thôi.

Đường Muội đi tới trước mặt ta, ta cố ý nói:

“Thích khách kia nói như thế nào?”

Đường Muội kề sát vào tai của ta, thấp giọng nói:

“Hắn không nói được gì thì đã chết rồi.”

Ta đưa mắt nhìn sang Hưng vương Long Dận Thao, Long Dận Thao mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn rơi xuống như mưa, hắn căn bản không biết Đường Muội nói cái gì, cho nên tưởng là Đường Muội nói hắn là kẻ chủ mưu đằng sau.

Long Dận Thao cuống quít vọt tới trước mặt Hâm Đức hoàng đế, quỳ rạp xuống đất nói:

“Phụ hoàng, đám nghệ nhân này mặc dù là do hoàng nhi mời tới, nhưng mà con cũng không biết họ là thích khách!”

Ta cười lạnh nói:

“Hoàng huynh nói gì vậy, phụ hoàng đâu có nói đám thích khách này là do huynh mời tới, nhưng mà... lúc nãy trước khi tên thích khách kia chết đi có nói một câu không có lợi cho hoàng huynh đâu.”

Hâm Đức hoàng đế sắc mặt xám sịt tới cực điểm, lạnh lùng nói:

“Hắn nói những gì?”

Ta nháy mắt cho Đường Muội, khích lệ nói:

“Đường hộ vệ, ngươi không cần lo lắng gì cả, cứ đem câu vừa rồi của thích khách nói ra đi!”

Đường Muội hiểu ý của ta, hướng Long Dận Thao nhìn liếc mắt, sau đó mới lớn tiếng nói:

“Thích khách kia nói là… Hưng vương sai sử hắn...”

Hưng vương giận dữ hét:

“Đô hỗn trướng, ngươi ngậm máu phun người.”

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng huynh cần gì phải gấp gáp, Đường hộ vệ từ trước đến nay chưa từng nói láo, có lẽ là do thích khách kia trước khi chết ăn nói bừa bãi cũng chưa biết chừng.”

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:

“Dận Thao, những người này có phải là do ngươi phái tới hay không?”

Hưng vương run giọng nói:

“Phụ hoàng, hài nhi đối với người trung tâm trung hiếu có ông trời biết, nếu như hài nhi làm việc này thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không được chết yên lành!”

Tĩnh Đức phi chạy tới bên người Hâm Đức hoàng đế, nức nở nói:

“Bệ hạ minh giám, có lẽ là có người cố ý vu hãm Dận Thao, Dận Thao xưa nay nhân hậu, sao nó có thể làm ra chuyện như thế này được?”

Dực Vương thấp giọng nói:

“Bệ hạ, chuyện này căn bản không có cách nào kiểm tra, chỉ căn cứ vào lời nói của thích khách kia thì không cách nào định tội được. Hơn nữa…”

Hắn nhìn ta một cái nói:

“Thích khách kia nói cũng chỉ có một mình Đường hộ vệ nghe được, bệ hạ kính xin thận trọng.”

Ta biết hắn vẫn có ý bảo hộ cho tỷ tỷ và cháu trai của mình, nên thuận nước giong thuyền nói:

“Phụ hoàng, nhạc phụ nói rất đúng, chỉ bằng lời nói trước khi chết của thị vệ kia thì không thể xác định chuyện này là do hoàng huynh làm.”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Chuyện này ta nhất định phải tra điều tra rõ chân tướng”

Hắn chỉ hướng Long Dận Thao nói:

“Đem tên ngỗ nghịch này nhốt vào trong Cảnh cung, khi đại thọ qua ta sẽ đích thân thẩm vấn nó!”

Tả Trục Lưu nói:

“Bệ hạ, sắp tới buổi trưa rồi, các vị tiên sư phải bắt đầu luyện đan.”

Hâm Đức hoàng đế thần tình có chút hòa hoãn lại, hắn thấp giọng nói:

“Ta đi thay y phục, chờ tin tức tốt của chư vị tiên sư.”

Hâm Đức hoàng đế xoay người rời đi.

Tả Trục Lưu mỉm cười đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:

“Chúc mừng thái tử điện hạ đạt được nguyện vọng.”

Ta ha hả cười nói:

“Tả tướng quốc nói câu này hình như là nghĩ một đằng, nói một nẻo?”

Tả Trục Lưu mỉm cười nói:

“Có được tất có mất, có mất tất có được, có một số việc đều là do thiên định, không cách nào thay đổi.”

Ta bình tĩnh nói:

“Tả tướng quốc nói những lời này là có ý gì?”

Tả Trục Lưu nói:

“Ta chỉ cảm thấy thái tử điện hạ vẫn chưa tìm thấy nơi hạ lạc của tiểu quận chúa, cho nên thốt ra vài câu cảm khái mà thôi.”

Hắn đưa mắt nhìn về hướng đông bắc, nhẹ giọng nói:

“Năm trăm đồng nam đồng nữ này tuổi cùng xấp xỉ tiểu quận chú, để hoàn thành đan dược cho bệ hạ, cũng chỉ còn cách là hi sinh đám hài tử này.”

Ta hầu như có thể khẳng định, Mính Nhi chắc chắn ở trong đám hài tử này, Tả Trục Lưu là tên đầu sỏ bắt cóc con của ta.

Sự phẫn nộ tràn ngập trong ngực ta, nhưng mà ta chẳng có biểu hiện gì ra bên ngoài, mỉm cười nói:

“Tả tướng quốc nói không sai, có được tất có mất, nếu như Mính Nhi hi sinh, có thể đổi lấy được tiền đồ cho Đại Khang, đối với Đại Khang mà nói, đây là chuyện được nhiều hơn mất...”

Ta cố ý hướng nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:

“Tại sao không thấy Ngọc Di tiểu thư? Trong buổi gặp mặt long trọng thế này mà tiểu thư cũng vắng mặt được hay sao?”

Nụ cười của Tả Trục Lưu trở nên đông cứng lại, ánh mắt của hắn tỏa ra sự oán độc.

Ta nhẹ giọng nói:

“Tả tướng quốc có biết cái gì gọi là đồng bệnh tương liên hay không? Con ta chết nhỏ đúng là bất hạnh, nhưng mà chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì lại bi thảm hơn nhiều.”

“Ngươi...”

Biểu tình của Tả Trục Lưu trở nên bối rối.

Hướng đông bắc mơ hồ truyền tới sự náo động lớn.

Hâm Đức hoàng đế một lần nữa xuất hiện trên quảng trường, hắn đã nghe thấy động tĩnh từ phía xa.

Một gã đại nội thị vệ hoang mang chạy tới bẩm báo:

“Khởi bầm bệ hạ, rất nhiều bách tính phá tan sự phòng thủ ở đông môn, xông vào hoàng thành, đang công kích vào phòng luyện đan.”

Hâm Đức hoàng đế giận dữ nói:

“Phản rồi! Đông môn là do ai canh gác?”

Thị vệ kia nói:

“Đông môn là do Ngự Lâm quân Phó thống lĩnh Trương Trung Dương thủ hộ, hiện giờ không thấy hình bóng của hắn đâu cả.”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Đều là một đám phế vật, chỉ là mấy tên loạn dân, các ngươi không ngăn được chúng ư?”

Tả Đông Tường đi tới trước mặt Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bệ hạ không cần lo lắng, thần lập tức suất binh tới đó.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Còn không mau đi, cần phải bảo vệ tốt phòng luyện đan, ngàn vạn lần đừng cho nó xảy ra chuyện gì cả.”

Đúng lúc này, góc đông bắc của quảng trường trở nên rối loạn, có mấy trăm tên Ngự Lâm quân chạy tới chỗ Hâm Đức hoàng đế, lúc đầu ta tưởng là đám Ngự Lâm quân này tới đây hộ giá, nhưng mà ngay lập tức cảm giác sự tình hình như có chút không đúng, những người này gặp người là giết, liều lĩnh vọt tới chỗ Hâm Đức hoàng đế.

“Hộ giá!”

Ta kêu lớn.

Hơn trăm danh ngự tiền thị vệ lập tức bao quanh Hâm Đức hoàng đế.

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Phản rồi! Phản rồi! Giết chết toàn bộ đám nghịch tặc này cho ta!”

Dù sao hắn cũng không làm mất phong độ của vua một nước, trong lúc nguy hiểm cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả.

Đám Ngự Lâm quân mưu phản mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mà trên quảng trường hầu như là đám quan viên và hoàng tộc tay không tấc sắt, họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.

Trong phút chốc xung quanh chúng ta trở nên trống rỗng, chỉ còn lại có hơn trăm tên hộ vệ hộ giá.

Phản quân gào thét vọt tới chỗ của chúng ta.

Trong thời khắc nguy hiểm, Dực Hổ điều động Kỳ Lân vọt tới, dùng tốc độ cao nhất phóng tới chỗ phản quân, ngăn cản được thế tiến công của họ.

Kỳ Lân được chế tạo từ thép tốt, căn bản là không sợ đao kiếm, bốn vó nện xuống, đối thủ lập tức huyết nhục bầy nhầy, trong nháy mắt đã có hơn mười người bị giết.

Ta bình tĩnh hô lớn:

“Bắn cung!”

Đám thị vệ lập tức dùng cung tên bắn tới chỗ đám phản quân, trong một thời gian ngắn, thế tiến công của phản quân đã bị chúng ta ngăn lại.

Ta suất lĩnh đám thị vệ hộ tống Hâm Đức hoàng đế tới chỗ an toàn. Hâm Đức hoàng đế kéo cánh tay ta nói:

“Dận Không cho dù như thế nào cũng phải bảo toàn phòng luyện đan cho ta.”

Tới thời gian này rồi mà hắn vẫn không quên luyện tiên đan trường sinh bất lão, trong lòng ta thầm mắng hắn ngu ngốc, nhưng vẫn gật đầu nói:

“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi lập tức dẫn Ngự Lâm quân tới hỗ trợ.”

Ta và Đường Muội suất lĩnh Ngự Lâm quân chạy tới quảng trường. Dực Vương và chúng thần tiến tới đón, hắn ân cần nói:

“Hoàng thượng ra sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Bệ hạ không sao, hiện giờ hài nhi phải dẫn quân tới hỗ trợ cho phòng luyện đan.”

Tả Trục Lưu dùng thanh âm xót xa nói:

“Thái tử đừng lo, khuyển tử đã phái Long Tương quân tới đó, khi cần thiết sẽ áp dụng tất cả các thủ đoạn, phỏng chừng loạn dân không bao lâu sẽ bị dẹp yên.”

Ánh mắt của ta lại một lần nữa nhìn thẳng vào Tả Trục Lưu, gằn từng chữ một:

“Năm trăm đồng năm đồng nữ kia đều có phụ mẫu, bọn họ vì cứu con của mình nên mới xông vào cung đình, Tả tướng quốc vì sao lại không đặt mình vào hoàn cảnh của họ là suy nghĩ?”

Tả Trục Lưu cười lạnh nói:

“Loạn thần tặc tử, người nào chẳng có thể tru giết, thái tử điện hạ ngàn vạn lần không được nương tay.”



Ta cười lạnh nói:

“Số Ngự Lâm quân mưu phản hôm nay do Tả Đông Tường quản hạt, sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ truy cứu tới cùng!”

Tả Trục Lưu biến sắc:

“Thái tử điện hạ nói câu này là có ý gì?”

Ta không thèm nhìn hắn nữa, lớn tiếng nói:

“Hàn Nhữ Thành tướng quân!”

Hàn Nhữ Thành cuống quít ra khỏi hàng nói:

“Có thần!”

“Ngươi mau ra lệnh cho thủy quân kinh sư, lặp tức tới phòng luyện đan dẹp loạn, cần phải giảm thiểu thương vong, tránh những chuyện đổ máu.”

Hàn Nhữ Thành lĩnh mệnh cuống quít rời đi, hai mươi chiến thuyền chỉ ở ngay Vạn Long Cảng, thuỷ quân từ đó chạy tới hoàng cung chỉ mất chừng nửa canh giờ.

Sở dĩ ta cho thủy quân gia nhập cuộc chiến, là vì muốn cảnh tượng này càng hỗn loạn càng tốt, mục đích của thủy quân không phải là bao vây tiễu trừ loạn dân, mà là ngăn Long Tương quân của Tả Đông Tường, để cho đám người Khâu Dật Trần có cơ hội thoát trở ra.

Sắc mặt Tả Trục Lưu khó coi tới cực điểm, hiển nhiên là hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Ta mỉm cười đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói:

“Bản vương có một câu nói muốn khuyên Tả tướng quốc.”

Tả Trục Lưu im lặng không lên tiếng, đôi môi mím chặt.

Ta thấp giọng nói:

“Tả Đông Tường hiện giờ tốt nhất là không nên có hành động gì, bằng không vạn nhất bị coi như loạn quân, rồi bị tiễu trừ thì phiền phức tới cực điểm?”

Tả Trục Lưu nở nụ cười khổ.

Ta nói:

“Thật ra có những lúc con người chẳng phân biệt được sự sống chết của mình. Tả tướng quốc chắc hiểu đạo lý này.”

Tả Trục Lưu bỗng nhiên nở nụ cười:

“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao bệ hạ chọn Bình vương làm thái tử, làm người thừa kế ngôi vị hoàng đế, những hoàng tử khác đúng là kém thái tử nhiều lắm.”

Ta lắc đầu nói:

“Sai rồi! Là vì ta am hiểu chuyện cấp cho địch thủ ba phần nhân nhượng, có lẽ đây chính là chỗ khác biệt giữa ta và người khác, Tả tướng quốc có đồng ý với khoản này không?”

Tả Trục Lưu thấp giọng nói:

“Lùi một bước trời cao biển rộng, nhượng ba phần sóng lặng gió êm...”

Cảnh tượng hỗn loạn trong phòng luyện đan kéo dài tới tận hai canh giờ, vách tường bị thủng lỗ chỗ, nguyên nhân là do Dực Hổ điều khiển Kỳ Lân gây ra.

Toàn bộ phòng luyện đan bị bách tính phẫn nộ hủy hoại không còn gì, hơn năm trăm đồng nam đồng nữ đã được cứu ra ngoài hơn mười phương sĩ bị giết tại chỗ, bọn họ tuy rằng nói mình luyện chế được đan dược trường sinh bất lão, nhưng bản thân lại không thoát khỏi cái chết.

Trong hỗn loạn có hơn hai trăm bách tính bị giết, hơn bốn trăm người bị bắt sống tại chỗ, trong số người bị bắt không có người của ta, nhưng khi kiểm tra thi thể mới phát hiện hai mươi võ sĩ dưới trướng của ta bị chết, đa số là do họ tự sát họ dùng máu của mình để mở đường cho con đường của ta.

Tả Đông Tường đương nhiên đã được Tả Trục Lưu bày mưu tính kế, nhanh chóng thoát khỏi cuộc bao vây tiêu trừ, chuyện còn lại hoàn toàn giao cho quân đội của Hàn Nhữ Thành.

Thủ hạ của ta có thể trở ra cũng vì nguyên nhân này, nếu như hắn tiếp tục kéo dài, không biết là có bao nhiêu võ sĩ bị tổn thất.

Ta một mình đứng ở trên quảng trường, đám cung nữ và thái giám đang cọ rửa máu tanh, không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm cho ta cảm giác cực kỳ khó chịu.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, sau khi thực sự đạt được mục đích của mình rồi, ta cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, dường như những chuyện này đối với ta là chuyện đương nhiên.

Sở nhi cùng đám gia quyến của đám đồng nam đồng nữ rời khỏi hoàng cung, Hâm Đức hoàng đế cũng đã trở lại Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi, cái trò cười cung đình này tạm thời kết thúc.

Trận chiến này như một cơn lốc khổng lồ, nhưng do Hâm Đức hoàng đế cải biến chủ ý, cho nên tình thế có xảy ra biến hóa so với dự định.

Biểu hiện bề ngoài ta được làm thái tử, nhưng mà thế cục thực sự của Đại Khang không có biến hóa gì cả. Tả Trục Lưu cũng hiểu rõ đạo lý lùi một bước biển rộng trời cao, tiếp tục đối địch với ta thì cũng không phải là hành vi sáng suốt gì cả.

Tình thế đã được chúng ta ngăn cản, nhưng phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm. Tả Trục Lưu và ta đương nhiên không ai chịu chủ động đứng ra phụ trách, cho nên người thích hợp nhất đương nhiên là Long Dận Thao.

Dực Vương im lặng xuất hiện phía sau của ta, ta xoay người hành lễ, cung kính nói:

“Nhạc phụ!”

Dực Vương gật đầu, thần tình của hắn có vẻ nặng nề, hắn nhìn vết máu trên quảng trường, thấp giọng nói:

“Ta thực sự không hi vọng, trong hoàng cung lại có đổ máu phát sinh.”

Ta đương nhiên hiểu hàm ý trong câu này của hắn, nói:

“Nhạc phụ yên tâm, hài nhi sẽ tận lực giảm bớt tội của Hưng vương.”

Dực Vương thở dài:

“Nó lần này đúng là tự gieo gió thì gặt bão...”

Hắn dừng lại một chút lại nói:

“Nhưng mà Tĩnh Đức phi hiện giờ chỉ còn lại một đứa con này, ngươi giúp nàng chút đi.”

Ta cung kính nói:

“Nhạc phụ yên tâm, hài nhi nhất định đem hét khả năng, cố gắng giúp cho Hưng vương thoát tội.”

Dực Vương cười khổ nói:

“Thoát tội, làm ra chuyện như thế này làm sao có thể thoát tội? Có thể bảo trụ được tính mạng cho nó đã là vạn hạnh rồi.”

Đám Ngự Lâm quân phản bội, có ba mươi hai tên bị bắt sống, những người này đều do Trương Trung Dương thống lĩnh, trong khi người chủ mưu là Trương Trung Dương lại biến mất không còn tung tích.

Phòng luyện đan bị hủy là một đả kích tương đối lớn với Hâm Đức hoàng đế, tâm tình của hắn kém vô cùng, dường như đã già đi rất nhiều.

Khi tới hoàng hôn toàn bộ hoàng cung đã khôi phục lại được sự yên lặng hiếm có của nó. Hâm Đức hoàng đế đem tất cả đại thần và hoàng tử tập hợp đến điện Thái Hòa nghị sự.

Long Dận Thao bị bốn gã võ sĩ giải vào trong điện, tóc tai hắn rối bời, đã mất đi phong thái ngày xưa.

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Dận Thao, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám mưu phản làm loạn!”

Long Dận Thao run giọng nói:

“Phụ hoàng minh giám, hài nhi không có quan hệ gì với chuyện này cả.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Không có quan hệ gì? Hôm nay tên thích khách kia đã khai ngươi mời hắn vào cung, có mấy người trong đám Ngự Lâm quân bị bắt cũng thừa nhận, ngươi và Trương Trung Dương bí mật mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn chống chế ư?”

Long Dận Thao quỳ trên mặt đất bò về phía trước mấy bước, run giọng nói:

“Phụ hoàng, hài nhi không biết chuyện thích khách lẻn vào trong đám nghệ nhân, còn về phần Trương Trung Dương thì hài nhi không có quan hệ gì cả, đám Ngự Lâm quân này rõ ràng là ngậm máu phun người, nói không chừng...”

Ánh mắt của hắn nhìn sang chỗ ta, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh, nói:

“Nói không chừng có người ở sau lưng sai khiến!”

Hâm Đức hoàng đế giận dữ, cầm chén trà trên Long sàng ném tới chỗ Long Dận Thao. Long Dặn Thao không dám tránh, chén trà đập thẳng vào trán của hắn, máu tươi lập tức chảy ra xối xả.

Dực Vương lúc này mới bước ra khỏi hàng nói:

“Bệ hạ, đám thích khách này toàn bộ đã tự sát, đám Ngự Lâm quân bị bắt cũng chỉ nói là Trương Trung Dương và Hưng vương thông đồng mưu nghịch, chứ không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ bằng vào những điều này để định tội danh, có lẽ rất khó.”

Ta đang muốn mở miệng, thì Tả Trục Lưu từ trong đám người đi ra, hắn lớn tiếng nói:

“Bệ hạ, thần lại không có cách nghĩ giống như Dực vương, đám thích khách này rõ ràng được huấn luyện nghiêm mật, nếu như trong triều không có ai tiếp ứng, sao họ có thể thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mang vũ khí tiến nhập vào hoàng cung? Còn về phần đám Ngự Lâm quân nếu như không có ai đầu độc, sao họ dám mưu nghịch? Trương Trung Dương mặc dù ngu xuẩn, nhưng cũng không dám nghĩ tới chuyện soán vị, chuyện này nhất định có người trong hoàng thất bày ra với hắn.”

Dực Vương cả giận nói:

“Tả tướng quốc có chứng cứ gì không?”

Tả Trục Lưu cười nhạt nói:

“Tâm tình của Dực vương ta có thể hiểu, thế nhưng đứng trước đại nghĩa, tình thân cũng phải kiềm chế xuống!”

Hắn không hổ là cáo già, thấy không có hi vọng đối phó ta, cho nên bỏ đá xuống giếng, muốn loại bỏ Hưng vương.

Tả Trục Lưu nói:

“Bệ hạ có nghĩ tới chuyện hôm nay loạn dân xông vào hoàng cung thật đúng dịp, sao bách tính có thể đánh hạ được đông môn, mà chỗ này lại vừa vặn là chỗ mà Trương Trung Dương phụ trách, tất cả mọi chuyện đều ở trong kế hoạch.”

Hắn chuyển hướng sang Dực Vương nói:

“Ta cho rằng chuyện này không chỉ có một người trong hoàng thất bày ra nổi, chắc là có những thế lực khác tham gia cũng chưa biết chừng.”

Hắn nói câu này rõ ràng là xoay đầu mâu vào Dực vương, trong lòng ta thầm mắng lão hồ ly, chiêu này của hắn đúng là rất hay, mượn cơ hội làm suy yếu thực lực của Dực vương, đồng thời cũng làm yếu thực lực của ta.

Dực Vương giận dữ hét:

“Tả Trục Lưu, ngươi là có ý gì? Tất cả mọi người đều biết tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân là con trai của ngươi, lẽ nào chuyện này hắn không có bất kỳ trách nhiệm gì ư?”

Tả Trục Lưu lem tiếng nói:

“Tả thị nhất môn của ta đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, không có bất kỳ tâm mưu nghịch nào.”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Chỉ bằng vào câu nói này của ngươi có thể khiến cho mọi người tin hay sao? Ai có thể đảm bảo đám Ngự Lâm quân mưu nghịch này không phải là do lệnh trên truyền xuống, hiện giờ có người cố ý đổ tội lên người Hưng vương để bảo toàn mình.”

Tả Trục Lưu cả giận nói:

“Dực Vương, ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người!”

Mắt thấy hai phe trong triều sắp lao vào tranh cãi, ta đứng ra nói:

“Phụ hoàng, hài nhi có một kiến nghị.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào ta.

Ta bình tĩnh nói:

“Tả tướng quốc nói đúng, chuyện này Hưng vương đúng là không thoát khỏi hiềm nghi.”

Dực Vương biến sắc.

Hưng vương hét lớn:

“Long Dận Không, ngươi đã sớm muốn hại ta...”

Ta lạnh lùng nói:

“Nếu như không phải Hưng vương mời gánh hát tới, đám sát thủ này làm sao có thể lẻn vào được hoàng cung. Chỉ căn cứ vào điểm này mà nói, Hưng vương khó mà thoát tội được. Nhưng mà chỉ bằng vào lời nói của đám Ngự Lâm quân, cũng không cách nào chứng minh, Hưng vương có tâm mưu nghịch, đúng như lời Dực vương nói chỉ có tầng lớp chỉ huy của Ngự Lâm quân mới có thể bao che hung thủ phía sau, cố ý đổ tội lên đầu của Hưng vương.”

Sắc mặt Tả Trục Lưu ngưng trọng, hắn đã nhận ra ta muốn đổ tội lên đầu của Tả Đông Tường.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ngươi nghĩ xem, làm cách nào mới có thể tra rõ chuyện này?”

Ta cung kính nói:

“Trương Trung Dương là mấu chốt của vấn đề, có tìm được người này, mới có khả năng biết ai ở đằng sau bày ra chuyện mưu nghịch.”

Tả Trục Lưu cười lạnh nói:

“Hiện giờ hắn đã cao chạy xa bay, nếu như không cách nào tra ra nơi ẩn trốn của hắn, thì chẳng phải là chuyện mưu ngịch vĩnh viễn không cách nào tra ra hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng, nhưng mà trước khi làm sáng tỏ, có vài người phải chịu trách nhiệm chuyện hôm nay.”

Ánh mắt sắc bén của ta nhìn vào Hưng vương, thân hình hắn lập tức run rẩy.

Hâm Đức hoàng đế thở dài một tiếng nói:

“Ngươi thấy chuyện này nên xử trí thế nào?”



Ta bình tĩnh nói:

“Phía tây nam của Sở châu, có một tiểu trấn tên là Sở Cơ, nơi này đất đai cằn cỗi, hoang tàn vắng vẻ, chuyện thích khách Hưng vương tuyệt không thoát khỏi liên quan, nên tước đoạt tước vị của hắn đưa hắn tới Sở châu, coi như là nghiêm phạt. Sau này khi bắt được Trương Trung Dương, chúng ta mới xem xét trách nhiệm sau!”

Kỳ thực trong lòng ta cũng muốn đẩy Hưng vương vào chỗ chết, nhưng mà ta còn phải lo nghĩ tới cảm thụ của Dực vương và Sở Nhi, cho nên không thể làm như vậy.

Hưng vương cúi đầu xuống, trước tình thế này, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.

Hâm Đức hoàng đế gật đầu:

“Vậy chiếu theo lời ngươi nói mà làm đi!”

Kỳ thực ai nấy đều hiểu, chuyện này hoàn toàn là do Hưng vương gây nên, nhưng ta đã đưa ra biện pháp giải quyết, người khác cũng không dám đưa thêm dị nghị gì.

Ta lại nói:

“Tả Đông Tường thân là thống lĩnh Ngự Lâm quân, lại bất lực trong quản lý thuộc hạ của mình, chứng minh hắn không có năng lực chỉ huy, nay bãi miễn chức thống lĩnh Ngự Lâm quân của hắn, chuyển thành phó thống lĩnh, sau này xem biểu hiện của hắn để tính xem có nên trọng dụng nữa hay không.”

Tả Trục Lưu tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, thế nhưng cũng không thể nói gì hơn.

Hâm Đức hoàng đế có chút uể oải nói:

“Trẫm mệt mỏi, mọi người giải tán đi!”

Đúng lúc này ở ngoài điện bỗng vang lên tiếng kêu khóc thê lương, Tĩnh Đức phi liều lĩnh xông lên điện, nói:

“Bệ hạ! Cầu xin người buông tha cho Dận Thao đi!”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Tiện nhân! Dám quấy nhiễu triều chính, người đâu, lôi ra đánh.”

Tĩnh Đức phi tóc tai bù xù đẩy hai gã thái giám ngăn cản nàng, quỳ rạp xuống bên người Hưng vương, nức nở nói:

“Bệ hạ, van cầu người đừng bắt Dận Thao phải lưu vong, Sở Cơ... là địa phận quản hạt của Dận Không, hắn... đã sớm có tâm mưu hại Dận Không, người đẩy Dận Thao tới đó, chẳng phải là đưa nó vào chỗ chết hay sao...”

Trong lòng ta thầm than, Tĩnh Đức phi này đúng là thành công thì không có, bại sự thì có thừa, lần này nàng ta tùy tiện xông vào trong triều, chẳng phải là có cớ để cho Hâm Đức hoàng đế truy cứu trách nhiệm hay sao, mình không tốt thì đã đành, lại còn liên lụy tới cả Dực vương.

Hâm Đức hoàng đế quả nhiên giận dữ nói:

“Tiện nhân, ngươi không mà không đến làm loạn, thì ta đã quên mất, thằng súc sinh này dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như ngày hôm nay, tất cả là do ngươi không có cách dậy con, làm sao có thể để chúng phi tâm phục? Người đâu, kéo nàng ta tới Thục Đức cung, không có ý chỉ của ta, không cho phép nàng ta rời khỏi Thục Đức cung nửa bước!”

Dực Vương tiến lên phía trước nói:

“Bệ hạ...”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Muốn làm gì? Lâm gia các ngươi sủng ái con cháu, sinh kiêu ngạo, còn muốn uy hiếp trẫm phải không?”

Ta cuống quít hướng Dực Vương nháy mắt, ngăn cản hắn nói tiếp nói.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Dực Vương, tuổi của ngươi cũng đã cao, nếu như không có chuyện gì, thì ở nhà tu dưỡng, chuyện triều chính đừng có hỏi tới nữa!”

Hắn vỗ ghế một cái, hừ một tiếng, phất tay áo, xoay người rời đi.

Rời khỏi điện Thái Hòa, ta muốn tới gặp Dực vương đang chờ, nhưng mà lại bị Tả Trục Lưu tiến lên nói chuyện.

Tả Trục Lưu đã khôi phục lại sự trấn tĩnh thường ngày, mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ, có thể nói chuyện với ta không?”

Ta cười nói:

“Tả tướng quốc chắc là rõ mình đang làm gì đúng không?”

Tả Trục Lưu cười lạnh hai tiếng, nhẹ giọng thở dài nói:

“Ta cần phải trở về, có khi con gái ta đã ở nhà pha trà cho ta rồi cũng nên.”

Rõ ràng là hắn muốn ta thả con gái hắn ra.

Ta lạnh nhạt nói:

“Tả tướng quốc phúc khí tốt, con gái của ta mới hơn một tháng, chưa hết bú sữa mẹ, không biết nó bây giờ như thế nào rồi?”

Trong ánh mắt của ta hiện lên sát khí sắc bén.

Tả Trục Lưu ha hả cười nói:

“Chỉ mong là người nhà của chúng ta đều bình an vô sự.”

Hắn bước nhanh về phía xa xa.

Dực Vương là người cuối cùng bước ra khỏi điện Thái Hòa, ta bước lên nghênh đón, có chút hổ thẹn nói:

“Nhạc phụ!”

Dực Vương gật đầu, thấp giọng nói:

“Chúng ta trờ về rồi nói!"

Bước lên xe ngựa, Dực Vương rốt cục thở dài một tiếng.

Ta áy náy nói:

“Dận Không xin nhạc phụ thứ tội!”

Dực Vương nói:

“Việc này không trách ngươi được, đó là do Dận Thao tự gieo gió gặt bão."

Hắn cười khổ nói:

“Không nghĩ tới phụ hoàng ngươi lại giả dối như vậy, mượn chuyện này đẩy ta ra khỏi chuyện triều chính."

Ta áy náy nói:

“Có lẽ nguyên nhân phụ hoàng nhằm vào người là do con."

Dực Vương cười lạnh nói:

“Hiện giờ bệ hạ đã không dám động tới ngươi, ta có được trọng dụng hay không cũng không quan trọng, chuyện đáng tiếc nhất là lần này không làm suy yếu được lực lượng của Tả Trục Lưu."

Ta cười nhạt nói:

“Thế lực trong triều của Tả Trục Lưu không phải một ngày là xây thành, muốn đối phó với hắn cũng không thể làm trong thời gian ngắn được.”

Dực Vương đồng cảm gật đầu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc:

“Dận Không, Trương Trung Dương vẫn là một cái tai hoạ ngầm, nếu như tìm được hắn, việc Dận Thao mưu nghịch chẳng phải là bị bại lộ hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Nhạc phụ yên tâm, nếu như con đã đáp ứng đảm bảo tính mạng cho hoàng huynh, thì nhất định sẽ làm được. Sở Cơ tuy rằng cằn cỗi, thế nhưng ở trong phạm vi khống chế của con, hoàng huynh tới nơi đó, còn tự tại hơn ở Khang đô rất nhiều, về phần Trương Trung Dương, kiếp này hắn không cách nào xuất hiện mà tố cáo hoàng huynh được.”

Dực Vương lúc này mới yên lòng.

Ta thấp giọng nói:

“Hai mươi ba Ngự Lâm quân tham gia chuyện mưu nghịch, quyết không thể để một người nào sống, sau một thời gian là chuyện này có thể trở lại bình thường.”

Dực Vương nói:

“Mong rằng thế cục của Đại Khang từ nay về sau sẽ ổn định lại.”

Ta cười nói:

“Không cỏ khả năng, Tả Trục Lưu tuyệt không cam lòng thất bại như vậy, sự kiện lần này chẳng có hại gì với thực lực của hắn, nhất định hắn sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại.” 

Dực Vương nói:

“Con có định lập tức đối phó với hắn không?”

Ta lắc đầu nói:

“Phụ hoàng sở dĩ lập con làm thái tử, cũng là bởi vì người đã nhìn rõ, Đại Khang không chịu nổi một lần bạo loạn nữa, nếu không thì quốc gia sẽ tứ phân ngũ liệt, hiện giờ không phải là thời cơ thích hợp để con xuất thủ đối phó Tả Trục Lưu.”

Dực Vương nói:

“Con có tính toán gì không?”

Ta thấp giọng nói:

“Phụ hoàng đã chính mồm đồng ý đem chuyện ngoại giao cho con, trong một thời gian ngắn con sẽ mở rộng Tây cương.”

Dực Vương ngơ ngác, tràn ngập nghi ngờ nói:

“Với tình huống hiện giờ của Đại Khang vẫn còn có thể đi xâm lược hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Cho nên lúc này mới cần dùng trí, chuyện Bắc Hồ lần này đã khiến con hiểu được một đạo lý, nội trị có thể làm quốc gia mạnh mẽ, nhưng mà muốn trong một thời gian ngắn làm cho quốc khố trống rỗng đầy ắp, biện pháp tốt nhất chính là xâm lược!”

Dực Vương nói:

“Con có phải định thu lợi khi hai nước Yến, Hàn giao chiến?”

Ta thấp giọng nói:

“Đây có thể là cơ hội tốt nhất của con.”

Trở lại Bình vương phủ, Tiêu Tín và A Đông đã trở về, trên mặt mọi người đều có sự vui mừng, dù sao ta thành công chiếm được ngôi vị thái tử, cũng là một bước tiến lớn.

Ta gọi hai người tới thư phòng, Tiêu Tín nói trước:

“Khâu Dật Trần đã suất lĩnh những võ sĩ còn lại thành công rút ra ngoài, ngoại từ mấy người bị thương thì những người khác đều đã rời khỏi Khang Đô.”

Ta gật đầu:

“Vậy đám đồng nam, đồng nữ đâu?”

Tiêu Tín nói:

“Bọn họ đã cẩn thận tra xét, năm trăm đồng nam đồng nữ này đều đã trên ba tuổi, không có tiểu quận chúa ở bên trong đó.”

Ta tức giận đấm một quyền lên bàn:

“Cái Lão Hồ Ly này!”

A Đông nói:

“Con gái của hắn hiện giờ vẫn bị chúng ta nhốt ở nông trang ngoài thành.”

Tiêu Tín nói:

“Chỉ cần Tả Ngọc Di ở trong tay của chúng ta, ta không lo lắng chúng không trả tiểu quận chúa lại.”

Ta lắc đầu nói:

“Ta hiện tại có chút hoài nghi, Mính Nhi không phải ở trong tay của Tả Trục Lưu.”

Tiêu Tín nói:

“Ý của điện hạ là, người bắt tiểu quận chúa là người khác?” 

Ta gật đầu nói:

“Tả Trục Lưu có lẽ là mượn chuyện này làm loạn tâm ý của ta.”

A Đông nói:

“Mặc kệ tiểu quận chúa có ở trong tay hắn hay không, ở trong tay chúng ta có Tả Ngọc Di, lão tặc này sớm muộn cũng phải thành thực.”

Ta cười lạnh nói:

“Tả Trục Lưu nếu quả thật bắt Mính Nhi, có lẽ hắn sẽ mang tới trao đổi với chúng ta, thế nhưng Mính Nhi không ở trong tay hắn hắn sẽ không bao giờ chủ động cầu hòa, hắn muốn tạo thành một loại giả tưởng, làm cho chúng ta tin tưởng Mính Nhi ở trong tay chúng, chỉ có như vậy, chúng mới đảm bảo được an toàn cho Tả Ngọc Di.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook