Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Quyển 1 - Chương 28: Lửa tình thiêu đốt
Thạch Chương Ngư
22/04/2013
Ta và Túc vương Yến Hưng Khải trực tiếp đi từ Hoàng cung tới phủ đệ của Bạch Quỹ, Yến Hưng Khải cảm giác say tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khi bước vào phủ tướng quân, thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Bạch Quỹ mặc y phục cát tường đứng trước cửa tiếp khác, ta và Yến Hưng Khải đại biểu cho hoàng thất đến, nên ngồi cùng bàn với mấy vị huynh đệ của Yến Nguyên Tông. Buổi trua ta cũng đã gặp, đại đa phần đều say khướt, hiện giờ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Yến Hưng Khải và ta cùng nhau ngồi xuống, hắn nhịn không được cười nói:
"Đêm nay xem ra lại phải say một trận rồi!"
Ta nhắc nhở hắn nói:
"Túc vương ngàn vạn lần đừng uống quá nhiều, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện không tốt!"
Yến Hưng Khải cảm kích cười:
"Ngươi yên tâm trong lòng ta tự có tính toán."
Bởi vì buổi tối hoàng cung còn có yến hội, nên số quan viên đi tới phủ Bạch Quỹ không nhiều lắm, nhưng trong đó lại đa số là những tướng lĩnh nắm binh quyền, những người này trời sinh tính hào phóng, ai cũng coi rượu như mạng. Khi yến hội bắt đầu, thì bầu không khí khách sáo, câu nệ lập tức biến mất.
Bạch Quỹ dẫn đầu đi tới chỗ chúng ta, Yến Hưng Khải cười đứng dậy, chúc mừng nói:
"Hôm nay nữ nhi của Bạch đại tướng quân tổ chức hôn lễ, sau này ngài là Quốc trượng, chúng ta trở thành người một nhà rồi!"
Bạch Quỹ thản nhiên cười nói:
"Bạch mỗ một lòng vì nước, công danh phú quý không muốn màng tới!"
Những lời này nói ra nghiêm nghị, người trong bàn tiệc ai cũng đứng dậy tỏ vẻ tôn kính.
Hắn và Yến Hưng Khải đối ẩm một chén, sau đó đi đến trước mặt của ta:
"Bình Vương điện hạ! Bạch mỗ mời người một chén!"
Ta cuống quít nói:
"Chúc mừng Bạch đại tướng quân!"
Bạch Quỹ và ta chạm chén rượu, thuận miệng nói rằng:
"Hành trình tới Tế Châu có vui vẻ không?"
Ta mỉm cười nói:
"Rất vui!"
Bạch Quỹ đầy thâm ý gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Yến Hưng Khải cười nói:
"Xem ra ống tế (cha vợ, con rể) hai người cũng không có nhiều điều để nói."
Ta cười khổ nói:
"Túc vương không nên đem ta ra pha trò."
Lúc này có hai gã võ tướng đã đi tới hướng Yến Hưng Khải mời rượu, ta nhân cơ hội này đi tới Hoa viên ở tiền phủ.
Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy Yến Hưng Khải không đơn giản như Tinh Hậu nói, người này mặt ngoài tuy rằng tầm thường vô vị, nhưng mà có thể khiến người khác mất đi sự phòng bị trong lòng với hắn, ta thậm chí hoài nghi, hắn cố ý ở trước mặt ta nói ra bí mật của Yến Nguyên Tông, nếu quả thật là như vậy, Yến Hưng Khải đáng là một nhân vật phải đề phòng.
Ánh trăng mông lung, chiếu sáng hầu như toàn bộ Hoa viên, đứng ở trong đó, ta cảm giác mình đã rời xa được không khí dung tục trong bàn rượu. Ta thở phào nhẹ nhõm, đột phiên phía trước có một Hồng y thiếu nữ đang đi tới, hóa ra là tiểu nữ nhi của Bạch Quỹ, Tư Hầu.
Chúng ta đồng thời mở miệng nói:
"Là ngươi!"
Tư Hầu vừa mừng vừa giận, dưới ánh trăng càng thêm thanh lệ thoát tục, đôi lông mày nhăn lai, rồi lại giãn ra, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Ngươi... tại sao lại tới nơi này?"
Ta cười nói:
"Tiệc rượu quá mức ồn ào, với lại bản thân ta không uống được nhiều rượu, nên mới tới nơi này cho thanh tịnh."
Tư Hầu gật đầu, có chút phiền muộn nói:
"Ta và tỷ tỷ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà giờ lại phải xa nhau..."
Ta đi tới bên cạnh nàng, nói:
"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, tiểu thư gả cho thánh thượng chính là việc thuận lý thành chương."
Ta nhìn nàng cười nói:
"Không bao lâu nữa, Tư Hầu tiểu thư cũng sẽ lập gia đình..."
Khuôn mặt Tư Hầu đỏ bừng lên trông lại càng động lòng người.
Ta cảm nhận được, trong lòng nàng có vài phần tình ý với ta, nếu không phải kiêng kỵ Bạch Quỹ, ta đã sớm hạ thủ với nàng rồi.
Ta cố ý thở dài nói:
"Nhưng không biết hôn phu của Tư Hầu tiểu thư là người như thế nào."
Tư Hầu nhẹ giọng phì phì nói
"Ngươi đừng nói bậy, ta làm gì…có hôn phu nào..."
Ta nhẹ giọng nói:
"Dận Không hình như nhớ kỹ Bạch tướng quân đã từng nói Tư Hầu tiểu thư sớm đã đính hôn với công tử họ Ngô."
Kỳ thực ta đã sớm biết đó chỉ là cái cớ của Bạch Quỹ, hôm nay cố ý nói ra với Tư Hầu, để thử tình cảm của nàng.
Tư Hầu nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, cái mũi xinh đẹp phập phồng, phải có dũng khí thật lớn, mới lên tiếng:
"Ta đâu có đính hôn với hắn..."
Thanh âm dần dần nhỏ đi, mấy chữ sau cũng ta không nghe thấy gì cả.
Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng phiền muộn, thở dài một tiếng nói:
" Tự cổ đa tình không dư hận, giá thế thượng bất như ý chi sự thực tại thái đa liễu..."
(Từ xưa đa tình thường mang hận, trên thế gian chuyện không như ý lại rất nhiều…)
Tư Hầu tất nhiên đoán ra ta ám chỉ cái gì, thần tình cũng buồn bã.
Ta đang định tiến thêm bước nữa, thì từ phía sau vang lên một thanh âm lạnh lùng nói:
"Bạch mỗ đang muốn mời rượu Bình vương, không ngời ngài lại tới nơi này!"
Ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Bạch Quỹ lạnh lùng đứng sau ta, hai mắt như phun lửa.
Tư Hầu kinh hoảng kêu một tiếng:
"Cha!"
"Đã trễ thế này, tại sao còn không quay về nghỉ ngơi!"
Bạch Quỹ cả giận nói.
Tư Hầu cuống quít bỏ chạy về tiểu lâu của mình.
Ta có chút xấu hổ cười trừ nói:
"Tại hạ tự tiện xông vào Hoa viên của qúy phủ, mong rằng Bạch đại tướng quân thứ lỗi."
Bạch Quỹ cười lạnh nói:
"Bình Vương điện hạ được thái hậu coi trọng, Bạch mỗ sao dám oán giận!"
Hắn đối với ta cũng không có bất cứ hảo cảm gì.
Mặt tôi xám xịt nói:
"Thời gian đã không còn sớm, Dận Không xin được cáo lui trước!"
"Thứ cho ta không tiễn!"
Trong lòng ta buồn bã không từ nào nói ra được, mới vừa đi ra khỏi đại môn Bạch phủ, thì Túc vương Yến Hưng Khải ở phía sau chạy tới:
"Bình vương xin dừng chân!"
Hắn đi tới bên cạnh ta, oán giận nói:
"Tại sao không nói một tiếng đã rời đi?"
Ta cười nói:
"Tửu lượng của Dận Không không tốt, không cách nào tái chiến được."
Yến Hưng Khải nói:
"Bình vương chỉ sợ là ngại yến hội ầm ĩ không có tình thú phải không?" Hắn nhìn ta quỷ bí cười nói: "Đêm nay ta ở Bách Hoa lâu mở tiệc rượu, không biết Bình vương có hứng thú tham gia không?"
Ta vừa bị Bạch Quỹ mắng một trận, trong lòng buồn phiền, xem ra Bách Hoa lâu đúng là một lựa chọn tốt, huống chi từ khi ta trở lại Tần đô còn chưa đi gặp Mộ Dung Yên Yên, nhân cơ hội này gặp nàng cũng được.
Đi tới Bách Hoa lâu, ta mới biết khách nhân mà Yến Hưng Khải mời ngoài ta còn có, Đại Tần Tông Chính Quan Lưu Nghệ, Thái phó Chu Vô Mặc, Trung sơn quốc Nhị hoàng tử Trương Kính Duyên.
Mộ Dung Yên Yên không ở chỗ này, làm cho ta có ít nhiều thất vọng.
Ta mới vừa tới đến Đại Tần thì đã cùng Trương Kính Duyên tiếp xúc, khi đó hắn đã từng trợ giúp thái tử Yến Nguyên Tịch vu ta dùng đồ dởm tặng lễ, ký ức vũ nhục ta vẫn còn mới nguyên.
Địa vị của chúng ta giờ này hoàn toàn khác xưa, chỗ dựa vững chắc của hắn là Yến Nguyên Tịch đã bị cách chức làm Danh Doanh vương, mà hiện tại ta lại là nghĩa tử của Thái hậu, là nghĩa đệ của Huệ An hoàng đế.
Trương Kính Duyên thì thật không ngờ ta sẽ đến, trên mặt thần tình có vẻ kinh hoàng.
Ta mỉm cười, cùng bọn họ vái chào.
Nhuyễn Hương Các này ta chưa vào bao giờ, nó thuộc một gian phòng ở tầng 3, phía ngoài cùng là một dòng suối nước nóng, đi qua hành lang là có thể tới được phòng tiệc, toàn bộ gian phòng kỳ thực chính là một cái giường thật to, ở giữa có một mâm gỗ lim vuông, trên vách tường phía tây có 5 cánh cửa kiểu tò vò, bên trong chính là 5 phòng ngủ lịch sự tao nhã.
Chúng ta bỏ quần áo và đồ dùng hàng ngày trước tiên ở dòng suối nước nóng tắm rửa, năm vị nữ lang mỹ lệ từ ngoài cửa đi vào, trên người chỉ mặc quần áo màu hồng nhạt trong suốt, hơi nước bốc lên lại càng xinh đẹp hơn nhiều.
Yến Hưng Khải cười nói:
"Những cô gái này đều là vừa mới từ Trung Sơn quốc đến, tuyệt đối khác hẳn với mỹ nữ Đại Tần!"
Chúng ta cùng nhau phá lên cười.
Trương Kính Duyên thần tình xấu hổ, hắn thật không ngờ những cô gái này lại đều là người Trung Sơn quốc. Trong lòng ta âm thầm chửi mứng, Yến Hưng Khải này an bài như vậy đến tột cùng là vô tình hay cố ý, đối với Trương Kính Duyên quả thực là một sự vũ nhục.
Dưới sự trợ giúp của mấy nữ lang, chúng ta tắm rửa xong xuôi, mặc trường bào màu trắng, đi tới cái giường lớn, ở đó êm ái vô cùng.
Yến Hưng Khải giải thích:
"Này cái giường này là xây dựng theo kiểu giường đất của người Đông Hồ, phía dưới có xây dựng thêm các loại lò nửa."
Trên bàn rượu đã bày xong mấy món đồ ăn tinh xảo, Yến Hưng Khải cầm chén rượu lên nói:
"Rượu này có công dụng bổ thận cường thân, các vị uống xong sẽ biết là bản vương không nói dối!"
Chúng ta uống hai chén, thì 5 vị mỹ nữ Trung sơn quốc đã bỏ y phục bước tới bên cạnh chúng ta, toàn bộ trong phòng nhất thời xuân sắc dạt dào.
Mỹ nữ bên cạnh nằm xuống dưới chân ta, cái lưỡi thơm tho bắt đầu loạn động.
Yến Hưng Khải 'Ba!' một tiếng, vỗ lên cái mông trắng ngần như tuyết của mỹ nữ kia, nhất thời có 5 dấu tay đỏ hồng. Mỹ nữ kia 'A!' một tiếng, uyển chuyển mềm mại tới cực điểm, làm cho ta suýt nữa thì sặc rượu.
Yến Hưng Khải cười nói:
"Nữ tử Trung Sơn cái mông đẫy đà, hai chân thon dài, đúng là thứ đồ chơi thượng phẩm!"
Hắn cứ nói đi nói lại hai chữ Trung Sơn, không cố kỵ chút nào tới sự có mặt của Trương Kính Duyên, Trương Kính Duyên hắng giọng, nhẹ nhàng đẩy nữ tử bên người hắn ra.
Lưu Nghệ và Chu Vô Mặc đồng thời cười to, hai người kéo hai nữ tử bên cạnh vào, trắng trợn sờ trên mó dưới.
Yến Hưng Khải mỉm cười nói:
"Nhưng mà đây chỉ là vẻ bên ngoài, nếu không tự mình trải nghiệm, thì các người sẽ không thể nào nghĩ ra chỗ tuyệt của nữ tử Trung Sơn, may mà Trung Sơn đã là nước phụ thuộc vào Đại Tần, nếu như không thì ta cũng không cách nào hưởng thụ tuyệt phẩm như thế này!"
Trương Kính Duyên không kiềm chế được nữa, đẩy mỹ nữ bên người hắn ra, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:
"Túc vương cố ý đùa giỡn ta có phải không?"
Yến Hưng Khải khép hờ hai mắt, khinh thường nói:
"Đùa giỡn? Bản vương rảnh rỗi như vậy sao?"
Hắn mỉm cười nói:
"Lấy ánh mắt của Nhị hoàng tử, thử phân biệt xem, trong 6 mỹ nữ này, ai là nữ tử Trung Sơn!"
Trương Kính Duyên đôi môi kịch liệt giật giật, hắn lúc này đã rõ ràng, Yến Hưng Khải mời hắn tới chỉ là để hạ nhục hắn trước mặt ta một phen, coi như là để hả giận lần ở Thái tử phủ.
Ánh mắt oán độc của hắn nhìn ta một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Yến Hưng Khải ha ha cười nói:
"Gió đêm lạnh lẽo, Nhị hoàng tử lên mặc thêm y phục!"
Sáu Trung Sơn mỹ nữ đang nằm ở trên giường đồng thời cười to lên.
Yến Hưng Khải ánh mắt chuyển hướng sang nhìn ta nói:
"Trong lòng Bình vương đã thoải mái hơn chưa?"
Ta gật đầu cười, Yến Hưng Khải này để lấy lòng ta có thể nói là dụng tâm lương khổ, thậm chí ngay chuyện cũ năm xưa cũng điêu tra ra.
Chu Vô Mặc một bên nói:
"Túc vương thiên tuế, Chu mỗ thì rất kỳ quái, chẳng nhẽ 6 nữ tử này không phải là người Trung Sơn?"
Yến Hưng Khải cười nói:
"Tất cả đều là đồ dởm! Nhưng mà mỹ nữ thì đúng là hàng thật giá thật!"
Hắn nhìn mỹ nữ trong lòng, vỗ một cái:
"Hay là ta đem tới 2 Trung sơn mỹ nữ để cho các vị khách nhân thương thức!"
Mỹ nữ kia gắt giọng:
"Thiên tuế rất bất công, đã đi tới nơi này, lại còn tự mình mang theo nữ nhân trở về!"
Yến Hưng Khải cười to một tiếng.
Chu Vô Mặc và Lưu Nghệ cười nói:
"Chúng ta thích nữ tử bản địa, cho dù có đem Trung Sơn nữ tử tới đây, chắc là bọn ta cũng không có phúc được hưởng."
Bọn họ mỗi người dắt theo một mỹ nữ đi tới gian phòng phía tây.
Yến Hưng Khải cười lắc đầu nói:
"Xem ra phẩm vị của chúng ta cao hơn một bậc!"
Trong lòng ta minh bạch, tất cả những chuyện trước mắt đều do Yến Hưng Khải an bài, hắn muốn bày tỏ với ta thành ý của hắn? Chẳng lẽ hắn muốn ta chuyển thành ý của hắn tới Tinh Hậu?
Hai nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, đi theo mỹ nữ vừa nãy vào trong đại sảnh, hai người này vóc người tuyệt hảo, thân hình giống nhau tới 7, 8 phần, khuôn mặt vui cười, răng trắng tự nhiên.
Chiếc áo màu vàng để lộ cổ, hở ra đôi nhũ phong trắng ngần, đôi chân dài trắng bóng, như là làm tử nhung lụa.
Yến Hưng Khải nói:
"Hai người này là hai mỹ nữ ta từ Trung Sơn quốc mang về, tên là Diệu Phù và Diệu Dung, hai người tuy rằng không phải thân sinh tỷ muội, thế nhưng hình dạng có thể nói là giống như sinh đôi."
Diệu Phù và Diệu Dung đồng thời đi tới trái phải của ta ngồi xuống, bộ ngực mềm mại, chân dài thẳng tắp, tỏa ra mị lực vô cùng.
Yến Hưng Khải cười nói:
"Bình Vương điện hạ đêm nay có thể cảm thụ Song phi thuật một chút, bản vương có thể đảm, người nhất định sẽ sướng tới mức quên cả trời đất!"
Nhị nữ trái phải dẫn theo ta đi vào trong một gian phòng, đối với hảo ý này của Yến Hưng Khải ta không có cách nào cự tuyệt, người này tuyệt đối không tầm thường, chẳng những điều tra cả lai lịch của ta, mà còn điều tra cả sở thích.
Diệu Phù dùng cái miệng nhỏ nhắn, kéo nút buộc của đai lưng của ta xuống.
Diệu Dung dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve trước ngực của ta, dùng cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng di chuyển, đôi nhũ phong tràn ngập co dãn cứ đánh đi đánh lại vào sau lưng của ta.
Hai nàng trên dưới tiến quân vào thân thể của ta, làm cho ta sướng tới nỗi rên rỉ.
Ánh đèn đột nhiên mờ đi, chúng ta hoàn toàn hợp lại một chỗ, một màn tranh đấu mãnh liệt được bắt đầu...
Trận bể dục này làm cho ta tạm thời quên mất phiền muộn ở trong tướng quân phủ, hai Trung Sơn mỹ nữ này đúng là như lời Yến Hưng Khải nói, tuyệt diệu tới vô cùng.
Chúng ta triền miên hợp lại một chỗ, hai nàng đã thỏa mãn ngủ thiếp đi, ta không khỏi lại nghĩ tới cục diện chính trị hiện nay, phải nhanh chóng tìm ra phương pháp đối phó với Bạch Quỹ, làm sao cho khi Tinh Hậu và hắn bắt đầu trận doanh thì ta có thể hoàn thành mọi việc.
Thế nhưng lấy thái độ của hắn tới ta đêm nay, cũng chẳng có gì hảo cảm. Nếu như muốn cải biến cái nhìn của hắn, thì tốt nhất là đột phá từ Tư Hầu, ta cười nhạt, để thành đại sự thì không thể câu lệ tiểu tiết, cho dù phải dùng bất cứ phương pháp gì, cũng phải mau chóng nắm giữ Tư Hầu vào trong tay mình.
Sáng sớm tỉnh lại, hai nàng đã rời đi, khi ta tới phòng Yến Hưng Khải, thì hắn đang ung dung ăn điểm tâm sáng.
Khi ta ngồi xuống đối diện với hắn, Yến Hưng Khải rót cho ta một chén trà, mỉm cười nói:
"Bình vương ngủ có ngon giấc không?"
Ta nâng chung trà lên cười nói:
"Thần thanh khí sảng, cả người đều thư thái!"
Yến Hưng Khải ha ha phá lên cười, hắn nhìn ta nói:
"Từ xưa có câu, dâng lễ vật tất có điều cầu xin, Bản vương cũng không ngoại lệ!"
Hắn nói trắng ra như vậy lại làm ta thêm hứng thú, ta chậm rãi buông chén trà nói:
"Túc vương thiên tuế mời nói."
Yến Hưng Khải nói:
"Chức Đại Tần Thiếu phủ đã bỏ trống nhiều năm, ta muốn vì nước phân ưu, nhưng chỉ tiếc là tiên hoàng có thành kiến với ta."
Hắn lại thở dài nói: "Cục diện chính trị của Đại Tần đang rối loạn, bản vương mặc dù tài lực có hạn, nhưng cũng vẫn muốn vì hoàng thất mà bỏ chút công sức, vì nước giải ưu, Bình vương có thể đem ý của ta chuyển tới cho Thái Hậu được không?"
Trong lòng ta cười thầm, Yến Hưng Khải quả nhiên là nhắm tới chức Thiếu phủ phụ trách cung cấp vật dụng cho hoàng thất, nếu như hắn biết Tinh Hậu định để cho hắn làm chức Tướng quốc, thì hắn không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Nhưng mà đây đúng là một cơ hội tốt, ta nhân cơ hội này tặng cho hắn một nhân tình, nên lập tức gật đầu nói:
"Túc vương yên tâm, Dận Không nhất định sẽ bẩm báo chuyện này lên mẫu hậu."
Yến Hưng Khải mỉm cười nói:
"Việc này nếu có thể thành, thì bản vương sẽ đích thân cảm tạ!"
Ta và Yến Hưng Khải từ biệt, sau đó trực tiếp đi tới Tần cung đến tham kiến Tinh Hậu, sau khi tới Phượng Dương Cung, Tinh Hậu đang ở trong Hoa viên, ngắt mấy bông hoa tươi.
Có lẽ là bởi vì đại hôn của Yến Nguyên Tông, mà nàng hôm nay mặc trang phục màu đỏ, trên có thêu một hình con chim phượng đang vỗ cánh bay, giờ thân hình lại ở trong trăm hoa, đúng là dung nhập cả vào trong xuân ý.
Ánh bình minh bao phủ toàn bộ hoa viên, tạo nên quang hoa nhu hòa, khi gió nhẹ lướt qua, những giọt sương trên cánh hoa run rẩy, tạo nên những hình vòng cung mỹ lệ.
Từ phương hướng của ta có thể nhìn thấy trên mặt Tinh Hậu tràn đầy u buồn, đột nhiên nàng “a” lên một tiếng, hóa ra đã bị gai đâm vào tay.
Ta đang muốn tiến lên, thì đã thấy Hứa công công và hai cung nữ chạy tới.
Tinh Hậu cả giận nói:
"Đồ hỗn láo! Ngay cả ngươi cũng dám khi dễ ta!"
Nàng cầm bông hoa trong tay ném xuống đất, nhìn Hứa công công nói:
"San bằng Hoa viên này cho ta!"
"Thái hậu..."
"Thế nào! Không nghe thấy lời nói của ta ư?"
Tinh Hậu nặng nề phất ống tay áo, xoay người đi vào trong cung, lúc này nàng mới nhìn thấy ta.
Trên khuôn mặt vẫn còn sót lại sự giận dữ:
"Dận Không! Tới sớm vậy!"
Ta cung kính hướng nàng hành lễ nói:
"Hài nhi có chuyện riêng muốn thỉnh an mẫu hậu!"
Tinh Hậu gật đầu đi vào trong cung.
Bộ ngực mê người của Tinh Hậu đang không ngừng phập phồng, ánh mắt của ta không kìm được đảo qua đó vài lần, nhưng khi nhìn vào trong mắt nàng, thì thấy hàn ý tỏa ra, ta không khỏi rùng mình vài cái.
Tinh Hậu thấy phản ứng của ta, ánh mắt dần dần dịu đi, thở dài nói:
"Không nghĩ nhi tử do mình sinh ra, lại không bằng người có tâm."
"Mẫu hậu sao lại nói ra câu này?"
Ta lập tức phản ứng, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của Yến Nguyên Tông, theo lý thuyết thì hắn và Lệ Cơ phải tới Phượng Dương Cung kính trà từ sớm.
Ta cười nói:
"Hay là... đêm xuân của họ quá ngắn... nên dậy muộn, cũng chưa biết chừng..."
Không biết tại sao, trong lòng ta cảm thấy đau xót.
Tinh Hậu thâm ý nhìn ta một cái nói:
"Người trẻ tuổi các ngươi chỉ biết ham vui, những chuyện khác thì vứt ra ngoài đầu rồi."
Ta đương nhiên biết nàng ám chỉ gì, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, ta cảm thấy sự thỏa mãn.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Lúc này ta mới bẩm báo lại chuyện của Yến Hưng Khải.
Tinh Hậu gật đầu nói:
"Trước đây hắn từng nhờ người nói với ta chuyện này, hắn muốn chức Thiếu Phủ, là muốn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng."
Ta cười nói:
"Túc vương nếu như biết mẫu hậu định cho hắn làm chức Tướng quốc, thì chắc là sung sướng tới phát điên lên mất."
Tinh Hậu cười lạnh nói:
"Hắn không cách nào sửa đổi được bản tính tham lam của mình!"
"Chỉ cần lợi dụng thoả đáng, thì hắn hoàn toàn có thể trở thành bức tường chắn gió của mẫu hậu."
Tinh Hậu thâm ý cười nói:
"Ngươi mới sáng sớm đã tới trước mặt ta nói tốt cho hắn, có phải là được lợi ích gì rồi hay không?"
Ta ha hả cười nói:
"Dận Không đương nhiên phải nhân cơ hội này gõ hắn một phen rồi."
Tinh hậu nở nụ cười.
Lúc này Hứa công công ở ngoài cửa hô:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Đôi mi thanh tú của Tinh Hậu giãn ra, xem ra Yến Nguyên Tông không có quên người mẫu hậu này.
Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ mặc trang phục màu đỏ đi vào trong cung, ta cuống quít đứng dậy thi lễ.
Yến Nguyên Tông thản nhiên cười nói:
"Đều là người một nhà, Dận Không không cần khách khí như thế."
Tiếp nhận chén trà trong tay hai người cung nữ, hai người cung kính dâng trà cho Tinh Hậu.
Ta bỗng nhiên nhìn thấy một vết thâm sau cổ của Lệ Cơ, trong lòng ta không khỏi run lên, lẽ nào nàng bị Yến Nguyên Tông biến thái này hành hạ suốt đêm qua.
Để che dấu vết thâm này, Lệ Cơ mặc y phục cao cổ, nàng vẫn nở nụ cười, nhìn từ bên ngoài không cách nào thấy được nội tâm thống khổ của nàng.
Tinh Hậu mỉm cười nâng hai người bọn họ dậy, cảm thấy hài lòng gật đầu nói:
"Nguyên Tông, con cuối cùng cũng lập gia đình rồi, phụ hoàng con ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt..."
Trong lúc nói chuyện, thì đôi mắt của nàng lại đỏ lên.
Yến Nguyên Tông nói:
"Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định chăm lo việc nước, làm cho Đại Tần ngày càng cường thịnh."
Tinh Hậu lau nước mắt nói:
"Con có tâm tư như vậy, thì vi nương có thể yên tâm rồi..."
Nàng một tay cầm tay của Yến Nguyên Tông, một tay cầm tay Lệ Cơ, đặt lên nhau, nói:
"Chuyện quan trọng nhất của các con bây giờ là, phải lo người kế tục hương hỏa cho Đại Tần!"
Sắc mặt Yến Nguyên Tông bỗng nhiên biến đổi, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Trong đôi mắt đẹp của Lệ Cơ hiện lên sự u oán vô hạn.
Ta luôn chú ý tới biến hóa của hai người, trong khi Tinh Hậu chỉ tập trung chú ý lên người của Yến Nguyên Tông, cười vỗ vỗ đầu vai hắn:
"Đứa con này, ngươi cũng lớn rồi, cho dù là bậc đế vương, thì cũng phải trải qua chuyện này chứ."
Lệ Cơ khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Tinh Hậu nói:
"Khó có khi các ngươi đều ở đây, theo ta đi ăn sáng đi!"
Hứa công công đã an bài cung nữ chuẩn bị điểm tâm sáng và trái cây từ trước rồi.
Chúng ta cùng đi đến trước bàn ngồi xuống.
Tâm tình của Tinh Hậu đã tốt lên, thỉnh thoảng kể chuyện cho Yến Nguyên Tông nghe, Lệ Cơ thỉnh thoảng mỉm cười, Yến Nguyên Tông chẳng có biểu tình gì, chỉ vùi đầu vào ăn.
Lệ Cơ ánh mắt luôn tập trung vào Tinh Hậu, thỉnh thoảng lại mỉm cười, làm cho phong tư mê người tới cực điểm.
Ta bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan tới cực điểm, và cũng lập tức thực hiện, bàn chân của ta nhẹ nhàng di chuyển ở dưới bàn, chuẩn xác tìm được bàn chân của Lệ Cơ, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thân thể mềm mại của Lệ Cơ run lên, miếng điểm tâm vừa mới gắp đã rơi ngay xuống đĩa.
Tinh Hậu ân cần nói:
"Con làm sao vậy?"
Lệ Cơ nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, mỉm cười nói:
"Mẫu hậu, hài nhi chỉ lỡ tay mà thôi."
Yến Nguyên Tông có chút bất mãn trừng mắt nhìn nàng, mũi chân của Lệ cơ lui về phía sau, có ý trốn tránh ta, nhưng ta đâu có buông tha, lập tức đuổi theo, giữ lấy chân nàng, kéo lại phía trước.
Biểu hiện của ta vẫn là chăm chú nhìn Tinh Hậu nói chuyện, còn Lệ Cơ thì đưa tay nắm lấy tay của Yến Nguyên Tông.
Yến Nguyên Tông lạnh lùng hất bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, nói:
"Nơi này là hoàng cung, quy củ khác với nhà của nàng."
Lệ Cơ thấy hắn lạnh nhạt, tâm tình lại buồn bã, Tinh Hậu cả giận nói:
"Nguyên Tông, sao con lại nói như vậy!"
Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "
Lệ Cơ ôn nhu nói:
"Mẫu hậu đừng trách tội hoàng thượng, là Lệ Cơ không đúng..."
Ta cười nói:
"Hoàng huynh cũng chỉ là vô ý, chứ thực ra trong lòng không có ý trách cứ hoàng hậu."
Ta lấy bàn chân nhẹ nhàng ma sát vào chân của nàng.
Lệ Cơ không lùi lại nữa, bàn chân nhỏ nhắn để mặc ta kẹp lấy, ánh mắt của chúng ta chạm nhau, ta phát hiện trong đôi mắt của nàng cũng có xuân ý.
Loại xuân ý kiều diễm này làm cho tim của ta đập thình thịch, cho tới khi Tinh Hậu đứng dậy, ta mới đem chân thu hồi, Lệ Cơ nhân cơ hội nhìn ta liếc mắt, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu xuống.
Nhìn Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ rời đi, Tinh Hậu nhịn không được thở dài một hơi, tràn ngập phiền muộn nói:
"Ngươi có cảm giác Nguyên Tông và Lệ Cơ có cái gì đó không đúng hay không?"
Ta gật đầu nói:
"Mẫu hậu không cần lo lắng, chỉ là có thời gian là bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm."
Tinh Hậu nói:
"Mong là như vậy..."
Nàng chuyển hướng nhìn ta nói:
"Mấy ngày nay ta bận về việc.. triều chính, nên quên mất chuyện của ngươi với tiểu nữ nhi của Bạch Quỹ, khi nào ta gặp hắn sẽ nhắc lại chuyện này."
Ta nhân cơ hội biểu lộ nói:
"Việc này không nhắc tới cũng được, Bạch Quỹ đối với hài nhi không có hảo cảm, hơn nữa hài nhi đối với Tư Hầu cũng không..."
Ta nhìn Tinh Hậu thấp giọng nói:
"Trong lòng hài nhi chỉ thương nhớ một mình mẫu hậu..."
Tinh Hậu lạnh lùng nhìn ta một cái nói:
"Dận Không, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta không biết tối hôm qua ngươi và Yến Hưng Khải đi tới địa phương nào ư?"
Ta xấu hổ cười nói:
"Hài nhi cho dù có ở cùng với nữ tử khác, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới mậu hậu!"
"Lớn mật!"
Tinh Hậu mày liễu dựng thẳng, vung bàn tay nhỏ nhắn bạt tai ta một cái.
Ta cuống quít quỳ xuống ở trước mặt nàng.
"Hỗn láo, dám so sánh bổn cung với nữ tử thanh lâu!"
Tinh Hậu tức giận tới mức khuôn mặt trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Trong lòng ta không có chút sợ hãi nào, trái lại ta lại cảm thấy mừng rỡ, nàng càng tức giận, thì lại càng biểu hiện, trong tim nàng có một vị trí nhỏ nhoi cho ta.
Ta ôm lấy chân ngọc của nàng, chân thành tha thiết nói:
"Cho dù mẫu hậu muốn giết hài nhi, thì hài nhi cũng phải nói ra sự thật trong lòng, không giờ khắc nào hài nhi không nhớ tới mẫu hậu."
Tinh Hậu trở tay lại tát vào mặt ta một cái, thấp giọng nói:
"Buông ra!"
Ta vẫn ôm lấy hai chân của nàng không buông ra, Tinh Hậu giận dữ lại tát một cái nữa, ta ngẩng đầu lên nhắm mắt chấp nhận. Bỗng nhiên có một giọt nước mắt lạnh lùng rơi trên mặt của ta, ta vô cùng kinh ngạc mở mắt, thì thấy ánh mắt của Tinh Hậu đã dịu đi. Trên hai má vẫn còn giọt nước mắt trong suốt
Ta chậm rãi đứng dậy, Tinh Hậu đau xót vuốt hai má của ta, ta đột nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng. Tinh Hậu nằm trong lòng ta run lên, ta lập tức bế xốc nàng lên, đi vào trong phòng...
Lúc ra khỏi Phượng Dương cung thì trời đã chính ngọ, tình cảm mãnh liệt nồng đậm của Tinh Hậu vẫn quanh quẩn trong đầu của ta. Ta chợt phát hiện bản thân mình cũng không thể thoát ra khỏi sự mê luyến đối với Tinh Hậu, hiện tại ta cảm giác như đang đứng sát mép vực, chỉ là rơi xuống là vạn kiếp bất phục.
Khi Túc vương Yến Hưng Khải trở thành tướng quốc, hắn đối với ta cảm kích vạn phần, quan hệ của chúng ta vì vậy mà tiến thêm một bước.
Dựa theo kế hoạch của Trầm Trì, Tinh Hậu tạm thời không có hành động gì với Bạch Quỹ, trong khoảng thời gian này là thời gian yên lặng.
Ta cũng nhân cơ hội này tiếp cận Bạch Quỹ, hi vọng chuyển đổi thái độ của hắn.
Bệnh tình của Dao Như không có cách nào chuyển biến tốt đẹp, Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm làm cho nàng thống khổ ngày sau nhiều hơn ngày trước. Tôn Tam Phân sử dụng tất cả phương pháp có thể làm cho nàng giảm bớt đau đớn, nhưng mà hiệu quả không lớn.
Điền Ngọc Lân dường như biến mất khỏi nhân gian, không có bất kỳ tin tức gì, sau nhiều ngày tìm kiếm qua đi, trong lòng ta dần dần mất đi sự hi vọng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ta từ Tế Châu về tới gặp Trần Tử Tô, khi tới phủ của hắn, thì lúc này hắn đang đỡ phu nhân của hắn tập đi. Tôn Tam Phân quả nhiên là diệu thủ hồi xuân, nhìn tình hình của Trần phu nhân thì việc khôi phục chỉ là trong thời gian sớm muộn mà thôi.
Trần Tử Tô thấy ta đến thì cuống quít mời ta ngồi vào bàn, ta bảo Đường Muội đến bên ngoài mua rượu và thức ăn, trưa nay sẽ ở đây ăn cơm với hắn.
Trần Tử Tô nhìn sắc mặt của ta thì biết ta có tâm sự, mỉm cười nói:
"Bình vương từ Tế Châu du ngoạn trở về, tựa hồ tâm tình so với trước đây còn nặng nề hơn nhiều!"
Ta cười khổ nói:
"Trở về đã mấy ngày nay, những chuyện cũ lại ập về, làm cho ta không thở nổi, hôm nay mới có thời gian tiếp chuyện tiên sinh."
Trần Tử Tô qua Tôn Tam Phân đã biết ta trở về từ lâu rồi, nên hắn cười nói:
"Vốn có ta có ý nghĩ muốn tới phủ để tiếp kiến điện hạ, nhưng nghĩ là Bình vương đang bận, không ngờ hôm nay người đã tới trước rồi."
Ta thở dài nói:
"Dận Không hôm nay đến đây, là muốn thỉnh giáo tiên sinh một việc."
Trần Tử Tô nói:
"Bình vương có chuyện cứ việc nói thẳng."
Lúc này ta mới đem những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay nói lại cho hắn một lượt, Trần Tử Tô một bên lắng nghe một bên gật đầu. Khi ta nói đến việc Trầm Trì để Túc vương làm Tướng quốc, thì hắn hơi nhíu mày nói:
"Điện hạ có nghĩ tới vì sao Trầm Trì chọn người này hay không?"
Ta cười nói:
"Điểm ấy ta đã sớm nghĩ, thế nhưng theo hiểu biết của ta, Trầm Trì và Yến Hưng Khải cũng không có sự gặp gỡ nào."
Trần Tử Tô gật đầu nói:
"Nói như vậy, thì Trầm Trì chỉ đơn giản là dùng Yến Hưng Khải để di dời sự chú ý của Bạch Quỹ thôi sao!"
Hắn dường như vẫn chưa tin hoàn toàn.
Ta tiếp tục nói:
"Tên Trầm Trì này ta không có cách nào nắm bắt được, hắn vẫn che giấu mục đích thực sự tới Tần đô, còn đề nghị Tinh Hậu điều mấy quan viên từ bên ngoài về."
Trần Tử Tô nói:
"Những quan viên này điện hạ có từng điều tra qua hay không?"
"Chắc là không có vấn đề gì, bởi vì họ cũng không quen biết Trầm Trì."
Trần Tử Tô nói:
"Ta vẫn cảm thấy Trầm Trì không chỉ muốn mê hoặc Bạch Quỹ, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách nào đoán ra ý đồ chân chính của hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.