Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Quyển 1 - Chương 186: Sương mù
Thạch Chương Ngư
30/08/2013
Nhìn một vùng trắng xóa trước mặt, thậm chí khoảng cách xa hon năm thước liền không thế nhìn thấy gì, ta không nhịn được thò' một hoi dài. Khó trách ban đầu Viên Tuệ nói vói ta, cho dù người bình thường tói Thanh Thục son cũng rất khó tim được vị trí Phiêu Miều các
Lúc này là sáng sớm, khung cảnh trong son cốc vắng vẻ, thinh thoảng lại vang lên vài tiếng vượn hót thê lương quanh quẩn bên tai rất lâu. Dường như bản thân đang đứng giừa đám mây, không biết đang ờ noi nào.
Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ ôm cánh tay ta, tinh cảm nồng nàn của nàng đôi vói ta đã rất khó có thế che giấu được nừa.
Ta bùi ngùi thò' dài nói:
"Đúng là sương mù không thấy cuôi, chi có chò' sương mù tản đi chủng ta mói có thế tim được đừng tói Phiêu Miều các"
Huyền Anh lạnh lùng nói:
"Noi này hàng năm đều bị sương mù che phủ, muôn chò' đến khi sương mù tản đi, sợ rằng rất khó."
Lúc này ta mói nhớ tói Lục Ngọc giói chi Thu Nguyệt Hàn cho ta, lấy ra đeo lên lại thấy trên chiếc nhẫn xuất hiện tia sáng mờ ảo thật chiếu về một hướng, chăng lẽ phương hướng ánh sáng chiếu vào chính là hướng Phiêu Miều các?
Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác cùng chủ ý đến biến hóa trên chiếc nhẫn, Hoàn Tiếu Trác ngạc nhiên "Chẳng lẽ hướng ánh sáng chiếu vào chính là vị trí của Phiêu Miều các?"Huyền Anh gật đầu nói:
"Chiếc nhẫn này là tín vật của Phiêu Miều các, trong đó hăn phải có điều huyền diệu, chủng ta đi theo phương hướng nó chi dần, có lẽ sẽ không sai."
Mặc dù có chiếc nhẫn chi dần phương hướng, nhưng xung quanh đều là sương mù, lại thêm đường núi tron trượt, ba người chúng ta đi rất lâu vẫn chưa thấy một tòa kiến trúc nào. Xem thòi gian hán là đã đến giừa trưa nhưng sương mủ trên núi không nhưng không giảm đi, trái lại còn trò' nên càng dày đặc
Chủng ta ngồi nghi dưói gốc một cây tùng, lấy lương khô và nước trong túi hành lý ra ăn lót dạ.
Ta hoi hối hận nói:
"Ban đầu nếu dần theo tiêu nha đầu Nghi Duyên kia theo thi tô't rồi, nàng rất quen thuộc vói noi này, có nàng dần đường chúng ta đã không phải tự minh lần mò trong sương mù rồi.”
Huyền Anh lạnh nhạt nói:
"Thái tử đã từng nghi tói chưa, tất cả mọi chuyện hôm nay đều đã được định trước, căn bản không thế nào thay đốỉ được?”
Ta cười nói:
"Từng câu nói của Huyền Anh sư phụ đều chứa đựng đạo lý, chi tiếc rằng tư chất của Dận Không thấp kém, không nhận thức được ý nghía trong đó. Bản thân ta cho là, tất cả mọi chuyện trên đòi đều có thể thay đối. Tất cả đều có thê!"
Ta nắm chặt bàn tay Hoàn Tiếu Trác, ý nghía trong đó không nói cũng có thế hiếu được.
Hoàn ỉ iêu irác cúi đau xuống.
Trong đôi mắt Huyền Anh đột nhiên xẹt qua vẻ bôỉ rối rất khó phát hiện.
Ta nhạy cảm bắt được điều này. Lè nào nội tâm đã sớm như mảnh ruộng khổ cằn của Huyền Anh lại bị ta làm rung động?
Ta nhìn Huyền Anh, mặc dù nàng không xinh đẹp hon người, nhưng khí chất phiêu nhiên thoát tục của nàng lại khiến ta vô cùng động tâm, nàng vốn là một ứìiếu nừ không nên thuộc về trần gian này.
Ánh mắt Huyền Anh lại trò' nên hư vô mờ mịt, sự rung động chi thoáng qua rồi biến mất. Trong lòng ta chợt sinh ra cảm giác gần trong gang tấc mà xa tận chân tròi. Tinh táo suy nghi lại mói nhận ra giừa minh và Huyền Anh có một khoảng cách có lẽ vinh viền cũng không thế lấp đầy.
Khi chủng ta tiếp tục tim đường đã là lúc hoàng hôn, ờ Thanh Thục son quanh năm bị sương mù phủ kín này đã sớm không phân biệt được thòi gian. Ta không nhịn được thò' dài:
"Trên núi một ngày, trên mặt đất vài chục năm, không biết sau khi ta quay về, cảnh vật có còn như cũ hay không?"
Huyền Anh lạnh lùng nhìn ta, nói:
"Nếu như ngài vẫn không thế buông bỏ quyền lực và địa vị, sao còn phải vất vả đến Thanh Thục son làm gì?"
Hoàn Tiếu Trác nhỏ giọng giải thích giúp ta:
"Thái từ chi vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn vói Thu tiền bôi mà thổi!"
Anh mắt sâu sắc của Huyền Anh dường như nhìn thấu được sâu trong lòng ta:
"Thực sự như thế sao?”Không biết tại sao ta thậm chí không dám đôỉ mặt vói nàng, nhìn về phía trước nói:
"Bất kế mục đích của ta xuất phát từ đâu, hiện giờ Thanh Thục son đã khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong ta."
Huyền Anh bồng nhiên dừng bước, đầu đuôi tia sáng trên chiếc nhẫn của ta đã nôỉ lại thành một vòng tròn. Ta vô cùng kinh ngạc, tại sao lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này? Nhưng từ vòng tròn này chắc chắn không thế nào tim được đường đi chính xác.
Huyền Anh âm thầm vận nội lực, vung tay về phía trước, sương mủ dày đặc bị nàng xua tan, nhưng ngay sau đó lại bị lấp đầy trờ lại.
Mặc dù chi nhìn thoáng qua nhưng chủng ta vẫn thấy được ba thưóc phía trước là vực sâu vạn trượng, nếu như chủng tiếp tục đi thăng về phía trước sẽ không thoát được kết cục tan xương nát thịt, ta thầm cảm thấy may mắn.
Huyền Anh nói:
"Xem ra chủng ta cách Phiêu Miều các không còn xa nừa! "
Ống tay áo nàng phất về phía bên trái, một cây cầu đá lộ ra lò' mò' trong sương mù.
Ánh sáng trên chiếc nhẫn trong tay ta chi thẳng vè phía cầu đá, Hoàn Tiếu Trác không kim được nắm chặt tay ta, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ đi qua cây cầu đó là tói Phiêu Miều các rồi?"
Huyền Anh nói:
"Các ngươi theo sau ta, chờ ta dùng chường xua tan sương mù!”
Nàng dần đầu di về phía cây cầu.
Cây cầu này vắt ngang giừa hai ngọn núi cao, bề rộng không quá ba thước. Đi trên đó, chi cần hoi SO' ý sẽ roi xuống vực sâu vạn trượng.
Tuy nội lực của Huyền Anh mạnh mê, nhưng mồi lần xuất chường cũng chi có thế xua tan sương mủ trong vòng một trượng. Hon nừa sương mù vừa tản đi, đoàn sương mù ở xung quanh sẽ lập tức tràn tói.
Sương mủ càng thêm dày đặc hon so vói lúc trước, ta đế Hoàn Tiêu Trác đi theo phía sau Huyền Anh còn ta che chờ phía sau nàng.
Chủng ta cấn thận từng li từng tí đi được hon năm mưoi trọng nhưng vẫn không nhìn thấy phía cuôi của cây cầu.
Cũng vì khấn trương mà sau lưng ta đã ướt đầm mồ hôi, gió núi thốỉ quá khiến sông lưng lạnh buô't.
Nếu được lựa chọn một lần nừa, ta nhất định sẽ không bước lên cây cầu này nửa bước, nhưng bây giờ muôn quay đầu lại có lẽ đã muộn.
Huyền Anh tiếp tục đánh ra một chường, sương mù dày đặc phía trước đột nhiên bién mất, rốt cục chủng ta đã có thế thấy vách núi phía CUÔ1 cây cầu.
Nhưng lại thấy phía cuối cây cầu có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đang yên lặng ngồi đó. Sương mù xung quanh dường như bị một lực hút vô hình đấy hết về phía sau hắn.
Ta đương nhiên có thế nhận ra hắn, hắn chính là Tào Duệ, một người trước sau ta vần không thế nắm lấy. Hắn từng trợ giúp ta không chi một lần, nhưng bây giờ lại xuất hiện ờ noi này, rô't cục là vì giúp ta hay muốn ngăn cán ta? ___________________________________________________________________
Nhưng lại thấy phía cuối cây cầu có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đang yên lặng ngồi đó. Sương mù xung quanh dường như bị một lực hút vô hình đấy hết về phía sau hắn.
Ta đương nhiên có thế nhận ra hắn, hắn chính là Tào Duệ, một người trước sau ta vẫn không thế nắm lấy. Hắn từng trợ giúp ta không chi một lần, nhưng bây giò' lại xuất hiện ờ noi này, rô't cục là vì giúp ta hay muôn ngăn cản ta?
Ánh mắt Tào Duệ còn khó nắm bắt hon cả sương mù trong son cốc. Hắn nhìn sương mù xa xa, không biết có thế thấy được nhừng gì che giấu phía sau màn sương đó hay không?
Tào Duệ nhẹ giọng nói:
"Long Dận Không, vì sao ngươi phải tói đây?”
Ta bước lên phía trước một bước, thấy rõ ràng hon Tào Duệ đã hoàn toàn cản lại đường đi tói của chủng ta. Trừ khi bay qua hắn, nếu không chủng ta không thế nào đi qua cây cầu này.
Ta cung kính nói:
"Tào tiên sinh hăn là biết rõ mục đích thực sự của ta khi đến noi này!”Tào Duệ cười nhạt, hắn cậm rãi đứng dậy, thoải mái như đang đứng trên đất bằng, bước lên phía trước một bước rồi đứng yên tại đó.
Sắc mặt chúng ta đồng thòi biến đổi, mồi người đều cảm thấy chân động dưói chân. Một bước nhìn như thoải mái của Tào Duệ nhưng lại có lực lượng có thế phá núi nứt đá. Một bước của hắn chính là lòi cảnh cáo cho chủng ta.
Tào Duệ nói:
"Ta càng không muôn ngươi bị cuốn vào chuyện đó, ngươi lại càng muôn dính líu vào. Trên đòi có rất nhiều việc không phải sức người có thế thay đốỉ được."
Huyền Anh nói:
"Bôn vị trường lão nếu đã mai danh ẩn tích tại nhân gian, cần gì phải xuất hiện lại trên giang hồ? Chẳng lẽ muôn khơi dậy một lần mưa máu gió tanh mói chịu bằng lòng bỏ qua sao?"
Tào Duệ lạnh nhạt nói:
"Huyền Anh, ngươi đã là đệ tử của Dao Lâm Tiên các thì hăn phải biết, Ma môn và Dao Lâm Tiên các vốn là cùng một nguồn gôc."
Ta giật minh, trong đó thậm chí lại có nhiều chuyện cũ như vậy. Nếu như không phải chính miệng Tào Duệ nói ra, dù thế nào ta cũng sẽ không tin.
Huyền Anh nói:
'Mặc dù cùng chung một nguồn gốc, nhưng chính tà có phân biệt! "
Tào Duệ cười ha hả nói:
"Chính tà có phân biệt? Cái gì là chính? Cái gì là tà? Chẳng qua là nhận thức vớ vẩn của kẻ tầm thường mà thổi!”
Hắn nói vói ta:
” Long Dận Không, ngươi cho rằng minh là chính hay tà?"
Trong lòng ta chân động. Chuyện ta muôn làm cũng chi là cô' gắng leo lên ngôi vị Hoàng đế, chi cần chuyện gì có lọi cho minh sẽ không từ bất ki thủ đoạn nào, nhưng ta cho rằng bản thân minh cũng không phải hạng người đại gian đại ác
Tào Duệ nói:
"Cái gọi là chính tà căn bản là không có bất ki khác biệt nào. Chăng qua là ngươi đánh giá trên góc độ khác nhau mà thổi!"
Hắn thương hại nhìn Huyền Anh:
" Huyền Anh, nhừng gì ngươi tin tường đều do sư phụ ngươi dạy, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiếu rõ ràng."
Hắn lại nói vói Hoàn Tiêu Trác:
"Hoàn Tiếu Trác, sư phụ ngươi cứu ngươi trong lúc nguy nan, ngươi liền cho rằng bà ta là người tốt, nhưng làm sao ngươi biết được bà ta chưa từng làm chuyện gì sai?”
Hoàn Tiếu Trác tức giận nói:
’ Không cho ngươi si nhục sư phụ ta!"Tào Duệ cười nói:
"Nếu như ngươi tôn trọng sư phụ minh như vậy, sao không nghe theo lòi bà ta, lấy ơn báo oán, tại sao còn phải nghi hết biện pháp đế trả thù Hạng Tinh chứ?"
Nét mặt Hoàn Tiếu Trác biến sắc, giọng run run:
"Ngươi... Thực sự là ai?”
Tào Duệ nói:
"Ngươi không nghe sư phụ dạy bảo, còn nói gì đến tôn trọng sư phụ? Khó trách đến lúc chết sư phụ ngươi cũng không chịu thu ngươi làm đệ tử!"
Hoàn Tiếu Trác bị Tào Duệ nói khiến đau lòng không dứt, nước mắt không kim chếnốỉ chảy ra.
Tào Duệ nói lớn:
Hung thủ hại chết phụ thân ngươi không phải Hạng Tinh, hạ lệnh tàn sát cả nhà ngươi cũng không phải nàng ta. Ngươi không phân biệt được trắng đen đúng sai, không biết tôn kính sư phụ, còn mặt mũi nào sông trên cõi đòi này nữa?”
Đang lúc nói chuyện, ngón tay hắn khè nhúc nhích, dùng ngón tay bắn một luồng khí vô hình vào đầu gôi Hoàn Tiếu Trác. Hoàn Tiếu Trác kêu lỏn, thần thê mềm mại lay động, thậm chí bị văng ra khỏi cây cầu.
Ta thực sự không nghi tói Tào Duệ sẽ đột nhiên ra tay vói Hoàn Tiếu Trác, lúc ta và Huyền Anh muôn cứu nàng thì đã muộn.
Trơ mắt nhìn Hoàn Tiếu Trác biến mất trong sương mù dày đặc, cơn giận dừ thiêu đô't máu trong người ta. Ta hét lên điên cuồng, lướt qua Huyền Anh, toàn lực chém một đao về phía Tào Duệ.
Tào Duệ không thèm nhìn đao của ta, vung tay liền bắt được mũi đao, khóe léo đấy một cái, thân thế ta trên không trung liền mất thăng bằng, treo cao bên bờ cầu đá.
Thanh trường đao trong tay Tào Duệ trò' thành vật chông đờ, cơ hội sông duy nhất của ta.
Tào Duệ dùng tay không bắt đao, thậm chí không bị chút tôn thương nào, hắn lạnh lùng nói:
"Long Dận Không, từ đầu đến cuôi ngươi vẫn không có can đảm đôi mặt vói cái chết. Chi cần ta buông tay, giang son xã tắc, tính mạng của ngươi đều sẽ biến mất trong sương mủ này."
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán ta, trong lòng ta đã hoàn toàn bị lấp đầy bòi đau thương và tuyệt vọng. Ta khổ cực phân đấu đến ngày hôm nay mà thậm chí không đánh lại một tên cao thủ gác cửa, tính mạng ta hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Khuôn mặt Huyền Anh trở nên trắng bệch, thân thế mềm mại không ngừng run rẩy trong gió, rõ ràng là vô cùng quan tâm tói hoàn cảnh của ta.
Tào Duệ lớn tiếng trách mắng:
"Huyền Anh, nếu ngươi đã vào Phật môn thì nên vứt bỏ thất tinh lục dục. Thân là đệ tử Dao Lâm Tiên các lại không chịu lo lắng hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, trái lại còn chim đắm trong tình cảm thế tục, ngươi có mặt mùi nào đôi mặt vói sư phụ ngươi nừa?"
Huyền Anh vốn trước giờ vẫn không biếu lộ ra tinh cảm trong lòng, lúc này lại roi lệ đầy mặt. Nàng từ từ quỳ xuống:
"Huyền Anh biết tội! "Tào Duệ cười lạnh nói:
"Ngươi biết tội? Lúc này ngươi chẳng qua chi lo lắng cho sông chết của Long Dận Không, nhừng chuyện khác ngươi có nghi tói không?”
Khuôn mặt Huyền Anh hoàn toàn trắng bệch, mồi câu nói của Tào Duệ đều đâm thẳng vào nhược điếm trong lòng nàng.
Huyền Anh run giọng nói:
"Huyền Anh tự biết minh tội nghiệt nặng nề, nhưng chuyện này không liên quan đến hắn!”
Tào Duệ cười ha hả nói:
"Hay cho một câu không liên quan tói hắn, nếu vậy, người liền nhảy khỏi cây cầu đá này đế chịu tội vói sư phụ ngươi, ta sẽ tha mạng cho hắn!"
" Tốt!"
Huyền Anh gật đầu, chậm rãi từ trên cầu đá đứng dậy.
Ta hoảng sợ hét lỏn:
'Không thê! Huyền Anh, nàng nhất định không được nghe hắn nói bậy!"
Huyền Anh mim cười thâm tinh vói ta, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra chân tinh vói ta kế từ khi chủng ta quen nhau. Huyền Anh giang đôi tay ra, tung người nhảy khỏi cầu đá, tựa như một đóa Bách Họp tung bay trong gió.
" Huyền Anh! "
Ta khàn giọng kêt lên, trong lòng đau đón như bị ngàn vạn lười đao chém, đau đón khó có thế hình dung khiến ta như đứt từng khúc ruột.
Tào Duệ cười lạnh nói:
"Long Dận Không, vì sao ngươi không có can đảm nhảy xuống?"
Ta giận dừ hét:
"Tào Duệ, một ngày nào đó ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!"
Tào Duệ cười điên cuồng:
"Ngươi trở nên không thực tế như vậy từ khi nào! Tính mạng của ngươi còn đang nằm trong tay ta, ta muôn giết ngươi chi cần nhấc tay một cái, ngươi cho rằng minh vẫn còn cơ hội sao?"
Lòi của hắn đâm thật sau vào noi yếu hại của ta, ta còn có cơ hội sao? Chưa bao giờ ta thấy nản lòng thoái chí như lúc này, ảm đạm nói:
"Ngươi giết ta đi!"
Tào Duệ cười nói:
"Vì sao ta phải giết ngươi? Nếu chi có một minh ngươi cô đon sông trên cõi đòi này, chăng phải ngươi sẽ càng thêm thống khố sao?"
"Tào Duệ!"
Giận dừ dường như đô't cháy cả thân thế ta.Tào Duệ lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi hận ta! Nếu như vậy chủng ta cũng nên hoàn toàn kết thúc!"
Hắn đột nhiên tùy ý đạp một cái về phía trước, cầu đá vang lên tiếng răng rắc rất lớn. Ta hoảng sợ nhìn lên đinh đầu, hắn thậm chí dùng chân đạp gãy cây câu đã vắt ngang núi cao.
Ta không muôn chết! Trong lòng ta hét lỏn. Tào Duệ lao xuống, tốc độ roi xuống của hắn thậm chí còn nhanh hon ta. Ta cuông quýt lựa chọn buông chuôi đao ra, nhưng Tào Duệ lại nắm được tay ta, mim cười nói:
"Nếu tròi xanh đã gắn liền vận mệnh của chủng ta lại vói nhau, ngươi muôn chạy trôn cũng có thế thoát được sao?"
Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên hình ảnh mấy người vợ yêu, bồng nhiên lại biến thành bản đồ Đại Khang, còn lại trong lòng cũng chi có tuyệt vọng, tính mạng của ta thực sự sẽ phải kết thúc sao?
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, chò' đọi mọi thứ kết thúc...
Sương mủ trước mặt đột nhiên tản đi, ta nhạy cảm phát hiện được tốc độ roi xuống của chúng ta chợt chậm lại. Tào Duệ đột nhiên nắm cánh tay ta lướt nghiêng đi, có thế thấy được một thác nước mơ hồ ở trước mặt.
Dưói sự lôi kéo của Tào Duệ, chủng ta lao vào trong thác nước. Sau thác nước có một cừa động không lồ.
Ngay khi chủng ta lướt vào cửa động, hắn bồng nhiên buông tay ta, ta hoảng sợ hét lỏn, nhưng thân thế ta lại không tiếp tục roi xuống, dường nhu có một bàn tay vô hình nâng đờ, thân thế ta chậm rãi trôi nối trên không trung.
Tào Duệ trôi nối trên không trung cách ta chừng hai trượng, bình tình nhìn ta.
Ta giật minh nhìn ọi thứ trước mặt, chẳng lẽ ta đã ròi khỏi cõi đòi? Hay là tất cả nhừng gì trước mặt đều là ảo ảnh do Tào Duệ tạo ra?
Dường như Tào Duệ đọc được suy nghi của ta, lạnh nhạt nói:
"Long Dận Không, ngươi cũng chưa chết, nhừng gì ngươi thấy cũng không phải ảo giác. Động này hoàn toàn khác vói nhừng gì ngươi từng biết!"
Thân thế hắn tiếu sái trôi về phía sau. ơ trong mắt ta, hắn đang bay lượn trên không trung.
Ta vung mạnh tay nhưng thân thế vẫn đứng yên tại chồ, di chuyến trong không trung thậm chí còn khó hon cả trong nước.
Tào Duệ nói:
"Trong Vô Gian Huyền Công vốn có một bộ Bộ pháp, mặc dù ngươi nhớ nhưng lại không thế vận dụng được.''
Trong đầu ta lập tức hiện lên bộ pháp trong Vô Gian Huyền Công, vói trí tuệ của ta, trong thòi gian ngắn đã có thế nắm giừ được yêu cautrong đó. Dựa theo chi dần, ta đứng thẳng người dậy, thử bước về phía trước một bước nhưng lại bị mất thăng bằng, cùng sử dụng tay chân mói có thế đi về phía troóc hai bước.
Tào Duệ mim cười nói:
"Ngươi không cần vất vả như thê' chi cần thuận theo tự nhiên, tất cả sẽ trờ nên dề dàng.”Ta dần dần hiếu được bí quyết trong đó, thân thế chi cần hoi dùng lực là có thế trượt ra ngoài mấy trượng, nhưng muôn thong dong đi lại như Tào Duệ chi sợ không dề dàng như vậy. Cho dù tư chất của ta cao đến đâu cũng không thế làm được như vậy trong thòi gian ngắn.
Tinh cảnh này rất quái lạ, Tào Duệ nhàn nhã đi về phía trước, ta phải sử dụng cả tay chân, ta đi theo phía sau hắn chậm như rùa bò.
Vô số ánh đèn từ bên trên chiếu xuống. Ta ngẩng đầu lên mói phát hiện trên đinh sương mù lượn lờ, mơ hồ có ánh sáng phát ra từ đó.
Tào Duệ nói:
"Ngươi biết trên đinh đầu là gì không?”
Ta lắc đầu, tất cả mọi vật trước mắt đôi vói ta mà nói đều thần bí khó lường.
Tào Duệ lạnh nhạt nói:
"Ngẩng đầu ba thước là bầu tròi, đạo lý đon giản như vậy ngươi cũng không hiếu sao?”
Ta thấp giọng nói:
"Nhưng noi này rõ ràng là bên trong động!”
Tào Duệ cười lên ha hả:
"Người giỏi còn có người giỏi hon, núi cao còn có núi cao hon, ngươi làm sao biết được nhừng gì minh thấy chính là duy nhất?"
Ta càng thêm mơ hồ, thấp giọng nói:
Chan lẽ ngài là... ilên nhanỉ
Tào Duệ không nói gì, hai mắt nhìn từng điếm sáng trên đinh đầu rất lâu. Nét mặt hắn cực ki phức tạp, im lặng một lúc lâu mói nói:
"Long Dận Không, ngươi có tin trên đòi này có thuật trường sinh không?"
Trong lòng ta chân động kịch liệt, nếu như không có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không tin các loại thuyết pháp về trường sinh, tiên nhân.
Nhưng tất cả nhừng gì chứng kiến trước mắt lại khiến ta phải nghi kì về vân đề này một lần nừa.
Tào Duệ từng cứu giúp ta trong hoàn cảnh nguy hiếm nhiều lần, chẳng lê hắn căn bản không phải người phàm, có năng lực biết trước mọi việc?
Tào Duệ thờ dài nói:
"Có lẽ từ khi chủng ta quen biết đã là một sai lầm!”
Ta cô' nén sự kinh hãi trong lòng, nói:
"Ban đầu khi giao Xuân Cung đồ cho ta, ngài đã biết thân phận của ta, biết Vô Gian Huyền Công được giấu bên trong Xuân Cung đồ?"
Tào Duệ nói:
"Bức Xuân Cung đồ kia ta cũng không định giao cho ngươi, ngươi chi tinh cờ bị cuốn vào trong chuyện giừa chủng ta!"
Hắn nói không sai, ban đầu rõ ràng là hắn giao Xuân Cung đồ cho Thải Tuyết, Thải Tuyết lại tặng nó cho ta.
Tào Duệ tiến về vách đá phía trước. Ta có thế phân biệt nhừng đồ án khác nhau được điêu khắc trên vách đá. Nhừng tia sáng phía trên chiếu xuống dần trò' nên sáng hon, khi ta hoàn toàn thấy rõ các đồ án trên vách liền đứng ngốc tại đó. Đồ án điêu khắc trên vách đá thậm chí giông Xuân Cung đồ như đúc
Giọng nói của Tào Duệ trò nên vô cùng thê lương:
"Ta và ngươi khác nhau, ta không thuộc về thế giói này!"
"Rốt cục ngài có ý gì?
Ta dường như cảm thấy điều gì đó.
Tào Duệ chậm rãi quay lại nhìn ta, trong đôi mắt toát ra vẻ đau xót:
"Rất lâu trước kia có một nhóm người đến từ một thế giói khác, bòi vì biến cố bất ngờ mà buộc phải lưu lạc tại noi này..."
Ta cùng chưa hiếu được ý hắn, thấp giọng dò hỏi: ine giói khácệ'
Tào Duệ gật đầu, hắn giang tay ra, trước mắt ta liền xuất hiện một cảnh tượng ki diệu, vô sô' tinh cầu sáng chói xoay tròn quanh ta, dường như ta bị đưa vào giừa một bầu tròi sao.
Ngón tay Tào Duệ chi vào một viên tinh cầu, bình tình nói:
"Ngươi sẽ không tường tượng được, thế giói người đang sinh sôn chăng qua chi là một trong số ngàn vạn tinh cầu trong vù trụ mênh mông mà thôi.”
Ta thậm chí hoài nghi Tào Duệ bị điên, lớn tiếng nói:
"Ta sông giừa sông núi, tung hoành Trường Giang và Hoàng Hà, có trăng sao làm bạn. Noi này tại sao có thế là một tinh cầu được?"
Tào Duệ cười ha hả:
" Ech ngồi đáy giếng! Nhừng gì ngươi thấy chưa chắc đã đại biêu được cho toàn bộ thế giói chứ đừng nói là chuyện trọng vù trụ. Cho dù thế giói ngươi đang sông, dùng hết kiếp này của ngươi cũng chưa chắc đã có thế trải qua toàn bộ."
Ta im lặng lòi Tào Duệ nói cũng có vài phần đạo lý. Nhừng gì ta chưa nhìn thấy chưa chắc đã là không tồn tại. Nếu như tất cả nhừng gì hắn nói đều là thật, vậy Tào Duệ là đến từ một thế giói khác.
Ta thấp giọng nói:
"Có phải ngài đang muôn cho ta biết, ngài chính là tiên nhân trường sinh bất lão đến từ một thế giói khác?"
Tào Duệ cười khố nói:
"Trường sinh bất lão, khi ngươi thực sự trường sinh bất lão ngươi mói biết được đó là một chuyện đáng buồn đến cờ nào."Tào Duệ vẫy tay, nhừng tinh cầu vòn quanh ta liền biến mất không thấy gì nừa. Hắn nhìn bức Xuân Cung đồ trên vách đá nói:
'Rất nhiều người trong chúng ta bị thất lạc khi roi xuống mặt đất... Nhừng người khác, một số bám trụ tại noi chúng ta roi xuống, số khác trà trộn vào nhân gian, học cách thích ứng vói thế giói của các ngươi. Chủng ta bị buộc tói noi này, nhưng tâm nguyện chung của mọi người vẫn là ròi khỏi noi này trờ về nhà."
Ta yên lặng nghe nhừng lòi nói không khác gì mò trăng dưới nước của Tào Duệ. Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, trong nhừng người Tào Duệ nói có Thải Tuyết, Khinh Nhan, Lãnh Cô Huyên, Viên Thiên Trì... Hay không?
Tào Duệ nói:
"Nhưng trong số chủng ta, chi có một người biết phương pháp đế trở về, nhưng người này lại bị roi vào trạng thái hôn mê..ế"
Tào Duệ dừng lại một lát mói nói tiếp:
"Vốn chúng ta cho rằng rất nhanh nàng sẽ tinh lại, nhưng chủng ta lại quên mất một chuyện, sau khi tói thế giói này, thòi gian ờ noi này vận chuyến hoàn toàn khác vói quê hương chủng ta."
Hắn khố sờ nắm chặt hai tay, thấp giọng nói:
"Ngươi sẽ không thực sự hiếu được cái gọi là sông một ngày bằng một năm. Ta đã ở lại noi nàyuô't một ngàn năm, chi đế chờ nàng thức tinh...”
Ta hít một hoi khí lạnh, một ngàn năm đôi vói bất kỳ kẻ nào cũng là một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán, nếu là ta, sợ rằng đã sớm phát điên rồi.Tào Duệ hạ giọng nói:
"Chúng ta phát hiện, bề ngoài của minh bòi vì hoàn cảnh thay đốỉ mà cùng xảy ra thay đối. Chò' đọi dài dòng khiến rất nhiều người mất đi kiên nhẫn, bọn họ bắt đầu buông tha cho ý định trò' về mà tiếp nhận thực tế. Có không ít người cưới vợ sinh còn, hoàn toàn hòa nhập vào thế giói này. Chủng ta không ngăn cản tự do của bất kỳ người nào, nhưng có một quy tắc chủng ta phải tôn trọng, đó là nhất định không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì của thế giói này."
Ta thấp giọng nói:
"Mấy người Lãnh Cô Huyên, Thu Nguyệt Hàn không phải cùng giông các người chứ?”
Tào Duệ không trả lòi trực tiếp vân đề của ta, nói:
'Thòi gian một ngàn năm đủ đế bất cứ chuyện gì xảy ra. Sau này chủng ta mói phát hiện, chủng ta có thế hạn chế bản thân minh tuân thủ nhừng quy tắc đó, nhưng lại không thế nào hạn chế đòi sau của chủng ta. Trong cơ thế bọn họ tồn tại một dòng máu cuồng ngạo không thế không chế được, trong lòng tràn đầy ham muôn chiếm hừu và chinh phục mãnh liệt.”
Ta âm thầm kinh hãi, minh cùng phù họp vói nhừng gì Tào Duệ nói, sẽ không phải đòi sau của bọn họ chứ?
Tào Duệ lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi có thế yên tâm, trên đòi này, ngươi là một kẻ thuần túy không có chút quan hệ huyết thống nào vói chúng ta."
Ta thấp giọng nói:
"Trong vòng một ngàn năm này, đòi sau của các ngài hăn là đã sinh sôi nảy nò' rất nhiều. Nếu như bọn họ cùng kế thừa năng lực siêu nhân của các ngài, chi sợ nhừng người sinh trường ờ noi này đều sớm bị diệt tộc rồi.”
Tào Duệ gật đầu nói:
"Chủng ta vôn cùng nghi như vậy, nhưng sau này lại phát hiện ra, trong cơ thế nhừng đòi sau của chủng ta cùng không có thế chất đặc biệt như chủng ta, trái lại lại giông vói các ngươi nhiều hon. Hon nừa các ngươi cùng không nhỏ yếu như chủng ta tường tượng, bất kế là trí tuệ hay lực lượng đều có thế chông lại được nhừng đòi sau của chúng ta, đến nay vẫn vừng vàng nắm trong tay giang son. Càng kỳ lạ hon chính là, nhừng người trong chúng ta sau khi cưới vợ sinh con, tuổi thọ liền lập tức bị rút ngắn, tuổi thọ của bọn họ thậm chí còn không vượt quá một năm.”
Ta cười nói:
"Nói như vậy, hi sinh tính mạng đế cưới vợ sinh con đúng là quá mạo hiếm!"
Tào Duệ lại lắc đầu, nói:
Tuy nói như vậy, nhưng số người mạo hiếm đi cưới vợ sinh con lại rất nhiều. Đến bây giờ, sô' người đến thế giói này sớm nhất đã không còn lại nhiều."
Ta âm thầm than thở, cuộc sông hon một ngàn năm cấm dục, ngày cả ta chi sợ cùng không nhịn được
Tào Duệ nói:
"Nhưng ngay cả chúng ta cùng không nghĩ tói, trong sô' chúng ta thậm chí lại có người ngoại lệ!"
Ta ngạc nhiên nói.Tào Duệ chi vào Xuân Cung đồ:
"Trong chủng ta có một vị đồng bạn, dùng tên Tổ Cuồng Khiếu đế hòa nhập vào thế giói này. Hắn thậm chí còn dung họp các loại võ học, sáng tạo ra một loại võ công kinh thế hãi tục. Khi tu thành loại võ công này là có thế loại bỏ được nguy hiếm khi cưới vợ sinh con, đột phá giói hạn về tuối thọ.”
Tào Duệ thờ dài nói:
"Đế tu thành bộ võ công này, hắn giấu ếm tên họ, ẩn núp tránh thoát tầm mắt chủng ta, giết hại vô số thiêu nữ."
"Là hắn sáng lập Ma Môn?”
Tào Duệ gật đầu:
"Người này triệu tập đòi sau của chủng ta, dạy bọn họ võ công. Sau khi được hắn chi điếm, thế chất của nhừng đòi sau này đột nhiên tăng mạnh. Thực lực của Ma môn đột nhiên tăng trường trong thòi gian ngắn, nhanh chóng nối lên trong chôn võ lâm."
'Khi chủng ta biết đã tạo nên sai lầm lỏn, một lòng muôn bồi thường tội nghiệt do người này gây ra. Không ngờ hắn giả bộ chết rồi lặng lẽ ẩn núp tại một noi chủng ta không biết. Chủng ta bị hắn lừa gạt, cho rằng tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ hắn lại nhằm vào công cụ chủng ta chuẩn bị đế trờ về. Hắn lọi dụng lúc động đất, đem công cụ có thế đưa chủng ta trở về chôn xuống dưới đất, lén lút cùng người khác thần không biết quỷ không hay chia nhỏ vật ấy ra, dòi đến chồ hắn."
Ta nhíu mày nói:
"Chẳng lẽ hắn không muôn trò' về sao?"Tào Duệ nói:
"Ngươi nói không sai, hắn đã chặt đứt ý muôn trờ về, một lòng muôn ở lại thế giói này làm một bá chủ chinh phục thế giới."
Ta yên lặng không nói, nếu như nhân vật cấp bậc này một lòng muôn tranh bá thiên hạ, thực sự là nồi khố của dân chủng.
Tào Duệ nói:
'May mắn lúc ấy có một tên thủ hạ phát hiện không thích họp, kịp thòi thông báo cho chúng ta. Chủng ta phát hiên tung tích của hắn, muôn tiêu diệt hắn nhưng lại đế hắn trôn thoát một lần nừa. Lần này hắn bị chủng ta đánh thương nặng, tự biết không phải là đôi thủ của chủng ta. Sau trăm năm, thậm chí hắn còn cải trang thành một đạo sĩ, ý đồ lọi dụng đòi sau của chúng ta ngăn cản hy vọng trò' về của chủng ta.”
Tào Duệ nhắm thật chặt hai mắt, trên mặt hiện lên sự khố sờ không dứt, rõ ràng chuyện năm đó rất thảm thiết.
Qua một lúc Tào Duệ mói nói tiếp:
"Đó là một trận chiến vô cùng máu tanh... Mặc dù chủng ta giết được Tổ Cuồng Khiếu nhưng cũng làm cho hai bên tôn thất thảm trọng. Hắn chia Vô Gian Huyền Công chia làm hai bộ thượng, hạ giấu ở hai noi khác nhau, một phần trong đó được giấu trong bức Xuân Cung đồ."
"Vô Gian Huyền Công thực sự lọi hại như vậy sao?”
Tào Duệ lạnh nhạt lắc đầu:
Thứ thực sự quan trọng vói chủng ta chính là bức Tinh đồ này!"
Tào Duệ lạnh nhạt lắc đầu:
Thứ thực sự quan trọng vói chủng ta chính là bức Tinh đồ này!”
" Tinh đồ?"
Ta ngạc nhiên hỏi, chăng lẽ bức Xuân Cung đồ này chính là Tinh đồ mà hắn nói?
Tào Duệ gật đầu nói:
"Đáng tiếc, chi có một người hiếu được bức Tinh đồ này, nhưng nàng vẫn còn đang hôn mê bất tinh." Ta âm thầm tính toán quan hệ trong đó.
Tào Duệ nói:
"Chủng ta chờ đợi ngàn năm đến khi nàng chuẩn bị thức tinh, nhưng nàng lại biến mất...”
Ta mơ hồ đoán được người mà Tào Duệ nói là ai, cắn chặt môi dưới, hi vọng Tào Duệ sẽ nói ra đáp án khác.
Tào Duệ nói:
'Khi chủng ta phát hiện nàng biến mất, tất cả mọi người đều roi vào tuyệt vọng. Chủng ta không thế nào tiếp thu sự thật này, sau khi chờ đợi một ngàn năm thậm chí lại chi nhận được kết quả như vậy, chẳng lẽ chủng ta chắc chắn phải lưu lại noi tinh cầu xa lạ này."
Trái tim ta nhảy lên kịch liệt, khó khăn nói:
"Chăng lẽ nàng không nhó' được chuyện gì xảy ra?”
Trái tim ta nhảy lên kịch liệt, khó khăn nói:
"Chăng lẽ nàng không nhó' được chuyện gì xảy ra?”
Tào Duệ chậm rãi gật đầu nói:
"Trinh độ chi huy của nàng hon xa chủng ta, nhưng muôn nhớ lại tất cả nhừng chuyện đã xảy ra lại can một quá trình chậm chạp...”
* Tinh đồ: Bản đồ các ngôi sao.
Lúc này là sáng sớm, khung cảnh trong son cốc vắng vẻ, thinh thoảng lại vang lên vài tiếng vượn hót thê lương quanh quẩn bên tai rất lâu. Dường như bản thân đang đứng giừa đám mây, không biết đang ờ noi nào.
Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ ôm cánh tay ta, tinh cảm nồng nàn của nàng đôi vói ta đã rất khó có thế che giấu được nừa.
Ta bùi ngùi thò' dài nói:
"Đúng là sương mù không thấy cuôi, chi có chò' sương mù tản đi chủng ta mói có thế tim được đừng tói Phiêu Miều các"
Huyền Anh lạnh lùng nói:
"Noi này hàng năm đều bị sương mù che phủ, muôn chò' đến khi sương mù tản đi, sợ rằng rất khó."
Lúc này ta mói nhớ tói Lục Ngọc giói chi Thu Nguyệt Hàn cho ta, lấy ra đeo lên lại thấy trên chiếc nhẫn xuất hiện tia sáng mờ ảo thật chiếu về một hướng, chăng lẽ phương hướng ánh sáng chiếu vào chính là hướng Phiêu Miều các?
Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác cùng chủ ý đến biến hóa trên chiếc nhẫn, Hoàn Tiếu Trác ngạc nhiên "Chẳng lẽ hướng ánh sáng chiếu vào chính là vị trí của Phiêu Miều các?"Huyền Anh gật đầu nói:
"Chiếc nhẫn này là tín vật của Phiêu Miều các, trong đó hăn phải có điều huyền diệu, chủng ta đi theo phương hướng nó chi dần, có lẽ sẽ không sai."
Mặc dù có chiếc nhẫn chi dần phương hướng, nhưng xung quanh đều là sương mù, lại thêm đường núi tron trượt, ba người chúng ta đi rất lâu vẫn chưa thấy một tòa kiến trúc nào. Xem thòi gian hán là đã đến giừa trưa nhưng sương mủ trên núi không nhưng không giảm đi, trái lại còn trò' nên càng dày đặc
Chủng ta ngồi nghi dưói gốc một cây tùng, lấy lương khô và nước trong túi hành lý ra ăn lót dạ.
Ta hoi hối hận nói:
"Ban đầu nếu dần theo tiêu nha đầu Nghi Duyên kia theo thi tô't rồi, nàng rất quen thuộc vói noi này, có nàng dần đường chúng ta đã không phải tự minh lần mò trong sương mù rồi.”
Huyền Anh lạnh nhạt nói:
"Thái tử đã từng nghi tói chưa, tất cả mọi chuyện hôm nay đều đã được định trước, căn bản không thế nào thay đốỉ được?”
Ta cười nói:
"Từng câu nói của Huyền Anh sư phụ đều chứa đựng đạo lý, chi tiếc rằng tư chất của Dận Không thấp kém, không nhận thức được ý nghía trong đó. Bản thân ta cho là, tất cả mọi chuyện trên đòi đều có thể thay đối. Tất cả đều có thê!"
Ta nắm chặt bàn tay Hoàn Tiếu Trác, ý nghía trong đó không nói cũng có thế hiếu được.
Hoàn ỉ iêu irác cúi đau xuống.
Trong đôi mắt Huyền Anh đột nhiên xẹt qua vẻ bôỉ rối rất khó phát hiện.
Ta nhạy cảm bắt được điều này. Lè nào nội tâm đã sớm như mảnh ruộng khổ cằn của Huyền Anh lại bị ta làm rung động?
Ta nhìn Huyền Anh, mặc dù nàng không xinh đẹp hon người, nhưng khí chất phiêu nhiên thoát tục của nàng lại khiến ta vô cùng động tâm, nàng vốn là một ứìiếu nừ không nên thuộc về trần gian này.
Ánh mắt Huyền Anh lại trò' nên hư vô mờ mịt, sự rung động chi thoáng qua rồi biến mất. Trong lòng ta chợt sinh ra cảm giác gần trong gang tấc mà xa tận chân tròi. Tinh táo suy nghi lại mói nhận ra giừa minh và Huyền Anh có một khoảng cách có lẽ vinh viền cũng không thế lấp đầy.
Khi chủng ta tiếp tục tim đường đã là lúc hoàng hôn, ờ Thanh Thục son quanh năm bị sương mù phủ kín này đã sớm không phân biệt được thòi gian. Ta không nhịn được thò' dài:
"Trên núi một ngày, trên mặt đất vài chục năm, không biết sau khi ta quay về, cảnh vật có còn như cũ hay không?"
Huyền Anh lạnh lùng nhìn ta, nói:
"Nếu như ngài vẫn không thế buông bỏ quyền lực và địa vị, sao còn phải vất vả đến Thanh Thục son làm gì?"
Hoàn Tiếu Trác nhỏ giọng giải thích giúp ta:
"Thái từ chi vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn vói Thu tiền bôi mà thổi!"
Anh mắt sâu sắc của Huyền Anh dường như nhìn thấu được sâu trong lòng ta:
"Thực sự như thế sao?”Không biết tại sao ta thậm chí không dám đôỉ mặt vói nàng, nhìn về phía trước nói:
"Bất kế mục đích của ta xuất phát từ đâu, hiện giờ Thanh Thục son đã khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong ta."
Huyền Anh bồng nhiên dừng bước, đầu đuôi tia sáng trên chiếc nhẫn của ta đã nôỉ lại thành một vòng tròn. Ta vô cùng kinh ngạc, tại sao lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này? Nhưng từ vòng tròn này chắc chắn không thế nào tim được đường đi chính xác.
Huyền Anh âm thầm vận nội lực, vung tay về phía trước, sương mủ dày đặc bị nàng xua tan, nhưng ngay sau đó lại bị lấp đầy trờ lại.
Mặc dù chi nhìn thoáng qua nhưng chủng ta vẫn thấy được ba thưóc phía trước là vực sâu vạn trượng, nếu như chủng tiếp tục đi thăng về phía trước sẽ không thoát được kết cục tan xương nát thịt, ta thầm cảm thấy may mắn.
Huyền Anh nói:
"Xem ra chủng ta cách Phiêu Miều các không còn xa nừa! "
Ống tay áo nàng phất về phía bên trái, một cây cầu đá lộ ra lò' mò' trong sương mù.
Ánh sáng trên chiếc nhẫn trong tay ta chi thẳng vè phía cầu đá, Hoàn Tiếu Trác không kim được nắm chặt tay ta, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ đi qua cây cầu đó là tói Phiêu Miều các rồi?"
Huyền Anh nói:
"Các ngươi theo sau ta, chờ ta dùng chường xua tan sương mù!”
Nàng dần đầu di về phía cây cầu.
Cây cầu này vắt ngang giừa hai ngọn núi cao, bề rộng không quá ba thước. Đi trên đó, chi cần hoi SO' ý sẽ roi xuống vực sâu vạn trượng.
Tuy nội lực của Huyền Anh mạnh mê, nhưng mồi lần xuất chường cũng chi có thế xua tan sương mủ trong vòng một trượng. Hon nừa sương mù vừa tản đi, đoàn sương mù ở xung quanh sẽ lập tức tràn tói.
Sương mủ càng thêm dày đặc hon so vói lúc trước, ta đế Hoàn Tiêu Trác đi theo phía sau Huyền Anh còn ta che chờ phía sau nàng.
Chủng ta cấn thận từng li từng tí đi được hon năm mưoi trọng nhưng vẫn không nhìn thấy phía cuôi của cây cầu.
Cũng vì khấn trương mà sau lưng ta đã ướt đầm mồ hôi, gió núi thốỉ quá khiến sông lưng lạnh buô't.
Nếu được lựa chọn một lần nừa, ta nhất định sẽ không bước lên cây cầu này nửa bước, nhưng bây giờ muôn quay đầu lại có lẽ đã muộn.
Huyền Anh tiếp tục đánh ra một chường, sương mù dày đặc phía trước đột nhiên bién mất, rốt cục chủng ta đã có thế thấy vách núi phía CUÔ1 cây cầu.
Nhưng lại thấy phía cuối cây cầu có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đang yên lặng ngồi đó. Sương mù xung quanh dường như bị một lực hút vô hình đấy hết về phía sau hắn.
Ta đương nhiên có thế nhận ra hắn, hắn chính là Tào Duệ, một người trước sau ta vần không thế nắm lấy. Hắn từng trợ giúp ta không chi một lần, nhưng bây giờ lại xuất hiện ờ noi này, rô't cục là vì giúp ta hay muốn ngăn cán ta? ___________________________________________________________________
Nhưng lại thấy phía cuối cây cầu có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đang yên lặng ngồi đó. Sương mù xung quanh dường như bị một lực hút vô hình đấy hết về phía sau hắn.
Ta đương nhiên có thế nhận ra hắn, hắn chính là Tào Duệ, một người trước sau ta vẫn không thế nắm lấy. Hắn từng trợ giúp ta không chi một lần, nhưng bây giò' lại xuất hiện ờ noi này, rô't cục là vì giúp ta hay muôn ngăn cản ta?
Ánh mắt Tào Duệ còn khó nắm bắt hon cả sương mù trong son cốc. Hắn nhìn sương mù xa xa, không biết có thế thấy được nhừng gì che giấu phía sau màn sương đó hay không?
Tào Duệ nhẹ giọng nói:
"Long Dận Không, vì sao ngươi phải tói đây?”
Ta bước lên phía trước một bước, thấy rõ ràng hon Tào Duệ đã hoàn toàn cản lại đường đi tói của chủng ta. Trừ khi bay qua hắn, nếu không chủng ta không thế nào đi qua cây cầu này.
Ta cung kính nói:
"Tào tiên sinh hăn là biết rõ mục đích thực sự của ta khi đến noi này!”Tào Duệ cười nhạt, hắn cậm rãi đứng dậy, thoải mái như đang đứng trên đất bằng, bước lên phía trước một bước rồi đứng yên tại đó.
Sắc mặt chúng ta đồng thòi biến đổi, mồi người đều cảm thấy chân động dưói chân. Một bước nhìn như thoải mái của Tào Duệ nhưng lại có lực lượng có thế phá núi nứt đá. Một bước của hắn chính là lòi cảnh cáo cho chủng ta.
Tào Duệ nói:
"Ta càng không muôn ngươi bị cuốn vào chuyện đó, ngươi lại càng muôn dính líu vào. Trên đòi có rất nhiều việc không phải sức người có thế thay đốỉ được."
Huyền Anh nói:
"Bôn vị trường lão nếu đã mai danh ẩn tích tại nhân gian, cần gì phải xuất hiện lại trên giang hồ? Chẳng lẽ muôn khơi dậy một lần mưa máu gió tanh mói chịu bằng lòng bỏ qua sao?"
Tào Duệ lạnh nhạt nói:
"Huyền Anh, ngươi đã là đệ tử của Dao Lâm Tiên các thì hăn phải biết, Ma môn và Dao Lâm Tiên các vốn là cùng một nguồn gôc."
Ta giật minh, trong đó thậm chí lại có nhiều chuyện cũ như vậy. Nếu như không phải chính miệng Tào Duệ nói ra, dù thế nào ta cũng sẽ không tin.
Huyền Anh nói:
'Mặc dù cùng chung một nguồn gốc, nhưng chính tà có phân biệt! "
Tào Duệ cười ha hả nói:
"Chính tà có phân biệt? Cái gì là chính? Cái gì là tà? Chẳng qua là nhận thức vớ vẩn của kẻ tầm thường mà thổi!”
Hắn nói vói ta:
” Long Dận Không, ngươi cho rằng minh là chính hay tà?"
Trong lòng ta chân động. Chuyện ta muôn làm cũng chi là cô' gắng leo lên ngôi vị Hoàng đế, chi cần chuyện gì có lọi cho minh sẽ không từ bất ki thủ đoạn nào, nhưng ta cho rằng bản thân minh cũng không phải hạng người đại gian đại ác
Tào Duệ nói:
"Cái gọi là chính tà căn bản là không có bất ki khác biệt nào. Chăng qua là ngươi đánh giá trên góc độ khác nhau mà thổi!"
Hắn thương hại nhìn Huyền Anh:
" Huyền Anh, nhừng gì ngươi tin tường đều do sư phụ ngươi dạy, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiếu rõ ràng."
Hắn lại nói vói Hoàn Tiêu Trác:
"Hoàn Tiếu Trác, sư phụ ngươi cứu ngươi trong lúc nguy nan, ngươi liền cho rằng bà ta là người tốt, nhưng làm sao ngươi biết được bà ta chưa từng làm chuyện gì sai?”
Hoàn Tiếu Trác tức giận nói:
’ Không cho ngươi si nhục sư phụ ta!"Tào Duệ cười nói:
"Nếu như ngươi tôn trọng sư phụ minh như vậy, sao không nghe theo lòi bà ta, lấy ơn báo oán, tại sao còn phải nghi hết biện pháp đế trả thù Hạng Tinh chứ?"
Nét mặt Hoàn Tiếu Trác biến sắc, giọng run run:
"Ngươi... Thực sự là ai?”
Tào Duệ nói:
"Ngươi không nghe sư phụ dạy bảo, còn nói gì đến tôn trọng sư phụ? Khó trách đến lúc chết sư phụ ngươi cũng không chịu thu ngươi làm đệ tử!"
Hoàn Tiếu Trác bị Tào Duệ nói khiến đau lòng không dứt, nước mắt không kim chếnốỉ chảy ra.
Tào Duệ nói lớn:
Hung thủ hại chết phụ thân ngươi không phải Hạng Tinh, hạ lệnh tàn sát cả nhà ngươi cũng không phải nàng ta. Ngươi không phân biệt được trắng đen đúng sai, không biết tôn kính sư phụ, còn mặt mũi nào sông trên cõi đòi này nữa?”
Đang lúc nói chuyện, ngón tay hắn khè nhúc nhích, dùng ngón tay bắn một luồng khí vô hình vào đầu gôi Hoàn Tiếu Trác. Hoàn Tiếu Trác kêu lỏn, thần thê mềm mại lay động, thậm chí bị văng ra khỏi cây cầu.
Ta thực sự không nghi tói Tào Duệ sẽ đột nhiên ra tay vói Hoàn Tiếu Trác, lúc ta và Huyền Anh muôn cứu nàng thì đã muộn.
Trơ mắt nhìn Hoàn Tiếu Trác biến mất trong sương mù dày đặc, cơn giận dừ thiêu đô't máu trong người ta. Ta hét lên điên cuồng, lướt qua Huyền Anh, toàn lực chém một đao về phía Tào Duệ.
Tào Duệ không thèm nhìn đao của ta, vung tay liền bắt được mũi đao, khóe léo đấy một cái, thân thế ta trên không trung liền mất thăng bằng, treo cao bên bờ cầu đá.
Thanh trường đao trong tay Tào Duệ trò' thành vật chông đờ, cơ hội sông duy nhất của ta.
Tào Duệ dùng tay không bắt đao, thậm chí không bị chút tôn thương nào, hắn lạnh lùng nói:
"Long Dận Không, từ đầu đến cuôi ngươi vẫn không có can đảm đôi mặt vói cái chết. Chi cần ta buông tay, giang son xã tắc, tính mạng của ngươi đều sẽ biến mất trong sương mủ này."
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán ta, trong lòng ta đã hoàn toàn bị lấp đầy bòi đau thương và tuyệt vọng. Ta khổ cực phân đấu đến ngày hôm nay mà thậm chí không đánh lại một tên cao thủ gác cửa, tính mạng ta hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Khuôn mặt Huyền Anh trở nên trắng bệch, thân thế mềm mại không ngừng run rẩy trong gió, rõ ràng là vô cùng quan tâm tói hoàn cảnh của ta.
Tào Duệ lớn tiếng trách mắng:
"Huyền Anh, nếu ngươi đã vào Phật môn thì nên vứt bỏ thất tinh lục dục. Thân là đệ tử Dao Lâm Tiên các lại không chịu lo lắng hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, trái lại còn chim đắm trong tình cảm thế tục, ngươi có mặt mùi nào đôi mặt vói sư phụ ngươi nừa?"
Huyền Anh vốn trước giờ vẫn không biếu lộ ra tinh cảm trong lòng, lúc này lại roi lệ đầy mặt. Nàng từ từ quỳ xuống:
"Huyền Anh biết tội! "Tào Duệ cười lạnh nói:
"Ngươi biết tội? Lúc này ngươi chẳng qua chi lo lắng cho sông chết của Long Dận Không, nhừng chuyện khác ngươi có nghi tói không?”
Khuôn mặt Huyền Anh hoàn toàn trắng bệch, mồi câu nói của Tào Duệ đều đâm thẳng vào nhược điếm trong lòng nàng.
Huyền Anh run giọng nói:
"Huyền Anh tự biết minh tội nghiệt nặng nề, nhưng chuyện này không liên quan đến hắn!”
Tào Duệ cười ha hả nói:
"Hay cho một câu không liên quan tói hắn, nếu vậy, người liền nhảy khỏi cây cầu đá này đế chịu tội vói sư phụ ngươi, ta sẽ tha mạng cho hắn!"
" Tốt!"
Huyền Anh gật đầu, chậm rãi từ trên cầu đá đứng dậy.
Ta hoảng sợ hét lỏn:
'Không thê! Huyền Anh, nàng nhất định không được nghe hắn nói bậy!"
Huyền Anh mim cười thâm tinh vói ta, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra chân tinh vói ta kế từ khi chủng ta quen nhau. Huyền Anh giang đôi tay ra, tung người nhảy khỏi cầu đá, tựa như một đóa Bách Họp tung bay trong gió.
" Huyền Anh! "
Ta khàn giọng kêt lên, trong lòng đau đón như bị ngàn vạn lười đao chém, đau đón khó có thế hình dung khiến ta như đứt từng khúc ruột.
Tào Duệ cười lạnh nói:
"Long Dận Không, vì sao ngươi không có can đảm nhảy xuống?"
Ta giận dừ hét:
"Tào Duệ, một ngày nào đó ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!"
Tào Duệ cười điên cuồng:
"Ngươi trở nên không thực tế như vậy từ khi nào! Tính mạng của ngươi còn đang nằm trong tay ta, ta muôn giết ngươi chi cần nhấc tay một cái, ngươi cho rằng minh vẫn còn cơ hội sao?"
Lòi của hắn đâm thật sau vào noi yếu hại của ta, ta còn có cơ hội sao? Chưa bao giờ ta thấy nản lòng thoái chí như lúc này, ảm đạm nói:
"Ngươi giết ta đi!"
Tào Duệ cười nói:
"Vì sao ta phải giết ngươi? Nếu chi có một minh ngươi cô đon sông trên cõi đòi này, chăng phải ngươi sẽ càng thêm thống khố sao?"
"Tào Duệ!"
Giận dừ dường như đô't cháy cả thân thế ta.Tào Duệ lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi hận ta! Nếu như vậy chủng ta cũng nên hoàn toàn kết thúc!"
Hắn đột nhiên tùy ý đạp một cái về phía trước, cầu đá vang lên tiếng răng rắc rất lớn. Ta hoảng sợ nhìn lên đinh đầu, hắn thậm chí dùng chân đạp gãy cây câu đã vắt ngang núi cao.
Ta không muôn chết! Trong lòng ta hét lỏn. Tào Duệ lao xuống, tốc độ roi xuống của hắn thậm chí còn nhanh hon ta. Ta cuông quýt lựa chọn buông chuôi đao ra, nhưng Tào Duệ lại nắm được tay ta, mim cười nói:
"Nếu tròi xanh đã gắn liền vận mệnh của chủng ta lại vói nhau, ngươi muôn chạy trôn cũng có thế thoát được sao?"
Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên hình ảnh mấy người vợ yêu, bồng nhiên lại biến thành bản đồ Đại Khang, còn lại trong lòng cũng chi có tuyệt vọng, tính mạng của ta thực sự sẽ phải kết thúc sao?
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, chò' đọi mọi thứ kết thúc...
Sương mủ trước mặt đột nhiên tản đi, ta nhạy cảm phát hiện được tốc độ roi xuống của chúng ta chợt chậm lại. Tào Duệ đột nhiên nắm cánh tay ta lướt nghiêng đi, có thế thấy được một thác nước mơ hồ ở trước mặt.
Dưói sự lôi kéo của Tào Duệ, chủng ta lao vào trong thác nước. Sau thác nước có một cừa động không lồ.
Ngay khi chủng ta lướt vào cửa động, hắn bồng nhiên buông tay ta, ta hoảng sợ hét lỏn, nhưng thân thế ta lại không tiếp tục roi xuống, dường nhu có một bàn tay vô hình nâng đờ, thân thế ta chậm rãi trôi nối trên không trung.
Tào Duệ trôi nối trên không trung cách ta chừng hai trượng, bình tình nhìn ta.
Ta giật minh nhìn ọi thứ trước mặt, chẳng lẽ ta đã ròi khỏi cõi đòi? Hay là tất cả nhừng gì trước mặt đều là ảo ảnh do Tào Duệ tạo ra?
Dường như Tào Duệ đọc được suy nghi của ta, lạnh nhạt nói:
"Long Dận Không, ngươi cũng chưa chết, nhừng gì ngươi thấy cũng không phải ảo giác. Động này hoàn toàn khác vói nhừng gì ngươi từng biết!"
Thân thế hắn tiếu sái trôi về phía sau. ơ trong mắt ta, hắn đang bay lượn trên không trung.
Ta vung mạnh tay nhưng thân thế vẫn đứng yên tại chồ, di chuyến trong không trung thậm chí còn khó hon cả trong nước.
Tào Duệ nói:
"Trong Vô Gian Huyền Công vốn có một bộ Bộ pháp, mặc dù ngươi nhớ nhưng lại không thế vận dụng được.''
Trong đầu ta lập tức hiện lên bộ pháp trong Vô Gian Huyền Công, vói trí tuệ của ta, trong thòi gian ngắn đã có thế nắm giừ được yêu cautrong đó. Dựa theo chi dần, ta đứng thẳng người dậy, thử bước về phía trước một bước nhưng lại bị mất thăng bằng, cùng sử dụng tay chân mói có thế đi về phía troóc hai bước.
Tào Duệ mim cười nói:
"Ngươi không cần vất vả như thê' chi cần thuận theo tự nhiên, tất cả sẽ trờ nên dề dàng.”Ta dần dần hiếu được bí quyết trong đó, thân thế chi cần hoi dùng lực là có thế trượt ra ngoài mấy trượng, nhưng muôn thong dong đi lại như Tào Duệ chi sợ không dề dàng như vậy. Cho dù tư chất của ta cao đến đâu cũng không thế làm được như vậy trong thòi gian ngắn.
Tinh cảnh này rất quái lạ, Tào Duệ nhàn nhã đi về phía trước, ta phải sử dụng cả tay chân, ta đi theo phía sau hắn chậm như rùa bò.
Vô số ánh đèn từ bên trên chiếu xuống. Ta ngẩng đầu lên mói phát hiện trên đinh sương mù lượn lờ, mơ hồ có ánh sáng phát ra từ đó.
Tào Duệ nói:
"Ngươi biết trên đinh đầu là gì không?”
Ta lắc đầu, tất cả mọi vật trước mắt đôi vói ta mà nói đều thần bí khó lường.
Tào Duệ lạnh nhạt nói:
"Ngẩng đầu ba thước là bầu tròi, đạo lý đon giản như vậy ngươi cũng không hiếu sao?”
Ta thấp giọng nói:
"Nhưng noi này rõ ràng là bên trong động!”
Tào Duệ cười lên ha hả:
"Người giỏi còn có người giỏi hon, núi cao còn có núi cao hon, ngươi làm sao biết được nhừng gì minh thấy chính là duy nhất?"
Ta càng thêm mơ hồ, thấp giọng nói:
Chan lẽ ngài là... ilên nhanỉ
Tào Duệ không nói gì, hai mắt nhìn từng điếm sáng trên đinh đầu rất lâu. Nét mặt hắn cực ki phức tạp, im lặng một lúc lâu mói nói:
"Long Dận Không, ngươi có tin trên đòi này có thuật trường sinh không?"
Trong lòng ta chân động kịch liệt, nếu như không có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không tin các loại thuyết pháp về trường sinh, tiên nhân.
Nhưng tất cả nhừng gì chứng kiến trước mắt lại khiến ta phải nghi kì về vân đề này một lần nừa.
Tào Duệ từng cứu giúp ta trong hoàn cảnh nguy hiếm nhiều lần, chẳng lê hắn căn bản không phải người phàm, có năng lực biết trước mọi việc?
Tào Duệ thờ dài nói:
"Có lẽ từ khi chủng ta quen biết đã là một sai lầm!”
Ta cô' nén sự kinh hãi trong lòng, nói:
"Ban đầu khi giao Xuân Cung đồ cho ta, ngài đã biết thân phận của ta, biết Vô Gian Huyền Công được giấu bên trong Xuân Cung đồ?"
Tào Duệ nói:
"Bức Xuân Cung đồ kia ta cũng không định giao cho ngươi, ngươi chi tinh cờ bị cuốn vào trong chuyện giừa chủng ta!"
Hắn nói không sai, ban đầu rõ ràng là hắn giao Xuân Cung đồ cho Thải Tuyết, Thải Tuyết lại tặng nó cho ta.
Tào Duệ tiến về vách đá phía trước. Ta có thế phân biệt nhừng đồ án khác nhau được điêu khắc trên vách đá. Nhừng tia sáng phía trên chiếu xuống dần trò' nên sáng hon, khi ta hoàn toàn thấy rõ các đồ án trên vách liền đứng ngốc tại đó. Đồ án điêu khắc trên vách đá thậm chí giông Xuân Cung đồ như đúc
Giọng nói của Tào Duệ trò nên vô cùng thê lương:
"Ta và ngươi khác nhau, ta không thuộc về thế giói này!"
"Rốt cục ngài có ý gì?
Ta dường như cảm thấy điều gì đó.
Tào Duệ chậm rãi quay lại nhìn ta, trong đôi mắt toát ra vẻ đau xót:
"Rất lâu trước kia có một nhóm người đến từ một thế giói khác, bòi vì biến cố bất ngờ mà buộc phải lưu lạc tại noi này..."
Ta cùng chưa hiếu được ý hắn, thấp giọng dò hỏi: ine giói khácệ'
Tào Duệ gật đầu, hắn giang tay ra, trước mắt ta liền xuất hiện một cảnh tượng ki diệu, vô sô' tinh cầu sáng chói xoay tròn quanh ta, dường như ta bị đưa vào giừa một bầu tròi sao.
Ngón tay Tào Duệ chi vào một viên tinh cầu, bình tình nói:
"Ngươi sẽ không tường tượng được, thế giói người đang sinh sôn chăng qua chi là một trong số ngàn vạn tinh cầu trong vù trụ mênh mông mà thôi.”
Ta thậm chí hoài nghi Tào Duệ bị điên, lớn tiếng nói:
"Ta sông giừa sông núi, tung hoành Trường Giang và Hoàng Hà, có trăng sao làm bạn. Noi này tại sao có thế là một tinh cầu được?"
Tào Duệ cười ha hả:
" Ech ngồi đáy giếng! Nhừng gì ngươi thấy chưa chắc đã đại biêu được cho toàn bộ thế giói chứ đừng nói là chuyện trọng vù trụ. Cho dù thế giói ngươi đang sông, dùng hết kiếp này của ngươi cũng chưa chắc đã có thế trải qua toàn bộ."
Ta im lặng lòi Tào Duệ nói cũng có vài phần đạo lý. Nhừng gì ta chưa nhìn thấy chưa chắc đã là không tồn tại. Nếu như tất cả nhừng gì hắn nói đều là thật, vậy Tào Duệ là đến từ một thế giói khác.
Ta thấp giọng nói:
"Có phải ngài đang muôn cho ta biết, ngài chính là tiên nhân trường sinh bất lão đến từ một thế giói khác?"
Tào Duệ cười khố nói:
"Trường sinh bất lão, khi ngươi thực sự trường sinh bất lão ngươi mói biết được đó là một chuyện đáng buồn đến cờ nào."Tào Duệ vẫy tay, nhừng tinh cầu vòn quanh ta liền biến mất không thấy gì nừa. Hắn nhìn bức Xuân Cung đồ trên vách đá nói:
'Rất nhiều người trong chúng ta bị thất lạc khi roi xuống mặt đất... Nhừng người khác, một số bám trụ tại noi chúng ta roi xuống, số khác trà trộn vào nhân gian, học cách thích ứng vói thế giói của các ngươi. Chủng ta bị buộc tói noi này, nhưng tâm nguyện chung của mọi người vẫn là ròi khỏi noi này trờ về nhà."
Ta yên lặng nghe nhừng lòi nói không khác gì mò trăng dưới nước của Tào Duệ. Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, trong nhừng người Tào Duệ nói có Thải Tuyết, Khinh Nhan, Lãnh Cô Huyên, Viên Thiên Trì... Hay không?
Tào Duệ nói:
"Nhưng trong số chủng ta, chi có một người biết phương pháp đế trở về, nhưng người này lại bị roi vào trạng thái hôn mê..ế"
Tào Duệ dừng lại một lát mói nói tiếp:
"Vốn chúng ta cho rằng rất nhanh nàng sẽ tinh lại, nhưng chủng ta lại quên mất một chuyện, sau khi tói thế giói này, thòi gian ờ noi này vận chuyến hoàn toàn khác vói quê hương chủng ta."
Hắn khố sờ nắm chặt hai tay, thấp giọng nói:
"Ngươi sẽ không thực sự hiếu được cái gọi là sông một ngày bằng một năm. Ta đã ở lại noi nàyuô't một ngàn năm, chi đế chờ nàng thức tinh...”
Ta hít một hoi khí lạnh, một ngàn năm đôi vói bất kỳ kẻ nào cũng là một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán, nếu là ta, sợ rằng đã sớm phát điên rồi.Tào Duệ hạ giọng nói:
"Chúng ta phát hiện, bề ngoài của minh bòi vì hoàn cảnh thay đốỉ mà cùng xảy ra thay đối. Chò' đọi dài dòng khiến rất nhiều người mất đi kiên nhẫn, bọn họ bắt đầu buông tha cho ý định trò' về mà tiếp nhận thực tế. Có không ít người cưới vợ sinh còn, hoàn toàn hòa nhập vào thế giói này. Chủng ta không ngăn cản tự do của bất kỳ người nào, nhưng có một quy tắc chủng ta phải tôn trọng, đó là nhất định không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì của thế giói này."
Ta thấp giọng nói:
"Mấy người Lãnh Cô Huyên, Thu Nguyệt Hàn không phải cùng giông các người chứ?”
Tào Duệ không trả lòi trực tiếp vân đề của ta, nói:
'Thòi gian một ngàn năm đủ đế bất cứ chuyện gì xảy ra. Sau này chủng ta mói phát hiện, chủng ta có thế hạn chế bản thân minh tuân thủ nhừng quy tắc đó, nhưng lại không thế nào hạn chế đòi sau của chủng ta. Trong cơ thế bọn họ tồn tại một dòng máu cuồng ngạo không thế không chế được, trong lòng tràn đầy ham muôn chiếm hừu và chinh phục mãnh liệt.”
Ta âm thầm kinh hãi, minh cùng phù họp vói nhừng gì Tào Duệ nói, sẽ không phải đòi sau của bọn họ chứ?
Tào Duệ lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi có thế yên tâm, trên đòi này, ngươi là một kẻ thuần túy không có chút quan hệ huyết thống nào vói chúng ta."
Ta thấp giọng nói:
"Trong vòng một ngàn năm này, đòi sau của các ngài hăn là đã sinh sôi nảy nò' rất nhiều. Nếu như bọn họ cùng kế thừa năng lực siêu nhân của các ngài, chi sợ nhừng người sinh trường ờ noi này đều sớm bị diệt tộc rồi.”
Tào Duệ gật đầu nói:
"Chủng ta vôn cùng nghi như vậy, nhưng sau này lại phát hiện ra, trong cơ thế nhừng đòi sau của chủng ta cùng không có thế chất đặc biệt như chủng ta, trái lại lại giông vói các ngươi nhiều hon. Hon nừa các ngươi cùng không nhỏ yếu như chủng ta tường tượng, bất kế là trí tuệ hay lực lượng đều có thế chông lại được nhừng đòi sau của chúng ta, đến nay vẫn vừng vàng nắm trong tay giang son. Càng kỳ lạ hon chính là, nhừng người trong chúng ta sau khi cưới vợ sinh con, tuổi thọ liền lập tức bị rút ngắn, tuổi thọ của bọn họ thậm chí còn không vượt quá một năm.”
Ta cười nói:
"Nói như vậy, hi sinh tính mạng đế cưới vợ sinh con đúng là quá mạo hiếm!"
Tào Duệ lại lắc đầu, nói:
Tuy nói như vậy, nhưng số người mạo hiếm đi cưới vợ sinh con lại rất nhiều. Đến bây giờ, sô' người đến thế giói này sớm nhất đã không còn lại nhiều."
Ta âm thầm than thở, cuộc sông hon một ngàn năm cấm dục, ngày cả ta chi sợ cùng không nhịn được
Tào Duệ nói:
"Nhưng ngay cả chúng ta cùng không nghĩ tói, trong sô' chúng ta thậm chí lại có người ngoại lệ!"
Ta ngạc nhiên nói.Tào Duệ chi vào Xuân Cung đồ:
"Trong chủng ta có một vị đồng bạn, dùng tên Tổ Cuồng Khiếu đế hòa nhập vào thế giói này. Hắn thậm chí còn dung họp các loại võ học, sáng tạo ra một loại võ công kinh thế hãi tục. Khi tu thành loại võ công này là có thế loại bỏ được nguy hiếm khi cưới vợ sinh con, đột phá giói hạn về tuối thọ.”
Tào Duệ thờ dài nói:
"Đế tu thành bộ võ công này, hắn giấu ếm tên họ, ẩn núp tránh thoát tầm mắt chủng ta, giết hại vô số thiêu nữ."
"Là hắn sáng lập Ma Môn?”
Tào Duệ gật đầu:
"Người này triệu tập đòi sau của chủng ta, dạy bọn họ võ công. Sau khi được hắn chi điếm, thế chất của nhừng đòi sau này đột nhiên tăng mạnh. Thực lực của Ma môn đột nhiên tăng trường trong thòi gian ngắn, nhanh chóng nối lên trong chôn võ lâm."
'Khi chủng ta biết đã tạo nên sai lầm lỏn, một lòng muôn bồi thường tội nghiệt do người này gây ra. Không ngờ hắn giả bộ chết rồi lặng lẽ ẩn núp tại một noi chủng ta không biết. Chủng ta bị hắn lừa gạt, cho rằng tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ hắn lại nhằm vào công cụ chủng ta chuẩn bị đế trờ về. Hắn lọi dụng lúc động đất, đem công cụ có thế đưa chủng ta trở về chôn xuống dưới đất, lén lút cùng người khác thần không biết quỷ không hay chia nhỏ vật ấy ra, dòi đến chồ hắn."
Ta nhíu mày nói:
"Chẳng lẽ hắn không muôn trò' về sao?"Tào Duệ nói:
"Ngươi nói không sai, hắn đã chặt đứt ý muôn trờ về, một lòng muôn ở lại thế giói này làm một bá chủ chinh phục thế giới."
Ta yên lặng không nói, nếu như nhân vật cấp bậc này một lòng muôn tranh bá thiên hạ, thực sự là nồi khố của dân chủng.
Tào Duệ nói:
'May mắn lúc ấy có một tên thủ hạ phát hiện không thích họp, kịp thòi thông báo cho chúng ta. Chủng ta phát hiên tung tích của hắn, muôn tiêu diệt hắn nhưng lại đế hắn trôn thoát một lần nừa. Lần này hắn bị chủng ta đánh thương nặng, tự biết không phải là đôi thủ của chủng ta. Sau trăm năm, thậm chí hắn còn cải trang thành một đạo sĩ, ý đồ lọi dụng đòi sau của chúng ta ngăn cản hy vọng trò' về của chủng ta.”
Tào Duệ nhắm thật chặt hai mắt, trên mặt hiện lên sự khố sờ không dứt, rõ ràng chuyện năm đó rất thảm thiết.
Qua một lúc Tào Duệ mói nói tiếp:
"Đó là một trận chiến vô cùng máu tanh... Mặc dù chủng ta giết được Tổ Cuồng Khiếu nhưng cũng làm cho hai bên tôn thất thảm trọng. Hắn chia Vô Gian Huyền Công chia làm hai bộ thượng, hạ giấu ở hai noi khác nhau, một phần trong đó được giấu trong bức Xuân Cung đồ."
"Vô Gian Huyền Công thực sự lọi hại như vậy sao?”
Tào Duệ lạnh nhạt lắc đầu:
Thứ thực sự quan trọng vói chủng ta chính là bức Tinh đồ này!"
Tào Duệ lạnh nhạt lắc đầu:
Thứ thực sự quan trọng vói chủng ta chính là bức Tinh đồ này!”
" Tinh đồ?"
Ta ngạc nhiên hỏi, chăng lẽ bức Xuân Cung đồ này chính là Tinh đồ mà hắn nói?
Tào Duệ gật đầu nói:
"Đáng tiếc, chi có một người hiếu được bức Tinh đồ này, nhưng nàng vẫn còn đang hôn mê bất tinh." Ta âm thầm tính toán quan hệ trong đó.
Tào Duệ nói:
"Chủng ta chờ đợi ngàn năm đến khi nàng chuẩn bị thức tinh, nhưng nàng lại biến mất...”
Ta mơ hồ đoán được người mà Tào Duệ nói là ai, cắn chặt môi dưới, hi vọng Tào Duệ sẽ nói ra đáp án khác.
Tào Duệ nói:
'Khi chủng ta phát hiện nàng biến mất, tất cả mọi người đều roi vào tuyệt vọng. Chủng ta không thế nào tiếp thu sự thật này, sau khi chờ đợi một ngàn năm thậm chí lại chi nhận được kết quả như vậy, chẳng lẽ chủng ta chắc chắn phải lưu lại noi tinh cầu xa lạ này."
Trái tim ta nhảy lên kịch liệt, khó khăn nói:
"Chăng lẽ nàng không nhó' được chuyện gì xảy ra?”
Trái tim ta nhảy lên kịch liệt, khó khăn nói:
"Chăng lẽ nàng không nhó' được chuyện gì xảy ra?”
Tào Duệ chậm rãi gật đầu nói:
"Trinh độ chi huy của nàng hon xa chủng ta, nhưng muôn nhớ lại tất cả nhừng chuyện đã xảy ra lại can một quá trình chậm chạp...”
* Tinh đồ: Bản đồ các ngôi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.