Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Quyển 1 - Chương 203: Thù lớn
Thạch Chương Ngư
30/08/2013
Nghe Tiêu Tín bấm báo xong, ta cực kỳ vui mừng, cười ha hả nói:
"Tốt! Tốt! Chờ Cao tướng quân trở lại ta sẽ làm lề mừng công thật lớn cho hai ngươi."
Tiêu Tín cưới nói:
"Công lao lớn nhất cũng chính là bệ hạ, Nước Hàn đều do ngài đánh hạ, thần và Cao tướng quân đều không làm gì cả."
"Đánh vào Hàn đô trước là ta, nhưng ta cũng không dám nhận nhiều công lao."
Tiêu Tín và ta cùng nờ nụ cười, hắn thấp giọng nói:
"Mạc An Thiên viết thư đầu hàng, bệ hạ có muôn gặp hắn không?"
Ta cười lạnh nói:
"Vua đã mất nước có gì đáng đế gặp? Ngươi cho người dần Ho Văn Mạc tói đây cho ta, ta xem rô't cuộc hắn là hạng người thế nào."
Tiêu Tín gật đau nói:
"Bệ hạ gặp hắn cũng không có vân đề gì, nhưng nhất định không nên có ý định thu phục hắn. Người này rất trung thành vói Mạc An Thiên, đã sớm quyết ý hi sinh cho tổ quốc, nếu như không phải vì bảo vệ Mạc An Thiên cũng sẽ không bị chủng ta bắt sông. Cho dù mạnh mê giừ lại cũng sẽ trờ thành tai họa ngầm, còn không bằng diệt trừ hắn từ sớm."
Trong lòi nói của hắn lộ ra ý muôn nhanh chóng diệt trừ Ho Văn Mạc. Xem ra lần này đôi kháng vói Ho Văn Mạc, Tiêu Tín phải chịu không ít đau khố.Ta vừa gặp đã nảy sinh hảo cảm vói Ho Văn Mạc. Người này thân hình cao lỏn, dáng vẻ đường hoàng, khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo không chịu khuất phục, mặc dù thân thế bị thương nhiều chỗ nhưng không ảnh hường đến phong tháTanh hùng của hắn chút nào.
Võ sĩ hai bên muôn hắn quỳ xuống, Ho Văn Mạc quật cường đứng ở đó, bộ dạng gần sát cái chết cũng không chịu khuất phục. Hai võ sĩ cầm trường côn đi tói chỗ Ho Văn Mạc, bọn họ muôn dùng trường côn đập gãy xương đùi Ho Văn Mạc.
Ta đưa một ánh mắt đế các võ sĩ lui xuống, mim cười nói:
Thực sự là một người trung nghía.”
Ho Văn Mạc cười lạnh nói:
"Nếu ta đã roi vào trong tay ngươi, cần gì phải nói nhiều lòi vô nghía như vậy. Cho ta chết thống khoái đi! "
Ta cười ha hả nói:
Ho tướng quân, có chuyện ta vẫn chưa hiếu. Mạc An Thiên làm việc ngu ngốc, đế mặc cho người khác xui khiến, quân vương như vậy tại sao ngươi vẫn còn bảo vệ hắn?"
Ho Văn Mạc bình tình nhìn ta, nói:
"Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, huống chi Ho Văn Mạc thân là thần dân của Đại Hàn, trong lòng ta Đại vương không khác gì cha mẹ."
Ta gật đầu khen ngợi, cầm ván thư xin hàng Hàn vương Mạc An Thiên vừa kí tên trên bàn lên, nói: "Hiện giò' chủ nhân của ngươi đã chủ động đầu hàng ta, sau này ngươi nên làm thế nào, trong lòng chắc hn đã hiếu."
Ho Văn Mạc ngẩn ra, từ vẻ mặt của hắn có thế thấy được hắn không tin chuyện Mạc An Thiên đầu hàng ta là thực.
Ta ném văn thư xin hàng cho hắn, Ho Văn Mạc tiếp lấy mò' ra đọc, sau khi hắn xem xong văn thư, chắc chắn đó là do Mạc An Thiên viết cũng không nhịn được roi lệ.
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi xem hắn như cha mẹ, nhưng trong lòng hắn cũng không có đứa còn như ngươi.”
Ho Văn Mạc ảm đạm ném văn thư xin hàng xuống đất, nói:
"Ngươi muôn nói điều gì vói ta?"
Ta đã sớm có lòng yêu mến nhân tài đôi vói Ho Văn Mạc, một lòng muôn thu nhận hắn đế minh dùng, chân thành tha thiết nói: "Có câu chim không biết chọn cành mà đậu, Ho tướng quân cần gì phải hi sinh vì một chủ nhân tầm thường như vậy?"
'Dường như ngươi vẫn không hiếu, Hồ mồ chi hi sinh cho tố quốc chứ không phải chết vì chủ nhân!" Ta cười phá lên:
"Hi sinh cho tổ quốc? Ta luôn cho rằng Ho tướng quân là một danh tướng có tấm lòng rộng lỏn, nhưng không ngờ tầm nhìn của Ho tướng quân cũng chi hạn hẹp như vậy! Tám nước trung nguyên vốn là một nhà, ngươi hị sinh cho tố quốc nào? Hôm nay ngươi chết, có lẽ sẽ có người khen ngươi trung nghía, chờ đến khi thiên hạ thống nhất rồi, còn ai sẽ xem ngươi là một trung thần đây?”
"Đại trượng phu lập thế chi cầu không thẹn vói lương tâm, cần gì phải quan tâm người khác suy nghi như thế nào?"
Giọng điệu của Ho Văn Mạc vẫn cứng rắn.
Ta thò dài nói:
"Có biết vì sao ta tốn công sức nói nhiều vói ngươi như vậy không?"
Ho Văn Mạc không nói gì.
Ta nói lớn:
Thứ nhất là ta yêu thích sự trung nghía của ngươi, thứ hai vì tiếc cho sự tài ba của ngươi, bây giò' xem ra ngươi cũng chi là ngu trung(trung thành mù quáng) thôi. Đáng tiếc ngươi có bản lình nhưng lại không có cơ hội thi triển.”
Ánh mắt Ho Văn Mạc đột nhiên lóe lên. Ta nhạy cảm phát hiện được trong lòng hắn có thay đổi, thành khấn nói:
"Ta đã sớm nghe nói ngươi yêu dân như con. Nếu như ngươi có thế lo lắng cho trăm họ của Nước Hàn, vì sao không đem sự lo lắng này cho người khắp thiên hạ?"
Ho Văn Mạc im lặng không nói, dường như đã không phản bác được.
Ta thành khấn nói:
"Trung Nguyên như một cây đại thụ chọc trời, tám nước chính là tám nhánh cây, vạn dân trong thiên hạ chính là cành lá trên cây đại thụ đó. Ho tướng quân vì sao có thế vì một cành lá che mắt mà quên đi sự thực rằng trăm họ của trung nguyên vốn là cùng một nguồn gốc?"
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, tướng lình thuộc hạ của ta không chi đến từ Đại Khang mà còn có không ít đến từ Yên quốc và đủ các tướng lình của các nước đầu hàng, lòi nói của ta không chi nói cho một minh Ho Văn Cấm nghe, mà còn tác động đến sâu trong nội tâm của bọn họ.
Ta đứng dậy chầm chậm đi đến giừa đại sảnh, nói:
"Có thế thống nhất tám nước, cho trăm họ có cuộc sông ờ một mảnh đất hòa bình yên ốn chính là tâm nguyện lỏn nhất kiếp này của Long Dận Không ta. Sè có người nói ta dã tâm bừng bừng, đó là bọn họ không biết được chí hướng của ta. Bản đồ trung nguyên vì sao không ngừng bị thu nhỏ lại, chng lẽ người Ho ờ phương bắc mà man di ờ phía nam thực sự mạnh mè như vậy sao?”
Ta nhìn các tướng lình xung quang, sau đó lắc mạnh đầu, nói:
"Tướng lình của chủng ta cũng xuất sắc như vậy, binh lính của chủng ta cũng dũng cảm như vậy, vì sao bao năm qua lại đột nhiên không chịu nối một kích trước người Ho? Đó là bòi vì phân liệt, đó là bòi vì sự đấu tranh nội bộ giừa tám nước gây nên. Đôi vói cầm quân đánh giặc, ta chi là một kẻ tầm thường, nhưng ta biết, một phòng tuyến vờ vụn ròi rạc căn bản không cách nào gánh vác được trách nhiệm nặng nề là chông đờ ngoại tộc xâm lân! "
Trong mắt các tướng lình đề ánh lên vẻ kích động, nhừng lòi của ta đã nói giúp cho tiếng lòng của bọn họ.
Ta nói lớn:
"Ta chưa bao giò' lo lắng, chưa bao giò' có áp lực nặng nề như bây giờ. Các ngươi đều là nhân tài hiến có, tầm mắt của các ngươi không nên chi giói hạn trong chiến tranh trước mắt.”
Ta chi về phương bắc nói:
"Các ngươi cũng đã biết, hai Ho thống nhất là kết quả đã định rồi. Sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu Thác Bạt Thuần Chiếu ốn định được nội bọ Ho quốc, mục tiêu của hắn chắc chắn chính là vùng đất trung nguyên phi nhiêu của chủng ta. Trung Nguyên đấu tranh nội bộ, bất kế là ai thắng ai thua, Quân vương cũng sẽ đôi xử tử tế với dân chủng nước hắn, nhưng nếu người Ho xâm nhập vào lãnh thố của chủng ta, dân chủng của chủng ta sẽ phải làm thế nào đây?"
Ta tuyệt không phải cô' ý làm ra bộ dạng ngày tận thế như vậy, tất cả nhừng lòi này đều là suy nghi chân thật trong lòng ta.
Ánh mắt Ho Văn Mạc lần đầu tiên đôi diện thng vói ta, hắn bồng thò' dài nói:
"Dân chủng ờ trong lòng ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?”
Ta nặng nề gật đầu nói:
"Dân chủng là gốc rề của một quốc gia, không có trăm hò thi làm gì có quồc gia? Không có trăm họ thì còn có Quân vương nừa sao? Dân chủng mói là áo cơ, cha mẹ của chủng ta, dân chủng mói là chủ nhân của chủng ta. Nhừng lòi vừa rồi của Ho tướng quân sai rồi, dân chúng vẫn còn đó, ngươi vì sao lại hi sinh cho tổ quốc, vì sao lại muôn chết vì chủ nhân? Nhừng gì nên nói ta đều đã nói xong rồi, nếu như Ho tướng quân vẫn còn muôn hi sinh vì Mạc An Thiên, vì tố quốc, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản!"
Khóe môi Ho Văn Mạc co rút lại, hắn bồng nhiên quỳ xuống, nói:
"Ho Văn Mạc quỳ vì dân chủng trong thiên hạ, cũng không phải quỳ vì ngài!"
Ta cười ha hả nói:
"Nếu người trong thiên hạ đều có tấm lòng rộng lỏn như Ho tướng quân, Trung Nuyên ta chắc chắn sẽ hùng bá khắp thiên hạ."Ho Văn Mạc hướng về ta dập đầu ba cái, nói lỏn:
"Buốỉ nói chuyện hôm nay của bệ hạ đã làm thức tinh người trong mộng.”
Ta cười nói:
Lân này Hồ tướng quân lạy vì điều gi í Ho Văn Mạc nói:
"Có một câu bệ hạ nói sai rồi, bệ hạ chính là chủ nhân của vạn dân, ,cũng là chủ nhân của Văn Mạc sau này, Văn Mạc đương nhiên phải bái kiến chủ nhân."
Ta đưa tay nâng Ho Văn Mạc, lớn tiếng nói:
"Có thế có được Ho tướng quân thực sự là may mắn của ta!"
Mặc dù Mạc An Thiên cúi đầu xưng thần vói ta nhừng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Ta vốn cũng không có ý định giết hắn, nhưng nếu đã đồng ý vói Tiêu Tín, dùng dầu của Mạc Thiên An đế tế bái linh hồn Tiêu Trân Kỳ thì đương nhiên không thế đốỉ ý.
Ngày cúng tế ta tự minh đưa Tiêu Tín đến trước linh vị Tiêu Trân Kỳ. Sau khi Tiêu Tín tự tay giết Mạc An Thiên liền quỳ lạy trước linh vị phụ thân khóc không đứng dậy nối.
Trong lòng ta thầm than:
Tiêu 1 in rốt cuộc vân là một đứa nhỏ hiếu thuận.
Ta tiếp lấy chén rượu trong tay Lang Thứ, chậm rãi rót xuống mặt đất trước linh vị, nhớ lại khi xưa sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Trân Kỳ, trong lòng lại đau xót đến roi lệ. Nếu như Tiêu Trần Kỳ còn sông đến bây giờ, rất nhiều tâm sự bị đè nén trong lòng ta đều có thế nói hết vói hắn.Tiêu Tín tế bái xong cũng khong dám quấy rầy hồi ức của ta, cáo từ ròi đi trước.
Ta ngồi một minh trước linh vị Tiêu Trân Kỳ, vừa nhớ lại chuyện cũ vừa nhìn về linh vị Tiêu Trân Kỳ mà uống rượu. Đôi vói Tiêu Tín, ta thực sư vô cùng mâu thuần, từ hiện tại mà thấy dường như Tiêu Tin cũng không có biếu hiện làm phản, nhưng theo danh tiếng và địa vị của hắn được đề cao, ta vẫn dần dần cảm thấy bất an.
Lần đầu tiên ta cảm thấy dường như minh cũng không quá nắm chặt được Tiêu Tín. Nếu như tiếp tục đế hắn phát triến, cuối cùng cũng có một ngày hắn trở thành tai họa ngầm của ta.
Đây cũng không phải do ta đa nghi, mấy người Trần Tử Tô, Cao Quang Viễn, Vũ Cự đều trước sau đưa ra cảnh báo cho ta, bọn họ nhất định đã nhận ra dấu hiệu từ một mặt nào đó của Tiêu Tín.
Không biết do uống quá nhiều rượu hay vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, ta đột nhiên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi bên cạnh linh vị, trong lúc mơ hồ ta thấy Tiêu Trân Kỳ chậm rãi đi tói trước mặt ta.
Tiêu đại ca!
Ta kích động gọi.
Tiêu Trân Kỳ mim cười gật đầu nói:
"Công tử, đa tạ ngài vẫn nhớ đến ta!”
Trong lòng ta nghẹn ngào không nhịn được roi lệ.
Tiêu Trân Kỳ rót đầy hai chén rượu, cùng ta uống cạn rồi nói:
"Có phải công tử muôn giết Phúc Oa?"
Ta vội vàng lắc đầu, nói:
"Tại sao Tiêu Đại ca lại nghi vậy?Tta chưa bao giò' nghi đến chuyện này."
Ta chạm phải ánh mắt chân thành tha ữiiết của Tiêu Trân Kỳ, ảm đạm thở dài nói:
'Thực không dám giấu diếm, ta thật sự có ý nghi như vậy."
"Vì sao công tử phải giết hắn?”
"Ta lo lắng hắn làm phản.”
i iêu Trần Kỳ yên lặng một lúc lâu mói nói:
"Nguyên nhân Phúc Oa muôn làm phản cũng là vì công tử."
Ta ngẩn ra, nói:
"Tiêu đại ca có thế nói rõ hon hay không?" i iêu Trần Kỳ nói:
"Trong lòng Phúc Oa coi trọng nhất là hai chuyện, một là trở thành một danh tướng thống lình vạn quân, quét ngang thiên hạ, còn mt việc nừa chính là..."
Một trận gió lạnh thốỉ qua khiến ta nhịn không được run lên, mò' mắt ra lại thấy minh vẫn ngồi trước linh vị Tiêu Trân Kỳ, làm gì có ai khác nừa. Trong lòng ta hôi hận không thôi, vừa rồi chắc chắn là Tiêu Trân Kỳ hiện về báo mộng cho ta, nếu như ta tinh lại chậm một chút liền có thế nghe được hết mọi chuyện rồi.
Lúc này Lang Thứ vội vàng hấp tấp chạy tói chồ ta, ta co duồi chân tay bị nhức mỏi, đứng lên nói: "Chuyện gì?"
Lang Thứ nói:
"Việc lớn không tốt, Phó Lực Nhạc thống lình Thiết Giáp Doanh mạnh mè đoạt con gái của Nước Hàn Ngự sử Lưu Kim Thành."
Ta nhíu mày, Phó Lực Nhạc chính là mãnh tướng thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Tiêu Tín, cũng là một trong nhừng người bạn nôi khô' của Tiêu Tín, có thế nói là chiến công hiến hách, danh dự trong quân cực cao.
Chuyện người thắng lọi cưóp đoạt thành quả cũng thường xảy ra, trên thực tế cũng không thế tránh được chuyện này.
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này giao cho Tiêu Tín xử lý, cô' gắng không nên làm lỏn chuyện."
Lang Thứ cười khổ nói:
"Chủ nhân, sợ rằng lần này phiền phức lỏn, Lưu Thiến Nhi chính là vị hôn thê của Ho Văn Mạc" "Cái gì?"
Lần này ta giật minh không nhẹ, tên Phó Lực Nhạc không đoạt người nào, hết lần này tói lần khác lại muôn đoạt vị hôn thê của Ho Văn Mạc. Trong lòng ta nhanh chóng chuyến động trăm ngàn ý niệm, chuyện này đã có mưu đồ từ trước hay chi là tinh cờ xảy ra?
Sắc mặt ta tôi sầm, nói:
"Lang Thứ, lập tức dần ta đi xem!"Mực độ tồi tệ của chuyện này vượt xa sự tường tượng của ta. Thiến Nhi không cam lòng chịu nhục nên mạnh mè dùng trâm cài đầu tự vẫn.
Tất cả chuyện này đột ngột chuyến biến, tâm tinh của quan viên Nước Hàn vừa mói đầu hàng ta vô cùng kích động, nguy cơ lỏn hon nừa còn ẩn chứa ờ phía sau, Ho Văn Mạc và năm vạn quân đầu hàng vốn đã thành tâm quy thuận lại xảy ra chuyện này, khiến một phen cô' gắng của ta bị uống phí toàn bộ.
Trong lòng ta vô cùng tức giân, ta nhất định phải khiến người gây nên chuyện này phải trả giá thật nhiều.
Phó Lực Nhạc bị trói chặt lôi đến trước mặt ta, thân hình cao lỏn của hắn khom lại, rồ ràng hắn đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói:
"Tội thần Phó Lực Nhạc ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Khi ta đôi mặt vói Phó Lực Nhạc lại trờ nên bình tình, có tức giận cũng không giải quyết được vân đề, ta quay sang lạnh nhạt hỏi Tiêu Tín:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tín cung kính nói:
"Bệ hạ, đều do vi thần không biết quản giáo mói đế xảy ra chuyện này..."
Lúc này ngoài điện truyền đến tiếng khóc cực ki bTai, là Hàn quốc Ngự sử Lưu Kim Thành đến, đây là chuyện ta cố ý sắp đặt.
la cố ý nói:
"Người nào đang khóc ngoài cửa?”
Lang Thứ nói:
"Nước Hàn Ngự sử Lưu Kim Thành đến đây đế xin bệ hạ chủ trì công lý."
Ta thờ dài:
"Tiêu tướng quân, Phó Lực Nhạc là thuộc hạ của ngươi, ngươi cho rằng nên xử lý chuyện này thế nào?"
Tiêu Tín nhíu mày lộ ra vẻ khó khăn, nói:
"Bệ hạ, thần khó có thế quyết định được."
Ta cười lạnh nói:
"Ví sao lại khó quyết định?"
Tiêu Tín nói:
"Chính vì Phó Lực Nhạc là thuộc hạ nên thần mói khó quyết định, bất kế thần đưa ra phương pháp nào cũng có thế bị cho là thiên vị.”
Trong lòng ta thầm tức giận, chuyện này đúng là vô cùng khó giải quyết. Nếu như xử phạt nhẹ Phó Lực Nhạc chắc chắn sẽ làm đám đại thần đầu hàng của Nước Hàn sinh lòng oán hận, cô' gắng của ta lúc trước sẽ hoàn toàn uống phí.
Nhưng nếu ta xử phạt Phó Lực Nhạc quá nặng lại sẽ khiến tướng lình thuộc hạ của ta tâm ý nguội lạnh, chưa biết chừng sẽ còn có người nhân cơ hội kích động khiến bọn họ sinh ra ý ròi bỏ.
Chuyện này rô't cuộc có phải là một âm mưu không, có phải còn có một tầng âm mưu càng sâu phía sau việc làm này của Phó Lực Nhạc, Tiêu Tín có liên quan gì đến chuyện này hay không? Các vân đề liên tiếp quấy nhiều ta.
Chuyện này rô't cuộc có phải là một âm mưu không, có phải còn có một tầng âm mưu càng sâu phía sau việc làm này của Phó Lực Nhạc, Tiêu Tín có liên quan gì đến chuyện này hay không? Các vân đề liên tiếp quấy nhiều ta.
Ta lạnh lùng nói:
"Phó Lực Nhạc, ngươi có biết minh phạm phải tội gì không?”Ta giận dừ nói:
"Ngươi mạnh mê cưóp đoạt con gái nhà lành, chưa kịp gian dâm đã hại chết người. Mặc dù Ngự sử Lưu Kim Thành là đại thần cũ của Nước Hàn nhưng hiện giờ đã đầu hàng chúng ta, cũng trờ thành đại thần của Đại Khang như ngươi, huống chi nàng là vị hôn thê của Ho Văn Mạc tướng quân. Ngươi làm như vậy chắc chắn sẽ khơi dậy sự tức giận của các đại thần cũ và quân đầu hàng của Nước Hàn, người trong thiên hạ sẽ nhìn tướng sĩ Đại Khang ta như thế nào? Ta luôn miệng tuyên bô' vói bên ngoài chúng ta lấy nhân nghía làm đầu, ngươi làm như vậy có khác nào cho ta một bạt tát thăng vào mặt?"
Phó Lực Nhạc đã nhận ra tai họa ập đến từ trong lòi nói của ta, bị dọa sợ đến mặt vàng như đất, run run nói:
"Bệ hạ, thần biết sai rồi. Nhưng thần cũng chi muôn tâm sự vài câu vói Lưu tiếu thư, cũng không có ý định gian dâm nàng, lại càng không muôn hại chết nàng..."
Lâm miệng!
Ta giận dừ vỗ lên hương án. Người này thực sự quá đáng giận, chuyện đến nước này rồi vẫn còn mạnh miệng nói bậy.
"Lôi xuống cho ta...”
Lúc này Tiêu Tín cuông quít bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt ta, nói:
"Bệ hạ, thần có vài lòi muôn nói.”
Ta tức giận nhìn hắn: "Có gì muôn nói?
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, Phó Lực Nhạc chính là mãnh tướng hiếm có của Đại Khang, nhừng năm gần đây đã vì sự thống nhất của Đại Khang mà lập được công lao hiến hách."
Hắn quay sang Phó Lực Nhạc nói:
"Còi áo bào của ngươi ra!"
Phó Lực Nhạc hoi do dự rồi vẫn còi áo bào của minh ra, chi thấy trên thân trần của hắn đầy nhừng vết thương lớn nhỏ. Chủng thần không nhịn được phát ra tiếng than thở, Tiêu Tín chân thành nói: "Mọi vết sẹo này đều vì Đại Khang mói có, mồi cuộc chiến hắn đều dần đầu xung phong liều chết, chưa bao giò' từng lùi bước."
Phó Lực Nhạc không nhịn được roi lệ đầy mặt, thấp giọng khóc ồ lên.
Trong lòng ta cũng không kim được đau xót, bất kế mục đích lần này của Tiêu Tín là gì, Phó Lực Nhạc là công thần của Đại Khang là chuyện không thế chôi câi.
Tiêu Tín nói:
"Từ quan chức mà nói, Phó Lực Nhạc là thuộc hạ của thần, từ quan hệ cá nhân, hắn là bằng hừu nôi khô' của thần. Chuyện này thực sự là hắn đã sai, nhưng thần tin tường mục đích ban đầu của hắn nhất định không phải là muôn hại chết Lưu Thiến Nhi. Bệ hạ, xin ngài nhìn ờ công lao của hắn, tạm thòi giừ lại cái đầu này, đế hắn có cơ hội được chết trên sa trường...”
Phó Lực Nhạc khóc rông lên, liên tục dập đầu trước mắt ta, máu tưoi đầm đìa trên trán:
"Bệ hạ, tội thần không sợ chết, nhưng chết như vậy thần không cam lòng. Xin bệ hạ cho thần một cơ hội đế thần được đường đường chính chết đi! "
Ta nhìn các đại thần xung quanh, bọn họ đều cúi đầu xuống. Chuyện này bất luận có phải là âm mưu hay không, hậu quả đã phát triển đến mức khiến ta khó có thế nắm giừ được. Nếu như ta giết Phó Lực Nhạc có lẽ sẽ được đám đại thần đầu hàng kia tôn kính, nhưng lại làm giảm đi sự trung thành của đám thuộc hạ.
Lúc này một tên võ sĩ vội vàng chạy lên bấm báo:
"Bệ hạ, quân đầu hàng của Nước Hàn vừa mói tổ chức lại kia lại gây rối, đã xảy ra xung đột cùng quân đội của chủng ta."
Ta nắm chặt hai tay.
Tiếng khóc của Lưu Kim Thành không ngừng vang lên ngoài cửa. Ta vốn muôn cho hắn vào kế tội Phó Lực Nhạc, nhưng bây giờ ta cũng hoi do dự.
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Quân đầu hàng lên tói hon năm vạn, nếu không trân áp kịp thòi sợ rằng sẽ càng rối loạn hon. Thần nguyện ý dần quân đi nhanh chóng dẹp loạn."
Lúc này lại có võ sĩ đến bấm báo:
"Bệ hạ, tướng quân Ho Văn Mạc xin cầu kiến!"
Ta cũng hoi ngẩn ra, kế từ sau khi xảy ra chuyện này Ho Văn Mạc vẫn giừ im lặng. Hiện giò' hắn lại xuất hiện, không biết là có tính toán gì?
Ta gật đầu nói:
Cho hán vào.Ho Văn Mạc chậm rãi đi vào đại điên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương, phẫn nộ, lạnh lùng nhìn qua Phó Lực Nhạc đang quỳ trên mặt đất rồi quỳ xuống hành lề vói ta, nói:
"Thần Ho Văn Mạc ra mắt bệ hạ!"
"Miền lề!"
Ho Văn Mạc vẫn quỳ trên mặt đất nói:
"Bệ hạ, thần đã tra ra kẻ xui khiến làm loạn chính là phó tướng Chu Xuyên, thần đã trói hắn đem đến ngoài cửa chờ xử lý."
Trong lòng ta lấy làm ngạc nhiên, theo như Ho Văn Mạc nói, chuyện nối loạn đã lắng xuống. Lúc này hắn vẫn có thế giừ cho đầu óc tinh táo, thực sự là một nhân tài hiếm có.
Ta thò dài nói:
"Chuyện này cũng không trách hắn, Ho tướng quân thả Chu Xuyên ra đi. Chi cần sau này bọn họ không gây sự nừa thi chuyện ngày hôm nay ta sẽ bỏ qua.”
"Đa tạ bệ hạ!"
Ta lại nói:
"Chuyện về Lưu tiếu thư ta đã nghe nói rồi, mong rằng Ho tướng quân có thế kim nén bi thương."
Ta cô' ý nói vậy đế xem xem rốt cuộc Ho Văn Mạc có phản ủng gì.
Ho Văn Mạc lộ ra vẻ mặt vô cùng thương cảm, nói:
"Bệ hạ, chuyện này thần không muôn nhắc lại nừa. Nếu như người gây họa là thuộc hạ của Tiêu tướng quân, nói vậy Tiêu tướng quân hn sẽ lấy lại công bằng giúp Ho mồ."
sắc mặt Tiêu Tín hoi đổi, Tiêu Tín đấy chuyện này về phía hắn trước mặt bao người như vậy, hắn có muôn từ chôỉ cũng không thế được.
Ta gật đầu nói:
Ho tướng quân nói đúng. Tiêu Tín, ngươi xem xem nên xử lý thế nào đi! "
Tiêu Tín không còn đường lui, tức giận nhìn Phó Lực Nhạc, nói:
"Phó Lực Nhạc, thường ngày ta đã nhắc nhò' ngươi thế nào? Hôm nay ngươi lại dám gây ra chuyện lớn thế này? Mặc dù ngươi không có lòng muôn hại người, nhưng người khác cũng bòi vì ngươi mà chết!"
Hắn quay sang ta nói:
"Bệ hạ, thần cho rằng nên cách chức Phó Lực Nhạc, phạt một trăm quân côn, đế hắn phải canh trước Lưu tiếu thư làm răn đe."
Lòi vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiếu Tiêu Tín đang bao che Phó Lực Nhạc, nhưng đa số mọi người không thế hiện chút bất mãn nào. Tất cả mọi người đều đủng trên lập trường của Phó Lực Nhạc, không ai muôn thấy một tướng lình có công lao lớn như vậy bị giết.
Vì vậy mọi người đều đang xem phản ứng của Ho Văn Mạc, không ngờ Ho Văn Mạc lại thò' dài nói: "Nguyên nhân hậu quả của chuyện này ta rất rõ ràng, mặc dù hắn có ý đồ bất lương vói Thiến nhi, nhưng cũng không có lòng muôn hại nàng. Trừng phạt một trăm côn cũng hoi quá nặng tay.”
Hắn vừa nói ra đều khiến tất cả mọi người ngây ngẩn, ngay cả ta cũng không ngờ Ho Văn Mạc lại nói như vậy.
Ho Văn Mạc nói:
"Ta cũng là ngưòi cam quân, chuyện như vậy ta cũng đã từng trải qua. Nếu như thật sự đánh hắn một trăm côn chi sợ sau này cũng không cầm quân, không chiến đấu được nừa. Đôỉ vói một tướng lình, chuyện này không khác gì giết hắn. Mặc dù hắn khó thoát khỏi tội lỗi khi gây ra cái chết cho Thiến nhi, nhưng cũng là Thiến nhi phúc mỏng mệnh mỏng."
Hắn quay sang Tiêu Tín nói:
"Tiêu tướng quân trừng phạt hắn năm mưoi quân côn là được rồi, ngày sau nếu xảy ra chuyện thế này nừa, nhất định phải chém không tha. Về phần canh giừ bên quan tài ta nghi lại càng không cần, chi sợ Thiến nhi ờ dưói suôi vàng cũng không muôn nhìn thấy mặt kẻ này.”
Mấy lòi ngắn ngủi của Ho Văn Mạc đã đem sự đồng tinh của mọi người đều chuyến về phía hắn. Người này dưới tinh huống như vậy vẫn còn có thế nắm toàn bộ đại cục.
Tiêu Tín quát Phó Lực Nhạc:
"Còn không mau tạ tội vói Ho tướng quân!"
Phó Lực Nhạc quỳ lạy về phía Ho Văn Mạc, nhưng Ho Văn Mạc lại xoay người sang chỗ khác:
"Bệ hạ, thần muôn trò' về lo liệu chuyện hậu sự cho Thiến nhi, xin cáo từ trước...”
Ta phát hiện trong mắt Tiêu Tín xẹt qua một tia bất an, ta phát hiện rõ ràng biếu hiện của Ho Văn Mạc hôm nay chắc chắn không phải thật lòng.
Biếu hiện hôm nay của Ho Văn Mạc lại càng khiến ta coi trọng hắn thêm vài phần. Đây là một tướng lình có năng lực chông lại được Tiêu Tín, hôm nay hắn nín nhịn, chắc chắn sẽ có mưu đồ về sau.
Linh đường của Lưu Thiến Nhi cũng không được ứìiết lập tại Lưu phủ và là được lập tại nhà của Ho Văn Mạc. Mặc dù hai người vẫn chưa chính thức thành hôn nhưng Ho Văn Mạc hoàn toàn dùng lề nghi của vợ minh đế đôi đãi vói nàng.
Ho Văn Mạc cũng không ngờ được ta lại đến đây tế bái, vội vàng ra ngoài linh đường nghênh tiếp. Ta đờ hắn dậy, đến trước bài vị của Lưu Thiến Nhi dâng hương.
Từ đôi mắt sưng phủ của Ho Văn Mạc có thế thấy được cái chết của Lưu Thiến Nhi khiến hắn phải chịu đả kích khá lớn.
Ta cho mọi người lui, tạo ra một không gian riêng đế nói chuyện cùng Ho Văn Mạc.
"Ho tướng quân, hôm nay ta đến đây đế bày tỏ lòng xin lồi vói ngài."
Ho Văn Mạc lắc đầu nói:
"Bệ hạ không cần nói như vậy, lòng dạ Ho mồ cũng không rộng rãi như bệ hạ nghi.”
Ta yên lặng nhìn Ho Văn Mạc chờ hắn nói tiếp.
Ho Văn Mạc nói:
"Bệ hạ, Thiến Nhi là ngươi Văn Mạc yêu nhất cuộc đòi này, Văn Mạc sẽ không đế nàng phải chết oan uống như vậy."
Ta thấp giọng nói:
"Đã như vậy, tại sao lúc ờ trên triều ngươi không có ý yêu cầu trừng trị Phó Lực Nhạc theo đúng pháp luật?"
Ho Văn Mạc nói:
"Bệ hạ, mặc dù thần ngu dốt nhưng có một số việc vẫn thấy được rõ ràng. Nếu Phó Lực Nhạc bị xử tử, sợ rằng đám cựu thần của Nước Hàn chủng ta ngày sau sẽ càng thê thảm hon. Huống chi mặc dù Phó Lực Nhạc bức tử Thiến Nhi, nhưng hắn cũng không phải thủ phạm chân chính.''
Trong lòng ta chân động, nhìn thăng vào Ho Văn Mạc nói:
"Ngươi nói gì?"
Ho Văn Mạc đáp:
"Từ khi Thiến Nhi chết đi, thần đã không đế ý đến sông chết của minh nừa. Nhưng nếu như phải chết như vậy, thần cũng không cam lòng."
Ta gật đầu nói:
"Noi này không có người ngoài, có lòi gì ngươi cứ nói thăng vói ta."
Ho Văn Mạc nói:
"Người hại chết Thiến Nhi chính là Tiêu Tín!"
Mặc dù ta đã sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn vô cùng rung động. Ánh mắt của Ho Văn Mạc đúng là rất sắc bén, nhìn một lần đã thấy rõ được sự thật.
Ho Văn Mạc nói:
'Mặc dù thần cầm quân chiến đấu không hon gì Tiêu Tín, nhưng hắn lại đặc biệt đế mắt đến ta, đem ta trò' thành đôi thủ cả đòi của hắn, cho nên hắn muôn giết ta."
Ta im lặng không nói, lúc đầu Ho Văn Mạc bị bắt, Tiêu Tín đã đưa ra chuyện này vói ta.
Ho Văn Mạc nói:
"Chắc hăn là hắn không ngờ được ta lại đầu hàng, bề ngoài nhìn vào thì thấy chuyện hại chết Thiến Nhi chi là ngầu nhiên, nhưng nếu xử lý không tô't sẽ trờ thành họa lớn. Bệ hạ hăn cũng nghi đến, giết chết Phó Lực Nhạc chắc chắn sẽ khiến tướng lãnh thuộc hạ trong lòng nguội lạnh, không giết Phó Lực Nhạc lại khiến nhừng cựu thần Nước Hàn chủng ta bất mãn.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
"Thần đã cân nhắc nhiều lần, địa vị của nhừng cựu thần Nước Hàn chủng ta không thế nào so được vói công thần của Đại Khang. Nếu như bệ hạ buộc phải quyết định, chủng ta chắc chắn sẽ bị bỏ qua.”
Ta yên lặng nhìn Ho Văn Mạc, trí tuệ của người này không kém gì Tiêu Tín.
Ho Văn Mạc nói:
"Năm vạn tù binh Hàn vừa mói được biên chế lại, tất cả tin tức từ bên ngoài đều bị phong tỏa, thừ hỏi làm sao bọn họ có thế biết được tin tức Thiến Nhi chết? Nhất định là có người cố ý tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến cho bọn họ bất mãn, gây xích mích rối loạn. Nếu tình hình tiếp tục phát triến thêm, kết quả cuôi cùng chắc chắn là bị trân áp, máu tưoi của năm vạn Hàn quân này chắc chắn sẽ chảy xuống vô ích, thế cục vốn bình tình sẽ lầm vào khấn trương. Thần không muôn thấy tinh cảnh như thế, cho nên mói chủ động buông tha cho trừng phạt Phó Lực Nhạc. »
Ta thấp giọng nói:
"Ho tướng quân nói nhừng lòi này vói ta mà không sợ ra giáng tội ngươi sao?”
Ho Văn Mạc nói:
Thần không sợ, bòi vì thần vừa mói nói rồi, sau khi Thiến Nhi chết, thần cũng đã không quan tâm đến sự sông chết của minh rồi. Thần hận nhất chính là Tiêu Tín, chi cần thần còn một hoi thờ thì chắc chắn sẽ tim hắn đòi lại công bằng.’’
Ta nhíu mày nói:
"Ho tướng quân, ngươi đã quên nhừng lòi ta nói vói ngươi sao?”
"Thần chưa quên, thần sẽ vì bệ hạ xông pha khói lửa mà không chôi từ. Nhưng thần biết, kiếp này hi vọng báo thù duy nhất của thần chính là bệ hạ, trong thiên hạ, có thế đôi phó vói Tiêu Tín cũng chi có bệ hạ. Mặc dù hắn là nhân tài hiếm có, nhưng hắn không có lòng bao dung. Chuyện Thiến Nhi, hắn chi đon giản muôn hại thần, chi sợ hắn còn muôn thử dò xét bệ hạ.”
Ta cười lạnh nói:
Trước nay hắn luôn trung thành vói ta, chi sợ không phức tạp như ngươi nói.”
Ho Văn Mạc nói:
"Nếu là như vậy, vì sao bệ hạ không giết luôn Phó Lực Nhạc đế lấy lại công bằng cho thần và vạn dân trong thiên hạ?"
Khóe môi ta không nhịn được co rút lại.
Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như bệ hạ giết Phó Lực Nhạc chi sợ sẽ khiến rất nhiều tướng lình sinh ra lòng phản đôi, đây mói là chỗ cao minh của Tiêu Tín."
Ta lạnh lùng nói:
"Thiên hạ còn chưa thống nhất mà trong lòng các ngươi cũng chi nghi đến chuyện đấu đá lần nhau, thực sự khiến lòng ta nguội lạnh."Ho Văn Mạc quỳ xuống trước mặt ta, nói:
"Bệ hạ, nhừng lòi Văn Mạc nói hôm nay vinh viền sẽ không nhắc lại vói một người nào khác. Trước lúc bệ hạ thống nhất thiên hạ, Văn Mạc cũng không đế ý nghi này trong đầu. Văn Mạc thề vói bệ hạ, trước lúc thống nhất thiên hạ, nếu như Văn Mạc có ý định trả thủ sẽ trọn đòi không được siêu sinh.”
Hắn rưng rưng nói:
"Nếu như Tiêu Tín vinh viền không có ý định làm phản, Văn Mạc cũng sẽ vinh viền không nhắc lại chuyện báo thù. Còn nếu như ngày khác hắn có ý định làm phản, cầu xin bệ hạ cho ta một cơ hội tự minh đôi phó vói hắn."
Ta nhìn vào đôi mắt cực kỳ bi thương của Ho Văn Mạc, đột nhiên hiếu được lực lượng giúp hắn sông sót chính là vì báo thủ cho Lưu Thiến Nhi, ngoài ta ra, hắn không còn bất cứ cơ hội nào.
Lúc này ta lại nhớ đến câu nói còn dang dờ trong mộng của Tiêu Trân Kỳ. Trên phương diện tinh cảm, Tiêu Tín giông Ho Văn Mạc đến kỳ lạ, hai người đều chấp nhất như nhau. Tinh cảm của Tiêu Tín đôi vói Lục Châu có phải đã phai nhạt đi?
Ta lập tực bỏ đi ý nghi này, sợ rằng Tiêu Tín sẽ không bao giò' thay đốỉ tinh cảm vói Lục Châu, điều quan trọng thứ hai trong cuộc đòi hắn chính là Lục Châu. Ý nghi này khiến ta không rét mà run, Ho Văn Mạc vì Lưu Thiến Nhi mà có thế ẩn nhẫn như vậy, Tiêu Tín có phải cũng giông như hắn hay không?
Ta mệt mỏi thò' dài, vỗ nhẹ vai Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như ngươi và Tiêu Tín cùng tân công Tề quốc, ngươi cho rằng ai trong số các ngươi có thế đánh hạ Tê đô?"
Ta mệt mỏi thở dài, vỗ nhẹ vai Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như ngươi và Tiêu Tín cùng tân công Tề quốc, ngươi cho rằng ai trong số các ngươi có thế đánh hạ Tê đô?"
Ho Văn Mạc cho ta một đáp án tràn đầy lòng tin:
'Mặc dù thần cầm quân chiến đấu không hơn gì Tiêu Tín, nhưng nhừng gì hắn có thế làm, thần cũng có thế làm được!”
"Tốt! Tốt! Chờ Cao tướng quân trở lại ta sẽ làm lề mừng công thật lớn cho hai ngươi."
Tiêu Tín cưới nói:
"Công lao lớn nhất cũng chính là bệ hạ, Nước Hàn đều do ngài đánh hạ, thần và Cao tướng quân đều không làm gì cả."
"Đánh vào Hàn đô trước là ta, nhưng ta cũng không dám nhận nhiều công lao."
Tiêu Tín và ta cùng nờ nụ cười, hắn thấp giọng nói:
"Mạc An Thiên viết thư đầu hàng, bệ hạ có muôn gặp hắn không?"
Ta cười lạnh nói:
"Vua đã mất nước có gì đáng đế gặp? Ngươi cho người dần Ho Văn Mạc tói đây cho ta, ta xem rô't cuộc hắn là hạng người thế nào."
Tiêu Tín gật đau nói:
"Bệ hạ gặp hắn cũng không có vân đề gì, nhưng nhất định không nên có ý định thu phục hắn. Người này rất trung thành vói Mạc An Thiên, đã sớm quyết ý hi sinh cho tổ quốc, nếu như không phải vì bảo vệ Mạc An Thiên cũng sẽ không bị chủng ta bắt sông. Cho dù mạnh mê giừ lại cũng sẽ trờ thành tai họa ngầm, còn không bằng diệt trừ hắn từ sớm."
Trong lòi nói của hắn lộ ra ý muôn nhanh chóng diệt trừ Ho Văn Mạc. Xem ra lần này đôi kháng vói Ho Văn Mạc, Tiêu Tín phải chịu không ít đau khố.Ta vừa gặp đã nảy sinh hảo cảm vói Ho Văn Mạc. Người này thân hình cao lỏn, dáng vẻ đường hoàng, khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo không chịu khuất phục, mặc dù thân thế bị thương nhiều chỗ nhưng không ảnh hường đến phong tháTanh hùng của hắn chút nào.
Võ sĩ hai bên muôn hắn quỳ xuống, Ho Văn Mạc quật cường đứng ở đó, bộ dạng gần sát cái chết cũng không chịu khuất phục. Hai võ sĩ cầm trường côn đi tói chỗ Ho Văn Mạc, bọn họ muôn dùng trường côn đập gãy xương đùi Ho Văn Mạc.
Ta đưa một ánh mắt đế các võ sĩ lui xuống, mim cười nói:
Thực sự là một người trung nghía.”
Ho Văn Mạc cười lạnh nói:
"Nếu ta đã roi vào trong tay ngươi, cần gì phải nói nhiều lòi vô nghía như vậy. Cho ta chết thống khoái đi! "
Ta cười ha hả nói:
Ho tướng quân, có chuyện ta vẫn chưa hiếu. Mạc An Thiên làm việc ngu ngốc, đế mặc cho người khác xui khiến, quân vương như vậy tại sao ngươi vẫn còn bảo vệ hắn?"
Ho Văn Mạc bình tình nhìn ta, nói:
"Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, huống chi Ho Văn Mạc thân là thần dân của Đại Hàn, trong lòng ta Đại vương không khác gì cha mẹ."
Ta gật đầu khen ngợi, cầm ván thư xin hàng Hàn vương Mạc An Thiên vừa kí tên trên bàn lên, nói: "Hiện giò' chủ nhân của ngươi đã chủ động đầu hàng ta, sau này ngươi nên làm thế nào, trong lòng chắc hn đã hiếu."
Ho Văn Mạc ngẩn ra, từ vẻ mặt của hắn có thế thấy được hắn không tin chuyện Mạc An Thiên đầu hàng ta là thực.
Ta ném văn thư xin hàng cho hắn, Ho Văn Mạc tiếp lấy mò' ra đọc, sau khi hắn xem xong văn thư, chắc chắn đó là do Mạc An Thiên viết cũng không nhịn được roi lệ.
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Ngươi xem hắn như cha mẹ, nhưng trong lòng hắn cũng không có đứa còn như ngươi.”
Ho Văn Mạc ảm đạm ném văn thư xin hàng xuống đất, nói:
"Ngươi muôn nói điều gì vói ta?"
Ta đã sớm có lòng yêu mến nhân tài đôi vói Ho Văn Mạc, một lòng muôn thu nhận hắn đế minh dùng, chân thành tha thiết nói: "Có câu chim không biết chọn cành mà đậu, Ho tướng quân cần gì phải hi sinh vì một chủ nhân tầm thường như vậy?"
'Dường như ngươi vẫn không hiếu, Hồ mồ chi hi sinh cho tố quốc chứ không phải chết vì chủ nhân!" Ta cười phá lên:
"Hi sinh cho tổ quốc? Ta luôn cho rằng Ho tướng quân là một danh tướng có tấm lòng rộng lỏn, nhưng không ngờ tầm nhìn của Ho tướng quân cũng chi hạn hẹp như vậy! Tám nước trung nguyên vốn là một nhà, ngươi hị sinh cho tố quốc nào? Hôm nay ngươi chết, có lẽ sẽ có người khen ngươi trung nghía, chờ đến khi thiên hạ thống nhất rồi, còn ai sẽ xem ngươi là một trung thần đây?”
"Đại trượng phu lập thế chi cầu không thẹn vói lương tâm, cần gì phải quan tâm người khác suy nghi như thế nào?"
Giọng điệu của Ho Văn Mạc vẫn cứng rắn.
Ta thò dài nói:
"Có biết vì sao ta tốn công sức nói nhiều vói ngươi như vậy không?"
Ho Văn Mạc không nói gì.
Ta nói lớn:
Thứ nhất là ta yêu thích sự trung nghía của ngươi, thứ hai vì tiếc cho sự tài ba của ngươi, bây giò' xem ra ngươi cũng chi là ngu trung(trung thành mù quáng) thôi. Đáng tiếc ngươi có bản lình nhưng lại không có cơ hội thi triển.”
Ánh mắt Ho Văn Mạc đột nhiên lóe lên. Ta nhạy cảm phát hiện được trong lòng hắn có thay đổi, thành khấn nói:
"Ta đã sớm nghe nói ngươi yêu dân như con. Nếu như ngươi có thế lo lắng cho trăm họ của Nước Hàn, vì sao không đem sự lo lắng này cho người khắp thiên hạ?"
Ho Văn Mạc im lặng không nói, dường như đã không phản bác được.
Ta thành khấn nói:
"Trung Nguyên như một cây đại thụ chọc trời, tám nước chính là tám nhánh cây, vạn dân trong thiên hạ chính là cành lá trên cây đại thụ đó. Ho tướng quân vì sao có thế vì một cành lá che mắt mà quên đi sự thực rằng trăm họ của trung nguyên vốn là cùng một nguồn gốc?"
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, tướng lình thuộc hạ của ta không chi đến từ Đại Khang mà còn có không ít đến từ Yên quốc và đủ các tướng lình của các nước đầu hàng, lòi nói của ta không chi nói cho một minh Ho Văn Cấm nghe, mà còn tác động đến sâu trong nội tâm của bọn họ.
Ta đứng dậy chầm chậm đi đến giừa đại sảnh, nói:
"Có thế thống nhất tám nước, cho trăm họ có cuộc sông ờ một mảnh đất hòa bình yên ốn chính là tâm nguyện lỏn nhất kiếp này của Long Dận Không ta. Sè có người nói ta dã tâm bừng bừng, đó là bọn họ không biết được chí hướng của ta. Bản đồ trung nguyên vì sao không ngừng bị thu nhỏ lại, chng lẽ người Ho ờ phương bắc mà man di ờ phía nam thực sự mạnh mè như vậy sao?”
Ta nhìn các tướng lình xung quang, sau đó lắc mạnh đầu, nói:
"Tướng lình của chủng ta cũng xuất sắc như vậy, binh lính của chủng ta cũng dũng cảm như vậy, vì sao bao năm qua lại đột nhiên không chịu nối một kích trước người Ho? Đó là bòi vì phân liệt, đó là bòi vì sự đấu tranh nội bộ giừa tám nước gây nên. Đôi vói cầm quân đánh giặc, ta chi là một kẻ tầm thường, nhưng ta biết, một phòng tuyến vờ vụn ròi rạc căn bản không cách nào gánh vác được trách nhiệm nặng nề là chông đờ ngoại tộc xâm lân! "
Trong mắt các tướng lình đề ánh lên vẻ kích động, nhừng lòi của ta đã nói giúp cho tiếng lòng của bọn họ.
Ta nói lớn:
"Ta chưa bao giò' lo lắng, chưa bao giò' có áp lực nặng nề như bây giờ. Các ngươi đều là nhân tài hiến có, tầm mắt của các ngươi không nên chi giói hạn trong chiến tranh trước mắt.”
Ta chi về phương bắc nói:
"Các ngươi cũng đã biết, hai Ho thống nhất là kết quả đã định rồi. Sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu Thác Bạt Thuần Chiếu ốn định được nội bọ Ho quốc, mục tiêu của hắn chắc chắn chính là vùng đất trung nguyên phi nhiêu của chủng ta. Trung Nguyên đấu tranh nội bộ, bất kế là ai thắng ai thua, Quân vương cũng sẽ đôi xử tử tế với dân chủng nước hắn, nhưng nếu người Ho xâm nhập vào lãnh thố của chủng ta, dân chủng của chủng ta sẽ phải làm thế nào đây?"
Ta tuyệt không phải cô' ý làm ra bộ dạng ngày tận thế như vậy, tất cả nhừng lòi này đều là suy nghi chân thật trong lòng ta.
Ánh mắt Ho Văn Mạc lần đầu tiên đôi diện thng vói ta, hắn bồng thò' dài nói:
"Dân chủng ờ trong lòng ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?”
Ta nặng nề gật đầu nói:
"Dân chủng là gốc rề của một quốc gia, không có trăm hò thi làm gì có quồc gia? Không có trăm họ thì còn có Quân vương nừa sao? Dân chủng mói là áo cơ, cha mẹ của chủng ta, dân chủng mói là chủ nhân của chủng ta. Nhừng lòi vừa rồi của Ho tướng quân sai rồi, dân chúng vẫn còn đó, ngươi vì sao lại hi sinh cho tổ quốc, vì sao lại muôn chết vì chủ nhân? Nhừng gì nên nói ta đều đã nói xong rồi, nếu như Ho tướng quân vẫn còn muôn hi sinh vì Mạc An Thiên, vì tố quốc, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản!"
Khóe môi Ho Văn Mạc co rút lại, hắn bồng nhiên quỳ xuống, nói:
"Ho Văn Mạc quỳ vì dân chủng trong thiên hạ, cũng không phải quỳ vì ngài!"
Ta cười ha hả nói:
"Nếu người trong thiên hạ đều có tấm lòng rộng lỏn như Ho tướng quân, Trung Nuyên ta chắc chắn sẽ hùng bá khắp thiên hạ."Ho Văn Mạc hướng về ta dập đầu ba cái, nói lỏn:
"Buốỉ nói chuyện hôm nay của bệ hạ đã làm thức tinh người trong mộng.”
Ta cười nói:
Lân này Hồ tướng quân lạy vì điều gi í Ho Văn Mạc nói:
"Có một câu bệ hạ nói sai rồi, bệ hạ chính là chủ nhân của vạn dân, ,cũng là chủ nhân của Văn Mạc sau này, Văn Mạc đương nhiên phải bái kiến chủ nhân."
Ta đưa tay nâng Ho Văn Mạc, lớn tiếng nói:
"Có thế có được Ho tướng quân thực sự là may mắn của ta!"
Mặc dù Mạc An Thiên cúi đầu xưng thần vói ta nhừng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Ta vốn cũng không có ý định giết hắn, nhưng nếu đã đồng ý vói Tiêu Tín, dùng dầu của Mạc Thiên An đế tế bái linh hồn Tiêu Trân Kỳ thì đương nhiên không thế đốỉ ý.
Ngày cúng tế ta tự minh đưa Tiêu Tín đến trước linh vị Tiêu Trân Kỳ. Sau khi Tiêu Tín tự tay giết Mạc An Thiên liền quỳ lạy trước linh vị phụ thân khóc không đứng dậy nối.
Trong lòng ta thầm than:
Tiêu 1 in rốt cuộc vân là một đứa nhỏ hiếu thuận.
Ta tiếp lấy chén rượu trong tay Lang Thứ, chậm rãi rót xuống mặt đất trước linh vị, nhớ lại khi xưa sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Trân Kỳ, trong lòng lại đau xót đến roi lệ. Nếu như Tiêu Trần Kỳ còn sông đến bây giờ, rất nhiều tâm sự bị đè nén trong lòng ta đều có thế nói hết vói hắn.Tiêu Tín tế bái xong cũng khong dám quấy rầy hồi ức của ta, cáo từ ròi đi trước.
Ta ngồi một minh trước linh vị Tiêu Trân Kỳ, vừa nhớ lại chuyện cũ vừa nhìn về linh vị Tiêu Trân Kỳ mà uống rượu. Đôi vói Tiêu Tín, ta thực sư vô cùng mâu thuần, từ hiện tại mà thấy dường như Tiêu Tin cũng không có biếu hiện làm phản, nhưng theo danh tiếng và địa vị của hắn được đề cao, ta vẫn dần dần cảm thấy bất an.
Lần đầu tiên ta cảm thấy dường như minh cũng không quá nắm chặt được Tiêu Tín. Nếu như tiếp tục đế hắn phát triến, cuối cùng cũng có một ngày hắn trở thành tai họa ngầm của ta.
Đây cũng không phải do ta đa nghi, mấy người Trần Tử Tô, Cao Quang Viễn, Vũ Cự đều trước sau đưa ra cảnh báo cho ta, bọn họ nhất định đã nhận ra dấu hiệu từ một mặt nào đó của Tiêu Tín.
Không biết do uống quá nhiều rượu hay vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, ta đột nhiên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi bên cạnh linh vị, trong lúc mơ hồ ta thấy Tiêu Trân Kỳ chậm rãi đi tói trước mặt ta.
Tiêu đại ca!
Ta kích động gọi.
Tiêu Trân Kỳ mim cười gật đầu nói:
"Công tử, đa tạ ngài vẫn nhớ đến ta!”
Trong lòng ta nghẹn ngào không nhịn được roi lệ.
Tiêu Trân Kỳ rót đầy hai chén rượu, cùng ta uống cạn rồi nói:
"Có phải công tử muôn giết Phúc Oa?"
Ta vội vàng lắc đầu, nói:
"Tại sao Tiêu Đại ca lại nghi vậy?Tta chưa bao giò' nghi đến chuyện này."
Ta chạm phải ánh mắt chân thành tha ữiiết của Tiêu Trân Kỳ, ảm đạm thở dài nói:
'Thực không dám giấu diếm, ta thật sự có ý nghi như vậy."
"Vì sao công tử phải giết hắn?”
"Ta lo lắng hắn làm phản.”
i iêu Trần Kỳ yên lặng một lúc lâu mói nói:
"Nguyên nhân Phúc Oa muôn làm phản cũng là vì công tử."
Ta ngẩn ra, nói:
"Tiêu đại ca có thế nói rõ hon hay không?" i iêu Trần Kỳ nói:
"Trong lòng Phúc Oa coi trọng nhất là hai chuyện, một là trở thành một danh tướng thống lình vạn quân, quét ngang thiên hạ, còn mt việc nừa chính là..."
Một trận gió lạnh thốỉ qua khiến ta nhịn không được run lên, mò' mắt ra lại thấy minh vẫn ngồi trước linh vị Tiêu Trân Kỳ, làm gì có ai khác nừa. Trong lòng ta hôi hận không thôi, vừa rồi chắc chắn là Tiêu Trân Kỳ hiện về báo mộng cho ta, nếu như ta tinh lại chậm một chút liền có thế nghe được hết mọi chuyện rồi.
Lúc này Lang Thứ vội vàng hấp tấp chạy tói chồ ta, ta co duồi chân tay bị nhức mỏi, đứng lên nói: "Chuyện gì?"
Lang Thứ nói:
"Việc lớn không tốt, Phó Lực Nhạc thống lình Thiết Giáp Doanh mạnh mè đoạt con gái của Nước Hàn Ngự sử Lưu Kim Thành."
Ta nhíu mày, Phó Lực Nhạc chính là mãnh tướng thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Tiêu Tín, cũng là một trong nhừng người bạn nôi khô' của Tiêu Tín, có thế nói là chiến công hiến hách, danh dự trong quân cực cao.
Chuyện người thắng lọi cưóp đoạt thành quả cũng thường xảy ra, trên thực tế cũng không thế tránh được chuyện này.
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này giao cho Tiêu Tín xử lý, cô' gắng không nên làm lỏn chuyện."
Lang Thứ cười khổ nói:
"Chủ nhân, sợ rằng lần này phiền phức lỏn, Lưu Thiến Nhi chính là vị hôn thê của Ho Văn Mạc" "Cái gì?"
Lần này ta giật minh không nhẹ, tên Phó Lực Nhạc không đoạt người nào, hết lần này tói lần khác lại muôn đoạt vị hôn thê của Ho Văn Mạc. Trong lòng ta nhanh chóng chuyến động trăm ngàn ý niệm, chuyện này đã có mưu đồ từ trước hay chi là tinh cờ xảy ra?
Sắc mặt ta tôi sầm, nói:
"Lang Thứ, lập tức dần ta đi xem!"Mực độ tồi tệ của chuyện này vượt xa sự tường tượng của ta. Thiến Nhi không cam lòng chịu nhục nên mạnh mè dùng trâm cài đầu tự vẫn.
Tất cả chuyện này đột ngột chuyến biến, tâm tinh của quan viên Nước Hàn vừa mói đầu hàng ta vô cùng kích động, nguy cơ lỏn hon nừa còn ẩn chứa ờ phía sau, Ho Văn Mạc và năm vạn quân đầu hàng vốn đã thành tâm quy thuận lại xảy ra chuyện này, khiến một phen cô' gắng của ta bị uống phí toàn bộ.
Trong lòng ta vô cùng tức giân, ta nhất định phải khiến người gây nên chuyện này phải trả giá thật nhiều.
Phó Lực Nhạc bị trói chặt lôi đến trước mặt ta, thân hình cao lỏn của hắn khom lại, rồ ràng hắn đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói:
"Tội thần Phó Lực Nhạc ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Khi ta đôi mặt vói Phó Lực Nhạc lại trờ nên bình tình, có tức giận cũng không giải quyết được vân đề, ta quay sang lạnh nhạt hỏi Tiêu Tín:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tín cung kính nói:
"Bệ hạ, đều do vi thần không biết quản giáo mói đế xảy ra chuyện này..."
Lúc này ngoài điện truyền đến tiếng khóc cực ki bTai, là Hàn quốc Ngự sử Lưu Kim Thành đến, đây là chuyện ta cố ý sắp đặt.
la cố ý nói:
"Người nào đang khóc ngoài cửa?”
Lang Thứ nói:
"Nước Hàn Ngự sử Lưu Kim Thành đến đây đế xin bệ hạ chủ trì công lý."
Ta thờ dài:
"Tiêu tướng quân, Phó Lực Nhạc là thuộc hạ của ngươi, ngươi cho rằng nên xử lý chuyện này thế nào?"
Tiêu Tín nhíu mày lộ ra vẻ khó khăn, nói:
"Bệ hạ, thần khó có thế quyết định được."
Ta cười lạnh nói:
"Ví sao lại khó quyết định?"
Tiêu Tín nói:
"Chính vì Phó Lực Nhạc là thuộc hạ nên thần mói khó quyết định, bất kế thần đưa ra phương pháp nào cũng có thế bị cho là thiên vị.”
Trong lòng ta thầm tức giận, chuyện này đúng là vô cùng khó giải quyết. Nếu như xử phạt nhẹ Phó Lực Nhạc chắc chắn sẽ làm đám đại thần đầu hàng của Nước Hàn sinh lòng oán hận, cô' gắng của ta lúc trước sẽ hoàn toàn uống phí.
Nhưng nếu ta xử phạt Phó Lực Nhạc quá nặng lại sẽ khiến tướng lình thuộc hạ của ta tâm ý nguội lạnh, chưa biết chừng sẽ còn có người nhân cơ hội kích động khiến bọn họ sinh ra ý ròi bỏ.
Chuyện này rô't cuộc có phải là một âm mưu không, có phải còn có một tầng âm mưu càng sâu phía sau việc làm này của Phó Lực Nhạc, Tiêu Tín có liên quan gì đến chuyện này hay không? Các vân đề liên tiếp quấy nhiều ta.
Chuyện này rô't cuộc có phải là một âm mưu không, có phải còn có một tầng âm mưu càng sâu phía sau việc làm này của Phó Lực Nhạc, Tiêu Tín có liên quan gì đến chuyện này hay không? Các vân đề liên tiếp quấy nhiều ta.
Ta lạnh lùng nói:
"Phó Lực Nhạc, ngươi có biết minh phạm phải tội gì không?”Ta giận dừ nói:
"Ngươi mạnh mê cưóp đoạt con gái nhà lành, chưa kịp gian dâm đã hại chết người. Mặc dù Ngự sử Lưu Kim Thành là đại thần cũ của Nước Hàn nhưng hiện giờ đã đầu hàng chúng ta, cũng trờ thành đại thần của Đại Khang như ngươi, huống chi nàng là vị hôn thê của Ho Văn Mạc tướng quân. Ngươi làm như vậy chắc chắn sẽ khơi dậy sự tức giận của các đại thần cũ và quân đầu hàng của Nước Hàn, người trong thiên hạ sẽ nhìn tướng sĩ Đại Khang ta như thế nào? Ta luôn miệng tuyên bô' vói bên ngoài chúng ta lấy nhân nghía làm đầu, ngươi làm như vậy có khác nào cho ta một bạt tát thăng vào mặt?"
Phó Lực Nhạc đã nhận ra tai họa ập đến từ trong lòi nói của ta, bị dọa sợ đến mặt vàng như đất, run run nói:
"Bệ hạ, thần biết sai rồi. Nhưng thần cũng chi muôn tâm sự vài câu vói Lưu tiếu thư, cũng không có ý định gian dâm nàng, lại càng không muôn hại chết nàng..."
Lâm miệng!
Ta giận dừ vỗ lên hương án. Người này thực sự quá đáng giận, chuyện đến nước này rồi vẫn còn mạnh miệng nói bậy.
"Lôi xuống cho ta...”
Lúc này Tiêu Tín cuông quít bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt ta, nói:
"Bệ hạ, thần có vài lòi muôn nói.”
Ta tức giận nhìn hắn: "Có gì muôn nói?
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, Phó Lực Nhạc chính là mãnh tướng hiếm có của Đại Khang, nhừng năm gần đây đã vì sự thống nhất của Đại Khang mà lập được công lao hiến hách."
Hắn quay sang Phó Lực Nhạc nói:
"Còi áo bào của ngươi ra!"
Phó Lực Nhạc hoi do dự rồi vẫn còi áo bào của minh ra, chi thấy trên thân trần của hắn đầy nhừng vết thương lớn nhỏ. Chủng thần không nhịn được phát ra tiếng than thở, Tiêu Tín chân thành nói: "Mọi vết sẹo này đều vì Đại Khang mói có, mồi cuộc chiến hắn đều dần đầu xung phong liều chết, chưa bao giò' từng lùi bước."
Phó Lực Nhạc không nhịn được roi lệ đầy mặt, thấp giọng khóc ồ lên.
Trong lòng ta cũng không kim được đau xót, bất kế mục đích lần này của Tiêu Tín là gì, Phó Lực Nhạc là công thần của Đại Khang là chuyện không thế chôi câi.
Tiêu Tín nói:
"Từ quan chức mà nói, Phó Lực Nhạc là thuộc hạ của thần, từ quan hệ cá nhân, hắn là bằng hừu nôi khô' của thần. Chuyện này thực sự là hắn đã sai, nhưng thần tin tường mục đích ban đầu của hắn nhất định không phải là muôn hại chết Lưu Thiến Nhi. Bệ hạ, xin ngài nhìn ờ công lao của hắn, tạm thòi giừ lại cái đầu này, đế hắn có cơ hội được chết trên sa trường...”
Phó Lực Nhạc khóc rông lên, liên tục dập đầu trước mắt ta, máu tưoi đầm đìa trên trán:
"Bệ hạ, tội thần không sợ chết, nhưng chết như vậy thần không cam lòng. Xin bệ hạ cho thần một cơ hội đế thần được đường đường chính chết đi! "
Ta nhìn các đại thần xung quanh, bọn họ đều cúi đầu xuống. Chuyện này bất luận có phải là âm mưu hay không, hậu quả đã phát triển đến mức khiến ta khó có thế nắm giừ được. Nếu như ta giết Phó Lực Nhạc có lẽ sẽ được đám đại thần đầu hàng kia tôn kính, nhưng lại làm giảm đi sự trung thành của đám thuộc hạ.
Lúc này một tên võ sĩ vội vàng chạy lên bấm báo:
"Bệ hạ, quân đầu hàng của Nước Hàn vừa mói tổ chức lại kia lại gây rối, đã xảy ra xung đột cùng quân đội của chủng ta."
Ta nắm chặt hai tay.
Tiếng khóc của Lưu Kim Thành không ngừng vang lên ngoài cửa. Ta vốn muôn cho hắn vào kế tội Phó Lực Nhạc, nhưng bây giờ ta cũng hoi do dự.
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Quân đầu hàng lên tói hon năm vạn, nếu không trân áp kịp thòi sợ rằng sẽ càng rối loạn hon. Thần nguyện ý dần quân đi nhanh chóng dẹp loạn."
Lúc này lại có võ sĩ đến bấm báo:
"Bệ hạ, tướng quân Ho Văn Mạc xin cầu kiến!"
Ta cũng hoi ngẩn ra, kế từ sau khi xảy ra chuyện này Ho Văn Mạc vẫn giừ im lặng. Hiện giò' hắn lại xuất hiện, không biết là có tính toán gì?
Ta gật đầu nói:
Cho hán vào.Ho Văn Mạc chậm rãi đi vào đại điên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương, phẫn nộ, lạnh lùng nhìn qua Phó Lực Nhạc đang quỳ trên mặt đất rồi quỳ xuống hành lề vói ta, nói:
"Thần Ho Văn Mạc ra mắt bệ hạ!"
"Miền lề!"
Ho Văn Mạc vẫn quỳ trên mặt đất nói:
"Bệ hạ, thần đã tra ra kẻ xui khiến làm loạn chính là phó tướng Chu Xuyên, thần đã trói hắn đem đến ngoài cửa chờ xử lý."
Trong lòng ta lấy làm ngạc nhiên, theo như Ho Văn Mạc nói, chuyện nối loạn đã lắng xuống. Lúc này hắn vẫn có thế giừ cho đầu óc tinh táo, thực sự là một nhân tài hiếm có.
Ta thò dài nói:
"Chuyện này cũng không trách hắn, Ho tướng quân thả Chu Xuyên ra đi. Chi cần sau này bọn họ không gây sự nừa thi chuyện ngày hôm nay ta sẽ bỏ qua.”
"Đa tạ bệ hạ!"
Ta lại nói:
"Chuyện về Lưu tiếu thư ta đã nghe nói rồi, mong rằng Ho tướng quân có thế kim nén bi thương."
Ta cô' ý nói vậy đế xem xem rốt cuộc Ho Văn Mạc có phản ủng gì.
Ho Văn Mạc lộ ra vẻ mặt vô cùng thương cảm, nói:
"Bệ hạ, chuyện này thần không muôn nhắc lại nừa. Nếu như người gây họa là thuộc hạ của Tiêu tướng quân, nói vậy Tiêu tướng quân hn sẽ lấy lại công bằng giúp Ho mồ."
sắc mặt Tiêu Tín hoi đổi, Tiêu Tín đấy chuyện này về phía hắn trước mặt bao người như vậy, hắn có muôn từ chôỉ cũng không thế được.
Ta gật đầu nói:
Ho tướng quân nói đúng. Tiêu Tín, ngươi xem xem nên xử lý thế nào đi! "
Tiêu Tín không còn đường lui, tức giận nhìn Phó Lực Nhạc, nói:
"Phó Lực Nhạc, thường ngày ta đã nhắc nhò' ngươi thế nào? Hôm nay ngươi lại dám gây ra chuyện lớn thế này? Mặc dù ngươi không có lòng muôn hại người, nhưng người khác cũng bòi vì ngươi mà chết!"
Hắn quay sang ta nói:
"Bệ hạ, thần cho rằng nên cách chức Phó Lực Nhạc, phạt một trăm quân côn, đế hắn phải canh trước Lưu tiếu thư làm răn đe."
Lòi vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiếu Tiêu Tín đang bao che Phó Lực Nhạc, nhưng đa số mọi người không thế hiện chút bất mãn nào. Tất cả mọi người đều đủng trên lập trường của Phó Lực Nhạc, không ai muôn thấy một tướng lình có công lao lớn như vậy bị giết.
Vì vậy mọi người đều đang xem phản ứng của Ho Văn Mạc, không ngờ Ho Văn Mạc lại thò' dài nói: "Nguyên nhân hậu quả của chuyện này ta rất rõ ràng, mặc dù hắn có ý đồ bất lương vói Thiến nhi, nhưng cũng không có lòng muôn hại nàng. Trừng phạt một trăm côn cũng hoi quá nặng tay.”
Hắn vừa nói ra đều khiến tất cả mọi người ngây ngẩn, ngay cả ta cũng không ngờ Ho Văn Mạc lại nói như vậy.
Ho Văn Mạc nói:
"Ta cũng là ngưòi cam quân, chuyện như vậy ta cũng đã từng trải qua. Nếu như thật sự đánh hắn một trăm côn chi sợ sau này cũng không cầm quân, không chiến đấu được nừa. Đôỉ vói một tướng lình, chuyện này không khác gì giết hắn. Mặc dù hắn khó thoát khỏi tội lỗi khi gây ra cái chết cho Thiến nhi, nhưng cũng là Thiến nhi phúc mỏng mệnh mỏng."
Hắn quay sang Tiêu Tín nói:
"Tiêu tướng quân trừng phạt hắn năm mưoi quân côn là được rồi, ngày sau nếu xảy ra chuyện thế này nừa, nhất định phải chém không tha. Về phần canh giừ bên quan tài ta nghi lại càng không cần, chi sợ Thiến nhi ờ dưói suôi vàng cũng không muôn nhìn thấy mặt kẻ này.”
Mấy lòi ngắn ngủi của Ho Văn Mạc đã đem sự đồng tinh của mọi người đều chuyến về phía hắn. Người này dưới tinh huống như vậy vẫn còn có thế nắm toàn bộ đại cục.
Tiêu Tín quát Phó Lực Nhạc:
"Còn không mau tạ tội vói Ho tướng quân!"
Phó Lực Nhạc quỳ lạy về phía Ho Văn Mạc, nhưng Ho Văn Mạc lại xoay người sang chỗ khác:
"Bệ hạ, thần muôn trò' về lo liệu chuyện hậu sự cho Thiến nhi, xin cáo từ trước...”
Ta phát hiện trong mắt Tiêu Tín xẹt qua một tia bất an, ta phát hiện rõ ràng biếu hiện của Ho Văn Mạc hôm nay chắc chắn không phải thật lòng.
Biếu hiện hôm nay của Ho Văn Mạc lại càng khiến ta coi trọng hắn thêm vài phần. Đây là một tướng lình có năng lực chông lại được Tiêu Tín, hôm nay hắn nín nhịn, chắc chắn sẽ có mưu đồ về sau.
Linh đường của Lưu Thiến Nhi cũng không được ứìiết lập tại Lưu phủ và là được lập tại nhà của Ho Văn Mạc. Mặc dù hai người vẫn chưa chính thức thành hôn nhưng Ho Văn Mạc hoàn toàn dùng lề nghi của vợ minh đế đôi đãi vói nàng.
Ho Văn Mạc cũng không ngờ được ta lại đến đây tế bái, vội vàng ra ngoài linh đường nghênh tiếp. Ta đờ hắn dậy, đến trước bài vị của Lưu Thiến Nhi dâng hương.
Từ đôi mắt sưng phủ của Ho Văn Mạc có thế thấy được cái chết của Lưu Thiến Nhi khiến hắn phải chịu đả kích khá lớn.
Ta cho mọi người lui, tạo ra một không gian riêng đế nói chuyện cùng Ho Văn Mạc.
"Ho tướng quân, hôm nay ta đến đây đế bày tỏ lòng xin lồi vói ngài."
Ho Văn Mạc lắc đầu nói:
"Bệ hạ không cần nói như vậy, lòng dạ Ho mồ cũng không rộng rãi như bệ hạ nghi.”
Ta yên lặng nhìn Ho Văn Mạc chờ hắn nói tiếp.
Ho Văn Mạc nói:
"Bệ hạ, Thiến Nhi là ngươi Văn Mạc yêu nhất cuộc đòi này, Văn Mạc sẽ không đế nàng phải chết oan uống như vậy."
Ta thấp giọng nói:
"Đã như vậy, tại sao lúc ờ trên triều ngươi không có ý yêu cầu trừng trị Phó Lực Nhạc theo đúng pháp luật?"
Ho Văn Mạc nói:
"Bệ hạ, mặc dù thần ngu dốt nhưng có một số việc vẫn thấy được rõ ràng. Nếu Phó Lực Nhạc bị xử tử, sợ rằng đám cựu thần của Nước Hàn chủng ta ngày sau sẽ càng thê thảm hon. Huống chi mặc dù Phó Lực Nhạc bức tử Thiến Nhi, nhưng hắn cũng không phải thủ phạm chân chính.''
Trong lòng ta chân động, nhìn thăng vào Ho Văn Mạc nói:
"Ngươi nói gì?"
Ho Văn Mạc đáp:
"Từ khi Thiến Nhi chết đi, thần đã không đế ý đến sông chết của minh nừa. Nhưng nếu như phải chết như vậy, thần cũng không cam lòng."
Ta gật đầu nói:
"Noi này không có người ngoài, có lòi gì ngươi cứ nói thăng vói ta."
Ho Văn Mạc nói:
"Người hại chết Thiến Nhi chính là Tiêu Tín!"
Mặc dù ta đã sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn vô cùng rung động. Ánh mắt của Ho Văn Mạc đúng là rất sắc bén, nhìn một lần đã thấy rõ được sự thật.
Ho Văn Mạc nói:
'Mặc dù thần cầm quân chiến đấu không hon gì Tiêu Tín, nhưng hắn lại đặc biệt đế mắt đến ta, đem ta trò' thành đôi thủ cả đòi của hắn, cho nên hắn muôn giết ta."
Ta im lặng không nói, lúc đầu Ho Văn Mạc bị bắt, Tiêu Tín đã đưa ra chuyện này vói ta.
Ho Văn Mạc nói:
"Chắc hăn là hắn không ngờ được ta lại đầu hàng, bề ngoài nhìn vào thì thấy chuyện hại chết Thiến Nhi chi là ngầu nhiên, nhưng nếu xử lý không tô't sẽ trờ thành họa lớn. Bệ hạ hăn cũng nghi đến, giết chết Phó Lực Nhạc chắc chắn sẽ khiến tướng lãnh thuộc hạ trong lòng nguội lạnh, không giết Phó Lực Nhạc lại khiến nhừng cựu thần Nước Hàn chủng ta bất mãn.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
"Thần đã cân nhắc nhiều lần, địa vị của nhừng cựu thần Nước Hàn chủng ta không thế nào so được vói công thần của Đại Khang. Nếu như bệ hạ buộc phải quyết định, chủng ta chắc chắn sẽ bị bỏ qua.”
Ta yên lặng nhìn Ho Văn Mạc, trí tuệ của người này không kém gì Tiêu Tín.
Ho Văn Mạc nói:
"Năm vạn tù binh Hàn vừa mói được biên chế lại, tất cả tin tức từ bên ngoài đều bị phong tỏa, thừ hỏi làm sao bọn họ có thế biết được tin tức Thiến Nhi chết? Nhất định là có người cố ý tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến cho bọn họ bất mãn, gây xích mích rối loạn. Nếu tình hình tiếp tục phát triến thêm, kết quả cuôi cùng chắc chắn là bị trân áp, máu tưoi của năm vạn Hàn quân này chắc chắn sẽ chảy xuống vô ích, thế cục vốn bình tình sẽ lầm vào khấn trương. Thần không muôn thấy tinh cảnh như thế, cho nên mói chủ động buông tha cho trừng phạt Phó Lực Nhạc. »
Ta thấp giọng nói:
"Ho tướng quân nói nhừng lòi này vói ta mà không sợ ra giáng tội ngươi sao?”
Ho Văn Mạc nói:
Thần không sợ, bòi vì thần vừa mói nói rồi, sau khi Thiến Nhi chết, thần cũng đã không quan tâm đến sự sông chết của minh rồi. Thần hận nhất chính là Tiêu Tín, chi cần thần còn một hoi thờ thì chắc chắn sẽ tim hắn đòi lại công bằng.’’
Ta nhíu mày nói:
"Ho tướng quân, ngươi đã quên nhừng lòi ta nói vói ngươi sao?”
"Thần chưa quên, thần sẽ vì bệ hạ xông pha khói lửa mà không chôi từ. Nhưng thần biết, kiếp này hi vọng báo thù duy nhất của thần chính là bệ hạ, trong thiên hạ, có thế đôi phó vói Tiêu Tín cũng chi có bệ hạ. Mặc dù hắn là nhân tài hiếm có, nhưng hắn không có lòng bao dung. Chuyện Thiến Nhi, hắn chi đon giản muôn hại thần, chi sợ hắn còn muôn thử dò xét bệ hạ.”
Ta cười lạnh nói:
Trước nay hắn luôn trung thành vói ta, chi sợ không phức tạp như ngươi nói.”
Ho Văn Mạc nói:
"Nếu là như vậy, vì sao bệ hạ không giết luôn Phó Lực Nhạc đế lấy lại công bằng cho thần và vạn dân trong thiên hạ?"
Khóe môi ta không nhịn được co rút lại.
Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như bệ hạ giết Phó Lực Nhạc chi sợ sẽ khiến rất nhiều tướng lình sinh ra lòng phản đôi, đây mói là chỗ cao minh của Tiêu Tín."
Ta lạnh lùng nói:
"Thiên hạ còn chưa thống nhất mà trong lòng các ngươi cũng chi nghi đến chuyện đấu đá lần nhau, thực sự khiến lòng ta nguội lạnh."Ho Văn Mạc quỳ xuống trước mặt ta, nói:
"Bệ hạ, nhừng lòi Văn Mạc nói hôm nay vinh viền sẽ không nhắc lại vói một người nào khác. Trước lúc bệ hạ thống nhất thiên hạ, Văn Mạc cũng không đế ý nghi này trong đầu. Văn Mạc thề vói bệ hạ, trước lúc thống nhất thiên hạ, nếu như Văn Mạc có ý định trả thủ sẽ trọn đòi không được siêu sinh.”
Hắn rưng rưng nói:
"Nếu như Tiêu Tín vinh viền không có ý định làm phản, Văn Mạc cũng sẽ vinh viền không nhắc lại chuyện báo thù. Còn nếu như ngày khác hắn có ý định làm phản, cầu xin bệ hạ cho ta một cơ hội tự minh đôi phó vói hắn."
Ta nhìn vào đôi mắt cực kỳ bi thương của Ho Văn Mạc, đột nhiên hiếu được lực lượng giúp hắn sông sót chính là vì báo thủ cho Lưu Thiến Nhi, ngoài ta ra, hắn không còn bất cứ cơ hội nào.
Lúc này ta lại nhớ đến câu nói còn dang dờ trong mộng của Tiêu Trân Kỳ. Trên phương diện tinh cảm, Tiêu Tín giông Ho Văn Mạc đến kỳ lạ, hai người đều chấp nhất như nhau. Tinh cảm của Tiêu Tín đôi vói Lục Châu có phải đã phai nhạt đi?
Ta lập tực bỏ đi ý nghi này, sợ rằng Tiêu Tín sẽ không bao giò' thay đốỉ tinh cảm vói Lục Châu, điều quan trọng thứ hai trong cuộc đòi hắn chính là Lục Châu. Ý nghi này khiến ta không rét mà run, Ho Văn Mạc vì Lưu Thiến Nhi mà có thế ẩn nhẫn như vậy, Tiêu Tín có phải cũng giông như hắn hay không?
Ta mệt mỏi thò' dài, vỗ nhẹ vai Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như ngươi và Tiêu Tín cùng tân công Tề quốc, ngươi cho rằng ai trong số các ngươi có thế đánh hạ Tê đô?"
Ta mệt mỏi thở dài, vỗ nhẹ vai Ho Văn Mạc nói:
"Nếu như ngươi và Tiêu Tín cùng tân công Tề quốc, ngươi cho rằng ai trong số các ngươi có thế đánh hạ Tê đô?"
Ho Văn Mạc cho ta một đáp án tràn đầy lòng tin:
'Mặc dù thần cầm quân chiến đấu không hơn gì Tiêu Tín, nhưng nhừng gì hắn có thế làm, thần cũng có thế làm được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.