Chương 27: Săn quỷ (27)
Sơ Hòa
03/08/2022
Tâm cuồng (27)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
27.
Rõ ràng Dương Nam Kha không hề chú ý tới vẻ khác thường của Hầu Thành, vẫn nói không ngừng, cậụ ta kể đã lừa dối ba mẹ, tự ý thôi việc, bỏ nhà đi được gần nửa năm rồi, để tránh bị bọn họ tìm thấy, cậu ta không gọi điện về nhà, còn đổi luôn số di động, chuyển sang xài sim rác.
"Nếu cháu trốn kỹ thì họ đừng hòng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, cháu biết rõ năng lực cảnh sát ở nơi nhỏ bé đó tệ thế nào, chắc chắn chỉ điều tra sơ sài cho xong việc, không thể tra ra cháu đã rời khỏi phương bắc đâu. Ha ha, để bọn họ lo tới chết đi." Dương Nam Kha lắc đầu nói: "Dù sao bọn họ cũng rảnh rỗi cả ngày, cháu đang kiếm việc cho họ làm đấy. Nếu tìm được cháu thì coi như họ giỏi. Ha ha ha, về phần chị cháu, sau khi lấy chồng, chị ấy đã thôi việc, bảo là muốn đến chỗ anh rể giúp đỡ, nhưng thật ra chẳng có việc gì để làm cả, cháu thấy chị ấy ở nhà đến mốc meo rồi, thôi thì cứ ngồi lo sốt vó với cha mẹ luôn đi."
Hầu Thành nghe đến nghiến răng, trán tuôn đầy mồ hôi.
Dương Nam Kha dần nói nhiều hơn, khoe rằng nhà mình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ chị gái đã là nô lệ của cậu ta, dù chị ấy học rất giỏi, nhưng bởi vì trong nhà có một đứa con trai, nên phải nghỉ học sớm rồi ra ngoài bươn chải kiếm sống, cuối cùng lấy một ông chồng mà mình không yêu, cậu ta còn chê ba mẹ rất ngu, chỉ biết an nhàn ở xí nghiệp nhà nước, vừa quê mùa vừa thiếu hiểu biết.
"Cháu chịu hết nổi mẹ mình rồi, ngày nào cũng giục cưới. Cháu mới 24 tuổi, còn chưa chơi đủ thì kết hôn cái gì? Hơn nữa, tiền đâu mà lấy vợ, tiền mua xe cho cháu, mua phòng tân hôn còn không có, lấy gì để kết hôn thế? Ở thành phố nhỏ như Lư Thành, nhà cháu cũng được xem là khá giả, nhưng so thế nào được với thành phố lớn chứ? Ví dụ như Lạc thành của mấy chú, giàu có hơn chỗ ấy gấp tỷ lần. Cháu đã mở mang được đầu óc khi đến đây đấy!"
Dương Nam Kha hào hứng nói, ra sức chế nhạo cha mẹ mình, dường như đối với cậu ta, bọn họ sống chỉ tổ chật đất vậy.
Hầu Thành nói: "Bọn họ là cha mẹ cậu, cậu là con thì không nên nói họ như thế."
Cậu ta nói liến thoắng: "Cháu ghét bọn họ. Thật đó, bọn họ vừa đáng thương vừa đáng trách, đã dành cả đời ở nơi nhỏ bé kia, không dám ra ngoài thì thôi đi, còn muốn ép buộc cháu, không cho cháu rời khỏi đó, chỉ biết ôm chặt lương hưu mà sống, không có chí tiến thủ, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Chú biết không, thật ra sau khi tốt nghiệp, cháu không định quay về Lư Thành đâu, muốn tự tìm một công việc trên tỉnh. Nhưng mẹ cứ khăng khăng bắt cháu về nhà, còn nói sẽ mua nhà cho cháu nữa."
Hầu Thành buồn bực lái xe ba bánh.
Dương Nam Kha nói một thôi một hồi thì đâm ra chán, bỗng hỏi: "Chú ơi, chú có con không?"
Giọng Hầu Thành run lên, "Không có."
Cậu ta hỏi tiếp: "Vậy ba mẹ chú... vẫn khỏe chứ?"
"Đều đã qua đời khi tôi còn nhỏ rồi." Ông ta nói.
Trên xe ba bánh yên tĩnh được nửa phút thì chợt bùng nổ một tràng cười lớn.
Dương Nam Kha vỗ chân nói: "Chú ơi, ước gì cháu được như chú. Chú từng nghe câu này chưa: Có nhà có xe, ba mẹ đều mất. Đây là cuộc sống mà cháu thích nhất đấy."
Tay cầm lái của Hầu Thành ướt nhẹp.
Giờ phút này, sát ý trong lòng hắn đang trào dâng cuồn cuộn.
Hầu Thành đã sống như thầy tu ở làng Khánh Nhạc suốt mấy năm qua. Phần lớn dân làng đều xem thường và ghét bỏ ông ta. Hầu Thành cũng chẳng thèm nói chuyện với họ.
Ông ta không ngốc, chỉ lười giao thiệp với người ở đây thôi.
Dù mới học hết tiểu học, nhưng Hầu Thành vẫn biết chữ. Ba mẹ để lại nhà cửa ruộng đất đủ để ông ta sống qua ngày. Lúc không cần làm nông, Hầu Thành thường đọc rất nhiều sách báo, thích nhất là xem mấy tin tức vạch trần mặt tối của xã hội.
Cũng không biết sự căm hận trong lòng ông ta dần lớn hơn từ khi nào.
Hầu Thành nghĩ có rất nhiều người đáng chết trên thế giới này, ví dụ như đám trẻ con ồn ào ở nơi công cộng, bệnh nhân đánh bác sĩ, chính trị gia thối nát tham ô, người nổi tiếng chơi ma tuý, bọn lái xe dám vượt đèn đỏ, những ông chồng vũ phu hay mấy bà vợ ngoại tình...
Nhưng ông ta chỉ là một tên nông dân, thậm chí còn chưa từng được ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, không có cách nào trừng phạt những kẻ đáng chết đó.
Một bụng giận dữ của Hầu Thành không thể trút ra với ai.
Nếu mẹ còn sống thì tốt rồi... Ông ta thường nghĩ... Mẹ dịu dàng như thế, bà ấy sẽ lắng nghe từng câu mình nói, có khi còn an ủi mình.
Nhưng mẹ rất tốt bụng, chắc chắn bà ấy sẽ ngăn cản mình đi "săn quỷ".
Chuyện này phải nhờ cha, ông ấy là một người chính nghĩa, căm thù sự độc ác, có lẽ cha sẽ ủng hộ mình.
Hầu Thành vẫn cảm thấy mình không phải là "tên lưu manh" mà người khác hay nói, ông ta giống một đứa bé mới hơn mười tuổi, luôn ỷ vào cha mẹ, một câu của họ cũng có thể trấn an ông ta.
Nhưng Hầu Thành chỉ gặp được cha mẹ đã mất của mình ở trong mơ mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy, ông ta sẽ vừa làm ruộng vừa cằn nhằn không ngừng...
"Sao người tốt toàn chết sớm thế?"
"Sao hai người lại gặp phải sạt lở đất rồi bị chôn vùi trong lớp đất đá đó?"
"Tại sao mấy kẻ ác ôn kia lại có thể sống tốt như vậy?"
"Chẳng lẽ bọn chúng không đáng chết sao?"
"Không công bằng tí nào!"
"Mình muốn bọn họ phải chết! Muốn toàn bộ ác quỷ đều phải chết hết!"
Sự căm thù hiện thực và nỗi nhớ nhung cha mẹ không ngừng nhấn chìm Hầu Thành, trong khoảng khắc khổ sở bất lực nhất, ông ta vô tình nhìn thấy một cuốn truyện trinh thám.
Quyển sách này đã khai sáng cho Hầu Thành, trong nháy mắt giúp ông ta tìm thấy ý nghĩa và giá trị của cuộc sống.
Nhân vật chính trong sách là một gã sát nhân liên hoàn, gã không ngừng gây án, ở nơi không tồn tại chính nghĩa, gã dùng dao của mình giết bảy tên đáng chết.
Cuối cùng, tên sát nhân này đã bị cảnh sát bắn chết.
Hầu Thành cực kỳ ghét kết thúc đó.
Sao sát nhân chính nghĩa phải chết chứ? Không phải những kẻ bị giết đều đáng chết hả? Sao cảnh sát lại theo phe ác? Dựa vào cái gì mà chính nghĩa thật sự lại thất bại như thế?
Ông ta không phục!
Nửa tháng sau, Hẩu Thành cầm bút sửa lại kết thúc.
Dưới ngòi bút của ông ta, sát nhân liên hoàn chẳng những không bị bắn chết mà còn xử luôn một vị sĩ quan cấp cao thối nát trong lực lượng cảnh sát, sau đó thì nhanh chóng biến đổi, khoác lên người bộ cảnh phục, tiếp tục trừng phạt những kẻ đáng chết khác.
Hầu Thành chưa từng cho ai xem kết thúc này, nhưng ông ta đã nhận ra mình có khả năng viết!
Không chỉ sửa được lỗi trong tác phẩm của người khác mà còn có thể tự sáng tác.
Khi cầm bút lên, Hầu thành đã trút ra hết toàn bộ giận giữ bị kiềm nén nhiều năm trời. Ông ta miêu tả những kẻ phạm sai lầm như mấy con quỷ đội lốt người, còn mình hóa thân thành nhân vật chính có biệt danh là "người săn quỷ", với chính nghĩa "chém yêu giết ma".
Hầu Thành đang viết dở cuốn thứ nhất thì gặp được Dương Nam Kha.
Ban đầu viết rất dễ, nhưng ở một vài cảnh giết chóc, ông ta viết đi viết lại mãi mà vẫn chưa hài lòng.
Hầu thành đã từng đọc một quyển sách dạy sáng tác, trong đó viết: Nếu bạn không thể tưởng tượng ra một vài chi tiết, vậy hãy thử trải nghiệm nó.
Sự xuất hiện của Dương Nam Kha đã tạo ra một cơ hội lớn cho ông ta.
Đến làng Khánh Nhạc, Hầu Thành phá lệ mời cậu ta ở lại nhà mình. Dương Nam Kha không vội đồng ý ngay mà đi dạo một vòng quanh làng, sau đó mới gõ cửa nhà ông ta.
Sau khi xem xét một lượt, Dương Nam Kha lấy lý do nghỉ ngơi dưỡng sức mà ở lại nhà Hầu Thành, cả ngày ngồi trách móc cha mẹ với ông ta. Hầu Thành chỉ im lặng lắng nghe, trong đầu dần xuất hiện một kế hoạch.
Ngày Dương Nam Kha đi, Hầu Thành không ra tiễn, mãi đến khi cậu ta rời khỏi làng, mới đuổi theo bằng xe ba bánh. Ông ta nói với Dương Nam Kha rằng trong làng có một tập tục, khi khách ở xa rời đi thì bắt buộc phải mời người đó ăn một chén chè trôi nước.
Dương Nam Kha tin lời Hầu Thành, cười hớn hở leo lên xe. Ông ta dẫn người xuống tầng hầm rồi đập vỡ đầu cậu ta bằng một cây búa đã chuẩn bị từ trước.
"Tôi vô tội." Hầu Thành phun ra những lời tráo trở từ hàm răng ố vàng, "Là do pháp luật, tòa án và mấy người vô dụng nên mới để đám tội phạm... À không, đám yêu ma quỷ quái quậy phá khắp nơi. Mấy người không thể săn chúng thì thôi đi, sao còn ngăn tôi và tín đồ trừ quỷ của tôi giết bọn nó? Dương Nam Kha không đáng chết hả? Thằng đó vừa bất tài vừa thích bòn rút chị mình, còn thường xuyên sỉ nhục cha mẹ. Mới có bấy nhiêu tuổi mà độc ác như thế, sống lâu chỉ tổ gieo rắc đau khổ cho người khác thôi."
Hầu Thành vô cùng kích động, trông giống một nhà vua đang khoe khoang chiến tích vĩ đại của mình với người dân.
Hầu Thành ngẩng cao đầu, trợn to mắt, "Mấy người làm cảnh sát mà không phân biệt được phải trái, trong lòng còn chẳng có đạo đức hay chính nghĩa, đáng tiếc..."
Nói tới đây thì ông ta hít sâu một hơi, ánh mắt đầy u ám và điên cuồng lướt qua mặt Minh Thứ, sau đó tự dưng lắc đầu cười rộ lên.
Minh Thứ không bị mấy lời khùng điên của Hầu Thành ảnh hưởng, cậu lạnh giọng hỏi: "Đáng tiếc gì thế?"
Hầu Thành căm tức nói: "Đáng tiếc tôi đã bị bắt, không còn cơ hội viết ra một cuốn sách mới với chủ đề giết chóc cảnh sát nữa."
Cậu cảnh sát trẻ cùng thẩm vấn tức giận nói: "Ông nói cái gì thế?"
Hầu Thành cười khùng khục.
Minh Thứ giơ tay vỗ lên vai cậu ta, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại.
"Sợ rồi sao?" Hầu Thành nhìn cậu cảnh sát kia, "Tôi nói giết chóc cảnh sát là giết mấy tên xấu xa và thối nát ấy, nếu cậu ngay thẳng, không làm việc ác, thì sao phải kích động sợ hãi như thế? Rõ ràng cậu đang chột dạ!"
Mặt của cậu cảnh sát trẻ trắng bệch: "Ông!!!"
"Ra ngoài nghỉ chút đi." Minh Thứ nói: "Bảo Phương Viễn Hàng vào thay."
Cậu cảnh sát này là người của cục cảnh sát Lạc Thành, nhỏ tuổi hơn Phương Viễn Hàng, do thiếu kinh nghiệm, nên mới nghe mấy câu đã luống cuống: "Tổ trưởng Minh, em không phải là cảnh sát xấu xa, em... Em không hề chột dạ, chỉ là... Là..."
Minh Thứ thở dài, quay mặt sang, giọng cậu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: "Loại người thế này nói mà cậu cũng tin à? Hầu Thành đã gây ra bi kịch cho một gia đình, dù lời nói và hành vi của Dương Nam Kha có thiếu đạo đức đến đâu hay cậu ta có bất hiếu như thế nào, thì ông ta lấy quyền gì để phán xét chứ? Hầu Thành là tội phạm giết người, vậy mà cậu lại để dăm ba câu ấy lôi vào logic của ông ta hả? Đừng lo, ra ngoài rửa mặt rồi nghĩ kỹ lại, cậu sẽ nhận ra không nên chấp nhặt với những kẻ thế này."
Hầu Thành vẫn ngồi bên cạnh cười khùng khục.
Cậu cảnh sát trẻ ưỡn ngực, từ từ thoát khỏi bẫy của ông ta, "Em cảm ơn tổ trưởng Minh ạ."
"Đi đi." Minh Thứ mỉm cười, dõi theo bóng lưng cậu ta rời khỏi, sau đó mới quay lại nhìn Hầu Thành.
Tiêu Ngộ An quan sát toàn bộ biến cố này, ánh mắt anh chợt trở nên vô cùng dịu dàng.
Trong phòng thẩm vấn, Minh Thứ đã là một tổ trưởng tổ trọng án cực kỳ xuất sắc và thành thục, cậu không chỉ có năng lực chuyên môn giỏi, mà còn có thể động viên và bày tỏ sự tín nhiệm với cấp dưới trẻ tuổi khi cần, trở thành thần tượng mà người đó ỷ lại và mơ ước.
Sự trưởng thành này chỉ diễn ra trong mấy năm ngắn ngủn. Trở lại bốn năm năm trước, Minh Thứ giống hệt cậu cảnh sát trẻ kia, luôn bị mấy lời của nghi phạm chọc tức.
Có lần còn bị nghi phạm chọc cho phát khóc.
Đó là lúc Minh Thứ 22 tuổi.
Cảnh sát Đông nghiệp đã điều tra và bắt giữ nghi phạm của một vụ giết người liên hoàn, người này là một ả đàn bà gian xảo, Minh Thứ phụ trách thẩm vấn bước đầu.
Đối mặt với chứng cứ đầy đủ, cô ta kiêu ngạo nhận tội, nhưng không hề ăn năn hối lỗi, ngược lại còn mắng cảnh sát phá án như tát nước, nói bọn họ là đồng phạm vô dụng và ngu ngốc của cô ta.
Nghi phạm đã liệt kê ra toàn bộ sơ hở của mình, chế giễu bọn cảnh sát ngu ngốc, không thể bắt được cô ta ngay lần đầu gây án.
"Sao tôi có thể giết được nhiều người như thế ấy hả? Tất nhiên là nhờ mấy người hỗ trợ rồi!"
"Biết cái đám bị tôi giết hận nhất ai không? Tôi à? Không phải đâu, là mấy người đó! Bởi vì mấy người hành động quá chậm, rõ ràng là không có tâm, cũng do mấy người quá ngu ngốc nên bọn chúng mới phải chết!"
Minh Thứ là người trẻ nhất trong ba vị cảnh sát thẩm vấn lúc ấy, trông dáng vẻ là đoán được ngay.
Vì thế cô ta chỉ nhắm vào cậu, chửi cậu bất tài, vừa không chuyên nghiệp vừa thiếu trách nhiệm, chắc chắn phải phụ trách hậu sự cho nạn nhân.
Minh Thứ bị phun nước miếng đầy mặt, đối phương mắng không ngừng, mắng đến khi cậu luống cuống, tiền bối bảo Minh Thứ ra ngoài, đổi người khác vô. Cậu rửa mặt bằng nước lạnh giữa mùa đông giá rét khiến tay và mặt bị đông cứng, nhưng cảm giác thiếu tự tin vẫn không hề biến mất.
Minh Thứ đã cố gắng hết sức để phá vụ này, cậu không ngủ không nghỉ mấy ngày liền, giống như là đổi sinh mạng của mình với thời gian vậy.
Nhưng hung thủ thật sự quá ranh ma, giết đến người thứ tư rồi mới sa lưới.
Thật ra Minh Thứ không cần gặp nghi phạm, là cậu chủ động xin được tham dự thẩm vấn. Trước khi vào phòng, Minh Thứ đã tự hỏi rất nhiều lần: Nếu mình cố gắng thêm chút nữa, có phải bọn họ sẽ còn sống hay không?
Tiêu Ngộ An đứng đợi bên ngoài cục cảnh sát đón được một Minh Thứ thơ thơ thẩn thẩn.
Lúc cậu nhìn thấy anh, vẻ mặt đờ ra, giống như đang cố hít sâu một hơi.
Sau mấy giây, Minh Thứ mới nhận ra đó là ai. Trong tích tắt, Tiêu Ngộ An thấy rõ cậu cắn môi một cái.
Anh vẫy tay với Minh Thứ, dịu dàng nói: "Đến đây."
Cậu từ từ bước về phía Tiêu Ngộ An, lặng lẽ nhìn vào mắt anh, sau đó cất lên giọng nói khàn khàn nhuốm vẻ mệt mỏi: "Anh ơi..."
Tiêu Ngộ An mở cửa xe, chống tay lên nóc rồi giúp Minh Thứ ngồi xuống.
Lúc chuyển sang ghế lái, anh trông thấy cậu khóc.
Minh Thứ ngồi bó gối trên ghế, vòng tay ôm chân, cơ thể to cao co lại thành một cục, vùi mặt vào bắp đùi, run rẩy hai vai.
Trước mặt đồng nghiệp và cấp trên, Minh Thứ vẫn im lặng, mắt cũng không đỏ, mãi đến tận khi thấy Tiêu Ngộ An, lên xe của anh rồi cậu mới bật khóc như đứa trẻ.
"Là do em vô dụng." Minh Thứ nói: "Nếu em giỏi hơn thì bọn họ sẽ không phải chết."
Tiêu Ngộ An kéo cậu về phía mình, đẩy đầu Minh Thứ lên, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ an ủi và khuyên bảo cậu... Giống như cách Minh Thứ vừa làm với cậu cảnh sát trẻ kia vậy.
"Em không sai hả?" Lúc đó cậu nức nở hỏi, ánh mắt mờ mịt xen lẫn chút ý muốn được nghe câu khẳng định.
"Người sai là hung thủ." Anh nói: "Đừng bao giờ để lời nói của hung thủ và cảm xúc khống chế mình, em biết rõ là bản thân đã cố hết sức rồi mà."
Anh vừa dứt lời thì thấy ánh mắt của Minh Thứ dần chuyển từ mờ mịt sang kiên định.
Vừa kiên định vừa sáng rực.
Hiện giờ cậu đang nhìn Hầu Thành bằng ánh mắt giống như thế:
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
27.
Rõ ràng Dương Nam Kha không hề chú ý tới vẻ khác thường của Hầu Thành, vẫn nói không ngừng, cậụ ta kể đã lừa dối ba mẹ, tự ý thôi việc, bỏ nhà đi được gần nửa năm rồi, để tránh bị bọn họ tìm thấy, cậu ta không gọi điện về nhà, còn đổi luôn số di động, chuyển sang xài sim rác.
"Nếu cháu trốn kỹ thì họ đừng hòng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, cháu biết rõ năng lực cảnh sát ở nơi nhỏ bé đó tệ thế nào, chắc chắn chỉ điều tra sơ sài cho xong việc, không thể tra ra cháu đã rời khỏi phương bắc đâu. Ha ha, để bọn họ lo tới chết đi." Dương Nam Kha lắc đầu nói: "Dù sao bọn họ cũng rảnh rỗi cả ngày, cháu đang kiếm việc cho họ làm đấy. Nếu tìm được cháu thì coi như họ giỏi. Ha ha ha, về phần chị cháu, sau khi lấy chồng, chị ấy đã thôi việc, bảo là muốn đến chỗ anh rể giúp đỡ, nhưng thật ra chẳng có việc gì để làm cả, cháu thấy chị ấy ở nhà đến mốc meo rồi, thôi thì cứ ngồi lo sốt vó với cha mẹ luôn đi."
Hầu Thành nghe đến nghiến răng, trán tuôn đầy mồ hôi.
Dương Nam Kha dần nói nhiều hơn, khoe rằng nhà mình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ chị gái đã là nô lệ của cậu ta, dù chị ấy học rất giỏi, nhưng bởi vì trong nhà có một đứa con trai, nên phải nghỉ học sớm rồi ra ngoài bươn chải kiếm sống, cuối cùng lấy một ông chồng mà mình không yêu, cậu ta còn chê ba mẹ rất ngu, chỉ biết an nhàn ở xí nghiệp nhà nước, vừa quê mùa vừa thiếu hiểu biết.
"Cháu chịu hết nổi mẹ mình rồi, ngày nào cũng giục cưới. Cháu mới 24 tuổi, còn chưa chơi đủ thì kết hôn cái gì? Hơn nữa, tiền đâu mà lấy vợ, tiền mua xe cho cháu, mua phòng tân hôn còn không có, lấy gì để kết hôn thế? Ở thành phố nhỏ như Lư Thành, nhà cháu cũng được xem là khá giả, nhưng so thế nào được với thành phố lớn chứ? Ví dụ như Lạc thành của mấy chú, giàu có hơn chỗ ấy gấp tỷ lần. Cháu đã mở mang được đầu óc khi đến đây đấy!"
Dương Nam Kha hào hứng nói, ra sức chế nhạo cha mẹ mình, dường như đối với cậu ta, bọn họ sống chỉ tổ chật đất vậy.
Hầu Thành nói: "Bọn họ là cha mẹ cậu, cậu là con thì không nên nói họ như thế."
Cậu ta nói liến thoắng: "Cháu ghét bọn họ. Thật đó, bọn họ vừa đáng thương vừa đáng trách, đã dành cả đời ở nơi nhỏ bé kia, không dám ra ngoài thì thôi đi, còn muốn ép buộc cháu, không cho cháu rời khỏi đó, chỉ biết ôm chặt lương hưu mà sống, không có chí tiến thủ, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Chú biết không, thật ra sau khi tốt nghiệp, cháu không định quay về Lư Thành đâu, muốn tự tìm một công việc trên tỉnh. Nhưng mẹ cứ khăng khăng bắt cháu về nhà, còn nói sẽ mua nhà cho cháu nữa."
Hầu Thành buồn bực lái xe ba bánh.
Dương Nam Kha nói một thôi một hồi thì đâm ra chán, bỗng hỏi: "Chú ơi, chú có con không?"
Giọng Hầu Thành run lên, "Không có."
Cậu ta hỏi tiếp: "Vậy ba mẹ chú... vẫn khỏe chứ?"
"Đều đã qua đời khi tôi còn nhỏ rồi." Ông ta nói.
Trên xe ba bánh yên tĩnh được nửa phút thì chợt bùng nổ một tràng cười lớn.
Dương Nam Kha vỗ chân nói: "Chú ơi, ước gì cháu được như chú. Chú từng nghe câu này chưa: Có nhà có xe, ba mẹ đều mất. Đây là cuộc sống mà cháu thích nhất đấy."
Tay cầm lái của Hầu Thành ướt nhẹp.
Giờ phút này, sát ý trong lòng hắn đang trào dâng cuồn cuộn.
Hầu Thành đã sống như thầy tu ở làng Khánh Nhạc suốt mấy năm qua. Phần lớn dân làng đều xem thường và ghét bỏ ông ta. Hầu Thành cũng chẳng thèm nói chuyện với họ.
Ông ta không ngốc, chỉ lười giao thiệp với người ở đây thôi.
Dù mới học hết tiểu học, nhưng Hầu Thành vẫn biết chữ. Ba mẹ để lại nhà cửa ruộng đất đủ để ông ta sống qua ngày. Lúc không cần làm nông, Hầu Thành thường đọc rất nhiều sách báo, thích nhất là xem mấy tin tức vạch trần mặt tối của xã hội.
Cũng không biết sự căm hận trong lòng ông ta dần lớn hơn từ khi nào.
Hầu Thành nghĩ có rất nhiều người đáng chết trên thế giới này, ví dụ như đám trẻ con ồn ào ở nơi công cộng, bệnh nhân đánh bác sĩ, chính trị gia thối nát tham ô, người nổi tiếng chơi ma tuý, bọn lái xe dám vượt đèn đỏ, những ông chồng vũ phu hay mấy bà vợ ngoại tình...
Nhưng ông ta chỉ là một tên nông dân, thậm chí còn chưa từng được ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, không có cách nào trừng phạt những kẻ đáng chết đó.
Một bụng giận dữ của Hầu Thành không thể trút ra với ai.
Nếu mẹ còn sống thì tốt rồi... Ông ta thường nghĩ... Mẹ dịu dàng như thế, bà ấy sẽ lắng nghe từng câu mình nói, có khi còn an ủi mình.
Nhưng mẹ rất tốt bụng, chắc chắn bà ấy sẽ ngăn cản mình đi "săn quỷ".
Chuyện này phải nhờ cha, ông ấy là một người chính nghĩa, căm thù sự độc ác, có lẽ cha sẽ ủng hộ mình.
Hầu Thành vẫn cảm thấy mình không phải là "tên lưu manh" mà người khác hay nói, ông ta giống một đứa bé mới hơn mười tuổi, luôn ỷ vào cha mẹ, một câu của họ cũng có thể trấn an ông ta.
Nhưng Hầu Thành chỉ gặp được cha mẹ đã mất của mình ở trong mơ mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy, ông ta sẽ vừa làm ruộng vừa cằn nhằn không ngừng...
"Sao người tốt toàn chết sớm thế?"
"Sao hai người lại gặp phải sạt lở đất rồi bị chôn vùi trong lớp đất đá đó?"
"Tại sao mấy kẻ ác ôn kia lại có thể sống tốt như vậy?"
"Chẳng lẽ bọn chúng không đáng chết sao?"
"Không công bằng tí nào!"
"Mình muốn bọn họ phải chết! Muốn toàn bộ ác quỷ đều phải chết hết!"
Sự căm thù hiện thực và nỗi nhớ nhung cha mẹ không ngừng nhấn chìm Hầu Thành, trong khoảng khắc khổ sở bất lực nhất, ông ta vô tình nhìn thấy một cuốn truyện trinh thám.
Quyển sách này đã khai sáng cho Hầu Thành, trong nháy mắt giúp ông ta tìm thấy ý nghĩa và giá trị của cuộc sống.
Nhân vật chính trong sách là một gã sát nhân liên hoàn, gã không ngừng gây án, ở nơi không tồn tại chính nghĩa, gã dùng dao của mình giết bảy tên đáng chết.
Cuối cùng, tên sát nhân này đã bị cảnh sát bắn chết.
Hầu Thành cực kỳ ghét kết thúc đó.
Sao sát nhân chính nghĩa phải chết chứ? Không phải những kẻ bị giết đều đáng chết hả? Sao cảnh sát lại theo phe ác? Dựa vào cái gì mà chính nghĩa thật sự lại thất bại như thế?
Ông ta không phục!
Nửa tháng sau, Hẩu Thành cầm bút sửa lại kết thúc.
Dưới ngòi bút của ông ta, sát nhân liên hoàn chẳng những không bị bắn chết mà còn xử luôn một vị sĩ quan cấp cao thối nát trong lực lượng cảnh sát, sau đó thì nhanh chóng biến đổi, khoác lên người bộ cảnh phục, tiếp tục trừng phạt những kẻ đáng chết khác.
Hầu Thành chưa từng cho ai xem kết thúc này, nhưng ông ta đã nhận ra mình có khả năng viết!
Không chỉ sửa được lỗi trong tác phẩm của người khác mà còn có thể tự sáng tác.
Khi cầm bút lên, Hầu thành đã trút ra hết toàn bộ giận giữ bị kiềm nén nhiều năm trời. Ông ta miêu tả những kẻ phạm sai lầm như mấy con quỷ đội lốt người, còn mình hóa thân thành nhân vật chính có biệt danh là "người săn quỷ", với chính nghĩa "chém yêu giết ma".
Hầu Thành đang viết dở cuốn thứ nhất thì gặp được Dương Nam Kha.
Ban đầu viết rất dễ, nhưng ở một vài cảnh giết chóc, ông ta viết đi viết lại mãi mà vẫn chưa hài lòng.
Hầu thành đã từng đọc một quyển sách dạy sáng tác, trong đó viết: Nếu bạn không thể tưởng tượng ra một vài chi tiết, vậy hãy thử trải nghiệm nó.
Sự xuất hiện của Dương Nam Kha đã tạo ra một cơ hội lớn cho ông ta.
Đến làng Khánh Nhạc, Hầu Thành phá lệ mời cậu ta ở lại nhà mình. Dương Nam Kha không vội đồng ý ngay mà đi dạo một vòng quanh làng, sau đó mới gõ cửa nhà ông ta.
Sau khi xem xét một lượt, Dương Nam Kha lấy lý do nghỉ ngơi dưỡng sức mà ở lại nhà Hầu Thành, cả ngày ngồi trách móc cha mẹ với ông ta. Hầu Thành chỉ im lặng lắng nghe, trong đầu dần xuất hiện một kế hoạch.
Ngày Dương Nam Kha đi, Hầu Thành không ra tiễn, mãi đến khi cậu ta rời khỏi làng, mới đuổi theo bằng xe ba bánh. Ông ta nói với Dương Nam Kha rằng trong làng có một tập tục, khi khách ở xa rời đi thì bắt buộc phải mời người đó ăn một chén chè trôi nước.
Dương Nam Kha tin lời Hầu Thành, cười hớn hở leo lên xe. Ông ta dẫn người xuống tầng hầm rồi đập vỡ đầu cậu ta bằng một cây búa đã chuẩn bị từ trước.
"Tôi vô tội." Hầu Thành phun ra những lời tráo trở từ hàm răng ố vàng, "Là do pháp luật, tòa án và mấy người vô dụng nên mới để đám tội phạm... À không, đám yêu ma quỷ quái quậy phá khắp nơi. Mấy người không thể săn chúng thì thôi đi, sao còn ngăn tôi và tín đồ trừ quỷ của tôi giết bọn nó? Dương Nam Kha không đáng chết hả? Thằng đó vừa bất tài vừa thích bòn rút chị mình, còn thường xuyên sỉ nhục cha mẹ. Mới có bấy nhiêu tuổi mà độc ác như thế, sống lâu chỉ tổ gieo rắc đau khổ cho người khác thôi."
Hầu Thành vô cùng kích động, trông giống một nhà vua đang khoe khoang chiến tích vĩ đại của mình với người dân.
Hầu Thành ngẩng cao đầu, trợn to mắt, "Mấy người làm cảnh sát mà không phân biệt được phải trái, trong lòng còn chẳng có đạo đức hay chính nghĩa, đáng tiếc..."
Nói tới đây thì ông ta hít sâu một hơi, ánh mắt đầy u ám và điên cuồng lướt qua mặt Minh Thứ, sau đó tự dưng lắc đầu cười rộ lên.
Minh Thứ không bị mấy lời khùng điên của Hầu Thành ảnh hưởng, cậu lạnh giọng hỏi: "Đáng tiếc gì thế?"
Hầu Thành căm tức nói: "Đáng tiếc tôi đã bị bắt, không còn cơ hội viết ra một cuốn sách mới với chủ đề giết chóc cảnh sát nữa."
Cậu cảnh sát trẻ cùng thẩm vấn tức giận nói: "Ông nói cái gì thế?"
Hầu Thành cười khùng khục.
Minh Thứ giơ tay vỗ lên vai cậu ta, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại.
"Sợ rồi sao?" Hầu Thành nhìn cậu cảnh sát kia, "Tôi nói giết chóc cảnh sát là giết mấy tên xấu xa và thối nát ấy, nếu cậu ngay thẳng, không làm việc ác, thì sao phải kích động sợ hãi như thế? Rõ ràng cậu đang chột dạ!"
Mặt của cậu cảnh sát trẻ trắng bệch: "Ông!!!"
"Ra ngoài nghỉ chút đi." Minh Thứ nói: "Bảo Phương Viễn Hàng vào thay."
Cậu cảnh sát này là người của cục cảnh sát Lạc Thành, nhỏ tuổi hơn Phương Viễn Hàng, do thiếu kinh nghiệm, nên mới nghe mấy câu đã luống cuống: "Tổ trưởng Minh, em không phải là cảnh sát xấu xa, em... Em không hề chột dạ, chỉ là... Là..."
Minh Thứ thở dài, quay mặt sang, giọng cậu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: "Loại người thế này nói mà cậu cũng tin à? Hầu Thành đã gây ra bi kịch cho một gia đình, dù lời nói và hành vi của Dương Nam Kha có thiếu đạo đức đến đâu hay cậu ta có bất hiếu như thế nào, thì ông ta lấy quyền gì để phán xét chứ? Hầu Thành là tội phạm giết người, vậy mà cậu lại để dăm ba câu ấy lôi vào logic của ông ta hả? Đừng lo, ra ngoài rửa mặt rồi nghĩ kỹ lại, cậu sẽ nhận ra không nên chấp nhặt với những kẻ thế này."
Hầu Thành vẫn ngồi bên cạnh cười khùng khục.
Cậu cảnh sát trẻ ưỡn ngực, từ từ thoát khỏi bẫy của ông ta, "Em cảm ơn tổ trưởng Minh ạ."
"Đi đi." Minh Thứ mỉm cười, dõi theo bóng lưng cậu ta rời khỏi, sau đó mới quay lại nhìn Hầu Thành.
Tiêu Ngộ An quan sát toàn bộ biến cố này, ánh mắt anh chợt trở nên vô cùng dịu dàng.
Trong phòng thẩm vấn, Minh Thứ đã là một tổ trưởng tổ trọng án cực kỳ xuất sắc và thành thục, cậu không chỉ có năng lực chuyên môn giỏi, mà còn có thể động viên và bày tỏ sự tín nhiệm với cấp dưới trẻ tuổi khi cần, trở thành thần tượng mà người đó ỷ lại và mơ ước.
Sự trưởng thành này chỉ diễn ra trong mấy năm ngắn ngủn. Trở lại bốn năm năm trước, Minh Thứ giống hệt cậu cảnh sát trẻ kia, luôn bị mấy lời của nghi phạm chọc tức.
Có lần còn bị nghi phạm chọc cho phát khóc.
Đó là lúc Minh Thứ 22 tuổi.
Cảnh sát Đông nghiệp đã điều tra và bắt giữ nghi phạm của một vụ giết người liên hoàn, người này là một ả đàn bà gian xảo, Minh Thứ phụ trách thẩm vấn bước đầu.
Đối mặt với chứng cứ đầy đủ, cô ta kiêu ngạo nhận tội, nhưng không hề ăn năn hối lỗi, ngược lại còn mắng cảnh sát phá án như tát nước, nói bọn họ là đồng phạm vô dụng và ngu ngốc của cô ta.
Nghi phạm đã liệt kê ra toàn bộ sơ hở của mình, chế giễu bọn cảnh sát ngu ngốc, không thể bắt được cô ta ngay lần đầu gây án.
"Sao tôi có thể giết được nhiều người như thế ấy hả? Tất nhiên là nhờ mấy người hỗ trợ rồi!"
"Biết cái đám bị tôi giết hận nhất ai không? Tôi à? Không phải đâu, là mấy người đó! Bởi vì mấy người hành động quá chậm, rõ ràng là không có tâm, cũng do mấy người quá ngu ngốc nên bọn chúng mới phải chết!"
Minh Thứ là người trẻ nhất trong ba vị cảnh sát thẩm vấn lúc ấy, trông dáng vẻ là đoán được ngay.
Vì thế cô ta chỉ nhắm vào cậu, chửi cậu bất tài, vừa không chuyên nghiệp vừa thiếu trách nhiệm, chắc chắn phải phụ trách hậu sự cho nạn nhân.
Minh Thứ bị phun nước miếng đầy mặt, đối phương mắng không ngừng, mắng đến khi cậu luống cuống, tiền bối bảo Minh Thứ ra ngoài, đổi người khác vô. Cậu rửa mặt bằng nước lạnh giữa mùa đông giá rét khiến tay và mặt bị đông cứng, nhưng cảm giác thiếu tự tin vẫn không hề biến mất.
Minh Thứ đã cố gắng hết sức để phá vụ này, cậu không ngủ không nghỉ mấy ngày liền, giống như là đổi sinh mạng của mình với thời gian vậy.
Nhưng hung thủ thật sự quá ranh ma, giết đến người thứ tư rồi mới sa lưới.
Thật ra Minh Thứ không cần gặp nghi phạm, là cậu chủ động xin được tham dự thẩm vấn. Trước khi vào phòng, Minh Thứ đã tự hỏi rất nhiều lần: Nếu mình cố gắng thêm chút nữa, có phải bọn họ sẽ còn sống hay không?
Tiêu Ngộ An đứng đợi bên ngoài cục cảnh sát đón được một Minh Thứ thơ thơ thẩn thẩn.
Lúc cậu nhìn thấy anh, vẻ mặt đờ ra, giống như đang cố hít sâu một hơi.
Sau mấy giây, Minh Thứ mới nhận ra đó là ai. Trong tích tắt, Tiêu Ngộ An thấy rõ cậu cắn môi một cái.
Anh vẫy tay với Minh Thứ, dịu dàng nói: "Đến đây."
Cậu từ từ bước về phía Tiêu Ngộ An, lặng lẽ nhìn vào mắt anh, sau đó cất lên giọng nói khàn khàn nhuốm vẻ mệt mỏi: "Anh ơi..."
Tiêu Ngộ An mở cửa xe, chống tay lên nóc rồi giúp Minh Thứ ngồi xuống.
Lúc chuyển sang ghế lái, anh trông thấy cậu khóc.
Minh Thứ ngồi bó gối trên ghế, vòng tay ôm chân, cơ thể to cao co lại thành một cục, vùi mặt vào bắp đùi, run rẩy hai vai.
Trước mặt đồng nghiệp và cấp trên, Minh Thứ vẫn im lặng, mắt cũng không đỏ, mãi đến tận khi thấy Tiêu Ngộ An, lên xe của anh rồi cậu mới bật khóc như đứa trẻ.
"Là do em vô dụng." Minh Thứ nói: "Nếu em giỏi hơn thì bọn họ sẽ không phải chết."
Tiêu Ngộ An kéo cậu về phía mình, đẩy đầu Minh Thứ lên, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ an ủi và khuyên bảo cậu... Giống như cách Minh Thứ vừa làm với cậu cảnh sát trẻ kia vậy.
"Em không sai hả?" Lúc đó cậu nức nở hỏi, ánh mắt mờ mịt xen lẫn chút ý muốn được nghe câu khẳng định.
"Người sai là hung thủ." Anh nói: "Đừng bao giờ để lời nói của hung thủ và cảm xúc khống chế mình, em biết rõ là bản thân đã cố hết sức rồi mà."
Anh vừa dứt lời thì thấy ánh mắt của Minh Thứ dần chuyển từ mờ mịt sang kiên định.
Vừa kiên định vừa sáng rực.
Hiện giờ cậu đang nhìn Hầu Thành bằng ánh mắt giống như thế:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.