Chương 5: Em Gái.
Yuuki
02/06/2015
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà hắn:
-Hai!!!!!!! Em về rồi!!!!!!!!!
-Cái giọng này...nghe quen quá...không lẽ...
Quả nhiên cánh cửa phòng hắn bật ra với một sức mạnh kinh khủng:
-Anh!! Em nhớ anh quá à!!!!!! Trúc ôm chầm lấy hắn
-Là mơ thôi, là mơ
-Anh à!!! Là thật đấy, bố mẹ bảo em sang đây để rèn giũa lại anh, hai biết đấy, bên Mỹ chán lắm. Họ nói rằng anh bây giờ ăn chơi lêu lổng quá, chẳng coi trọng phép tắc gì cả "Trúc nhi, phiền con qua bên đấy một chuyến" Bố mẹ đặt niềm tin vào em, Trúc nào dám từ chối, thôi thì đáp ứng yêu cầu của bố mẹ vậy, cũng để tốt cho anh thôi! Mà hai đang học trường nào vậy?, mai em sẽ nhập học, đồng phục đâu anh? À hành lí em để ngoài sảnh, phòng em ở đâu vậy anh?, một mình hai sống trong căn biệt thự này hả? Em định cư trú ở đây với anh luôn, tất nhiên không có ai xâm phạm quyền riêng tư của riêng mình. À, suýt nữa quên mất, còn một vấn đề nữa, ừm, bố mẹ cử em sang đây là để chọn chị dâu cho anh, anh biết mà, em có mắt thẩm mỹ tốt hơn anh gấp mấy lần, hai để ý cô bạn nào chưa vậy? Để em liệu đường mà tính tiếp. Nếu chưa thì em giới thiệu cho, đầy đủ nhé, xinh có nè, thùy mị nết na có nè, đoan trang học giỏi có nè, còn Trúc nói một lèo bài diễn văn của mình, đang giữa chừng thì bị cắt ngang:
-STOP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Vâng! đây chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn. Cô em gái được bố mẹ giáo dục từ nhỏ nên rất hiểu phép tắc qui cách, ngày nào cũng lên giọng chỉ bảo anh trai của nó, thế mới khổ, nhìn vậy chứ nó ma lanh lắm.
-Em về đây khi nào?
-Mới thôi anh à, em định
-Rồi rồi, ở lại chứ gì, phòng em ở tầng 2, ông quản gia sẽ đưa hành lí lên cho em
-Anh, còn việc chọn chị dâu sao anh? Anh đừng đẩy em ra ngoài mà anh!!!!
SẦM!!!!!
-Ác mộng, ác mộng! chúa ơi xin hãy mang con đi!!! Bảo khóc ròng nhưng mọi ưu phiền đều được thả trôi sau một đêm dài dăng dẳng.
-Hai!!!!!!! Em về rồi!!!!!!!!!
-Cái giọng này...nghe quen quá...không lẽ...
Quả nhiên cánh cửa phòng hắn bật ra với một sức mạnh kinh khủng:
-Anh!! Em nhớ anh quá à!!!!!! Trúc ôm chầm lấy hắn
-Là mơ thôi, là mơ
-Anh à!!! Là thật đấy, bố mẹ bảo em sang đây để rèn giũa lại anh, hai biết đấy, bên Mỹ chán lắm. Họ nói rằng anh bây giờ ăn chơi lêu lổng quá, chẳng coi trọng phép tắc gì cả "Trúc nhi, phiền con qua bên đấy một chuyến" Bố mẹ đặt niềm tin vào em, Trúc nào dám từ chối, thôi thì đáp ứng yêu cầu của bố mẹ vậy, cũng để tốt cho anh thôi! Mà hai đang học trường nào vậy?, mai em sẽ nhập học, đồng phục đâu anh? À hành lí em để ngoài sảnh, phòng em ở đâu vậy anh?, một mình hai sống trong căn biệt thự này hả? Em định cư trú ở đây với anh luôn, tất nhiên không có ai xâm phạm quyền riêng tư của riêng mình. À, suýt nữa quên mất, còn một vấn đề nữa, ừm, bố mẹ cử em sang đây là để chọn chị dâu cho anh, anh biết mà, em có mắt thẩm mỹ tốt hơn anh gấp mấy lần, hai để ý cô bạn nào chưa vậy? Để em liệu đường mà tính tiếp. Nếu chưa thì em giới thiệu cho, đầy đủ nhé, xinh có nè, thùy mị nết na có nè, đoan trang học giỏi có nè, còn Trúc nói một lèo bài diễn văn của mình, đang giữa chừng thì bị cắt ngang:
-STOP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Vâng! đây chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn. Cô em gái được bố mẹ giáo dục từ nhỏ nên rất hiểu phép tắc qui cách, ngày nào cũng lên giọng chỉ bảo anh trai của nó, thế mới khổ, nhìn vậy chứ nó ma lanh lắm.
-Em về đây khi nào?
-Mới thôi anh à, em định
-Rồi rồi, ở lại chứ gì, phòng em ở tầng 2, ông quản gia sẽ đưa hành lí lên cho em
-Anh, còn việc chọn chị dâu sao anh? Anh đừng đẩy em ra ngoài mà anh!!!!
SẦM!!!!!
-Ác mộng, ác mộng! chúa ơi xin hãy mang con đi!!! Bảo khóc ròng nhưng mọi ưu phiền đều được thả trôi sau một đêm dài dăng dẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.