Tầm Đạo Ký

Chương 8: Luyện Khí

Miên Lý Tàng Châm

10/03/2014

3 tháng dưỡng thương đã chấm dứt, Tô Thiên rốt cuộc cũng tìm lại được tự do của mình. Bước ra khỏi cửa, hắn ngẩng đầu lên bầu trời hít vào 1 hơi thở trong lành. Giừo mới nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài nhà gỗ. Quả thật Nam Phong thúc thúc cực kì biết thưởng thức. Hoa cỏ được trồng ngay ngắn bên 2 lối đi, rồi 1 khóm trúc xanh nghiêng nghiêng theo gió ở cách đó không xa.

-Tử Trúc Lâm – Không hiểu sao khi nhìn thấy khóm trúc thì Tô Thiên lại nhớ đến 2 từ này.

-Tô Thiên.

Phía xa có 1 cô gái thanh y đang đứng. Còn vào đây ngoài Tiểu Thanh. Tô Thiên gật gật, rồi nhìn xung quanh chợt cảm thấy hơi quái lạ, hắn hỏi:

-Minh Nguyệt đâu?

Tiểu Thanh nghe vậy thì cúi đầu, sắc mặt hiện lên vẻ buồn bã :

-Đi với A Văn rồi, nghe nói là đi tới Tử Trúc Lâm.

Cảm giác bực tức lại trỗi dậy, Tô Thiên trầm giọng hỏi:

-Đi được bao lâu rồi?

-Đi được 2 ngày rồi – Tiểu Thanh đáp.

-Cái gì ? 2 ngày, cô nam quả nữ, sao lại có thể để nàng ta 1 mình với tên nam nhân hoang dã man rợ đó – Tô Thiên nghe vậy thì tức giận quát lớn.

-Có chuyện gì mà ngươi nổi nóng vậy ?

Đột nhiên 1 bàn tay đặt lên vai Tô Thiên làm hắn giật mình. Nam Phong thúc thúc không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn.

-Minh Nguyệt và A Văn đi với nhau 2 ngày rồi mà chưa về - Nghiến răng nghiến lợi Tô Thiên nói.

-A Văn nó tốt lắm, không phải như ngươi nghĩ đâu. À mà chúng nó đi đâu ? Nam Phong mỉm cười hỏi.

-Tử Trúc Lâm?

-Cái gì ?

Giờ đến lượt Nam Phong cũng giật bắn mình. Đây là lần đầu tiên suốt 3 tháng qua Tô Thiên thấy vị thần y này mất bình tĩnh đến vậy. Như vậy, Tử Trúc Lâm hẳn có gì đó không ổn.

-Nam……..



Tô Thiên chưa kịp mở miệng thì vị thần y này đã đạp đất 1 cái rồi phi thân biến mất. Đến không ai hay, đi không ai biết. Quả xứng với chữ Phong.

-Còn chúng ta làm gì bây giờ - Tiểu Thanh lo lắng nói, nàng cũng hiểu ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

-Nói nhảm, đương nhiên là tới Tử Trúc Lâm rồi?

…………………......

Tiểu Thanh sau khi dẫn Tô Thiên tới linh thú trại của Man nhân, thì mượn 2 con Độc Giác Hổ cấp 1 để đi lại. Linh thú này là yêu thú hoang dã mà Man nhân bắt được trong yêu thú sơn mạch, sau đó thuần phục để dùng làm phương tiện đi lại. Cảnh giới của nó tuy chỉ là nhất cấp yêu thú trung kì tức là tương đương với nhất giai trung kì võ giả. Nhưng về tốc độ thì cực nổi trội so với những con yêu thú khác.

Ngồi trên lưng Độc giác hổ, Tô Thiên trong lòng hưng phấn vô cùng. Lúc đầu tiên còn run rẩy khi thấy bộ dáng của nó, không khác gì hổ thông thường, thậm chí còn thêm cái sừng tăng thêm vẻ hung dữ. Nhưng sau khi được Tiểu Thanh động viên thì đụng nhẹ vào thử. Quả nhiên con Độc Giác Hổ của hắn vẫn hiền lành đứng yên, thậm chí còn le cái lưỡi to dài ra liếm liếm mặt hắn. Tô Thiên thấy vậy thì hưng phấn leo lên lưng nó.

-Xong chưa, chúng ta mau đi – Tiểu Thanh thúc dục.

-Đã ổn.

-Đi !

2 con Độc Giác hổ nghe lệnh lập tức vọt đi, tốc độ quả thật nhanh kinh hồn. Tô Thiên lúc này không còn ung dung ngồi như ban đầu nữa mà nằm bẹp dí trên lưng con thú. Vì tốc độ của nó quá nhanh, không khí bị ma sát mạnh vào thân hình của Tô Thiên, làm cơ bắp hắn co rút lại, đau đớn dữ dội.

Nhìn mặt mày Tô Thiên đang dần chuyển sang đỏ kè. Tiểu Thanh cảm thấy có chút không ổn.

-Này ngươi có chịu được không?

-Không….. hề……gì – Cắn chặt hàm răng, cố sức lắm Tô Thiên mới bật ra được vài chữ.

-Hừ, còn cứng đầu. Nghe đây : “dùng tâm cảm nhận khí trong thiên địa, dùng ý dẫn khí vào đan điền”, mau làm đi.

-Đây là khẩu quyết nội công tâm pháp – Tô Thiên ngớ ra.

-Đúng, đừng hỏi nhiều nữa, mau làm theo đi – Vừa cưỡi trên lưng hổ phi nhanh, Tiểu Thanh vừa nói.

Tô Thiên cũng không nói nhiều, vội vàng làm theo khẩu quyết trên, cảm nhận thiên địa nguyên khí.

Ở đâu nhỉ, xung quanh chỉ thấy gió lốc thét gào.

“Khí không phải là không khí bình thường, mà là năng lượng trong đó”

Năng lượng trong đó. 1 tia hơi mơ hồ hiện lên trong đầu Tô Thiên.



“Dùng ý dẫn khí vào đan điền”

Qua mấy cuốn sách y của Nam Phong thúc thúc, Tô Thiên cũng hiểu được đan điền chia làm 3 phần hạ trung, thượng. Hạ đan điền nằm dưới rốn 3 tấc, được gọi là Khí Hải. Trung đan điền nằm giữa ngực gọi là Thần Khuyết, còn thượng đan diền nằm ở giữa trán gọi là Nê Hoàn.

-Này Tiểu Thanh, là dẫn khí vào Khí Hải hay Nê Hoàn.

-Đồ ngốc, Hậu Thiên kì đương nhiên phải luyện Khí Hải, luyện Nê Hoàn để tẩu hoả nhập ma mà chết à ! Tiểu Thanh tức giận nói.

Vậy là dẫn khí vào hạ đan điền, Tô Thiên gật gù. Hắn lấy 1 tia khí mông lung vừa tìm được dùng ý dẫn nó về Khí Hải. Rất dễ dàng, bây giờ thậm chí hắn còn cảm giác được tia mông lung kia đang nằm yên trong bụng của mình.

Quá kì diệu ! Hắn cảm thán .

Sau đó vội vàng dò thêm khí để hấp thu.

Bên kia Tiểu Thanh trông thấy bộ dáng chìm đắm của Tô Thiên thì thầm kinh ngạc. Mình vừa đưa khẩu quyết cho hắn không bao lâu, ngay lập tức đã có thể khí cảm. Nhưng nếu nàng biết Tô Thiên bây giờ còn có thể hấp thu khí, mà còn đang tới 24 tia vào đan điền thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì.

2 con Độc Giác hổ phi đi băng băng được 1 lúc. Địa hình Phong Lan thảo nguyên vốn là đất bằng, không hề khó đi, cho nên 2 con linh thú mới đạt được tốc lực nhanh nhất. Tô Thiên lúc này đã hấp thu được thêm 48 tia khí nữa, tổng cộng là 72 tia, đột nhiên có cảm giác bão hoà, không thể hấp thu được nữa. Hắn chợt ngồi thẳng dậy, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể bản thân.

Vù, 1 ngọn gió mạnh thổi qua làm Tô Thiên muốn bật ngửa, nhưng đột nhiên từ đan điền có 1 cảm giác ấm áp rất nhanh lan toả ra toàn thân làm hắn chựng lại. Dần dần ổn định lại, giờ thì với mọi tốc độ của con Độc Giác hổ thân hình hắn vẫn không mảy may suy chuyển.

-Quá tuyệt vời ! Hắn hạnh phúc kêu lên.

-Tên điên này, ngươi kêu la cái gì thế ? Tiểu Thanh trừng mắt nói.

Nhìn Tiểu Thanh với ánh mắt lấy lòng, Tô Thiên nói:

-Tiểu Thanh à, ngươi có thể chỉ ta thêm vài câu khẩu quyết không.

-Mơ đi, đây là khẩu quyết gia truyền của nhà ta. Dạy ngươi 2 câu cũng là phước đức 18 đời rồi. – Tiểu Thanh hừ lạnh.

-Có cần khoa trương vậy không, vậy có thể nói cho ta mức độ nào để ước lượng đẳng cấp Luyện Khí Cảnh?

-Hấp thu 72 tia khí rồi áp súc, đè nén 3 lần thì đạt Luyện Khí sơ kì, áp xúc 6 lần là trung kì, áp xúc 9 lần là hậu kì, 10 lần thì đạt tới đỉnh phong…..

-Vậy làm cách nào áp xúc được đây? Tô Thiên hỏi tiếp.

-Đương nhiên là dùng ý thu nhỏ chúng lại tới cực hạn. A, cái tên này, ngươi định thăm dò khẩu quyết gia truyền nhà ta đấy à…………….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tầm Đạo Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook