Chương 19: Duỗi chân qua đây
Đào Tử Thảo Môi Tiếu
27/02/2020
Edit: realllllchicken
Lạc Thời ngồi trên băng ghế dài ngoài nhà hàng, ánh mặt trời không gay gắt, cô một tay xách giày cao gót, tay còn lại chống trên mặt ghế.
Chu Trạch Đình đi lấy xe.
Bây giờ nhà hàng đang là giờ cao điểm, có rất nhiều người lui tới, tốp ba tốp năm cúi đầu nói chuyện với nhau.
Diện mạo Lạc Thời vốn dĩ xinh đẹp, càng không cần phải nói khi cố tình trang điểm. Lúc này một mình ngồi trên băng ghế dài, bàn chân có chút nhếch nhác, thật sự nhìn thấy được, thỉnh thoảng có ánh mắt hướng qua bên này đánh giá.
Trong lòng cô đang nghĩ về sự tình khi nãy, cơn đau từ mắt cá chân phải cũng bị cô phớt lờ, huống chi là những ánh mắt như có như không dừng trên người cô. Cô hơi cúi đầu nhìn tay trái, nơi vừa được anh nắm ẩn ẩn nóng lên, mạch ở nơi đó đập nhanh hơn so với tay phải.
Ngón tay phải vô ý ma sát với cổ tay trái, dư quang nhìn thấy xe Chu Trạch Đình đang chậm rãi ngừng ở bên đường.
Sau đó, anh mở cửa xe bước xuống, đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây được cắt may tinh tế, tây trang màu bạc đem thân hình cường tráng người đàn ông phác họa thập phần hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm nhìn cô.
Khoảng cách hai người không tính là xa, Lạc Thời hơi ngửa đầu, híp mắt đón ánh mặt trời, thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh.
Càng là người lãnh đạm thì lúc động tình càng đáng sợ, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một câu như vậy.
Nếu như Chu Trạch Đình động tình thì sẽ sao ta?
Cô không thể tưởng tượng được.
"Lạc Thời? Còn đi được không?" Anh đứng trước mặt cô, hỏi.
Lạc Thời phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng đáp: "Được ạ."
Cô đứng lên, muốn đi đến chỗ để xe, nhưng chân phải cô lại không thèm nói lý, vừa động xương cốt liền đau.
Lạc Thời ngẩng đầu, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào mới tốt, thấy trước mặt có một cánh tay.
Chủ nhân cánh tay mở miệng: "Tôi đỡ em."
Cô giương mắt nhìn sườn mặt của anh, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh, năm ngón hơi siết chặt, từng bước đi theo anh.
Đến khi hai người ngồi vào trong xe, Chu Trạch Đình khởi động xe.
Ngựa quen đường cũ lái xe đến bệnh viện.
Tay Lạc Thời nắm chặt dây an toàn, do dự nói: "Anh Trạch Đình --"
Vừa vặn lúc này điện thoại Chu Trạch Đình reo lên, cô dừng lại lời nói.
Anh quay đầu liếc cô, rồi liền quay đầu đi, một tay nhấn nghe điện thoại, một tay đánh lái.
"Hiện tại tôi đang có việc."
"Cuộc họp dời lại vào 2 giờ."
"Ừ, cứ như vậy đi."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Chu Trạch Đình bỏ điện thoại vào hộc để đồ, tầm mắt dừng lại trên đường, hỏi cô: "Có việc gì?"
Lạc Thời nói: "Có thể không đi bệnh viện được không anh?"
Âm thanh hơi nhỏ không thể nghe thấy.
Trong xe an tĩnh, anh có thể nghe rõ. Hơi nhíu mày, không nói chuyện, phương hướng cũng không thay đổi.
Nhìn vẻ mặt bất động chẳng mảy may của Chu Trạch Đình, cô ủ rũ cụp đuôi, cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Em không thích bệnh viện, một chút cũng không thích."
Lạc Thời thật sự không phải làm ra vẻ, theo lời Lạc Mi Mi nói, sự bài xích của cô với bệnh viện chính là phát rồ.
Lạc Thịnh biết khúc mắc của cô, đã thử qua nhiều cách để khuyên cô, nhưng kết quả đều giống nhau.
Ở mức độ nào đó, cô là người rất cố chấp.
Lạc Thời nhìn Chu Trạch Đình không dao động, âm thanh cao hơn, "Anh Trạch Đình, em không muốn đi bệnh viện."
"Lạc Thời, đừng nháo." Chu Trạch Đình mở miệng mang theo chút nghiêm túc, như là đang dạy dỗ một học sinh tiểu học phạm lỗi.
Cô dời mắt, cảm xúc tuột dốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Trong xe lần nữa lâm vào yên tĩnh, Chu Trạch Đình nghiêng mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ cụp mắt, lông mi buông xuống che lại mí mắt, cả người không có sức sống như bong bóng bị xì hơi.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt quay đầu đi.
Xe chạy vài phút thì dừng lại, người bên cạnh bước xuống xe.
Lạc Thời nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là từng hàng cây ngô đồng, xanh um tươi tốt.
Cô cho rằng Chu Trạch Đình xuống xe là vì có việc gì, bởi vì không có tâm tư đi bệnh viện, con ngươi xoay chuyển, lười biếng dựa trên lưng ghế.
Không quá vài phút, cửa ghế lái mở ra lần nữa.
Lạc Thời không muốn quay đầu.
Nghe thấy người bên cạnh mở miệng: "Nghiêng thân mình qua."
Giọng nói vẫn lãnh đạm như thường.
Lạc Thời không muốn động liền không động.
Bên tai vang lên, "Muốn đi bệnh viện hay là để tôi bôi thuốc cho em?"
Đương nhiên là không muốn đi bệnh viện.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, ngạc nhiên quay đầu.
Liền thấy trên tay Chu Trạch Đình cầm một túi thuốc tiện lợi, bên trong có chai lọ linh tinh.
"Anh Trạch Đình --" Lạc Thời cắn môi
Anh tự mình làm sao?
Anh bình thản mà "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, xương trán khắc sâu, đôi mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn cô.
Sau đó vươn tay phải hướng về phía cô, năm ngón tay khép lại, xương ngón tay căn căn rõ ràng, lòng bàn tay dày rộng chìa ra, trầm giọng nói:
"Duỗi chân qua đây."
Spoil chương sau:
Lạc Thịnh, người đang ở thành phố C, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa cô vừa mới thấy Lạc Thịnh đè Lạc Mi Mi ra mà hôn..... Hôn!
Lời edit: Chương này hơi ngắn nhưng bù lại nhưng sau thì dài miên man luôn:)))
Lạc Thời ngồi trên băng ghế dài ngoài nhà hàng, ánh mặt trời không gay gắt, cô một tay xách giày cao gót, tay còn lại chống trên mặt ghế.
Chu Trạch Đình đi lấy xe.
Bây giờ nhà hàng đang là giờ cao điểm, có rất nhiều người lui tới, tốp ba tốp năm cúi đầu nói chuyện với nhau.
Diện mạo Lạc Thời vốn dĩ xinh đẹp, càng không cần phải nói khi cố tình trang điểm. Lúc này một mình ngồi trên băng ghế dài, bàn chân có chút nhếch nhác, thật sự nhìn thấy được, thỉnh thoảng có ánh mắt hướng qua bên này đánh giá.
Trong lòng cô đang nghĩ về sự tình khi nãy, cơn đau từ mắt cá chân phải cũng bị cô phớt lờ, huống chi là những ánh mắt như có như không dừng trên người cô. Cô hơi cúi đầu nhìn tay trái, nơi vừa được anh nắm ẩn ẩn nóng lên, mạch ở nơi đó đập nhanh hơn so với tay phải.
Ngón tay phải vô ý ma sát với cổ tay trái, dư quang nhìn thấy xe Chu Trạch Đình đang chậm rãi ngừng ở bên đường.
Sau đó, anh mở cửa xe bước xuống, đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây được cắt may tinh tế, tây trang màu bạc đem thân hình cường tráng người đàn ông phác họa thập phần hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm nhìn cô.
Khoảng cách hai người không tính là xa, Lạc Thời hơi ngửa đầu, híp mắt đón ánh mặt trời, thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh.
Càng là người lãnh đạm thì lúc động tình càng đáng sợ, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một câu như vậy.
Nếu như Chu Trạch Đình động tình thì sẽ sao ta?
Cô không thể tưởng tượng được.
"Lạc Thời? Còn đi được không?" Anh đứng trước mặt cô, hỏi.
Lạc Thời phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng đáp: "Được ạ."
Cô đứng lên, muốn đi đến chỗ để xe, nhưng chân phải cô lại không thèm nói lý, vừa động xương cốt liền đau.
Lạc Thời ngẩng đầu, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào mới tốt, thấy trước mặt có một cánh tay.
Chủ nhân cánh tay mở miệng: "Tôi đỡ em."
Cô giương mắt nhìn sườn mặt của anh, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh, năm ngón hơi siết chặt, từng bước đi theo anh.
Đến khi hai người ngồi vào trong xe, Chu Trạch Đình khởi động xe.
Ngựa quen đường cũ lái xe đến bệnh viện.
Tay Lạc Thời nắm chặt dây an toàn, do dự nói: "Anh Trạch Đình --"
Vừa vặn lúc này điện thoại Chu Trạch Đình reo lên, cô dừng lại lời nói.
Anh quay đầu liếc cô, rồi liền quay đầu đi, một tay nhấn nghe điện thoại, một tay đánh lái.
"Hiện tại tôi đang có việc."
"Cuộc họp dời lại vào 2 giờ."
"Ừ, cứ như vậy đi."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Chu Trạch Đình bỏ điện thoại vào hộc để đồ, tầm mắt dừng lại trên đường, hỏi cô: "Có việc gì?"
Lạc Thời nói: "Có thể không đi bệnh viện được không anh?"
Âm thanh hơi nhỏ không thể nghe thấy.
Trong xe an tĩnh, anh có thể nghe rõ. Hơi nhíu mày, không nói chuyện, phương hướng cũng không thay đổi.
Nhìn vẻ mặt bất động chẳng mảy may của Chu Trạch Đình, cô ủ rũ cụp đuôi, cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Em không thích bệnh viện, một chút cũng không thích."
Lạc Thời thật sự không phải làm ra vẻ, theo lời Lạc Mi Mi nói, sự bài xích của cô với bệnh viện chính là phát rồ.
Lạc Thịnh biết khúc mắc của cô, đã thử qua nhiều cách để khuyên cô, nhưng kết quả đều giống nhau.
Ở mức độ nào đó, cô là người rất cố chấp.
Lạc Thời nhìn Chu Trạch Đình không dao động, âm thanh cao hơn, "Anh Trạch Đình, em không muốn đi bệnh viện."
"Lạc Thời, đừng nháo." Chu Trạch Đình mở miệng mang theo chút nghiêm túc, như là đang dạy dỗ một học sinh tiểu học phạm lỗi.
Cô dời mắt, cảm xúc tuột dốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Trong xe lần nữa lâm vào yên tĩnh, Chu Trạch Đình nghiêng mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ cụp mắt, lông mi buông xuống che lại mí mắt, cả người không có sức sống như bong bóng bị xì hơi.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt quay đầu đi.
Xe chạy vài phút thì dừng lại, người bên cạnh bước xuống xe.
Lạc Thời nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là từng hàng cây ngô đồng, xanh um tươi tốt.
Cô cho rằng Chu Trạch Đình xuống xe là vì có việc gì, bởi vì không có tâm tư đi bệnh viện, con ngươi xoay chuyển, lười biếng dựa trên lưng ghế.
Không quá vài phút, cửa ghế lái mở ra lần nữa.
Lạc Thời không muốn quay đầu.
Nghe thấy người bên cạnh mở miệng: "Nghiêng thân mình qua."
Giọng nói vẫn lãnh đạm như thường.
Lạc Thời không muốn động liền không động.
Bên tai vang lên, "Muốn đi bệnh viện hay là để tôi bôi thuốc cho em?"
Đương nhiên là không muốn đi bệnh viện.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, ngạc nhiên quay đầu.
Liền thấy trên tay Chu Trạch Đình cầm một túi thuốc tiện lợi, bên trong có chai lọ linh tinh.
"Anh Trạch Đình --" Lạc Thời cắn môi
Anh tự mình làm sao?
Anh bình thản mà "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, xương trán khắc sâu, đôi mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn cô.
Sau đó vươn tay phải hướng về phía cô, năm ngón tay khép lại, xương ngón tay căn căn rõ ràng, lòng bàn tay dày rộng chìa ra, trầm giọng nói:
"Duỗi chân qua đây."
Spoil chương sau:
Lạc Thịnh, người đang ở thành phố C, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa cô vừa mới thấy Lạc Thịnh đè Lạc Mi Mi ra mà hôn..... Hôn!
Lời edit: Chương này hơi ngắn nhưng bù lại nhưng sau thì dài miên man luôn:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.