Chương 53: Nằm mơ
Đào Tử Thảo Môi Tiếu
29/03/2020
Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Lạc Thời và Hàn Châm hẹn gặp mặt ở công ty FONUR, vì phải quay một video ngắn để tuyên truyền cho vòng ba.
Hàn Châm đến sớm hơn cô, cô đến sau.
Đều làm việc trong giới giải trí, tướng mạo của anh không có gì để bắt bẻ, chẳng qua tính tình hơi lãnh đạm, nhưng đối với cô cũng khá hơn một chút, hai người quay video xong thì chụp chung mấy tấm ảnh để phát lên Weibo của mỗi người.
Thỉnh thoảng Tống Giản sẽ giúp cô đăng vài thứ lên Weibo, cho nên cô gửi ảnh thì không quan tâm đến chuyện kế tiếp.
Bận bịu ở FONUR xong, Lạc Thời trở về đoàn phim, bộ phim này cô còn một cảnh quay nhỏ nữa.
Lúc cô vội vàng quay phim, công ty chuẩn bị cho vòng ba của cô là kịch bản tình cảm tâm lý, sau khi nhận được cô có xem vài lần, cảm thấy cũng không tệ.
Tống Giản nói với cô rằng Hàn Châm cũng đã nhận được, anh nhờ quản lý thông báo cho cô là có thể.
Sau đó khua chiên gõ trống tập luyện năm ngày cho cuộc thi.
Qua hai ngày, Lạc Thịnh bay đến thành phố L.
Thường thì Lạc Mi Mi sẽ tỏ ra vui vẻ, nhưng trên đường đi đón Lạc Thịnh, cô nhìn ra được cô ấy rất buồn.
Lạc Thời không hiểu, đến sân bay gặp được Lạc Thịnh thì mới nhận ra.
Theo sau Lạc Thịnh là một thiếu nữ nhỏ nhắn thanh lệ, Tần Nhiễm cũng tới.
Cô sợ Lạc Mi Mi trở mặt tại chỗ, muốn kéo cổ tay cô ấy, kết quả cô ấy trực tiếp bước lên một bước, cười vô cùng quyến rũ mỹ lệ, hai tay đan xen ôm trước ngực, biểu hiện vui vẻ trên mặt, cô ấy nói: "Em xem hai người này ngọt như mật, ngay cả tách ra mấy ngày cũng không được." Ra cửa là phải cất trong túi.
Tinh thần Lạc Thịnh rất tốt, tóc trên trán ngắn hơn lần gặp mặt trước, lộ ra mặt mày anh tuấn thâm sâu, lúc này anh hơi híp mắt nhìn rất nguy hiểm, nhưng dễ khiến cho người ta chìm vào.
Lạc Thịnh còn chưa lên tiếng thì Tần Nhiễm đã bước lên trước một bước khoác khuỷu tay anh, cô cười ha hả chào hỏi với Lạc Thời và Lạc Mi Mi, phô ra răng trắng sáng ngời, Lạc Thời ở trước Lạc Mi Mi miễn cưỡng bày ra nụ cười thân thiện, Lạc Mi Mi cũng giống vậy cười đến phong tình vạn chủng.
Váy ngắn mang đai lưng xanh nhạt bao bọc vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp thướt tha.
Lạc Thịnh nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, không tự chủ lộ ra phong tình của cô, ánh mắt tối sầm, tuy nhiên sau đó anh dời tầm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt không đổi kéo cánh tay Tần Nhiễm ra, tiến lên mấy bước ôm Lạc Thời vào trong ngực.
Cưng chiều nói: "Có nhớ anh không?"
Ánh mắt cô nhìn qua phía chị Mi Mi và Tần Nhiễm đang giương cung bạt kiếm, miệng nói không đúng với lòng: "Nhớ."
Lạc Thời tính chuẩn bị để Lạc Thịnh ở nhà Lạc Mi Mi, nhưng bây giờ Tần Nhiễm cũng đi theo nên kế hoạch này tiêu tùng.
Cô lái xe chở ba người đến khách sạn của nhà Chu Trạch Đình ở trung tâm thành phố, thuê hai phòng.
Sau đó Lạc Thịnh bảo cô ứng phó với Tần Nhiễm một lát, cô biết ý định của anh, vì chị Mi Mi nên cô chỉ có thể miễn cưỡng kéo Tần Nhiễm vốn không quen biết nhiều đi nhận phòng, lúc nhận phòng xong, Tần Nhiễm muốn đi tìm Lạc Thịnh.
Lạc Thời che giấu lương tâm nói, Lạc Thịnh ở đại sảnh dưới lầu.
Tần Nhiễm có chút hoài nghi, "Thật sao?"
Nên biết Lạc Thời là một diễn viên, không có nghi ngờ gì về khả năng diễn, cô khẳng định nói: "Thật!"
Cô ta cũng chỉ có thể đi theo cô xuống đại sảnh dưới lầu.
Trong đại sảnh người đến người đi, Tần Nhiễm không thấy Lạc Thịnh, đang muốn hỏi Lạc Thời. Lạc Thời vô cùng căng thẳng không biết nên trả lời sao cho đáng tin.
Trùng hợp Chu Trạch Đình đi từ bên ngoài vào, giám đốc khách sạn cung kính đi theo sau lưng. Khi tầm mắt anh nhìn vào bên trong, ánh mắt thanh lãnh bỗng dưng rơi vào Lạc Thời đang đứng phía đông đại sảnh với khuôn mặt đầy áy náy.
Đứng đối diện cô là một cô gái với vẻ mặt hơi kiêu căng.
Thần sắc Chu Trạch Đình không đổi, đi về trước mấy bước, đứng dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm, trầm giọng gọi một tiếng, "Lạc Thời."
Lạc Thời lo âu nên tiếp tục giữ chân Tần Nhiễm thế nào thì có một giọng nói quen thuộc xuyên vào tai, cô kinh ngạc vui mừng xoay người, nhìn thấy Chu Trạch Đình đứng sau lưng cô, cũng không thèm che giấu sự ngạc nhiên trên mặt, sau đó nghe được âm thanh nghi hoặc của Tần Nhiễm, vội quay đầu lại nói câu: "Cô ngồi ghế sô pha chờ một chút, anh ấy sẽ lập tức trở lại, tôi thấy một người bạn nên đi qua chào hỏi một tiếng."
Nói xong, xoay người đi đến chỗ Chu Trạch Đình.
Giám đốc đại sảnh đứng cung kính phía sau, thấy vậy cũng ngừng báo cáo công tác, đứng yên tại chỗ với ông chủ.
Cô chạy hơi nhanh, lúc dừng lại bên cạnh anh thì hơi lảo đảo, anh đứng đó, ánh đèn vàng ấm áp khiến giá lạnh trên khuôn mặt anh tan chảy, anh thấy cô không đứng vững, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Xúc cảm mềm mại khiến cho Chu Trạch Đình hơi thất thần, làm anh nhớ đến giấc mộng hoang đường phóng túng mấy hôm trước, anh che giấu bằng tiếng ho khan, mượn thế buông lỏng tay.
Ngược lại Lạc Thời không phát hiện ra, con ngươi hiện lên vui mừng nói: "May mà anh xuất hiện, nếu không em sẽ khó xử chết mất."
"Sao vậy? Cô gái kia làm khó em?" Anh thấy dáng vẻ như vậy, nên nhanh chóng gọi một tiếng để giải vây cho cô.
"Không có, là anh trai muốn nói chuyện với chị Mi Mi, ừm... Để cho em tiếp chuyện Tần Nhiễm, nhưng em không thân thiết với cô ấy, cho nên rất lung túng nha." Lạc Thời lè lưỡi, buồn bực nói.
Ánh nhìn của Chu Trạch Đình lướt qua đầu lưỡi đỏ thẳm xinh xắn, bỗng dưng làm anh khó chịu, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động, cực kỳ hấp dẫn, cô suýt chút sa vào.
Nghe được anh nói chuyện, tầm mắt lần nữa dừng trên mặt anh.
"Một lát tôi có một hội nghị đơn giản, có thể hơi khô khan, em... Có muốn đi cùng không?" Chu Trạch Đình hỏi.
Nghe giống như là vì cô giải quyết lúng túng.
"Thật hả? Em có thể đi cùng sao?" Lạc Thời giật mình nói.
Tim cô đập thình thịch, nghĩ rằng anh làm sao mà nói đùa với cô chứ, hoài nghi của cô chắc đã tổn thương lòng anh, nghĩ vậy cô nói: "Em muốn đi, nhưng trước hết em phải nói tạm biệt với Tần Nhiễm đã."
"Em còn muốn thấy cô ấy?" Tay anh cắm trong túi, ánh mắt như có như không nhìn cô.
Cô không trả lời, dĩ nhiên là không muốn thấy, nhưng mà –
Cũng không thể để cô ấy một mình ở đại sảnh.
Chu Trạch Đình biết suy nghĩ trong lòng cô, bước chân di chuyển đi đến thang máy, sau đó mở miệng bảo cô đuổi theo, cô vẫn còn bất động tại chỗ, do dự chốc lát, giám đốc khách sạn nhanh chóng nói: "Cô Lạc yên tâm, chút nữa tôi sẽ sắp xếp người chiếu cố cô Tần, cô có thể lên trước với ông chủ."
Lạc Thời không nghĩ còn có thể như vậy, lập tức thoải mái bước nhanh đến chỗ Chu Trạch Đình, thuận tiện quay đầu lại nói: "Vậy thì làm phiềm giám đốc rồi."
Chu Trạch Đình nghe phía sau truyền đến tiếng động, con ngươi hiện lên tia sáng đi đến chỗ thang máy.
Hội nghị không tính là nhỏ, cô không thể theo anh vào phòng họp, nên chỉ ở phòng nghỉ cách vách chờ anh.
Lạc Thời ngửi mùi hương trong phòng nghỉ, cảm thấy đây là phòng nghỉ riêng của anh.
Bởi vì cô ngửi được mùi của anh.
Ở giữa phòng có chiếc giường lớn, phía trên trải drap giường màu xám tro, chắc là còn mới, hầu như không có mùi hương của anh.
Thấy giường thì con sâu ngủ của cô lại bò lên, trong khoảng thời gian này toàn thể đoàn phim phải đuổi kịp tiến độ, tối hôm qua làm việc đến rạng sáng mới về nhà, sáng sớm hôm nay đi đón Lạc Thịnh nên phải bò dậy sớm, quầng thâm mắt như con gấu trúc.
Cô đoán khoảng nửa tiếng nữa anh mới kết thúc cuộc họp, nên bản thân như chú hamster bé bò lên giường chiếm một góc nho nhỏ để bổ sung giấc ngủ. Vì lý do an toàn, cô còn cài đồng hồ báo thức trên điện thoại.
Chu Trạch Đình đi vào phòng nghỉ, thấy chỉ có một ngọn đèn nhỏ, động tác gỡ nút áo vest ngừng một chút, lúc anh bước vào trong thì thấy cô ôm gối ngủ say sưa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mi mắt khẽ nhắm che đi đôi ngươi câu người.
Trong phòng điều hòa mở vừa phải, anh cởi áo khoác xuống để trên ghế sô pha, con ngươi lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc dâng trào kịch liệt, nhưng anh kiềm chế, lúc anh muốn xoay người đến sô pha nghỉ ngơi một lát, thì báo thức của điện thoại dưới gối cô vang lên.
Động tác xoay người dừng lại, anh nhìn chân mày cô nhíu chặt, đi đến trước giường hai bước, thấp người duỗi tay vòng qua khuôn mặt trắng nõn cô, tìm kiếm dưới gối, ngón tay linh hoạt tùy ý nhấn mấy cái, tiếng vang phiền nhiễu cuối cùng cũng ngừng.
Anh thở phào nhẹ nhõm vừa định rút tay về, thấy Lạc Thời từ từ mở mắt, trong mắt còn mang hơi nước mờ mịt lúc mới tỉnh, đôi mắt cô rất đẹp, bây giờ lại ánh nước như vậy nhìn anh, thật sự rất trêu người.
Con ngươi Chu Trạch Đình tối sầm, cổ họng có chút ngứa, đôi môi anh hơi mấp máy, giống như muốn nói gì, đột nhiên không kịp đề phòng, hai cánh tay mềm mại của Lạc Thời chui từ trong chăn ra vòng lấy cổ anh.
Lạc Thời tưởng mình đang nằm mơ, cô mở mắt ra, thấy anh cách cô rất gần, trên mặt còn mang chút ôn nhu hiếm có, Chu Trạch Đình chưa bao giờ có vẻ mặt này.
Cô không thường nằm mơ, nếu có mơ thì gương mặt lạnh tanh của anh cũng không bao giờ xuất hiện, cho nên thật là hiếm thấy, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Mà hơn nữa, trong mơ cô cũng có thể--- làm càn.
Lạc Thời nuốt nước miếng, đưa lưỡi liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, cô có chút buồn cười, hóa ra trong mơ mà cô cũng căng thẳng.
Không đợi cô đưa đôi môi đỏ thắm đến gần, anh nhanh chóng nâng nửa người lên, yết hầu chuyển động, cô vẫn ôm cổ anh, thân thể không tự chủ được từ trong chăn nâng thân mình lên, nửa quỳ trên giường, hai tay vẫn ôm, cô ngửa đầu muốn tiếp tục hôn.
Tròng mắt Chu Trạch Đình đen nhánh, giống như vực sâu không đáy, cám dỗ cô, âm thanh có chút khàn nói: "Lạc Thời đừng quậy."
Lạc Thời cắn đôi môi đỏ mọng, một tay đưa lên mặt anh vén tóc mai ra sau, cô mở miệng, giọng nói dịu dàng mang chút dụ hoặc mà không biết, ánh mắt anh càng ngày nguy hiểm, đôi mắt lãnh đạm sắc bén chập chờn gợn sóng, anh nghe cô nói: "Thật vất vả anh mới xuất hiện trong giấc mơ của em, để cho em làm càn một lần thôi được không?"
Nói xong, chưa chờ anh phản bác, đôi môi non mềm tiếp cận bờ môi mỏng dễ nhìn của anh.
Beta: Uyên
Lạc Thời và Hàn Châm hẹn gặp mặt ở công ty FONUR, vì phải quay một video ngắn để tuyên truyền cho vòng ba.
Hàn Châm đến sớm hơn cô, cô đến sau.
Đều làm việc trong giới giải trí, tướng mạo của anh không có gì để bắt bẻ, chẳng qua tính tình hơi lãnh đạm, nhưng đối với cô cũng khá hơn một chút, hai người quay video xong thì chụp chung mấy tấm ảnh để phát lên Weibo của mỗi người.
Thỉnh thoảng Tống Giản sẽ giúp cô đăng vài thứ lên Weibo, cho nên cô gửi ảnh thì không quan tâm đến chuyện kế tiếp.
Bận bịu ở FONUR xong, Lạc Thời trở về đoàn phim, bộ phim này cô còn một cảnh quay nhỏ nữa.
Lúc cô vội vàng quay phim, công ty chuẩn bị cho vòng ba của cô là kịch bản tình cảm tâm lý, sau khi nhận được cô có xem vài lần, cảm thấy cũng không tệ.
Tống Giản nói với cô rằng Hàn Châm cũng đã nhận được, anh nhờ quản lý thông báo cho cô là có thể.
Sau đó khua chiên gõ trống tập luyện năm ngày cho cuộc thi.
Qua hai ngày, Lạc Thịnh bay đến thành phố L.
Thường thì Lạc Mi Mi sẽ tỏ ra vui vẻ, nhưng trên đường đi đón Lạc Thịnh, cô nhìn ra được cô ấy rất buồn.
Lạc Thời không hiểu, đến sân bay gặp được Lạc Thịnh thì mới nhận ra.
Theo sau Lạc Thịnh là một thiếu nữ nhỏ nhắn thanh lệ, Tần Nhiễm cũng tới.
Cô sợ Lạc Mi Mi trở mặt tại chỗ, muốn kéo cổ tay cô ấy, kết quả cô ấy trực tiếp bước lên một bước, cười vô cùng quyến rũ mỹ lệ, hai tay đan xen ôm trước ngực, biểu hiện vui vẻ trên mặt, cô ấy nói: "Em xem hai người này ngọt như mật, ngay cả tách ra mấy ngày cũng không được." Ra cửa là phải cất trong túi.
Tinh thần Lạc Thịnh rất tốt, tóc trên trán ngắn hơn lần gặp mặt trước, lộ ra mặt mày anh tuấn thâm sâu, lúc này anh hơi híp mắt nhìn rất nguy hiểm, nhưng dễ khiến cho người ta chìm vào.
Lạc Thịnh còn chưa lên tiếng thì Tần Nhiễm đã bước lên trước một bước khoác khuỷu tay anh, cô cười ha hả chào hỏi với Lạc Thời và Lạc Mi Mi, phô ra răng trắng sáng ngời, Lạc Thời ở trước Lạc Mi Mi miễn cưỡng bày ra nụ cười thân thiện, Lạc Mi Mi cũng giống vậy cười đến phong tình vạn chủng.
Váy ngắn mang đai lưng xanh nhạt bao bọc vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp thướt tha.
Lạc Thịnh nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, không tự chủ lộ ra phong tình của cô, ánh mắt tối sầm, tuy nhiên sau đó anh dời tầm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt không đổi kéo cánh tay Tần Nhiễm ra, tiến lên mấy bước ôm Lạc Thời vào trong ngực.
Cưng chiều nói: "Có nhớ anh không?"
Ánh mắt cô nhìn qua phía chị Mi Mi và Tần Nhiễm đang giương cung bạt kiếm, miệng nói không đúng với lòng: "Nhớ."
Lạc Thời tính chuẩn bị để Lạc Thịnh ở nhà Lạc Mi Mi, nhưng bây giờ Tần Nhiễm cũng đi theo nên kế hoạch này tiêu tùng.
Cô lái xe chở ba người đến khách sạn của nhà Chu Trạch Đình ở trung tâm thành phố, thuê hai phòng.
Sau đó Lạc Thịnh bảo cô ứng phó với Tần Nhiễm một lát, cô biết ý định của anh, vì chị Mi Mi nên cô chỉ có thể miễn cưỡng kéo Tần Nhiễm vốn không quen biết nhiều đi nhận phòng, lúc nhận phòng xong, Tần Nhiễm muốn đi tìm Lạc Thịnh.
Lạc Thời che giấu lương tâm nói, Lạc Thịnh ở đại sảnh dưới lầu.
Tần Nhiễm có chút hoài nghi, "Thật sao?"
Nên biết Lạc Thời là một diễn viên, không có nghi ngờ gì về khả năng diễn, cô khẳng định nói: "Thật!"
Cô ta cũng chỉ có thể đi theo cô xuống đại sảnh dưới lầu.
Trong đại sảnh người đến người đi, Tần Nhiễm không thấy Lạc Thịnh, đang muốn hỏi Lạc Thời. Lạc Thời vô cùng căng thẳng không biết nên trả lời sao cho đáng tin.
Trùng hợp Chu Trạch Đình đi từ bên ngoài vào, giám đốc khách sạn cung kính đi theo sau lưng. Khi tầm mắt anh nhìn vào bên trong, ánh mắt thanh lãnh bỗng dưng rơi vào Lạc Thời đang đứng phía đông đại sảnh với khuôn mặt đầy áy náy.
Đứng đối diện cô là một cô gái với vẻ mặt hơi kiêu căng.
Thần sắc Chu Trạch Đình không đổi, đi về trước mấy bước, đứng dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm, trầm giọng gọi một tiếng, "Lạc Thời."
Lạc Thời lo âu nên tiếp tục giữ chân Tần Nhiễm thế nào thì có một giọng nói quen thuộc xuyên vào tai, cô kinh ngạc vui mừng xoay người, nhìn thấy Chu Trạch Đình đứng sau lưng cô, cũng không thèm che giấu sự ngạc nhiên trên mặt, sau đó nghe được âm thanh nghi hoặc của Tần Nhiễm, vội quay đầu lại nói câu: "Cô ngồi ghế sô pha chờ một chút, anh ấy sẽ lập tức trở lại, tôi thấy một người bạn nên đi qua chào hỏi một tiếng."
Nói xong, xoay người đi đến chỗ Chu Trạch Đình.
Giám đốc đại sảnh đứng cung kính phía sau, thấy vậy cũng ngừng báo cáo công tác, đứng yên tại chỗ với ông chủ.
Cô chạy hơi nhanh, lúc dừng lại bên cạnh anh thì hơi lảo đảo, anh đứng đó, ánh đèn vàng ấm áp khiến giá lạnh trên khuôn mặt anh tan chảy, anh thấy cô không đứng vững, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Xúc cảm mềm mại khiến cho Chu Trạch Đình hơi thất thần, làm anh nhớ đến giấc mộng hoang đường phóng túng mấy hôm trước, anh che giấu bằng tiếng ho khan, mượn thế buông lỏng tay.
Ngược lại Lạc Thời không phát hiện ra, con ngươi hiện lên vui mừng nói: "May mà anh xuất hiện, nếu không em sẽ khó xử chết mất."
"Sao vậy? Cô gái kia làm khó em?" Anh thấy dáng vẻ như vậy, nên nhanh chóng gọi một tiếng để giải vây cho cô.
"Không có, là anh trai muốn nói chuyện với chị Mi Mi, ừm... Để cho em tiếp chuyện Tần Nhiễm, nhưng em không thân thiết với cô ấy, cho nên rất lung túng nha." Lạc Thời lè lưỡi, buồn bực nói.
Ánh nhìn của Chu Trạch Đình lướt qua đầu lưỡi đỏ thẳm xinh xắn, bỗng dưng làm anh khó chịu, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động, cực kỳ hấp dẫn, cô suýt chút sa vào.
Nghe được anh nói chuyện, tầm mắt lần nữa dừng trên mặt anh.
"Một lát tôi có một hội nghị đơn giản, có thể hơi khô khan, em... Có muốn đi cùng không?" Chu Trạch Đình hỏi.
Nghe giống như là vì cô giải quyết lúng túng.
"Thật hả? Em có thể đi cùng sao?" Lạc Thời giật mình nói.
Tim cô đập thình thịch, nghĩ rằng anh làm sao mà nói đùa với cô chứ, hoài nghi của cô chắc đã tổn thương lòng anh, nghĩ vậy cô nói: "Em muốn đi, nhưng trước hết em phải nói tạm biệt với Tần Nhiễm đã."
"Em còn muốn thấy cô ấy?" Tay anh cắm trong túi, ánh mắt như có như không nhìn cô.
Cô không trả lời, dĩ nhiên là không muốn thấy, nhưng mà –
Cũng không thể để cô ấy một mình ở đại sảnh.
Chu Trạch Đình biết suy nghĩ trong lòng cô, bước chân di chuyển đi đến thang máy, sau đó mở miệng bảo cô đuổi theo, cô vẫn còn bất động tại chỗ, do dự chốc lát, giám đốc khách sạn nhanh chóng nói: "Cô Lạc yên tâm, chút nữa tôi sẽ sắp xếp người chiếu cố cô Tần, cô có thể lên trước với ông chủ."
Lạc Thời không nghĩ còn có thể như vậy, lập tức thoải mái bước nhanh đến chỗ Chu Trạch Đình, thuận tiện quay đầu lại nói: "Vậy thì làm phiềm giám đốc rồi."
Chu Trạch Đình nghe phía sau truyền đến tiếng động, con ngươi hiện lên tia sáng đi đến chỗ thang máy.
Hội nghị không tính là nhỏ, cô không thể theo anh vào phòng họp, nên chỉ ở phòng nghỉ cách vách chờ anh.
Lạc Thời ngửi mùi hương trong phòng nghỉ, cảm thấy đây là phòng nghỉ riêng của anh.
Bởi vì cô ngửi được mùi của anh.
Ở giữa phòng có chiếc giường lớn, phía trên trải drap giường màu xám tro, chắc là còn mới, hầu như không có mùi hương của anh.
Thấy giường thì con sâu ngủ của cô lại bò lên, trong khoảng thời gian này toàn thể đoàn phim phải đuổi kịp tiến độ, tối hôm qua làm việc đến rạng sáng mới về nhà, sáng sớm hôm nay đi đón Lạc Thịnh nên phải bò dậy sớm, quầng thâm mắt như con gấu trúc.
Cô đoán khoảng nửa tiếng nữa anh mới kết thúc cuộc họp, nên bản thân như chú hamster bé bò lên giường chiếm một góc nho nhỏ để bổ sung giấc ngủ. Vì lý do an toàn, cô còn cài đồng hồ báo thức trên điện thoại.
Chu Trạch Đình đi vào phòng nghỉ, thấy chỉ có một ngọn đèn nhỏ, động tác gỡ nút áo vest ngừng một chút, lúc anh bước vào trong thì thấy cô ôm gối ngủ say sưa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mi mắt khẽ nhắm che đi đôi ngươi câu người.
Trong phòng điều hòa mở vừa phải, anh cởi áo khoác xuống để trên ghế sô pha, con ngươi lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc dâng trào kịch liệt, nhưng anh kiềm chế, lúc anh muốn xoay người đến sô pha nghỉ ngơi một lát, thì báo thức của điện thoại dưới gối cô vang lên.
Động tác xoay người dừng lại, anh nhìn chân mày cô nhíu chặt, đi đến trước giường hai bước, thấp người duỗi tay vòng qua khuôn mặt trắng nõn cô, tìm kiếm dưới gối, ngón tay linh hoạt tùy ý nhấn mấy cái, tiếng vang phiền nhiễu cuối cùng cũng ngừng.
Anh thở phào nhẹ nhõm vừa định rút tay về, thấy Lạc Thời từ từ mở mắt, trong mắt còn mang hơi nước mờ mịt lúc mới tỉnh, đôi mắt cô rất đẹp, bây giờ lại ánh nước như vậy nhìn anh, thật sự rất trêu người.
Con ngươi Chu Trạch Đình tối sầm, cổ họng có chút ngứa, đôi môi anh hơi mấp máy, giống như muốn nói gì, đột nhiên không kịp đề phòng, hai cánh tay mềm mại của Lạc Thời chui từ trong chăn ra vòng lấy cổ anh.
Lạc Thời tưởng mình đang nằm mơ, cô mở mắt ra, thấy anh cách cô rất gần, trên mặt còn mang chút ôn nhu hiếm có, Chu Trạch Đình chưa bao giờ có vẻ mặt này.
Cô không thường nằm mơ, nếu có mơ thì gương mặt lạnh tanh của anh cũng không bao giờ xuất hiện, cho nên thật là hiếm thấy, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Mà hơn nữa, trong mơ cô cũng có thể--- làm càn.
Lạc Thời nuốt nước miếng, đưa lưỡi liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, cô có chút buồn cười, hóa ra trong mơ mà cô cũng căng thẳng.
Không đợi cô đưa đôi môi đỏ thắm đến gần, anh nhanh chóng nâng nửa người lên, yết hầu chuyển động, cô vẫn ôm cổ anh, thân thể không tự chủ được từ trong chăn nâng thân mình lên, nửa quỳ trên giường, hai tay vẫn ôm, cô ngửa đầu muốn tiếp tục hôn.
Tròng mắt Chu Trạch Đình đen nhánh, giống như vực sâu không đáy, cám dỗ cô, âm thanh có chút khàn nói: "Lạc Thời đừng quậy."
Lạc Thời cắn đôi môi đỏ mọng, một tay đưa lên mặt anh vén tóc mai ra sau, cô mở miệng, giọng nói dịu dàng mang chút dụ hoặc mà không biết, ánh mắt anh càng ngày nguy hiểm, đôi mắt lãnh đạm sắc bén chập chờn gợn sóng, anh nghe cô nói: "Thật vất vả anh mới xuất hiện trong giấc mơ của em, để cho em làm càn một lần thôi được không?"
Nói xong, chưa chờ anh phản bác, đôi môi non mềm tiếp cận bờ môi mỏng dễ nhìn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.