Chương 15: Nghiện
Đào Tử Thảo Môi Tiếu
27/02/2020
Edit: realllllchicken
Lạc Thời lớn lên xinh đẹp, tính cách lại không câu nệ, cô mặc chiếc váy dài màu trắng ngồi trên sô pha, tóc buông sau lưng, sườn mặt ôn nhu, ánh mắt chớp chớp vô cùng mê người. Những người đàn ông trong phòng không thể không kích động.
Nhưng nghĩ đến Chu Trạch Đình, mọi người chỉ có thể mặc adrenalin(*) sinh ra, mà không dám có hành động gì.
(*) Adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Lạc Thời không biết tình hình cụ thể trong phòng, cô cầm ly rượu nhỏ, chớp mắt nghe người bên cạnh nói về những chuyện kỳ lạ trong giới giải trí.
Đang nghe đến chỗ đặc sắc thì cửa phòng bị đẩy từ bên ngoài vào.
Trong miệng cô còn rượu vừa uống, nghe thấy động tĩnh, đôi mắt cô chuyển hướng ra cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra nửa, một bóng dáng cao lớn dẫn đầu đi vào.
Vài ngày không gặp, mặt mày người đó càng thêm thâm thúy, sự lãnh đạm xa cách vẫn như cũ, không được rũ bỏ, toàn thân kiêu ngạo. Cho dù đang ở giữa hội sở ồn ào hỗn tạp nhưng một chút cũng không giảm.
Lạc Thời kinh hãi lắp bắp, rượu trong miệng chảy xuống yết hầu nên cô bị sặc một chút.
"Khụ Khụ" nho nhỏ một tiếng, giữa hoàn cảnh ồn ào này cũng không rõ lắm.
Cô vội lấy khăn giấy từ trên bàn, lau khóe miệng.
Tầm mắt Chu Trạch Đình dạo qua một vòng những người chơi điên cuồng trong phòng, phát hiện chỉ còn chỗ trống bên cạnh Lạc Thời, đôi mắt tối sầm, sau đó bước chân đi qua.
Bùi Đông theo vào sau.
Lạc Thời giương mắt ngơ ngẩn nhìn người bên cạnh cô – Chu Trạch Đình, khăn giấy trên tay không nặng không nhẹ, ngoài miệng son môi đã bị lau một nửa.
Nhưng thật ra anh không có phản ứng gì, tự ngồi xuống, khép mắt, sống lưng thả lỏng dựa vào sô pha.
Cô ném khăn giấy trong tay xuống, xoay người nhìn. Đến gần cô mới thấy quầng thâm mắt dày đặc của anh, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Lạc Thời nhẹ kêu một tiếng, "Anh Trạch Đình ơi?"
Âm thanh mềm mại, cào vào trong tai Chu Trạch Đình, mi mắt anh không động, ngoài miệng đáp.
"Ừ."
Giọng nói cũng khàn khàn.
"Nếu anh mệt thì về nghỉ ngơi đi ạ?" Lạc Thời mở miệng thử thăm dò.
Tuy rằng anh mới đến, cô còn muốn ngồi với anh một chút.....
"Không có gì đâu."
Chu Trạch Đình thấp giọng nói, sau đó lại "Khụ" một tiếng, chắc là cổ họng không thoải mái.
Lạc Thời thấy anh không nhúc nhích, không biết nên nói cái gì, suy nghĩ rồi chỉ có thể đứng dậy.
Mùi hương thoang thoảng của cô gái bên cạnh biến mất, Chu Trạch Đình mới mở đôi mắt đen nhánh, ánh mắt nhợt nhạt, rồi nhắm mắt lại.
Bùi Đông cầm ly rượu vang rồi ngồi xuống chỗ Lạc Thời mới ngồi, nhìn thấy bạn thân mặt mày ủ rũ, vỗ vai của anh.
"Khách hàng nước Mỹ khó chơi vậy à?"
Chu Trạch Đình nhắm mắt nhưng tay phải chuẩn xác nắm lấy cổ tay Bùi Đông đang gác trên vai mình, hơi dùng sức xoay lại.
"Anh! Anh! Em sai rồi!"
Bùi Đông nhe răng trợn mắt xin tha.
Thật tình là rất đau.
Lần này cậu ta ra tay không hề nhẹ.
Biết Chu Trạch Đình trách mình nửa đường lừa cậu ta đem về đây, trong lòng có chút khó chịu, Bùi Đông "Ha Hả" cười theo.
"Anh, trước tiên buông tay em ra đi được không?"
Cổ tay của anh chắc sẽ mau bị phế.
Chu Trạch Đình nâng mí mắt liếc nhìn, buông tay ra, "Nói đi, đưa tôi từ sân bay tới đây, lý do là gì?"
Bùi Đông nhìn ánh mắt kia, như là nếu anh không đưa ra được cái lý do đủ thuyết phục, thì một giây sau Chu Trạch Đình liền đem một số chiêu thức vừa học làm thử trên người anh.
Tròng mắt anh ta xoay chuyển nói: "Này không phải khoảng thời gian trước cô nhóc kia bị thương, mới được xuất viện không chúc mừng à?"
Mày Chu Trạch Đình khẽ nhúc nhích, "Bị thương?"
"Lúc trước, cô nhóc ở phim trường không bị cẩn thận bị thương nhẹ, ở trong viện mấy ngày, hôm nay mới xuất viện tôi muốn chúc mừng nhóc ấy một chút. Dù sao tôi nghĩ cậu về nhà cũng không có việc gì, ở nhà cũng nhàm chán nên đưa tới đây chơi." Anh ta nói.
Chu Trạch Đình dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn Bùi Đông, khóe miệng kéo ra một nụ cười:
"Cậu nghĩ?"
Anh ta thấy nụ cười hiếm hoi của Chu Trạch Đình trong trăm ngàn năm, trong lòng rùng mình, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên,
"Ha hả, em sai rồi, anh, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, anh tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ."
Chu Trạch Đình lười đuổi, vừa định nhắm mắt.
Cô gái nhỏ vừa rời đi đã trở lại, trên tay cầm theo một cái ly.
"Anh Trạch Đình, cho anh." Lạc Thời đứng trước mặt, cầm cái ly đưa cho anh.
Tay cầm ly tinh tế mềm mại, anh liếc nhìn vòng eo cong của cô.
Lạc Thời thấy nghi hoặc trong mắt anh, quơ quơ nhẹ ly, mềm giọng nói:
"Nước mật ong, rất tốt cho cổ họng."
Chu Trạch Đình bình tĩnh nhìn cô, tóc cô gái nhỏ hơi dài từ một bên vai xõa xuống dưới, buông xuống trước ngực, bàn tay trắng nõn nhu mỳ trên mặt đôi mắt đen nhánh chớp chớp lẫn nhau, chính là không dám đối diện với anh, hai má trắng trẻo trên gương mặt từ từ đỏ lên, mắt thấy sắp bị thiêu cháy, anh đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn.
Lạc Thời nhìn anh uống nửa ly nước mật ong mới thấp giọng nói, "Không cần cảm ơn đâu."
Anh đem ly đặt trên bàn, nghiêng mắt nhìn cô, nhớ tới lời Bùi Đông vừa nói, do dự mở miệng: "Trên đùi bị thương sao?"
Lạc Thời có chút kinh ngạc, anh sẽ chủ động nói chuyện với cô, ngữ khí khi trả lời đều nhẹ nhàng, "Đã không sao rồi, chỉ là một vết thương nhỏ."
Chu Trạch Đình "Ừm", sau đó trầm giọng nói: "Về sau cẩn thận một chút."
Cô nhỏ giọng đáp.
Anh không nói chuyện, cô cũng ở một bên hóa thành không khí.
- -
Sau khi kết thúc "Chúc mừng", không biết Bùi Đông đua rượu với ai mà một thân toàn mùi rượu. Đi đường thì đầu óc choáng váng, nếu không phải có người bên cạnh đỡ anh ta, chắc là đã bơi lội trong ao nuôi cá của hội sở rồi.
Ra cửa hội sở, Lạc Thời nhìn Bùi Đông say bất tỉnh nhân sự mà lo lắng.
Tuy rằng cô luôn ghét bỏ anh ta lái xe như lái máy bay, nhưng bây giờ đến người lái máy bay cũng không có.
Vấn đề là về nhà như thế nào đây.
Hình như Chu Trạch Đình uống rượu, cô cũng uống rượu, đều không thể lái xe.
Cuối cùng Chu Trạch Đình gọi điện thoại cho tài xế của mình.
Mười phút sau, tài xế lái xe đến.
Bùi Đông tự chạy đến ghế phụ, mơ mơ màng màng tự cài dây an toàn, thật làm cô cực kỳ kinh ngạc.
Chu Trạch Đình và Lạc Thời ngồi ở sau.
Ở sau xe rộng rãi, mặc dù Chu Trạch Đình chỉ nhắm mắt dựa lưng ra sau nghỉ ngơi.
Cô cũng bắt chước anh dựa lưng vào sau ghế, híp mắt nhìn anh.
Trong xe không bật đèn, ngẫu nhiên có ánh sáng bên đường từ khe hở cửa sổ tiến vào trong, hắt lên trên mặt anh. Mặt mày sâu sắc, hốc mắt hãm sâu, rất có mị lực.
Lạc Thời cẩn thẩn nhìn, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Chu Trạch Đình đối với cô mà nói, là thuốc phiện, sẽ nghiện.
Tài xế mở bài hát nhẹ nhàng, trên ghế phụ Bùi Đông đã sớm ngủ đến ngã trái ngã phải. Không giống Chu Trạch Đình, cho dù khi ngủ thì cơ thể cũng ngay ngắn.
Hồ nháo cả đêm, cô có chút buồn ngủ.
Không đợi cô đưa tay để lau hơi nước trong mắt, thì trên vai đột nhiên nặng trĩu, mùi hương mê hoặc bốn phương tám hướng tràn ngập ở chóp mũi cô.
Lời edit: Gà đã trở lại ✌
Lạc Thời lớn lên xinh đẹp, tính cách lại không câu nệ, cô mặc chiếc váy dài màu trắng ngồi trên sô pha, tóc buông sau lưng, sườn mặt ôn nhu, ánh mắt chớp chớp vô cùng mê người. Những người đàn ông trong phòng không thể không kích động.
Nhưng nghĩ đến Chu Trạch Đình, mọi người chỉ có thể mặc adrenalin(*) sinh ra, mà không dám có hành động gì.
(*) Adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Lạc Thời không biết tình hình cụ thể trong phòng, cô cầm ly rượu nhỏ, chớp mắt nghe người bên cạnh nói về những chuyện kỳ lạ trong giới giải trí.
Đang nghe đến chỗ đặc sắc thì cửa phòng bị đẩy từ bên ngoài vào.
Trong miệng cô còn rượu vừa uống, nghe thấy động tĩnh, đôi mắt cô chuyển hướng ra cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra nửa, một bóng dáng cao lớn dẫn đầu đi vào.
Vài ngày không gặp, mặt mày người đó càng thêm thâm thúy, sự lãnh đạm xa cách vẫn như cũ, không được rũ bỏ, toàn thân kiêu ngạo. Cho dù đang ở giữa hội sở ồn ào hỗn tạp nhưng một chút cũng không giảm.
Lạc Thời kinh hãi lắp bắp, rượu trong miệng chảy xuống yết hầu nên cô bị sặc một chút.
"Khụ Khụ" nho nhỏ một tiếng, giữa hoàn cảnh ồn ào này cũng không rõ lắm.
Cô vội lấy khăn giấy từ trên bàn, lau khóe miệng.
Tầm mắt Chu Trạch Đình dạo qua một vòng những người chơi điên cuồng trong phòng, phát hiện chỉ còn chỗ trống bên cạnh Lạc Thời, đôi mắt tối sầm, sau đó bước chân đi qua.
Bùi Đông theo vào sau.
Lạc Thời giương mắt ngơ ngẩn nhìn người bên cạnh cô – Chu Trạch Đình, khăn giấy trên tay không nặng không nhẹ, ngoài miệng son môi đã bị lau một nửa.
Nhưng thật ra anh không có phản ứng gì, tự ngồi xuống, khép mắt, sống lưng thả lỏng dựa vào sô pha.
Cô ném khăn giấy trong tay xuống, xoay người nhìn. Đến gần cô mới thấy quầng thâm mắt dày đặc của anh, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Lạc Thời nhẹ kêu một tiếng, "Anh Trạch Đình ơi?"
Âm thanh mềm mại, cào vào trong tai Chu Trạch Đình, mi mắt anh không động, ngoài miệng đáp.
"Ừ."
Giọng nói cũng khàn khàn.
"Nếu anh mệt thì về nghỉ ngơi đi ạ?" Lạc Thời mở miệng thử thăm dò.
Tuy rằng anh mới đến, cô còn muốn ngồi với anh một chút.....
"Không có gì đâu."
Chu Trạch Đình thấp giọng nói, sau đó lại "Khụ" một tiếng, chắc là cổ họng không thoải mái.
Lạc Thời thấy anh không nhúc nhích, không biết nên nói cái gì, suy nghĩ rồi chỉ có thể đứng dậy.
Mùi hương thoang thoảng của cô gái bên cạnh biến mất, Chu Trạch Đình mới mở đôi mắt đen nhánh, ánh mắt nhợt nhạt, rồi nhắm mắt lại.
Bùi Đông cầm ly rượu vang rồi ngồi xuống chỗ Lạc Thời mới ngồi, nhìn thấy bạn thân mặt mày ủ rũ, vỗ vai của anh.
"Khách hàng nước Mỹ khó chơi vậy à?"
Chu Trạch Đình nhắm mắt nhưng tay phải chuẩn xác nắm lấy cổ tay Bùi Đông đang gác trên vai mình, hơi dùng sức xoay lại.
"Anh! Anh! Em sai rồi!"
Bùi Đông nhe răng trợn mắt xin tha.
Thật tình là rất đau.
Lần này cậu ta ra tay không hề nhẹ.
Biết Chu Trạch Đình trách mình nửa đường lừa cậu ta đem về đây, trong lòng có chút khó chịu, Bùi Đông "Ha Hả" cười theo.
"Anh, trước tiên buông tay em ra đi được không?"
Cổ tay của anh chắc sẽ mau bị phế.
Chu Trạch Đình nâng mí mắt liếc nhìn, buông tay ra, "Nói đi, đưa tôi từ sân bay tới đây, lý do là gì?"
Bùi Đông nhìn ánh mắt kia, như là nếu anh không đưa ra được cái lý do đủ thuyết phục, thì một giây sau Chu Trạch Đình liền đem một số chiêu thức vừa học làm thử trên người anh.
Tròng mắt anh ta xoay chuyển nói: "Này không phải khoảng thời gian trước cô nhóc kia bị thương, mới được xuất viện không chúc mừng à?"
Mày Chu Trạch Đình khẽ nhúc nhích, "Bị thương?"
"Lúc trước, cô nhóc ở phim trường không bị cẩn thận bị thương nhẹ, ở trong viện mấy ngày, hôm nay mới xuất viện tôi muốn chúc mừng nhóc ấy một chút. Dù sao tôi nghĩ cậu về nhà cũng không có việc gì, ở nhà cũng nhàm chán nên đưa tới đây chơi." Anh ta nói.
Chu Trạch Đình dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn Bùi Đông, khóe miệng kéo ra một nụ cười:
"Cậu nghĩ?"
Anh ta thấy nụ cười hiếm hoi của Chu Trạch Đình trong trăm ngàn năm, trong lòng rùng mình, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên,
"Ha hả, em sai rồi, anh, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, anh tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ."
Chu Trạch Đình lười đuổi, vừa định nhắm mắt.
Cô gái nhỏ vừa rời đi đã trở lại, trên tay cầm theo một cái ly.
"Anh Trạch Đình, cho anh." Lạc Thời đứng trước mặt, cầm cái ly đưa cho anh.
Tay cầm ly tinh tế mềm mại, anh liếc nhìn vòng eo cong của cô.
Lạc Thời thấy nghi hoặc trong mắt anh, quơ quơ nhẹ ly, mềm giọng nói:
"Nước mật ong, rất tốt cho cổ họng."
Chu Trạch Đình bình tĩnh nhìn cô, tóc cô gái nhỏ hơi dài từ một bên vai xõa xuống dưới, buông xuống trước ngực, bàn tay trắng nõn nhu mỳ trên mặt đôi mắt đen nhánh chớp chớp lẫn nhau, chính là không dám đối diện với anh, hai má trắng trẻo trên gương mặt từ từ đỏ lên, mắt thấy sắp bị thiêu cháy, anh đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn.
Lạc Thời nhìn anh uống nửa ly nước mật ong mới thấp giọng nói, "Không cần cảm ơn đâu."
Anh đem ly đặt trên bàn, nghiêng mắt nhìn cô, nhớ tới lời Bùi Đông vừa nói, do dự mở miệng: "Trên đùi bị thương sao?"
Lạc Thời có chút kinh ngạc, anh sẽ chủ động nói chuyện với cô, ngữ khí khi trả lời đều nhẹ nhàng, "Đã không sao rồi, chỉ là một vết thương nhỏ."
Chu Trạch Đình "Ừm", sau đó trầm giọng nói: "Về sau cẩn thận một chút."
Cô nhỏ giọng đáp.
Anh không nói chuyện, cô cũng ở một bên hóa thành không khí.
- -
Sau khi kết thúc "Chúc mừng", không biết Bùi Đông đua rượu với ai mà một thân toàn mùi rượu. Đi đường thì đầu óc choáng váng, nếu không phải có người bên cạnh đỡ anh ta, chắc là đã bơi lội trong ao nuôi cá của hội sở rồi.
Ra cửa hội sở, Lạc Thời nhìn Bùi Đông say bất tỉnh nhân sự mà lo lắng.
Tuy rằng cô luôn ghét bỏ anh ta lái xe như lái máy bay, nhưng bây giờ đến người lái máy bay cũng không có.
Vấn đề là về nhà như thế nào đây.
Hình như Chu Trạch Đình uống rượu, cô cũng uống rượu, đều không thể lái xe.
Cuối cùng Chu Trạch Đình gọi điện thoại cho tài xế của mình.
Mười phút sau, tài xế lái xe đến.
Bùi Đông tự chạy đến ghế phụ, mơ mơ màng màng tự cài dây an toàn, thật làm cô cực kỳ kinh ngạc.
Chu Trạch Đình và Lạc Thời ngồi ở sau.
Ở sau xe rộng rãi, mặc dù Chu Trạch Đình chỉ nhắm mắt dựa lưng ra sau nghỉ ngơi.
Cô cũng bắt chước anh dựa lưng vào sau ghế, híp mắt nhìn anh.
Trong xe không bật đèn, ngẫu nhiên có ánh sáng bên đường từ khe hở cửa sổ tiến vào trong, hắt lên trên mặt anh. Mặt mày sâu sắc, hốc mắt hãm sâu, rất có mị lực.
Lạc Thời cẩn thẩn nhìn, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Chu Trạch Đình đối với cô mà nói, là thuốc phiện, sẽ nghiện.
Tài xế mở bài hát nhẹ nhàng, trên ghế phụ Bùi Đông đã sớm ngủ đến ngã trái ngã phải. Không giống Chu Trạch Đình, cho dù khi ngủ thì cơ thể cũng ngay ngắn.
Hồ nháo cả đêm, cô có chút buồn ngủ.
Không đợi cô đưa tay để lau hơi nước trong mắt, thì trên vai đột nhiên nặng trĩu, mùi hương mê hoặc bốn phương tám hướng tràn ngập ở chóp mũi cô.
Lời edit: Gà đã trở lại ✌
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.