Chương 24: Tốt rồi
Đào Tử Thảo Môi Tiếu
01/03/2020
Edit: realllllchicken
Lâm Giang lâu ở nội thành trung tâm, màn đêm buông xuống, bên ngoài là các nhà cao tầng mọc san sát nhau, đèn đóm rực rỡ, thỉnh thoảng có những cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút yên tĩnh vào ban đêm của thành phố.
Tay Lạc Thời chống trên cửa sổ, cánh tay trắng nõn mềm mại tinh tế, phía trên được bao bởi một bàn tay dày rộng, nhiệt độ lòng bàn tay hơi nóng, cô giương mắt nhìn.
Trên đời này có một người đối với bạn mà nói, chỉ cần bạn nhìn thấy người đó, dù trên mặt có bình tĩnh không gợn sóng thì cũng không dấu được sự rung động mãnh liệt trong lòng.
Không có nguyên do nào cả.
Lạc Thời hơi hé miệng, chưa kịp nói chuyện, liền hắt xì một cái thật lớn.
"Hắt xì"
Cô lập tức đưa tay che mũi, âm thanh phát ra từ khe hở ngón tay, "Anh Trạch Đình."
Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, ý say không hiện lên mặt, nhưng toàn thân đều là mùi rượu, mặc dù rất nồng, nhưng không phải là loại say rượu đi lảo đảo trên đường làm người ta phiền chán.
Chu Trạch Đình bình tĩnh tự nhiên thu tay, nghiêng người dựa vào cửa sổ, thân hình cường tráng che hơn nửa phong cảnh bên ngoài, thuận tiện cũng chắn luôn những cơn gió lạnh từ cửa thổi vào.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, phía trên mặc áo len dệt kim màu vàng nhạt, đường cong trước ngực quyến rũ, chiếc váy lụa xõa tung từ vòng eo nhỏ nhắn xuống mắt cá, mắt cá chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn yên tĩnh mờ nhạt ở hành lang, bộ quần áo này rất đẹp.
Thu hồi ánh mắt, Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, sống lưng anh tuấn của anh ở ngay trước mặt Lạc Thời.
Lạc Thời cách Chu Trạch Đình rất gần, cô nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó bên tai nghe được anh thấp giọng ho, âm thanh ma sát như tiếng đàn violon.
Cô nhẹ nhíu mày, nhớ tới mấy hôm nay đoàn phim rất bận, từ lần trước đưa canh gà, cô không hỏi qua tình hình của anh, cũng không biết anh đã hết cảm chưa.
Lạc Thời bước một bước nhỏ qua cửa sổ bên trái, vai trái để trên vách tường ban công, chỗ đây là điểm mù, ánh đèn không chiếu đến, cả cơ thể cô hoàn toàn ẩn trong bóng tối, cô thoáng điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó ngước mắt, hỏi: "Anh Trạch Đình, bệnh cảm của anh sao rồi?"
"Đã tốt." Thật ra đã tốt hơn rồi, chỉ là lần này cùng khách hàng đàm phán một hạng mục, nên phải uống nhiều rượu, cổ họng bị cồn thiêu đốt, có chút không thoải mái.
"Anh Trạch Đình, anh mới khỏi bệnh, đừng uống nhiều rượu, như vậy không tốt cho thân thể." Lạc Thời nhẹ giọng nói.
Đây là ý kiến riêng của cô bé, bây giờ nói chuyện làm ăn sao có thể không uống rượu được chứ. Mặc dù Chu Trạch Đình nghe xong cũng không để trong lòng, nhưng không phản bác, chỉ nhàn nhạt "Ừ", giọng nói trong đêm tịch mịch được khuếch trương vô tận.
Cô gái nhỏ nghe ra sự không coi trọng trong giọng nói, Lạc Thời nhíu mày muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên hành lang truyền đến động tĩnh, giày cao gót dẫm "Đạp đạp đạp" lên hành lang yên tĩnh, âm thanh từ xa đến gần. Sau đó dừng lại ở ban công.
Cô không biết thế nào, đột nhiên nín thở, chóp mũi ngửi được một mùi nước hoa.
Lạc Thời biết mùi hương kia, đó là loại nước hoa do D gia mới đưa ra thị trường, đặc điểm là trang nhã, nhưng bây giờ sử dụng trên người phụ nụ kia lại cực kỳ nồng nặc.
Cô nhăn mũi. Nghe thấy cô ta phát ra âm thanh ngây ngáy: "Chu đổng, Lý tổng đang tìm anh kìa, sao anh lại trốn ở đây?"
Lạc Thời chìm vào bóng tối, không động dậy, ngước mắt, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Trạch Đình không chớp.
Mặt khác mang theo ý tứ đánh giá trắng trợn, Chu Trạch Đình nhận ra, con ngươi đen kịt bỗng hạ xuống, hai người đối diện, anh nói: "Đã biết."
Lời là nói với người phụ nữ bên ngoài ban công, trong giọng nói có tia lãnh đạm, bộ dáng giống như khi anh nói chuyện với cô lúc mới gặp.
Lạc Thời khẽ cắn môi.
Cô ta vẫn chưa rõ sự tình trên ban công, giày cao gót ma sát với sàn nhà, một tiếng chói tai vang lên, xem chừng là đi tới bên này.
"Cô về trước đi." Chu Trạch Đình nói.
Lạc Thời đứng bên anh, có thể dễ dàng cảm nhận được trên sự lạnh lẽo trên người anh.
Cô ta nghe ra trong lời nói Chu Trạch Đình không còn kiên nhẫn, đôi mắt không cam lòng nhìn qua bên này.
Chu Trạch Đình coi như không biết, thân hình cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô ta cũng trở về phòng.
Lạc Thời nhẹ thở hắt ra, lặng yên không tiếng động.
Có điều hơi thở kia quét qua trên cổ tay anh, ấm áp mềm mại, Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn cô, sau đó xoay người đối mặt với cửa sổ, có ý nghĩ muốn rời đi.
Lúc này cô mới từ chỗ tối bước ra, trên mặt không ngừng dâng lên cảm giác say, còn có nguyên nhân khác, bên tai có một mảng đỏ ửng.
Cô nói: "Anh Trạch Đình, khi nào anh về? Em... Có thể đưa anh về không?
Nói xong có chút ngượng ngùng, lại nói thêm, "Chính là tiện đường–"
Anh uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn không thể tự mình lái xe, nếu mà gọi tài xế, mà nhà anh cách nơi này hơi xa, đoán chừng cần chút thời gian, cô sợ khoảng thời gian này, anh xảy ra chuyện.
Cô sợ anh bị người khác tính kế.
Đặc biệt bây giờ nhiều người phụ nữ bụng dạ khó lường.
Ngón tay Chu Trạch Đình ma sát với bệ cửa khắc hoa, con ngươi đen kịt, "Không cần, A Lâm vẫn luôn đợi ở dưới."
"À" Lạc Thời đáp, cụp mắt, nhìn kỹ còn có chút khổ sở khi bị cự tuyệt.
Lúc sau, hai người nhất thời không nói chuyện.
Phòng bao xa xa truyền đến một trận ồn ào, Lạc Mi Mi đứng trước cửa, bởi vì hành lang có chỗ ngoặt, cô không thể nhìn thấy cảnh tượng bên này, chỉ thấp giọng hô "A."
Lạc Thời nghe thấy tiếng, sửa sang lại cảm xúc, ngẩng đầu đối với anh chỉ phòng bao, "Anh Trạch Đình, em đi trước."
Chu Trạch Đình gật đầu.
Cô vội vàng đi qua hướng bên kia, nửa đường gặp phải Lạc Mi Mi đang tìm cô.
Thấy ánh mắt Lạc Mi Mi nhìn thẳng ra sau, Lạc Thời vội bá vai cô ấy, kéo về phòng.
Lạc Mi Mi bị túm trở về, chỉ hỏi cho có lệ, "Đi lâu như vậy chị còn tưởng rằng em bị anh chàng đẹp trai nào hớp hồn rồi chứ?"
Lạc Thời "Ai" một tiếng, rồi nói: "Nào có."
Lạc Mi Mi chỉ chọc cô, lát sau cũng không tiếp tục.
Đợi khi đẩy được Lạc Mi Mi vào phòng, cô mới nhẹ nhàng quay đầu, vừa vặn Chu Trạch Đình nhìn qua bên này, cụp mắt, ngũ quan khắc sâu, chạm được ánh mắt cô, hơi ngẩng đầu.
Đôi mắt Lạc Thời ngẩn ra, sau đó lần nữa cong cong đôi mắt, phất phất tay với anh, rồi đi vào phòng.
Mọi người ở lại hàn huyên hơn mười phút, mới ra về.
Lạc Mi Mi lưu luyến không rời muốn đưa Tô Tử Ngang lên xe, anh ấy có tính cách rất tốt, khi ngồi vào xe bảo mẫu còn ôn nhu hỏi hai cô, "Cần anh đưa hai em về không?"
Lạc Thời nhanh hơn Lạc Mi Mi một bước, sợ cô ấy "Xuân tâm nhộn nhạo" rồi đồng ý, nên cô nói: "Cảm ơn Tô tiền bối, không cần phiền toái anh vậy đâu, anh đi đường cẩn thận."
Tô Tử Ngang thấy cô trả lời, cũng không hỏi lại, nói, "Tạm biệt, hai em cũng đi đường cẩn thận."
Lạc Thời nói: "Tạm biệt Tô tiền bối."
Nhìn theo cho đến khi xe bảo mẫu của Tô Tử Ngang rời đi, Lạc Mi Mi mới đưa vẻ mặt "Oán khí" nhìn cô, "Tô thần muốn đưa chúng ta về, sao em không đồng ý? Cứ như vậy cự tuyệt người ta không tốt đâu, nha~"
Lạc Thời: "....."
Không thể so đo với Lạc Mi Mi, người điên cuồng theo đuổi idol.
Cô xoay người đi đến chỗ đỗ xe, đường phố vắng vẻ, cô ôm lấy hai tay, Lạc Mi Mi thấy thế nên đi theo, nhưng vẫn còn rối rắm cái vấn đề kia, "Vừa rồi em không lễ phép phải không? Tô thần đã nhiệt tình mời chúng ta như vậy mà lại cự tuyệt?"
Lạc Thời: "...."
Lạc Mi Mi: "Thời bảo bối ~"
Lạc Thời không để ý tới cô ấy, Lạc Mi Mi giống như thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm, liên tục kêu gào tên cô, đầy nhịp điệu, một chữ cũng không sót.
Cô ngồi vào ghế phụ, rốt cuộc bị Lạc Mi Mi hạ gục, nói, "Chị Mi Mi, chị không uống rượu có thể lái xe, chúng ta lại ngồi xe Tô tiền bối, đây mới gọi là không lễ phép."
Lạc Mi Mi bị cưỡng chế ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cúi đầu như đang suy nghĩ về lời cô vừa mới, Lạc Thời còn chưa kịp vui mừng, cô ấy lại ảo não nói: "Sớm biết vậy ở trong bữa tiệc chị đã không đoan trang, thế nào cũng phải uống một chai."
Lạc Thời: "......"
Quả nhiên logic của những người đu idol đều không đáng nói orz.
Lạc Thời uống chút rượu, nằm trên ghế phụ sắp mơ màng sắp ngủ.
Lạc Mi Mi khởi động xe, chạy nhanh ra đường phố, oán niệm không được ngồi xe nam thần đã tiêu tan đi.
Ánh đèn nhè nhẹ ngoài cửa sổ từng đợt từng đợt dừng trên khuôn mặt nhỏ hơi nghiêng của Lạc Thời, cô liếc mắt, bỗng nhiên nói ra tiếng:
"Thời bảo bối, người trên hành lang vừa rồi là Chu Trạch Đình phải không?"
Lâm Giang lâu ở nội thành trung tâm, màn đêm buông xuống, bên ngoài là các nhà cao tầng mọc san sát nhau, đèn đóm rực rỡ, thỉnh thoảng có những cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút yên tĩnh vào ban đêm của thành phố.
Tay Lạc Thời chống trên cửa sổ, cánh tay trắng nõn mềm mại tinh tế, phía trên được bao bởi một bàn tay dày rộng, nhiệt độ lòng bàn tay hơi nóng, cô giương mắt nhìn.
Trên đời này có một người đối với bạn mà nói, chỉ cần bạn nhìn thấy người đó, dù trên mặt có bình tĩnh không gợn sóng thì cũng không dấu được sự rung động mãnh liệt trong lòng.
Không có nguyên do nào cả.
Lạc Thời hơi hé miệng, chưa kịp nói chuyện, liền hắt xì một cái thật lớn.
"Hắt xì"
Cô lập tức đưa tay che mũi, âm thanh phát ra từ khe hở ngón tay, "Anh Trạch Đình."
Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, ý say không hiện lên mặt, nhưng toàn thân đều là mùi rượu, mặc dù rất nồng, nhưng không phải là loại say rượu đi lảo đảo trên đường làm người ta phiền chán.
Chu Trạch Đình bình tĩnh tự nhiên thu tay, nghiêng người dựa vào cửa sổ, thân hình cường tráng che hơn nửa phong cảnh bên ngoài, thuận tiện cũng chắn luôn những cơn gió lạnh từ cửa thổi vào.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, phía trên mặc áo len dệt kim màu vàng nhạt, đường cong trước ngực quyến rũ, chiếc váy lụa xõa tung từ vòng eo nhỏ nhắn xuống mắt cá, mắt cá chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn yên tĩnh mờ nhạt ở hành lang, bộ quần áo này rất đẹp.
Thu hồi ánh mắt, Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, sống lưng anh tuấn của anh ở ngay trước mặt Lạc Thời.
Lạc Thời cách Chu Trạch Đình rất gần, cô nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó bên tai nghe được anh thấp giọng ho, âm thanh ma sát như tiếng đàn violon.
Cô nhẹ nhíu mày, nhớ tới mấy hôm nay đoàn phim rất bận, từ lần trước đưa canh gà, cô không hỏi qua tình hình của anh, cũng không biết anh đã hết cảm chưa.
Lạc Thời bước một bước nhỏ qua cửa sổ bên trái, vai trái để trên vách tường ban công, chỗ đây là điểm mù, ánh đèn không chiếu đến, cả cơ thể cô hoàn toàn ẩn trong bóng tối, cô thoáng điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó ngước mắt, hỏi: "Anh Trạch Đình, bệnh cảm của anh sao rồi?"
"Đã tốt." Thật ra đã tốt hơn rồi, chỉ là lần này cùng khách hàng đàm phán một hạng mục, nên phải uống nhiều rượu, cổ họng bị cồn thiêu đốt, có chút không thoải mái.
"Anh Trạch Đình, anh mới khỏi bệnh, đừng uống nhiều rượu, như vậy không tốt cho thân thể." Lạc Thời nhẹ giọng nói.
Đây là ý kiến riêng của cô bé, bây giờ nói chuyện làm ăn sao có thể không uống rượu được chứ. Mặc dù Chu Trạch Đình nghe xong cũng không để trong lòng, nhưng không phản bác, chỉ nhàn nhạt "Ừ", giọng nói trong đêm tịch mịch được khuếch trương vô tận.
Cô gái nhỏ nghe ra sự không coi trọng trong giọng nói, Lạc Thời nhíu mày muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên hành lang truyền đến động tĩnh, giày cao gót dẫm "Đạp đạp đạp" lên hành lang yên tĩnh, âm thanh từ xa đến gần. Sau đó dừng lại ở ban công.
Cô không biết thế nào, đột nhiên nín thở, chóp mũi ngửi được một mùi nước hoa.
Lạc Thời biết mùi hương kia, đó là loại nước hoa do D gia mới đưa ra thị trường, đặc điểm là trang nhã, nhưng bây giờ sử dụng trên người phụ nụ kia lại cực kỳ nồng nặc.
Cô nhăn mũi. Nghe thấy cô ta phát ra âm thanh ngây ngáy: "Chu đổng, Lý tổng đang tìm anh kìa, sao anh lại trốn ở đây?"
Lạc Thời chìm vào bóng tối, không động dậy, ngước mắt, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Trạch Đình không chớp.
Mặt khác mang theo ý tứ đánh giá trắng trợn, Chu Trạch Đình nhận ra, con ngươi đen kịt bỗng hạ xuống, hai người đối diện, anh nói: "Đã biết."
Lời là nói với người phụ nữ bên ngoài ban công, trong giọng nói có tia lãnh đạm, bộ dáng giống như khi anh nói chuyện với cô lúc mới gặp.
Lạc Thời khẽ cắn môi.
Cô ta vẫn chưa rõ sự tình trên ban công, giày cao gót ma sát với sàn nhà, một tiếng chói tai vang lên, xem chừng là đi tới bên này.
"Cô về trước đi." Chu Trạch Đình nói.
Lạc Thời đứng bên anh, có thể dễ dàng cảm nhận được trên sự lạnh lẽo trên người anh.
Cô ta nghe ra trong lời nói Chu Trạch Đình không còn kiên nhẫn, đôi mắt không cam lòng nhìn qua bên này.
Chu Trạch Đình coi như không biết, thân hình cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô ta cũng trở về phòng.
Lạc Thời nhẹ thở hắt ra, lặng yên không tiếng động.
Có điều hơi thở kia quét qua trên cổ tay anh, ấm áp mềm mại, Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn cô, sau đó xoay người đối mặt với cửa sổ, có ý nghĩ muốn rời đi.
Lúc này cô mới từ chỗ tối bước ra, trên mặt không ngừng dâng lên cảm giác say, còn có nguyên nhân khác, bên tai có một mảng đỏ ửng.
Cô nói: "Anh Trạch Đình, khi nào anh về? Em... Có thể đưa anh về không?
Nói xong có chút ngượng ngùng, lại nói thêm, "Chính là tiện đường–"
Anh uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn không thể tự mình lái xe, nếu mà gọi tài xế, mà nhà anh cách nơi này hơi xa, đoán chừng cần chút thời gian, cô sợ khoảng thời gian này, anh xảy ra chuyện.
Cô sợ anh bị người khác tính kế.
Đặc biệt bây giờ nhiều người phụ nữ bụng dạ khó lường.
Ngón tay Chu Trạch Đình ma sát với bệ cửa khắc hoa, con ngươi đen kịt, "Không cần, A Lâm vẫn luôn đợi ở dưới."
"À" Lạc Thời đáp, cụp mắt, nhìn kỹ còn có chút khổ sở khi bị cự tuyệt.
Lúc sau, hai người nhất thời không nói chuyện.
Phòng bao xa xa truyền đến một trận ồn ào, Lạc Mi Mi đứng trước cửa, bởi vì hành lang có chỗ ngoặt, cô không thể nhìn thấy cảnh tượng bên này, chỉ thấp giọng hô "A."
Lạc Thời nghe thấy tiếng, sửa sang lại cảm xúc, ngẩng đầu đối với anh chỉ phòng bao, "Anh Trạch Đình, em đi trước."
Chu Trạch Đình gật đầu.
Cô vội vàng đi qua hướng bên kia, nửa đường gặp phải Lạc Mi Mi đang tìm cô.
Thấy ánh mắt Lạc Mi Mi nhìn thẳng ra sau, Lạc Thời vội bá vai cô ấy, kéo về phòng.
Lạc Mi Mi bị túm trở về, chỉ hỏi cho có lệ, "Đi lâu như vậy chị còn tưởng rằng em bị anh chàng đẹp trai nào hớp hồn rồi chứ?"
Lạc Thời "Ai" một tiếng, rồi nói: "Nào có."
Lạc Mi Mi chỉ chọc cô, lát sau cũng không tiếp tục.
Đợi khi đẩy được Lạc Mi Mi vào phòng, cô mới nhẹ nhàng quay đầu, vừa vặn Chu Trạch Đình nhìn qua bên này, cụp mắt, ngũ quan khắc sâu, chạm được ánh mắt cô, hơi ngẩng đầu.
Đôi mắt Lạc Thời ngẩn ra, sau đó lần nữa cong cong đôi mắt, phất phất tay với anh, rồi đi vào phòng.
Mọi người ở lại hàn huyên hơn mười phút, mới ra về.
Lạc Mi Mi lưu luyến không rời muốn đưa Tô Tử Ngang lên xe, anh ấy có tính cách rất tốt, khi ngồi vào xe bảo mẫu còn ôn nhu hỏi hai cô, "Cần anh đưa hai em về không?"
Lạc Thời nhanh hơn Lạc Mi Mi một bước, sợ cô ấy "Xuân tâm nhộn nhạo" rồi đồng ý, nên cô nói: "Cảm ơn Tô tiền bối, không cần phiền toái anh vậy đâu, anh đi đường cẩn thận."
Tô Tử Ngang thấy cô trả lời, cũng không hỏi lại, nói, "Tạm biệt, hai em cũng đi đường cẩn thận."
Lạc Thời nói: "Tạm biệt Tô tiền bối."
Nhìn theo cho đến khi xe bảo mẫu của Tô Tử Ngang rời đi, Lạc Mi Mi mới đưa vẻ mặt "Oán khí" nhìn cô, "Tô thần muốn đưa chúng ta về, sao em không đồng ý? Cứ như vậy cự tuyệt người ta không tốt đâu, nha~"
Lạc Thời: "....."
Không thể so đo với Lạc Mi Mi, người điên cuồng theo đuổi idol.
Cô xoay người đi đến chỗ đỗ xe, đường phố vắng vẻ, cô ôm lấy hai tay, Lạc Mi Mi thấy thế nên đi theo, nhưng vẫn còn rối rắm cái vấn đề kia, "Vừa rồi em không lễ phép phải không? Tô thần đã nhiệt tình mời chúng ta như vậy mà lại cự tuyệt?"
Lạc Thời: "...."
Lạc Mi Mi: "Thời bảo bối ~"
Lạc Thời không để ý tới cô ấy, Lạc Mi Mi giống như thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm, liên tục kêu gào tên cô, đầy nhịp điệu, một chữ cũng không sót.
Cô ngồi vào ghế phụ, rốt cuộc bị Lạc Mi Mi hạ gục, nói, "Chị Mi Mi, chị không uống rượu có thể lái xe, chúng ta lại ngồi xe Tô tiền bối, đây mới gọi là không lễ phép."
Lạc Mi Mi bị cưỡng chế ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cúi đầu như đang suy nghĩ về lời cô vừa mới, Lạc Thời còn chưa kịp vui mừng, cô ấy lại ảo não nói: "Sớm biết vậy ở trong bữa tiệc chị đã không đoan trang, thế nào cũng phải uống một chai."
Lạc Thời: "......"
Quả nhiên logic của những người đu idol đều không đáng nói orz.
Lạc Thời uống chút rượu, nằm trên ghế phụ sắp mơ màng sắp ngủ.
Lạc Mi Mi khởi động xe, chạy nhanh ra đường phố, oán niệm không được ngồi xe nam thần đã tiêu tan đi.
Ánh đèn nhè nhẹ ngoài cửa sổ từng đợt từng đợt dừng trên khuôn mặt nhỏ hơi nghiêng của Lạc Thời, cô liếc mắt, bỗng nhiên nói ra tiếng:
"Thời bảo bối, người trên hành lang vừa rồi là Chu Trạch Đình phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.