Chương 4: Cùng nhau
Quy Xác Bất Quai
12/12/2016
Vương Tử Hân về đến nhà, người nhà đã chuẩn bị ăn cơm, Vương Tử Hàm mang theo bạn trai Nhâm Hàng Chi (1) đến ăn cơm, nhìn mẹ mình vô cùng vui vẻ, mỗi lần Nhâm Hàng Chi đến đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhìn thấy đứa con rể này rất vừa lòng. Nhâm Hàng Chi rất rất cố gắng, rất biết chăm sóc em gái của anh, thân là đại minh tinh còn tự hạ mình lấy bánh ngọt cho Vương Tử Hàm, Vương Tử Hàm vui vẻ bật dậy, kéo tay Vương Tử Hân làm nũng: “Em biết anh hai đối với em tốt nhất”, sau đó liếc mắt trừng Vương Tử Dương.
(1) Ai đã từng đọc truyện Nhận biết tình yêu thì sẽ nhớ Nhâm Hàng Chi là em trai của Nhâm Lâm Chi (Nữ chính truyện Nhận biết tình yêu)
Vương Tử Hân chỉ biết hai đứa lại vừa cãi nhau, cũng thật kì quái, Vương Tử Hàm và Vương Tử Dương lúc nào cũng cãi nhau, hai đứa vừa gặp mặt liền cãi nhau.
Bản thân anh lại rất thương đứa em gái này, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, cũng thường bám đuôi mình.
“Anh hai, bánh ngọt ngon quá. Mua ở đâu vậy?” Vương Tử Hàm miệng ngậm bạn ngọt, vui vẻ khen.
“Ngay quán cà phê gần bệnh viện, em thích thì lần sau anh lại mua cho em. Nhưng phải ăn cơm đã, bánh ngọt sau khi ăn cơm xong mới được ăn!”
Nhìn thấy bộ dạng Vương Tử Hàm ăn đến vui vẻ, không khỏi nhớ đến cô gái thích làm bánh kia, nghĩ được loại bánh ngọt mới cũng rất cao hứng. Cô gái vì một việc nhỏ mà có thể cười vô cùng thỏa mãn, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng cong lên.
Thời điểm ăn cơm, người một nhà nói nói cười cười, quả là vui vẻ hòa thuận.
Mẹ Vương biết con trai con gái nhà mình khi yêu tâm tình hoàn toàn không giống nhau, có thể nhìn thấy rất vừa lòng: “Thằng cả, thằng hai. Không phải mẹ muốn nói hai đứa, nhưng các con nhìn xem, em trai em gái đều có người yêu cả rồi, các con cũng trưởng thành rồi, nên tìm đối tượng đi thôi. Dù sao mẹ cũng không thúc giục các con, các con tự mình giải quyết đi”.
Vương Tử Hân nghe xong, cảm thấy dở khóc dở cười, rõ ràng là ám chỉ mình và anh trai phải nhanh tay lên, còn nói không thúc giục, đây không phải rất mâu thuẫn sao.
“Đã biết”. Vương Tử Hân trả lời, loại chuyện tình cảm này cũng không nói trước được, thuận theo tự nhiên là được
Lúc này Vương Tử Hàm cướp lời: “Trong bệnh viện khẳng định có rất nhiều y tá xinh đẹp, anh hai không coi trọng ai sao?”
Vương Tử Hân lắc đầu, Vương Tử Dương còn nói: “Anh hai, ánh mắt không thể cao quá”
Vương Tử Hàm lập tức nói: “Anh hai xuất sắc như vậy, chẳng lẽ không được tìm người tốt sao? Trong bệnh việc chắc chắn có một đống y tá yêu thầm anh hai đấy! Anh hai có nói phải hay không?”
Vương Tử Hân hết nói nổi: “Ăn cơm ăn cơm! Đừng nói lung tung!”
Sau đó, chủ đề khác của nhà họ Vương lại được bắt đầu.
Bên kia, Từ Tương sau khi ăn xong cơm chiều, nhận được ủng hộ của Vương Tử Hân, cả buổi đều ở trong phòng bếp bận rộn.
Hồ Khiết nhìn thấy liền bái phục Từ Tương: “Xem ra tình yêu đích thực có sức mạnh thật lớn, bác sĩ Vương thật vĩ đại!”
Từ Tương cười hì hì: “Cái này là em chồng thích thôi, thu phục em gái của chồng, còn sợ anh ấy thoát được sao.”
“Thật không biết xấu hổ, còn chưa trao đổi bát tự với bác sĩ Vương đâu.” Hồ Khiết hắt cho cô bát nước lạnh.
Từ Tương trầm mặt: “Ai cần cậu lo” Sau đó lại tập trung vào công việc của mình
Sau đó, Từ Tương phát hiện, cho dù thu phục được em gái chồng, vẫn còn anh trai, em trai rồi lại còn có bố và mẹ chồng nữa!
…………
Mấy ngày kế tiếp, Từ tương vẫn không ngừng những tin nhắn “quấy rầy”, tin nhắn vẫn được gửi đều đặn cho Vương Tử Hân, cho dù Vương Từ Hân không trả lời, bản thân cũng tự vui vẻ, hưởng thụ loại hình thức ở chung này. Bất quá có chút tiến triển chính là, cô quyết định đích thân xuất chiến, mang cà phê đến bệnh viện cho bác sĩ Vương!
Từ Tương bỏ hết công việc trong tiệm xuống, thay đồng phục ra rồi mặc chiếc váy xinh đẹp vào, cho cà phê vào hộp, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị Hồ Khiết ngăn lại: “Cậu bỏ lại mình đi tìm tình lang, hôm nay là cuối tuần khách khứa rất nhiều, cậu muốn mình mệt chết à?”
Từ Tương cười hì hì nhìn Hồ Khiết: “Ôi chao, mình đi một chút thôi, bệnh viện rất gần, mình đi một chút sẽ về mà, nửa tiếng, nửa tiếng là được!”
Sau đó không để ý tới Hồ Khiết, mở cửa đi ra ngoài. Để lại Hồ Khiết tức giận đến mức dậm chân bình bịch: “Mình cũng không tin nửa tiếng sau cậu có thể trở về.”
Từ Tương kích động chạy đến bệnh viện, ngựa quen đường cũ tìm được phòng của Vương Tử Hân, gõ gõ cửa, nghe thấy Vương Tử Hân nói “Mời vào.” sau đó mở cửa đi vào.
“Bác sĩ Vương, tôi mang cho anh”. Ngoại trừ cà phê, Từ Tương còn cố ý làm bánh mì bằng lúa mạch cho Vương Tử Hân.
Vương Tử Hân nhìn thấy trên tay Từ Tương cầm theo cà phê, bánh mì, đứng lên nhận lấy, “Cảm ơn, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô.”
Từ Tương cười haha: “Bác sĩ Vương thật khách khí, chúng ta là bạn bè, không cần để ý.” Liếc nhìn Vương Tử Hân một cái, ừ, bác sĩ Vương không có ý kiến với hai chữ “bạn bè”.
“Trong quán không có khách nên tôi đến đây, không quấy rầy anh chứ?” Cũng thật là khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong tiệm rất nhiều khách, bận muốn chết còn giả bộ nhàn rỗi.
“Bánh ngọt lần trước thế nào? Em gái anh có thích không?” Còn phải lấy lòng em gái chồng tương lai.
“Em gái tôi rất thích, nói ăn rất ngon.”
Từ Tương nghe thấy em gái chồng nói thích liền cười đến vô cùng sáng lạn: “Vậy là tốt rồi, gần đây tôi vừa làm ra một loại bánh mới, lần sau tôi lại đưa cho cô ấy.” Sắp gặp mặt em gái chồng, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, làm sao bây giờ! Em gái của chồng khẳng định rất được, anh trai đẹp trai như vậy cơ mà!
Sau đó, thừa thắng tiến lên: “Bác sĩ Vương, đêm nay có được không? Cùng nhau ăn cơm đi, tôi còn chưa mời lại anh đâu.”
Vương Tử Hân thấy ăn với nhau bữa cơm cũng không sao, đồng ý!
Sau đó, Từ Tương liền như bay bổng, xấu hổ đứng ngốc trước mặt Vương Tử Hân một lúc lâu mới tạm biệt: “Vậy, bác sĩ Vương, không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước, khi nào anh tan ca thì gọi cho tôi.”
“Được, hẹn gặp lại.” Vương Tử Hân đứng lên, lịch sự đưa Từ Tương ra ngoài.
Rời khỏi văn phòng của Vương Tử Hân, Từ Tương trực tiếp ngồi lên ghế dài bên ngoài, không nghĩ tới lại nghe thấy Vương Tử Hân gọi điện thoại: “Mẹ, là con. Tối nay con không về ăn cơm, vâng, hẹn bạn…” Sau đó nói gì tiếp Từ Tương căn bản không nghe vào, bác sĩ Vương nói có hẹn, người kia chính là mình, bác sĩ Vương hẹn mình!!!
Một người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang cười ngây ngô, cho đến tận khi Hồ Khiết gọi điện tới, gào to: “Nửa tiếng!!! Cậu đang ở đâu? Còn không về nhanh?”
Từ Tương đưa điện thoại ra xa, lát sau mới để lại vào tai: “Mình về ngay đây, nhanh thôi.” Sau đó lập tức chạy nhanh
Trở lại tiệm cà phê, yên lặng chịu đựng ánh mắt oán hận của Hồ Khiết, lao vào làm việc, chỉ là hôm nay khách đến đông thật, mệt cũng đáng giá, chứng tỏ rằng cà phê rất được mọi người yêu thích, bánh ngọt cũng được hoan nghênh, khiến cho lòng tin của Từ Tương càng tăng cao.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Từ Tương kéo Hồ Khiết: “Chị gái tốt của em, tôi nay em hẹn bác sĩ Vương ăn cơm, chị trông quán nhé?” Từ Tương đã sắp quỳ xuống đến nơi rồi, cô sợ Hồ Khiết không đồng ý.
Hồ Khiết nhìn bộ dạng đau khổ cầu xin của Từ Tương, “Quên đi, được thôi, chẳng qua mình có một điều kiện.”
“Điều kiện gì mình cũng đáp ứng” Từ Tương mặc kệ, khẳng định muốn ăn cơm cùng bác sĩ Vương.
Hồ Khiết cười hì hì: “Ngày mai mình sẽ nghỉ ngơi, hôm nay bận cả ngày rồi, ngày mai mình sẽ không đến.”
Từ Tương vừa định phản đối, nhìn thấy bộ dạng “cậu dám từ chối” của Hồ Khiết, đành phải đồng ý: “Được rồi”. Vì có thể ăn cơm cùng bác sĩ Vương, mệt cả ngày mai cũng không sao.
“Ok!” Hồ Khiết rất sảng khoái đồng ý.
…….
Từ Tương nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi, bác sĩ Vương tại sao còn chưa gọi tới, chẳng lẽ có việc gì đột xuất!?
Hồ Khiết nhìn trạng thái không yên lòng của Từ Tương, cứ nhìn di động mãi, nói: “Cút! Tự mình đi tìm anh ta không phải được rồi sao, đỡ phải đứng đây ngứa mắt”
Từ Tưởng cũng hiểu, “ừ” một tiếng, lập tức chạy đi thay quần áo
Vừa đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy Vương Tử Hân bước xuống xe, lập tức tới đón: “Bác sĩ Vương tối rồi, vừa khéo tôi định đi tìm anh”
Vương Tử Hân gật gật đầu: “Vậy đi thôi”
”Bác sĩ Vương muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời khách, nếu không thì đi ăn hải sản đi?”
“Được.”
Sau đó, Từ Tương liền đưa Vương Tử Hân đến một quán hải sản quen thuộc, quán bình thường nhưng buôn bán rất khá, trước khi Từ Tương đi du học thường đến đây, không nghĩ tới dù vài năm rồi nhưng vẫn như trước đây.
“Hải sản ở đây rất tươi, rất ngon.” Từ Tương đi trước, từ giọng nói của cô có thể biết cô rất thích nơi này.
Cô quay đầu nhìn thấy Vương Tử Hân đi sát phía sau mình, anh mặc áo sơ mi màu lam đơn giản, quần tây màu đen, dưới ngọn đèn nhìn càng cao lớn, đặc biệt ấm áp, tinh thần cô lập tức hoảng hốt, liền đụng vào cây cột. Vương Tử Hân mắt sắc tay nhanh vội dùng tay đỡ lấy Từ Tương: “Cô không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng khó có thể bỏ qua.
Từ Tương ngơ ngác nhìn Vương Tử Hân, quên luôn cả nơi bị đau vừa đụng vào. Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, Vương Tử Hân khẽ cười: “Sao thế?”
“Bác sĩ Vương, anh cười lên thật đẹp trai.” Từ Tương buột miệng nói một câu như vậy, nào ngờ Vương Tử Hân còn gật gật: “Ừ, tôi biết.”
Tuy rằng vô cùng đẹp trai nhưng bình thường rất khiêm tốn cơ mà, sao bây giờ lại như vậy?
“Xin hỏi hai vị?” Phục vụ lớn tiếng hỏi cuối cùng cũng khiến Từ Tương bừng tỉnh, “Hai vị?”
Sau đó còn ý thức được Vương Tử Hân vừa mới giúp mình, cô sững lại một chút, sau đó liền đi theo người phục vụ.
A a a a a!!!! Bác sĩ Vương vừa mới giúp mình! Mình vừa chạm vào tay bác sĩ Vương!!!!! A a a a a!!! Là tiếp xúc qua tay đó, hạnh phúc quá !!!
Sau khi mang đồ ăn lên, Từ Tương không nhịn được lập tức bắt đầu ăn, thỏa mãn ăn không ngừng, quả nhiên vẫn là hương vị này!
“Bác sĩ Vương, anh thử đi, ngon lắm.”
Sau đó lại bắt đầu lải nhải: “Trước khi du học tôi rất thích đến đây, tuy rằng quán ăn cũng bình thường nhưng hương vị ngon vô cùng.”
“Đi du học lại ăn cơm Tây gì gì đó, thực sự rất phiền! Về nước vẫn tốt nhất.”
“Mỗi năm về nước vài lần, chẳng qua có mấy lần tôi về trộm, sau đó chạy tới đây ăn hải sản, rồi chẳng muốn đi nữa.”
“Bây giờ cuối cùng cũng về rồi.”
“Gần đây việc làm ăn của tiệm cà phê rất tốt, tôi rất vui.”
“Ở cạnh với bác sĩ Vương cũng rất vui vẻ.” Nếu có thể ở cùng bác sĩ Vương thì càng vui vẻ hơn.
(1) Ai đã từng đọc truyện Nhận biết tình yêu thì sẽ nhớ Nhâm Hàng Chi là em trai của Nhâm Lâm Chi (Nữ chính truyện Nhận biết tình yêu)
Vương Tử Hân chỉ biết hai đứa lại vừa cãi nhau, cũng thật kì quái, Vương Tử Hàm và Vương Tử Dương lúc nào cũng cãi nhau, hai đứa vừa gặp mặt liền cãi nhau.
Bản thân anh lại rất thương đứa em gái này, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, cũng thường bám đuôi mình.
“Anh hai, bánh ngọt ngon quá. Mua ở đâu vậy?” Vương Tử Hàm miệng ngậm bạn ngọt, vui vẻ khen.
“Ngay quán cà phê gần bệnh viện, em thích thì lần sau anh lại mua cho em. Nhưng phải ăn cơm đã, bánh ngọt sau khi ăn cơm xong mới được ăn!”
Nhìn thấy bộ dạng Vương Tử Hàm ăn đến vui vẻ, không khỏi nhớ đến cô gái thích làm bánh kia, nghĩ được loại bánh ngọt mới cũng rất cao hứng. Cô gái vì một việc nhỏ mà có thể cười vô cùng thỏa mãn, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng cong lên.
Thời điểm ăn cơm, người một nhà nói nói cười cười, quả là vui vẻ hòa thuận.
Mẹ Vương biết con trai con gái nhà mình khi yêu tâm tình hoàn toàn không giống nhau, có thể nhìn thấy rất vừa lòng: “Thằng cả, thằng hai. Không phải mẹ muốn nói hai đứa, nhưng các con nhìn xem, em trai em gái đều có người yêu cả rồi, các con cũng trưởng thành rồi, nên tìm đối tượng đi thôi. Dù sao mẹ cũng không thúc giục các con, các con tự mình giải quyết đi”.
Vương Tử Hân nghe xong, cảm thấy dở khóc dở cười, rõ ràng là ám chỉ mình và anh trai phải nhanh tay lên, còn nói không thúc giục, đây không phải rất mâu thuẫn sao.
“Đã biết”. Vương Tử Hân trả lời, loại chuyện tình cảm này cũng không nói trước được, thuận theo tự nhiên là được
Lúc này Vương Tử Hàm cướp lời: “Trong bệnh viện khẳng định có rất nhiều y tá xinh đẹp, anh hai không coi trọng ai sao?”
Vương Tử Hân lắc đầu, Vương Tử Dương còn nói: “Anh hai, ánh mắt không thể cao quá”
Vương Tử Hàm lập tức nói: “Anh hai xuất sắc như vậy, chẳng lẽ không được tìm người tốt sao? Trong bệnh việc chắc chắn có một đống y tá yêu thầm anh hai đấy! Anh hai có nói phải hay không?”
Vương Tử Hân hết nói nổi: “Ăn cơm ăn cơm! Đừng nói lung tung!”
Sau đó, chủ đề khác của nhà họ Vương lại được bắt đầu.
Bên kia, Từ Tương sau khi ăn xong cơm chiều, nhận được ủng hộ của Vương Tử Hân, cả buổi đều ở trong phòng bếp bận rộn.
Hồ Khiết nhìn thấy liền bái phục Từ Tương: “Xem ra tình yêu đích thực có sức mạnh thật lớn, bác sĩ Vương thật vĩ đại!”
Từ Tương cười hì hì: “Cái này là em chồng thích thôi, thu phục em gái của chồng, còn sợ anh ấy thoát được sao.”
“Thật không biết xấu hổ, còn chưa trao đổi bát tự với bác sĩ Vương đâu.” Hồ Khiết hắt cho cô bát nước lạnh.
Từ Tương trầm mặt: “Ai cần cậu lo” Sau đó lại tập trung vào công việc của mình
Sau đó, Từ Tương phát hiện, cho dù thu phục được em gái chồng, vẫn còn anh trai, em trai rồi lại còn có bố và mẹ chồng nữa!
…………
Mấy ngày kế tiếp, Từ tương vẫn không ngừng những tin nhắn “quấy rầy”, tin nhắn vẫn được gửi đều đặn cho Vương Tử Hân, cho dù Vương Từ Hân không trả lời, bản thân cũng tự vui vẻ, hưởng thụ loại hình thức ở chung này. Bất quá có chút tiến triển chính là, cô quyết định đích thân xuất chiến, mang cà phê đến bệnh viện cho bác sĩ Vương!
Từ Tương bỏ hết công việc trong tiệm xuống, thay đồng phục ra rồi mặc chiếc váy xinh đẹp vào, cho cà phê vào hộp, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị Hồ Khiết ngăn lại: “Cậu bỏ lại mình đi tìm tình lang, hôm nay là cuối tuần khách khứa rất nhiều, cậu muốn mình mệt chết à?”
Từ Tương cười hì hì nhìn Hồ Khiết: “Ôi chao, mình đi một chút thôi, bệnh viện rất gần, mình đi một chút sẽ về mà, nửa tiếng, nửa tiếng là được!”
Sau đó không để ý tới Hồ Khiết, mở cửa đi ra ngoài. Để lại Hồ Khiết tức giận đến mức dậm chân bình bịch: “Mình cũng không tin nửa tiếng sau cậu có thể trở về.”
Từ Tương kích động chạy đến bệnh viện, ngựa quen đường cũ tìm được phòng của Vương Tử Hân, gõ gõ cửa, nghe thấy Vương Tử Hân nói “Mời vào.” sau đó mở cửa đi vào.
“Bác sĩ Vương, tôi mang cho anh”. Ngoại trừ cà phê, Từ Tương còn cố ý làm bánh mì bằng lúa mạch cho Vương Tử Hân.
Vương Tử Hân nhìn thấy trên tay Từ Tương cầm theo cà phê, bánh mì, đứng lên nhận lấy, “Cảm ơn, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô.”
Từ Tương cười haha: “Bác sĩ Vương thật khách khí, chúng ta là bạn bè, không cần để ý.” Liếc nhìn Vương Tử Hân một cái, ừ, bác sĩ Vương không có ý kiến với hai chữ “bạn bè”.
“Trong quán không có khách nên tôi đến đây, không quấy rầy anh chứ?” Cũng thật là khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong tiệm rất nhiều khách, bận muốn chết còn giả bộ nhàn rỗi.
“Bánh ngọt lần trước thế nào? Em gái anh có thích không?” Còn phải lấy lòng em gái chồng tương lai.
“Em gái tôi rất thích, nói ăn rất ngon.”
Từ Tương nghe thấy em gái chồng nói thích liền cười đến vô cùng sáng lạn: “Vậy là tốt rồi, gần đây tôi vừa làm ra một loại bánh mới, lần sau tôi lại đưa cho cô ấy.” Sắp gặp mặt em gái chồng, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, làm sao bây giờ! Em gái của chồng khẳng định rất được, anh trai đẹp trai như vậy cơ mà!
Sau đó, thừa thắng tiến lên: “Bác sĩ Vương, đêm nay có được không? Cùng nhau ăn cơm đi, tôi còn chưa mời lại anh đâu.”
Vương Tử Hân thấy ăn với nhau bữa cơm cũng không sao, đồng ý!
Sau đó, Từ Tương liền như bay bổng, xấu hổ đứng ngốc trước mặt Vương Tử Hân một lúc lâu mới tạm biệt: “Vậy, bác sĩ Vương, không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước, khi nào anh tan ca thì gọi cho tôi.”
“Được, hẹn gặp lại.” Vương Tử Hân đứng lên, lịch sự đưa Từ Tương ra ngoài.
Rời khỏi văn phòng của Vương Tử Hân, Từ Tương trực tiếp ngồi lên ghế dài bên ngoài, không nghĩ tới lại nghe thấy Vương Tử Hân gọi điện thoại: “Mẹ, là con. Tối nay con không về ăn cơm, vâng, hẹn bạn…” Sau đó nói gì tiếp Từ Tương căn bản không nghe vào, bác sĩ Vương nói có hẹn, người kia chính là mình, bác sĩ Vương hẹn mình!!!
Một người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang cười ngây ngô, cho đến tận khi Hồ Khiết gọi điện tới, gào to: “Nửa tiếng!!! Cậu đang ở đâu? Còn không về nhanh?”
Từ Tương đưa điện thoại ra xa, lát sau mới để lại vào tai: “Mình về ngay đây, nhanh thôi.” Sau đó lập tức chạy nhanh
Trở lại tiệm cà phê, yên lặng chịu đựng ánh mắt oán hận của Hồ Khiết, lao vào làm việc, chỉ là hôm nay khách đến đông thật, mệt cũng đáng giá, chứng tỏ rằng cà phê rất được mọi người yêu thích, bánh ngọt cũng được hoan nghênh, khiến cho lòng tin của Từ Tương càng tăng cao.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Từ Tương kéo Hồ Khiết: “Chị gái tốt của em, tôi nay em hẹn bác sĩ Vương ăn cơm, chị trông quán nhé?” Từ Tương đã sắp quỳ xuống đến nơi rồi, cô sợ Hồ Khiết không đồng ý.
Hồ Khiết nhìn bộ dạng đau khổ cầu xin của Từ Tương, “Quên đi, được thôi, chẳng qua mình có một điều kiện.”
“Điều kiện gì mình cũng đáp ứng” Từ Tương mặc kệ, khẳng định muốn ăn cơm cùng bác sĩ Vương.
Hồ Khiết cười hì hì: “Ngày mai mình sẽ nghỉ ngơi, hôm nay bận cả ngày rồi, ngày mai mình sẽ không đến.”
Từ Tương vừa định phản đối, nhìn thấy bộ dạng “cậu dám từ chối” của Hồ Khiết, đành phải đồng ý: “Được rồi”. Vì có thể ăn cơm cùng bác sĩ Vương, mệt cả ngày mai cũng không sao.
“Ok!” Hồ Khiết rất sảng khoái đồng ý.
…….
Từ Tương nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi, bác sĩ Vương tại sao còn chưa gọi tới, chẳng lẽ có việc gì đột xuất!?
Hồ Khiết nhìn trạng thái không yên lòng của Từ Tương, cứ nhìn di động mãi, nói: “Cút! Tự mình đi tìm anh ta không phải được rồi sao, đỡ phải đứng đây ngứa mắt”
Từ Tưởng cũng hiểu, “ừ” một tiếng, lập tức chạy đi thay quần áo
Vừa đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy Vương Tử Hân bước xuống xe, lập tức tới đón: “Bác sĩ Vương tối rồi, vừa khéo tôi định đi tìm anh”
Vương Tử Hân gật gật đầu: “Vậy đi thôi”
”Bác sĩ Vương muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời khách, nếu không thì đi ăn hải sản đi?”
“Được.”
Sau đó, Từ Tương liền đưa Vương Tử Hân đến một quán hải sản quen thuộc, quán bình thường nhưng buôn bán rất khá, trước khi Từ Tương đi du học thường đến đây, không nghĩ tới dù vài năm rồi nhưng vẫn như trước đây.
“Hải sản ở đây rất tươi, rất ngon.” Từ Tương đi trước, từ giọng nói của cô có thể biết cô rất thích nơi này.
Cô quay đầu nhìn thấy Vương Tử Hân đi sát phía sau mình, anh mặc áo sơ mi màu lam đơn giản, quần tây màu đen, dưới ngọn đèn nhìn càng cao lớn, đặc biệt ấm áp, tinh thần cô lập tức hoảng hốt, liền đụng vào cây cột. Vương Tử Hân mắt sắc tay nhanh vội dùng tay đỡ lấy Từ Tương: “Cô không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng khó có thể bỏ qua.
Từ Tương ngơ ngác nhìn Vương Tử Hân, quên luôn cả nơi bị đau vừa đụng vào. Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, Vương Tử Hân khẽ cười: “Sao thế?”
“Bác sĩ Vương, anh cười lên thật đẹp trai.” Từ Tương buột miệng nói một câu như vậy, nào ngờ Vương Tử Hân còn gật gật: “Ừ, tôi biết.”
Tuy rằng vô cùng đẹp trai nhưng bình thường rất khiêm tốn cơ mà, sao bây giờ lại như vậy?
“Xin hỏi hai vị?” Phục vụ lớn tiếng hỏi cuối cùng cũng khiến Từ Tương bừng tỉnh, “Hai vị?”
Sau đó còn ý thức được Vương Tử Hân vừa mới giúp mình, cô sững lại một chút, sau đó liền đi theo người phục vụ.
A a a a a!!!! Bác sĩ Vương vừa mới giúp mình! Mình vừa chạm vào tay bác sĩ Vương!!!!! A a a a a!!! Là tiếp xúc qua tay đó, hạnh phúc quá !!!
Sau khi mang đồ ăn lên, Từ Tương không nhịn được lập tức bắt đầu ăn, thỏa mãn ăn không ngừng, quả nhiên vẫn là hương vị này!
“Bác sĩ Vương, anh thử đi, ngon lắm.”
Sau đó lại bắt đầu lải nhải: “Trước khi du học tôi rất thích đến đây, tuy rằng quán ăn cũng bình thường nhưng hương vị ngon vô cùng.”
“Đi du học lại ăn cơm Tây gì gì đó, thực sự rất phiền! Về nước vẫn tốt nhất.”
“Mỗi năm về nước vài lần, chẳng qua có mấy lần tôi về trộm, sau đó chạy tới đây ăn hải sản, rồi chẳng muốn đi nữa.”
“Bây giờ cuối cùng cũng về rồi.”
“Gần đây việc làm ăn của tiệm cà phê rất tốt, tôi rất vui.”
“Ở cạnh với bác sĩ Vương cũng rất vui vẻ.” Nếu có thể ở cùng bác sĩ Vương thì càng vui vẻ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.