Chương 9: Trả hết cho cậu (Thượng)
Thiếu Nữ Ma Pháp Đáng Yêu P
13/09/2021
9. Trả hết cho cậu (Thượng)
"Quá tam ba bận chính là, anh đã hố tôi hai lần, thì đừng mơ có thêm lần thứ ba!" Bạch Bình Châu nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ không gian, che mông mặc quần.
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn luống cuống tay chân, lùi lại một bước rồi nói: "Lần sau không được cởi quần."
"Anh còn quản tôi!"
"Ở đây có giám sát."
Bạch Bình Châu cấp tốc mặc quần vào, bĩu môi lèm bèm: "Cái chỗ nát này mà bà mẹ còn bị giám sát. Thật biến thái."
Chờ hắn mặc quần xong, thấy Bạch Mãn Xuyên ném bộ đồ không gian vào thùng tái chế, hắn mới thấy mình bị xúc phạm: "Anh có ý gì đây! Không có lần sau đâu! Anh còn muốn hố tôi đến đây nữa à?"
Bạch Mãn Xuyên mở cửa, không nhìn lại hắn mà đi thẳng ra ngoài. Hắn theo sát phía sau, lèm bèm lảm nhảm nói cả một đường, Bạch Mãn Xuyên nghe đến phát phiền, vừa vào thang máy đã lấy tay che miệng hắn lại: "Yên lặng chút đi."
Nói thật, Bạch Mãn Xuyên chợt thấy hối hận khi đi giúp Bạch Bình Châu xử lý bụi vũ trụ. Tuy rằng anh không rõ quy tắc lắm lỡ hố hắn hai lần, lần này đi theo chỉ đơn thuần là muốn tạ lỗi và bù đắp, nhưng dường như vật nhỏ này không biết cảm kích.
Không chỉ không cảm kích, mà còn rất ồn ào.
Tuy chuyện giúp đỡ anh chỉ cần giơ tay, giải phóng lực hấp dẫn vũ trụ của bản thân, là có thể sử dụng lực đẩy để đẩy bụi vũ trụ ra ngoài mà không tốn chút sức.
Nhưng nhìn Bạch Bình Châu bị anh che miệng cũng không chịu yên tĩnh, thậm chí còn phách lối hơn, thì chút xíu áy náy trong lòng cũng mất ráo.
"Ngậm miệng." Anh nói, "Bây giờ cậu còn đang trong thời gian bị phạt."
Bạch Bình Châu không sợ chút nào, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
"Nếu cậu bị A Tam bắt được, thì không có ai giúp cậu quét dọn đâu."
Nghe đến đây, cuối cùng Bạch Bình Châu cũng có chút kiêng kị, hắn chán ngấy mấy ngày bị xách đến xách đi rồi, loại cuộc sống này không hề có chút tôn nghiêm. Hắn nhìn Bạch Mãn Xuyên đang che miệng mình, cong cong mắt lấy lòng.
Người đàn ông nhướng mắt, vẻ như không muốn tiếp nhận hành động nịnh nọt lấy lòng này, chỉ nhìn chằm chằm chóp mũi Bạch Bình Châu. Trên chóp mũi hắn có một nốt ruồi đen nho nhỏ chỉ khi nhìn gần mới có thể thấy, vị trí tốt, hơi chênh về phía bên phải, khiến cho vẻ mặt có chút bất cần hay cố tình gây sự của Bạch Bình Châu trở nên mềm mại hơn.
Thấy người đàn ông không có phản ứng, Bạch Bình Châu nhíu mày.
Đàn ông hơn bốn mươi quả thật không dễ lừa. Huống chi còn là trước mặt ảnh đế, hết thảy ngụy trang của hắn đều trở nên vụng về. Nhìn ánh mắt của người này, hắn nỗ lực tìm kiếm ý đồ của Bạch Mãn Xuyên. Nhưng rất nhanh hắn đã bị một thứ khác hấp dẫn.
Là một người đàn ông ở độ bốn mươi, giữa chân mày và khóe mắt của Bạch Mãn Xuyên không thể tránh khỏi có chút vết nhăn nhỏ, mỗi lần chớp mắt, Bạch Bình Châu có thể nhìn thấy những đường nhăn nhỏ ấy kéo sâu và dài ra, giống như cánh bướm đang vỗ.
Bạch Bình Châu dời tầm mắt xuống, thấy hầu kết của người đàn ông trượt động, một giây sau thì nghe anh mở miệng: "Đừng làm rộn."
Bạch Bình Châu cảm nhận được bàn tay đang che miệng mình động đậy, ngón tay ve vuốt trên mặt hắn mấy lần, hắn mới được thả ra. Hắn vừa định nói những lời mình nhịn suốt cả đường thì nghe hệ thống thông báo: "Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên, xin dời bước đến phòng giao lưu được chỉ định trong vòng 5 phút, nếu không sẽ coi như vi phạm quy định, và hình phạt tương ứng sẽ được áp dụng."
"Tôi..." Bạch Bình Châu co người vào gốc thang máy, "Tôi còn đang bị cấm tiếp khách trong ba ngày đó! Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra!"
Bạch Mãn Xuyên chậc một tiếng.
Nhìn đến mê đắm, quên luôn cả việc không được tiếp xúc tứ chi trong một phút.
Giây tiếp theo, Bạch Mãn Xuyên đã thấy cánh tay robot phá cửa thang máy mà vào, nhặt Bạch Bình Châu đã co thành một quả bóng. Có lẽ là thấy Bạch Mãn Xuyên cũng ở đó, tay robot còn dừng lại khoát tay chào hỏi.
Bạch Bình Châu, người đang chóng mặt với màn chào hỏi này hét, "** má! Mẹ bà mày đừng bóp cổ tao!"
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn bị xách đi, đưa tay nhìn đồng hồ.
Phải quay lại, sau khi trở lại còn có mấy cảnh phải quay.
Anh đưa tay ấn nút tầng hầm, nhưng phát hiện thang máy không chịu khởi động.
"Mời đến phòng giao lưu được chỉ định, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy định, sẽ bị trừng phạt tương ứng."
Bạch Mãn Xuyên thở dài, chỉ có thể ấn nút tầng 5.
Vừa vào phòng đã thấy Bạch Bình Châu vật tay với tay robot, khuôn mặt nhỏ ửng đến đỏ bừng, nhưng một ngón của tay robot cũng không cử động.
"A Tam! Mày ăn gian! Có phải mày động tay chân gì rồi không?"
Bạch Mãn Xuyên đóng cửa lại, kéo cà vạt rồi đi đến nhéo cổ Bạch Bình Châu: "Nó có thể dùng một tay nhấc cậu lên rồi lắc đấy, cậu nói thử xem thế nào?"
Cổ là nơi nhạy cảm nhất của Bạch Bình Châu, bị đàn ông nhéo thế làm hắn không khỏi rên ra tiếng, tay cũng mất sức, tay robot trực tiếp lật úp hắn xuống sàn nhà.
"Đệt, sao anh lại nhéo cổ tôi!"
Bạch Mãn Xuyên vừa liếc hắn vừa nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Còn hai mươi phút, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
"Anh... anh có ý gì!"
Giơ tay bấm nút tính thời gian, anh tháo đồng hồ trên tay ném sang một bên, lườm cánh tay robot đang nhảy nhót. Nó dừng lại ngay và luôn, rồi nhanh chóng mở trần nhà ra chạy vội.
"Hai mươi phút! Hai mươi phút thì có thể làm gì!" Bạch Bình Châu bò dậy khỏi mặt đất, "Có phải lần này anh cố ý không!"
"Tôi đâu có bệnh?"
Bạch Mãn Xuyên ý nhiều lời ít đáp trả, sau đó nắm lấy cổ tay hắn rồi nhẹ nhàng ném người lên giường.
"Không... Bạch tiên sinh, chúng ta có thể thương lượng." Bạch Bình Châu ôm chăn co lại về sau, "Nhất định là có cách để ra khỏi đây, mà không nhất định phải làm, không phải làm chuyện này mà! Chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, tìm cách ra khỏi cửa."
Bạch Mãn Xuyên lười nghe hắn nói, bây giờ anh cũng hơi bực bội, động tác vừa thô bạo vừa trực tiếp, cà vạt cũng bị kéo đến biến dạng.
Bạch Bình Châu bị người đàn ông đè thẳng xuống giường, hắn thấy cúc áo sơ mi của mình bị người nọ kéo thì càng thêm hoảng sợ.
"Bạch ảnh đế, thầy Bạch..." Hắn bắt đầu nói không lựa lời, tay chân quơ quào, liều mạng đẩy người ta ra, "Chú Bạch... Á, đừng kéo! Đau!"
"Ngậm miệng lại, càng nói thì càng đau."
"Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì ông nói thế nào thì là thế náy! Dựa vào cái gì ông đối xử với tôi như vậy!"
"Bởi vì..." Bạch Mãn Xuyên cởi quần Bạch Bình Châu, lạnh giọng, "Tôi là khách làng chơi."
"Đệt!" Bạch Bình Châu chợt nhớ đến điều gì, vội vàng kêu lên, "Tôi đang bị phạt ba ngày không thể tiếp khách! Anh không thể đụng vào tôi!"
- -- theo quy định, hình phạt tiếp xúc tứ chi sẽ được ưu tiên các hình phạt khác, hết thảy mọi chuyện cũng không thể ngăn cản hình phạt tiếp tục.
Bạch Bình Châu nhìn A Tam chui ra từ trần nhà giơ bảng phổ cập quy tắc, tức giận đến mức vơ gối ném qua.
"Đừng nhúc nhích." Bạch Mãn Xuyên nhéo cổ hắn, "Còn dẹo nữa sẽ để A Tam lại quan sát."
"Ưm... ông biến thái hả! Đừng nhéo cổ tôi!"
"Còn 18 phút, tự cậu xem mà làm."
Câu chửi thề kẹt ngay cổ họng, bị Bạch Mãn Xuyên mạnh mẽ cắt đứt.
"Quá tam ba bận chính là, anh đã hố tôi hai lần, thì đừng mơ có thêm lần thứ ba!" Bạch Bình Châu nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ không gian, che mông mặc quần.
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn luống cuống tay chân, lùi lại một bước rồi nói: "Lần sau không được cởi quần."
"Anh còn quản tôi!"
"Ở đây có giám sát."
Bạch Bình Châu cấp tốc mặc quần vào, bĩu môi lèm bèm: "Cái chỗ nát này mà bà mẹ còn bị giám sát. Thật biến thái."
Chờ hắn mặc quần xong, thấy Bạch Mãn Xuyên ném bộ đồ không gian vào thùng tái chế, hắn mới thấy mình bị xúc phạm: "Anh có ý gì đây! Không có lần sau đâu! Anh còn muốn hố tôi đến đây nữa à?"
Bạch Mãn Xuyên mở cửa, không nhìn lại hắn mà đi thẳng ra ngoài. Hắn theo sát phía sau, lèm bèm lảm nhảm nói cả một đường, Bạch Mãn Xuyên nghe đến phát phiền, vừa vào thang máy đã lấy tay che miệng hắn lại: "Yên lặng chút đi."
Nói thật, Bạch Mãn Xuyên chợt thấy hối hận khi đi giúp Bạch Bình Châu xử lý bụi vũ trụ. Tuy rằng anh không rõ quy tắc lắm lỡ hố hắn hai lần, lần này đi theo chỉ đơn thuần là muốn tạ lỗi và bù đắp, nhưng dường như vật nhỏ này không biết cảm kích.
Không chỉ không cảm kích, mà còn rất ồn ào.
Tuy chuyện giúp đỡ anh chỉ cần giơ tay, giải phóng lực hấp dẫn vũ trụ của bản thân, là có thể sử dụng lực đẩy để đẩy bụi vũ trụ ra ngoài mà không tốn chút sức.
Nhưng nhìn Bạch Bình Châu bị anh che miệng cũng không chịu yên tĩnh, thậm chí còn phách lối hơn, thì chút xíu áy náy trong lòng cũng mất ráo.
"Ngậm miệng." Anh nói, "Bây giờ cậu còn đang trong thời gian bị phạt."
Bạch Bình Châu không sợ chút nào, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
"Nếu cậu bị A Tam bắt được, thì không có ai giúp cậu quét dọn đâu."
Nghe đến đây, cuối cùng Bạch Bình Châu cũng có chút kiêng kị, hắn chán ngấy mấy ngày bị xách đến xách đi rồi, loại cuộc sống này không hề có chút tôn nghiêm. Hắn nhìn Bạch Mãn Xuyên đang che miệng mình, cong cong mắt lấy lòng.
Người đàn ông nhướng mắt, vẻ như không muốn tiếp nhận hành động nịnh nọt lấy lòng này, chỉ nhìn chằm chằm chóp mũi Bạch Bình Châu. Trên chóp mũi hắn có một nốt ruồi đen nho nhỏ chỉ khi nhìn gần mới có thể thấy, vị trí tốt, hơi chênh về phía bên phải, khiến cho vẻ mặt có chút bất cần hay cố tình gây sự của Bạch Bình Châu trở nên mềm mại hơn.
Thấy người đàn ông không có phản ứng, Bạch Bình Châu nhíu mày.
Đàn ông hơn bốn mươi quả thật không dễ lừa. Huống chi còn là trước mặt ảnh đế, hết thảy ngụy trang của hắn đều trở nên vụng về. Nhìn ánh mắt của người này, hắn nỗ lực tìm kiếm ý đồ của Bạch Mãn Xuyên. Nhưng rất nhanh hắn đã bị một thứ khác hấp dẫn.
Là một người đàn ông ở độ bốn mươi, giữa chân mày và khóe mắt của Bạch Mãn Xuyên không thể tránh khỏi có chút vết nhăn nhỏ, mỗi lần chớp mắt, Bạch Bình Châu có thể nhìn thấy những đường nhăn nhỏ ấy kéo sâu và dài ra, giống như cánh bướm đang vỗ.
Bạch Bình Châu dời tầm mắt xuống, thấy hầu kết của người đàn ông trượt động, một giây sau thì nghe anh mở miệng: "Đừng làm rộn."
Bạch Bình Châu cảm nhận được bàn tay đang che miệng mình động đậy, ngón tay ve vuốt trên mặt hắn mấy lần, hắn mới được thả ra. Hắn vừa định nói những lời mình nhịn suốt cả đường thì nghe hệ thống thông báo: "Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên, xin dời bước đến phòng giao lưu được chỉ định trong vòng 5 phút, nếu không sẽ coi như vi phạm quy định, và hình phạt tương ứng sẽ được áp dụng."
"Tôi..." Bạch Bình Châu co người vào gốc thang máy, "Tôi còn đang bị cấm tiếp khách trong ba ngày đó! Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra!"
Bạch Mãn Xuyên chậc một tiếng.
Nhìn đến mê đắm, quên luôn cả việc không được tiếp xúc tứ chi trong một phút.
Giây tiếp theo, Bạch Mãn Xuyên đã thấy cánh tay robot phá cửa thang máy mà vào, nhặt Bạch Bình Châu đã co thành một quả bóng. Có lẽ là thấy Bạch Mãn Xuyên cũng ở đó, tay robot còn dừng lại khoát tay chào hỏi.
Bạch Bình Châu, người đang chóng mặt với màn chào hỏi này hét, "** má! Mẹ bà mày đừng bóp cổ tao!"
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn bị xách đi, đưa tay nhìn đồng hồ.
Phải quay lại, sau khi trở lại còn có mấy cảnh phải quay.
Anh đưa tay ấn nút tầng hầm, nhưng phát hiện thang máy không chịu khởi động.
"Mời đến phòng giao lưu được chỉ định, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy định, sẽ bị trừng phạt tương ứng."
Bạch Mãn Xuyên thở dài, chỉ có thể ấn nút tầng 5.
Vừa vào phòng đã thấy Bạch Bình Châu vật tay với tay robot, khuôn mặt nhỏ ửng đến đỏ bừng, nhưng một ngón của tay robot cũng không cử động.
"A Tam! Mày ăn gian! Có phải mày động tay chân gì rồi không?"
Bạch Mãn Xuyên đóng cửa lại, kéo cà vạt rồi đi đến nhéo cổ Bạch Bình Châu: "Nó có thể dùng một tay nhấc cậu lên rồi lắc đấy, cậu nói thử xem thế nào?"
Cổ là nơi nhạy cảm nhất của Bạch Bình Châu, bị đàn ông nhéo thế làm hắn không khỏi rên ra tiếng, tay cũng mất sức, tay robot trực tiếp lật úp hắn xuống sàn nhà.
"Đệt, sao anh lại nhéo cổ tôi!"
Bạch Mãn Xuyên vừa liếc hắn vừa nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Còn hai mươi phút, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
"Anh... anh có ý gì!"
Giơ tay bấm nút tính thời gian, anh tháo đồng hồ trên tay ném sang một bên, lườm cánh tay robot đang nhảy nhót. Nó dừng lại ngay và luôn, rồi nhanh chóng mở trần nhà ra chạy vội.
"Hai mươi phút! Hai mươi phút thì có thể làm gì!" Bạch Bình Châu bò dậy khỏi mặt đất, "Có phải lần này anh cố ý không!"
"Tôi đâu có bệnh?"
Bạch Mãn Xuyên ý nhiều lời ít đáp trả, sau đó nắm lấy cổ tay hắn rồi nhẹ nhàng ném người lên giường.
"Không... Bạch tiên sinh, chúng ta có thể thương lượng." Bạch Bình Châu ôm chăn co lại về sau, "Nhất định là có cách để ra khỏi đây, mà không nhất định phải làm, không phải làm chuyện này mà! Chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, tìm cách ra khỏi cửa."
Bạch Mãn Xuyên lười nghe hắn nói, bây giờ anh cũng hơi bực bội, động tác vừa thô bạo vừa trực tiếp, cà vạt cũng bị kéo đến biến dạng.
Bạch Bình Châu bị người đàn ông đè thẳng xuống giường, hắn thấy cúc áo sơ mi của mình bị người nọ kéo thì càng thêm hoảng sợ.
"Bạch ảnh đế, thầy Bạch..." Hắn bắt đầu nói không lựa lời, tay chân quơ quào, liều mạng đẩy người ta ra, "Chú Bạch... Á, đừng kéo! Đau!"
"Ngậm miệng lại, càng nói thì càng đau."
"Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì ông nói thế nào thì là thế náy! Dựa vào cái gì ông đối xử với tôi như vậy!"
"Bởi vì..." Bạch Mãn Xuyên cởi quần Bạch Bình Châu, lạnh giọng, "Tôi là khách làng chơi."
"Đệt!" Bạch Bình Châu chợt nhớ đến điều gì, vội vàng kêu lên, "Tôi đang bị phạt ba ngày không thể tiếp khách! Anh không thể đụng vào tôi!"
- -- theo quy định, hình phạt tiếp xúc tứ chi sẽ được ưu tiên các hình phạt khác, hết thảy mọi chuyện cũng không thể ngăn cản hình phạt tiếp tục.
Bạch Bình Châu nhìn A Tam chui ra từ trần nhà giơ bảng phổ cập quy tắc, tức giận đến mức vơ gối ném qua.
"Đừng nhúc nhích." Bạch Mãn Xuyên nhéo cổ hắn, "Còn dẹo nữa sẽ để A Tam lại quan sát."
"Ưm... ông biến thái hả! Đừng nhéo cổ tôi!"
"Còn 18 phút, tự cậu xem mà làm."
Câu chửi thề kẹt ngay cổ họng, bị Bạch Mãn Xuyên mạnh mẽ cắt đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.