Chương 150
Sơ Hòa
26/02/2021
Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Yu Yu
Vây quét
16.
“Em và đội điều tra kỹ thuật đã xác minh tình huống trong nhà Trần Quyên.”
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vừa trở về tổ trọng án, Trương Mậu đã chạy tới nói: “Đúng là cha mẹ của cô ấy đang ở nước ngoài thật, không tìm được ghi chép nào cho thấy bọn họ từng về nước trong bốn năm gần đây. Còn Trần Thần, em trai cô ấy thì tạm thời mất tích.”
“Mất tích?” Hoa Sùng dừng bước.
“Vâng!” Trương Mậu mở một tấm ảnh trong máy tính bảng ra, “Người này chính là Trần Thần, năm nay 25 tuổi. Lúc Trần Quyên tự sát, cậu ta đang học đại học ở nước L. Hôm tổ chức tang lễ cho cô ấy, cậu ta vội vã trở về tham dự, xong việc cũng không quay lại trường ngay. Khoảng ba tháng sau, cậu ta mới bay qua nước L, nhưng không phải qua học mà qua làm thủ tục thôi học. Tiếp đến, cậu ta quyết định học đại học ở tỉnh Khâm, cũng chính là quê nhà của bọn họ. Do phải học lại, nên mãi đến khi Trần Thần 24 tuổi vào năm ngoái, cậu ta mới tốt nghiệp đại học hệ chính quy, sau đó tự dưng biến mất, không ai biết cậu ta đã đi đâu.”
Hoa Sùng hỏi: “Thế thì khác gì mất tích chứ?”
“Năm ngoái, tỉnh Khâm đã lập án. Nhưng tổ trưởng Hoa à, anh cũng biết không dễ gì tra ra mấy vụ án tự dưng mất tích giống vậy. Tuy tỉnh Khâm đã lập án sớm nhưng cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy manh mối nào.”
“Hơi đáng nghi đấy.” Liễu Chí Tần nói: “Thông thường chỉ có hai khả năng cho việc tự dưng mất tích hơn nửa năm thế này: thứ nhất là mất tích do bị giết, thứ hai là nạn nhân cố ý trốn khỏi mọi người.”
“Có thể Trần Thần đã cố ý biến mất, rồi đi từ tỉnh Khâm đến Lạc Thành của chúng ta để giết Lữ Khả, trả thù cho Trần Quyên?” Ban đầu Trương Mậu không hiểu tại sao Hoa Sùng lại bảo mình điều tra hoàn cảnh gia đình của Trần Quyên, nhưng sau mấy tiếng bận bịu, cuối cùng cậu ta cũng dần hiểu được logic của việc này: Xét từ góc độ người ngoài, Trần Quyên tự sát là do sợ tội và hổ thẹn, không liên quan gì đến Lữ Khả. Nhưng có khả năng do quá đau buồn mà người nhà Trần Quyên đã nảy sinh suy nghĩ cực đoan, bọn họ có thể hận đứa bé sơ sinh, có thể hận Lữ Khả xin nghỉ phép, cũng có thể là ai đó khác, bởi vì bọn họ chẳng thể hận người thân đã chết của mình được, dù sao cũng cần một nơi để giải tỏa đau buồn và không cam lòng mà.
“Bây giờ vẫn chưa thể kết luận như vậy được.” Hoa Sùng lắc đầu, “Quá chủ quan. Hơn nữa tuy đã bắt đầu điều tra theo hướng này nhưng anh vẫn cảm thấy hơi gượng ép.”
Liễu Chí Tần cũng nói: “Đúng thế, có khi việc Trần Thần mất tích thuộc khả năng thứ nhất.”
“Bị giết?” Trương Mậu hơi kinh ngạc, “Nhưng tại sao? Lúc còn đi học, cậu ta chỉ tập trung vào sách vở, không có lý do gì vừa tốt nghiệp đã bị giết được.”
“Ai mà biết.” Hoa Sùng nói: “Nếu là khả năng thứ nhất, vậy thì chẳng liên quan gì đến vụ án chúng ta đang điều tra. Đúng rồi, đã liên lạc với người nhà của Lữ Khả chưa?”
“Liên lạc rồi, mẹ Lữ Khả đã mất, người tới là cha cô ấy, chắc nửa đêm mới tới được.” Trương Mậu nói xong thì vỗ gáy một cái, “Á! Vừa nãy Lam Hữu Quân, cha của Lam Tĩnh có gọi cho chúng ta. Em quên mất.”
“Tôi muốn đòi công lý cho con gái và gia đình mình!” Lam Hữu Quân run rẩy cầm ly nước, tơ máu phủ kín mắt, cả người chìm trong bi thương về cái chết của con gái.
Hoa Sùng không dẫn ông ta vào phòng thẩm vấn mà tìm một phòng họp vắng người, còn nhờ Liễu Chí Tần rót một bình trà đen.
“Con gái tôi không may mắc phải một căn bệnh nan y, vừa phát hiện đã là thời kỳ cuối. Tôi không trách bệnh viện được, bác sĩ và y tá cũng cố hết sức rồi, muốn trách chỉ có thể trách số mệnh bạc bẽo của Tĩnh Tĩnh.” Lam Hữu Quân đã hơn 50 tuổi, là giáo viên trường trung học trọng điểm Số 1 ở Lạc Thành, lời nói và hành động của ông ta đều đúng mực, dù vô cùng mệt mỏi và đau khổ nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, “Mấy ngày trước bác sĩ điều trị đã nhắc khéo tôi về tình hình gay go của nó, nếu hôn mê tiếp thì có khả năng không cứu được nữa. Tôi và mẹ nó đã chấp nhận sự thật này, chúng tôi chỉ muốn yên tĩnh vượt qua quãng thời gian còn lại với con gái thôi. Ai ngờ con bé lại chết sớm như vậy, tôi…”
Lam Hữu Quân cúi đầu, nghẹn ngào khóc, khóe mắt rưng rưng nhưng không rơi giọt nước mắt nào.
Mấy giây sau, ông ta hít sâu một hơi rồi nói bằng chất giọng khàn đặc: “Là do tôi và vợ không trông chừng nó cẩn thận, y tá chẳng có lỗi gì cả. Tĩnh Tĩnh làm như vậy còn gây thêm rắc rối cho bệnh viện, tôi cảm thấy rất áy náy. Thế nhưng những tin đồn kia đang vu khống hãm hại con bé và cả nhà chúng tôi! Tôi không thể chấp nhận sau khi Tĩnh Tĩnh mất còn phải chịu sỉ nhục như vậy! Vào ngày con bé chết, tôi và mẹ nó đã nghe được mấy câu như “Hóa quỷ” và “Trả thù đời”. Đến hôm nay còn nghe được lời đồn quá quắt hơn nữa, mọi người trong bệnh viện đều nói, vị y tá đã chết kia là bị Tĩnh Tĩnh giết, sao có chuyện đó được chứ?”
Nói tới đây, cuối cùng cả người Lam Hữu Quân cũng run lên, như thể không kìm được giận dữ và đau đớn.
Hoa Sùng chưa từng tin mấy cái giả thiết về ma quỷ và thần tiên, hơn nữa hồi sáng đã sàng lọc qua, biết được cha mẹ Lam Tĩnh và những người họ hàng khác không có thời gian gây án, nên chẳng ai trong số họ có liên quan đến cái chết của Lữ Khả.
Nhưng khó ở chỗ là trước khi điều tra ra chân tướng, đã có rất nhiều người dốt nát gắn cái mác “Trả thù đời” lên người cô gái bất hạnh chết vì bệnh tật ấy.
Vài người tin là thật, vài người chỉ xem nó như chủ để tán dóc lúc rảnh rỗi.
Những lời đồn tràn ngập ác ý và không có căn cứ đó đã khiến cho cặp vợ chồng vừa mất con gái thêm đau buồn hơn.
Có thể thấy được, Lam Hữu Quân chịu hết nổi rồi nên mới phải nhờ vả cảnh sát.
Thật ra tổ trọng án không cần để ý đến yêu cầu này, dù sao cũng chẳng thể chia bớt người đi thăm dò xem ai là người tung tin đồn được. Nhưng Hoa Sùng vẫn đứng lên, hứa với Lam Hữu Quân rằng mấy câu dèm pha ấy sẽ không bị lan truyền nữa.
Lam Hữu Quân giơ tay che mắt, một lúc sau mới gật mạnh đầu: “Làm phiền các cậu rồi.”
Tiễn Lam Hữu Quân đi xong, Hoa Sùng mới báo cáo chuyện này cho Trần Tranh. Anh ta im lặng một lát, sau đó nói: “Tôi sẽ giải quyết vấn đề đó, cậu cứ tập trung tra án đi.”
Nếu đã tới đây rồi, Hoa Sùng tiện thể hỏi luôn: “Vụ của Hoàng Tài Hoa điều tra đến đâu rồi?”
Trần Tranh lắc đầu: “Đã điều tra hết những người có quan hệ với Hoàng Tài Hoa rồi, Khúc Trị còn dẫn người về quê anh ta một chuyến nhưng không tìm thấy manh mối nào cả. Bây giờ tôi khá chắc việc anh ta bị “chọn”, nhưng trước khi bị “chọn”, anh ta cũng chẳng biết gì. Rắc rối là đối phương đã tránh được hết camera giám sát và chưa từng dùng thiết bị liên lạc với Hoàng Tài Hoa. Hoàng Tài Hoa giống như món vũ khí xài một lần, xài xong thì vứt vậy.”
Hoa Sùng hỏi tiếp: “Không phát hiện được điều gì bất thường xung quanh đây à?”
“Không có.” Trần Tranh nói: “Người của Hàn Cừ theo dõi ông cả ngày, nếu đối phương còn dám đến gần thì chắc chán sống rồi.”
“OK.” Hoa Sùng xoay người, giơ tay phải lên, “Được mọi người bảo vệ kỹ như vậy, tôi phải nỗ lực làm việc thôi. Đi nhé.”
…
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều tất bật với công việc riêng của mình.
12 giờ tối chính là giờ cao điểm của taxi, vì có rất nhiều người làm ca đêm và đám thanh niên mới ăn chơi đã đời trong quán bar đang định về nhà đứng ven đường chịu đựng gió lạnh chờ xe.
Nhưng Phong Học Dân không còn xe nên chẳng thể kiếm được khoản thu nhập này.
Do không còn xe nên ông ta dứt khoát tìm một cách “kiếm tiền” khác. Phong Học Dân quyết định chơi mạt chược từ sẩm tối đến nửa đêm, nhưng chẳng những không kiếm được tí gì mà còn thua mất mấy trăm đồng.
Đối với Phong Học Dân, mấy trăm đồng này không phải số tiền nhỏ. Lúc rời khỏi quán mạt chược, ông ta đã tức đến mức đấm ngực dậm chân, cũng không dám về nhà ngay. Trong nhà có một con “cọp cái” đòi tiền ông ta mỗi ngày. Nếu đưa nhiều sẽ vui vẻ ra mặt, còn đưa ít sẽ trưng cái bản mặt khó ưa cho ông ta xem. Nhưng Phong Học Dân nhát gan thành thói, ở ngoài không dám oán giận người chế nhạo mình, về nhà cũng chẳng dám mắng vợ.
Hôm nay Phong Học Dân lái xe đụng phải hàng rào, ông ta nào dám khai ra, chỉ đành nói đồng nghiệp có việc xin nghỉ, nên mình phải chạy thay người ta một ca. Vợ ông ta rất vui vẻ để chồng mình nhân dịp này ra ngoài kiếm thêm mấy trăm đồng từ đám người kia.
“Chậc. Còn tưởng có thể kiếm được mấy đồng, ai dè thua sạch bách.” Phong Học Dân nhớ lại giọng nói của vợ trong điện thoại, rồi tự chế nhạo mình, sau đó đốt một điếu thuốc, vừa rầu rĩ ngâm nga lệch nhịp một bài hát cũ vừa lang thang vô định dưới trời đêm.
Tạm thời không về nhà được, về là lộ ngay, nửa đêm còn cãi nhau, phiền lắm.
Nhưng cũng chẳng thể ở khách sạn, một đêm mấy chục mấy trăm đồng lận, phải chạy xe đường dài mới bù nổi, quá lãng phí.
Phong Học Dân vừa nghĩ miên man vừa bước tới một góc đường ngồi xổm xuống, tàn thuốc bỗng nhiên rơi trúng cánh tay.
“Á!” Đau đớn kϊƈɦ thích đầu óc, ông ta vội vàng phủi tàn thuốc đi, nhìn cánh tay bị bỏng, lẩm bẩm mắng: “Điên rồi!”
Đúng là điên thật, hơn nửa đêm không chịu về nhà mà ngồi xổm ven đường tự làm bỏng tay mình.
Quán mạt chược nằm ở một nơi khá vắng vẻ, gần như không có chiếc xe nào chạy ngang qua đây, cảnh vật xung quanh rất âm u, không một bóng người. Phong Học Dân lắc lắc cánh tay bị bỏng rồi chống đùi đứng dậy, sau khi quan sát khắp nơi, cuối cùng ông ta quyết định tới nơi có ánh đèn đường sáng hơn.
Mấy ngày nay ở trung tâm thành phố đã xảy ra ba vụ án giết người. Tài xế taxi rất nhạy bén với tin tức, cả ngày tụ lại thảo luận việc này với nhau, mấy tài xế giỏi ăn nói còn kể chuyện vô cùng sống động như đang diễn tấu nói vậy.
Phong Học Dân sờ cổ mình, tự dưng cảm thấy hơi sợ hãi…
Ông ta không nghĩ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ. Phần lớn nạn nhân đều thuộc kiểu xui xẻo từ trong bụng mẹ nhưng từ nhỏ ông ta đã may mắn hơn người khác rồi.
Hồi bé xuống sông bơi lội, bị cuốn vào xoáy nước, người chú cứu Phong Học Dân thì chết nhưng ông ta lại còn sống.
Lúc làm công nhân trong nhà máy, gặp phải sự cố sản xuất, đồng nghiệp đều bị hóa chất gây bỏng, nhưng nhờ đau bụng mà Phong Học Dân tránh được một kiếp.
Sau đó làm tài xế taxi, dù nhiều lần va quẹt nhưng chưa từng gặp tai nạn.
Ông ta cười phá lên, thầm nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có mỗi “may mắn” thôi.
Cho nên không đời nào mình bị cắt cổ được.
Nhưng sao vừa nãy lại cảm thấy sợ hãi nhỉ?
Phong Học Dân nghi ngờ xoay người, nhìn thử phía sau, xung quanh đều là bóng đen, bao gồm bóng của những tòa nhà cao tầng và cây cối. Ông ta nhìn vài giây, thầm nghĩ nếu có người núp trong mấy cái bóng ấy, mình cũng không nhận ra được, bèn bước nhanh hơn về phía có người qua đường.
Từ nhỏ, Phong Học Dân đã có nhận thức “nơi nào có người, nơi đó an toàn”. Nhưng khác hẳn mọi người, ông ta không hề nghĩ đoàn kết là sức mạnh, gặp nguy hiểm thì cùng nhau hợp sức phá giải. Ông ta chỉ nghĩ nếu có nhiều người, tai họa sẽ rơi xuống đầu kẻ khác, chắc chắn mình không phải là người xui xẻo đó.
Lần này, dự cảm của Phong Học Dân rất chuẩn, đúng là có một người đang trốn trong bóng tối phía sau.
Lúc ông ta băng qua đường, đối phương cũng rời khỏi nơi ẩn náu, tay trái đút vào túi áo khoác, tay phải cầm một con dao còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Ánh đèn chiếu vào người đó, đổ một cái bóng xuống nền xi măng lạnh lẽo.
…
Cùng lúc ấy, Hoa Sùng đang đứng ở nơi Lữ Khả bị giết, ánh mắt sâu sắc quan sát cảnh vật xung quanh.
Cảm giác ở đây vào ban ngày khác hẳn vào ban đêm.
Khi trời sáng choang, dù chưa kịp lau vết máu trêи mặt đất cũng không khiến người ta sợ hãi. Nhưng vào rạng sáng, gần với thời gian xảy ra án mạng, bầu không khí sẽ trở nên ngưng trệ và âm u.
Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra cảnh hôm trước, người vừa bị dọa sợ mất hồn trong thang máy bệnh viện lúc trực đêm là Lữ Khả bước xuống xe buýt, rồi đi một mình trêи con đường mòn.
Gió đêm rất lạnh, cô ta quấn chặt áo khoác và khăn quàng cổ, hơi cúi đầu, trong lòng ngập tràn lo sợ mà bước nhanh về phía tòa nhà Đan Nguyên.
Bỗng nhiên Lữ Khả nghe thấy tiếng bước chân xa lạ, nặng nề phát ra từ sau lưng, cô ta vô thức bước chậm lại, cảm thấy vô cùng sợ hãi, rất muốn quay đầu xem thử là ai.
Hình như tiếng bước chân đang dần tiến đến gần hơn, Lữ Khả định bỏ chạy, nhưng cô ta hiểu được nếu đối phương muốn tấn công mình, có chạy cũng không thoát được.
Lữ Khả cố gắng bình tĩnh lại, rồi từ từ xoay ra sau.
Ngay khi cô ta nhìn thấy gương mặt của đối phương, cơ thể tức thì cứng đờ. Lữ Khả còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, con dao trong tay người đó đã nhanh chóng xoẹt qua cổ cô ta.
“Hung thủ đã theo đuôi Lữ Khả tới đây. Đúng lúc cô ta xoay người thì tấn công chớp nhoáng.” Hoa Sùng nói xong rồi từ từ ngã xuống đất, giơ tay che cổ mình, “Chỉ có như vậy, cô ta mới ngã theo tư thế này.”
“Hung thủ biết rõ đoạn đường này không lắp camera giám sát.” Liễu Chí Tần duỗi tay phải ra, kéo Hoa Sùng đứng dậy, “"Kẻ đó" có thể trốn ở một nơi kín kẽ nào đấy, chờ Lữ Khả đi ngang qua rồi lẽo đẽo theo sau. Nếu chỉ có một con dao, "kẻ đó" chưa chắc đã nhanh chóng khống chế được Lữ Khả, nhưng "kẻ đó" còn cầm theo dụng cụ chích điện, con gái chẳng thể chống cự nổi thứ này đâu.”
“Ừ.” Hoa Sùng phủi bụi trêи quần áo, “Đến xem nhà cô ấy nào.”
Tòa nhà Đan Nguyên thuộc kiểu cũ, không có thang máy, bóng đèn ở vài tầng còn bị hư, bao gồm cả lầu bốn của Lữ Khả.
“Cô ta từng nuôi mèo.” Hoa Sùng dạo một vòng quanh nhà Lữ Khả, cầm lấy túi thức ăn cho mèo nhìn một lát, “Nhưng giờ nó đã mất tích.”
“Cửa sổ đang mở.” Liễu Chí Tần dựa vào cửa sổ, nhoài nửa người ra ngoài nhìn, khu nhà này rất yên tĩnh vào đêm khuya, chỉ có tiếng lá vàng khô xào xạc trong gió, “Bên ngoài có khá nhiều dây treo, cũng đủ cho mèo nhảy xuống dưới.”
“Đội tìm kiếm dấu vết đã tới đây lục soát, trong phòng không có dấu vết của người ngoài, khóa cửa cũng không bị phá.” Hoa Sùng quan sát đồ đạc trong phòng ngủ, “Cửa ra vào của tòa Đan Nguyên được lắp đặt hai cái camera giám sát, nhưng không quay được người khả nghi nào, có lẽ hung thủ chưa vào khu nhà này. Nhưng chắc chắn “kẻ đó” đã theo dõi Lữ Khả một thời gian rồi, đối phương biết cô ta tan ca đêm vào lúc nào, cũng quen thuộc chức năng của camera trong khu dân cư. "Kẻ đó" chọn ra tay ở con đường nhỏ phía trước là do đã xác định lúc ấy ngoại trừ Lữ Khả sẽ không còn ai khác bước ngang qua đấy. Nhưng đúng là việc "kẻ đó" lấy đi chứng minh thư và điện thoại của Lữ Khả hơi kỳ lạ. Cô ta là y tá, chắc chắn DNA đã được lưu trữ trong kho số liệu. Chẳng lẽ tên này nghĩ chỉ cần giấu chứng minh thư và điện thoại, chúng ta sẽ không tra ra thân phận của Lữ Khả hả?”
“Chắc là muốn quấy rối mạch suy nghĩ của chúng ta.” Liễu Chí Tần ngồi chồm hổm trêи đất, vừa nhìn bát thức ăn rỗng của con mèo vừa hỏi: “Sao tự dưng con mèo lại bỏ đi nhỉ?”
“Có lẽ nó nhận ra được nguy hiểm.” Hoa Sùng nói: “Mèo là động vật rất cảnh giác. Lữ Khả không nhận ra có người đang theo dõi căn nhà này nhưng có thể con mèo đó đã phát hiện được từ lâu. Biết đâu nó cũng từng thử nhắc nhở Lữ Khả rồi, chẳng qua cô ta không hiểu nó muốn nói gì thôi. Nó bỏ đi chắc là do nghĩ nơi này quá nguy hiểm, không muốn chờ nữa. Mèo khác với chó, trong hầu hết tình huống chó sẽ chờ chủ nhân về, nhưng mèo thì không chắc đâu.”
“Chỗ này được xây từ lâu lắm rồi nhỉ.” Liễu Chí Tần nói: “Trông còn cũ hơn cả "khu nhà ngoại hối" nữa, nằm ở vị trí cũng khá vắng vẻ, giao thông thì bất tiện. Năm năm trước Lữ Khả đã vay tiền mua nhà, vậy mà lại chọn nơi này, hơi kỳ lạ đấy.”
“Giá nhà ở đây khá rẻ. Nhưng chắc vẫn còn nguyên nhân khác, có khi là do ở đây cho phép dọn vào sớm.” Hoa Sùng khoanh tay, “Lẽ nào lại giống như chúng ta từng thảo luận, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ ở trước kia.”
“"Hoa viên Kim Lan".” Liễu Chí Tần đóng cửa sổ, ngăn gió thổi vào, “Năm năm trước, Lữ Khả còn làm việc trong bệnh viện phụ sản của thành phố, từng thuê nhà ở khu “Hoa viên Kim Lan”, điều kiện sống và bảo an tốt hơn nơi này rất nhiều. Nếu là em, em sẽ không rời khỏi “Hoa viên Kim Lan” rồi mua lại nhà cũ ở đây đâu.”
“Giá rẻ cũng không mua hả?” Hoa Sùng hỏi.
“Rẻ cũng không mua.” Liễu Chí Tần nói.
“Đó là vì em không có khát khao phải bỏ đi ngay.” Hoa Hâm hơi nhíu mày, “La Hành Thiện từng làm bảo vệ cho rất nhiều khu dân cư, điều tra thử xem ông ta đã bao giờ làm cho “Hoa viên Kim Lan” chưa. Nếu có, đây rõ ràng là điểm kết nối quan trọng giữa hai nạn nhân.”
…
Đến nửa đêm, Lữ Kiến Nguyên, cha của Lữ Khả mới đến Lạc Thành.
Hoa Sùng còn tưởng sẽ gặp một người cha đang đau buồn như Lam Hữu Quân, nhưng Lữ Kiến Nguyên lại rất bình tĩnh đối mặt với cái chết của con gái.
“Nó là con của tôi và vợ trước, từ hồi nhỏ xíu đã không sống cạnh tôi rồi.” Lữ Kiến Nguyên uống một ngụm nước nóng, nói về Lữ Khả bằng giọng điệu xa lạ: “Mấy năm qua nó đều sống một mình ở Lạc Thành, vốn dĩ chúng tôi đã cắt đứt liên lạc từ lâu. Mãi đến tận vài năm trước, sau khi mẹ nó chết, chúng tôi mới liên lạc lại. Nói thật, tôi chẳng biết gì về nó cả, cũng chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nhìn nó lần cuối, chắc không thể phối hợp điều tra với các cậu được.”
Hoa Sùng quan sát Lữ Kiến Nguyên, đối phương thuộc giai cấp tư sản, còn công việc cụ thể là gì cũng không quan trọng lắm.
“Mẹ Lữ Khả qua đời khi nào?” Hoa Sùng hỏi.
“Khi nào…” Lữ Kiến Nguyên suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chắc được bảy năm rồi. Tôi nhớ khi đó con bé vừa tốt nghiệp xong.”
“Bảy năm qua, ông vẫn giữ liên lạc với Lữ Khả chứ?”
“Có, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, vào mấy dịp đặc biệt như ngày lễ ngày tết sẽ gọi điện thoại cho nhau.” Lữ Kiến Quốc nói xong còn bổ sung thêm: “Bây giờ tình cảm giữa tôi và vợ hiện tại rất tốt, cũng có con chung rồi.”
Ánh mắt Hoa Sùng dần sâu sắc hơn: “Năm năm trước, Lữ Khả có từng mượn tiền ông hay không?”
Vẻ mặt Lữ Kiến Nguyên chợt thay đổi, như thể đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.
“Năm năm trước Lữ Khả đã từ chức ở bệnh viện, còn rời khỏi “Hoa viên Kim Lan”, rồi vay tiền mua phòng hiện giờ.” Hoa Sùng nói: “Tôi chỉ muốn biết, lúc mua nhà cô ta có mượn tiền của ông không. Bởi vì với mức thu nhập của Lữ Khả, gom góp tiền đặt cọc không phải dễ.”
Lữ Kiến Nguyên nhíu mày, hình như không muốn trả lời cho lắm.
“Hành động gấp gáp mua nhà của Lữ Khả hơi kỳ lạ, biết đâu lại liên quan đến cái chết của cô ấy thì sao.” Hoa Sùng híp mắt, “Ông Lữ!”
Lữ Kiến Nguyên im lặng tầm nửa phút mới gật đầu: “Nó từng tìm tôi mượn mười vạn, nói là thuê phòng mãi không ổn lắm, muốn mua nhà ở Lạc Thành. Mười vạn này với tôi mà nói chẳng nhiều nhặn gì, tôi sinh nó ra nhưng gần như chưa từng nuôi nó ngày nào, nó muốn mua nhà, nên tôi đưa nó mười vạn. Chỉ là…”
“Chỉ là ông không muốn vợ mình biết đúng không?”
“Đúng vậy. Sau khi nó nói với tôi chuyện vay tiền, tôi đã mượn cớ đi công tác để đến Lạc Thành một chuyến, tôi không chuyển khoản mà gửi thẳng tiền vào thẻ của nó.” Lữ Kiến Nguyên thở dài, “Tôi cũng khó xử lắm.”
“Ông có từng cảm thấy Lữ Khả có chỗ nào đó khác lạ không?” Hoa Sùng hỏi: “Hoặc là nói, cô ta từng tâm sự với ông chưa?”
“Chúng tôi không thân lắm đâu.” Lữ Kiến Nguyên gượng cười, “Nó chịu mở miệng mượn tiền tôi đã không dễ dàng gì rồi, sao dám tâm sự với tôi… Mà nhắc tới chỗ khác lạ thì trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ nó là một cô gái dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng lần đó trông nó vô cùng sốt ruột. Đúng rồi, cậu mới nói nó từng sống ở “Hoa viên Kim Lan”, ừ, đúng là nó từng ở đấy một thời gian dài, nhưng lúc tôi đến Lạc Thành đưa tiền, hình như nó đã rời khỏi nơi đó rồi.”
Hoa Sùng nghe xong thì bật ra câu hỏi: “Trước khi chuyển đến chỗ ở hiện giờ, cô ấy không ở "Hoa Viên Kim Lan" à?”
“Hình như là thuê nhà ngắn hạn, tôi không nhớ rõ nữa. Tôi từng nhắc nó mấy nhà trọ cho thuê ngắn hạn rất nguy hiểm, nó nói vừa ưng ý cách bài trí của căn nhà kia, bên trong trang bị đầy đủ hết, chỉ cần sang tên là có thể xách hành lý vào ở ngay.” Lữ Kiến Nguyên hơi áy náy, “Thật sự tôi không biết nhiều lắm, chẳng biết cả bạn bè và tình trạng công việc của nó, cũng không biết nó từng kết thù với ai nữa.”
Hoa Sùng nhìn vào mắt Lữ Kiến Nguyên, rõ ràng anh hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn cảm thấy thổn thức.
Lữ Khả may mắn hơn Doãn Tử Kiều, ít nhất còn có một người cha chịu đưa tiền cho mình. Nhưng thật ra người cha này cũng chỉ đưa mỗi tiền. Ông ta không muốn dính líu quá nhiều đến con gái, ngoại trừ tiền, những cái khác đều keo kiệt không cho.
Nói thẳng ra là Lữ Kiến Nguyên lo lắng Lữ Khả ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Đối với ông ta, Lữ Khả chỉ là một người mà ông ta phải tròn bổn phận của cha thôi, giống như bây giờ ông ta chạy tới Lạc Thanh vào đêm khuya cũng chỉ để nhìn con gái lần cuối.
Trong một vài tình huống, con người không thể giả vờ đau buồn được, nhất là trước cái chết.
Tiễn Lữ Kiến Nguyên đi xong, Hoa Sùng mới thở dài, hơi rầu rĩ, nhưng tính ra anh vẫn thu hoạch được chút manh mối.
Lữ Khả từng mượn tiền Lữ Kiến Nguyên, tất nhiên là cô ta đã bị “ép” đến mức buộc phải mượn tiền, thậm chí trước khi có chỗ ở mới, cô ấy còn đi thuê nhà ngắn hạn.
Chắc chắn “Hoa viên Kim Lan” có vấn đề!
Hoa Sùng vừa trở lại tổ trọng án, chưa kịp nghỉ ngơi đã thấy Liễu Chí Tần bước tới gần.
“Tra được gì rồi?” Anh hỏi.
“Đúng là La Hành Thiện từng làm việc ở “Hoa viên Kim Lan”.” Liễu Chí Tần nói: “Hơn nữa thời gian làm việc còn vừa khéo trùng với thời gian Lữ Khả ở đó.”
Ánh mắt Hoa Sùng sáng lên.
Liễu Chí Tần nói tiếp: “La Hành Thiện làm việc ở “Hoa viên Kim Lan” khá lâu, nửa năm sau khi Lữ Khả rời khỏi đó, anh ta mới xin nghỉ, đến làm bảo vệ ở một cửa hàng bách hóa. Nhưng khi điều tra “Hoa viên Kim Lan”, em tình cờ phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước, trước khi Lữ Khả mua căn nhà hiện giờ, “Hoa viên Kim Lan đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng do có vật thể rơi từ trêи xuống.”
Vây quét
16.
“Em và đội điều tra kỹ thuật đã xác minh tình huống trong nhà Trần Quyên.”
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vừa trở về tổ trọng án, Trương Mậu đã chạy tới nói: “Đúng là cha mẹ của cô ấy đang ở nước ngoài thật, không tìm được ghi chép nào cho thấy bọn họ từng về nước trong bốn năm gần đây. Còn Trần Thần, em trai cô ấy thì tạm thời mất tích.”
“Mất tích?” Hoa Sùng dừng bước.
“Vâng!” Trương Mậu mở một tấm ảnh trong máy tính bảng ra, “Người này chính là Trần Thần, năm nay 25 tuổi. Lúc Trần Quyên tự sát, cậu ta đang học đại học ở nước L. Hôm tổ chức tang lễ cho cô ấy, cậu ta vội vã trở về tham dự, xong việc cũng không quay lại trường ngay. Khoảng ba tháng sau, cậu ta mới bay qua nước L, nhưng không phải qua học mà qua làm thủ tục thôi học. Tiếp đến, cậu ta quyết định học đại học ở tỉnh Khâm, cũng chính là quê nhà của bọn họ. Do phải học lại, nên mãi đến khi Trần Thần 24 tuổi vào năm ngoái, cậu ta mới tốt nghiệp đại học hệ chính quy, sau đó tự dưng biến mất, không ai biết cậu ta đã đi đâu.”
Hoa Sùng hỏi: “Thế thì khác gì mất tích chứ?”
“Năm ngoái, tỉnh Khâm đã lập án. Nhưng tổ trưởng Hoa à, anh cũng biết không dễ gì tra ra mấy vụ án tự dưng mất tích giống vậy. Tuy tỉnh Khâm đã lập án sớm nhưng cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy manh mối nào.”
“Hơi đáng nghi đấy.” Liễu Chí Tần nói: “Thông thường chỉ có hai khả năng cho việc tự dưng mất tích hơn nửa năm thế này: thứ nhất là mất tích do bị giết, thứ hai là nạn nhân cố ý trốn khỏi mọi người.”
“Có thể Trần Thần đã cố ý biến mất, rồi đi từ tỉnh Khâm đến Lạc Thành của chúng ta để giết Lữ Khả, trả thù cho Trần Quyên?” Ban đầu Trương Mậu không hiểu tại sao Hoa Sùng lại bảo mình điều tra hoàn cảnh gia đình của Trần Quyên, nhưng sau mấy tiếng bận bịu, cuối cùng cậu ta cũng dần hiểu được logic của việc này: Xét từ góc độ người ngoài, Trần Quyên tự sát là do sợ tội và hổ thẹn, không liên quan gì đến Lữ Khả. Nhưng có khả năng do quá đau buồn mà người nhà Trần Quyên đã nảy sinh suy nghĩ cực đoan, bọn họ có thể hận đứa bé sơ sinh, có thể hận Lữ Khả xin nghỉ phép, cũng có thể là ai đó khác, bởi vì bọn họ chẳng thể hận người thân đã chết của mình được, dù sao cũng cần một nơi để giải tỏa đau buồn và không cam lòng mà.
“Bây giờ vẫn chưa thể kết luận như vậy được.” Hoa Sùng lắc đầu, “Quá chủ quan. Hơn nữa tuy đã bắt đầu điều tra theo hướng này nhưng anh vẫn cảm thấy hơi gượng ép.”
Liễu Chí Tần cũng nói: “Đúng thế, có khi việc Trần Thần mất tích thuộc khả năng thứ nhất.”
“Bị giết?” Trương Mậu hơi kinh ngạc, “Nhưng tại sao? Lúc còn đi học, cậu ta chỉ tập trung vào sách vở, không có lý do gì vừa tốt nghiệp đã bị giết được.”
“Ai mà biết.” Hoa Sùng nói: “Nếu là khả năng thứ nhất, vậy thì chẳng liên quan gì đến vụ án chúng ta đang điều tra. Đúng rồi, đã liên lạc với người nhà của Lữ Khả chưa?”
“Liên lạc rồi, mẹ Lữ Khả đã mất, người tới là cha cô ấy, chắc nửa đêm mới tới được.” Trương Mậu nói xong thì vỗ gáy một cái, “Á! Vừa nãy Lam Hữu Quân, cha của Lam Tĩnh có gọi cho chúng ta. Em quên mất.”
“Tôi muốn đòi công lý cho con gái và gia đình mình!” Lam Hữu Quân run rẩy cầm ly nước, tơ máu phủ kín mắt, cả người chìm trong bi thương về cái chết của con gái.
Hoa Sùng không dẫn ông ta vào phòng thẩm vấn mà tìm một phòng họp vắng người, còn nhờ Liễu Chí Tần rót một bình trà đen.
“Con gái tôi không may mắc phải một căn bệnh nan y, vừa phát hiện đã là thời kỳ cuối. Tôi không trách bệnh viện được, bác sĩ và y tá cũng cố hết sức rồi, muốn trách chỉ có thể trách số mệnh bạc bẽo của Tĩnh Tĩnh.” Lam Hữu Quân đã hơn 50 tuổi, là giáo viên trường trung học trọng điểm Số 1 ở Lạc Thành, lời nói và hành động của ông ta đều đúng mực, dù vô cùng mệt mỏi và đau khổ nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, “Mấy ngày trước bác sĩ điều trị đã nhắc khéo tôi về tình hình gay go của nó, nếu hôn mê tiếp thì có khả năng không cứu được nữa. Tôi và mẹ nó đã chấp nhận sự thật này, chúng tôi chỉ muốn yên tĩnh vượt qua quãng thời gian còn lại với con gái thôi. Ai ngờ con bé lại chết sớm như vậy, tôi…”
Lam Hữu Quân cúi đầu, nghẹn ngào khóc, khóe mắt rưng rưng nhưng không rơi giọt nước mắt nào.
Mấy giây sau, ông ta hít sâu một hơi rồi nói bằng chất giọng khàn đặc: “Là do tôi và vợ không trông chừng nó cẩn thận, y tá chẳng có lỗi gì cả. Tĩnh Tĩnh làm như vậy còn gây thêm rắc rối cho bệnh viện, tôi cảm thấy rất áy náy. Thế nhưng những tin đồn kia đang vu khống hãm hại con bé và cả nhà chúng tôi! Tôi không thể chấp nhận sau khi Tĩnh Tĩnh mất còn phải chịu sỉ nhục như vậy! Vào ngày con bé chết, tôi và mẹ nó đã nghe được mấy câu như “Hóa quỷ” và “Trả thù đời”. Đến hôm nay còn nghe được lời đồn quá quắt hơn nữa, mọi người trong bệnh viện đều nói, vị y tá đã chết kia là bị Tĩnh Tĩnh giết, sao có chuyện đó được chứ?”
Nói tới đây, cuối cùng cả người Lam Hữu Quân cũng run lên, như thể không kìm được giận dữ và đau đớn.
Hoa Sùng chưa từng tin mấy cái giả thiết về ma quỷ và thần tiên, hơn nữa hồi sáng đã sàng lọc qua, biết được cha mẹ Lam Tĩnh và những người họ hàng khác không có thời gian gây án, nên chẳng ai trong số họ có liên quan đến cái chết của Lữ Khả.
Nhưng khó ở chỗ là trước khi điều tra ra chân tướng, đã có rất nhiều người dốt nát gắn cái mác “Trả thù đời” lên người cô gái bất hạnh chết vì bệnh tật ấy.
Vài người tin là thật, vài người chỉ xem nó như chủ để tán dóc lúc rảnh rỗi.
Những lời đồn tràn ngập ác ý và không có căn cứ đó đã khiến cho cặp vợ chồng vừa mất con gái thêm đau buồn hơn.
Có thể thấy được, Lam Hữu Quân chịu hết nổi rồi nên mới phải nhờ vả cảnh sát.
Thật ra tổ trọng án không cần để ý đến yêu cầu này, dù sao cũng chẳng thể chia bớt người đi thăm dò xem ai là người tung tin đồn được. Nhưng Hoa Sùng vẫn đứng lên, hứa với Lam Hữu Quân rằng mấy câu dèm pha ấy sẽ không bị lan truyền nữa.
Lam Hữu Quân giơ tay che mắt, một lúc sau mới gật mạnh đầu: “Làm phiền các cậu rồi.”
Tiễn Lam Hữu Quân đi xong, Hoa Sùng mới báo cáo chuyện này cho Trần Tranh. Anh ta im lặng một lát, sau đó nói: “Tôi sẽ giải quyết vấn đề đó, cậu cứ tập trung tra án đi.”
Nếu đã tới đây rồi, Hoa Sùng tiện thể hỏi luôn: “Vụ của Hoàng Tài Hoa điều tra đến đâu rồi?”
Trần Tranh lắc đầu: “Đã điều tra hết những người có quan hệ với Hoàng Tài Hoa rồi, Khúc Trị còn dẫn người về quê anh ta một chuyến nhưng không tìm thấy manh mối nào cả. Bây giờ tôi khá chắc việc anh ta bị “chọn”, nhưng trước khi bị “chọn”, anh ta cũng chẳng biết gì. Rắc rối là đối phương đã tránh được hết camera giám sát và chưa từng dùng thiết bị liên lạc với Hoàng Tài Hoa. Hoàng Tài Hoa giống như món vũ khí xài một lần, xài xong thì vứt vậy.”
Hoa Sùng hỏi tiếp: “Không phát hiện được điều gì bất thường xung quanh đây à?”
“Không có.” Trần Tranh nói: “Người của Hàn Cừ theo dõi ông cả ngày, nếu đối phương còn dám đến gần thì chắc chán sống rồi.”
“OK.” Hoa Sùng xoay người, giơ tay phải lên, “Được mọi người bảo vệ kỹ như vậy, tôi phải nỗ lực làm việc thôi. Đi nhé.”
…
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều tất bật với công việc riêng của mình.
12 giờ tối chính là giờ cao điểm của taxi, vì có rất nhiều người làm ca đêm và đám thanh niên mới ăn chơi đã đời trong quán bar đang định về nhà đứng ven đường chịu đựng gió lạnh chờ xe.
Nhưng Phong Học Dân không còn xe nên chẳng thể kiếm được khoản thu nhập này.
Do không còn xe nên ông ta dứt khoát tìm một cách “kiếm tiền” khác. Phong Học Dân quyết định chơi mạt chược từ sẩm tối đến nửa đêm, nhưng chẳng những không kiếm được tí gì mà còn thua mất mấy trăm đồng.
Đối với Phong Học Dân, mấy trăm đồng này không phải số tiền nhỏ. Lúc rời khỏi quán mạt chược, ông ta đã tức đến mức đấm ngực dậm chân, cũng không dám về nhà ngay. Trong nhà có một con “cọp cái” đòi tiền ông ta mỗi ngày. Nếu đưa nhiều sẽ vui vẻ ra mặt, còn đưa ít sẽ trưng cái bản mặt khó ưa cho ông ta xem. Nhưng Phong Học Dân nhát gan thành thói, ở ngoài không dám oán giận người chế nhạo mình, về nhà cũng chẳng dám mắng vợ.
Hôm nay Phong Học Dân lái xe đụng phải hàng rào, ông ta nào dám khai ra, chỉ đành nói đồng nghiệp có việc xin nghỉ, nên mình phải chạy thay người ta một ca. Vợ ông ta rất vui vẻ để chồng mình nhân dịp này ra ngoài kiếm thêm mấy trăm đồng từ đám người kia.
“Chậc. Còn tưởng có thể kiếm được mấy đồng, ai dè thua sạch bách.” Phong Học Dân nhớ lại giọng nói của vợ trong điện thoại, rồi tự chế nhạo mình, sau đó đốt một điếu thuốc, vừa rầu rĩ ngâm nga lệch nhịp một bài hát cũ vừa lang thang vô định dưới trời đêm.
Tạm thời không về nhà được, về là lộ ngay, nửa đêm còn cãi nhau, phiền lắm.
Nhưng cũng chẳng thể ở khách sạn, một đêm mấy chục mấy trăm đồng lận, phải chạy xe đường dài mới bù nổi, quá lãng phí.
Phong Học Dân vừa nghĩ miên man vừa bước tới một góc đường ngồi xổm xuống, tàn thuốc bỗng nhiên rơi trúng cánh tay.
“Á!” Đau đớn kϊƈɦ thích đầu óc, ông ta vội vàng phủi tàn thuốc đi, nhìn cánh tay bị bỏng, lẩm bẩm mắng: “Điên rồi!”
Đúng là điên thật, hơn nửa đêm không chịu về nhà mà ngồi xổm ven đường tự làm bỏng tay mình.
Quán mạt chược nằm ở một nơi khá vắng vẻ, gần như không có chiếc xe nào chạy ngang qua đây, cảnh vật xung quanh rất âm u, không một bóng người. Phong Học Dân lắc lắc cánh tay bị bỏng rồi chống đùi đứng dậy, sau khi quan sát khắp nơi, cuối cùng ông ta quyết định tới nơi có ánh đèn đường sáng hơn.
Mấy ngày nay ở trung tâm thành phố đã xảy ra ba vụ án giết người. Tài xế taxi rất nhạy bén với tin tức, cả ngày tụ lại thảo luận việc này với nhau, mấy tài xế giỏi ăn nói còn kể chuyện vô cùng sống động như đang diễn tấu nói vậy.
Phong Học Dân sờ cổ mình, tự dưng cảm thấy hơi sợ hãi…
Ông ta không nghĩ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ. Phần lớn nạn nhân đều thuộc kiểu xui xẻo từ trong bụng mẹ nhưng từ nhỏ ông ta đã may mắn hơn người khác rồi.
Hồi bé xuống sông bơi lội, bị cuốn vào xoáy nước, người chú cứu Phong Học Dân thì chết nhưng ông ta lại còn sống.
Lúc làm công nhân trong nhà máy, gặp phải sự cố sản xuất, đồng nghiệp đều bị hóa chất gây bỏng, nhưng nhờ đau bụng mà Phong Học Dân tránh được một kiếp.
Sau đó làm tài xế taxi, dù nhiều lần va quẹt nhưng chưa từng gặp tai nạn.
Ông ta cười phá lên, thầm nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có mỗi “may mắn” thôi.
Cho nên không đời nào mình bị cắt cổ được.
Nhưng sao vừa nãy lại cảm thấy sợ hãi nhỉ?
Phong Học Dân nghi ngờ xoay người, nhìn thử phía sau, xung quanh đều là bóng đen, bao gồm bóng của những tòa nhà cao tầng và cây cối. Ông ta nhìn vài giây, thầm nghĩ nếu có người núp trong mấy cái bóng ấy, mình cũng không nhận ra được, bèn bước nhanh hơn về phía có người qua đường.
Từ nhỏ, Phong Học Dân đã có nhận thức “nơi nào có người, nơi đó an toàn”. Nhưng khác hẳn mọi người, ông ta không hề nghĩ đoàn kết là sức mạnh, gặp nguy hiểm thì cùng nhau hợp sức phá giải. Ông ta chỉ nghĩ nếu có nhiều người, tai họa sẽ rơi xuống đầu kẻ khác, chắc chắn mình không phải là người xui xẻo đó.
Lần này, dự cảm của Phong Học Dân rất chuẩn, đúng là có một người đang trốn trong bóng tối phía sau.
Lúc ông ta băng qua đường, đối phương cũng rời khỏi nơi ẩn náu, tay trái đút vào túi áo khoác, tay phải cầm một con dao còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Ánh đèn chiếu vào người đó, đổ một cái bóng xuống nền xi măng lạnh lẽo.
…
Cùng lúc ấy, Hoa Sùng đang đứng ở nơi Lữ Khả bị giết, ánh mắt sâu sắc quan sát cảnh vật xung quanh.
Cảm giác ở đây vào ban ngày khác hẳn vào ban đêm.
Khi trời sáng choang, dù chưa kịp lau vết máu trêи mặt đất cũng không khiến người ta sợ hãi. Nhưng vào rạng sáng, gần với thời gian xảy ra án mạng, bầu không khí sẽ trở nên ngưng trệ và âm u.
Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra cảnh hôm trước, người vừa bị dọa sợ mất hồn trong thang máy bệnh viện lúc trực đêm là Lữ Khả bước xuống xe buýt, rồi đi một mình trêи con đường mòn.
Gió đêm rất lạnh, cô ta quấn chặt áo khoác và khăn quàng cổ, hơi cúi đầu, trong lòng ngập tràn lo sợ mà bước nhanh về phía tòa nhà Đan Nguyên.
Bỗng nhiên Lữ Khả nghe thấy tiếng bước chân xa lạ, nặng nề phát ra từ sau lưng, cô ta vô thức bước chậm lại, cảm thấy vô cùng sợ hãi, rất muốn quay đầu xem thử là ai.
Hình như tiếng bước chân đang dần tiến đến gần hơn, Lữ Khả định bỏ chạy, nhưng cô ta hiểu được nếu đối phương muốn tấn công mình, có chạy cũng không thoát được.
Lữ Khả cố gắng bình tĩnh lại, rồi từ từ xoay ra sau.
Ngay khi cô ta nhìn thấy gương mặt của đối phương, cơ thể tức thì cứng đờ. Lữ Khả còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, con dao trong tay người đó đã nhanh chóng xoẹt qua cổ cô ta.
“Hung thủ đã theo đuôi Lữ Khả tới đây. Đúng lúc cô ta xoay người thì tấn công chớp nhoáng.” Hoa Sùng nói xong rồi từ từ ngã xuống đất, giơ tay che cổ mình, “Chỉ có như vậy, cô ta mới ngã theo tư thế này.”
“Hung thủ biết rõ đoạn đường này không lắp camera giám sát.” Liễu Chí Tần duỗi tay phải ra, kéo Hoa Sùng đứng dậy, “"Kẻ đó" có thể trốn ở một nơi kín kẽ nào đấy, chờ Lữ Khả đi ngang qua rồi lẽo đẽo theo sau. Nếu chỉ có một con dao, "kẻ đó" chưa chắc đã nhanh chóng khống chế được Lữ Khả, nhưng "kẻ đó" còn cầm theo dụng cụ chích điện, con gái chẳng thể chống cự nổi thứ này đâu.”
“Ừ.” Hoa Sùng phủi bụi trêи quần áo, “Đến xem nhà cô ấy nào.”
Tòa nhà Đan Nguyên thuộc kiểu cũ, không có thang máy, bóng đèn ở vài tầng còn bị hư, bao gồm cả lầu bốn của Lữ Khả.
“Cô ta từng nuôi mèo.” Hoa Sùng dạo một vòng quanh nhà Lữ Khả, cầm lấy túi thức ăn cho mèo nhìn một lát, “Nhưng giờ nó đã mất tích.”
“Cửa sổ đang mở.” Liễu Chí Tần dựa vào cửa sổ, nhoài nửa người ra ngoài nhìn, khu nhà này rất yên tĩnh vào đêm khuya, chỉ có tiếng lá vàng khô xào xạc trong gió, “Bên ngoài có khá nhiều dây treo, cũng đủ cho mèo nhảy xuống dưới.”
“Đội tìm kiếm dấu vết đã tới đây lục soát, trong phòng không có dấu vết của người ngoài, khóa cửa cũng không bị phá.” Hoa Sùng quan sát đồ đạc trong phòng ngủ, “Cửa ra vào của tòa Đan Nguyên được lắp đặt hai cái camera giám sát, nhưng không quay được người khả nghi nào, có lẽ hung thủ chưa vào khu nhà này. Nhưng chắc chắn “kẻ đó” đã theo dõi Lữ Khả một thời gian rồi, đối phương biết cô ta tan ca đêm vào lúc nào, cũng quen thuộc chức năng của camera trong khu dân cư. "Kẻ đó" chọn ra tay ở con đường nhỏ phía trước là do đã xác định lúc ấy ngoại trừ Lữ Khả sẽ không còn ai khác bước ngang qua đấy. Nhưng đúng là việc "kẻ đó" lấy đi chứng minh thư và điện thoại của Lữ Khả hơi kỳ lạ. Cô ta là y tá, chắc chắn DNA đã được lưu trữ trong kho số liệu. Chẳng lẽ tên này nghĩ chỉ cần giấu chứng minh thư và điện thoại, chúng ta sẽ không tra ra thân phận của Lữ Khả hả?”
“Chắc là muốn quấy rối mạch suy nghĩ của chúng ta.” Liễu Chí Tần ngồi chồm hổm trêи đất, vừa nhìn bát thức ăn rỗng của con mèo vừa hỏi: “Sao tự dưng con mèo lại bỏ đi nhỉ?”
“Có lẽ nó nhận ra được nguy hiểm.” Hoa Sùng nói: “Mèo là động vật rất cảnh giác. Lữ Khả không nhận ra có người đang theo dõi căn nhà này nhưng có thể con mèo đó đã phát hiện được từ lâu. Biết đâu nó cũng từng thử nhắc nhở Lữ Khả rồi, chẳng qua cô ta không hiểu nó muốn nói gì thôi. Nó bỏ đi chắc là do nghĩ nơi này quá nguy hiểm, không muốn chờ nữa. Mèo khác với chó, trong hầu hết tình huống chó sẽ chờ chủ nhân về, nhưng mèo thì không chắc đâu.”
“Chỗ này được xây từ lâu lắm rồi nhỉ.” Liễu Chí Tần nói: “Trông còn cũ hơn cả "khu nhà ngoại hối" nữa, nằm ở vị trí cũng khá vắng vẻ, giao thông thì bất tiện. Năm năm trước Lữ Khả đã vay tiền mua nhà, vậy mà lại chọn nơi này, hơi kỳ lạ đấy.”
“Giá nhà ở đây khá rẻ. Nhưng chắc vẫn còn nguyên nhân khác, có khi là do ở đây cho phép dọn vào sớm.” Hoa Sùng khoanh tay, “Lẽ nào lại giống như chúng ta từng thảo luận, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ ở trước kia.”
“"Hoa viên Kim Lan".” Liễu Chí Tần đóng cửa sổ, ngăn gió thổi vào, “Năm năm trước, Lữ Khả còn làm việc trong bệnh viện phụ sản của thành phố, từng thuê nhà ở khu “Hoa viên Kim Lan”, điều kiện sống và bảo an tốt hơn nơi này rất nhiều. Nếu là em, em sẽ không rời khỏi “Hoa viên Kim Lan” rồi mua lại nhà cũ ở đây đâu.”
“Giá rẻ cũng không mua hả?” Hoa Sùng hỏi.
“Rẻ cũng không mua.” Liễu Chí Tần nói.
“Đó là vì em không có khát khao phải bỏ đi ngay.” Hoa Hâm hơi nhíu mày, “La Hành Thiện từng làm bảo vệ cho rất nhiều khu dân cư, điều tra thử xem ông ta đã bao giờ làm cho “Hoa viên Kim Lan” chưa. Nếu có, đây rõ ràng là điểm kết nối quan trọng giữa hai nạn nhân.”
…
Đến nửa đêm, Lữ Kiến Nguyên, cha của Lữ Khả mới đến Lạc Thành.
Hoa Sùng còn tưởng sẽ gặp một người cha đang đau buồn như Lam Hữu Quân, nhưng Lữ Kiến Nguyên lại rất bình tĩnh đối mặt với cái chết của con gái.
“Nó là con của tôi và vợ trước, từ hồi nhỏ xíu đã không sống cạnh tôi rồi.” Lữ Kiến Nguyên uống một ngụm nước nóng, nói về Lữ Khả bằng giọng điệu xa lạ: “Mấy năm qua nó đều sống một mình ở Lạc Thành, vốn dĩ chúng tôi đã cắt đứt liên lạc từ lâu. Mãi đến tận vài năm trước, sau khi mẹ nó chết, chúng tôi mới liên lạc lại. Nói thật, tôi chẳng biết gì về nó cả, cũng chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nhìn nó lần cuối, chắc không thể phối hợp điều tra với các cậu được.”
Hoa Sùng quan sát Lữ Kiến Nguyên, đối phương thuộc giai cấp tư sản, còn công việc cụ thể là gì cũng không quan trọng lắm.
“Mẹ Lữ Khả qua đời khi nào?” Hoa Sùng hỏi.
“Khi nào…” Lữ Kiến Nguyên suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chắc được bảy năm rồi. Tôi nhớ khi đó con bé vừa tốt nghiệp xong.”
“Bảy năm qua, ông vẫn giữ liên lạc với Lữ Khả chứ?”
“Có, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, vào mấy dịp đặc biệt như ngày lễ ngày tết sẽ gọi điện thoại cho nhau.” Lữ Kiến Quốc nói xong còn bổ sung thêm: “Bây giờ tình cảm giữa tôi và vợ hiện tại rất tốt, cũng có con chung rồi.”
Ánh mắt Hoa Sùng dần sâu sắc hơn: “Năm năm trước, Lữ Khả có từng mượn tiền ông hay không?”
Vẻ mặt Lữ Kiến Nguyên chợt thay đổi, như thể đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.
“Năm năm trước Lữ Khả đã từ chức ở bệnh viện, còn rời khỏi “Hoa viên Kim Lan”, rồi vay tiền mua phòng hiện giờ.” Hoa Sùng nói: “Tôi chỉ muốn biết, lúc mua nhà cô ta có mượn tiền của ông không. Bởi vì với mức thu nhập của Lữ Khả, gom góp tiền đặt cọc không phải dễ.”
Lữ Kiến Nguyên nhíu mày, hình như không muốn trả lời cho lắm.
“Hành động gấp gáp mua nhà của Lữ Khả hơi kỳ lạ, biết đâu lại liên quan đến cái chết của cô ấy thì sao.” Hoa Sùng híp mắt, “Ông Lữ!”
Lữ Kiến Nguyên im lặng tầm nửa phút mới gật đầu: “Nó từng tìm tôi mượn mười vạn, nói là thuê phòng mãi không ổn lắm, muốn mua nhà ở Lạc Thành. Mười vạn này với tôi mà nói chẳng nhiều nhặn gì, tôi sinh nó ra nhưng gần như chưa từng nuôi nó ngày nào, nó muốn mua nhà, nên tôi đưa nó mười vạn. Chỉ là…”
“Chỉ là ông không muốn vợ mình biết đúng không?”
“Đúng vậy. Sau khi nó nói với tôi chuyện vay tiền, tôi đã mượn cớ đi công tác để đến Lạc Thành một chuyến, tôi không chuyển khoản mà gửi thẳng tiền vào thẻ của nó.” Lữ Kiến Nguyên thở dài, “Tôi cũng khó xử lắm.”
“Ông có từng cảm thấy Lữ Khả có chỗ nào đó khác lạ không?” Hoa Sùng hỏi: “Hoặc là nói, cô ta từng tâm sự với ông chưa?”
“Chúng tôi không thân lắm đâu.” Lữ Kiến Nguyên gượng cười, “Nó chịu mở miệng mượn tiền tôi đã không dễ dàng gì rồi, sao dám tâm sự với tôi… Mà nhắc tới chỗ khác lạ thì trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ nó là một cô gái dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng lần đó trông nó vô cùng sốt ruột. Đúng rồi, cậu mới nói nó từng sống ở “Hoa viên Kim Lan”, ừ, đúng là nó từng ở đấy một thời gian dài, nhưng lúc tôi đến Lạc Thành đưa tiền, hình như nó đã rời khỏi nơi đó rồi.”
Hoa Sùng nghe xong thì bật ra câu hỏi: “Trước khi chuyển đến chỗ ở hiện giờ, cô ấy không ở "Hoa Viên Kim Lan" à?”
“Hình như là thuê nhà ngắn hạn, tôi không nhớ rõ nữa. Tôi từng nhắc nó mấy nhà trọ cho thuê ngắn hạn rất nguy hiểm, nó nói vừa ưng ý cách bài trí của căn nhà kia, bên trong trang bị đầy đủ hết, chỉ cần sang tên là có thể xách hành lý vào ở ngay.” Lữ Kiến Nguyên hơi áy náy, “Thật sự tôi không biết nhiều lắm, chẳng biết cả bạn bè và tình trạng công việc của nó, cũng không biết nó từng kết thù với ai nữa.”
Hoa Sùng nhìn vào mắt Lữ Kiến Nguyên, rõ ràng anh hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn cảm thấy thổn thức.
Lữ Khả may mắn hơn Doãn Tử Kiều, ít nhất còn có một người cha chịu đưa tiền cho mình. Nhưng thật ra người cha này cũng chỉ đưa mỗi tiền. Ông ta không muốn dính líu quá nhiều đến con gái, ngoại trừ tiền, những cái khác đều keo kiệt không cho.
Nói thẳng ra là Lữ Kiến Nguyên lo lắng Lữ Khả ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Đối với ông ta, Lữ Khả chỉ là một người mà ông ta phải tròn bổn phận của cha thôi, giống như bây giờ ông ta chạy tới Lạc Thanh vào đêm khuya cũng chỉ để nhìn con gái lần cuối.
Trong một vài tình huống, con người không thể giả vờ đau buồn được, nhất là trước cái chết.
Tiễn Lữ Kiến Nguyên đi xong, Hoa Sùng mới thở dài, hơi rầu rĩ, nhưng tính ra anh vẫn thu hoạch được chút manh mối.
Lữ Khả từng mượn tiền Lữ Kiến Nguyên, tất nhiên là cô ta đã bị “ép” đến mức buộc phải mượn tiền, thậm chí trước khi có chỗ ở mới, cô ấy còn đi thuê nhà ngắn hạn.
Chắc chắn “Hoa viên Kim Lan” có vấn đề!
Hoa Sùng vừa trở lại tổ trọng án, chưa kịp nghỉ ngơi đã thấy Liễu Chí Tần bước tới gần.
“Tra được gì rồi?” Anh hỏi.
“Đúng là La Hành Thiện từng làm việc ở “Hoa viên Kim Lan”.” Liễu Chí Tần nói: “Hơn nữa thời gian làm việc còn vừa khéo trùng với thời gian Lữ Khả ở đó.”
Ánh mắt Hoa Sùng sáng lên.
Liễu Chí Tần nói tiếp: “La Hành Thiện làm việc ở “Hoa viên Kim Lan” khá lâu, nửa năm sau khi Lữ Khả rời khỏi đó, anh ta mới xin nghỉ, đến làm bảo vệ ở một cửa hàng bách hóa. Nhưng khi điều tra “Hoa viên Kim Lan”, em tình cờ phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước, trước khi Lữ Khả mua căn nhà hiện giờ, “Hoa viên Kim Lan đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng do có vật thể rơi từ trêи xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.