Chương 72: Chương 63-2
Sơ Hòa
26/02/2021
Liễu Chí Tần lập tức hỏi, "Hoàng Khánh Là tội phạm cưỡng dâm, hai người đã biết chưa?"
"Cũng vừa mới biết" Thẩm Tầm kể sơ lược lại lời khai của Hoàng Khánh rồi nói, "Tổ trưởng Lưu đã nhờ người đi điều tra, Hoàng Khánh sẽ rất nhanh phải chịu tội thôi."
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc nhau, ăn ý không nói gì.
Thẩm Tầm nhìn nhìn cả hai, "Sở Kiểu hình như là biết quá nhiều chuyện."
Hoa Sùng: "Sao cơ?"
Thẩm Tầm cười: "Tổ trưởng Hoa, cậu cũng nghĩ thế mà?"
"Hắn không đơn giản." Hoa Sùng một lát sau mới nói: "Tôi cảm giác, hắn ta chỉ là một con dao được người khác lợi dụng mà thôi.."
"Có tiếp tục thẩm vấn không?" Thẩm Tầm nói, "Tôi và cùng với các anh."
"Để Nhạc Nhiên lại một mình?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Cậu ta còn là con nít đâu." Thẩm Tầm tiến về phòng thẩm vấn, "Đi thôi, đừng làm để nghi phạm của chúng ta đợi lâu."
Ghế trong phòng thẩm vấn không đủ, Hoa Sùng không ngồi, nhường cho Thẩm Tầm. Anh khoanh tay tựa lưng vào tường, hơn phân nửa người khuất trong bóng tối.
Liễu Chí Tần để ảnh năm nạn nhân lên bàn, nhịp ngón tay lên Chu Tử Hãn và Thích Lợi Siêu "Hai người này hiện đang ở đâu?"
"Tôi nói cho chó ăn toàn bộ xác rồi mấy người có tin không?" Sở Kiểu nghiêng người về phía trước, ánh đèn treo đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn, làm đôi mắt lóe lên những tia cuồng dại.
Ba người trong phòng đều thờ ơ, phảng phất đã quen với nhửng kiểu tội phạm như hắn. Sở Kiểu hậm hực ngồi về, "Mấy người tìm được con Lương Nhụy Nhi, cũng có thể tự tìm được hai thằng nhãi đó thôi, đơn giản chỉ tốn ít thời gian."
Liễu Chí Tần gật gật đầu, không dây dưa nhiều với hắn, tiếp tục hỏi, "Tại sao khi nãy anh nói bọn họ đều đáng chết? Anh hận Dịch Lâm Lang thì có liên quan gì đến năm người này?"
Không ngoài sdự đoán, Sở Kiểu lập tức hưng phấn lên, ánh mắt sáng rực như hít thuốc kích thích, "Chúng nó là mấy con chó săn của Dịch Lâm Lang!"
"Chó săn?" Thẩm Tầm nói: "Bọn họ chỉ là những người thường mà thôi."
"Cái đéo! Hoàng Khánh cưỡng hiếp người khác là người thường?" Sở Kiểu quát: "Ở trên mạng vô duyên cớ vô cớ chửi bới người khác là người thường?"
Hoa Sùng sờ cằm, anh nhìn ra được một chút khác thường từ phản ứng của Sở Kiểu.
Rất nhiều nghi phạm trong lúc tra hỏi, đều sẽ đột nhiên bùng nổ như vậy. Nhưng biểu cả, ngữ khí, ngôn ngữ cơ thể của Sở Kiểu lúc này lại rất "bài bản", tựa như...... đã từng luyện tập qua rất nhiều lần.
Hoa Sùng đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh đang nói đến bạo lực internet sao?"
Sở Kiểu lập tức ngẩng đầu, "Phải!"
"Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái anh có đăng trên Weibo vài câu trào phúng Hạo Lang E, bị fans của anh ta mắng đến xóa tài khoản, sau đó "Hoài Chiến" cũng không thấy cập nhật thêm chương mới." Hoa Sùng chậm rì rì nói: "Anh thật sự là nạn nhân của bạo lực internet đúng không?Những người nhục mạ anh năm đó là họ à?"
Sở Kiểu chợt mất tự nhiên, bị cả ba người nhìn thấy rất rõ ràng.
"Tôi giết chúng nó không phải vì bản thân mình." Sở Kiểu cụp mắt nhìn xuống đất.
Đã đối mặt với rất nhiều nghi phạm,Hoa Sùng biết rõ động tác nhỏ này nói lên điều gì. Sở Kiểu đang chuẩn bị nói dối, hoặc là, câu tiếp theo có thể nửa thật nửa giả.
"Tôi trả thù bọn chúng giúp một người bạn." Bàn tay Sở Kiểu siết chặt, hơi giồng lên để lên nhau, "Năm năm trước, bọn họ cũng đã từng sỉ nhục một tác giả khác đến chết, người đó có bút danh là...."
"Phong Phi 78." Liễu Chí Tần nói.
Sở Kiểu bỗng dưng giương mắt,trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng mơ hồ, "Xem ra các người đã điều tra hết rồi."
"Không, chỉ là biết sơ sơ mà thôi." Liễu Chí Tần tiếp tục dẫn đường: "Anh cho rằng Phong Phi 78 không sao chép?"
"Cái gì mà sao chép? Anh ấy bất quá cũng chỉ là vật hy sinh trên con đường tự lăng xê của tên khốn Dịch Lâm Lang! Dịch Lâm Lang là thứ rác rưởi, dám đem một người bệnh ra để marketing, còn cái bọn không có đầu óc không lương tâm kia chính là đám chó của hắn, nghe hắn ra lệnh một tiếng, liền cắn chết Phong Phi!
Lại là loại vẻ mặt này. Hoa Sùng sờ cằm, anh luôn cảm thấy phản ứng và lời khai của Sở Kiểu là có tập luyện.
Có người đã chỉ Sở Kiểu khai như vậy?
"Theo như tôi được biết, Phong Phi chết vì ung thư phổi." Thẩm Tầm nói.
"Đó là bản thân anh ấy!" Sở Kiểu lạnh lùng nói: "Nhưng làm một người tác giả, bút danh chính là sinh mệnh! Dịch Lâm Lang đã nói dối, tự lăng xê mình và giết chết bút danh của anh ấy!"
Thẩm Tầm không chút hoang mang nói, "Nếu hắn thật sự không có sao chép, tự nhiên sẽ được minh oan......"
"Tự nhiên sẽ được? Nếu không thì sao, mặc ai chửi bới chỉ cần không thẹn với lương tâm à?" Sở Kiểu cười lạnh, "Các người chưa từng bị bạo hành internet, chưa biết được cái cảm giác bị công kích, đau đớn như có cả ngàn người cùng đâm chết mình!"
Thẩm Tầm gật gật đầu, "Nói như vậy,nghĩa là anh rất rõ vụ việc năm đó?"
"Tôi là "tay súng" của Dịch Lâm Lang mấy năm trời, sao lại không rõ quá!" Sở Kiểu loé mắt, kể lại hết sự tình khi ấy.
Hoa Sùng khe khẽ thở dài, sự thật đó, anh đã cùng với Liễu Chí Tần điều tra được. Chuyện cũng giống lời kể của Sở Kiểu có điều hắn ta dùng những từ ngữ khó nghe hơn. Nhưng dù là thế nào anh vẫn cảm thấy xót xa cho Lâm Kiêu Phi. Dịch Lâm Lang bị Trịnh Kỳ vu hãm sao chép chỉ là ngẫu nhiên, Trịnh Kỳ lấy Phong Phi 78 làm bia ngắm cũng là ngẫu nhiên. Nhưng sự kiện ngẫu nhiên nay lại bị Dịch Lâm Lang và đội marketing lợi dụng lăng xê. Dù sao cũng mỡ dâng miệng mèo, cơ hội ngàn năm có một. Huống hồ Phong Phi 78 chỉ là một tác giả tầng chót không hề có fans, sẽ không bị lật ngược, lấy anh ấy làm một cái ván lên trời lại thành ra rất hợp lý.
"Anh nói anh là bạn của Phong Phi, vậy sao khi ấy không đứng ra?" Thẩm Tầm hỏi, "Hơn nữa những điều anh vừa nói có chứng cứ không?"
Sở Kiểu phảng phất như biết sẽ bị hỏi như thế, cười gượng nói: "Tôi với Phong Phi đều là hai tác giả vô danh, tôi đứng ra thì có tác dụng gì sao? Còn chứng cứ, đương nhiên là có, mấy người sẽ thấy nhanh thôi."
Hoa Sùng hơi căng thẳng trong lòng. "Sẽ thấy nhanh thôi" là ý gì?
"Tôi có thể hiểu như vậy không?" Thẩm Tầm lại hỏi: "Dịch Lâm Lang ép anh bán tác phẩm của mình, nên anh phẫn uất, lên mạng bộc bạch thì bị bạo hanh internet? Nếu không có chuyện này, thì cho dù anh là bạn của Phong Phi cũng không đồng cảm với bạo lực internet như vậy. Anh đây là đang bấp chấp tất cả, lấy danh nghĩa báo thù cho Phong Phi, để xả giận cho chính bản thân anh?"
Sở Kiểu hơi giật mình, "Anh hiểu sao cũng được. Chúng nó hại bằng hữu của tôi, những đứa như Trịnh Kỳ hay Hoàng Khánh sau này lại còn tiếp tục bịa đặt sinh sự trên mạng, chết là đáng thôi."
"Anh nói dối." Liễu Chí Tần ngắt lời, "Cứ luôn miệng nói mình l2 bạn của Phong Phi 78, nhưng lúc anh ấy ly thế rồi cũng không biết đến sự tồn tại cua anh. Hai người chẳng có một chút liên quan nào, kể cả trên mạng. Anh không phải bạn của anh ấy."Hoa Sùng tiến lên vài bước, chống tay lên bàn, "Đồng lõa của anh là ai? Hắn ta, hẳn mới là bạn của Lâm Kiêu Phi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Kiểu đảo qua trên mặt ba người, một lát sau đột nhiên cười rộ lên, "Không phải bạn thì đã sao? Tôi đã giúp Lâm Kiêu Phi báo một nửa thù, nửa còn lại có bao gồm cả thù của tôi, "hắn" sẽ giúp chúng tôi thanh toán nhanh thôi."
"Hắn là ai?"
"Các người không bắt được hắn đâu."
"Cũng vừa mới biết" Thẩm Tầm kể sơ lược lại lời khai của Hoàng Khánh rồi nói, "Tổ trưởng Lưu đã nhờ người đi điều tra, Hoàng Khánh sẽ rất nhanh phải chịu tội thôi."
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc nhau, ăn ý không nói gì.
Thẩm Tầm nhìn nhìn cả hai, "Sở Kiểu hình như là biết quá nhiều chuyện."
Hoa Sùng: "Sao cơ?"
Thẩm Tầm cười: "Tổ trưởng Hoa, cậu cũng nghĩ thế mà?"
"Hắn không đơn giản." Hoa Sùng một lát sau mới nói: "Tôi cảm giác, hắn ta chỉ là một con dao được người khác lợi dụng mà thôi.."
"Có tiếp tục thẩm vấn không?" Thẩm Tầm nói, "Tôi và cùng với các anh."
"Để Nhạc Nhiên lại một mình?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Cậu ta còn là con nít đâu." Thẩm Tầm tiến về phòng thẩm vấn, "Đi thôi, đừng làm để nghi phạm của chúng ta đợi lâu."
Ghế trong phòng thẩm vấn không đủ, Hoa Sùng không ngồi, nhường cho Thẩm Tầm. Anh khoanh tay tựa lưng vào tường, hơn phân nửa người khuất trong bóng tối.
Liễu Chí Tần để ảnh năm nạn nhân lên bàn, nhịp ngón tay lên Chu Tử Hãn và Thích Lợi Siêu "Hai người này hiện đang ở đâu?"
"Tôi nói cho chó ăn toàn bộ xác rồi mấy người có tin không?" Sở Kiểu nghiêng người về phía trước, ánh đèn treo đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn, làm đôi mắt lóe lên những tia cuồng dại.
Ba người trong phòng đều thờ ơ, phảng phất đã quen với nhửng kiểu tội phạm như hắn. Sở Kiểu hậm hực ngồi về, "Mấy người tìm được con Lương Nhụy Nhi, cũng có thể tự tìm được hai thằng nhãi đó thôi, đơn giản chỉ tốn ít thời gian."
Liễu Chí Tần gật gật đầu, không dây dưa nhiều với hắn, tiếp tục hỏi, "Tại sao khi nãy anh nói bọn họ đều đáng chết? Anh hận Dịch Lâm Lang thì có liên quan gì đến năm người này?"
Không ngoài sdự đoán, Sở Kiểu lập tức hưng phấn lên, ánh mắt sáng rực như hít thuốc kích thích, "Chúng nó là mấy con chó săn của Dịch Lâm Lang!"
"Chó săn?" Thẩm Tầm nói: "Bọn họ chỉ là những người thường mà thôi."
"Cái đéo! Hoàng Khánh cưỡng hiếp người khác là người thường?" Sở Kiểu quát: "Ở trên mạng vô duyên cớ vô cớ chửi bới người khác là người thường?"
Hoa Sùng sờ cằm, anh nhìn ra được một chút khác thường từ phản ứng của Sở Kiểu.
Rất nhiều nghi phạm trong lúc tra hỏi, đều sẽ đột nhiên bùng nổ như vậy. Nhưng biểu cả, ngữ khí, ngôn ngữ cơ thể của Sở Kiểu lúc này lại rất "bài bản", tựa như...... đã từng luyện tập qua rất nhiều lần.
Hoa Sùng đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh đang nói đến bạo lực internet sao?"
Sở Kiểu lập tức ngẩng đầu, "Phải!"
"Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái anh có đăng trên Weibo vài câu trào phúng Hạo Lang E, bị fans của anh ta mắng đến xóa tài khoản, sau đó "Hoài Chiến" cũng không thấy cập nhật thêm chương mới." Hoa Sùng chậm rì rì nói: "Anh thật sự là nạn nhân của bạo lực internet đúng không?Những người nhục mạ anh năm đó là họ à?"
Sở Kiểu chợt mất tự nhiên, bị cả ba người nhìn thấy rất rõ ràng.
"Tôi giết chúng nó không phải vì bản thân mình." Sở Kiểu cụp mắt nhìn xuống đất.
Đã đối mặt với rất nhiều nghi phạm,Hoa Sùng biết rõ động tác nhỏ này nói lên điều gì. Sở Kiểu đang chuẩn bị nói dối, hoặc là, câu tiếp theo có thể nửa thật nửa giả.
"Tôi trả thù bọn chúng giúp một người bạn." Bàn tay Sở Kiểu siết chặt, hơi giồng lên để lên nhau, "Năm năm trước, bọn họ cũng đã từng sỉ nhục một tác giả khác đến chết, người đó có bút danh là...."
"Phong Phi 78." Liễu Chí Tần nói.
Sở Kiểu bỗng dưng giương mắt,trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng mơ hồ, "Xem ra các người đã điều tra hết rồi."
"Không, chỉ là biết sơ sơ mà thôi." Liễu Chí Tần tiếp tục dẫn đường: "Anh cho rằng Phong Phi 78 không sao chép?"
"Cái gì mà sao chép? Anh ấy bất quá cũng chỉ là vật hy sinh trên con đường tự lăng xê của tên khốn Dịch Lâm Lang! Dịch Lâm Lang là thứ rác rưởi, dám đem một người bệnh ra để marketing, còn cái bọn không có đầu óc không lương tâm kia chính là đám chó của hắn, nghe hắn ra lệnh một tiếng, liền cắn chết Phong Phi!
Lại là loại vẻ mặt này. Hoa Sùng sờ cằm, anh luôn cảm thấy phản ứng và lời khai của Sở Kiểu là có tập luyện.
Có người đã chỉ Sở Kiểu khai như vậy?
"Theo như tôi được biết, Phong Phi chết vì ung thư phổi." Thẩm Tầm nói.
"Đó là bản thân anh ấy!" Sở Kiểu lạnh lùng nói: "Nhưng làm một người tác giả, bút danh chính là sinh mệnh! Dịch Lâm Lang đã nói dối, tự lăng xê mình và giết chết bút danh của anh ấy!"
Thẩm Tầm không chút hoang mang nói, "Nếu hắn thật sự không có sao chép, tự nhiên sẽ được minh oan......"
"Tự nhiên sẽ được? Nếu không thì sao, mặc ai chửi bới chỉ cần không thẹn với lương tâm à?" Sở Kiểu cười lạnh, "Các người chưa từng bị bạo hành internet, chưa biết được cái cảm giác bị công kích, đau đớn như có cả ngàn người cùng đâm chết mình!"
Thẩm Tầm gật gật đầu, "Nói như vậy,nghĩa là anh rất rõ vụ việc năm đó?"
"Tôi là "tay súng" của Dịch Lâm Lang mấy năm trời, sao lại không rõ quá!" Sở Kiểu loé mắt, kể lại hết sự tình khi ấy.
Hoa Sùng khe khẽ thở dài, sự thật đó, anh đã cùng với Liễu Chí Tần điều tra được. Chuyện cũng giống lời kể của Sở Kiểu có điều hắn ta dùng những từ ngữ khó nghe hơn. Nhưng dù là thế nào anh vẫn cảm thấy xót xa cho Lâm Kiêu Phi. Dịch Lâm Lang bị Trịnh Kỳ vu hãm sao chép chỉ là ngẫu nhiên, Trịnh Kỳ lấy Phong Phi 78 làm bia ngắm cũng là ngẫu nhiên. Nhưng sự kiện ngẫu nhiên nay lại bị Dịch Lâm Lang và đội marketing lợi dụng lăng xê. Dù sao cũng mỡ dâng miệng mèo, cơ hội ngàn năm có một. Huống hồ Phong Phi 78 chỉ là một tác giả tầng chót không hề có fans, sẽ không bị lật ngược, lấy anh ấy làm một cái ván lên trời lại thành ra rất hợp lý.
"Anh nói anh là bạn của Phong Phi, vậy sao khi ấy không đứng ra?" Thẩm Tầm hỏi, "Hơn nữa những điều anh vừa nói có chứng cứ không?"
Sở Kiểu phảng phất như biết sẽ bị hỏi như thế, cười gượng nói: "Tôi với Phong Phi đều là hai tác giả vô danh, tôi đứng ra thì có tác dụng gì sao? Còn chứng cứ, đương nhiên là có, mấy người sẽ thấy nhanh thôi."
Hoa Sùng hơi căng thẳng trong lòng. "Sẽ thấy nhanh thôi" là ý gì?
"Tôi có thể hiểu như vậy không?" Thẩm Tầm lại hỏi: "Dịch Lâm Lang ép anh bán tác phẩm của mình, nên anh phẫn uất, lên mạng bộc bạch thì bị bạo hanh internet? Nếu không có chuyện này, thì cho dù anh là bạn của Phong Phi cũng không đồng cảm với bạo lực internet như vậy. Anh đây là đang bấp chấp tất cả, lấy danh nghĩa báo thù cho Phong Phi, để xả giận cho chính bản thân anh?"
Sở Kiểu hơi giật mình, "Anh hiểu sao cũng được. Chúng nó hại bằng hữu của tôi, những đứa như Trịnh Kỳ hay Hoàng Khánh sau này lại còn tiếp tục bịa đặt sinh sự trên mạng, chết là đáng thôi."
"Anh nói dối." Liễu Chí Tần ngắt lời, "Cứ luôn miệng nói mình l2 bạn của Phong Phi 78, nhưng lúc anh ấy ly thế rồi cũng không biết đến sự tồn tại cua anh. Hai người chẳng có một chút liên quan nào, kể cả trên mạng. Anh không phải bạn của anh ấy."Hoa Sùng tiến lên vài bước, chống tay lên bàn, "Đồng lõa của anh là ai? Hắn ta, hẳn mới là bạn của Lâm Kiêu Phi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Kiểu đảo qua trên mặt ba người, một lát sau đột nhiên cười rộ lên, "Không phải bạn thì đã sao? Tôi đã giúp Lâm Kiêu Phi báo một nửa thù, nửa còn lại có bao gồm cả thù của tôi, "hắn" sẽ giúp chúng tôi thanh toán nhanh thôi."
"Hắn là ai?"
"Các người không bắt được hắn đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.