Chương 93: Chương 74-2
Sơ Hòa
26/02/2021
Anh không đi, Liễu Chí Tần tự nhiên cũng không muốn đi.
Hai người không rời đồn công an ngay, ngồi trong phòng lúc nãy vừa tiếp Tiền Trị Quốc nghỉ ngơi.
"Mỏi bả vai à?" Liễu Chí Tần rót một ly nước đặt trước mặt Hoa Sùng.
Hoa Sùng tự bóp bóp bả vai, "Ừm" một tiếng, cầm cái ly uống nước.
Nhưng ly còn chưa đến bên miệng, tay đã run làm nước đã bắn ra ngoài.
Liễu Chí Tần đang đứng ở phía sau Hoa Sùng, nhẹ nhàng mát-xa bả vai anh.
Anh sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, bả vai đáng lẽ phải thả lỏng khi mát xa đột nhiên cứng còng, một luồng nhiệt nóng lan từ cổ lên tận mang tai.
Hoa Sùng cảm thấy anh cần nói gì đó.
"Ôi anh Tiểu Liễu." Anh cố gắng làm cho giọng mình có vẻ bình thường nhất, "Ấn tốt quá."
Thật ra, câu anh muốn nói là: Ôi anh Tiểu Liễu, kỹ thuật tay tốt quá.
"Tổ trưởng Hoa, anh có hay đi tiệm mát-xa không vậy?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Hả?" Hoa Sùng nghĩ thầm, đây là vấn đề gì vậy?
"Thả lỏng." Liễu Chí Tần tăng thêm lực tay, tiếp tục xoa ấn, "Tôi mới chạm vào anh, cơ bắp anh đã cứng lên, nhìn là biết rất ít đi mát xa phải không?"
Hoa Sùng chột dạ, uống một hớp nước, tìm cớ nói: "Cậu chẳng báo trước tiếng nào, sao tôi biết cậu chuẩn bị mát xa cho tôi? Lần sau cậu thử ngồi ghế, tôi đột nhiên tới gần ấn cậu hai cái, cơ bắp cậu cũng sẽ cứng lên thôi!"
"Thật là..." Liễu Chí Tần nhẹ giọng cười, "Vậy lần này tôi ấn giúp anh, lần sau tôi mệt anh ấn cho tôi nhé."
"Không thành vấn đề." Hoa Sùng thả lỏng bả vai, uống hết ly nước, tiếp tục hưởng thụ tay nghề mát xa của Liễu Chí Tần.
Hoa Sùng cảm thấy anh đang cười, tuy cố gắng ép khóe môi xuống, nhưng ý cười cứ tràn trong đáy mắt.
Anh đành nhắm mắt lại, che giấu mọi ý cười đi.
Nhưng tầm mắt bị che khuất rồi, các xúc cảm khác lại trở nên rõ ràng hơn. Cảm xúc từ Liễu Chí Tần truyền đến quá rõ ràng, ấn một chút xoa một chút, không nhẹ nhưng cũng không nặng, đau nhưng không quá mức, quả thực giống như xuyên qua vai gáy đau nhức của anh mà xoa ấn trái tim đang đập binh binh của anh vậy.
Lúc nãy Liễu Chí Tần nói sai rồi. Anh đi mát xa không ít lần, vì công tác nặng nề, cơ bắp rất dễ mỏi mệt, cho nên thường xuyên ra tiệm mát xa.
Liễu Chí Tần hiển nhiên không phải nhân viên mát xa chuyên nghiệp, nhưng lại ấn cho anh rất thoải mái.
Đầu quả tim anh ngứa lên, Hoa Sùng âm thầm cân nhắc tại sao loại cảm giác này, sau đó đưa ra một kết luận: Chuyên viên mát xa dù chuyên nghiệp cũng chỉ tác động được đến cơ bắp và khớp xương, nhưng "thường dân" Liễu Chí Tần, lại có thể cho anh sự thỏa mãn cả cơ thể lẫn tinh thần.
Liễu Chí Tần ấn khoảng 10 phút, hỏi: "Cảm giác khá hơn chút nào không?"
Hoa Sùng mở mắt ra, hít sâu một hơi, "Thoải mái hơn nhiều."
"Tôi mỏi tay rồi." Liễu Chí Tần vẫy vẫy bàn tay, cười nói: "Nếu không sẽ ấn cho anh nhiều thêm chút nữa."
Hoa Sùng xoay người, tay gác lên lưng ghế, vừa nhấc đầu đã thấy gương mặt Liễu Chí Tần đối diện.
Trái tim phảng phất như bị ai đó nắm chặt, trước ngực nóng lên từng đợt.
Anh vội vàng cụp mắt, không phải sợ phải nhìn thẳng vào mắt cậu, mà là sợ động tác bản năng tiếp theo của mình.
Lần này, Hoa Sùng nhìn thấy tay Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần đan xoa cổ tay trái, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vài vết chai, nhưng lại hoàn toàn không thấy xấu đi, ngược lại còn toát ra vẻ nam tính mạnh mẽ.
Anh chợt muốn nói, hay để tôi xoa tay cho cậu nhé.
Nhưng mà câu này nghe thật là kì cục,
Mát xa bả vai thì không có gì, nhưng xoa tay thì thật sự rất kỳ. Hai thằng đàn ông, nắm tay nhau sờ tới ấn lui, Liễu Chí Tần không thấy ngượng thì chính anh cũng phải run lập cập.
Liễu Chí Tần không xoa tay lâu, lát sau đã nói: "Tôi nghe nói thôn Lạc Quan đầu hạ có nấm ngon lắm, giờ ăn chắc cũng còn ngon. Tổ trưởng Hoa, hay mình đi ăn thử đi?"
Hoa Sùng đứng lên, vỗ vỗ trên lưng cậu, "Đi, tôi mời."
Liễu Chí Tần quay đầu lại nhìn anh, "Sao anh lại mời?"
"Tôi muốn mời không được sao?" Hoa Sùng hứ một cái, "Nếu không muốn mất tiền thì đến tiệc mừng đi, cả hai đều không cần ra tiền.
"Tiệc xã giao phiền lắm." Liễu Chí Tần nói, "Nhất là loại xã giao trong thôn."
"Biết mà, cho nên tôi mới không đi." Hoa Sùng tắt đèn trong phòng, mở cửa nói: "Haiz, mình tự tìm quán nào ăn đi."
Trên núi Hư Lộc Sơn ở phía nam thôn Lạc Quan đang tổ chức lễ hội âm nhạc mùa hè, mời vài ngôi sao ca nhạc về hát, hát xong rồi lại đổi một nhóm khác. Tuy rằng không phải ca sĩ quá nổi tiếng, nhưng minh tinh vẫn minh tinh, vẫn có giá và thu hút hơn mấy ca sĩ bán bar.
Những nơi dừng chân trên núi có điều kiện vật chất rất thấp, mà lại thu phí cao, nhưng không ít người chấp nhận ở phía trên để trải nghiệm cảm giác vừa nghe minh tinh hát vừa ăn dê nướng nguyên con, say mệt thì chui vào lều trại hoặc là nhà gỗ ngủ, chẳng phải quá mức đến không sống được, chỉ cần không sợ nửa đêm bị lạnh tỉnh, thì nằm trên cỏ ngắm sao xong ngủ gật cũng là trải nghiệm rất hoa mỹ.
Không muốn ở trên núi thì ăn và xem ca nhạc xong rồi có thể về lại thôn, Nông Gia Nhạc vẫn thoải mái hơn ở lều trại.
Du khách trong thôn quá nhiều, Hoa Sùng dẫn Liễu Chí Tần đi vài nhà hàng nấm, cũng chưa có chỗ ngồi, đành phải tiếp tục đi, đến lúc gần lên núi, mới tìm được một nhà hàng nấu còn đúng một bàn trống.
Ngồi ở quán này có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm trên núi và giọng hát của vị rocker nào đó đang gào như sói đói.
Hoa Sùng vừa lau chén vừa nói: "Trình độ này cũng làm ca sĩ khách mời được hả? Anh Tiểu Liễu, cậu còn hát hay hơn anh ta đó"
Liễu Chí Tần nằm không cũng trúng đạn, "Tôi sao so được với anh ta."
Nấm phải nấu rất lâu, mà lúc nấu cũng không thể bỏ vào nồi mấy rau củ với đồ ăn khác, nếu không sẽ ảnh hưởng hương vị vốn có của nấm. Hoa Sùng chỉ đành phải chịu thèm, nhìn chằm chằm cái nồi nóng hôi hổi, tay không ngừng lột đậu tương luộc cho vào miệng.
Chỉ chốc lát sau, hai người bàn đến chuyện vụ án.
"Đầu tiên loại trừ cái vụ thần linh ma quái gì đó." Hoa Sùng lột đậu tương, "Hỏa hoạn rõ ràng do con người, năm đứa trẻ tuy tối có có về nhà, nhưng mười năm trước, nhà nào ở đây cũng không có dạng khóa cổng chuyên dụng, lại càng không có thiết bị theo dõi. Lũ trẻ ban đêm lén lút chuồn ra, chỉ cần nhẹ nhàng một ít là sẽ không bị người nhà phát hiện. Mấy cái linh tinh như bị yêu quái bắt đi, bị thần linh trừng phạt, toàn là thôn dân tự nghĩ ra."
"Như vậy là đã có ai đó dặn hay hẹn trước, lũ trẻ mới có thể nửa đêm lặng lẽ ra khỏi nhà, đúng không?" Liễu Chí Tần cầm một trái đậu tương nhưng không lột ra, "Lũ trẻ hẳn là là tự mình đến trường, hung thủ không động thủ trên đường, mà là chờ toàn bộ đến trường, thậm chí có khả năng là sau khi vào nhà gỗ, mới ra tay giết hại và phóng hỏa. Trường làng cũ ở phía tây, chung quanh không có hộ gia đình, giết người ở đó tiếng kêu của nạn nhân mới không đánh động dân làng."
Hoa Sùng nhíu mày, "Cái chúng ta cần phải làm rõ là, động cơ của hung thủ là gì, nếu không không thể suy luận tiếp được."
"Vâng." Liễu Chí Tần gật đầu, "Động cơ đơn giản có bốn loại. Thứ nhất, hung thủ có thù oán với nạn nhân, giết hại để báo thù, cái này có thể khoanh vùng người tình nghi, tuy đã bị bài trừ, nhưng chúng ta cũng nên kiểm lại một lần; thứ hai, hung thủ có thù oán với người nhà nạn nhân, giết lũ trẻ để trả thù; thứ ba, hung thủ sẽ được lợi sau cái chết của nạn nhân, cái này đi điều tra xem những người nào sau án mạng này phất lên nhiều nhất; thứ tư, là mê tín tế trời."
Hoa Sùng liếc qua khóe mắt, "Cậu thật đúng là nghĩ đến tế trời à?""Này không phải không có khả năng." Liễu Chí Tần nói: "Thôn xóm lạc hậu bế tắc, rất nhiều chuyện vượt quá tưởng tượng của chúng ta."
Hoa Sùng nhớ tới trong vụ án của Mạnh Tiểu Cầm, Khâu Đại Khuê có nói một câu "giàu có hạn chế trí tưởng tượng của các anh".
Sự thật đích xác là như thế, những người luôn chỉ sống trong một xã hội bình thường, có lẽ không tưởng tượng được nơi bần cùng khe suối sẽ phát sinh ra những chuyện gì.
"Vốn tôi đang có vài loại khả năng, tỷ như hung thủ vì nóng giận nhất thời giết người, nhưng có thể bài trừ." Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Tuy rằng mười năm trước cách điều tra lạc hậu hơn bây giờ, nhưng hung thủ không để lại dấu vết gì, vẫn phải chuẩn bị rất kỹ càng. "Hắn" giấu mình trong thôn rất kín, khả năng là chẳng ai nghi ngờ đến hắn. Bởi vì chỉ cần một người nghi ngờ sẽ bị cảnh sát điều tra, thẩm vấn cường độ cao. Rất ít hung thủ có thể bảo vệ mình thành công mà không để lộ sơ hở nào ở giai đoạn này."
"Như vậy dựa theo logic vừa rồi, mê tín tế trời đã có thể bài trừ." Đôi mắt Hoa Sùng chợt trở nên ranh mãnh, anh lấy chén Liễu Chí Tần múc một muỗng canh hầm trắng để xuống trước mặt cậu, cười, "Sao, chưa hiểu à?"
- -
Ôi vừa lên Trường Bội ngó thì chị Hòa vừa ra một cái phiên ngoại, vậy là sau tất cả, toy vẫn còn 100 chương =]]]]
Hai người không rời đồn công an ngay, ngồi trong phòng lúc nãy vừa tiếp Tiền Trị Quốc nghỉ ngơi.
"Mỏi bả vai à?" Liễu Chí Tần rót một ly nước đặt trước mặt Hoa Sùng.
Hoa Sùng tự bóp bóp bả vai, "Ừm" một tiếng, cầm cái ly uống nước.
Nhưng ly còn chưa đến bên miệng, tay đã run làm nước đã bắn ra ngoài.
Liễu Chí Tần đang đứng ở phía sau Hoa Sùng, nhẹ nhàng mát-xa bả vai anh.
Anh sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, bả vai đáng lẽ phải thả lỏng khi mát xa đột nhiên cứng còng, một luồng nhiệt nóng lan từ cổ lên tận mang tai.
Hoa Sùng cảm thấy anh cần nói gì đó.
"Ôi anh Tiểu Liễu." Anh cố gắng làm cho giọng mình có vẻ bình thường nhất, "Ấn tốt quá."
Thật ra, câu anh muốn nói là: Ôi anh Tiểu Liễu, kỹ thuật tay tốt quá.
"Tổ trưởng Hoa, anh có hay đi tiệm mát-xa không vậy?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Hả?" Hoa Sùng nghĩ thầm, đây là vấn đề gì vậy?
"Thả lỏng." Liễu Chí Tần tăng thêm lực tay, tiếp tục xoa ấn, "Tôi mới chạm vào anh, cơ bắp anh đã cứng lên, nhìn là biết rất ít đi mát xa phải không?"
Hoa Sùng chột dạ, uống một hớp nước, tìm cớ nói: "Cậu chẳng báo trước tiếng nào, sao tôi biết cậu chuẩn bị mát xa cho tôi? Lần sau cậu thử ngồi ghế, tôi đột nhiên tới gần ấn cậu hai cái, cơ bắp cậu cũng sẽ cứng lên thôi!"
"Thật là..." Liễu Chí Tần nhẹ giọng cười, "Vậy lần này tôi ấn giúp anh, lần sau tôi mệt anh ấn cho tôi nhé."
"Không thành vấn đề." Hoa Sùng thả lỏng bả vai, uống hết ly nước, tiếp tục hưởng thụ tay nghề mát xa của Liễu Chí Tần.
Hoa Sùng cảm thấy anh đang cười, tuy cố gắng ép khóe môi xuống, nhưng ý cười cứ tràn trong đáy mắt.
Anh đành nhắm mắt lại, che giấu mọi ý cười đi.
Nhưng tầm mắt bị che khuất rồi, các xúc cảm khác lại trở nên rõ ràng hơn. Cảm xúc từ Liễu Chí Tần truyền đến quá rõ ràng, ấn một chút xoa một chút, không nhẹ nhưng cũng không nặng, đau nhưng không quá mức, quả thực giống như xuyên qua vai gáy đau nhức của anh mà xoa ấn trái tim đang đập binh binh của anh vậy.
Lúc nãy Liễu Chí Tần nói sai rồi. Anh đi mát xa không ít lần, vì công tác nặng nề, cơ bắp rất dễ mỏi mệt, cho nên thường xuyên ra tiệm mát xa.
Liễu Chí Tần hiển nhiên không phải nhân viên mát xa chuyên nghiệp, nhưng lại ấn cho anh rất thoải mái.
Đầu quả tim anh ngứa lên, Hoa Sùng âm thầm cân nhắc tại sao loại cảm giác này, sau đó đưa ra một kết luận: Chuyên viên mát xa dù chuyên nghiệp cũng chỉ tác động được đến cơ bắp và khớp xương, nhưng "thường dân" Liễu Chí Tần, lại có thể cho anh sự thỏa mãn cả cơ thể lẫn tinh thần.
Liễu Chí Tần ấn khoảng 10 phút, hỏi: "Cảm giác khá hơn chút nào không?"
Hoa Sùng mở mắt ra, hít sâu một hơi, "Thoải mái hơn nhiều."
"Tôi mỏi tay rồi." Liễu Chí Tần vẫy vẫy bàn tay, cười nói: "Nếu không sẽ ấn cho anh nhiều thêm chút nữa."
Hoa Sùng xoay người, tay gác lên lưng ghế, vừa nhấc đầu đã thấy gương mặt Liễu Chí Tần đối diện.
Trái tim phảng phất như bị ai đó nắm chặt, trước ngực nóng lên từng đợt.
Anh vội vàng cụp mắt, không phải sợ phải nhìn thẳng vào mắt cậu, mà là sợ động tác bản năng tiếp theo của mình.
Lần này, Hoa Sùng nhìn thấy tay Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần đan xoa cổ tay trái, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vài vết chai, nhưng lại hoàn toàn không thấy xấu đi, ngược lại còn toát ra vẻ nam tính mạnh mẽ.
Anh chợt muốn nói, hay để tôi xoa tay cho cậu nhé.
Nhưng mà câu này nghe thật là kì cục,
Mát xa bả vai thì không có gì, nhưng xoa tay thì thật sự rất kỳ. Hai thằng đàn ông, nắm tay nhau sờ tới ấn lui, Liễu Chí Tần không thấy ngượng thì chính anh cũng phải run lập cập.
Liễu Chí Tần không xoa tay lâu, lát sau đã nói: "Tôi nghe nói thôn Lạc Quan đầu hạ có nấm ngon lắm, giờ ăn chắc cũng còn ngon. Tổ trưởng Hoa, hay mình đi ăn thử đi?"
Hoa Sùng đứng lên, vỗ vỗ trên lưng cậu, "Đi, tôi mời."
Liễu Chí Tần quay đầu lại nhìn anh, "Sao anh lại mời?"
"Tôi muốn mời không được sao?" Hoa Sùng hứ một cái, "Nếu không muốn mất tiền thì đến tiệc mừng đi, cả hai đều không cần ra tiền.
"Tiệc xã giao phiền lắm." Liễu Chí Tần nói, "Nhất là loại xã giao trong thôn."
"Biết mà, cho nên tôi mới không đi." Hoa Sùng tắt đèn trong phòng, mở cửa nói: "Haiz, mình tự tìm quán nào ăn đi."
Trên núi Hư Lộc Sơn ở phía nam thôn Lạc Quan đang tổ chức lễ hội âm nhạc mùa hè, mời vài ngôi sao ca nhạc về hát, hát xong rồi lại đổi một nhóm khác. Tuy rằng không phải ca sĩ quá nổi tiếng, nhưng minh tinh vẫn minh tinh, vẫn có giá và thu hút hơn mấy ca sĩ bán bar.
Những nơi dừng chân trên núi có điều kiện vật chất rất thấp, mà lại thu phí cao, nhưng không ít người chấp nhận ở phía trên để trải nghiệm cảm giác vừa nghe minh tinh hát vừa ăn dê nướng nguyên con, say mệt thì chui vào lều trại hoặc là nhà gỗ ngủ, chẳng phải quá mức đến không sống được, chỉ cần không sợ nửa đêm bị lạnh tỉnh, thì nằm trên cỏ ngắm sao xong ngủ gật cũng là trải nghiệm rất hoa mỹ.
Không muốn ở trên núi thì ăn và xem ca nhạc xong rồi có thể về lại thôn, Nông Gia Nhạc vẫn thoải mái hơn ở lều trại.
Du khách trong thôn quá nhiều, Hoa Sùng dẫn Liễu Chí Tần đi vài nhà hàng nấm, cũng chưa có chỗ ngồi, đành phải tiếp tục đi, đến lúc gần lên núi, mới tìm được một nhà hàng nấu còn đúng một bàn trống.
Ngồi ở quán này có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm trên núi và giọng hát của vị rocker nào đó đang gào như sói đói.
Hoa Sùng vừa lau chén vừa nói: "Trình độ này cũng làm ca sĩ khách mời được hả? Anh Tiểu Liễu, cậu còn hát hay hơn anh ta đó"
Liễu Chí Tần nằm không cũng trúng đạn, "Tôi sao so được với anh ta."
Nấm phải nấu rất lâu, mà lúc nấu cũng không thể bỏ vào nồi mấy rau củ với đồ ăn khác, nếu không sẽ ảnh hưởng hương vị vốn có của nấm. Hoa Sùng chỉ đành phải chịu thèm, nhìn chằm chằm cái nồi nóng hôi hổi, tay không ngừng lột đậu tương luộc cho vào miệng.
Chỉ chốc lát sau, hai người bàn đến chuyện vụ án.
"Đầu tiên loại trừ cái vụ thần linh ma quái gì đó." Hoa Sùng lột đậu tương, "Hỏa hoạn rõ ràng do con người, năm đứa trẻ tuy tối có có về nhà, nhưng mười năm trước, nhà nào ở đây cũng không có dạng khóa cổng chuyên dụng, lại càng không có thiết bị theo dõi. Lũ trẻ ban đêm lén lút chuồn ra, chỉ cần nhẹ nhàng một ít là sẽ không bị người nhà phát hiện. Mấy cái linh tinh như bị yêu quái bắt đi, bị thần linh trừng phạt, toàn là thôn dân tự nghĩ ra."
"Như vậy là đã có ai đó dặn hay hẹn trước, lũ trẻ mới có thể nửa đêm lặng lẽ ra khỏi nhà, đúng không?" Liễu Chí Tần cầm một trái đậu tương nhưng không lột ra, "Lũ trẻ hẳn là là tự mình đến trường, hung thủ không động thủ trên đường, mà là chờ toàn bộ đến trường, thậm chí có khả năng là sau khi vào nhà gỗ, mới ra tay giết hại và phóng hỏa. Trường làng cũ ở phía tây, chung quanh không có hộ gia đình, giết người ở đó tiếng kêu của nạn nhân mới không đánh động dân làng."
Hoa Sùng nhíu mày, "Cái chúng ta cần phải làm rõ là, động cơ của hung thủ là gì, nếu không không thể suy luận tiếp được."
"Vâng." Liễu Chí Tần gật đầu, "Động cơ đơn giản có bốn loại. Thứ nhất, hung thủ có thù oán với nạn nhân, giết hại để báo thù, cái này có thể khoanh vùng người tình nghi, tuy đã bị bài trừ, nhưng chúng ta cũng nên kiểm lại một lần; thứ hai, hung thủ có thù oán với người nhà nạn nhân, giết lũ trẻ để trả thù; thứ ba, hung thủ sẽ được lợi sau cái chết của nạn nhân, cái này đi điều tra xem những người nào sau án mạng này phất lên nhiều nhất; thứ tư, là mê tín tế trời."
Hoa Sùng liếc qua khóe mắt, "Cậu thật đúng là nghĩ đến tế trời à?""Này không phải không có khả năng." Liễu Chí Tần nói: "Thôn xóm lạc hậu bế tắc, rất nhiều chuyện vượt quá tưởng tượng của chúng ta."
Hoa Sùng nhớ tới trong vụ án của Mạnh Tiểu Cầm, Khâu Đại Khuê có nói một câu "giàu có hạn chế trí tưởng tượng của các anh".
Sự thật đích xác là như thế, những người luôn chỉ sống trong một xã hội bình thường, có lẽ không tưởng tượng được nơi bần cùng khe suối sẽ phát sinh ra những chuyện gì.
"Vốn tôi đang có vài loại khả năng, tỷ như hung thủ vì nóng giận nhất thời giết người, nhưng có thể bài trừ." Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Tuy rằng mười năm trước cách điều tra lạc hậu hơn bây giờ, nhưng hung thủ không để lại dấu vết gì, vẫn phải chuẩn bị rất kỹ càng. "Hắn" giấu mình trong thôn rất kín, khả năng là chẳng ai nghi ngờ đến hắn. Bởi vì chỉ cần một người nghi ngờ sẽ bị cảnh sát điều tra, thẩm vấn cường độ cao. Rất ít hung thủ có thể bảo vệ mình thành công mà không để lộ sơ hở nào ở giai đoạn này."
"Như vậy dựa theo logic vừa rồi, mê tín tế trời đã có thể bài trừ." Đôi mắt Hoa Sùng chợt trở nên ranh mãnh, anh lấy chén Liễu Chí Tần múc một muỗng canh hầm trắng để xuống trước mặt cậu, cười, "Sao, chưa hiểu à?"
- -
Ôi vừa lên Trường Bội ngó thì chị Hòa vừa ra một cái phiên ngoại, vậy là sau tất cả, toy vẫn còn 100 chương =]]]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.