Chương 126: Vây quét (01)
Sơ Hòa
26/02/2021
Tâm Độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
01.
Mùa xuân ở Toa thành được bao phủ bởi một màu vàng đất, bầu trời trên cao bị cát bụi bao trùm, chiếu xuống mặt đất những bóng hình u ám.
Lớp bụi bặm trên bộ đồng phục ngụy trang* giặt thế nào cũng không sạch, vốn bộ trang phục này đã giống với màu cát sa mạc, nay còn được phủ lên một lớp bụi, khi đổ mồ hôi quả thực như như hòa cùng một thể với trời đất mịt mù này.
Chỉ có chiến hỏa và máu tươi vẫn sáng rực.
Ánh lửa trong đêm đen được kéo thành một cái bóng dài, tiếng súng cùng tiếng nổ vang trời làm rung chuyển mặt đất dưới chân, từng dòng máu nóng trong bộ đồng phục ngụy trang phun lên trên mặt cát, vốn phải là màu sắc tươi sáng nhất, nhưng bây giờ lại nhuộm lớp cát dưới chân thành một màu đen sì.
Tiếng ồn của khẩu súng bắn tỉa xé toạc màn đêm, âm thanh chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, dụng cụ bảo vệ tai đã không biết thất lạc đi đâu, cơn điếc tạm thời như một sức mạnh khủng bố ném con người ta khỏi thế giới nguyên bản, chỉ để lại từng cơn đau đầu như búa bổ cùng với thanh âm ù ù bên tai, bỏ lại sau từng tiếng mệnh lệnh cùng với tiếng la hét thất thanh.
Dù thế, tiếng kêu yếu ớt kia lại rõ ràng như vậy, tiếng gọi khẽ khàng như một bàn tay mạnh mẽ, lôi anh trở lại thế giới thực.
"Hoa Sùng...Hoa Sùng..."
Anh giật mình thật mạnh, lao thật nhanh đến chỗ âm thanh.
Tiếng gió gào thét bên tai, cơn đau từ bắp chân truyền lên trên não - không biết khi nào, chỗ bắp thịt nơi ấy đã bị rách ra, máu ướt đã làm thịt dính chặt vào bộ quân trang, anh nghiến chặt răng, cố nhịn đau, hận bản thân sao không thể chạy nhanh lên một chút.
Nhưng đã muộn, tất cả cũng đã muộn rồi.
Âm thanh yếu ớt kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tan biến trong cơn gió mang theo mùi tanh của máu cũng như thuốc súng, bầu bạn cùng người kia trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Anh quỳ sụp xuống cát, không nhận ra những hòn đá sắc nhỏ đang cứa vào đầu gối mình.
Từng hàng chất lỏng ấm áp theo khuôn mặt chảy xuống, anh nâng bàn tay đầy máu và cát lên, mạnh bạo lau quẹt một lát, sau đó như không thể nhịn được cúi gằm mặt xuống, nắm tay run rẩy đấm liên tục vào mặt đất gồ ghề.
Máu tươi hòa cùng nước mắt tụ tại cùng một chỗ, không biết là nước mắt pha loãng máu tươi, hay máu tươi che lấp nước mắt.
Khung cảnh trước mắt anh mịt mờ khói thuốc súng, cùng với lớp bụi cát rơi như mưa.
Hoa Sùng tỉnh dậy từ cơn mộng mị, đôi mắt nhòe mờ trợn to, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, đầu óc trống rỗng một lúc lâu sau ý thức mới dần quay lại.
Từng giọt mồ hôi lạnh lướt qua hai má, tựa như những giọt máu do năm xưa.
Anh thở hắt ra một cái, hai tay tì lên trán, lòng bàn tay chạm vào mí mắt, nơi ấy nóng lên bất thường, đó là nhiệt độ sau khi rơi nước mắt.
Nhưng khóe mắt rõ ràng không có một giọt lệ nào.
Chắc là trong mộng anh đã khóc đau đớn quá nên cơ thể bên ngoài mới phản ứng như vậy
Một lúc sau, anh ngẩng cao đầu, ngoáy cổ, nhắm chặt đôi mắt cay xè lại, giơ tay lên vỗ thật mạnh vào ngực ba lần.
Ngực không đau, nhưng đầu lại đau dữ dội.
Hoa Sùng ấn mạnh huyệt thái dương của mình, anh không bật đèn, nhưng lại muốn uống nước, vì thế đưa tay sờ soạng về phía chiếc tủ đầu giường, lúc này mới phát hiện không có cốc nước nào cả.
Cổ họng khô rát không thể tả nổi, như ngậm trong miệng một đống cát, nên anh không thể không xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh sống một mình đã lâu, thế nên cực kỳ cẩu thả, không thể nuôi được thói quen để một cốc nước trên đầu giường, nếu nửa đêm có tỉnh vì khát nước, chỉ có thể nhịn khát ngủ tiếp, nếu không thể chịu đựng nổi, vậy chỉ có thể đứng dậy lết ra phòng khách tìm nước uống.
Mới bước vào phòng khách đã đá ngay vào một vật thể mềm nhũn. Anh cúi đầu nhìn, hoá ra là ổ chó anh mới lôi ra từ tủ âm tường tối nay.
Nhị Oa đã ở chỗ Từ Kham một thời gian dài, sắp tới có thể về đây rồi.
Anh nhấc chân đẩy ổ chó sang một bên, tiếp tục đi về phía nhà bếp.
Chiếc tủ lạnh vốn trống rỗng đã lâu nay đã được nhồi đầy gần hết, có đồ ăn nhẹ, cũng có nguyên liệu nấu ăn suốt cả tuần tiếp theo. Bị ánh đèn tủ lạnh làm cho chói mắt, anh nheo mắt thích ứng hồi lâu mới có thể lấy ra một chai Coca, tu một hơi dài hết nửa chai, sau đó lại đóng nắp nhét vào ngăn tủ.
Bình minh sắp tới, nhưng bầu trời ngoài kia vẫn tối đen như mực. Gần đây trời trở lạnh, mặt trời mọc cũng muộn hơi một chút, nếu không nhìn thời gian, anh đã tưởng rằng bây giờ vẫn là đêm khuya.
Anh không đóng tủ lạnh lại ngay, cứ để nó mở một góc rộng bằng bàn tay, mà mình thì dựa vào cạnh tủ lạnh ngẩn người.
Cơn buồn ngủ đã tan gần hết, nhưng tinh thần anh không tốt lắm, đầu óc cũng không được tỉnh táo, cơn đau đầu vẫn đang thường trực, chẳng qua không đau đớn như vừa nãy.
Đau đầu đã trở thành bệnh cũ. Biên giới phía Tây Bắc điều kiện gian khổ, nhiệm vụ nặng nề, áp lực cũng lớn đến mức một cảnh sát bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Mặc dù công việc này không phải đối mặt với áp lực lương bổng hay về việc đối nhân xử thế, nhưng nó lại phải đối mặt với một áp lực to lớn, áp lực về mặt sinh mệnh.
Ranh giới giữa sống và chết, là một thử thách bất kỳ nhiệm vụ nào cũng phải trải qua.
Dù mấy năm nay anh đã trở về, nhưng nếu tình cờ gặp phải những vụ án quá khó khăn, đầu anh cứ như muốn nổ tung ra vậy. Trần Thanh, Hàn Cừ đã bắt buộc anh đi bác sĩ kiểm tra mấy lần, song kết quả lại cực kỳ bình thường. Trần Thanh vẫn luôn nói đùa chắc là do thằng nhóc bây dùng não quá độ. Anh cũng lười phản bác lại, thôi cứ coi là do dùng não nhiều quá thôi.
Nhưng thực ra thì, đó là biểu hiện tâm lý mỗi khi áp lực quá lớn.
Là một người thường xuyên phải chứng kiến cái chết, dù là bị giết hay suýt nữa bị giết, hiển nhiên anh mẫn cảm với cái chết hơn người bình thường nhiều. Hơn nữa tổ trọng án luôn phải đối mặt với những vụ án kỳ lạ, những người bị hại ấy - dù là có chết hay không, hay cái chết có thống khổ hay không, đều là một kích thích to lớn với hệ thần kinh của anh.
Cũng may là anh đã quá quen thuộc với người bạn cũ đau đầu này rồi.
Anh lại đứng dựa vào tủ lạnh một phút chốc, sau đó mới khép cửa tủ vào, đi về phía ban công.
Phải phá ba vụ án liên tiếp, anh không còn hơi đâu để chăm sóc cây cây cỏ cỏ nữa, nên đã có mấy chậu cây chết từ khi nào.
Trước đây anh nói đùa với Liễu Chí Tần rằng, chăm sóc cây cỏ đỡ nhọc hơn nuôi một con thú cưng nhiều, hoa cỏ chết rồi còn có thể vứt, nhưng nếu thú cưng có làm sao còn phải rơi mấy giọt nước mắt, phiền phức biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với mấy chậu cây anh chăm sóc hồi lâu này, vứt đi cũng chẳng nỡ chút nào.
Còn tiếc nuối hơn chính là anh không hề có chút hiểu biết nào với hoa cỏ, chỉ biết đi đến cửa hàng mua về thôi, hỏi tên xong cũng chả để tâm đến, về nhà một cái là quên ngay, đến khi chậu cây ấy chết rồi, anh vẫn chưa biết nó thuộc loại nào, tên của nó là gì.
"Haizzz" Anh thở dài, xong cúi người xuống, rút gốc cây khô từ trong chậu ra, lúc ném vào túi rác còn đau lòng hồi lâu. Sau đó cầm bình nước lên tưới cho đám thực vật mấy mắn có thể sống sót còn lại, cẩn thận cho phân bón, rồi mới quét lại một lần ban công.
Khi làm xong hết những việc này, trời cuối cùng đã sáng lên, không khí trở nên khô lạnh, mang theo cảm giác tiêu điều đặc biệt của mùa thu.
Anh chậm rãi xoay người trở về phòng ngủ.
Ánh ban mai lọt qua khe cửa sổ, chiếu vào chú gấu bông to đùng đang hớn hở cười với anh
Khuôn mặt của bé gái 11 tuổi ấy trong trí nhớ anh đã mơ hồ từ lâu, anh không thể nào nhớ ra được khuôn mặt của cô bé, chỉ có thể nhớ ánh mắt bất lực khi bị thương của bé cùng khoé môi cong cong khi được chữa lành.
Cô bé thật sự rất bất hạnh, bị một đám người vị thành niên tra tấn lâu như vậy, dù cho thân thể không có vết thương nào, nhưng ai biết rằng tâm hồn cô bé ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Nhưng nếu so sánh với những đứa trẻ khác, cô bé đã may mắn hơn rất nhiều, cha mẹ bé chăm chút từng li từng tí, bản thân mình cũng kiên cường cực kỳ, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi cái bóng khi xưa.
Dù vậy, những tổn thương mà cô bé phải hứng chịu vẫn rất to lớn.
Cùng là bé gái nhưng Vương Tương Mỹ, Trương Đan Đan, Trần Vận còn lâu mới may mắn bằng bé. Vương Tương Mỹ và Trương Đan Đan đã chết, mặc kệ thi thể được bảo quản hoàn hảo hay chịu tra tấn hung bạo, hai bé đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Hung thủ có phải chịu một mức phạt xác đáng hay không giờ đây đối với hai bé đã không còn ý nghĩa gì, ký ức cuối cùng của hai bé gái ấy, âu cũng chỉ còn lại tuyệt vọng, đau đớn, cô đơn, cùng với khuôn mặt của đao phủ.
Còn về Trần Vận...
Trần Vận ít ra may mắn hơn Vương Tương Mỹ và Trương Đan Đan nhiều, trong thời khắc sống còn cuối cùng bị cảnh sát kịp thời giải cứu, còn có thể mong đợi hai chữ tương lai. Mặc dù cảnh sát có thể cứu bé, nhưng lại không nhất định có thể giúp bé trưởng thành một cách "bình thường".
Cô bé lại trở về với gia đình của mình, Trần Quảng Hiếu với Hà Tiểu Miêu liệu có thể nhận ra lỗi lầm của mình hay không, nếu không thể, cuối cùng cuộc sống cũng sẽ trở về quỹ đạo như xưa.
Tác động của gia đình đối với con người là không thể xoá nhoà. Những gia đình giàu có vào mỗi dịp cuối tuần có thể đưa con trẻ đi du lịch, vừa đi vừa kể những câu chuyện thú vị xung quanh, dạy đưa trẻ phải vứt rác đúng nơi quy định; nhưng tình huống của Trần Vận, cha cô bé cầm tay cô chen chúc trên chiếc xe công cộng đông như mắc cửi, có thể hoan hô vui mừng khi có thể chiếm lấy chỗ ngồi của một cụ già, cứ như việc cướp được một chỗ ngồi thật là lớn lao
Hai môi trường sống hoàn toàn khác nhau, hai kiểu phụ huynh không có gì tương đồng, vì thế hai đứa nhỏ được dạy dỗ ra làm sao có thể có cùng tầm nhìn và phẩm hạnh được đây?
Trần Vận tuy đã được cứu về rồi, thế nhưng tương lai cô bé sẽ trở thành thế nào, không một ai có thể biết được.
Làm việc tại tổ trọng án càng lâu, cảm giác chênh lệch này lại càng lớn hơn nhiều.
Cảnh sát tổ trọng án quả thật có thể làm nhiều việc mà người khác không thể làm như phá được những vụ án tồn đọng nhiều năm, bắt giữ được sát thủ liên hoàn hay giải cứu những tính mạng đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng, phàm là những vụ án mà tổ trọng án được nhận đều là những vụ án gây ra những tổn thương rất lớn. Mà những tổn thương ấy đâu phải sẽ biến mất khi vụ án được phá đâu.
Nói cho cùng, cảnh sát không phải là một siêu anh hùng cái gì cũng có thể làm được, nhưng họ lúc nào cũng phải sắm vai một người hùng cứu nạn cho mọi người.
Hoa Sùng tung chăn ra, gấp lại gọn gàng.
Thói quen gấp chăn của anh được nuôi dưỡng trong thời gian hoạt động cùng đội chống khủng bố. Sinh hoạt cùng bộ đội biên phòng, họ làm thế nào, anh cũng làm như thế, cho dù sau này trở lại anh cũng lười phải thay đổi. Tuy rằng chăn ở nhà quá mềm, không thể gấp thành từng chiếc vuông vắn như miếng đậu phụ, nhưng nếu không gấp mà cứ trải thế trên giường anh lại không chịu được.
Thời gian không còn sớm, bên ngoài đã loang thoáng nghe được tiếng vận động của xe cộ. Lúc này, Hoa Sùng mới bật đèn lên, lấy mấy quả trứng gà, chuẩn bị làm bữa sáng.
Một lát nữa Liễu Chí Tần sẽ đến đây ăn sáng, sau đó hai người cùng nhau xuất phát
Hôm nay là ngày anh phải "đền áo len" cho Liễu Chí Tần, lần trước anh giặt hỏng chiếc áo của cậu, hôm nay không thể không đền lại một cái.
Còn chiếc áo bị giặt hỏng anh đã cất làm của riêng rồi, áo len mềm mại mặc trên người rất thoải mái, không biết có phải do tác động của tâm lý hay không mà anh cảm thấy mặc áo này thoải mái hơn quần áo ở nhà bình thường nhiều.
Tiếng dầu mỡ lép bép giữa buổi sáng im ắng vang dội cực kỳ, anh nhanh tay đập quả trứng vào chảo dầu rồi lủi ra phía sau thật nhanh.
Lần trước Liễu Chí Tần đứng bên cạnh xem anh rán trứng, nhìn thấy hành động này, cười nói: "Động tác của anh lưu loát thật đấy."
"Dầu bắn vào tay đau lắm luôn." Anh cầm xẻng nấu ăn, rón rén lật quả trứng.
"Thôi để đấy cho tôi đi." Liễu Chí Tần đến gần, cầm lấy xẻng, vừa rán vừa ra lệnh: "Anh đi rửa cho tôi mấy cái đĩa nhé."
Chuôi xẻng cũng chỉ có một chút ét như vậy thôi, tay của Liễu Chí Tần không tránh khỏi chạm vào tay anh một cái, đúng lúc ấy một giọt dầu bắn vào mu bàn tay anh.
Nóng quá!!!
Anh xoa xoa chỗ bị dầu bắn vào, lại phát hiện cảm giác nóng rực là từ một nơi khác truyền đến.
Sau khi sắp xong đĩa cho hai người, anh tiện đường đi rửa lại tay, nhưng động tác chà xát lại quá lớn, vài giọt nước bị bắn vào trong chảo dầu nóng, dầu sôi gặp nước khiến nó văng ra từng toé, Liễu Chí Tần nhanh chóng tránh đi chỗ khác, nhưng vẫn bị mấy giọt bắn vào, mũ màn tay cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
"Ấy" Hoa Sùng nhanh chóng tắt vòi " Là lỗi của tôi, nhanh cho tay vào nước đi."
Chỗ dầu trong nồi và còn nhảy tanh tách, thanh âm ấy hoà cùng tiếng nước chảy rào rào, có chút ồn ào nhưng chẳng khiến ai phiền lòng.
Liễu Chí Tần vừa nhúng tay vừa đùa: "Hệ số nguy hiểm khi vào bếp cùng anh lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Âm thanh lép bép kéo Hoa Sùng về thế giới thực, mùi thơm của trứng ốp lần tỏa khắp cả gian phòng, anh ngẩn người có vài giây thôi mà một mặt trứng đã hơi cháy rồi, anh cầm bàn sản nhấn nhấn vài cái, thấy nó không khét lắm bèn rán nốt mặt còn lại.
Đúng lúc rán quả trứng cuối cùng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng chậm rãi, là phong cách của Liễu Chí Tần đây mà.
"Đến đây" Anh tắt bếp, lê dép ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa vừa tìm đôi dép còn lại
Nhưng người đứng sau cửa không phải là Liễu Chí Tần.
Quản lý Tiểu Vương lắc lắc mã QR trong tay, cười hì hì: "Tôi đến thu phí quản lý tòa nhà."
Hoa Sùng quay vào lấy điện thoại, quét mã xong, anh hỏi: " Sao sớm vậy."
"Có sớm đâu, muộn mấy ngày rồi đó."
" Ý tôi là sao anh lại đi làm sớm như vậy."
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
01.
Mùa xuân ở Toa thành được bao phủ bởi một màu vàng đất, bầu trời trên cao bị cát bụi bao trùm, chiếu xuống mặt đất những bóng hình u ám.
Lớp bụi bặm trên bộ đồng phục ngụy trang* giặt thế nào cũng không sạch, vốn bộ trang phục này đã giống với màu cát sa mạc, nay còn được phủ lên một lớp bụi, khi đổ mồ hôi quả thực như như hòa cùng một thể với trời đất mịt mù này.
Chỉ có chiến hỏa và máu tươi vẫn sáng rực.
Ánh lửa trong đêm đen được kéo thành một cái bóng dài, tiếng súng cùng tiếng nổ vang trời làm rung chuyển mặt đất dưới chân, từng dòng máu nóng trong bộ đồng phục ngụy trang phun lên trên mặt cát, vốn phải là màu sắc tươi sáng nhất, nhưng bây giờ lại nhuộm lớp cát dưới chân thành một màu đen sì.
Tiếng ồn của khẩu súng bắn tỉa xé toạc màn đêm, âm thanh chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, dụng cụ bảo vệ tai đã không biết thất lạc đi đâu, cơn điếc tạm thời như một sức mạnh khủng bố ném con người ta khỏi thế giới nguyên bản, chỉ để lại từng cơn đau đầu như búa bổ cùng với thanh âm ù ù bên tai, bỏ lại sau từng tiếng mệnh lệnh cùng với tiếng la hét thất thanh.
Dù thế, tiếng kêu yếu ớt kia lại rõ ràng như vậy, tiếng gọi khẽ khàng như một bàn tay mạnh mẽ, lôi anh trở lại thế giới thực.
"Hoa Sùng...Hoa Sùng..."
Anh giật mình thật mạnh, lao thật nhanh đến chỗ âm thanh.
Tiếng gió gào thét bên tai, cơn đau từ bắp chân truyền lên trên não - không biết khi nào, chỗ bắp thịt nơi ấy đã bị rách ra, máu ướt đã làm thịt dính chặt vào bộ quân trang, anh nghiến chặt răng, cố nhịn đau, hận bản thân sao không thể chạy nhanh lên một chút.
Nhưng đã muộn, tất cả cũng đã muộn rồi.
Âm thanh yếu ớt kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tan biến trong cơn gió mang theo mùi tanh của máu cũng như thuốc súng, bầu bạn cùng người kia trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Anh quỳ sụp xuống cát, không nhận ra những hòn đá sắc nhỏ đang cứa vào đầu gối mình.
Từng hàng chất lỏng ấm áp theo khuôn mặt chảy xuống, anh nâng bàn tay đầy máu và cát lên, mạnh bạo lau quẹt một lát, sau đó như không thể nhịn được cúi gằm mặt xuống, nắm tay run rẩy đấm liên tục vào mặt đất gồ ghề.
Máu tươi hòa cùng nước mắt tụ tại cùng một chỗ, không biết là nước mắt pha loãng máu tươi, hay máu tươi che lấp nước mắt.
Khung cảnh trước mắt anh mịt mờ khói thuốc súng, cùng với lớp bụi cát rơi như mưa.
Hoa Sùng tỉnh dậy từ cơn mộng mị, đôi mắt nhòe mờ trợn to, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, đầu óc trống rỗng một lúc lâu sau ý thức mới dần quay lại.
Từng giọt mồ hôi lạnh lướt qua hai má, tựa như những giọt máu do năm xưa.
Anh thở hắt ra một cái, hai tay tì lên trán, lòng bàn tay chạm vào mí mắt, nơi ấy nóng lên bất thường, đó là nhiệt độ sau khi rơi nước mắt.
Nhưng khóe mắt rõ ràng không có một giọt lệ nào.
Chắc là trong mộng anh đã khóc đau đớn quá nên cơ thể bên ngoài mới phản ứng như vậy
Một lúc sau, anh ngẩng cao đầu, ngoáy cổ, nhắm chặt đôi mắt cay xè lại, giơ tay lên vỗ thật mạnh vào ngực ba lần.
Ngực không đau, nhưng đầu lại đau dữ dội.
Hoa Sùng ấn mạnh huyệt thái dương của mình, anh không bật đèn, nhưng lại muốn uống nước, vì thế đưa tay sờ soạng về phía chiếc tủ đầu giường, lúc này mới phát hiện không có cốc nước nào cả.
Cổ họng khô rát không thể tả nổi, như ngậm trong miệng một đống cát, nên anh không thể không xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh sống một mình đã lâu, thế nên cực kỳ cẩu thả, không thể nuôi được thói quen để một cốc nước trên đầu giường, nếu nửa đêm có tỉnh vì khát nước, chỉ có thể nhịn khát ngủ tiếp, nếu không thể chịu đựng nổi, vậy chỉ có thể đứng dậy lết ra phòng khách tìm nước uống.
Mới bước vào phòng khách đã đá ngay vào một vật thể mềm nhũn. Anh cúi đầu nhìn, hoá ra là ổ chó anh mới lôi ra từ tủ âm tường tối nay.
Nhị Oa đã ở chỗ Từ Kham một thời gian dài, sắp tới có thể về đây rồi.
Anh nhấc chân đẩy ổ chó sang một bên, tiếp tục đi về phía nhà bếp.
Chiếc tủ lạnh vốn trống rỗng đã lâu nay đã được nhồi đầy gần hết, có đồ ăn nhẹ, cũng có nguyên liệu nấu ăn suốt cả tuần tiếp theo. Bị ánh đèn tủ lạnh làm cho chói mắt, anh nheo mắt thích ứng hồi lâu mới có thể lấy ra một chai Coca, tu một hơi dài hết nửa chai, sau đó lại đóng nắp nhét vào ngăn tủ.
Bình minh sắp tới, nhưng bầu trời ngoài kia vẫn tối đen như mực. Gần đây trời trở lạnh, mặt trời mọc cũng muộn hơi một chút, nếu không nhìn thời gian, anh đã tưởng rằng bây giờ vẫn là đêm khuya.
Anh không đóng tủ lạnh lại ngay, cứ để nó mở một góc rộng bằng bàn tay, mà mình thì dựa vào cạnh tủ lạnh ngẩn người.
Cơn buồn ngủ đã tan gần hết, nhưng tinh thần anh không tốt lắm, đầu óc cũng không được tỉnh táo, cơn đau đầu vẫn đang thường trực, chẳng qua không đau đớn như vừa nãy.
Đau đầu đã trở thành bệnh cũ. Biên giới phía Tây Bắc điều kiện gian khổ, nhiệm vụ nặng nề, áp lực cũng lớn đến mức một cảnh sát bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Mặc dù công việc này không phải đối mặt với áp lực lương bổng hay về việc đối nhân xử thế, nhưng nó lại phải đối mặt với một áp lực to lớn, áp lực về mặt sinh mệnh.
Ranh giới giữa sống và chết, là một thử thách bất kỳ nhiệm vụ nào cũng phải trải qua.
Dù mấy năm nay anh đã trở về, nhưng nếu tình cờ gặp phải những vụ án quá khó khăn, đầu anh cứ như muốn nổ tung ra vậy. Trần Thanh, Hàn Cừ đã bắt buộc anh đi bác sĩ kiểm tra mấy lần, song kết quả lại cực kỳ bình thường. Trần Thanh vẫn luôn nói đùa chắc là do thằng nhóc bây dùng não quá độ. Anh cũng lười phản bác lại, thôi cứ coi là do dùng não nhiều quá thôi.
Nhưng thực ra thì, đó là biểu hiện tâm lý mỗi khi áp lực quá lớn.
Là một người thường xuyên phải chứng kiến cái chết, dù là bị giết hay suýt nữa bị giết, hiển nhiên anh mẫn cảm với cái chết hơn người bình thường nhiều. Hơn nữa tổ trọng án luôn phải đối mặt với những vụ án kỳ lạ, những người bị hại ấy - dù là có chết hay không, hay cái chết có thống khổ hay không, đều là một kích thích to lớn với hệ thần kinh của anh.
Cũng may là anh đã quá quen thuộc với người bạn cũ đau đầu này rồi.
Anh lại đứng dựa vào tủ lạnh một phút chốc, sau đó mới khép cửa tủ vào, đi về phía ban công.
Phải phá ba vụ án liên tiếp, anh không còn hơi đâu để chăm sóc cây cây cỏ cỏ nữa, nên đã có mấy chậu cây chết từ khi nào.
Trước đây anh nói đùa với Liễu Chí Tần rằng, chăm sóc cây cỏ đỡ nhọc hơn nuôi một con thú cưng nhiều, hoa cỏ chết rồi còn có thể vứt, nhưng nếu thú cưng có làm sao còn phải rơi mấy giọt nước mắt, phiền phức biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với mấy chậu cây anh chăm sóc hồi lâu này, vứt đi cũng chẳng nỡ chút nào.
Còn tiếc nuối hơn chính là anh không hề có chút hiểu biết nào với hoa cỏ, chỉ biết đi đến cửa hàng mua về thôi, hỏi tên xong cũng chả để tâm đến, về nhà một cái là quên ngay, đến khi chậu cây ấy chết rồi, anh vẫn chưa biết nó thuộc loại nào, tên của nó là gì.
"Haizzz" Anh thở dài, xong cúi người xuống, rút gốc cây khô từ trong chậu ra, lúc ném vào túi rác còn đau lòng hồi lâu. Sau đó cầm bình nước lên tưới cho đám thực vật mấy mắn có thể sống sót còn lại, cẩn thận cho phân bón, rồi mới quét lại một lần ban công.
Khi làm xong hết những việc này, trời cuối cùng đã sáng lên, không khí trở nên khô lạnh, mang theo cảm giác tiêu điều đặc biệt của mùa thu.
Anh chậm rãi xoay người trở về phòng ngủ.
Ánh ban mai lọt qua khe cửa sổ, chiếu vào chú gấu bông to đùng đang hớn hở cười với anh
Khuôn mặt của bé gái 11 tuổi ấy trong trí nhớ anh đã mơ hồ từ lâu, anh không thể nào nhớ ra được khuôn mặt của cô bé, chỉ có thể nhớ ánh mắt bất lực khi bị thương của bé cùng khoé môi cong cong khi được chữa lành.
Cô bé thật sự rất bất hạnh, bị một đám người vị thành niên tra tấn lâu như vậy, dù cho thân thể không có vết thương nào, nhưng ai biết rằng tâm hồn cô bé ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Nhưng nếu so sánh với những đứa trẻ khác, cô bé đã may mắn hơn rất nhiều, cha mẹ bé chăm chút từng li từng tí, bản thân mình cũng kiên cường cực kỳ, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi cái bóng khi xưa.
Dù vậy, những tổn thương mà cô bé phải hứng chịu vẫn rất to lớn.
Cùng là bé gái nhưng Vương Tương Mỹ, Trương Đan Đan, Trần Vận còn lâu mới may mắn bằng bé. Vương Tương Mỹ và Trương Đan Đan đã chết, mặc kệ thi thể được bảo quản hoàn hảo hay chịu tra tấn hung bạo, hai bé đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Hung thủ có phải chịu một mức phạt xác đáng hay không giờ đây đối với hai bé đã không còn ý nghĩa gì, ký ức cuối cùng của hai bé gái ấy, âu cũng chỉ còn lại tuyệt vọng, đau đớn, cô đơn, cùng với khuôn mặt của đao phủ.
Còn về Trần Vận...
Trần Vận ít ra may mắn hơn Vương Tương Mỹ và Trương Đan Đan nhiều, trong thời khắc sống còn cuối cùng bị cảnh sát kịp thời giải cứu, còn có thể mong đợi hai chữ tương lai. Mặc dù cảnh sát có thể cứu bé, nhưng lại không nhất định có thể giúp bé trưởng thành một cách "bình thường".
Cô bé lại trở về với gia đình của mình, Trần Quảng Hiếu với Hà Tiểu Miêu liệu có thể nhận ra lỗi lầm của mình hay không, nếu không thể, cuối cùng cuộc sống cũng sẽ trở về quỹ đạo như xưa.
Tác động của gia đình đối với con người là không thể xoá nhoà. Những gia đình giàu có vào mỗi dịp cuối tuần có thể đưa con trẻ đi du lịch, vừa đi vừa kể những câu chuyện thú vị xung quanh, dạy đưa trẻ phải vứt rác đúng nơi quy định; nhưng tình huống của Trần Vận, cha cô bé cầm tay cô chen chúc trên chiếc xe công cộng đông như mắc cửi, có thể hoan hô vui mừng khi có thể chiếm lấy chỗ ngồi của một cụ già, cứ như việc cướp được một chỗ ngồi thật là lớn lao
Hai môi trường sống hoàn toàn khác nhau, hai kiểu phụ huynh không có gì tương đồng, vì thế hai đứa nhỏ được dạy dỗ ra làm sao có thể có cùng tầm nhìn và phẩm hạnh được đây?
Trần Vận tuy đã được cứu về rồi, thế nhưng tương lai cô bé sẽ trở thành thế nào, không một ai có thể biết được.
Làm việc tại tổ trọng án càng lâu, cảm giác chênh lệch này lại càng lớn hơn nhiều.
Cảnh sát tổ trọng án quả thật có thể làm nhiều việc mà người khác không thể làm như phá được những vụ án tồn đọng nhiều năm, bắt giữ được sát thủ liên hoàn hay giải cứu những tính mạng đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng, phàm là những vụ án mà tổ trọng án được nhận đều là những vụ án gây ra những tổn thương rất lớn. Mà những tổn thương ấy đâu phải sẽ biến mất khi vụ án được phá đâu.
Nói cho cùng, cảnh sát không phải là một siêu anh hùng cái gì cũng có thể làm được, nhưng họ lúc nào cũng phải sắm vai một người hùng cứu nạn cho mọi người.
Hoa Sùng tung chăn ra, gấp lại gọn gàng.
Thói quen gấp chăn của anh được nuôi dưỡng trong thời gian hoạt động cùng đội chống khủng bố. Sinh hoạt cùng bộ đội biên phòng, họ làm thế nào, anh cũng làm như thế, cho dù sau này trở lại anh cũng lười phải thay đổi. Tuy rằng chăn ở nhà quá mềm, không thể gấp thành từng chiếc vuông vắn như miếng đậu phụ, nhưng nếu không gấp mà cứ trải thế trên giường anh lại không chịu được.
Thời gian không còn sớm, bên ngoài đã loang thoáng nghe được tiếng vận động của xe cộ. Lúc này, Hoa Sùng mới bật đèn lên, lấy mấy quả trứng gà, chuẩn bị làm bữa sáng.
Một lát nữa Liễu Chí Tần sẽ đến đây ăn sáng, sau đó hai người cùng nhau xuất phát
Hôm nay là ngày anh phải "đền áo len" cho Liễu Chí Tần, lần trước anh giặt hỏng chiếc áo của cậu, hôm nay không thể không đền lại một cái.
Còn chiếc áo bị giặt hỏng anh đã cất làm của riêng rồi, áo len mềm mại mặc trên người rất thoải mái, không biết có phải do tác động của tâm lý hay không mà anh cảm thấy mặc áo này thoải mái hơn quần áo ở nhà bình thường nhiều.
Tiếng dầu mỡ lép bép giữa buổi sáng im ắng vang dội cực kỳ, anh nhanh tay đập quả trứng vào chảo dầu rồi lủi ra phía sau thật nhanh.
Lần trước Liễu Chí Tần đứng bên cạnh xem anh rán trứng, nhìn thấy hành động này, cười nói: "Động tác của anh lưu loát thật đấy."
"Dầu bắn vào tay đau lắm luôn." Anh cầm xẻng nấu ăn, rón rén lật quả trứng.
"Thôi để đấy cho tôi đi." Liễu Chí Tần đến gần, cầm lấy xẻng, vừa rán vừa ra lệnh: "Anh đi rửa cho tôi mấy cái đĩa nhé."
Chuôi xẻng cũng chỉ có một chút ét như vậy thôi, tay của Liễu Chí Tần không tránh khỏi chạm vào tay anh một cái, đúng lúc ấy một giọt dầu bắn vào mu bàn tay anh.
Nóng quá!!!
Anh xoa xoa chỗ bị dầu bắn vào, lại phát hiện cảm giác nóng rực là từ một nơi khác truyền đến.
Sau khi sắp xong đĩa cho hai người, anh tiện đường đi rửa lại tay, nhưng động tác chà xát lại quá lớn, vài giọt nước bị bắn vào trong chảo dầu nóng, dầu sôi gặp nước khiến nó văng ra từng toé, Liễu Chí Tần nhanh chóng tránh đi chỗ khác, nhưng vẫn bị mấy giọt bắn vào, mũ màn tay cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
"Ấy" Hoa Sùng nhanh chóng tắt vòi " Là lỗi của tôi, nhanh cho tay vào nước đi."
Chỗ dầu trong nồi và còn nhảy tanh tách, thanh âm ấy hoà cùng tiếng nước chảy rào rào, có chút ồn ào nhưng chẳng khiến ai phiền lòng.
Liễu Chí Tần vừa nhúng tay vừa đùa: "Hệ số nguy hiểm khi vào bếp cùng anh lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Âm thanh lép bép kéo Hoa Sùng về thế giới thực, mùi thơm của trứng ốp lần tỏa khắp cả gian phòng, anh ngẩn người có vài giây thôi mà một mặt trứng đã hơi cháy rồi, anh cầm bàn sản nhấn nhấn vài cái, thấy nó không khét lắm bèn rán nốt mặt còn lại.
Đúng lúc rán quả trứng cuối cùng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng chậm rãi, là phong cách của Liễu Chí Tần đây mà.
"Đến đây" Anh tắt bếp, lê dép ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa vừa tìm đôi dép còn lại
Nhưng người đứng sau cửa không phải là Liễu Chí Tần.
Quản lý Tiểu Vương lắc lắc mã QR trong tay, cười hì hì: "Tôi đến thu phí quản lý tòa nhà."
Hoa Sùng quay vào lấy điện thoại, quét mã xong, anh hỏi: " Sao sớm vậy."
"Có sớm đâu, muộn mấy ngày rồi đó."
" Ý tôi là sao anh lại đi làm sớm như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.