Chương 7: A Diên, Hai Người Có Quan Hệ Gì?
Gia Nhĩ
28/06/2024
Hơi nóng trên đường đang tăng lên rõ rệt, chẳng mấy chốc áo anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Mà Ngu Chi Hạ đang lặng lẽ đứng sang một bên, nhìn hai người đàn ông quỳ gối, tay dính đầy bụi đang bận thay lốp xe cho cô.
Không có lý do khác.
Kể từ khi sinh ra, Ngu Chi Hạ đã sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ gặp khó khăn về vật chất, càng không nói đến việc sửa xe.
Cô biết, mình tiến lên cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, thà ngoan ngoãn đứng tại chỗ, động viên tinh thần cho bọn họ là được.
Về phần tại sao không động viên vật chất.
Không có.
Vì cô tạm thời ra ngoài, không có thời gian chuẩn bị gì nên trên người cũng như trong xe không có gì cả.
Ngay cả nước cũng là được mua trong lúc nghỉ ngơi ở khu vực dịch vụ.
Chỉ có một chai duy nhất, cô đã mở nó ra và uống cạn.
Ngu Chi Hạ nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Chuyển cho bọn họ phí vất vả?
Cô lắc đầu phủ định, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Không được, cô phải để dành cái cớ này cho cuộc gặp tiếp theo.
Hai người đang sửa xe không hề im lặng như nhìn vào.
Vương Gia Hạo âm thầm lấy cùi chỏ đẩy vai Tống Diệc Diên.
Bàn tay cầm cờ lê lắc lắc, anh lạnh lùng liếc nhìn kẻ chủ mưu rồi tiếp tục công việc trong tay.
"A Diên, cậu không còn là anh em tốt nhất của tôi nữa rồi.” Vương Gia Hạo múa mép khua môi với anh, lời nói đầy giễu cợt: "Cậu giấu cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không giới thiệu cô ấy cho tôi.”
Tống Diệc Diên vẫn phớt lờ.
"A Diên, A Diên, hai người có quan hệ gì?" Một khi lòng hiếu kỳ đã nhen nhóm thì không dễ dàng dập tắt được.
Đặc biệt, Tống Diệc Diên và cô gái xinh đẹp kia rất xứng đôi, sự kết hợp rất vừa mắt, như thể hai người họ sinh ra đã là một cặp.
"Không quen biết." Tống Diệc Diên rút thời gian để trả lời anh ta, giọng điệu bình tĩnh.
Vương Gia Hạo lén lút nhìn Ngu Chi Hạ đang đứng cách đó không xa, vội vàng quay đầu lại: "Tôi không tin đâu, cách cô ấy nhìn cậu cũng không đơn thuần."
Tống Diệc Diên nhặt dụng cụ trên mặt đất lên, nói: "Cô ấy đeo kính râm mà cậu cũng có thể nhìn ra."
Niềm kiêu hãnh của Vương Gia Hạo gần như tràn ra khỏi lời nói, như thể anh ta đã giành được vị trí thứ nhất: "Đó là đương nhiên, cậu cũng mau nhìn lịch sử tình trường của tôi đi. Huống hồ, ánh mắt nóng bỏng của cô ấy xuyên qua cặp kính râm suýt nữa làm tôi bị bỏng."
Nghe xong, Tống Diệc Diên đột nhiên cảm thấy lưng nóng lên động tác thay lốp xe dừng lại, nhìn về phía Ngu Chi Hạ.
Ánh mắt cô vẫn xuyên qua cặp kính râm để nhìn anh sao?
"A Diên, sai rồi, cái này không phải lắp vào vị trí này." Vương Gia Hạo tháo con ốc vừa mới vặn ra, nhặt cái đúng từ dưới đất lên đưa cho anh, "Cái này mới đúng."
Tống Diệc Diên nhận lấy, yên lặng lắp vào, nhưng động tác của anh rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều.
Thấy sắp sửa xong, Tống Diệc Diên dùng sức đứng dậy, do dùng lực nên gân xanh nổi lên, những giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo đường cơ bắp.
Dù chỉ là cánh tay nhưng những đường cong cơ bắp quyến rũ lộ ra đã trực tiếp chạm đến tâm hồn Ngu Chi Hạ.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Không kiềm chế, táo bạo.
Vào lúc này, kính râm đã trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt hoa si dưới kính râm.
Thật tình không biết, tâm tư nhỏ của cô đã bị phát hiện.
Tống Diệc Diên vỗ vỗ bụi trên ống quần, nghiêng đầu nói: "Lốp xe đã thay xong rồi, cô qua đây thử một chút đi."
Thấy người trước mặt còn đang ngơ ngác, anh khẽ nhíu mày, lại hỏi một lần: "Cô đi thử xem xe có thể lái được không?”
"Hả? Được rồi." Cuối cùng Ngu Chi Hạ cũng hoàn hồn, mở khóa xe rồi lên xe.
Khởi động xe, đèn đỏ nhấp nháy trên màn hình lớn trong xe biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
"Được rồi, anh có thể ngồi lên rồi." Ngu Chi Hạ nói với người ngoài cửa sổ.
Tống Diệc Diên xua tay, hất cằm về chiếc SUV màu bạc phía sau: “Tôi đi cùng bạn tôi.”
"Cạch" một tiếng, dây an toàn đã được chủ nhân cởi ra.
Ngu Chi Hạ mở cửa xe, tháo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt xuống, không thể tin hỏi: "Anh muốn bỏ rơi tôi mà đi cùng anh ta?”
Lời này nghe có vẻ là lạ, khiến anh giống như tiểu tam hoành đao đoạt ái.
Vương Gia Hạo không hiểu dòng chảy ngầm giữa hai người, trong lòng có chút mơ hồ.
Tống Diệc Diên cho rằng do hệ thống định vị có vấn đề, mà cô không biết đường đi đến Dung Tây nên rất tức giận trước sự rời đi của hệ thống định vị bằng xương bằng thịt.
"Dọc theo con đường này đi thẳng 10 km, có biển chỉ dẫn đến Dung Tây, nếu đi theo biển chỉ dẫn, ước chừng nửa giờ nữa là có thể đến đó."
Vốn là bèo nước gặp nhau, còn giúp một đại ân, cô không có lý do gì để yêu cầu anh ở lại trong xe của mình.
"Được." Cuối cùng Ngu Chi Hạ cũng thỏa hiệp.
Tống Diệc Diên cảm ơn cô, nói lời tạm biệt.
Đang chuẩn bị quay người, Ngu Chi Hạ gọi anh một tiếng, dừng lại.
Chỉ nghe thấy cô nói: "Bạn trai, tôi đã giúp anh chuyện lớn như thế, muốn thêm WeChat của anh, yêu cầu này cũng không quá phận chứ."
Giọng nữ ngọt ngào, kéo dài âm cuối, giống như chiếc lá mềm nhất trên cành, từ từ rơi vào lòng anh.
"Tống Diệc Diên." Anh trả lời câu hỏi, không có ý định thêm WeChat.
Nhưng Ngu Chi Hạ lại hiểu ý tứ của anh.
Anh không muốn cô gọi lại cái xưng hô kỳ quái này lần nữa.
Nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, đôi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy chân thành: "Tống Diệc Diên, tôi muốn kết bạn WeChat với anh, được không?"
"Không thể." Tống Diệc Diên lạnh lùng phun ra ba chữ.
Nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt cô, nhưng chỉ trong một giây, nó đã trở lại trạng thái ban đầu. Cô nghiêm túc nói: "Không sao, vậy anh thêm tôi là được."
“Anh vẫn còn nợ tôi một món ân tình.”
"Nếu không phải tôi có lòng tốt chở anh ở trạm dịch vụ, cũng không biết anh sẽ phải đợi ở đó bao lâu."
Lần này đã có kinh nghiệm, sợ bị anh từ chối lần nữa, Ngu Chi Hạ đánh đòn phủ đầu.
Mà Ngu Chi Hạ đang lặng lẽ đứng sang một bên, nhìn hai người đàn ông quỳ gối, tay dính đầy bụi đang bận thay lốp xe cho cô.
Không có lý do khác.
Kể từ khi sinh ra, Ngu Chi Hạ đã sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ gặp khó khăn về vật chất, càng không nói đến việc sửa xe.
Cô biết, mình tiến lên cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, thà ngoan ngoãn đứng tại chỗ, động viên tinh thần cho bọn họ là được.
Về phần tại sao không động viên vật chất.
Không có.
Vì cô tạm thời ra ngoài, không có thời gian chuẩn bị gì nên trên người cũng như trong xe không có gì cả.
Ngay cả nước cũng là được mua trong lúc nghỉ ngơi ở khu vực dịch vụ.
Chỉ có một chai duy nhất, cô đã mở nó ra và uống cạn.
Ngu Chi Hạ nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Chuyển cho bọn họ phí vất vả?
Cô lắc đầu phủ định, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Không được, cô phải để dành cái cớ này cho cuộc gặp tiếp theo.
Hai người đang sửa xe không hề im lặng như nhìn vào.
Vương Gia Hạo âm thầm lấy cùi chỏ đẩy vai Tống Diệc Diên.
Bàn tay cầm cờ lê lắc lắc, anh lạnh lùng liếc nhìn kẻ chủ mưu rồi tiếp tục công việc trong tay.
"A Diên, cậu không còn là anh em tốt nhất của tôi nữa rồi.” Vương Gia Hạo múa mép khua môi với anh, lời nói đầy giễu cợt: "Cậu giấu cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không giới thiệu cô ấy cho tôi.”
Tống Diệc Diên vẫn phớt lờ.
"A Diên, A Diên, hai người có quan hệ gì?" Một khi lòng hiếu kỳ đã nhen nhóm thì không dễ dàng dập tắt được.
Đặc biệt, Tống Diệc Diên và cô gái xinh đẹp kia rất xứng đôi, sự kết hợp rất vừa mắt, như thể hai người họ sinh ra đã là một cặp.
"Không quen biết." Tống Diệc Diên rút thời gian để trả lời anh ta, giọng điệu bình tĩnh.
Vương Gia Hạo lén lút nhìn Ngu Chi Hạ đang đứng cách đó không xa, vội vàng quay đầu lại: "Tôi không tin đâu, cách cô ấy nhìn cậu cũng không đơn thuần."
Tống Diệc Diên nhặt dụng cụ trên mặt đất lên, nói: "Cô ấy đeo kính râm mà cậu cũng có thể nhìn ra."
Niềm kiêu hãnh của Vương Gia Hạo gần như tràn ra khỏi lời nói, như thể anh ta đã giành được vị trí thứ nhất: "Đó là đương nhiên, cậu cũng mau nhìn lịch sử tình trường của tôi đi. Huống hồ, ánh mắt nóng bỏng của cô ấy xuyên qua cặp kính râm suýt nữa làm tôi bị bỏng."
Nghe xong, Tống Diệc Diên đột nhiên cảm thấy lưng nóng lên động tác thay lốp xe dừng lại, nhìn về phía Ngu Chi Hạ.
Ánh mắt cô vẫn xuyên qua cặp kính râm để nhìn anh sao?
"A Diên, sai rồi, cái này không phải lắp vào vị trí này." Vương Gia Hạo tháo con ốc vừa mới vặn ra, nhặt cái đúng từ dưới đất lên đưa cho anh, "Cái này mới đúng."
Tống Diệc Diên nhận lấy, yên lặng lắp vào, nhưng động tác của anh rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều.
Thấy sắp sửa xong, Tống Diệc Diên dùng sức đứng dậy, do dùng lực nên gân xanh nổi lên, những giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo đường cơ bắp.
Dù chỉ là cánh tay nhưng những đường cong cơ bắp quyến rũ lộ ra đã trực tiếp chạm đến tâm hồn Ngu Chi Hạ.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Không kiềm chế, táo bạo.
Vào lúc này, kính râm đã trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt hoa si dưới kính râm.
Thật tình không biết, tâm tư nhỏ của cô đã bị phát hiện.
Tống Diệc Diên vỗ vỗ bụi trên ống quần, nghiêng đầu nói: "Lốp xe đã thay xong rồi, cô qua đây thử một chút đi."
Thấy người trước mặt còn đang ngơ ngác, anh khẽ nhíu mày, lại hỏi một lần: "Cô đi thử xem xe có thể lái được không?”
"Hả? Được rồi." Cuối cùng Ngu Chi Hạ cũng hoàn hồn, mở khóa xe rồi lên xe.
Khởi động xe, đèn đỏ nhấp nháy trên màn hình lớn trong xe biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
"Được rồi, anh có thể ngồi lên rồi." Ngu Chi Hạ nói với người ngoài cửa sổ.
Tống Diệc Diên xua tay, hất cằm về chiếc SUV màu bạc phía sau: “Tôi đi cùng bạn tôi.”
"Cạch" một tiếng, dây an toàn đã được chủ nhân cởi ra.
Ngu Chi Hạ mở cửa xe, tháo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt xuống, không thể tin hỏi: "Anh muốn bỏ rơi tôi mà đi cùng anh ta?”
Lời này nghe có vẻ là lạ, khiến anh giống như tiểu tam hoành đao đoạt ái.
Vương Gia Hạo không hiểu dòng chảy ngầm giữa hai người, trong lòng có chút mơ hồ.
Tống Diệc Diên cho rằng do hệ thống định vị có vấn đề, mà cô không biết đường đi đến Dung Tây nên rất tức giận trước sự rời đi của hệ thống định vị bằng xương bằng thịt.
"Dọc theo con đường này đi thẳng 10 km, có biển chỉ dẫn đến Dung Tây, nếu đi theo biển chỉ dẫn, ước chừng nửa giờ nữa là có thể đến đó."
Vốn là bèo nước gặp nhau, còn giúp một đại ân, cô không có lý do gì để yêu cầu anh ở lại trong xe của mình.
"Được." Cuối cùng Ngu Chi Hạ cũng thỏa hiệp.
Tống Diệc Diên cảm ơn cô, nói lời tạm biệt.
Đang chuẩn bị quay người, Ngu Chi Hạ gọi anh một tiếng, dừng lại.
Chỉ nghe thấy cô nói: "Bạn trai, tôi đã giúp anh chuyện lớn như thế, muốn thêm WeChat của anh, yêu cầu này cũng không quá phận chứ."
Giọng nữ ngọt ngào, kéo dài âm cuối, giống như chiếc lá mềm nhất trên cành, từ từ rơi vào lòng anh.
"Tống Diệc Diên." Anh trả lời câu hỏi, không có ý định thêm WeChat.
Nhưng Ngu Chi Hạ lại hiểu ý tứ của anh.
Anh không muốn cô gọi lại cái xưng hô kỳ quái này lần nữa.
Nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, đôi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy chân thành: "Tống Diệc Diên, tôi muốn kết bạn WeChat với anh, được không?"
"Không thể." Tống Diệc Diên lạnh lùng phun ra ba chữ.
Nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt cô, nhưng chỉ trong một giây, nó đã trở lại trạng thái ban đầu. Cô nghiêm túc nói: "Không sao, vậy anh thêm tôi là được."
“Anh vẫn còn nợ tôi một món ân tình.”
"Nếu không phải tôi có lòng tốt chở anh ở trạm dịch vụ, cũng không biết anh sẽ phải đợi ở đó bao lâu."
Lần này đã có kinh nghiệm, sợ bị anh từ chối lần nữa, Ngu Chi Hạ đánh đòn phủ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.