Chương 59: - Người Đẹp Trong Mắt Cơ Phát.
Phanna
10/12/2021
*Thiêu Thân*
58
...
Dạo này Cơ Phát thường xuyên buồn ngủ. Y thậm chí còn ngủ ngay giữa ban ngày một cách rất ngon lành. Điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Có lẽ y đã lên bờ, hoặc có lẽ còn trên thuyền. Những cơn chếnh choáng say trong óc khiến Cơ Phát không còn phân biệt rõ ràng được nữa.
Có một điều rõ ràng duy nhất là y nhớ Hàn Diệp. Nhớ đến đau lòng. Vô cùng nhớ. Y muốn tìm cách quay trở lại Nam Vệ. Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng, cơ thể đều vô lực ngã xuống bất tỉnh.
"Thuốc này không thể sử dụng nữa, Hoàng Thượng. Nếu tiếp tục. Người không những mất trí, còn có thể mất mạng" - Thái Y đã nói như thế.
Sở Hiên mải miết vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của Cơ Phát. Nếu không khiến cho người này chìm vào những giấc ngủ sâu. Hắn không biết bản thân làm sao để giữ chân y. Bởi mỗi lần thức giấc, y đều tìm cách rời khỏi đây.
"Tìm được Hắc Thủy của Lục Ngạn chưa?" - Sở Hiên nhàn nhạt hỏi. Hắn từng nghe qua loại thần dược chữa trị vết thương đó của người phương Bắc. Tác dụng phụ sẽ làm mất trí nhớ. Hiện tại cái hắn cần duy nhất chính là tác dụng phụ của Hắc Thủy.
"Đã tìm được ạ. Thuốc còn đang sắc."
Thái Y vừa trả lời xong thì có người từ bên ngoài thông báo.
"Hoàng Thượng, Tướng Quân của Nam Vệ tới rồi. Đang đợi cầu kiến"
"Tới cũng thật nhanh" - Sở Hiên cong lên khóe môi tiến về phía chính điện của hoàng cung.
"Hắn chỉ đem theo một nửa lực lượng. Còn một nửa phía sau vẫn chưa đến. Có thể là do không đóng thuyền kịp"
"Đông Lệ không giữ chân được hắn sao?"
"Đông Lệ thất thủ. Nam Vệ hoàn toàn chiếm thành. Nơi đó giờ đã trở thành một châu quận của Nam Vệ"
Sở Hiên âm trầm nheo mắt. Có lẽ quyết định rút quân là quyết định sai trầm trọng. Hắn đã quá tin tưởng Đông Lệ rồi? giờ làm sao có thể giải quyết tên khó ưa này đây? Còn nghĩ rằng hắn ít nhất sẽ chôn thây ở biên thành kia chứ.
*
Chính Điện Thiên Tầm.
"Ta tới tìm người" - Hàn Diệp đứng thẳng lưng. Ánh mắt không kiêng dè nhìn thẳng vào mặt Sở Hiên.
"Hình như Tướng Quân có hiểu lầm gì phải không? Ta không giữ người của Nam Vệ" - Sở Hiên cười nhẹ,
"Vậy sao?" - Hàn Diệp vuốt ve đầu Tiểu Tử, con cú màu trắng tuyết trên tay: "Sao nó lại nói Phu Quân của ta ở đây nhỉ... Sở Hiên... ta đến với thiện chí hòa bình. Chỉ cần ngươi trả người. Quân đội của ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Sở Hiên nhìn gương mặt tuấn tú phía trước. Môi mím lại. Tên đó là Nam Hậu của Cơ Phát. Một cỗ ghen tức không biết từ đâu tràn tới, quấn chặt tim hắn. Mạnh mẽ đến mức bản thân đã bóp nát li trà trên tay lúc nào không hay. Quân đội của ngươi? Chẳng phải còn chưa đến đủ sao? Để ta xem thủ lĩnh bị tóm rồi. Quân đội của ngươi làm được gì?
Hắn ngoắc tay. Liền có vô số binh lính lao đến đè ép Hàn Diệp khống chế trói lại.
*
Hàn Diệp bị nhốt vào ngục tối. Hắn ngược lại cũng không chút lo lắng. Trước khi đến được Thiên Tầm hắn cũng đã tìm hiểu rằng nơi này đang có nội chiến giữa Sở Hiên và Sở Y.
Sở Y là công chúa của Tiên Đế Thiên Tầm, nàng không được kế vị bởi thân phận nữ nhi. Nhưng trong lòng thì tham vọng quyền lực nên đã dấy binh nổi loạn. Kinh ngạc là cũng có rất nhiều người ủng hộ nàng.
Hàn Diệp vốn đã gặp nàng ta trước, đồng ý liên minh. Chỉ là hắn lại ngớ ngẩn muốn thử xem liệu Sở Hiên có suy nghĩ lại mà trả người cho hắn trước không? Xem ra ý nghĩ này viển vông rồi.
Phía trước có tiếng động. Chỉ trong tích tắc, mấy gã cai ngục đều đã nằm rạp.
Người đến mặc áo choàng đen trùm kín đầu. Lúc gỡ xuống, lộ ra gương mặt nữ nhân xinh đẹp động lòng người. Đôi môi màu son hé mở, giọng nói thanh thúy như âm thanh dao động của chuông gió.
"Sở Y?"
"Hừ! Ta đã nói không nói lí được với hắn mà. Còn không ra khỏi đây trước khi bọn lính thay ca trực"
*
Cơ Phát tỉnh giấc trong cơn hoang mang mơ hồ. Bởi vì y đã uống phải Hắc Thủy. Cho nên Y hiện tại không biết bản thân đang ở đâu, bây giờ là lúc nào, khi nào, y là ai? Chỉ có Tiếng ồn ào ầm ĩ vang vọng lại đinh tai nhức óc.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi" - Tiểu thái giám nâng Cơ Phát dậy, giúp y mặc trang phục - "Quân đội của công chúa Sở Y cướp thành rồi, nếu còn chậm trễ sẽ bị giết chết đó"
"Sở Y? Là ai?"
"Người không cần biết, chúng ta trốn trước"
"Được" - Cơ Phát mặc dù không hiểu mô tê gì cả nhưng nhìn gương mặt lo lắng gấp muốn chết mà đỏ bừng bừng của thiếu niên cũng không muốn làm khó hắn, ngoan ngoãn đi theo.
"LỤC SOÁT CHO TA... LỤC SOÁT HẾT" - Hàn Diệp đã tấn công vào bên trong cung điện, la lớn.
"Cơ Phát.. ngươi ở đâu?"
"Suỵt" - Thiếu Niên kéo Cơ Phát nấp sau hòn non bộ lớn - "Nếu bị bắt được hắn sẽ chém chết người, lột da lóc thịt người, đừng lên tiếng"
"Thật sao?" - Cơ Phát ló mắt nhìn qua khe hở. Thấy được nam nhân anh tuấn bất phàm phía trước. Đôi mắt màu nhạt, mái tóc bạch kim lay động. Tim trong ngực đập nhanh đến mức không thở được. Lẩm bẩm - "Người đẹp như vậy lại ác như thế sao? thật uổng phí một cái nhan sắc trời cho kia ."
...
58
...
Dạo này Cơ Phát thường xuyên buồn ngủ. Y thậm chí còn ngủ ngay giữa ban ngày một cách rất ngon lành. Điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Có lẽ y đã lên bờ, hoặc có lẽ còn trên thuyền. Những cơn chếnh choáng say trong óc khiến Cơ Phát không còn phân biệt rõ ràng được nữa.
Có một điều rõ ràng duy nhất là y nhớ Hàn Diệp. Nhớ đến đau lòng. Vô cùng nhớ. Y muốn tìm cách quay trở lại Nam Vệ. Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng, cơ thể đều vô lực ngã xuống bất tỉnh.
"Thuốc này không thể sử dụng nữa, Hoàng Thượng. Nếu tiếp tục. Người không những mất trí, còn có thể mất mạng" - Thái Y đã nói như thế.
Sở Hiên mải miết vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của Cơ Phát. Nếu không khiến cho người này chìm vào những giấc ngủ sâu. Hắn không biết bản thân làm sao để giữ chân y. Bởi mỗi lần thức giấc, y đều tìm cách rời khỏi đây.
"Tìm được Hắc Thủy của Lục Ngạn chưa?" - Sở Hiên nhàn nhạt hỏi. Hắn từng nghe qua loại thần dược chữa trị vết thương đó của người phương Bắc. Tác dụng phụ sẽ làm mất trí nhớ. Hiện tại cái hắn cần duy nhất chính là tác dụng phụ của Hắc Thủy.
"Đã tìm được ạ. Thuốc còn đang sắc."
Thái Y vừa trả lời xong thì có người từ bên ngoài thông báo.
"Hoàng Thượng, Tướng Quân của Nam Vệ tới rồi. Đang đợi cầu kiến"
"Tới cũng thật nhanh" - Sở Hiên cong lên khóe môi tiến về phía chính điện của hoàng cung.
"Hắn chỉ đem theo một nửa lực lượng. Còn một nửa phía sau vẫn chưa đến. Có thể là do không đóng thuyền kịp"
"Đông Lệ không giữ chân được hắn sao?"
"Đông Lệ thất thủ. Nam Vệ hoàn toàn chiếm thành. Nơi đó giờ đã trở thành một châu quận của Nam Vệ"
Sở Hiên âm trầm nheo mắt. Có lẽ quyết định rút quân là quyết định sai trầm trọng. Hắn đã quá tin tưởng Đông Lệ rồi? giờ làm sao có thể giải quyết tên khó ưa này đây? Còn nghĩ rằng hắn ít nhất sẽ chôn thây ở biên thành kia chứ.
*
Chính Điện Thiên Tầm.
"Ta tới tìm người" - Hàn Diệp đứng thẳng lưng. Ánh mắt không kiêng dè nhìn thẳng vào mặt Sở Hiên.
"Hình như Tướng Quân có hiểu lầm gì phải không? Ta không giữ người của Nam Vệ" - Sở Hiên cười nhẹ,
"Vậy sao?" - Hàn Diệp vuốt ve đầu Tiểu Tử, con cú màu trắng tuyết trên tay: "Sao nó lại nói Phu Quân của ta ở đây nhỉ... Sở Hiên... ta đến với thiện chí hòa bình. Chỉ cần ngươi trả người. Quân đội của ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Sở Hiên nhìn gương mặt tuấn tú phía trước. Môi mím lại. Tên đó là Nam Hậu của Cơ Phát. Một cỗ ghen tức không biết từ đâu tràn tới, quấn chặt tim hắn. Mạnh mẽ đến mức bản thân đã bóp nát li trà trên tay lúc nào không hay. Quân đội của ngươi? Chẳng phải còn chưa đến đủ sao? Để ta xem thủ lĩnh bị tóm rồi. Quân đội của ngươi làm được gì?
Hắn ngoắc tay. Liền có vô số binh lính lao đến đè ép Hàn Diệp khống chế trói lại.
*
Hàn Diệp bị nhốt vào ngục tối. Hắn ngược lại cũng không chút lo lắng. Trước khi đến được Thiên Tầm hắn cũng đã tìm hiểu rằng nơi này đang có nội chiến giữa Sở Hiên và Sở Y.
Sở Y là công chúa của Tiên Đế Thiên Tầm, nàng không được kế vị bởi thân phận nữ nhi. Nhưng trong lòng thì tham vọng quyền lực nên đã dấy binh nổi loạn. Kinh ngạc là cũng có rất nhiều người ủng hộ nàng.
Hàn Diệp vốn đã gặp nàng ta trước, đồng ý liên minh. Chỉ là hắn lại ngớ ngẩn muốn thử xem liệu Sở Hiên có suy nghĩ lại mà trả người cho hắn trước không? Xem ra ý nghĩ này viển vông rồi.
Phía trước có tiếng động. Chỉ trong tích tắc, mấy gã cai ngục đều đã nằm rạp.
Người đến mặc áo choàng đen trùm kín đầu. Lúc gỡ xuống, lộ ra gương mặt nữ nhân xinh đẹp động lòng người. Đôi môi màu son hé mở, giọng nói thanh thúy như âm thanh dao động của chuông gió.
"Sở Y?"
"Hừ! Ta đã nói không nói lí được với hắn mà. Còn không ra khỏi đây trước khi bọn lính thay ca trực"
*
Cơ Phát tỉnh giấc trong cơn hoang mang mơ hồ. Bởi vì y đã uống phải Hắc Thủy. Cho nên Y hiện tại không biết bản thân đang ở đâu, bây giờ là lúc nào, khi nào, y là ai? Chỉ có Tiếng ồn ào ầm ĩ vang vọng lại đinh tai nhức óc.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi" - Tiểu thái giám nâng Cơ Phát dậy, giúp y mặc trang phục - "Quân đội của công chúa Sở Y cướp thành rồi, nếu còn chậm trễ sẽ bị giết chết đó"
"Sở Y? Là ai?"
"Người không cần biết, chúng ta trốn trước"
"Được" - Cơ Phát mặc dù không hiểu mô tê gì cả nhưng nhìn gương mặt lo lắng gấp muốn chết mà đỏ bừng bừng của thiếu niên cũng không muốn làm khó hắn, ngoan ngoãn đi theo.
"LỤC SOÁT CHO TA... LỤC SOÁT HẾT" - Hàn Diệp đã tấn công vào bên trong cung điện, la lớn.
"Cơ Phát.. ngươi ở đâu?"
"Suỵt" - Thiếu Niên kéo Cơ Phát nấp sau hòn non bộ lớn - "Nếu bị bắt được hắn sẽ chém chết người, lột da lóc thịt người, đừng lên tiếng"
"Thật sao?" - Cơ Phát ló mắt nhìn qua khe hở. Thấy được nam nhân anh tuấn bất phàm phía trước. Đôi mắt màu nhạt, mái tóc bạch kim lay động. Tim trong ngực đập nhanh đến mức không thở được. Lẩm bẩm - "Người đẹp như vậy lại ác như thế sao? thật uổng phí một cái nhan sắc trời cho kia ."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.