Chương 1: - Thái Tử
Phanna
10/12/2021
Ở một vương quốc xa xôi nọ, ngày Đế vương băng hà.
Đã xảy ra một câu chuyện kế vị kì lạ nhất, xưa nay chưa từng xuất hiện. Chính là trong di chiếu của nối ngôi. Người đăng cơ ngai vàng lại là Cơ Phát, đệ đệ của hoàng đế.
Điều này khiến cho Thái Tử Hàn Diệp của bọn họ tức đến đỏ con mắt, đứng ngồi không yên.
Không muốn nói là tức đến muốn phát điên.
Nhưng hắn kiềm nén giận dữ sục sôi trong người, cố bày ra vẻ thản nhiên nhất mà tươi cười với Vương Thúc của hắn. À không, người bây giờ, phải gọi là Tân Vương Cơ Phát.
Hàn Diệp vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp y, chính là ở dưới tán hoa đào đang mùa nở rộ rực rỡ trong vườn thượng uyển. Khi y trở về sau nhiều năm biền biệt ở biên giới phía Bắc.
Cái nắng, cái gió khắc nghiệt nơi biên cương cũng không có cách nào khiến làn da trắng sứ của y sậm màu đi bớt. Mắt phượng khẽ nhướng, mi mục thanh tú như họa.
Hàn Diệp chỉ nhớ khi ấy, hắn nhìn y một lần. Liền nhìn đến ngẩn ngơ.
Hắn nhớ bản thân mình của ngày tháng ấy, có biết bao nhiêu cố gắng nịnh nọt y, lấy lòng y nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lẽo như băng. Cả nụ cười đạm bạc như gió tuyết.
Hàn Diệp hắn luôn mang trong mình một loại uất ức không cam lòng. Chính là nam nhân xinh đẹp đến thoát tục kia đều đem tươi cười mà đối đãi với mọi người. Chỉ trừ hắn, duy nhất đối với hắn nguội lạnh.
Điều này đôi lúc khiến hắn muốn phát điên.
Nhưng hiện tại, hắn lại càng không thể làm gì được y. Bởi y lúc này, đang ngồi trên điện rồng cao cao tại thượng kia, khoảng cách với hắn càng lúc càng xa, xa đến nỗi dù cho có dành cả đời này hắn cũng không tài nào nắm bắt được.
Hắn muốn ánh mắt lưu ly đẹp đẽ kia chỉ nhìn hắn, chỉ nhìn một mình hắn mà thôi. Nhưng lúc này đây,
Hàn Diệp lại chỉ có thể ti tiện mà quỳ xuống, cùng với quan võ quần thần mà tung hô.
"Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Mặc dù hắn từng là Thái Tử đương triều, vậy mà bây giờ, hắn thấy mình vô cùng hèn mọn. Hèn mọn đến tận xương tủy.
Có lẽ hoặc có thể, hắn chấp nhận sự phục tùng hèn mọn này cho đến khi Cơ Phát hạ chiếu chỉ phong Vương cho hắn tại vùng đất giá lạnh phương Bắc xa xôi.
Điều này so với đày ải khác gì nhau? Chỉ là tăng thêm danh xưng Phong Vương cho mĩ miều hơn mà thôi.
Sự tuyệt tình này của y thôi thúc hận thù đang nuôi lớn trong lòng Hàn Diệp, từng chút, từng chút một.
Hắn biết bản thân có bao nhiêu ủng hộ từ dân chúng. Hắn còn có sự hỗ trợ đắc lực từ phía mẫu thân của hắn, cửu cửu của hắn còn là người đang nắm binh quyền trong tay.
Cho nên một buổi tối trăng thanh gió mát nọ, Thái Tử Hàn Diệp đem quân vây kín Cung điện, ép Cơ Phát nhường ngôi.
Lúc chạm tay được vào chiếc ghế rồng màu vàng son, lúc được hàng ngàn người gập đầu tung hô bên dưới. Hắn vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà loại hưởng thụ nhất chính là có thể nắm Cơ Phát trong tay, tùy ý hành hạ.
Hành hạ y, từng chút, từng chút một đến thống khoái.
Cơ Phát bị trói tay chân trong căn mật thất lạnh lẽo. Lúc này Hàn Diệp đã có thể ở trên cao nhìn xuống, bóp cằm người nọ buộc y nhìn đối diện với mình.
Nhưng người này vẫn là ánh mắt hờ hững, gương mặt đạm bạc, đôi môi tái nhợt nhưng đôi mắt phượng mê hoặc chúng sinh kia vẫn toát lên vẻ quật cường.
Hàn Diệp ghét ánh mắt đó của y, cực kì ghét
Ánh mắt đó khiến lòng hắn thắt lại, đau đớn đến nhức nhối.
Tại sao? Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?
Hàn Diệp cười đến mị hoặc, cười đến thống khổ.
"Cơ Phát, người đừng nhìn ta như vậy nữa được không?"
Người không nhận ra sự tuyệt vọng trong lòng ta sao? Người có biết ánh mắt người đang bóp nghẹt tim ta không? bóp nát đến tận xương.
Ngón tay vô thức siết lại, khiến Cơ Phát khẽ khăn lại vì đau.
"Rốt cuộc ta phải làm gì? Thì người mới nhìn ta một chút"
Thấy đối phương vẫn bướng bỉnh không nói, đôi môi mỏng màu thủy sắc mím lại đến bật máu.
Hàn Diệp rút kiếm, kề lên cổ y.
Đôi mắt phượng của Cơ Phát khẽ mở to, nhìn Hàn Diệp.
"Rốt cuộc, ta đã làm gì? Hàn Diệp... ta lên ngôi vua theo nguyện vọng của tiên đế. Ta lại chưa từng bạc đãi ngươi?"
Phải rồi.
Rốt cuộc là Cơ Phát đã làm gì
Rốt cuộc bản thân hắn tại sao lại thống hận đến như vậy?
Chưa từng bạc đãi. Khác với đem tâm thế lạnh lùng mà đối đãi.
Cơ Phát đột ngột đem cổ sấn tới. Kiếm sắc bén lướt một đường vô cùng ngọt ngang cổ y, chạm đến động mạch khiến máu tuôn không ngừng.
Hàn Diệp bỗng run rẩy buông kiếm, lấy tay gắt gao siêt chặt vết thương trên cổ y
"Ngươi ... ta còn chưa cho phép ngươi chết... ngươi không được chết...." - Hắn sợ đến gương mặt tuấn tú tái nhợt, giọng nói cơ hồ run rẩy.
"Ngươi... ngươi... khinh thường ta đến vậy sao? Thậm chí thà chết cũng không thèm ban phát cho ta chút ôn nhu... Cơ Phát... ngươi không được chết... Ta yêu người... yêu đến phát điên..."
Sắc mặt Cơ Phát đột nhiên cứng đờ, sau đó khóe môi lại nhếch lên một nụ cười.
"Thái Tử của ta. Ta cũng yêu ngươi"
Ta yêu người đến đáy tim đều đau nhức. Nhưng ta... ngàn vạn lần không thể nói cho ngươi biết được. Ta không muốn thiên hạ cười nhạo ngươi, cười nhạo ta đạp lên luân thường đạo lí mà yêu ngươi. Ta muốn ngươi, mãi là ánh trăng sáng thuần khiết nhất.
giọng của y vô cùng nhỏ, nhỏ đến thì thào, nhỏ đến Hàn Diệp còn chưa kịp nghe kĩ thì đôi mắt kia đã nhắm lại, hơi thở cũng từ bỏ y.
Y trước khi chết, trên đôi môi vẫn là nét cười chưa phai, không hề có ý trách móc.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ngươi đã nói gì? Cơ Phát?"
"Cơ Phát"
Hàn Diệp muốn phát điên.
Hắn trở nên điên cuồng. Hắn gào lên thống khổ. Đáy mắt đều là đau thương, tuyệt vọng.
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng khắp không gian.
Người đi rồi.
Ta sống còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Hắn đem kiếm, tự đâm xuyên tim mình. Trước mắt hắn mọi thứ dường như đều dần mờ nhạt.
Nhưng cũng thật tốt, điều đẹp đẽ nhất mà hắn thấy trước khi mọi thứ trở nên tối đen.
Chính là gương mặt đẹp kinh diễm của người nọ.
...
"Thái Tử'
"Thái Tử"
"Mau tỉnh"
"Hôm nay phải thỉnh an vương thúc, ngài quên rồi sao? Hôm nay là ngày đầu tiên Cơ Vương hồi kinh từ phương Bắc... Thái Tử mau dậy a~"
Hàn Diệp bật người ngồi dậy, hắn không kịp thay đồ. Trên người vẫn là bộ trung y đạm bạc.
Hắn để chân trần, chạy như bay đến vườn thượng uyển.
Cơ Phát đứng đó, dáng người y thanh lãnh cô độc. Dưới tán hoa đào đương nở rộ đến rực rỡ.
Những cánh đào mỏng manh bị gió thổi tung, lãng đãng rơi nhẹ trên tóc y.
Cơ Phát nhìn qua hắn, khóe môi mỏng màu thủy sắc khẽ cong lên, vẽ một nụ cười đẹp đến kinh diễm.
Hàn Diệp đặt tay lên ngực, ngăn trái tim mình đập loạn nhịp, đập đến đau nhức.
...
Đã xảy ra một câu chuyện kế vị kì lạ nhất, xưa nay chưa từng xuất hiện. Chính là trong di chiếu của nối ngôi. Người đăng cơ ngai vàng lại là Cơ Phát, đệ đệ của hoàng đế.
Điều này khiến cho Thái Tử Hàn Diệp của bọn họ tức đến đỏ con mắt, đứng ngồi không yên.
Không muốn nói là tức đến muốn phát điên.
Nhưng hắn kiềm nén giận dữ sục sôi trong người, cố bày ra vẻ thản nhiên nhất mà tươi cười với Vương Thúc của hắn. À không, người bây giờ, phải gọi là Tân Vương Cơ Phát.
Hàn Diệp vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp y, chính là ở dưới tán hoa đào đang mùa nở rộ rực rỡ trong vườn thượng uyển. Khi y trở về sau nhiều năm biền biệt ở biên giới phía Bắc.
Cái nắng, cái gió khắc nghiệt nơi biên cương cũng không có cách nào khiến làn da trắng sứ của y sậm màu đi bớt. Mắt phượng khẽ nhướng, mi mục thanh tú như họa.
Hàn Diệp chỉ nhớ khi ấy, hắn nhìn y một lần. Liền nhìn đến ngẩn ngơ.
Hắn nhớ bản thân mình của ngày tháng ấy, có biết bao nhiêu cố gắng nịnh nọt y, lấy lòng y nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lẽo như băng. Cả nụ cười đạm bạc như gió tuyết.
Hàn Diệp hắn luôn mang trong mình một loại uất ức không cam lòng. Chính là nam nhân xinh đẹp đến thoát tục kia đều đem tươi cười mà đối đãi với mọi người. Chỉ trừ hắn, duy nhất đối với hắn nguội lạnh.
Điều này đôi lúc khiến hắn muốn phát điên.
Nhưng hiện tại, hắn lại càng không thể làm gì được y. Bởi y lúc này, đang ngồi trên điện rồng cao cao tại thượng kia, khoảng cách với hắn càng lúc càng xa, xa đến nỗi dù cho có dành cả đời này hắn cũng không tài nào nắm bắt được.
Hắn muốn ánh mắt lưu ly đẹp đẽ kia chỉ nhìn hắn, chỉ nhìn một mình hắn mà thôi. Nhưng lúc này đây,
Hàn Diệp lại chỉ có thể ti tiện mà quỳ xuống, cùng với quan võ quần thần mà tung hô.
"Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Mặc dù hắn từng là Thái Tử đương triều, vậy mà bây giờ, hắn thấy mình vô cùng hèn mọn. Hèn mọn đến tận xương tủy.
Có lẽ hoặc có thể, hắn chấp nhận sự phục tùng hèn mọn này cho đến khi Cơ Phát hạ chiếu chỉ phong Vương cho hắn tại vùng đất giá lạnh phương Bắc xa xôi.
Điều này so với đày ải khác gì nhau? Chỉ là tăng thêm danh xưng Phong Vương cho mĩ miều hơn mà thôi.
Sự tuyệt tình này của y thôi thúc hận thù đang nuôi lớn trong lòng Hàn Diệp, từng chút, từng chút một.
Hắn biết bản thân có bao nhiêu ủng hộ từ dân chúng. Hắn còn có sự hỗ trợ đắc lực từ phía mẫu thân của hắn, cửu cửu của hắn còn là người đang nắm binh quyền trong tay.
Cho nên một buổi tối trăng thanh gió mát nọ, Thái Tử Hàn Diệp đem quân vây kín Cung điện, ép Cơ Phát nhường ngôi.
Lúc chạm tay được vào chiếc ghế rồng màu vàng son, lúc được hàng ngàn người gập đầu tung hô bên dưới. Hắn vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà loại hưởng thụ nhất chính là có thể nắm Cơ Phát trong tay, tùy ý hành hạ.
Hành hạ y, từng chút, từng chút một đến thống khoái.
Cơ Phát bị trói tay chân trong căn mật thất lạnh lẽo. Lúc này Hàn Diệp đã có thể ở trên cao nhìn xuống, bóp cằm người nọ buộc y nhìn đối diện với mình.
Nhưng người này vẫn là ánh mắt hờ hững, gương mặt đạm bạc, đôi môi tái nhợt nhưng đôi mắt phượng mê hoặc chúng sinh kia vẫn toát lên vẻ quật cường.
Hàn Diệp ghét ánh mắt đó của y, cực kì ghét
Ánh mắt đó khiến lòng hắn thắt lại, đau đớn đến nhức nhối.
Tại sao? Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?
Hàn Diệp cười đến mị hoặc, cười đến thống khổ.
"Cơ Phát, người đừng nhìn ta như vậy nữa được không?"
Người không nhận ra sự tuyệt vọng trong lòng ta sao? Người có biết ánh mắt người đang bóp nghẹt tim ta không? bóp nát đến tận xương.
Ngón tay vô thức siết lại, khiến Cơ Phát khẽ khăn lại vì đau.
"Rốt cuộc ta phải làm gì? Thì người mới nhìn ta một chút"
Thấy đối phương vẫn bướng bỉnh không nói, đôi môi mỏng màu thủy sắc mím lại đến bật máu.
Hàn Diệp rút kiếm, kề lên cổ y.
Đôi mắt phượng của Cơ Phát khẽ mở to, nhìn Hàn Diệp.
"Rốt cuộc, ta đã làm gì? Hàn Diệp... ta lên ngôi vua theo nguyện vọng của tiên đế. Ta lại chưa từng bạc đãi ngươi?"
Phải rồi.
Rốt cuộc là Cơ Phát đã làm gì
Rốt cuộc bản thân hắn tại sao lại thống hận đến như vậy?
Chưa từng bạc đãi. Khác với đem tâm thế lạnh lùng mà đối đãi.
Cơ Phát đột ngột đem cổ sấn tới. Kiếm sắc bén lướt một đường vô cùng ngọt ngang cổ y, chạm đến động mạch khiến máu tuôn không ngừng.
Hàn Diệp bỗng run rẩy buông kiếm, lấy tay gắt gao siêt chặt vết thương trên cổ y
"Ngươi ... ta còn chưa cho phép ngươi chết... ngươi không được chết...." - Hắn sợ đến gương mặt tuấn tú tái nhợt, giọng nói cơ hồ run rẩy.
"Ngươi... ngươi... khinh thường ta đến vậy sao? Thậm chí thà chết cũng không thèm ban phát cho ta chút ôn nhu... Cơ Phát... ngươi không được chết... Ta yêu người... yêu đến phát điên..."
Sắc mặt Cơ Phát đột nhiên cứng đờ, sau đó khóe môi lại nhếch lên một nụ cười.
"Thái Tử của ta. Ta cũng yêu ngươi"
Ta yêu người đến đáy tim đều đau nhức. Nhưng ta... ngàn vạn lần không thể nói cho ngươi biết được. Ta không muốn thiên hạ cười nhạo ngươi, cười nhạo ta đạp lên luân thường đạo lí mà yêu ngươi. Ta muốn ngươi, mãi là ánh trăng sáng thuần khiết nhất.
giọng của y vô cùng nhỏ, nhỏ đến thì thào, nhỏ đến Hàn Diệp còn chưa kịp nghe kĩ thì đôi mắt kia đã nhắm lại, hơi thở cũng từ bỏ y.
Y trước khi chết, trên đôi môi vẫn là nét cười chưa phai, không hề có ý trách móc.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ngươi đã nói gì? Cơ Phát?"
"Cơ Phát"
Hàn Diệp muốn phát điên.
Hắn trở nên điên cuồng. Hắn gào lên thống khổ. Đáy mắt đều là đau thương, tuyệt vọng.
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng khắp không gian.
Người đi rồi.
Ta sống còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Hắn đem kiếm, tự đâm xuyên tim mình. Trước mắt hắn mọi thứ dường như đều dần mờ nhạt.
Nhưng cũng thật tốt, điều đẹp đẽ nhất mà hắn thấy trước khi mọi thứ trở nên tối đen.
Chính là gương mặt đẹp kinh diễm của người nọ.
...
"Thái Tử'
"Thái Tử"
"Mau tỉnh"
"Hôm nay phải thỉnh an vương thúc, ngài quên rồi sao? Hôm nay là ngày đầu tiên Cơ Vương hồi kinh từ phương Bắc... Thái Tử mau dậy a~"
Hàn Diệp bật người ngồi dậy, hắn không kịp thay đồ. Trên người vẫn là bộ trung y đạm bạc.
Hắn để chân trần, chạy như bay đến vườn thượng uyển.
Cơ Phát đứng đó, dáng người y thanh lãnh cô độc. Dưới tán hoa đào đương nở rộ đến rực rỡ.
Những cánh đào mỏng manh bị gió thổi tung, lãng đãng rơi nhẹ trên tóc y.
Cơ Phát nhìn qua hắn, khóe môi mỏng màu thủy sắc khẽ cong lên, vẽ một nụ cười đẹp đến kinh diễm.
Hàn Diệp đặt tay lên ngực, ngăn trái tim mình đập loạn nhịp, đập đến đau nhức.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.