Chương 12
Ngô Đoàn Mỹ Hương
18/08/2023
Bạn nữ đang bật khóc nức nở, nhớ không nhầm, cô ấy tên là Đặng Mai Phương thì phải.
Có thể nhìn thấy bản thể của nữ quỷ trong một thời gian ngắn, chắc hẳn là một người yếu bóng vía.
Mà mấy đứa chơi cầu cơ cũng vì giật mình bởi tiếng hét ban nãy của Mai Phương mà đều đồng loạt rời tay khỏi đồng xu. Cũng chưa ai nói tạm biệt.
“ đây khác gì mời nữ quỷ kia đến lấy mạng không!"
Gia Khánh ở bên cạnh tôi, nói.
Nữ quỷ kia, cười càng lúc càng thêm đáng sợ. Nếu như ai trong lớp mà nhìn thấy được, đảm bảo sẽ bị doạ chạy mất dép.
" mày bị giở hơi mà. Mới sáng sớm thì ma cỏ ở đâu ra!"
Ở ngay trước mặt mày đấy.
Bạn nữ đứng bên cạnh Mai Phương, không giấu được sự khó chịu, bực bội nói to.
Mọi người xung quanh, đa số đều đồng tình với ý kiến của cô ta.
" b-ban nãy tao rõ ràng nhìn thấy một ma nữ đứng đối diện mày. Gương mặt đầy máu, trông rất đáng sợ mà!"
Mai Phương nức nở nói, gương mặt tái mét vẫn không ngừng rơi nước mắt.
" nó nói thật đấy. Và chúng mày đã vi phạm quy tắc của trò chơi rồi!"
Tôi bất ngờ lên tiếng, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn đến.
" Thật sự là có một nữ quỷ đang đứng trước mặt mày đấy, Thu Huyền!"
Nữ quỷ nghe tôi nói, liền lập tức nhe răng gầm gừ. Gia Khánh thấy thế cũng không chịu thua kém, khè lại.
" mày sống ở quê lâu quá nên bị mê tín à Khánh Vân! Con thần kinh!"
Thu Huyền, cũng chính là người nạt Mai Phương lúc nãy, giờ đây đang trợn mặt chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
" Trước tao mới thấy thông tin mày là âm dương sư trừ tà trên mạng. Gái nhà quê nghĩ ra nhiều trò lừa đảo thật, đây cũng là một phi vụ của mày à!"
Mấy đứa đứng xung quanh, trừ Mai Phương ra, nghe thấy Thu Huyền nói thế cũng liền hùa theo cười nhạo tôi.
" ơ con nhỏ láo toét này. Khánh Vân đừng cứu nó, để nó xuống dưới này gặp anh luôn đi!"
Gia Khánh sừng cồ lên, hai mắt như muốn toé lửa, lườm Thu Huyền.
“ nó suốt ngày đeo kính trong lớp, trông kì chết đi được!"
" đúng là bọn nhà quê, trong đầu chỉ toàn nghỉ đến tiền thôi!"
Những lời xì xào, bàn tán không hề kiêng dè gì mà được nói to.
Nữ quỷ không hiểu vì sao lại càng lúc càng tức giận, tử khí bắt đầu lan rộng khắp không gian lớp học.
" người thành phố nào cũng có suy nghĩ hạ đẳng như thế à. Hay chỉ chúng mày thôi!"
Tôi đứng dậy chẹp miệng một tiếng, trên tay cầm theo một lá bùa vàng đi đến phía của Mai Phương.
" không muốn chết thì cầm cho chặt vào!"
Mai Phương ngơ nhác nhưng vẫn nhận lấy lá bùa từ tôi.
“ con chó ở quê tao, mồm còn thơm hơn chúng mày."
Tôi cười khẩy, nhìn Thu Huyền đang tức đến độ đỏ rực hai mắt một lúc rồi mới quay về chỗ ngồi.
" á!"
Gia Khánh thì không an phận giống tôi, hắn ta đạp cho Thu Huyền một phát vào chân, khiến cô ta đau điếng phải khuỵ xuống.
Những đứa hùa theo cũng bị tên quỷ kia tặng cho mấy đòn. Đòn nào cũng đau đến phát khóc.
" xí, em gái nhỏ của tao mà cũng dám bép xép. Chưa đánh chết là may đấy!"
Hắn ta đanh đá khoanh tay lại, chà từ ngày ông nội đổ bệnh, Gia Khánh là người đầu tiên đứng ra bênh vực tôi đấy.
" cảm ơn..."
Tôi khẽ nói.
“ uây, anh rất thích nghe hai chữ này nha. Khánh Vân có thể nói to thêm một chút được không!”
Bộ dạng đanh đá trong một nốt nhạc liền bị phủi sạch, Gia Khánh hai mắt long lanh, tay chống cằm nói với tôi.
Tôi giả điếc, coi như không nghe thấy. Gia Khánh thấy vậy liền bất mãn, càng ra sức mè nheo hơn.
" em có định giải quyết nữ quỷ kia không?"
" cô ta chưa giết người, tôi có thể giúp cô ta xoá bỏ hận thù rồi siêu thoát. Nhưng có điều...."
" có điều gì?"
“ không có tiền, tôi cũng ngại. Hơn nữa đám người kia đã xúc phạm tôi, tính tôi không dễ tha như vậy đâu!"
Gia Khánh gật gù, nhưng lại thấy có gì đó không đúng nên hỏi tiếp.
“ vụ hôm qua, em cũng có lấy tiền hai ông bà kìa đâu?"
“ ai nói không. Trong lúc anh mở khoá cửa, tôi đã nói với bác gái rồi!"
Nói xong liền lôi điện thoại ra, mở tin nhắn chuyển khoản tiền cho Gia Khánh xem. Chưa bao giờ có tiền lệ, tôi làm việc không lấy tiền, chẳng qua lấy ít hay lấy nhiều thôi.
" nhưng mà cái người bật khóc ban nãy ấy, không có xúc phạm em thì phải..."
“ thì thế nên tôi mới đưa cho cô ấy là bùa. Giữ chắc nó trong người, ma quỷ không thể làm hại được cô ấy!"
Đối nhân xử thế tốt như vậy, còn muốn hỏi gì nữa không?
" nữ quỷ đó, chắc chắn là cựu học sinh ở đây!”
Vì bộ quần áo nhuốm máu mà cô ta đang mực, chính là đồng phục của ngôi trường này.
" thật tò mò, đàn chị sẽ giày vò đám người kia như thế nào!"
Tôi nhếch môi cười lạnh, khiến cho Gia Khánh và nữ quỷ dù đã chết nhưng vẫn lạnh gáy.
“ Khánh Vân đáng sợ thật ó!"
Có thể nhìn thấy bản thể của nữ quỷ trong một thời gian ngắn, chắc hẳn là một người yếu bóng vía.
Mà mấy đứa chơi cầu cơ cũng vì giật mình bởi tiếng hét ban nãy của Mai Phương mà đều đồng loạt rời tay khỏi đồng xu. Cũng chưa ai nói tạm biệt.
“ đây khác gì mời nữ quỷ kia đến lấy mạng không!"
Gia Khánh ở bên cạnh tôi, nói.
Nữ quỷ kia, cười càng lúc càng thêm đáng sợ. Nếu như ai trong lớp mà nhìn thấy được, đảm bảo sẽ bị doạ chạy mất dép.
" mày bị giở hơi mà. Mới sáng sớm thì ma cỏ ở đâu ra!"
Ở ngay trước mặt mày đấy.
Bạn nữ đứng bên cạnh Mai Phương, không giấu được sự khó chịu, bực bội nói to.
Mọi người xung quanh, đa số đều đồng tình với ý kiến của cô ta.
" b-ban nãy tao rõ ràng nhìn thấy một ma nữ đứng đối diện mày. Gương mặt đầy máu, trông rất đáng sợ mà!"
Mai Phương nức nở nói, gương mặt tái mét vẫn không ngừng rơi nước mắt.
" nó nói thật đấy. Và chúng mày đã vi phạm quy tắc của trò chơi rồi!"
Tôi bất ngờ lên tiếng, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn đến.
" Thật sự là có một nữ quỷ đang đứng trước mặt mày đấy, Thu Huyền!"
Nữ quỷ nghe tôi nói, liền lập tức nhe răng gầm gừ. Gia Khánh thấy thế cũng không chịu thua kém, khè lại.
" mày sống ở quê lâu quá nên bị mê tín à Khánh Vân! Con thần kinh!"
Thu Huyền, cũng chính là người nạt Mai Phương lúc nãy, giờ đây đang trợn mặt chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
" Trước tao mới thấy thông tin mày là âm dương sư trừ tà trên mạng. Gái nhà quê nghĩ ra nhiều trò lừa đảo thật, đây cũng là một phi vụ của mày à!"
Mấy đứa đứng xung quanh, trừ Mai Phương ra, nghe thấy Thu Huyền nói thế cũng liền hùa theo cười nhạo tôi.
" ơ con nhỏ láo toét này. Khánh Vân đừng cứu nó, để nó xuống dưới này gặp anh luôn đi!"
Gia Khánh sừng cồ lên, hai mắt như muốn toé lửa, lườm Thu Huyền.
“ nó suốt ngày đeo kính trong lớp, trông kì chết đi được!"
" đúng là bọn nhà quê, trong đầu chỉ toàn nghỉ đến tiền thôi!"
Những lời xì xào, bàn tán không hề kiêng dè gì mà được nói to.
Nữ quỷ không hiểu vì sao lại càng lúc càng tức giận, tử khí bắt đầu lan rộng khắp không gian lớp học.
" người thành phố nào cũng có suy nghĩ hạ đẳng như thế à. Hay chỉ chúng mày thôi!"
Tôi đứng dậy chẹp miệng một tiếng, trên tay cầm theo một lá bùa vàng đi đến phía của Mai Phương.
" không muốn chết thì cầm cho chặt vào!"
Mai Phương ngơ nhác nhưng vẫn nhận lấy lá bùa từ tôi.
“ con chó ở quê tao, mồm còn thơm hơn chúng mày."
Tôi cười khẩy, nhìn Thu Huyền đang tức đến độ đỏ rực hai mắt một lúc rồi mới quay về chỗ ngồi.
" á!"
Gia Khánh thì không an phận giống tôi, hắn ta đạp cho Thu Huyền một phát vào chân, khiến cô ta đau điếng phải khuỵ xuống.
Những đứa hùa theo cũng bị tên quỷ kia tặng cho mấy đòn. Đòn nào cũng đau đến phát khóc.
" xí, em gái nhỏ của tao mà cũng dám bép xép. Chưa đánh chết là may đấy!"
Hắn ta đanh đá khoanh tay lại, chà từ ngày ông nội đổ bệnh, Gia Khánh là người đầu tiên đứng ra bênh vực tôi đấy.
" cảm ơn..."
Tôi khẽ nói.
“ uây, anh rất thích nghe hai chữ này nha. Khánh Vân có thể nói to thêm một chút được không!”
Bộ dạng đanh đá trong một nốt nhạc liền bị phủi sạch, Gia Khánh hai mắt long lanh, tay chống cằm nói với tôi.
Tôi giả điếc, coi như không nghe thấy. Gia Khánh thấy vậy liền bất mãn, càng ra sức mè nheo hơn.
" em có định giải quyết nữ quỷ kia không?"
" cô ta chưa giết người, tôi có thể giúp cô ta xoá bỏ hận thù rồi siêu thoát. Nhưng có điều...."
" có điều gì?"
“ không có tiền, tôi cũng ngại. Hơn nữa đám người kia đã xúc phạm tôi, tính tôi không dễ tha như vậy đâu!"
Gia Khánh gật gù, nhưng lại thấy có gì đó không đúng nên hỏi tiếp.
“ vụ hôm qua, em cũng có lấy tiền hai ông bà kìa đâu?"
“ ai nói không. Trong lúc anh mở khoá cửa, tôi đã nói với bác gái rồi!"
Nói xong liền lôi điện thoại ra, mở tin nhắn chuyển khoản tiền cho Gia Khánh xem. Chưa bao giờ có tiền lệ, tôi làm việc không lấy tiền, chẳng qua lấy ít hay lấy nhiều thôi.
" nhưng mà cái người bật khóc ban nãy ấy, không có xúc phạm em thì phải..."
“ thì thế nên tôi mới đưa cho cô ấy là bùa. Giữ chắc nó trong người, ma quỷ không thể làm hại được cô ấy!"
Đối nhân xử thế tốt như vậy, còn muốn hỏi gì nữa không?
" nữ quỷ đó, chắc chắn là cựu học sinh ở đây!”
Vì bộ quần áo nhuốm máu mà cô ta đang mực, chính là đồng phục của ngôi trường này.
" thật tò mò, đàn chị sẽ giày vò đám người kia như thế nào!"
Tôi nhếch môi cười lạnh, khiến cho Gia Khánh và nữ quỷ dù đã chết nhưng vẫn lạnh gáy.
“ Khánh Vân đáng sợ thật ó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.