Chương 22
Lai Phất
19/03/2021
Người vừa hồi âm ngay trong vài giây, Lý Hành, đột nhiên im lặng.
Sao anh không nói tiếng nào.
Có phải anh đang tìm cây đao dài 100 mét.
Tới chém tôi?
Đồ ngốc.
Anh là Lý Hành!
Cô tưởng đó là anh trai chăm sóc khách hàng của Taobao dễ chịu mà cô muốn xoa tròn nắn bẹp gì cũng được hả?
Hỏi vấn đề này là tự tìm đường chết.
Tôi rất sợ.
Tôi không thể để tình cảnh đang bế tắc này rơi vào kết thúc được.
Tôi nhanh chóng gửi mấy meme sang vớt vát.
Tôi: [Hình ảnh ‘Em bé nhỏ của bạn đợi câu trả lời của bạn chỉ còn 1% kiên nhẫn.JPG.]
Chết mợ, sai rồi!
Nhanh chóng thu hồi!
Sau đó gửi đi: [Hình ảnh ‘Đại ca gà, anh đừng tức giận’.JPG]
Tôi: [Tôi nói đùa thôi, anh Hành đừng tưởng thật.]
Run rẩy chờ tin.
Tới rồi.
Lý Hành: [Anh đã làm gì để em ảo tưởng ra vậy?]
Một khí phách hiên ngang lẫm liệt, kiêu ngạo tựa thần tiên như tát vào mặt tôi.
Tôi sai rồi.
Tôi xúc phạm lão đại Hành.
Tôi vội vàng xin lỗi: [Xin lỗi, lúc không có ai anh vẫn đối xử với tôi quá tốt, tôi không thể không nghĩ nhiều.]
Lý Hành: [Em nghĩ gì?]
Tôi dứt khoát nói thật, ban đầu tôi hỏi Lâm Vi Lương, nhưng tôi cũng muốn hỏi điều này: [Tôi nghĩ anh đối với tôi là có ý khác.]
Lý Hành: [Em nghĩ nhiều quá.]
Tôi: Mẹ kiếp.
Đầu tôi làm bằng sắt, cái gì không hiểu thì muốn hỏi cho tới cùng: [Anh không thích tôi, người lớn cũng không có ở đây, sao anh đối xử với tôi tốt như thế?]
Lý Hành: [Cho dù giáo viên không kiểm tra, em có dám không nghiêm túc làm bài tập cho về nhà khi nghỉ đông, nghỉ hè không?]
Tôi: […]
Lý Hành: [Đây là thái độ của anh đối với công việc, em không cần nghĩ nhiều.]
Thì ra là vậy.
Tôi cứ tưởng—
Thậm chí tôi còn nghĩ—
Anh cũng thích tôi.
Đúng là tự mình đa tình.
Lý Hành: [Gửi cho anh một bức ảnh selfie của em.]
Tôi: [Có yêu cầu gì không?]
Lý Hành: [Không.]
Tôi: [Để chi?]
Lý Hành: [Bồi dưỡng.]
À à à.
Lại ‘làm ăn’ phải không?
Tôi: [Dạ được.]
Thực ra tôi không thường selfie. Ở tuổi tôi thường phải sử dụng thành thạo mấy phần mềm làm đẹp, photoshop, app chỉnh ảnh. Công cụ selfie duy nhất của tôi mà camera trước của iphone.
Chụp một tấm.
Coi lại.
Sao vậy trời.
Cmn.
Quá xấu luôn.
Không được.
Hình như vầy làm sao tôi có thể quyến rũ anh Hành?
Cần phải có tấm hình đẹp.
Vì vậy tôi chọp một app chụp ảnh.
Sau đó, chụp.
A đù.
Cái cằm tôi vốn nhòn nhọn biến thành cái dùi.
Mắt to giống ET* (Người ngoài hành tinh)
Mũi biến mất.
Tôi thở dài.
Mở lại camera trước Iphone.
Đội cái mũ len màu xám lên.
Nhưng mà mặt vẫn xấu.
Tôi tìm thêm cặp kính mát đeo vào.
Chụp một tấm.
Khá hơn nhiều.
Nói chung là khá sinh động.
Ba điểm khí phách bảy phần ngổ ngáo.
Hết sức tự nhiên.
Dù sao thì so với tấm ảnh như con rắn nước kia thì tốt hơn nhiều.
Tôi gửi tấm ảnh cho Lý Hành.
Cả buổi sau chẳng thấy Lý Hành có động tĩnh gì.
Tôi: [Xinh hông?]
Lý Hành: […]
Tốt.
Tôi hiểu.
Đẹp tới mức không nói nên lời.
Mười phút sau.
Lâm Vi Lương gửi cho tôi tin nhắn wechat: [Được đấy, có lão đại chống lưng.]
Tôi: [?]
Lâm Vi Lương: [Lên xem hot search.]
Tôi nhanh chóng mở trang mạng.
Xem tìm kiếm đầu tiên [Em gái Lý Hành.]
Weibo của Lý Hành vạn năm không đổi đã được cập nhật 10 phút trước, y như xác chết vùng dậy.
Đăng một bức ảnh.
Đây là bức ảnh mà tôi gửi cho Lý Hành khi nãy.
Nhưng có nhiều chi tiết hơn.
Trên kính mát của tôi.
Tròng kính bên trái có một chữ “Lạnh”.
Tròng kính bên phải có một chữ “Lùng”.
Bên trái đầu có chữ “Miễn.”
Bên phải đầu có chữ “Cue.” (Cue: Đừng lôi tôi vào mấy chuyện đó/đừng làm phiền tôi)
Cái này gọi là “đẹp”?
Tự chọc mù mắt.
Chú thích trên weibo—
Lý Hành: [Cảm ơn sự quan tâm của các bạn. Cô ấy là cô em gái lớn lên cùng tôi. Cô ấy vẫn độc thân.]
Chỉ mấy phút mà có hơn 80.000 bình luận.
[Hahahaha, đây là em trai thực lực vả mặt anh trai.]
[Lý Khôn tự biên tự diễn tự lật xe.]
[Giấc mơ màu hồng về gia đình thịnh vượng của Lý Khôn đang lung lay.]
[Anh Hành của tôi quá đỉnh! Nghiêm túc khôi hài kkkk]
[Em gái rất kiêu ngạo nha!]
[Nhìn qua thì đúng là dáng vẻ người được anh Hành nâng niu trong lòng bàn tay.]
[Em gái có thiếu bạn trai không? Chỉ đơn giản là yêu em mà không thèm muốn 200 tỉ trong tài khoản của em?]
…
Cờ hó.
Anh cũng quá “chó” rồi.
Lý Hành vừa ra tay.
Vốn dĩ tôi đang bị Lý Khôn bôi xấu.
Bây giờ được tẩy trắng sạch bong kin kít.
Ba chữ Giản Tây Khê thành niềm mơ ước của các cô gái.
Tôi cũng bị photoshop thành cá chép chuyển phát may mắn.
[Chuyển phát hình Giản Tây Khê, tôi có thể có người cha tỉ phú, anh trai Hành bảo vệ mình trưởng thành, 200 tỉ tiền mặt xài không hết thì có mấy siêu sao của Lâm Vi Lương cho tôi tùy ý chọn.]
Tôi: “…”
Đã sống 21 năm.
Lần đầu tiên phát hiện.
Đời này của tôi lại là kịch bản của nữ chính “con nhà người ta.”
Vậy thì tại sao, tôi lại đơn thân độc mã sống cuộc đời tự lập của mình theo cách thế này.
Tại sao chứ.
Hoài nghi cuộc đời.
Ting.
Quách Hiểu Bạch lại gửi tin nhắn tới: [Đừng có xem rồi không trả lời, tớ biết cậu có đọc tin của tớ. Cậu có bản lĩnh giả vờ nghèo khổ, lừa gạt tình cảm của bà đây, sao lại không dám trả lời?]
Tôi: …
Quách Hiểu Bạch: [Trả lời tớ! Trả lời tớ!]
Quách Hiểu Bạch: [Giản Tây Khê! Giản Tây Khê!]
Tôi không dám trả lời.
Tôi không biết giải thích thế nào.
Chứng sợ xã hội tái phát.
Tôi không ra ngoài trong thời gian dài.
Lão Giản phát hiện tôi không bình thường nên khuyên tôi ra ngoài đi dạo. Tôi không muốn đi ra ngoài, đi ra chắc chắn có người nhận ra tôi, sau đó ánh mắt khác thường, chỉ trỏ, bàn luận.
Thiết kế đã gần đến bước cuối nhưng tôi không dám liên lạc với nhóm, vì vậy tôi ngồi nhà viết truyện.
Mấy hôm nay độc giả mừng lắm, bảo là lão Hề đã quay lại, mỗi ngày cả vạn chữ, bình luận vui vẻ chan hòa như Tết.
Thậm chí tôi đã nghĩ phần đời còn lại của mình sẽ như thế này, thậm chí tôi không cần tốt nghiệp. Dù sao tôi không cần kiếm tiền hay công việc, có máy tính, giường, wifi, tôi có thể sống như người tiền sử ở trong động cả đời.
Điều tiếc nuối duy nhất.
Là tôi vẫn còn hơn 100 tệ trong thẻ ăn của mình.
Đùi gà với thịt heo xào sả ớt ở căn tin rất ngon.
Thu nhập từ bút danh “Tiện Hề Hề” tăng vọt trong tuần này. Cộng cả các khoản thưởng là khoảng 10 vạn. (Hơn 300 triệu)
Một tuần, 10 vạn.
Biến đi, mấy người không có những ngón tay vàng.
Biến đi, những đồng tiền này không thể tiêu hết.
Đêm khuya.
Weibo của Tiện Hề Hề có tin nhắn tới.
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Lão đại Hề.]
Tiện Hề Hề: [Tiểu Kiến.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Mấy chương gần đây cực hay.]
Tiện Hề Hề: [Cho nên?]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Tôi muốn thưởng cho anh.]
Ồ.
Tôi nhớ lần trước tôi nói anh ta còn thưởng nữa thì sẽ không thèm để ý tới anh ta nữa.
Tiện Hề Hề: [Không cần đâu, tâm sự với tôi là được.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Được.]
Tiện Hề Hề: [Gần đây tôi muốn ở ẩn.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Có thể hiểu. Lão đại Hề là người thanh cao, không có mưu cầu danh lợi của cải, không bị ràng buộc bởi những điều tầm thường thế gian.]
Cục cớt.
Chỉ là do tôi gặp phải trở ngại lớn thôi.
Ha ha.
Để tôi giả vờ như một người hoàn mỹ trong mắt người hâm mộ đi.
Tôi rất lạc quan trong thực tế. Nhưng trong thế giới ảo, vẫn có vài thói xấu.
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Một người bạn của tôi gần đây cũng có dấu hiệu muốn tránh khỏi thế giới.]
Tiện Hề Hề: [Còn trẻ vậy mà muốn ở ẩn? Hiếm thấy.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Có lẽ là bị suy sụp. Tôi không biết làm sao để giúp người ấy.]
Tiện Hề Hề: [Người bạn của anh chắc hẳn hy vọng anh đứng ra làm áo giáp, giúp người đó chống đỡ những vấn đề khó khăn. Vấn đề được giải quyết thì tự nhiên người đó có thể đứng lên từ trong suy sụp. Nếu không phải là người bạn quá quan trọng thì anh không cần làm đến bước đó, một khi người đó đã quen với sự giúp đỡ của anh thì sau này sẽ luôn cần anh, như vậy thì anh sẽ rất phiền phức.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Là một người bạn rất quan trọng.]
Tiện Hề Hề: [Vậy người bạn kia của anh rất may mắn khi có người bạn như anh]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Không hẳn, người đó không thích tôi.]
À.
Hóa ra là yêu đơn phương.
À.
Hóa ra kiểu của chú em này là thế…
Chúng tôi nói chuyện đến khuya mới tạm biệt.
‘Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy’ là một cậu em trai rất dịu dàng.
Tôi hy vọng anh ta sớm cưa đổ người bạn mình.
Những người bạn tốt sớm muộn cũng thành đôi.
Sao anh không nói tiếng nào.
Có phải anh đang tìm cây đao dài 100 mét.
Tới chém tôi?
Đồ ngốc.
Anh là Lý Hành!
Cô tưởng đó là anh trai chăm sóc khách hàng của Taobao dễ chịu mà cô muốn xoa tròn nắn bẹp gì cũng được hả?
Hỏi vấn đề này là tự tìm đường chết.
Tôi rất sợ.
Tôi không thể để tình cảnh đang bế tắc này rơi vào kết thúc được.
Tôi nhanh chóng gửi mấy meme sang vớt vát.
Tôi: [Hình ảnh ‘Em bé nhỏ của bạn đợi câu trả lời của bạn chỉ còn 1% kiên nhẫn.JPG.]
Chết mợ, sai rồi!
Nhanh chóng thu hồi!
Sau đó gửi đi: [Hình ảnh ‘Đại ca gà, anh đừng tức giận’.JPG]
Tôi: [Tôi nói đùa thôi, anh Hành đừng tưởng thật.]
Run rẩy chờ tin.
Tới rồi.
Lý Hành: [Anh đã làm gì để em ảo tưởng ra vậy?]
Một khí phách hiên ngang lẫm liệt, kiêu ngạo tựa thần tiên như tát vào mặt tôi.
Tôi sai rồi.
Tôi xúc phạm lão đại Hành.
Tôi vội vàng xin lỗi: [Xin lỗi, lúc không có ai anh vẫn đối xử với tôi quá tốt, tôi không thể không nghĩ nhiều.]
Lý Hành: [Em nghĩ gì?]
Tôi dứt khoát nói thật, ban đầu tôi hỏi Lâm Vi Lương, nhưng tôi cũng muốn hỏi điều này: [Tôi nghĩ anh đối với tôi là có ý khác.]
Lý Hành: [Em nghĩ nhiều quá.]
Tôi: Mẹ kiếp.
Đầu tôi làm bằng sắt, cái gì không hiểu thì muốn hỏi cho tới cùng: [Anh không thích tôi, người lớn cũng không có ở đây, sao anh đối xử với tôi tốt như thế?]
Lý Hành: [Cho dù giáo viên không kiểm tra, em có dám không nghiêm túc làm bài tập cho về nhà khi nghỉ đông, nghỉ hè không?]
Tôi: […]
Lý Hành: [Đây là thái độ của anh đối với công việc, em không cần nghĩ nhiều.]
Thì ra là vậy.
Tôi cứ tưởng—
Thậm chí tôi còn nghĩ—
Anh cũng thích tôi.
Đúng là tự mình đa tình.
Lý Hành: [Gửi cho anh một bức ảnh selfie của em.]
Tôi: [Có yêu cầu gì không?]
Lý Hành: [Không.]
Tôi: [Để chi?]
Lý Hành: [Bồi dưỡng.]
À à à.
Lại ‘làm ăn’ phải không?
Tôi: [Dạ được.]
Thực ra tôi không thường selfie. Ở tuổi tôi thường phải sử dụng thành thạo mấy phần mềm làm đẹp, photoshop, app chỉnh ảnh. Công cụ selfie duy nhất của tôi mà camera trước của iphone.
Chụp một tấm.
Coi lại.
Sao vậy trời.
Cmn.
Quá xấu luôn.
Không được.
Hình như vầy làm sao tôi có thể quyến rũ anh Hành?
Cần phải có tấm hình đẹp.
Vì vậy tôi chọp một app chụp ảnh.
Sau đó, chụp.
A đù.
Cái cằm tôi vốn nhòn nhọn biến thành cái dùi.
Mắt to giống ET* (Người ngoài hành tinh)
Mũi biến mất.
Tôi thở dài.
Mở lại camera trước Iphone.
Đội cái mũ len màu xám lên.
Nhưng mà mặt vẫn xấu.
Tôi tìm thêm cặp kính mát đeo vào.
Chụp một tấm.
Khá hơn nhiều.
Nói chung là khá sinh động.
Ba điểm khí phách bảy phần ngổ ngáo.
Hết sức tự nhiên.
Dù sao thì so với tấm ảnh như con rắn nước kia thì tốt hơn nhiều.
Tôi gửi tấm ảnh cho Lý Hành.
Cả buổi sau chẳng thấy Lý Hành có động tĩnh gì.
Tôi: [Xinh hông?]
Lý Hành: […]
Tốt.
Tôi hiểu.
Đẹp tới mức không nói nên lời.
Mười phút sau.
Lâm Vi Lương gửi cho tôi tin nhắn wechat: [Được đấy, có lão đại chống lưng.]
Tôi: [?]
Lâm Vi Lương: [Lên xem hot search.]
Tôi nhanh chóng mở trang mạng.
Xem tìm kiếm đầu tiên [Em gái Lý Hành.]
Weibo của Lý Hành vạn năm không đổi đã được cập nhật 10 phút trước, y như xác chết vùng dậy.
Đăng một bức ảnh.
Đây là bức ảnh mà tôi gửi cho Lý Hành khi nãy.
Nhưng có nhiều chi tiết hơn.
Trên kính mát của tôi.
Tròng kính bên trái có một chữ “Lạnh”.
Tròng kính bên phải có một chữ “Lùng”.
Bên trái đầu có chữ “Miễn.”
Bên phải đầu có chữ “Cue.” (Cue: Đừng lôi tôi vào mấy chuyện đó/đừng làm phiền tôi)
Cái này gọi là “đẹp”?
Tự chọc mù mắt.
Chú thích trên weibo—
Lý Hành: [Cảm ơn sự quan tâm của các bạn. Cô ấy là cô em gái lớn lên cùng tôi. Cô ấy vẫn độc thân.]
Chỉ mấy phút mà có hơn 80.000 bình luận.
[Hahahaha, đây là em trai thực lực vả mặt anh trai.]
[Lý Khôn tự biên tự diễn tự lật xe.]
[Giấc mơ màu hồng về gia đình thịnh vượng của Lý Khôn đang lung lay.]
[Anh Hành của tôi quá đỉnh! Nghiêm túc khôi hài kkkk]
[Em gái rất kiêu ngạo nha!]
[Nhìn qua thì đúng là dáng vẻ người được anh Hành nâng niu trong lòng bàn tay.]
[Em gái có thiếu bạn trai không? Chỉ đơn giản là yêu em mà không thèm muốn 200 tỉ trong tài khoản của em?]
…
Cờ hó.
Anh cũng quá “chó” rồi.
Lý Hành vừa ra tay.
Vốn dĩ tôi đang bị Lý Khôn bôi xấu.
Bây giờ được tẩy trắng sạch bong kin kít.
Ba chữ Giản Tây Khê thành niềm mơ ước của các cô gái.
Tôi cũng bị photoshop thành cá chép chuyển phát may mắn.
[Chuyển phát hình Giản Tây Khê, tôi có thể có người cha tỉ phú, anh trai Hành bảo vệ mình trưởng thành, 200 tỉ tiền mặt xài không hết thì có mấy siêu sao của Lâm Vi Lương cho tôi tùy ý chọn.]
Tôi: “…”
Đã sống 21 năm.
Lần đầu tiên phát hiện.
Đời này của tôi lại là kịch bản của nữ chính “con nhà người ta.”
Vậy thì tại sao, tôi lại đơn thân độc mã sống cuộc đời tự lập của mình theo cách thế này.
Tại sao chứ.
Hoài nghi cuộc đời.
Ting.
Quách Hiểu Bạch lại gửi tin nhắn tới: [Đừng có xem rồi không trả lời, tớ biết cậu có đọc tin của tớ. Cậu có bản lĩnh giả vờ nghèo khổ, lừa gạt tình cảm của bà đây, sao lại không dám trả lời?]
Tôi: …
Quách Hiểu Bạch: [Trả lời tớ! Trả lời tớ!]
Quách Hiểu Bạch: [Giản Tây Khê! Giản Tây Khê!]
Tôi không dám trả lời.
Tôi không biết giải thích thế nào.
Chứng sợ xã hội tái phát.
Tôi không ra ngoài trong thời gian dài.
Lão Giản phát hiện tôi không bình thường nên khuyên tôi ra ngoài đi dạo. Tôi không muốn đi ra ngoài, đi ra chắc chắn có người nhận ra tôi, sau đó ánh mắt khác thường, chỉ trỏ, bàn luận.
Thiết kế đã gần đến bước cuối nhưng tôi không dám liên lạc với nhóm, vì vậy tôi ngồi nhà viết truyện.
Mấy hôm nay độc giả mừng lắm, bảo là lão Hề đã quay lại, mỗi ngày cả vạn chữ, bình luận vui vẻ chan hòa như Tết.
Thậm chí tôi đã nghĩ phần đời còn lại của mình sẽ như thế này, thậm chí tôi không cần tốt nghiệp. Dù sao tôi không cần kiếm tiền hay công việc, có máy tính, giường, wifi, tôi có thể sống như người tiền sử ở trong động cả đời.
Điều tiếc nuối duy nhất.
Là tôi vẫn còn hơn 100 tệ trong thẻ ăn của mình.
Đùi gà với thịt heo xào sả ớt ở căn tin rất ngon.
Thu nhập từ bút danh “Tiện Hề Hề” tăng vọt trong tuần này. Cộng cả các khoản thưởng là khoảng 10 vạn. (Hơn 300 triệu)
Một tuần, 10 vạn.
Biến đi, mấy người không có những ngón tay vàng.
Biến đi, những đồng tiền này không thể tiêu hết.
Đêm khuya.
Weibo của Tiện Hề Hề có tin nhắn tới.
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Lão đại Hề.]
Tiện Hề Hề: [Tiểu Kiến.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Mấy chương gần đây cực hay.]
Tiện Hề Hề: [Cho nên?]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Tôi muốn thưởng cho anh.]
Ồ.
Tôi nhớ lần trước tôi nói anh ta còn thưởng nữa thì sẽ không thèm để ý tới anh ta nữa.
Tiện Hề Hề: [Không cần đâu, tâm sự với tôi là được.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Được.]
Tiện Hề Hề: [Gần đây tôi muốn ở ẩn.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Có thể hiểu. Lão đại Hề là người thanh cao, không có mưu cầu danh lợi của cải, không bị ràng buộc bởi những điều tầm thường thế gian.]
Cục cớt.
Chỉ là do tôi gặp phải trở ngại lớn thôi.
Ha ha.
Để tôi giả vờ như một người hoàn mỹ trong mắt người hâm mộ đi.
Tôi rất lạc quan trong thực tế. Nhưng trong thế giới ảo, vẫn có vài thói xấu.
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Một người bạn của tôi gần đây cũng có dấu hiệu muốn tránh khỏi thế giới.]
Tiện Hề Hề: [Còn trẻ vậy mà muốn ở ẩn? Hiếm thấy.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Có lẽ là bị suy sụp. Tôi không biết làm sao để giúp người ấy.]
Tiện Hề Hề: [Người bạn của anh chắc hẳn hy vọng anh đứng ra làm áo giáp, giúp người đó chống đỡ những vấn đề khó khăn. Vấn đề được giải quyết thì tự nhiên người đó có thể đứng lên từ trong suy sụp. Nếu không phải là người bạn quá quan trọng thì anh không cần làm đến bước đó, một khi người đó đã quen với sự giúp đỡ của anh thì sau này sẽ luôn cần anh, như vậy thì anh sẽ rất phiền phức.]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Là một người bạn rất quan trọng.]
Tiện Hề Hề: [Vậy người bạn kia của anh rất may mắn khi có người bạn như anh]
Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy: [Không hẳn, người đó không thích tôi.]
À.
Hóa ra là yêu đơn phương.
À.
Hóa ra kiểu của chú em này là thế…
Chúng tôi nói chuyện đến khuya mới tạm biệt.
‘Chỉ có lão đại Hề mới có thể thấy’ là một cậu em trai rất dịu dàng.
Tôi hy vọng anh ta sớm cưa đổ người bạn mình.
Những người bạn tốt sớm muộn cũng thành đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.