Chương 50
Lai Phất
19/03/2021
Hồi ký theo đuổi vợ – 8
Tôi kết hôn đã 3 năm.
Tôi cũng đã ngoài 30. Tôi không còn phải liều mạng kiếm tiền nữa, bắt đầu biết cách ngâm kỷ tử trong bình giữ nhiệt, tránh những cuộc vui không cần thiết, đi làm về là dỗ dành vợ.
Trong hôn nhân, bản lĩnh lớn nhất của người đàn ông là làm cho vợ mình hạnh phúc.
Mà tôi.
Tôi là thiên tài trong chuyện chiều vợ.
Vợ tôi chỉ có một sở thích là viết tiểu thuyết.
Tôi, chỉ có sở thích là đọc tiểu thuyết vợ tôi viết.
Có lẽ tôi đã tích rất nhiều công đức trong kiếp trước.
Nếu không, sao đời này tôi có thể cưới em làm vợ.
Tôi biết viết lách là công việc lao động trí óc vất vả.
Vì sự phát triển lành mạnh, ổn định lâu dài cho sự nghiệp sáng tác của nhà văn lớn.
Là một thành viên trong gia đình nhà văn. Tôi có nghĩa vụ chăm sóc sức khỏe của em.
Em thường thích viết vào đêm khuya.
Hiện giờ.
Nếu tôi phát hiện ra 11 giờ mà em chưa ngủ.
Tốt.
Kéo lên giường.
Đêm đó cơ bản là em không cần ngủ.
Tôi thường thức dậy lúc 6h sáng, kéo em dậy cùng chạy bộ buổi sáng.
Lúc đầu em càu nhàu than phiền, nhưng sau đó lại nghiện chạy, sáng ra đổi lại là em hôn đánh thức tôi dậy rồi chạy bộ cùng tôi.
Tập thể dục sẽ giúp tăng đáng kể số lượng tế bào thần kinh ở vùng hải mã trong não.
Thay vào đó, buổi sáng thành thời gian sáng tác hiệu quả nhất trong ngày của em. Đương nhiên em bỏ thói quen xấu là thức khuya đi.
Tạo thói quen chơi với chồng trước khi đi ngủ.
Tôi kiểm tra ba bữa ăn trong ngày của em. Vì sợ em ăn đồ ăn vặt nên tôi tự tay nấu cho em.
Em có thể vừa ăn vừa khóc.
Món súp chua cay có thịt cua hoàng đế, tôm hùm Úc, nhum, bò Wagyu,…
Nuôi tới khi miệng em thật kén ăn, em không bao giờ nhắc tới Matalang hay gì nữa.
Nhiều người hỏi tôi sao tình cảm của tôi với vợ tốt như thế mà lại không tổ chức đám cưới?
Tôi cười nói: “Đã tổ chức rồi, do mọi người không biết thôi.”
Nói tới chuyện đó.
Tôi phải nói tới giá trị của vỏ bọc Tiểu Kiến.
Watanabe Junichi* nói: [Nói ngắn gọn, hôn nhân không chỉ là sự kết hợp giữa một người đàn ông và một người phụ nữ yêu thương nhau. Họ có thể đóng vai là cha, mẹ hoặc bạn bè, có khi lại thể hiện sự ngây thơ như trẻ con khi cần thiết… tất cả là một bộ phận tạo thành hôn nhân.] (Một nhà văn Nhật Bản có những tác phẩm nổi tiếng như Đèn không hắt bóng, Thiên đường đã mất.)
Trong hôn nhân, tôi có thể là chồng.
Tôi còn có thể là tri kỷ của vợ tôi.
Năm đó, khi sắp tới lễ cưới, vợ tôi bất ngờ nhắn với Tiểu Kiến.
Vợ tôi: [Tôi không muốn tổ chức đám cưới.]
Thời gian gần đây tôi rất bận rộn với những việc vụn vặt liên quan tới đám cưới, đám cưới rất phức tạp, mệt mỏi, bỗng nhiên vợ tôi nói vậy, chẳng khác gì dội một chậu nước lạnh xuống.
Tôi: [Tại sao?]
Vợ tôi nói: [Tôi muốn có một đám cưới chỉ thuộc về hai chúng tôi.]
Tôi: [Người yêu của em có biết không? 】
Em: [Hai bên gia đình rất cần đám cưới này, bắt buộc phải có.]
Tôi: [Em không tin người yêu em sao.]
Em nói: [Không phải tôi không tin anh ấy, tôi không có lòng tin với chính mình.]
Tôi: [Em cứ thử nói xem phản ứng của anh ấy thế nào.]
Em nói: [Anh ấy sẽ không đồng ý, anh ấy cần đám cưới này.]
Tôi kiên quyết nói với em: [Em cứ tìm cơ hội bày tỏ, nếu anh ấy biết em muốn gì, mà anh ấy vẫn kiên quyết với ý kiến của mình—]
Em: [Vậy tôi làm gì?]
Tôi: [Em vả cho anh ta một phát chết luôn.]
Em: [Tiểu Kiến, bạo lực gia đình là phạm pháp.]
Tôi: [Vậy mà em cũng không làm được sao, anh ta lừa em kết hôn, em còn băn khoăn cái lông gì!]
Tới lượt em an ủi tôi: [Tiểu Kiến, đừng nóng.]
Lâm Vi Lương và Lý Khôn tổ chức đám cưới tại một nhà thờ nhỏ ở nước ngoài xong thì quay về nước, họ đăng bộ ảnh lên tường nhà trong vòng bạn bè.
Nhân cơ hội đó, tôi nói với vợ: “Đám cưới thế này cũng thú vị lắm.”
Mắt vợ tôi lập tức sáng lên, rồi lại xìu xuống: “Em nghĩ không tốt lắm. Dù sao đám cưới cũng là chuyện hệ trọng.”
May mắn là tôi có Tiểu Kiến.
Nếu không thì đã bị dáng vẻ nói vậy mà không phải vậy của em lừa mất.
Tôi lén gọi cho Giản Vệ Đông, nói với ông rằng tôi không muốn tổ chức đám cưới nữa. Tây Tây muốn có một đám cưới của riêng hai người. Tôi muốn tạo cho em một bất ngờ.
Ba mẹ tôi cũng là người hiểu tình lý, nghe tôi nói xong, họ chủ động nói với tôi: “Đi đi, hai đứa đi chơi vui vẻ.”
Tôi lừa em đến Na Uy.
Theo những gì tôi hiểu về em, em sẽ thích nơi đây.
Khi đến Geirangerfjord*, vợ tôi ngay lập tức bị vẻ đẹp của vịnh làm mê mẩn. (Một vịnh hẹp nổi tiếng ở Na Uy)
Tôi dự định tổ chức đám cưới trong rừng.
Dưới tán cây cổ thụ trong một trang trại nhỏ của địa phương, khung cảnh được trang trí bởi hoa nhập từ Hà Lan, phông nền được trang trí bằng ren trắng thánh thiện, trên cành có những chú sóc nhỏ, thỏ rừng nhỏ trên cỏ cũng rất đáng yêu, sinh động.
Người nông dân dẫn theo con ngựa trắng bước tới, tôi ôm vợ ngồi lên, em mặc một chiếc váy hoa màu đỏ, như cô bé Alice trong xứ sở thần tiên. Tôi đặt vòng hoa trắng lên đầu cô dâu, tuyên bố cô gái này sắp trở thành vợ tôi.
Vợ tôi bật khóc vì sung sướng, em nói: “Đây là đám cưới trong mơ của em!”
Tôi nói: “Đây cũng là đám cưới duy nhất trong đời anh.”
Vợ tôi hỏi lại” Vậy còn đám cưới hoành tráng mà anh đang chuẩn bị?”
Tôi không quan tâm tới nó: “Không làm nữa.”
Tôi khịt mũi: “Anh không muốn em nghĩ anh cưới em vì em là con gái Giản Vệ Đông, rồi em không tin anh thật sự yêu em.”
Khi tuyên thệ, tôi chỉ nói, đây là điều duy nhất tôi muốn nói: “I love you.”
Vợ tôi hung hăng trừng tôi với đôi mắt ngập nước: “I know!!!”
Sau đám cưới, vợ tôi lại tìm Tiểu Kiến.
Em nói: [Tiểu Kiến. Người yêu tôi không tin tôi tin anh ấy yêu tôi. Làm gì bây giờ?]
Đầu óc tôi cũng muốn choáng váng.
Sao em lại cứ quắn quéo chuyện gì đâu?!
Tôi đề nghị với em: [Vậy thì em cứ thường xuyên nói là em tin tưởng, người yêu em nghe nhiều thì tự nhiên sẽ tin thôi.]
Vì vậy, vợ tôi bắt đầu thổi tôi lên tận mây xanh—
“Ông xã cực khổ làm việc, hôm nay lại vất vả đi kiếm tiền nuôi vợ, cố lên!”
“Ông xã nay tan làm sớm quá, chắc nhớ em phải không?”
“Đêm qua 6 lần, đêm nay 7 lần, chồng em thể hiện tình yêu thật không tiếc sức mà!”
“Ngay cả trà sữa em uống còn thừa anh cũng uống sạch, ông xã yêu em nhiều quá!”
“Em đi vệ sinh ra quên rửa tay đã lột quýt đưa anh ăn, anh ăn hết luôn. Bốn bỏ lên năm coi như là cớt của vợ cũng dám ăn, ông xã thực sự yêu em mà!”
A a.
Ngấy quá.
*
Cứ vậy.
Tôi dùng vỏ bọc Tiểu Kiến tạo phúc lợi cho mình suốt 3 năm.
Một ngày nọ lão đại Tiện nói không muốn làm bạn với Tiểu Kiến.
Em nói: [Tiểu Kiến là đàn ông hay phụ nữ không quan trọng. Dù tôi rất yêu người yêu mình nhưng tôi nghĩ Tiểu Kiến là người bạn tâm giao của tôi. Không ai hiểu tôi hơn anh.]
Tôi không tin vợ mình làm điều gì có lỗi với tôi. Tôi hỏi em: [Sau này chúng ta sẽ thế nào?]
Em: [Tri kỷ.]
Tôi xanh lè. (tiếng lóng chỉ việc bị cắm sừng ấy.)
Tôi hỏi em: [Tôi không muốn phản bội người yêu của mình.]
Em: [Tôi cũng không muốn người yêu mình biết. Chúng ta bí mật che giấu đi, chúng ta sẽ làm được, anh em ngốc.]
Tôi: …
Giản Tây Khê.
Tôi nhất định sẽ cho em thấy hậu quả của việc lạc đường.
Ngày hẹn gặp mặt, mưa gió ầm ầm.
Như tôi cảm thấy bị phản bội.
Tôi ngồi bên cửa sổ, thấy em cầm một cây gậy bóng chày đi vào quán café.
Sau đó.
Ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn em nở nụ cười, mở chiếc ipad mini chuyên dụng của tôi.
Weibo đăng nhập tài khoản ‘Chỉ lão đại Hề mới thấy’.
Sơ suất.
Tôi cho em mượn chơi mà quên đăng xuất.
Đi đêm có ngày gặp ma.
Ác giả ác báo.
Vợ tôi nâng cây gậy bóng chày trong tay lên, cười xấu xa: “Tiểu Kiến, đây là quà gặp mặt của em dành cho anh. Anh có thể nhận lấy.”
Tôi: !!! Tôi bị vợ đuổi đánh suốt mấy con đường.
Tôi kết hôn đã 3 năm.
Tôi cũng đã ngoài 30. Tôi không còn phải liều mạng kiếm tiền nữa, bắt đầu biết cách ngâm kỷ tử trong bình giữ nhiệt, tránh những cuộc vui không cần thiết, đi làm về là dỗ dành vợ.
Trong hôn nhân, bản lĩnh lớn nhất của người đàn ông là làm cho vợ mình hạnh phúc.
Mà tôi.
Tôi là thiên tài trong chuyện chiều vợ.
Vợ tôi chỉ có một sở thích là viết tiểu thuyết.
Tôi, chỉ có sở thích là đọc tiểu thuyết vợ tôi viết.
Có lẽ tôi đã tích rất nhiều công đức trong kiếp trước.
Nếu không, sao đời này tôi có thể cưới em làm vợ.
Tôi biết viết lách là công việc lao động trí óc vất vả.
Vì sự phát triển lành mạnh, ổn định lâu dài cho sự nghiệp sáng tác của nhà văn lớn.
Là một thành viên trong gia đình nhà văn. Tôi có nghĩa vụ chăm sóc sức khỏe của em.
Em thường thích viết vào đêm khuya.
Hiện giờ.
Nếu tôi phát hiện ra 11 giờ mà em chưa ngủ.
Tốt.
Kéo lên giường.
Đêm đó cơ bản là em không cần ngủ.
Tôi thường thức dậy lúc 6h sáng, kéo em dậy cùng chạy bộ buổi sáng.
Lúc đầu em càu nhàu than phiền, nhưng sau đó lại nghiện chạy, sáng ra đổi lại là em hôn đánh thức tôi dậy rồi chạy bộ cùng tôi.
Tập thể dục sẽ giúp tăng đáng kể số lượng tế bào thần kinh ở vùng hải mã trong não.
Thay vào đó, buổi sáng thành thời gian sáng tác hiệu quả nhất trong ngày của em. Đương nhiên em bỏ thói quen xấu là thức khuya đi.
Tạo thói quen chơi với chồng trước khi đi ngủ.
Tôi kiểm tra ba bữa ăn trong ngày của em. Vì sợ em ăn đồ ăn vặt nên tôi tự tay nấu cho em.
Em có thể vừa ăn vừa khóc.
Món súp chua cay có thịt cua hoàng đế, tôm hùm Úc, nhum, bò Wagyu,…
Nuôi tới khi miệng em thật kén ăn, em không bao giờ nhắc tới Matalang hay gì nữa.
Nhiều người hỏi tôi sao tình cảm của tôi với vợ tốt như thế mà lại không tổ chức đám cưới?
Tôi cười nói: “Đã tổ chức rồi, do mọi người không biết thôi.”
Nói tới chuyện đó.
Tôi phải nói tới giá trị của vỏ bọc Tiểu Kiến.
Watanabe Junichi* nói: [Nói ngắn gọn, hôn nhân không chỉ là sự kết hợp giữa một người đàn ông và một người phụ nữ yêu thương nhau. Họ có thể đóng vai là cha, mẹ hoặc bạn bè, có khi lại thể hiện sự ngây thơ như trẻ con khi cần thiết… tất cả là một bộ phận tạo thành hôn nhân.] (Một nhà văn Nhật Bản có những tác phẩm nổi tiếng như Đèn không hắt bóng, Thiên đường đã mất.)
Trong hôn nhân, tôi có thể là chồng.
Tôi còn có thể là tri kỷ của vợ tôi.
Năm đó, khi sắp tới lễ cưới, vợ tôi bất ngờ nhắn với Tiểu Kiến.
Vợ tôi: [Tôi không muốn tổ chức đám cưới.]
Thời gian gần đây tôi rất bận rộn với những việc vụn vặt liên quan tới đám cưới, đám cưới rất phức tạp, mệt mỏi, bỗng nhiên vợ tôi nói vậy, chẳng khác gì dội một chậu nước lạnh xuống.
Tôi: [Tại sao?]
Vợ tôi nói: [Tôi muốn có một đám cưới chỉ thuộc về hai chúng tôi.]
Tôi: [Người yêu của em có biết không? 】
Em: [Hai bên gia đình rất cần đám cưới này, bắt buộc phải có.]
Tôi: [Em không tin người yêu em sao.]
Em nói: [Không phải tôi không tin anh ấy, tôi không có lòng tin với chính mình.]
Tôi: [Em cứ thử nói xem phản ứng của anh ấy thế nào.]
Em nói: [Anh ấy sẽ không đồng ý, anh ấy cần đám cưới này.]
Tôi kiên quyết nói với em: [Em cứ tìm cơ hội bày tỏ, nếu anh ấy biết em muốn gì, mà anh ấy vẫn kiên quyết với ý kiến của mình—]
Em: [Vậy tôi làm gì?]
Tôi: [Em vả cho anh ta một phát chết luôn.]
Em: [Tiểu Kiến, bạo lực gia đình là phạm pháp.]
Tôi: [Vậy mà em cũng không làm được sao, anh ta lừa em kết hôn, em còn băn khoăn cái lông gì!]
Tới lượt em an ủi tôi: [Tiểu Kiến, đừng nóng.]
Lâm Vi Lương và Lý Khôn tổ chức đám cưới tại một nhà thờ nhỏ ở nước ngoài xong thì quay về nước, họ đăng bộ ảnh lên tường nhà trong vòng bạn bè.
Nhân cơ hội đó, tôi nói với vợ: “Đám cưới thế này cũng thú vị lắm.”
Mắt vợ tôi lập tức sáng lên, rồi lại xìu xuống: “Em nghĩ không tốt lắm. Dù sao đám cưới cũng là chuyện hệ trọng.”
May mắn là tôi có Tiểu Kiến.
Nếu không thì đã bị dáng vẻ nói vậy mà không phải vậy của em lừa mất.
Tôi lén gọi cho Giản Vệ Đông, nói với ông rằng tôi không muốn tổ chức đám cưới nữa. Tây Tây muốn có một đám cưới của riêng hai người. Tôi muốn tạo cho em một bất ngờ.
Ba mẹ tôi cũng là người hiểu tình lý, nghe tôi nói xong, họ chủ động nói với tôi: “Đi đi, hai đứa đi chơi vui vẻ.”
Tôi lừa em đến Na Uy.
Theo những gì tôi hiểu về em, em sẽ thích nơi đây.
Khi đến Geirangerfjord*, vợ tôi ngay lập tức bị vẻ đẹp của vịnh làm mê mẩn. (Một vịnh hẹp nổi tiếng ở Na Uy)
Tôi dự định tổ chức đám cưới trong rừng.
Dưới tán cây cổ thụ trong một trang trại nhỏ của địa phương, khung cảnh được trang trí bởi hoa nhập từ Hà Lan, phông nền được trang trí bằng ren trắng thánh thiện, trên cành có những chú sóc nhỏ, thỏ rừng nhỏ trên cỏ cũng rất đáng yêu, sinh động.
Người nông dân dẫn theo con ngựa trắng bước tới, tôi ôm vợ ngồi lên, em mặc một chiếc váy hoa màu đỏ, như cô bé Alice trong xứ sở thần tiên. Tôi đặt vòng hoa trắng lên đầu cô dâu, tuyên bố cô gái này sắp trở thành vợ tôi.
Vợ tôi bật khóc vì sung sướng, em nói: “Đây là đám cưới trong mơ của em!”
Tôi nói: “Đây cũng là đám cưới duy nhất trong đời anh.”
Vợ tôi hỏi lại” Vậy còn đám cưới hoành tráng mà anh đang chuẩn bị?”
Tôi không quan tâm tới nó: “Không làm nữa.”
Tôi khịt mũi: “Anh không muốn em nghĩ anh cưới em vì em là con gái Giản Vệ Đông, rồi em không tin anh thật sự yêu em.”
Khi tuyên thệ, tôi chỉ nói, đây là điều duy nhất tôi muốn nói: “I love you.”
Vợ tôi hung hăng trừng tôi với đôi mắt ngập nước: “I know!!!”
Sau đám cưới, vợ tôi lại tìm Tiểu Kiến.
Em nói: [Tiểu Kiến. Người yêu tôi không tin tôi tin anh ấy yêu tôi. Làm gì bây giờ?]
Đầu óc tôi cũng muốn choáng váng.
Sao em lại cứ quắn quéo chuyện gì đâu?!
Tôi đề nghị với em: [Vậy thì em cứ thường xuyên nói là em tin tưởng, người yêu em nghe nhiều thì tự nhiên sẽ tin thôi.]
Vì vậy, vợ tôi bắt đầu thổi tôi lên tận mây xanh—
“Ông xã cực khổ làm việc, hôm nay lại vất vả đi kiếm tiền nuôi vợ, cố lên!”
“Ông xã nay tan làm sớm quá, chắc nhớ em phải không?”
“Đêm qua 6 lần, đêm nay 7 lần, chồng em thể hiện tình yêu thật không tiếc sức mà!”
“Ngay cả trà sữa em uống còn thừa anh cũng uống sạch, ông xã yêu em nhiều quá!”
“Em đi vệ sinh ra quên rửa tay đã lột quýt đưa anh ăn, anh ăn hết luôn. Bốn bỏ lên năm coi như là cớt của vợ cũng dám ăn, ông xã thực sự yêu em mà!”
A a.
Ngấy quá.
*
Cứ vậy.
Tôi dùng vỏ bọc Tiểu Kiến tạo phúc lợi cho mình suốt 3 năm.
Một ngày nọ lão đại Tiện nói không muốn làm bạn với Tiểu Kiến.
Em nói: [Tiểu Kiến là đàn ông hay phụ nữ không quan trọng. Dù tôi rất yêu người yêu mình nhưng tôi nghĩ Tiểu Kiến là người bạn tâm giao của tôi. Không ai hiểu tôi hơn anh.]
Tôi không tin vợ mình làm điều gì có lỗi với tôi. Tôi hỏi em: [Sau này chúng ta sẽ thế nào?]
Em: [Tri kỷ.]
Tôi xanh lè. (tiếng lóng chỉ việc bị cắm sừng ấy.)
Tôi hỏi em: [Tôi không muốn phản bội người yêu của mình.]
Em: [Tôi cũng không muốn người yêu mình biết. Chúng ta bí mật che giấu đi, chúng ta sẽ làm được, anh em ngốc.]
Tôi: …
Giản Tây Khê.
Tôi nhất định sẽ cho em thấy hậu quả của việc lạc đường.
Ngày hẹn gặp mặt, mưa gió ầm ầm.
Như tôi cảm thấy bị phản bội.
Tôi ngồi bên cửa sổ, thấy em cầm một cây gậy bóng chày đi vào quán café.
Sau đó.
Ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn em nở nụ cười, mở chiếc ipad mini chuyên dụng của tôi.
Weibo đăng nhập tài khoản ‘Chỉ lão đại Hề mới thấy’.
Sơ suất.
Tôi cho em mượn chơi mà quên đăng xuất.
Đi đêm có ngày gặp ma.
Ác giả ác báo.
Vợ tôi nâng cây gậy bóng chày trong tay lên, cười xấu xa: “Tiểu Kiến, đây là quà gặp mặt của em dành cho anh. Anh có thể nhận lấy.”
Tôi: !!! Tôi bị vợ đuổi đánh suốt mấy con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.