Chương 8
Lai Phất
19/03/2021
Một chiều nọ.
Tôi đang chăm chỉ gõ chữ thì nhận được cuộc gọi số máy lạ.
Tôi bấm tắt.
Là chủ sở hữu dãy số 18888888888, lúc mới bắt đầu sử dụng, tôi không chịu nổi việc bị quấy rầy.
[Cô là chủ số máy 18888888888 sao?]
[Người sống hả?]
[Thật sự có người sử dụng số máy này!]
[Mua lại 100 triệu được không?]
Sợ bị hớ nên tôi lập danh sách trắng từ sớm.
Đúng, là danh sách trắng chứ không phải danh sách đen.
Danh sách trắng là chỉ những người trong danh sách trắng mới có thể gọi, nhắn tin cho tôi.
Đó coi như là đặc quyền đi.
Kết quả hôm nay tôi nhận được số điện thoại lạ.
Tôi cúp máy.
Bên kia kiên trì gọi lại.
Tôi kiên nhẫn tắt.
Bên kia gọi.
Tôi tắt.
Bên kia lại gọi.
Tôi kéo thẳng vào danh sách đen.
Mấy cuộc điện thoại quấy rối này thật sự quá đáng.
Phần mềm quản lý bảo vệ điện thoại, quản lý an ninh chẳng thể làm gì được.
Ting.
Tin nhắn SMS.
[Chị dâu, nghe điện thoại đi.]
Tôi: ???
Tôi trả lời: [Gửi nhầm rồi.]
Người lạ: [Chị không phải là Giản Tây Khê sao?]
Tôi trả lời: [Anh là?]
Người lạ: [Em là Vệ Ngạn Hi. Anh Hành nhờ em tới trường đón chị đến công ty L.H lúc 2h30, bây giờ đã là 2h25.]
Chết chết chết mợ!
Cái tật chết tiệt cứ gõ chữ thì hoàn toàn quên mất mọi thứ trên đời của tôi!
Còn có. Vệ Ngạn Hi?!
Vệ Ngạn Hi – một trong số ít những bậc thầy về hội họa trong nước có thể đạt tới đẳng cấp thế giới?!
Tôi: [A a, xin lỗi! Tôi nghĩ đó là điện thoại quấy rối!]
Vệ Ngạn Hi: [Làm phiền chị dâu thả em khỏi danh sách đen đi.]
Tôi: [À được được.]
Hả?
Chị dâu?
Vô số cú đấm mạnh mẽ tới tấp làm tôi choáng váng.
Ưu tiên hàng đầu là lôi Vệ Ngạn Hi ra khỏi danh sách đen trước đã.
Nghiêm túc ghi chú lại tên.
Vệ Ngạn Hi: [Em lái xe tới chân cầu thang ký túc xá chị nhé.]
Tôi: [Không được đâu, xe ngoài trường không vào được.]
Vệ Ngạn Hi: [Ừm.]
Vệ Ngạn Hi: [Em vào được.]
Tôi: !!!
Ra ban công nhìn.
Cái đệt.
Một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh da trời nghênh ngang chạy tới dưới lầu.
Tôi: [Đừng vào đừng vào! Tôi không muốn bị bạn học khác nhìn thấy! Anh đợi tôi ở hẻm đối diện trường!]
Vệ Ngạn Hi: […OK.]
Tôi nhìn chiếc xe thể thao ở tầng dưới quay đầu lái ra ngoài.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lao khỏi ký túc xá.
Đụng phải Quách Hiểu Bạch ở tầng dưới.
Quách Hiểu Bạch: “Đi đâu vậy?”
Tôi: “Ờ…”
Tôi không giỏi nói dối lắm.
Quách Hiểu Bạch: “Thấy cái xe Porsche mới đi không?”
Tôi: ???
Quách Hiểu Bạch: “Bạn trai tớ mới đưa tớ về.”
Tôi: “…”
Quách Hiểu Bạch: “Hahahahahaha.”
Diễn sâu.
Tôi: “Mình ra ngoài có chút việc, về nhanh thôi.”
Quách Hiểu Bạch: “Có muốn tớ mua cơm giúp cậu không? Sau 5h30 thì không còn đùi gà nữa đâu.”
Tôi nuốt nước miếng, “Muốn.”
Tôi cúi đầu vỗ vỗ người một hồi không tìm được thẻ cơm.
Quách Hiểu Bạch tỏ vẻ ghét bỏ: “Có mấy đồng đâu mà luống ca luống cuống. Đi sớm về sớm!.”
Tôi: “Ừ ừ.”
Chạy.
Chạy một mạch ra con hẻm đối diện trường. nhìn thấy chiếc Porsche xanh như tia chớp đang đậu ở đó.
Tôi bước tới.
Cửa sổ xe hạ xuống. Một anh chàng mặt măng sữa đẹp trai ngầu đời.
Anh chàng soái ca lạnh lùng đó hất hất đầu.
Ý bảo tôi lên xe.
Tôi mở cửa lên xe.
Mùi nước hoa nồng nặc xông chết tôi—
Y như một con ruồi bị xịt thuốc diệt côn trùng vào thẳng mặt.
Suýt tí nữa thì rời bỏ thế giới tươi đẹp này.
Anh chàng soái ca ngầu lòi đó lên tiếng: “Chào chị dâu.”
Tôi không phải chị dâu của cậu!
Mở miệng.
Hít một ngụm lớn DDVP* (dimethyl-dichloro-vinyl-phosphate – thuốc trừ sâu)
Tôi: “Khụ khụ khụ…”
Sặc ho tới mặt đỏ bừng.
Vệ Ngạn Hi: “Xấu hổ?”
Vệ Ngạn Hi: “Không phải chứ.”
Vệ Ngạn Hi: “Vì em kêu chị là chị dâu?”
Vệ Ngạn Hi: “Đúng không?”
Vệ Ngạn Hi: “Chị dâu?”
Tôi, tôi, tôi không muốn nói với anh.
Porsche lướt như bay trên đường.
15 phút sau tới nơi.
Một tòa nhà khổng lồ hình sân golf.
Vào cửa, quẹt thẻ.
Đi hai bước lại một cánh cửa khác.
Lại quẹt thẻ.
Quẹt qua 5 cửa.
Cuối cùng cũng vào được đại bản doanh của L.H.
Vệ Ngạn Hi lại quẹt thẻ.
Vào thang máy.
Tôi sửng sốt: “3 tầng cũng phải đi thang máy?”
Quá mức xa xỉ.
Vệ Ngạn Hi coi như chuyện đương nhiên, “Đi cầu thang mệt.”
Có thể ngồi thì không đứng.
Có thể nằm thì không bao giờ ngồi.
A.
Đúng là thiên đường của những kẻ lười.
Tầng 3.
Đing.
Ra ngoài, có rất nhiều ô vuông.
Mọi người đều đang vùi đầu làm việc.
Trong không khí có mùi thơm café, trà sữa, bánh ngọt.
Vệ Ngạn Hi nói với tôi: “Giờ uống trà chiều.”
Tôi hâm mộ: “Hạnh phúc quá.”
Vệ Ngạn Hi: “Có Starbucks và Trà sữa ở tầng 1.”
Tôi: What?!
Vệ Ngạn Hi: “Phúc lợi mà anh Hành bố trí cho mọi người.”
Tôi:…hehe anh đùa tôi à.
Vệ Ngạn Hi: “Anh Hành nói”
Vệ Ngạn Hi: “Ở công ty thiết kế game đã rất vất vả.”
Vệ Ngạn Hi: “Ngay cả ăn còn không ngon.”
Vệ Ngạn Hi: “Cuộc sống ngoài việc kiếm tiền còn ý nghĩa gì?”
Ừ.
Tiếp tục.
Tiếp tục.
Vệ Ngạn Hi: “Căn tin có nhà hàng Trung và nhà hàng Tây. Tối nay nhà hàng Trung cho ăn lẩu.”
Vệ Ngạn Hi: “Hailidao.”
Khóe miệng tôi giật giật: “…”
Vệ Ngạn Hi bước vào phòng làm việc của cậu ta, bấm nút gọi: “Cho hai ly trà sữa, Oolong với —”
Sau đó nhìn tôi nhướng mày ý bảo tôi chọn món.
Tôi sững người: “…Latte?” Ba phút sau.
Thư ký đi vào.
Hai ly trà sữa đặt trên bàn.
Olong, latte.
Vệ Ngạn Hi: “Phục không?”
Tôi: “Phục.”
Tôi đang chăm chỉ gõ chữ thì nhận được cuộc gọi số máy lạ.
Tôi bấm tắt.
Là chủ sở hữu dãy số 18888888888, lúc mới bắt đầu sử dụng, tôi không chịu nổi việc bị quấy rầy.
[Cô là chủ số máy 18888888888 sao?]
[Người sống hả?]
[Thật sự có người sử dụng số máy này!]
[Mua lại 100 triệu được không?]
Sợ bị hớ nên tôi lập danh sách trắng từ sớm.
Đúng, là danh sách trắng chứ không phải danh sách đen.
Danh sách trắng là chỉ những người trong danh sách trắng mới có thể gọi, nhắn tin cho tôi.
Đó coi như là đặc quyền đi.
Kết quả hôm nay tôi nhận được số điện thoại lạ.
Tôi cúp máy.
Bên kia kiên trì gọi lại.
Tôi kiên nhẫn tắt.
Bên kia gọi.
Tôi tắt.
Bên kia lại gọi.
Tôi kéo thẳng vào danh sách đen.
Mấy cuộc điện thoại quấy rối này thật sự quá đáng.
Phần mềm quản lý bảo vệ điện thoại, quản lý an ninh chẳng thể làm gì được.
Ting.
Tin nhắn SMS.
[Chị dâu, nghe điện thoại đi.]
Tôi: ???
Tôi trả lời: [Gửi nhầm rồi.]
Người lạ: [Chị không phải là Giản Tây Khê sao?]
Tôi trả lời: [Anh là?]
Người lạ: [Em là Vệ Ngạn Hi. Anh Hành nhờ em tới trường đón chị đến công ty L.H lúc 2h30, bây giờ đã là 2h25.]
Chết chết chết mợ!
Cái tật chết tiệt cứ gõ chữ thì hoàn toàn quên mất mọi thứ trên đời của tôi!
Còn có. Vệ Ngạn Hi?!
Vệ Ngạn Hi – một trong số ít những bậc thầy về hội họa trong nước có thể đạt tới đẳng cấp thế giới?!
Tôi: [A a, xin lỗi! Tôi nghĩ đó là điện thoại quấy rối!]
Vệ Ngạn Hi: [Làm phiền chị dâu thả em khỏi danh sách đen đi.]
Tôi: [À được được.]
Hả?
Chị dâu?
Vô số cú đấm mạnh mẽ tới tấp làm tôi choáng váng.
Ưu tiên hàng đầu là lôi Vệ Ngạn Hi ra khỏi danh sách đen trước đã.
Nghiêm túc ghi chú lại tên.
Vệ Ngạn Hi: [Em lái xe tới chân cầu thang ký túc xá chị nhé.]
Tôi: [Không được đâu, xe ngoài trường không vào được.]
Vệ Ngạn Hi: [Ừm.]
Vệ Ngạn Hi: [Em vào được.]
Tôi: !!!
Ra ban công nhìn.
Cái đệt.
Một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh da trời nghênh ngang chạy tới dưới lầu.
Tôi: [Đừng vào đừng vào! Tôi không muốn bị bạn học khác nhìn thấy! Anh đợi tôi ở hẻm đối diện trường!]
Vệ Ngạn Hi: […OK.]
Tôi nhìn chiếc xe thể thao ở tầng dưới quay đầu lái ra ngoài.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lao khỏi ký túc xá.
Đụng phải Quách Hiểu Bạch ở tầng dưới.
Quách Hiểu Bạch: “Đi đâu vậy?”
Tôi: “Ờ…”
Tôi không giỏi nói dối lắm.
Quách Hiểu Bạch: “Thấy cái xe Porsche mới đi không?”
Tôi: ???
Quách Hiểu Bạch: “Bạn trai tớ mới đưa tớ về.”
Tôi: “…”
Quách Hiểu Bạch: “Hahahahahaha.”
Diễn sâu.
Tôi: “Mình ra ngoài có chút việc, về nhanh thôi.”
Quách Hiểu Bạch: “Có muốn tớ mua cơm giúp cậu không? Sau 5h30 thì không còn đùi gà nữa đâu.”
Tôi nuốt nước miếng, “Muốn.”
Tôi cúi đầu vỗ vỗ người một hồi không tìm được thẻ cơm.
Quách Hiểu Bạch tỏ vẻ ghét bỏ: “Có mấy đồng đâu mà luống ca luống cuống. Đi sớm về sớm!.”
Tôi: “Ừ ừ.”
Chạy.
Chạy một mạch ra con hẻm đối diện trường. nhìn thấy chiếc Porsche xanh như tia chớp đang đậu ở đó.
Tôi bước tới.
Cửa sổ xe hạ xuống. Một anh chàng mặt măng sữa đẹp trai ngầu đời.
Anh chàng soái ca lạnh lùng đó hất hất đầu.
Ý bảo tôi lên xe.
Tôi mở cửa lên xe.
Mùi nước hoa nồng nặc xông chết tôi—
Y như một con ruồi bị xịt thuốc diệt côn trùng vào thẳng mặt.
Suýt tí nữa thì rời bỏ thế giới tươi đẹp này.
Anh chàng soái ca ngầu lòi đó lên tiếng: “Chào chị dâu.”
Tôi không phải chị dâu của cậu!
Mở miệng.
Hít một ngụm lớn DDVP* (dimethyl-dichloro-vinyl-phosphate – thuốc trừ sâu)
Tôi: “Khụ khụ khụ…”
Sặc ho tới mặt đỏ bừng.
Vệ Ngạn Hi: “Xấu hổ?”
Vệ Ngạn Hi: “Không phải chứ.”
Vệ Ngạn Hi: “Vì em kêu chị là chị dâu?”
Vệ Ngạn Hi: “Đúng không?”
Vệ Ngạn Hi: “Chị dâu?”
Tôi, tôi, tôi không muốn nói với anh.
Porsche lướt như bay trên đường.
15 phút sau tới nơi.
Một tòa nhà khổng lồ hình sân golf.
Vào cửa, quẹt thẻ.
Đi hai bước lại một cánh cửa khác.
Lại quẹt thẻ.
Quẹt qua 5 cửa.
Cuối cùng cũng vào được đại bản doanh của L.H.
Vệ Ngạn Hi lại quẹt thẻ.
Vào thang máy.
Tôi sửng sốt: “3 tầng cũng phải đi thang máy?”
Quá mức xa xỉ.
Vệ Ngạn Hi coi như chuyện đương nhiên, “Đi cầu thang mệt.”
Có thể ngồi thì không đứng.
Có thể nằm thì không bao giờ ngồi.
A.
Đúng là thiên đường của những kẻ lười.
Tầng 3.
Đing.
Ra ngoài, có rất nhiều ô vuông.
Mọi người đều đang vùi đầu làm việc.
Trong không khí có mùi thơm café, trà sữa, bánh ngọt.
Vệ Ngạn Hi nói với tôi: “Giờ uống trà chiều.”
Tôi hâm mộ: “Hạnh phúc quá.”
Vệ Ngạn Hi: “Có Starbucks và Trà sữa ở tầng 1.”
Tôi: What?!
Vệ Ngạn Hi: “Phúc lợi mà anh Hành bố trí cho mọi người.”
Tôi:…hehe anh đùa tôi à.
Vệ Ngạn Hi: “Anh Hành nói”
Vệ Ngạn Hi: “Ở công ty thiết kế game đã rất vất vả.”
Vệ Ngạn Hi: “Ngay cả ăn còn không ngon.”
Vệ Ngạn Hi: “Cuộc sống ngoài việc kiếm tiền còn ý nghĩa gì?”
Ừ.
Tiếp tục.
Tiếp tục.
Vệ Ngạn Hi: “Căn tin có nhà hàng Trung và nhà hàng Tây. Tối nay nhà hàng Trung cho ăn lẩu.”
Vệ Ngạn Hi: “Hailidao.”
Khóe miệng tôi giật giật: “…”
Vệ Ngạn Hi bước vào phòng làm việc của cậu ta, bấm nút gọi: “Cho hai ly trà sữa, Oolong với —”
Sau đó nhìn tôi nhướng mày ý bảo tôi chọn món.
Tôi sững người: “…Latte?” Ba phút sau.
Thư ký đi vào.
Hai ly trà sữa đặt trên bàn.
Olong, latte.
Vệ Ngạn Hi: “Phục không?”
Tôi: “Phục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.