Chương 2: trọng sinh ( hai )
Mijia
02/04/2017
Lăng Hiểu có chút kinh sợ nhìn chằm chằm cái gương trước mặt, trong
gương là gương mặt bầm tím của bé gái, còn dán mấy miếng băng cá nhân,
hoàn toàn hủy diệt vẻ đáng yêu xinh đẹp bên ngoài. Chẳng qua khiến Lăng
Hiểu càng khiếp sợ không phải là cô bị hủy dung mà là cô đột nhiên biến
thành nhỏ lại, lại quay về bộ dạng bảy tám tuổi.
Miệng vết thương trên thân thể được xử lý cẩn thận, tuy nhìn qua thực không xong, nhưng mà kinh nhiệm nhiều năm của Lăng Hiểu vẫn biết bảo vệ mình trong lúc đánh nhau.
Chiếc váy công chúa màu trắng phiền phức trên người đã bị lột xuống, hiện tại, trên người cô mặc một bộ quần áo trong sáng lịch sự nữ tính, đại khái là dựa theo khẩu vị của Tam thiếu gia mà mặc. Lăng Hiểu đưa tay sờ mặt mình, chớp chớp đôi mắt, vẫn không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Lúc Lăng Hiểu còn nhíu chặt đôi chân mày thành tú suy nghĩ thì cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra , Lăng Hiểu quay mạnh đầu lại, nhìn chăm chăm cánh cửa, bàn tay âm thầm cầm lấy cây dao nhỏ để trên bàn trang điểm dùng để gọt bút kẽ chân mày—— tuy rằng không được bén cho lắm, nhưng mà nếu được dùng đúng cách, cũng là một vũ khí mà người ta không nên bỏ qua.
Nhưng mà, hình như là Lăng Hiểu phản ứng có hơi lớn, trước mắt cô là một bé trái năm tuổi không nhỏ hơn cô bao nhiêu đang thăm dò đi vào, bé trai với mái tóc màu vàng xoăn không nằm ngay ngắn mà rối tung, đôi mắt to màu xanh tỏ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ, đại khái là cảm thấy vô cùng vừa lòng với diện mạo của Lăng Hiểu —— cho dù mặt mũi của cô đang bị bầm dập.
"Cô chính là bé gái mà chú Tam đưa tới để chơi với tôi phải không? Tôi tên là Jie Nuote." Bé trai đi vào trong, có chút khẩn trường nắm lấy quần yếm của mình, nói lắp bắp tiếng Trung không chuẩn, ánh mắt trông chờ, như là chú chó con chăn cừu Scotland đang trông chờ cái vuốt tai nhẹ nhàng vậy.
Lăng Hiểu hơi thả lỏng bàn tay đang nắm dao gọt chân mày, rụt rè gật gật đầu ân cần hỏi thăm :"Tên của tôi là Lăng Hiểu, nhưng mà tôi không biết tôi là Tam…. Thiếu gia đưa tôi tới để chơi đùa với cậu”.
"A..." Gernot nhìn qua có chút thất vọng.
"Đúng rồi, Gernot , cậu có biết hôm nay ngày mấy không?” Lăng Hiểu tạm dừng một chút, không cho Gernot có cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi ngược lại.
"Ngày 13 tháng 4." Gernot kỳ quái chớp chớp đôi mắt, vẫn khôn khéo trả lời.
"Là năm nào?" Lăng Hiểu có chút khẩn trương hỏi tới.
"Là năm 1917." Gernot càng thêm nghi hoặc, đặc biệt khi hắn nhìn thấy Lăng Hiểu vì đáp án này mà thất thần , "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì, tôi chỉ hỏi như vậy thôi”. Lăng Hiểu lắc lắc đầu,cô đã hiểu rõ một ít việc, ngược lại càng thêm mơ hồ.
Cô không phải là bị teo nhỏ lại, mà thực sự là quay về năm mình được tám tuổi.
Lăng Hiểu không biết rốt cuộc tại sao cô có thể trở về, trong trí nhớ của cô, khi cô thi hành nhiệm vụ thất bại, bị bắt, sau đó bị tiêm thuốc gì đó vào người, bị mất ý thức. Đợi khi cô tỉnh dậy, tuy là vẫn trong tình trạng bị trói, nhưng mà không chỉ có quần áo là thay đổi, thân thể còn bị teo nhỏ lại, đối với việc này, cô vẫn cho rằng là tác dụng của loại thuốc thần bí cộng thêm việc cô bị giam trong tù, cộng thêm người giam giữ cô có những đam mê vô cùng biến thái
—— tuy rằng nghe có vẻ như không có nghĩa, nhưng mà so với việc vừa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã quay lại hơn hai mươi năm trước có nghĩa hơn nhiều.
Lăng Hiểu dù sao cũng đã trải qua ba mươi năm sinh sống trên cõi đời này nên chấp nhận rất nhanh, đã trải qua mọi việc, cho nên mặc kệ là cô nghi ngờ suy đoán thế nào, lại vẫn nhanh chóng tìm cách tự cứu mình. Cũng có thể là bị tiêm thuốc sau đó cơ thể bị teo nhỏ lại khiến cho kẻ thù đột nhiên thấy cô mất đi sự uy hiếp, cho nên dùng biện pháp trói tay cô giống như người bình thường thật làm cho người ta giận sôi gan, Lăng Hiểu dễ dàng cởi được dây thừng, đánh lén lại đoạt được súng vào tay, không chút nương tay giết người canh giữ rõ ràng là nghiệp dư, tất cả đều thuận lợi đến nỗi cô không dám tin là sự thật.
Sau đó, có lẽ bị tiếng súng của cô làm cho chú ý, cái người gọi là Tam thiếu gia xuất hiện, cô bị mang đến nơi này, sau khi xử lý miệng vết thương xong, mới có thời gian nhìn thẳng mọi chuyện và tự hỏi mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Nếu lúc này thật sự là nắm 1917 như lời Gernot nói, Lăng Hiểu dễ dàng biết được thân phận của vị Tam thiếu gia kia là ai. Theo như bản thân của Lăng Hiểu mà nói, cô càng quen xưng hô với người nọ là “Tam gia” hơn, người nọ thần bí khó lường, luôn giống như một cái bóng ẩn sau bức màn, nhưng không có bất kỳ kẻ nao dám trêu chọc Tam gia.
Đương nhiên, Lăng Hiểu chỉ là biết vị này Tam gia mà thôi, cho dù là thân phận của tiểu thư Lăng gia của đời này, hay là thân phận phu nhân của Thẩm gia của đời trước đi nữa, hoặc là thân phận gián điệp vài năm của Lăng Hiểu, cô chỉ mới nghe nói đến tên của Tam gia chứ chưa hề được nhìn thấy mặt.
Không có người nào là không biết Tam gia, nhưng mà người có đủ tư cách để nhìn thấy Tam gia có thể đếm trên đầu ngón tay, dễ dàng nhận thấy Lăng Hiểu chưa bao giờ có loại tư cách tôn quý này.
Lăng Hiểu đã sớm không nhớ rõ năm mình tám tuổi có từng bị bắt cóc hay không, nhưng mà cô biết rõ một việc, lúc 8 tuổi cô chưa từng gặp Tam gia, càng không nói để việc bị Tam gia mang về nhà.
Có lẽ tại thời khắc cô nổ súng giết chết bọn cướp, vận mệnh cuộc đời cô đã thay đổi. Nhưng mà, cho dù giờ phút này có thay đổi hay không, Lăng Hiểu tuyệt đối không cho phép cuộc sống của mình lại đi vào đường cùng như lúc trước, bị người ta lừa gạt, lợi dụng, vứt bỏ, cuối cùng rơi vào vũng bùn dơ bẩn không có cách nào thoát ra được. Cho nên, lần đầu tiên thay đổi lại ngoài ý muốn cho cô tư cách nhìn thấy Tam gia, Lăng Hiểu cảm thấy mình thực sự quá may mắn.
Cô và Gernot nói chuyện không quá hai câu, Lăng Hiểu đã bị người ta ôm đi đến gặp Tam gia.
Tam gia đã thay áo dài thêu cây trúc màu tối, lười biếng dựa vào trên tháp, Tam gia này và người mà Lăng Hiểu từng nghe nói qua không có khác gì nhau, Nhưng mà bây giờ Tam gia vẫn còn là Tam thiếu gia, tuy rằng chỉ hơn kém một chữ, lại có ý nghĩa ở trên hắn còn bị người khác chèn ép.
Tam gia —— hoặc là nói Tam thiếu gia nhìn qua rất vừa lòng bộ dáng của Lăng Hiểu, quả nhiên từ xa đã vẫy vẫy tay, ý bảo người hầu đem Lăng Hiểu đến bên cạnh hắn, sau đó sờ sờ mái tóc đã được gội sạch sẽ của Lăng Hiểu. Những ngón tay của Tam thiếu gia trắng trẻo linh hoạt, thon dài mà có lực, nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng không có kẻ nào có gan bỏ qua năng lực ẩn giấu trong đó.
"Bé con, sau này đi theo ta, thế nào?” Tam thiếu gia cười nói, giọng điệu ôn hòa, quyến rũ, lại không biết tại sao làm cho người ta hoàn toàn không dám phản kháng.
Đương nhiên, Lăng Hiểu cũng không có ý định phản kháng.
"Được" Câu trả lời của cô vô cùng rõ ràng.
"Thật sự là bé ngoan." Tam thiếu gia vừa lòng gật đầu, "Trước tiên ta đưa bé về Lăng gia, sau này có thời gian sẽ cho người đón bé tới đây, nếu có việc gì, bé cũng có thể tới tìm ta”.
"Tôi biết rồi." Lăng Hiểu nhu thuận lên tiếng trả lời.
Tam thiếu gia lại hỏi Lăng Hiểu vài câu, chỉ là vài thói quen bình thường của cô. Thích ăn cái gì, thích mặc quần áo nào, thích chơi cái gì, thích đọc sách gì —— đương nhiên những thú này không cần Tam thiếu gia phải ghi nhớ, mà là giao cho người hầu sắp xếp —— thái độ thân thiết hòa nhã giống như một trưởng bối bình thường.
Hoặc nên nói, đó chính là thái độ của một trưởng bối nên có trong trí nhớ của Lăng Hiểu.
Không thể không nói, Lăng Hiểu chưa từng được trưởng bối quan tâm như vậy, đúng là có chút ‘thụ sủng nhược kinh’. Có lẽ từ nhỏ đã thiếu sự yêu mến của trưởng bối, Lăng Hiểu đối với tình huống này hoàn toàn không có sức chống cự, cho dù tâm cô đã sớm lạnh như sắt thép, cũng không khỏi để lộ mấy phần trẻ con.
Cho dù Lăng Hiểu biết, muốn tìm kiếm cảm giác trưởng bối trên người vị Tam gia này thật sự là trò cười. Trong khoảng thời gian này cô đại khái chỉ là món đồ chơi của Tam gia, nhưng mà, cho dù chỉ là thêm một chút quan hệ với Tam gia, cũng có thể làm cho cuộc sống kế tiếp của cô vô cùng thuận lợi.
Cho dù tôn quý lại lạnh tình, nhưng mà nghe nói Tam gia đối với người hắn vừa mắt lại ngoan ngoãn thuận theo hắn, vẫn dễ nói chuyện lắm.
Tam thiếu gia không có hỏi Lăng Hiểu vì sao thân là Đại tiểu thư Lăng gia, lại có thể giết người không nháy mắt, có thể lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không phải của trẻ con, có lẽ hắn vốn cũng không quan tâm đến, hắn cảm thấy cho dù Lăng Hiểu có lý do gì đi nữa, đều không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn. Nhưng mà mặc kệ là nói thế nào, Lăng Hiểu đều thở dài nhẹ nhõm, cô không biết mình có thể soạn ra những câu nói dối trước đôi mắt nhìn như ôn hòa lại có thể nhìn thấu tất cả của Tam thiếu gia hay không, cũng giống như cô không biết nói thế nào về những chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải.
Tóm lại là Lăng Hiểu ở bên cạnh Tam thiếu gia cả buổi chiều đều vô cùng vui vẻ, hoà thuận, ngây ngẩn cả người. Còn cùng bạn chơi với mình là Gernot gặp mặt thêm lần nữa, cuối cùng mới được đưa về sở cảnh sát.
Nhìn thấy Lăng Hiểu được đưa tới bình an và khỏe mạnh , Cục trưởng mập mạp của sở cảnh sát rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, dặn dò cô khi về nhà nhất định phải nói là mình được cảnh sát nghĩ cách cứu ra, được giữ lại ở sở cảnh sát xử lý vết thương, lấy lời khai, lại lập tức nhanh chóng đưa cô trở về Lăng gia.
Lăng Hiểu được người quản gia họ Bạch kích động ôm vào lòng và khóc thất thanh, cô lạnh nhạt nhìn ngôi nhà trong trí nhớ của cô, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút ý cười lạnh lẽo.
Những người từng tổn thương cô, vứt bỏ cô, đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, cô nên trả cho bọn họ một phần đại lễ như thế nào mới mới không uổng công Lăng Hiểu cô được trọng sinh trở về một lần nữa.
Miệng vết thương trên thân thể được xử lý cẩn thận, tuy nhìn qua thực không xong, nhưng mà kinh nhiệm nhiều năm của Lăng Hiểu vẫn biết bảo vệ mình trong lúc đánh nhau.
Chiếc váy công chúa màu trắng phiền phức trên người đã bị lột xuống, hiện tại, trên người cô mặc một bộ quần áo trong sáng lịch sự nữ tính, đại khái là dựa theo khẩu vị của Tam thiếu gia mà mặc. Lăng Hiểu đưa tay sờ mặt mình, chớp chớp đôi mắt, vẫn không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Lúc Lăng Hiểu còn nhíu chặt đôi chân mày thành tú suy nghĩ thì cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra , Lăng Hiểu quay mạnh đầu lại, nhìn chăm chăm cánh cửa, bàn tay âm thầm cầm lấy cây dao nhỏ để trên bàn trang điểm dùng để gọt bút kẽ chân mày—— tuy rằng không được bén cho lắm, nhưng mà nếu được dùng đúng cách, cũng là một vũ khí mà người ta không nên bỏ qua.
Nhưng mà, hình như là Lăng Hiểu phản ứng có hơi lớn, trước mắt cô là một bé trái năm tuổi không nhỏ hơn cô bao nhiêu đang thăm dò đi vào, bé trai với mái tóc màu vàng xoăn không nằm ngay ngắn mà rối tung, đôi mắt to màu xanh tỏ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ, đại khái là cảm thấy vô cùng vừa lòng với diện mạo của Lăng Hiểu —— cho dù mặt mũi của cô đang bị bầm dập.
"Cô chính là bé gái mà chú Tam đưa tới để chơi với tôi phải không? Tôi tên là Jie Nuote." Bé trai đi vào trong, có chút khẩn trường nắm lấy quần yếm của mình, nói lắp bắp tiếng Trung không chuẩn, ánh mắt trông chờ, như là chú chó con chăn cừu Scotland đang trông chờ cái vuốt tai nhẹ nhàng vậy.
Lăng Hiểu hơi thả lỏng bàn tay đang nắm dao gọt chân mày, rụt rè gật gật đầu ân cần hỏi thăm :"Tên của tôi là Lăng Hiểu, nhưng mà tôi không biết tôi là Tam…. Thiếu gia đưa tôi tới để chơi đùa với cậu”.
"A..." Gernot nhìn qua có chút thất vọng.
"Đúng rồi, Gernot , cậu có biết hôm nay ngày mấy không?” Lăng Hiểu tạm dừng một chút, không cho Gernot có cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi ngược lại.
"Ngày 13 tháng 4." Gernot kỳ quái chớp chớp đôi mắt, vẫn khôn khéo trả lời.
"Là năm nào?" Lăng Hiểu có chút khẩn trương hỏi tới.
"Là năm 1917." Gernot càng thêm nghi hoặc, đặc biệt khi hắn nhìn thấy Lăng Hiểu vì đáp án này mà thất thần , "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì, tôi chỉ hỏi như vậy thôi”. Lăng Hiểu lắc lắc đầu,cô đã hiểu rõ một ít việc, ngược lại càng thêm mơ hồ.
Cô không phải là bị teo nhỏ lại, mà thực sự là quay về năm mình được tám tuổi.
Lăng Hiểu không biết rốt cuộc tại sao cô có thể trở về, trong trí nhớ của cô, khi cô thi hành nhiệm vụ thất bại, bị bắt, sau đó bị tiêm thuốc gì đó vào người, bị mất ý thức. Đợi khi cô tỉnh dậy, tuy là vẫn trong tình trạng bị trói, nhưng mà không chỉ có quần áo là thay đổi, thân thể còn bị teo nhỏ lại, đối với việc này, cô vẫn cho rằng là tác dụng của loại thuốc thần bí cộng thêm việc cô bị giam trong tù, cộng thêm người giam giữ cô có những đam mê vô cùng biến thái
—— tuy rằng nghe có vẻ như không có nghĩa, nhưng mà so với việc vừa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã quay lại hơn hai mươi năm trước có nghĩa hơn nhiều.
Lăng Hiểu dù sao cũng đã trải qua ba mươi năm sinh sống trên cõi đời này nên chấp nhận rất nhanh, đã trải qua mọi việc, cho nên mặc kệ là cô nghi ngờ suy đoán thế nào, lại vẫn nhanh chóng tìm cách tự cứu mình. Cũng có thể là bị tiêm thuốc sau đó cơ thể bị teo nhỏ lại khiến cho kẻ thù đột nhiên thấy cô mất đi sự uy hiếp, cho nên dùng biện pháp trói tay cô giống như người bình thường thật làm cho người ta giận sôi gan, Lăng Hiểu dễ dàng cởi được dây thừng, đánh lén lại đoạt được súng vào tay, không chút nương tay giết người canh giữ rõ ràng là nghiệp dư, tất cả đều thuận lợi đến nỗi cô không dám tin là sự thật.
Sau đó, có lẽ bị tiếng súng của cô làm cho chú ý, cái người gọi là Tam thiếu gia xuất hiện, cô bị mang đến nơi này, sau khi xử lý miệng vết thương xong, mới có thời gian nhìn thẳng mọi chuyện và tự hỏi mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Nếu lúc này thật sự là nắm 1917 như lời Gernot nói, Lăng Hiểu dễ dàng biết được thân phận của vị Tam thiếu gia kia là ai. Theo như bản thân của Lăng Hiểu mà nói, cô càng quen xưng hô với người nọ là “Tam gia” hơn, người nọ thần bí khó lường, luôn giống như một cái bóng ẩn sau bức màn, nhưng không có bất kỳ kẻ nao dám trêu chọc Tam gia.
Đương nhiên, Lăng Hiểu chỉ là biết vị này Tam gia mà thôi, cho dù là thân phận của tiểu thư Lăng gia của đời này, hay là thân phận phu nhân của Thẩm gia của đời trước đi nữa, hoặc là thân phận gián điệp vài năm của Lăng Hiểu, cô chỉ mới nghe nói đến tên của Tam gia chứ chưa hề được nhìn thấy mặt.
Không có người nào là không biết Tam gia, nhưng mà người có đủ tư cách để nhìn thấy Tam gia có thể đếm trên đầu ngón tay, dễ dàng nhận thấy Lăng Hiểu chưa bao giờ có loại tư cách tôn quý này.
Lăng Hiểu đã sớm không nhớ rõ năm mình tám tuổi có từng bị bắt cóc hay không, nhưng mà cô biết rõ một việc, lúc 8 tuổi cô chưa từng gặp Tam gia, càng không nói để việc bị Tam gia mang về nhà.
Có lẽ tại thời khắc cô nổ súng giết chết bọn cướp, vận mệnh cuộc đời cô đã thay đổi. Nhưng mà, cho dù giờ phút này có thay đổi hay không, Lăng Hiểu tuyệt đối không cho phép cuộc sống của mình lại đi vào đường cùng như lúc trước, bị người ta lừa gạt, lợi dụng, vứt bỏ, cuối cùng rơi vào vũng bùn dơ bẩn không có cách nào thoát ra được. Cho nên, lần đầu tiên thay đổi lại ngoài ý muốn cho cô tư cách nhìn thấy Tam gia, Lăng Hiểu cảm thấy mình thực sự quá may mắn.
Cô và Gernot nói chuyện không quá hai câu, Lăng Hiểu đã bị người ta ôm đi đến gặp Tam gia.
Tam gia đã thay áo dài thêu cây trúc màu tối, lười biếng dựa vào trên tháp, Tam gia này và người mà Lăng Hiểu từng nghe nói qua không có khác gì nhau, Nhưng mà bây giờ Tam gia vẫn còn là Tam thiếu gia, tuy rằng chỉ hơn kém một chữ, lại có ý nghĩa ở trên hắn còn bị người khác chèn ép.
Tam gia —— hoặc là nói Tam thiếu gia nhìn qua rất vừa lòng bộ dáng của Lăng Hiểu, quả nhiên từ xa đã vẫy vẫy tay, ý bảo người hầu đem Lăng Hiểu đến bên cạnh hắn, sau đó sờ sờ mái tóc đã được gội sạch sẽ của Lăng Hiểu. Những ngón tay của Tam thiếu gia trắng trẻo linh hoạt, thon dài mà có lực, nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng không có kẻ nào có gan bỏ qua năng lực ẩn giấu trong đó.
"Bé con, sau này đi theo ta, thế nào?” Tam thiếu gia cười nói, giọng điệu ôn hòa, quyến rũ, lại không biết tại sao làm cho người ta hoàn toàn không dám phản kháng.
Đương nhiên, Lăng Hiểu cũng không có ý định phản kháng.
"Được" Câu trả lời của cô vô cùng rõ ràng.
"Thật sự là bé ngoan." Tam thiếu gia vừa lòng gật đầu, "Trước tiên ta đưa bé về Lăng gia, sau này có thời gian sẽ cho người đón bé tới đây, nếu có việc gì, bé cũng có thể tới tìm ta”.
"Tôi biết rồi." Lăng Hiểu nhu thuận lên tiếng trả lời.
Tam thiếu gia lại hỏi Lăng Hiểu vài câu, chỉ là vài thói quen bình thường của cô. Thích ăn cái gì, thích mặc quần áo nào, thích chơi cái gì, thích đọc sách gì —— đương nhiên những thú này không cần Tam thiếu gia phải ghi nhớ, mà là giao cho người hầu sắp xếp —— thái độ thân thiết hòa nhã giống như một trưởng bối bình thường.
Hoặc nên nói, đó chính là thái độ của một trưởng bối nên có trong trí nhớ của Lăng Hiểu.
Không thể không nói, Lăng Hiểu chưa từng được trưởng bối quan tâm như vậy, đúng là có chút ‘thụ sủng nhược kinh’. Có lẽ từ nhỏ đã thiếu sự yêu mến của trưởng bối, Lăng Hiểu đối với tình huống này hoàn toàn không có sức chống cự, cho dù tâm cô đã sớm lạnh như sắt thép, cũng không khỏi để lộ mấy phần trẻ con.
Cho dù Lăng Hiểu biết, muốn tìm kiếm cảm giác trưởng bối trên người vị Tam gia này thật sự là trò cười. Trong khoảng thời gian này cô đại khái chỉ là món đồ chơi của Tam gia, nhưng mà, cho dù chỉ là thêm một chút quan hệ với Tam gia, cũng có thể làm cho cuộc sống kế tiếp của cô vô cùng thuận lợi.
Cho dù tôn quý lại lạnh tình, nhưng mà nghe nói Tam gia đối với người hắn vừa mắt lại ngoan ngoãn thuận theo hắn, vẫn dễ nói chuyện lắm.
Tam thiếu gia không có hỏi Lăng Hiểu vì sao thân là Đại tiểu thư Lăng gia, lại có thể giết người không nháy mắt, có thể lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không phải của trẻ con, có lẽ hắn vốn cũng không quan tâm đến, hắn cảm thấy cho dù Lăng Hiểu có lý do gì đi nữa, đều không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn. Nhưng mà mặc kệ là nói thế nào, Lăng Hiểu đều thở dài nhẹ nhõm, cô không biết mình có thể soạn ra những câu nói dối trước đôi mắt nhìn như ôn hòa lại có thể nhìn thấu tất cả của Tam thiếu gia hay không, cũng giống như cô không biết nói thế nào về những chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải.
Tóm lại là Lăng Hiểu ở bên cạnh Tam thiếu gia cả buổi chiều đều vô cùng vui vẻ, hoà thuận, ngây ngẩn cả người. Còn cùng bạn chơi với mình là Gernot gặp mặt thêm lần nữa, cuối cùng mới được đưa về sở cảnh sát.
Nhìn thấy Lăng Hiểu được đưa tới bình an và khỏe mạnh , Cục trưởng mập mạp của sở cảnh sát rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, dặn dò cô khi về nhà nhất định phải nói là mình được cảnh sát nghĩ cách cứu ra, được giữ lại ở sở cảnh sát xử lý vết thương, lấy lời khai, lại lập tức nhanh chóng đưa cô trở về Lăng gia.
Lăng Hiểu được người quản gia họ Bạch kích động ôm vào lòng và khóc thất thanh, cô lạnh nhạt nhìn ngôi nhà trong trí nhớ của cô, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút ý cười lạnh lẽo.
Những người từng tổn thương cô, vứt bỏ cô, đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, cô nên trả cho bọn họ một phần đại lễ như thế nào mới mới không uổng công Lăng Hiểu cô được trọng sinh trở về một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.