Chương 2: Bị nhốt ở nhà
Hạ Đa
23/08/2023
Chương 2: Bị nhốt ở nhà
Giày da trên chân được cọ tới sáng loáng, trên đùi đặt một sấp văn kiện, mà hắn thì đang rũ mắt chuyên chú đọc nó.
Từ góc này có thể thấy gương mặt anh tuấn cùng với đường viền như núi non trùng điệp, cao lớn hiểm trở, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Cho dù hắn chỉ trầm mặc đọc văn kiện, nhưng khí tràng thượng vị giả vẫn khiến mọi người không thể nào xem nhẹ.
Trái tim Cố Liên co rúm lại, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Tuy ở giữa còn có tay vịn rộng lớn nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách này thật sự quá gần, gần tới mức cô không dám thở mạnh.
Cô có thể kiêu căng ngang ngược trước mặt bất kỳ người nào, duy chỉ không dám lỗ mãng trước mặt người đàn ông này.
“Ba ba.” Cô hô nhỏ một câu.
Cố Tu Niên không có phản ứng, vẫn chuyên chú xem văn kiện trong tay.
Mãi tới khi trợ lý Nhan ngồi lên ghế phụ, xe chạy được một đoạn đường rồi hắn mới xem xong văn kiện trong tay, khép lại.
Khi hắn nghiêng mặt nhìn qua, trong lòng Cố Liên hơi căng thẳng, bỗng nghĩ tới một câu miêu tả: Ánh nhìn chăm chú từ tử thần.
Cố Tu Niên nhìn Cố Liên một hồi lâu mới mở miệng: “Không lo học hành cho giỏi lại ra ngoài lêu lổng?”
Giọng hắn trầm thấp, tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại mang tới cảm giác áp bách to lớn lạ thường, khiến người ta vô thức không dám nhìn thẳng.
Đầu Cố Liên rũ xuống vài phần, tiếng lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: “Giờ đang là nghỉ hè.”
Mày người đàn ông nhíu lại, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn vài phần: “Nghỉ hè nên có thể uống rượu đánh nhau lên đồn công an?”
“Này… đây chỉ là ngoài ý muốn, con…” Cố Liên hơi vội vã muốn giải thích.
Nhưng đối phương không muốn nghe cô giải thích. Hắn đưa tay ngăn cô, có chút bất cận nhân tình:
“Ngoan ngoãn ở lại trong nhà, không được phép chạy lung tung. Nếu còn gây chuyện…”
Hắn suy nghĩ hai giây, sau đó mới bổ sung: “Tịch thu toàn bộ tiền tiêu vặt.”
Chỉ chớp mắt, Cố Liên đã ngu ngơ tại chỗ.
Trong lòng không nhịn được oán thầm: Chuyên chính! Bạo quân! Kẻ độc tài! Hừ!!!
…
Suốt mấy ngày sau đó, tuy trong nhóm di động không ngừng có người gọi cô ra ngoài chơi nhưng Cố Liên từ chối toàn bộ.
Mỗi ngày cô đều rất an phận ở lại trong nhà, cùng mẹ thưởng thức trà, cuộc sống đần độn vô vị.
Khi nói chuyện qua voice chat với bạn thân Hứa Kỳ Kỳ, cô không nhịn được oán giận: “Mình đã chán tới mức sắp mọc nấm.”
Mới vừa thi đại học xong, đang được nghỉ hè, rõ là kỳ nghỉ hè tự do nhất nhưng mỗi ngày cô đều bị nhốt trong lồng, cuộc sống không khác gì ngồi tù.
Giày da trên chân được cọ tới sáng loáng, trên đùi đặt một sấp văn kiện, mà hắn thì đang rũ mắt chuyên chú đọc nó.
Từ góc này có thể thấy gương mặt anh tuấn cùng với đường viền như núi non trùng điệp, cao lớn hiểm trở, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Cho dù hắn chỉ trầm mặc đọc văn kiện, nhưng khí tràng thượng vị giả vẫn khiến mọi người không thể nào xem nhẹ.
Trái tim Cố Liên co rúm lại, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Tuy ở giữa còn có tay vịn rộng lớn nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách này thật sự quá gần, gần tới mức cô không dám thở mạnh.
Cô có thể kiêu căng ngang ngược trước mặt bất kỳ người nào, duy chỉ không dám lỗ mãng trước mặt người đàn ông này.
“Ba ba.” Cô hô nhỏ một câu.
Cố Tu Niên không có phản ứng, vẫn chuyên chú xem văn kiện trong tay.
Mãi tới khi trợ lý Nhan ngồi lên ghế phụ, xe chạy được một đoạn đường rồi hắn mới xem xong văn kiện trong tay, khép lại.
Khi hắn nghiêng mặt nhìn qua, trong lòng Cố Liên hơi căng thẳng, bỗng nghĩ tới một câu miêu tả: Ánh nhìn chăm chú từ tử thần.
Cố Tu Niên nhìn Cố Liên một hồi lâu mới mở miệng: “Không lo học hành cho giỏi lại ra ngoài lêu lổng?”
Giọng hắn trầm thấp, tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại mang tới cảm giác áp bách to lớn lạ thường, khiến người ta vô thức không dám nhìn thẳng.
Đầu Cố Liên rũ xuống vài phần, tiếng lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: “Giờ đang là nghỉ hè.”
Mày người đàn ông nhíu lại, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn vài phần: “Nghỉ hè nên có thể uống rượu đánh nhau lên đồn công an?”
“Này… đây chỉ là ngoài ý muốn, con…” Cố Liên hơi vội vã muốn giải thích.
Nhưng đối phương không muốn nghe cô giải thích. Hắn đưa tay ngăn cô, có chút bất cận nhân tình:
“Ngoan ngoãn ở lại trong nhà, không được phép chạy lung tung. Nếu còn gây chuyện…”
Hắn suy nghĩ hai giây, sau đó mới bổ sung: “Tịch thu toàn bộ tiền tiêu vặt.”
Chỉ chớp mắt, Cố Liên đã ngu ngơ tại chỗ.
Trong lòng không nhịn được oán thầm: Chuyên chính! Bạo quân! Kẻ độc tài! Hừ!!!
…
Suốt mấy ngày sau đó, tuy trong nhóm di động không ngừng có người gọi cô ra ngoài chơi nhưng Cố Liên từ chối toàn bộ.
Mỗi ngày cô đều rất an phận ở lại trong nhà, cùng mẹ thưởng thức trà, cuộc sống đần độn vô vị.
Khi nói chuyện qua voice chat với bạn thân Hứa Kỳ Kỳ, cô không nhịn được oán giận: “Mình đã chán tới mức sắp mọc nấm.”
Mới vừa thi đại học xong, đang được nghỉ hè, rõ là kỳ nghỉ hè tự do nhất nhưng mỗi ngày cô đều bị nhốt trong lồng, cuộc sống không khác gì ngồi tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.