Chương 45: Đi Ra Ngoài
Hạ Đa
01/09/2023
Lâu lâu cô còn nhai quả anh đào trong miệng, khiến càng nhiều chất lỏng hơn tràn ra.
Cô cho rằng đầu lưỡi của ba ba liếm láp một hồi sẽ liếm tới trên môi cô, nhiều lần muốn quay đầu nghênh đón, nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề liếm tới.
Hắn liếm khóe môi cô, liếm cằm cô, thậm chí là liếm cổ cô nhưng lại không hề liếm môi cô.
Phảng phất như đối với hắn, đôi môi thiếu nữ là một vùng cấm.
“A… A…”
Cả người Cố Liên tê dại bủn rủn, hai đùi kẹp thật chặt, nơi giữa hai chân ướt nhẹp.
Cô như đang ngâm mình trong nước ấm, không ngừng chìm nổi theo hành động trêu đùa của ba ba.
Không biết qua bao lâu, Cố Liên cảm giác được đầu lưỡi ba ba đã rời khỏi cằm cô.
Sau đó, hai ngón tay đang cắm trong miệng cô cũng chậm rãi rút ra.
Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy ba ba rút mấy tờ khăn giấy ra tỉ mỉ lau miệng cho cô sau đó mới lau ngón tay mình.
Vừa lau hắn vừa nói với Cố Liên: “Lấy quà rồi thì đi ra ngoài đi.”
Thân thể Cố Liên còn chưa được thỏa mãn, nơi giữa hai chân vừa nóng vừa ngứa.
Cô bĩu môi, nhẹ nhàng hô lên: “Ba ba…”
Nhưng Cố Tu Niên chỉ chậm rãi lau hai ngón tay, lặp lại: “Đi ra ngoài.”
Cố Liên hơi run chân, nhưng vẫn thở phì phì ôm mâm anh đào của mình rời đi.
Đợi khi cửa phòng làm việc bị mở ra rồi lại đóng lại rồi, Cố Tu Niên mới ném cái khăn giấy đã bị vo thành một cục vào trong thùng rác.
Tầm mắt hắn rũ xuống, quét nhìn đũng quần của mình, dương vật thô to cương cứng đĩnh ra một cái lều thật to nơi đáy quần hắn.
Hắn trầm mặc một hồi lâu sau đó giơ tay lên, hất hết tất cả văn kiện trên bàn xuống đất.
…
Lệnh cấm túc của Cố Liên được hủy bỏ, cô cũng không bị ép phải tới công ty với ba ba nữa, cũng có thể đi chơi với bạn bè lúc nào cũng được, quay lại tháng ngày tự do tự tại vui sướng trước kia.
Nhưng dường như rất nhanh Cố Liên đã không thấy vui nổi, bởi cô lại trở nên khó có thể được nhìn thấy ba ba.
Trước đây, Cố Liên chỉ hận không thể khiến ba ba đi công tác mỗi ngày, mười ngày nửa tháng không thấy ba ba cũng không sao.
Cô chỉ cần có mẹ yêu thương là đủ.
Nhưng từ sau khi hai người tiếp xúc thân mật vài lần, tâm tình của Cố Liên đã thay đổi hoàn toàn.
Cô trở nên không còn sợ hãi ba ba nữa, cũng sẽ muốn thân cận với ba ba hơn, nhưng dường như ba ba lại không nghĩ như vậy.
Mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, đa số thời gian hơn đều sẽ ở lại tầng cao nhất công ty, loay hoay bận rộn tới gần như sắp quên cả cái nhà này.
Cô cho rằng đầu lưỡi của ba ba liếm láp một hồi sẽ liếm tới trên môi cô, nhiều lần muốn quay đầu nghênh đón, nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề liếm tới.
Hắn liếm khóe môi cô, liếm cằm cô, thậm chí là liếm cổ cô nhưng lại không hề liếm môi cô.
Phảng phất như đối với hắn, đôi môi thiếu nữ là một vùng cấm.
“A… A…”
Cả người Cố Liên tê dại bủn rủn, hai đùi kẹp thật chặt, nơi giữa hai chân ướt nhẹp.
Cô như đang ngâm mình trong nước ấm, không ngừng chìm nổi theo hành động trêu đùa của ba ba.
Không biết qua bao lâu, Cố Liên cảm giác được đầu lưỡi ba ba đã rời khỏi cằm cô.
Sau đó, hai ngón tay đang cắm trong miệng cô cũng chậm rãi rút ra.
Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy ba ba rút mấy tờ khăn giấy ra tỉ mỉ lau miệng cho cô sau đó mới lau ngón tay mình.
Vừa lau hắn vừa nói với Cố Liên: “Lấy quà rồi thì đi ra ngoài đi.”
Thân thể Cố Liên còn chưa được thỏa mãn, nơi giữa hai chân vừa nóng vừa ngứa.
Cô bĩu môi, nhẹ nhàng hô lên: “Ba ba…”
Nhưng Cố Tu Niên chỉ chậm rãi lau hai ngón tay, lặp lại: “Đi ra ngoài.”
Cố Liên hơi run chân, nhưng vẫn thở phì phì ôm mâm anh đào của mình rời đi.
Đợi khi cửa phòng làm việc bị mở ra rồi lại đóng lại rồi, Cố Tu Niên mới ném cái khăn giấy đã bị vo thành một cục vào trong thùng rác.
Tầm mắt hắn rũ xuống, quét nhìn đũng quần của mình, dương vật thô to cương cứng đĩnh ra một cái lều thật to nơi đáy quần hắn.
Hắn trầm mặc một hồi lâu sau đó giơ tay lên, hất hết tất cả văn kiện trên bàn xuống đất.
…
Lệnh cấm túc của Cố Liên được hủy bỏ, cô cũng không bị ép phải tới công ty với ba ba nữa, cũng có thể đi chơi với bạn bè lúc nào cũng được, quay lại tháng ngày tự do tự tại vui sướng trước kia.
Nhưng dường như rất nhanh Cố Liên đã không thấy vui nổi, bởi cô lại trở nên khó có thể được nhìn thấy ba ba.
Trước đây, Cố Liên chỉ hận không thể khiến ba ba đi công tác mỗi ngày, mười ngày nửa tháng không thấy ba ba cũng không sao.
Cô chỉ cần có mẹ yêu thương là đủ.
Nhưng từ sau khi hai người tiếp xúc thân mật vài lần, tâm tình của Cố Liên đã thay đổi hoàn toàn.
Cô trở nên không còn sợ hãi ba ba nữa, cũng sẽ muốn thân cận với ba ba hơn, nhưng dường như ba ba lại không nghĩ như vậy.
Mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, đa số thời gian hơn đều sẽ ở lại tầng cao nhất công ty, loay hoay bận rộn tới gần như sắp quên cả cái nhà này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.