Chương 17: Không Nhớ Gì
Hạ Đa
26/08/2023
Chẳng lẽ trong quá trình này đã xảy ra chuyện gì ư?
Vì sao cô không có chút ấn tượng nào? Hệt như chỉ ngủ một giấc thật lâu mà thôi.
Đây hẳn là nơi ba ba thường nghỉ ngơi lại, Cố Liên đã từng nghe mẹ nhắc tới, khi ba ba không về nhà, bình thường đều ở lại trong phòng ở tầng cao nhất cao ốc Cố thị.
Mà hôm nay là lần đầu tiên cô tới nơi này. Nhìn khắp căn phòng, cô phát hiện căn phòng được trang trí rất hợp với tính cách của ba ba, lạnh lẽo lại lãnh khốc.
Ngồi tựa vào đầu giường một hồi, Cố Liên mới đứng dậy xuống giường, muốn đi thay quần áo.
Nhưng cô mới vừa đặt chân lên mặt đất đã phát hiện chân mình hơi run rẩy, ngay cả nơi bí ẩn giữa hai chân cũng mơ hồ đau rát.
Trong lòng Cố Liên giật thột, thầm đoán chắc chắn trong khoảng thời gian cô ngủ say đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một giọng nữ truyền tới: “Cố Liên, em đã dậy chưa?”
Cố Liên mang theo đầu óc hoang mang đi mở cửa. Người đứng ngoài là nữ trợ lý đã từng mua bánh ngọt cho cô lúc trước.
Nữ trợ lý cười ngọt ngào, nói: “Cố tổng kêu chị tới đánh thức em, đã tới giờ ăn trưa rồi.”
“A.”
Cố Liên túm tóc, nói: “Đợi em thay bộ quần áo khác sẽ xuống ngay.”
Thấy nữ trợ lý không rời đi ngay mà dáng vẻ như muốn ở lại đợi cô, Cố Liên lại hỏi:
“Chị, lúc trước đã xảy ra chuyện gì ư? Sao em lại ngủ ở trên này?”
Nữ trợ lý vẫn duy trì nụ cười như trước: “Chị cũng không rõ lắm, Cố tổng chỉ kêu chị mua quần áo tới thay cho em. Lúc chị lên, em đang mặc đồ ngủ quên trong bồn tắm.”
“Ngủ quên… trong bồn tắm?”
“Đúng vậy.”
Cố Liên hoàn toàn ngơ ngác. Xem ra muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì phải đi hỏi ba ba mới được.
Nhưng cô thật sự không dám hỏi.
Thay quần áo xong, Cố Liên được nữ trợ lý dẫn trở lại phòng làm việc của chủ tịch ở tầng trệt.
Càng tới gần phòng làm việc của ba ba, nhịp tim Cố Liên lại càng thêm nhanh chóng, hô hấp cũng trở nên không thuận.
Cô nhớ mang máng trước khi hôn mê, ba ba đã chất vấn cô. Lúc ấy hắn có vẻ rất tức giận.
Không biết giờ cô đi vào hắn có trực tiếp nương theo cơn giận chưa tan mà đánh cô luôn không?
Đang lúc cô do dự không biết nên vào hay nên trốn, nữ trợ lý đã đẩy cửa phòng chủ tịch giúp cô, ra hiệu cho cô đi vào.
Cố Liên nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì bước đi.
Sau đó cô phát hiện, trong văn phòng gió êm sóng lặng, đại ma vương cũng không tức giận, cũng không định ăn trẻ nhỏ.
Vì sao cô không có chút ấn tượng nào? Hệt như chỉ ngủ một giấc thật lâu mà thôi.
Đây hẳn là nơi ba ba thường nghỉ ngơi lại, Cố Liên đã từng nghe mẹ nhắc tới, khi ba ba không về nhà, bình thường đều ở lại trong phòng ở tầng cao nhất cao ốc Cố thị.
Mà hôm nay là lần đầu tiên cô tới nơi này. Nhìn khắp căn phòng, cô phát hiện căn phòng được trang trí rất hợp với tính cách của ba ba, lạnh lẽo lại lãnh khốc.
Ngồi tựa vào đầu giường một hồi, Cố Liên mới đứng dậy xuống giường, muốn đi thay quần áo.
Nhưng cô mới vừa đặt chân lên mặt đất đã phát hiện chân mình hơi run rẩy, ngay cả nơi bí ẩn giữa hai chân cũng mơ hồ đau rát.
Trong lòng Cố Liên giật thột, thầm đoán chắc chắn trong khoảng thời gian cô ngủ say đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một giọng nữ truyền tới: “Cố Liên, em đã dậy chưa?”
Cố Liên mang theo đầu óc hoang mang đi mở cửa. Người đứng ngoài là nữ trợ lý đã từng mua bánh ngọt cho cô lúc trước.
Nữ trợ lý cười ngọt ngào, nói: “Cố tổng kêu chị tới đánh thức em, đã tới giờ ăn trưa rồi.”
“A.”
Cố Liên túm tóc, nói: “Đợi em thay bộ quần áo khác sẽ xuống ngay.”
Thấy nữ trợ lý không rời đi ngay mà dáng vẻ như muốn ở lại đợi cô, Cố Liên lại hỏi:
“Chị, lúc trước đã xảy ra chuyện gì ư? Sao em lại ngủ ở trên này?”
Nữ trợ lý vẫn duy trì nụ cười như trước: “Chị cũng không rõ lắm, Cố tổng chỉ kêu chị mua quần áo tới thay cho em. Lúc chị lên, em đang mặc đồ ngủ quên trong bồn tắm.”
“Ngủ quên… trong bồn tắm?”
“Đúng vậy.”
Cố Liên hoàn toàn ngơ ngác. Xem ra muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì phải đi hỏi ba ba mới được.
Nhưng cô thật sự không dám hỏi.
Thay quần áo xong, Cố Liên được nữ trợ lý dẫn trở lại phòng làm việc của chủ tịch ở tầng trệt.
Càng tới gần phòng làm việc của ba ba, nhịp tim Cố Liên lại càng thêm nhanh chóng, hô hấp cũng trở nên không thuận.
Cô nhớ mang máng trước khi hôn mê, ba ba đã chất vấn cô. Lúc ấy hắn có vẻ rất tức giận.
Không biết giờ cô đi vào hắn có trực tiếp nương theo cơn giận chưa tan mà đánh cô luôn không?
Đang lúc cô do dự không biết nên vào hay nên trốn, nữ trợ lý đã đẩy cửa phòng chủ tịch giúp cô, ra hiệu cho cô đi vào.
Cố Liên nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì bước đi.
Sau đó cô phát hiện, trong văn phòng gió êm sóng lặng, đại ma vương cũng không tức giận, cũng không định ăn trẻ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.