Chương 4:
Tam Nguyệt
24/07/2021
Anh dừng lại quan sát sắc mặt Gia Nguyệt, chỉ thấy cô giữ gương mặt bình tĩnh lặng yên nghe hắn nói không một chút bối rối, đôi mày cô hơi nhích lên phong tình vạn dặm như thắc mắc sao hắn không nói tiếp:
"Cô hợp tác với tôi giúp tôi trốn chúng nếu không chỉ cần chuyện này lộ ra cô cũng khó thoát."
Anh chỉ cảm thấy từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên anh có đủ kiên nhẫn giải thích cho người khác như vậy nếu để đám huynh đệ của hắn biết chắc sẽ sốc nặng.
Như nhận thấy cô vẫn chưa tin tưởng anh liền giơ ba ngón tay "Tôi đáp ứng cô 3 điều."
"Tôi không cần anh làm gì cho tôi cả nên mong anh hãy rời khỏi đây."
Đúng thật cô cũng không cần gì lúc này mà anh ta lại đang trúng dược không biết chừng lại mất khống chế như lúc nãy, huống chi nếu giúp anh ta làm lộ hành tung của bản thân lại càng không được.
Nhưng lúc này người anh ta càng nóng hơn, hô hấp cũng dồn dập hơn trước mà Gia Nguyệt cũng nghe thấy những tiếng bước của khoảng 5 người ngoài của hành lang.
Gia Nguyệt vác anh đến bức tường kế đầu giường giẫm ba nhịp xuống đất một cửa thông đạo nhỏ mở ra, đi vào bên trong thì ra là nhà kho chứa đồ không quá lớn trong đó đầy ắp các kệ sách tài liệu cũ và thiết bị tinh vi.
Ngày thường cô có thói quen sáng chế các thiết bị tiên tiến nhưng một phần thời gian của cô dùng để sáng tác truyện bí danh trên diễn đàn mạng của cô là "Moon" thành ra trong phòng toàn là kệ truyện, sổ sách và các máy tính phụ kiện công nghệ li ti.
"Anh tạm lánh ở đây, đừng ra ngoài khi nào tôi ra hiệu thì hãy ra."
"Cô giải quyết được sao?"
Anh ta không ngẩng đầu lên nhưng trong giọng nói đó có thể phát hiện anh có mấy phần không tin tưởng.
"Nếu tôi nói mình không giải quyết được thì với tình trạng của anh hiện tại, anh nghĩ mình làm được gì sao?"
Cô đáp lại sau khi lục ngăn tủ lấy ra một hộp sơ cứu và thuốc đặt lên bàn.
"Trong này có những loại thuốc kháng sinh, anh trước xử lý vết thương trên tay đã, xử lý xong việc tôi sẽ quay lại."
Quay người rời đi chưa được ba bước thì tay cô bị anh nắm lại, lần này anh cũng chịu ngước mặt lên mình cô. Dưới ánh đèn chiếu xuống sắc mặt anh lắm tắm mồ hôi, hơi thở và nhiệt độ của anh truyền đến người cô nóng rực. Đôi mắt anh âm u nhìn cô đầy bực tức
"Tôi là bị hạ dược, những thứ thuốc này không dùng được."
Nói rồi đôi mắt di chuyển từ mặt cô xuống ngực, thường phụ nữ cao thì ngực không lớn nhưng người phụ nữ này không giống, cô vừa mới tắm xong lại đang mặc đồ ngủ nên khó che giấu bộ ngực đầy đặn.
"Cô hợp tác với tôi giúp tôi trốn chúng nếu không chỉ cần chuyện này lộ ra cô cũng khó thoát."
Anh chỉ cảm thấy từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên anh có đủ kiên nhẫn giải thích cho người khác như vậy nếu để đám huynh đệ của hắn biết chắc sẽ sốc nặng.
Như nhận thấy cô vẫn chưa tin tưởng anh liền giơ ba ngón tay "Tôi đáp ứng cô 3 điều."
"Tôi không cần anh làm gì cho tôi cả nên mong anh hãy rời khỏi đây."
Đúng thật cô cũng không cần gì lúc này mà anh ta lại đang trúng dược không biết chừng lại mất khống chế như lúc nãy, huống chi nếu giúp anh ta làm lộ hành tung của bản thân lại càng không được.
Nhưng lúc này người anh ta càng nóng hơn, hô hấp cũng dồn dập hơn trước mà Gia Nguyệt cũng nghe thấy những tiếng bước của khoảng 5 người ngoài của hành lang.
Gia Nguyệt vác anh đến bức tường kế đầu giường giẫm ba nhịp xuống đất một cửa thông đạo nhỏ mở ra, đi vào bên trong thì ra là nhà kho chứa đồ không quá lớn trong đó đầy ắp các kệ sách tài liệu cũ và thiết bị tinh vi.
Ngày thường cô có thói quen sáng chế các thiết bị tiên tiến nhưng một phần thời gian của cô dùng để sáng tác truyện bí danh trên diễn đàn mạng của cô là "Moon" thành ra trong phòng toàn là kệ truyện, sổ sách và các máy tính phụ kiện công nghệ li ti.
"Anh tạm lánh ở đây, đừng ra ngoài khi nào tôi ra hiệu thì hãy ra."
"Cô giải quyết được sao?"
Anh ta không ngẩng đầu lên nhưng trong giọng nói đó có thể phát hiện anh có mấy phần không tin tưởng.
"Nếu tôi nói mình không giải quyết được thì với tình trạng của anh hiện tại, anh nghĩ mình làm được gì sao?"
Cô đáp lại sau khi lục ngăn tủ lấy ra một hộp sơ cứu và thuốc đặt lên bàn.
"Trong này có những loại thuốc kháng sinh, anh trước xử lý vết thương trên tay đã, xử lý xong việc tôi sẽ quay lại."
Quay người rời đi chưa được ba bước thì tay cô bị anh nắm lại, lần này anh cũng chịu ngước mặt lên mình cô. Dưới ánh đèn chiếu xuống sắc mặt anh lắm tắm mồ hôi, hơi thở và nhiệt độ của anh truyền đến người cô nóng rực. Đôi mắt anh âm u nhìn cô đầy bực tức
"Tôi là bị hạ dược, những thứ thuốc này không dùng được."
Nói rồi đôi mắt di chuyển từ mặt cô xuống ngực, thường phụ nữ cao thì ngực không lớn nhưng người phụ nữ này không giống, cô vừa mới tắm xong lại đang mặc đồ ngủ nên khó che giấu bộ ngực đầy đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.